Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 142: Ngươi hoài nghi Thiển phi?
"Không có chuyện quan trọng gì, sẽ không đi gặp. Chính là gần đây hắn tra được một ít manh mối về vụ ám sát, trẫm muốn nghe xem ngươi nghĩ gì."
Quân Hàn Tiêu nhíu mi tâm: “Tra ra cái gì?"
"Toàn bộ chứng cớ chỉ về phía phái chủ chiến Tây Khuyết, điều tra sâu hơn, manh mối liền chặt đứt."
Dừng một chút, môi mỏng của Quân Mặc Ảnh khẽ mở, tiếp tục nói: “Nhưng hôm nay Trương Tiến nói với trẫm, bên trong những lão thần kia, có một người không chịu nổi tra khảo đã khai, quả thật trong hoàng cung Đông Lan có mật thám của Tây Khuyết, chính là cụ thể là ai, người nọ cũng không biết."
Trong lòng Quân Hàn Tiêu kinh ngạc.
Sắp xếp mật thám vào hoàng cung quốc gia khác, nói thật ra, động cơ cũng rất hiểm ác. Hơn nữa quốc gia kia là một quốc gia thua trận, cái này càng không nên.
Nếu vụ ám sát kia thật là do mật thám của Tây Khuyết gây nên, thì sẽ là điềm báo khơi mào chiến tranh.
"Hoàng huynh có hoài nghi người nào không?" Trong giọng nói của Quân Hàn Tiêu có chút do dự không xác định, thậm chí mang theo một tia cẩn thận.
"Ngươi muốn nói cái gì?!" Sắc mặt Quân Mặc Ảnh trầm xuống.
Bỗng dưng Quân Hàn Tiêu dựng thẳng thân mình: “Thần đệ không dám."
Thật không dám.
Nếu hắn tùy tiện nói ra hoài nghi của mình, làm hoàng huynh không vui vẻ, kết cục bi thảm giống Hi phi như vậy thật ra không xảy ra, nhưng bất luận như thế nào, hắn tuyệt đối không muốn thử.
"Ngươi hoài nghi Thiển phi?!"
"Thiển phi!" Quân Hàn Tiêu uống một ngụm trà.
Ý thức được phản ứng của mình có chút lớn, vội vàng ho khan vài tiếng che dấu xấu hổ, cười nói: “Hóa ra hiện tại tiểu hoàng tẩu đã là nương nương."
Bị hắn nói đùa như vậy, bầu không khí đang ngưng trệ trong Ngự Thư Phòng liền tan chút.
Mặt Quân Mặc Ảnh cũng không lạnh lẽo như vừa rồi, sắc mặt dần dần nhu hòa hơn.
"Ừ." Quân Mặc Ảnh thản nhiên gật đầu, ý tứ không rõ hỏi: "Ngươi hoài nghi nàng?!"
Quân Hàn Tiêu thấy mình đã bị vạch trần, cũng không che lấp: “Theo lý thuyết, trong khu vực ám sát kia, tiểu hoàng tẩu là người duy nhất có khả năng nắm giữ manh mối, cố tình như vậy, nàng liền mất trí nhớ, đổi lại ai cũng hoài nghi có phải thật sự mất trí nhớ không. Nhưng lúc tiểu hoàng tẩu vừa tỉnh lại, Thái y đã chẩn đoán chính xác nàng mất trí nhớ, cho nên hiện tại thần đệ cũng không dám xác định đến tột cùng là như thế nào. Hơn nữa thần đệ nghĩ, tiểu hoàng tẩu sẽ không phải người như vậy."
Hiện tại hắn không biết, nhưng lúc nam tuần, bọn họ đã ở chung một thời gian.
Nếu những chơi đùa cười nói đều có thể giả vờ, nếu tính tình cũng có thể giả vờ, vậy nữ tử này cũng thật sự rất khủng bố. Hắn không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng.
Có vài thứ có thể là giả nhưng cảm tình sao có thể là giả!
Hắn không phải hoàng huynh, không biết trong lòng hoàng huynh suy nghĩ cái gì, nhưng hắn nhìn ra được, mặc kệ hoàng huynh sủng hay yêu tiểu cô nãi nãi, dù sao nàng ở trong lòng hoàng huynh tuyệt đối là một tồn tại không tầm thường.
Nếu nàng là mật thám, kia người khổ sở nhất chỉ sợ là hoàng huynh.
Quân Hàn Tiêu nghĩ đến mình nói xong, hoàng huynh sẽ bình tĩnh, cũng không nghĩ tới Quân Mặc Ảnh nhếch khóe môi, cười thâm thúy: “Đúng vậy, trẫm cũng hiểu được kỳ quái, trẫm cũng hoài nghi. Nhưng nàng ở bên cạnh trẫm dài như vậy, trẫm không phát giác có cái gì không đúng."
