Sủng Phu
Chương 62: Tỏ tình
Editor: demcodon
Bình thường chỗ Hoắc An Lăng cũng có rất ít khách ngủ lại, cho nên hạ nhân quý phủ thấy chủ tử bọn họ lại giữ Thẩm vương gia lại; hơn nữa đối phương vẫn là ở cách vách chủ tử, hạt tò mò trong lòng không khỏi hừng hực thiêu đốt. Lại liên hệ với trong khoảng thời gian này chủ tử mặt than của bọn họ khi nhìn thấy Thẩm vương gia thì cười đến hoà hợp êm thấm, đã có người nhịn không được nghĩ có phải quý phủ bọn họ rất nhanh sẽ có thêm một vị "tướng quân phu nhân" hay không.
Thẩm vương gia cũng không biết những hạ nhân ở phủ tướng quân thoạt nhìn đâu ra đấy ăn nói có ý tứ nhưng trong lòng bọn họ bị tò mò chồng chất. Y hiện tại đang muốn rửa mặt lại thấy Hoắc An Lăng ôm cái gì đó, đi theo phía sau là một tiểu nha hoàn im lặng không nói bưng nước rửa mặt và khăn lông trắng vào.
"Nếu không chê ngày mai hãy mặc bộ này đi." Hoắc An Lăng đã thành thói quen buổi tối mỗi ngày thì chuẩn bị y phục mặc cho ngày hôm sau, tránh cho ngày hôm sau còn pải suy nghĩ nên mặc cái gì. Cho nên, ở lúc đối xử với Thẩm vương gia thì cũng dùng tới thói quen trước kia của hắn.
"Hử, vậy à, đa tạ." Thẩm vương gia thấy Hoắc An Lăng để y phục xuống thì xoay người rời đi có chút nghi ngờ còn có một chút khó chịu —— y còn tưởng rằng đối phương cố ý tới mang y phục cho mình là có chuyện gì muốn nói chứ, thiệt là, uổng phí mình còn kỳ... mong đợi một chút... Hừ!
Thẩm vương gia rửa mặt xong ngồi ở trên giường lấy bộ y phục hoắc An Lăng mang đến trải rộng ra —— ừm, còn đầy rất hợp mắt mình.
Sau đó, nhìn trái, nhìn phải —— rất tốt, cửa sổ hoặc là cửa gì cũng đều đóng kỹ. Lại im lặng trong chốc lát, đột nhiên Thẩm vương gia rất nhanh cởi y phục của mình, sau đó thay đổi bộ y phục Hoắc An Lăng mang đến. Sau đó đỏ mặt.
Đây, đây kích cỡ lớn nhỏ hoàn toàn giống nhau! Tên này làm sao biết được nhỉ?
Lúc trái tim đang nhảy thình thịch, các loại não bổ cùng ra trận thì đột nhiên nghe được một tiếng mở cửa "kẽo kẹt". Thẩm vương gia căng thẳng trong lòng, tranh thủ thời gian thay y phục mình hiện tại đang mặc. Sau đó cực kỳ nhanh nằm vật xuống trên giường, kéo chăn lên ra vẻ trấn tĩnh, tỏ vẻ mình kỳ thật ngủ rồi cái gì cũng không có làm.
Đợi hồi lâu cũng không có nghe được tiếng người đi đi lại lại, cũng không có người nói chuyện, Thẩm vương gia có chút nghi ngờ mà mở mắt, lập tức đã bị gương mặt để sát vào làm cho càng hoảng sợ: "A!"
Chờ khuôn mặt kia dời đi Thẩm vương gia mới còn sợ hãi trong lòng mà kéo chăn cao đến cổ: "... Hoắc... Hoắc tướng quân đêm hôm khuya khoắc tới phòng ta làm gì?" Không phải là có mưu đồ quấy rối đánh lén ban đem chứ? Mặc dù ta có ít hoan nghênh.