Hắn không nói nữa, tuy Quân Hàn Tiêu cảm thấy trong lời hắn nói còn có ý khác.
Quân Hàn Tiêu nhíu mi tâm: “Tra ra cái gì?"
"Toàn bộ chứng cớ chỉ về phía phái chủ chiến Tây Khuyết, điều tra sâu hơn, manh mối liền chặt đứt."
Dừng một chút, môi mỏng của Quân Mặc Ảnh khẽ mở, tiếp tục nói: “Nhưng hôm nay Trương Tiến nói với trẫm, bên trong những lão thần kia, có một người không chịu nổi tra khảo đã khai, quả thật trong hoàng cung Đông Lan có mật thám của Tây Khuyết, chính là cụ thể là ai, người nọ cũng không biết."
Trong lòng Quân Hàn Tiêu kinh ngạc.
Sắp xếp mật thám vào hoàng cung quốc gia khác, nói thật ra, động cơ cũng rất hiểm ác. Hơn nữa quốc gia kia là một quốc gia thua trận, cái này càng không nên.
Nếu vụ ám sát kia thật là do mật thám của Tây Khuyết gây nên, thì sẽ là điềm báo khơi mào chiến tranh.
"Hoàng huynh có hoài nghi người nào không?" Trong giọng nói của Quân Hàn Tiêu có chút do dự không xác định, thậm chí mang theo một tia cẩn thận.
"Ngươi muốn nói cái gì?!" Sắc mặt Quân Mặc Ảnh trầm xuống.
Bỗng dưng Quân Hàn Tiêu dựng thẳng thân mình: “Thần đệ không dám."
Thật không dám.
Nếu hắn tùy tiện nói ra hoài nghi của mình, làm hoàng huynh không vui vẻ, kết cục bi thảm giống Hi phi như vậy thật ra không xảy ra, nhưng bất luận như thế nào, hắn tuyệt đối không muốn thử.
"Ngươi hoài nghi Thiển phi?!"
"Thiển phi!" Quân Hàn Tiêu uống một ngụm trà.
Ý thức được phản ứng của mình có chút lớn, vội vàng ho khan vài tiếng che dấu xấu hổ, cười nói: “Hóa ra hiện tại tiểu hoàng tẩu đã là nương nương."
Bị hắn nói đùa như vậy, bầu không khí đang ngưng trệ trong Ngự Thư Phòng liền tan chút.
Mặt Quân Mặc Ảnh cũng không lạnh lẽo như vừa rồi, sắc mặt dần dần nhu hòa hơn.
"Ừ." Quân Mặc Ảnh thản nhiên gật đầu, ý tứ không rõ hỏi: "Ngươi hoài nghi nàng?!"
Quân Hàn Tiêu thấy mình đã bị vạch trần, cũng không che lấp: “Theo lý thuyết, trong khu vực ám sát kia, tiểu hoàng tẩu là người duy nhất có khả năng nắm giữ manh mối, cố tình như vậy, nàng liền mất trí nhớ, đổi lại ai cũng hoài nghi có phải thật sự mất trí nhớ không. Nhưng lúc tiểu hoàng tẩu vừa tỉnh lại, Thái y đã chẩn đoán chính xác nàng mất trí nhớ, cho nên hiện tại thần đệ cũng không dám xác định đến tột cùng là như thế nào. Hơn nữa thần đệ nghĩ, tiểu hoàng tẩu sẽ không phải người như vậy."
Hiện tại hắn không biết, nhưng lúc nam tuần, bọn họ đã ở chung một thời gian.
Nếu những chơi đùa cười nói đều có thể giả vờ, nếu tính tình cũng có thể giả vờ, vậy nữ tử này cũng thật sự rất khủng bố. Hắn không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng.
Có vài thứ có thể là giả nhưng cảm tình sao có thể là giả!
Hắn không phải hoàng huynh, không biết trong lòng hoàng huynh suy nghĩ cái gì, nhưng hắn nhìn ra được, mặc kệ hoàng huynh sủng hay yêu tiểu cô nãi nãi, dù sao nàng ở trong lòng hoàng huynh tuyệt đối là một tồn tại không tầm thường.
Nếu nàng là mật thám, kia người khổ sở nhất chỉ sợ là hoàng huynh.
Quân Hàn Tiêu nghĩ đến mình nói xong, hoàng huynh sẽ bình tĩnh, cũng không nghĩ tới Quân Mặc Ảnh nhếch khóe môi, cười thâm thúy: “Đúng vậy, trẫm cũng hiểu được kỳ quái, trẫm cũng hoài nghi. Nhưng nàng ở bên cạnh trẫm dài như vậy, trẫm không phát giác có cái gì không đúng."
Hắn không nói nữa, tuy Quân Hàn Tiêu cảm thấy trong lời hắn nói còn có ý khác.
Tác giả :
Nhan Nhược Khuynh Thành