"... Khụ, ngươi quên bôi thuốc rồi." Hoắc An Lăng từ sau lưng lấy ra một chai thuốc —— hắn vừa rồi tuyệt đối không có muốn thừa dịp đối phương ngủ làm chút chuyện trộm hương linh tinh, tuyệt đối không có suy nghĩ này!
"... Vậy à!" Không nói rõ là thả lỏng hay là mất mát, Thẩm vương gia khô khan trả lời.
"Ngươi làm gì vậy?" Không phải y quá thích ngạc nhiên, bởi vì... bởi vì tên Hoắc An Lăng này lại xốc chăn của mình!
"Bôi thuốc mà." Vẻ mặt Hoắc An Lăng thật thà nói: "Đừng làm chậm trễ, mặc dù hiện tại còn chưa có "đêm hôm khuya khoắt " nhưng mà ta xoa bóp cho ngươi xong ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Thẩm vương gia mấp máy miệng trong lòng giãy giụa một lát, sau đó ngồi xuống duỗi chân ra ngoài.
Cho nên hai người này hoàn toàn không để mắt đến một người Tướng quân đêm khuya bôi thuốc xoa bóp cho một người Vương gia mặc áo lót là chuyện quỷ dị cỡ nào ư
"A... đau..."
"Nhẹ, nhẹ một chút..."
"Ưm..., chậm một chút... ây da! Từ bỏ, từ bỏ!"
"A a a..."
Hoắc An Lăng cẩn thận đẩy chân của Thẩm vương gia che phía trước đầu gối của mình, sau đó cẩn thận kéo vạt áo của mình che khuất chỗ đã nổi lên một chút —— không phải là mát xa mắt cá chân sao, dùng tiếng kêu như vậy làm cho người hiểu lầm là sao? Tiểu huynh đệ gì đó không chịu nổi loại lửa nóng khiêu khích này đâu!
Ác quỷ trong lòng Hoắc An Lăng bụm lấy nửa người dưới của mình, vừa hưng phấn vừa đau khổ mà rơi lệ đầy đất mặt lăn mình quay cuồng
"A...... A a, buông ra... ha ha, ha ha ha... buông ra ha ha ha..." Thẩm vương gia bị Hoắc An Lăng mềm nhẹ giống như là động tác gãi ngứa làm cho nửa người trên đã chịu không nổi, chỉ có thể nằm ở trên giường toàn thân run rẩy.
Hoắc An Lăng nghe tiếng đối phương vừa cười vừa thở gấp, lại thấy chân đối phương không chịu nổi mà vừa run vừa đạp muốn chạy thoát gông cùm xiềng xích của mình, chỉ đành phải trước trấn an đối phương: "Được rồi, trước đừng lộn xộn..."
"Không nghĩ tới một Tướng quân như ngươi lại có khí lực nhỏ như vậy, động tác giống như gãi ngứa vậy!" Mặc dùT hẩm vương gia cười đến thiếu chút nữa không thở nổi, nhưng cũng nhiều nhất chỉ có chút oán trách nhỏ.
Hoắc An Lăng nghe xong giọng điệu Thẩm vương gia trong lòng vui vẻ, sau đó đã có chút "được một tấc lại muốn tiến một thước".
Thẩm vương gia cho tới bây giờ không biết thân thể mình thì ra nhạy cảm như vậy, chỉ là bị Hoắc An Lăng mang theo bàn tay chai sần lớn chạm vào bàn chân tâm đã cười đến toàn thân phát run. Thật vất vả thở gấp đều đặn khí, đột nhiên cảm giác bên hông mình bị một vật gì đụng vào một cái, sau đó một cánh ta có lực quấn lên eo của mình.
Thẩm vương gia sau khi vừa mới bởi vì cười to, một lớp áo lót hơi mỏng đều có chút rời rạc mở ra, giờ phút này cảm giác được nhiệt độ bên hông, cảm giác làn da run rẩy thật nhỏ, cảm thấy từ cánh tay kia bắt đầu lan tràn đến toàn thân. Y vô cùng giật mình nhìn thấy vẻ mặt Hoắc An Lăng tràn đầy dịu dàng mỉm cười đang ôm eo mình.
Thẩm vương gia cứng ngắc lại.
Y không biết mình có nên giãy giụa hay không. Y lẽ ra nên giãy giụa, tư thế hiện tại của hai người kỳ quái cỡ nào. Hoắc An Lăng dường như mang hơn phân nửa thân thể đều đè ở trên người mình, nhiệt độ nóng bỏng trên người nam nhân xuyên qua y phục hơi mỏng làm cho Thẩm vương gia có loại ảo giác mình cũng bị nhiệt độ của người nam nhân này hòa tan. Nhưng cho dù như vậy y cũng không phải rất muốn giãy giụa.
Hoắc An Lăng thấy Thẩm vương gia không chỉ không có giãy giụa, ngược lại sắc mặt trở nên hồng giống như có chút ngượng ngùng, hắn cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình càng bốc cháy hừng hực lên, tay của hắn từ bên cạnh eo từ bên trên chậm rãi hạ xuống, sau đó dịu dàng đặt lên trên lưng y.
Thẩm vương gia bị bàn tay dịu dàng rắn chắc kia dán sát vào lưng cảm thấy toàn thân đều giống như lửa đốt, máu trong thân thể đều sôi trào không thôi, nảy lên ý nghĩ thúc đẩy... mình rất muốn làm một ít chuyện rất muốn làm, nhưng bình thường không có dũng khí làm.
Hoắc An Lăng thấy Thẩm vương gia cũng không có dáng vẻ từ chối, trong lòng vui sướng tiến thêm một bước làm lớn. Hắn đột nhiên nhớ tới một câu hát —— đều là ánh trăng gây họa —— bằng không hắn vì sao muốn tỏ tình như vậy?
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Thẩm vương gia câu hỏi một kỳ thật cũng không có khí thế ——giọng non nớt có chút run rẩy gì đó chỉ thích hợp để làm nũng nhưng không thích hợp để dọa người.
Hoắc An Lăng nghe thấy giọng dễ thương như thế đôi mắt tối sầm lại, nghiêm trang dùng cánh tay không kia của mình kéo tay Thẩm vương gia qua bao ở trong lòng tay của mình: "Ta mang ngươi trở thành Tướng quân phu nhân của ta."
Thẩm vương gia có chút trốn tránh dời ánh mắt mình, lòng bàn tay Hoắc An Lăng rất nóng, nướng cả người y nóng hừng hực. demcodon-lqd Với y mà nói, nói như vậy có lẽ rất vô lý mới đúng, nhưng mà, nhưng mà vì sao lại làm cho trong lòng của y có làn ý nghĩ ngọt ngào tỏa khắp ra: "Ta... chuyện đó... Tướng quân phu nhân cái gì chứ, ta, ta mới không cần đâu!" Khi nhìn thấy ánh mắt Hoắc An Lăng có chút trở nên ảm đạm thì trong lòng Thẩm vương gia tê rần, lập tức thốt ra: "Rõ ràng là ngươi nên làm Vương phi của ta, không phải sao?!"
"Vương phi?"
"... Đúng, chẳng lẽ không phải sao? Bổn vương cũng là một hán tử rất anh dũng uy mãnh đấy!" Thẩm vương gia chưa đủ tự tin nói, càng nói mặt càng hồng.
"Ta cho rằng, ta vĩnh viễn không đợi không được ngươi thổ lộ đâu."
Không thể không nói lực sát thương của soái ca là cực lớn, đặc biệt là bình thường băng sơn mặt than đột nhiên lộ ra một nụ cười dịu dàng vui vẻ, quả thực muốn cho người phun máu mà chết.
Cười đến thật khờ! Thẩm vương gia quay đầu.
Đánh chết y cũng sẽ không thừa nhận, mặc dù choáng váng một chút nhưng mà Hoắc An Lăng ngây ngốc như thế này không hiểu lại làm cho y cảm thấy đáng yêu. Cho nên, Thẩm vương gia bất tri bất giác đã mang lời trong lòng mình nói ra: "Ta... ta kỳ thật vẫn luôn rất lo lắng, ngươi rốt cuộc là thích ta hay là thích A Thập mất đi ký ức kia. Cho nên, ta vẫn luôn rất do dự..."
Kỳ thật tính toán ra, giữa y và Hoắc An Lăng cũng ở chung gần hai tháng. Trong hai tháng này Hoắc An Lăng dùng cả trái tim đối xử với y, y cũng không phải không thấy được, cảm nhận được; mà trong khoảng thời gian này Hoắc An Lăng cũng chưa từng có đề cập qua bất luận cái gì về A Thập hoặc là xuyên qua hành động của mình nhìn ai. Vậy có phải hay không, kỳ thật coi như là chính mình không dựa vào A Thập mất ký ức kia thì người nam nhân này vẫn sẽ yêu mình như cũ?
Nếu quả thật là nói như vậy, như vậy mình phải là cũng nên có điều bày tỏ hay không? Dù sao mình cũng không phải là nữ nhân nhăn nhăn nhó nhó hoặc là ca nhi linh tinh.
"Cho nên ta muốn để cho mình không nên hành động dao động... nhưng mà, ta vẫn là muốn đối mặt với ngươi. Mỗi lần nói chuyệ với ngươi ta đều rất vui vẻ, ta cuối cùng sẽ không tự giác muốn nói cho ngươi biết về chuyện của ta. Chỉ cần ở chung một chỗ và một không gian với ngươi, cho dù không ngồi chung một chỗ cũng không sao, ta đều cảm thấy rất an tâm, giống như cái gì đó trong lòng của ta về tới chỗ nó vốn hẳn nên thuộc về, loại cảm giác này... rất tốt."
Hoắc An Lăng mê muội nghe Thẩm vương gia nói chuyện, cảm thấy mình giống như là một cái khinh khí cầu ngâm mình ở trong vại rượu, vừa say khướt vừa lâng lâng. Y thích lúc đối phương nói chuyện thì trong ánh mắt thổi qua thần thái, y thích cảm xúc hiện lên ở trong cặp mắt đen kia. Y thích nghe đối phương nói chuyện, nói tâm tình của hắn, cảm nhận và hoang mang của hắn đối với mình.
Như vậy sẽ để cho y cảm thấy hắn mở rộng tấm lòng với mình, làm cho quan hệ của hai người càng thêm thân mật. Như vậy sẽ để cho y cảm thấy hắn càng có lòng tin đối với hiện tại và tương lai của bọn họ.
"Cho nên? Ngươi đối với ta là thế nào?" Hoắc An Lăng vuốt ve gương mặt của đối phương, trong giọng nói ẩn chứa hoàn toàn dịu dàng —— làm sao bây giờ, hắn rất muốn hôn...
Thẩm vương gia cũng không biết Hoắc An Lăng bị mình "tỏ tình" một hồi làm cho toàn thân rục rịch, hận không thể một hơi ăn tươi mình mà vẫn còn mơ mơ màng màng tiếp tục phân tích cảm nhận của mình: "Mặc dù ta vẫn là không xác định được ta rốt cuộc là yêu ngươi, hay là yêu cảm giác được ngươi yêu. Nhưng mà ta nghĩ ta nguyện ý ở bên ngươi, ta muốn hiểu rõ ngươi, muốn cùng ngươi... a.... ưm... ức... a... "
Thẩm vương gia lời còn chưa nói hết đã bị Hoắc An Lăng một phen túm vào trong ngực, hai cánh môi nhiệt tình đưa lời y muốn nói ngậm vào trong miệng.
Bị... bị hôn!
Bị Hoắc An Lăng hôn!
Thẩm vương gia bị hôn đến choáng váng quên đêm nay là đêm nào, ở trong chỉ có thể không ngừng vọng ra một câu nói kia, mềm nhũn dựa ở trong ngực nam nhân, mặt càng ngày càng hồng. Khi Hoắc An Lăng buông môi phát ra tiếng giống như động vật nhỏ rầm rì.
Hoắc An Lăng bị tiếng đối phương rầm rì làm vui vẻ, nhịn không được muốn lại hôn nồng nhiệt một lần nữa. Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt đối phương dường như cũng muốn biến thành mắt nhang muỗi vẫn là khắc chế mình, chỉ là nhẹ mổ một cái ngọt ngào lên cánh môi.
Ai, bốn năm đó, thật vất vả rốt cục có thể có chút quyền lợi, thật sự là quá không dễ dàng mà! -demcodon
Hoắc An Lăng lưu luyến buông Thẩm vương gia ra có chút thiếu dưỡng khí: "Ngươi cũng không biết hở sao?" Hắn còn tưởng rằng Hoàng tử sẽ được giáo dục sẽ rất nhiều tri thức về phương diện này chứ. Bây giờ nhìn lại dường như cũng không có "phong phú" như vậy.
Không biết như thế nào lại có nhận thức này, hắn cảm thấy mình dường như rất vui vẻ —— khụ khụ, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Thẩm vương gia nghe được lời Hoắc An Lăng nói trong lòng có ngọn lửa nhỏ đang hừng hực thiêu đốt —— vì sao y từ lời nói của đối phương xuôi tai ra giống như có chút xem thường cảm giác của mình vậy nhỉ? Hừ! Thẩm vương gia y giữ mình trong sạch không được sao, đáng giận! Ai kinh nghiệm phong phú giống như hắn vậy?
Nghĩ đến chuyện này Thẩm vương gia có chút ê ẩm. Nghĩ đến đối phương thật sự có khả năng ở trong mấy năm nay lăn lộn một chỗ với người nào —— phải biết rằng, Thẩm vương gia còn tưởng rằng Sư Khanh là "tình địch" của y đó —— Thẩm vương gia đã cảm thấy mình rất không thoải mái, rất không thoải mái.
"Làm sao có thể chứ? Mấy năm này ta đều ở trong quân doanh, làm gì có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Hơn nữa ta vẫn luôn cố gắng tới gặp ngươi, ta thật là oan uổng nha Vương gia." Hoắc An Lăng có chút buồn cười, xem ra vô luận là Thẩm vương gia hay là A Thập kỳ thật đều ngốc như vậy, ngay cả lời mình muốn nói đều vô tình hiện ra.
Hoắc An Lăng liếc mắt nhìn y một cái, loại dáng vẻ trong lòng bị vạch trần không được tự nhiên này ở trong mắt Hoắc An Lăng quả thực đáng yêu chết: "Không có việc gì, về sau ta dạy cho ngươi, chỉ cần luyện tập nhiều hơn..." Lời nói nhỏ nhặt mang theo cười khẽ dừng lại ở bên tai Thẩm vương gia. Sau khi hiểu rõ hàm ý trong lời nói thì Vương gia nào đó rầm rì bị lời nói chứa đầy mập mờ của Hoắc An Lăng trong chớp mắt xấu hổ —— tên này quả nhiên da mặt dày vô cùng!
Bình thường chỗ Hoắc An Lăng cũng có rất ít khách ngủ lại, cho nên hạ nhân quý phủ thấy chủ tử bọn họ lại giữ Thẩm vương gia lại; hơn nữa đối phương vẫn là ở cách vách chủ tử, hạt tò mò trong lòng không khỏi hừng hực thiêu đốt. Lại liên hệ với trong khoảng thời gian này chủ tử mặt than của bọn họ khi nhìn thấy Thẩm vương gia thì cười đến hoà hợp êm thấm, đã có người nhịn không được nghĩ có phải quý phủ bọn họ rất nhanh sẽ có thêm một vị "tướng quân phu nhân" hay không.
Thẩm vương gia cũng không biết những hạ nhân ở phủ tướng quân thoạt nhìn đâu ra đấy ăn nói có ý tứ nhưng trong lòng bọn họ bị tò mò chồng chất. Y hiện tại đang muốn rửa mặt lại thấy Hoắc An Lăng ôm cái gì đó, đi theo phía sau là một tiểu nha hoàn im lặng không nói bưng nước rửa mặt và khăn lông trắng vào.
"Nếu không chê ngày mai hãy mặc bộ này đi." Hoắc An Lăng đã thành thói quen buổi tối mỗi ngày thì chuẩn bị y phục mặc cho ngày hôm sau, tránh cho ngày hôm sau còn pải suy nghĩ nên mặc cái gì. Cho nên, ở lúc đối xử với Thẩm vương gia thì cũng dùng tới thói quen trước kia của hắn.
"Hử, vậy à, đa tạ." Thẩm vương gia thấy Hoắc An Lăng để y phục xuống thì xoay người rời đi có chút nghi ngờ còn có một chút khó chịu —— y còn tưởng rằng đối phương cố ý tới mang y phục cho mình là có chuyện gì muốn nói chứ, thiệt là, uổng phí mình còn kỳ... mong đợi một chút... Hừ!
Thẩm vương gia rửa mặt xong ngồi ở trên giường lấy bộ y phục hoắc An Lăng mang đến trải rộng ra —— ừm, còn đầy rất hợp mắt mình.
Sau đó, nhìn trái, nhìn phải —— rất tốt, cửa sổ hoặc là cửa gì cũng đều đóng kỹ. Lại im lặng trong chốc lát, đột nhiên Thẩm vương gia rất nhanh cởi y phục của mình, sau đó thay đổi bộ y phục Hoắc An Lăng mang đến. Sau đó đỏ mặt.
Đây, đây kích cỡ lớn nhỏ hoàn toàn giống nhau! Tên này làm sao biết được nhỉ?
Lúc trái tim đang nhảy thình thịch, các loại não bổ cùng ra trận thì đột nhiên nghe được một tiếng mở cửa "kẽo kẹt". Thẩm vương gia căng thẳng trong lòng, tranh thủ thời gian thay y phục mình hiện tại đang mặc. Sau đó cực kỳ nhanh nằm vật xuống trên giường, kéo chăn lên ra vẻ trấn tĩnh, tỏ vẻ mình kỳ thật ngủ rồi cái gì cũng không có làm.
Đợi hồi lâu cũng không có nghe được tiếng người đi đi lại lại, cũng không có người nói chuyện, Thẩm vương gia có chút nghi ngờ mà mở mắt, lập tức đã bị gương mặt để sát vào làm cho càng hoảng sợ: "A!"
Chờ khuôn mặt kia dời đi Thẩm vương gia mới còn sợ hãi trong lòng mà kéo chăn cao đến cổ: "... Hoắc... Hoắc tướng quân đêm hôm khuya khoắc tới phòng ta làm gì?" Không phải là có mưu đồ quấy rối đánh lén ban đem chứ? Mặc dù ta có ít hoan nghênh.
"... Khụ, ngươi quên bôi thuốc rồi." Hoắc An Lăng từ sau lưng lấy ra một chai thuốc —— hắn vừa rồi tuyệt đối không có muốn thừa dịp đối phương ngủ làm chút chuyện trộm hương linh tinh, tuyệt đối không có suy nghĩ này!
"... Vậy à!" Không nói rõ là thả lỏng hay là mất mát, Thẩm vương gia khô khan trả lời.
"Ngươi làm gì vậy?" Không phải y quá thích ngạc nhiên, bởi vì... bởi vì tên Hoắc An Lăng này lại xốc chăn của mình!
"Bôi thuốc mà." Vẻ mặt Hoắc An Lăng thật thà nói: "Đừng làm chậm trễ, mặc dù hiện tại còn chưa có "đêm hôm khuya khoắt " nhưng mà ta xoa bóp cho ngươi xong ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Thẩm vương gia mấp máy miệng trong lòng giãy giụa một lát, sau đó ngồi xuống duỗi chân ra ngoài.
Cho nên hai người này hoàn toàn không để mắt đến một người Tướng quân đêm khuya bôi thuốc xoa bóp cho một người Vương gia mặc áo lót là chuyện quỷ dị cỡ nào ư
"A... đau..."
"Nhẹ, nhẹ một chút..."
"Ưm..., chậm một chút... ây da! Từ bỏ, từ bỏ!"
"A a a..."
Hoắc An Lăng cẩn thận đẩy chân của Thẩm vương gia che phía trước đầu gối của mình, sau đó cẩn thận kéo vạt áo của mình che khuất chỗ đã nổi lên một chút —— không phải là mát xa mắt cá chân sao, dùng tiếng kêu như vậy làm cho người hiểu lầm là sao? Tiểu huynh đệ gì đó không chịu nổi loại lửa nóng khiêu khích này đâu!
Ác quỷ trong lòng Hoắc An Lăng bụm lấy nửa người dưới của mình, vừa hưng phấn vừa đau khổ mà rơi lệ đầy đất mặt lăn mình quay cuồng
"A...... A a, buông ra... ha ha, ha ha ha... buông ra ha ha ha..." Thẩm vương gia bị Hoắc An Lăng mềm nhẹ giống như là động tác gãi ngứa làm cho nửa người trên đã chịu không nổi, chỉ có thể nằm ở trên giường toàn thân run rẩy.
Hoắc An Lăng nghe tiếng đối phương vừa cười vừa thở gấp, lại thấy chân đối phương không chịu nổi mà vừa run vừa đạp muốn chạy thoát gông cùm xiềng xích của mình, chỉ đành phải trước trấn an đối phương: "Được rồi, trước đừng lộn xộn..."
"Không nghĩ tới một Tướng quân như ngươi lại có khí lực nhỏ như vậy, động tác giống như gãi ngứa vậy!" Mặc dùT hẩm vương gia cười đến thiếu chút nữa không thở nổi, nhưng cũng nhiều nhất chỉ có chút oán trách nhỏ.
Hoắc An Lăng nghe xong giọng điệu Thẩm vương gia trong lòng vui vẻ, sau đó đã có chút "được một tấc lại muốn tiến một thước".
Thẩm vương gia cho tới bây giờ không biết thân thể mình thì ra nhạy cảm như vậy, chỉ là bị Hoắc An Lăng mang theo bàn tay chai sần lớn chạm vào bàn chân tâm đã cười đến toàn thân phát run. Thật vất vả thở gấp đều đặn khí, đột nhiên cảm giác bên hông mình bị một vật gì đụng vào một cái, sau đó một cánh ta có lực quấn lên eo của mình.
Thẩm vương gia sau khi vừa mới bởi vì cười to, một lớp áo lót hơi mỏng đều có chút rời rạc mở ra, giờ phút này cảm giác được nhiệt độ bên hông, cảm giác làn da run rẩy thật nhỏ, cảm thấy từ cánh tay kia bắt đầu lan tràn đến toàn thân. Y vô cùng giật mình nhìn thấy vẻ mặt Hoắc An Lăng tràn đầy dịu dàng mỉm cười đang ôm eo mình.
Thẩm vương gia cứng ngắc lại.
Y không biết mình có nên giãy giụa hay không. Y lẽ ra nên giãy giụa, tư thế hiện tại của hai người kỳ quái cỡ nào. Hoắc An Lăng dường như mang hơn phân nửa thân thể đều đè ở trên người mình, nhiệt độ nóng bỏng trên người nam nhân xuyên qua y phục hơi mỏng làm cho Thẩm vương gia có loại ảo giác mình cũng bị nhiệt độ của người nam nhân này hòa tan. Nhưng cho dù như vậy y cũng không phải rất muốn giãy giụa.
Hoắc An Lăng thấy Thẩm vương gia không chỉ không có giãy giụa, ngược lại sắc mặt trở nên hồng giống như có chút ngượng ngùng, hắn cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình càng bốc cháy hừng hực lên, tay của hắn từ bên cạnh eo từ bên trên chậm rãi hạ xuống, sau đó dịu dàng đặt lên trên lưng y.
Thẩm vương gia bị bàn tay dịu dàng rắn chắc kia dán sát vào lưng cảm thấy toàn thân đều giống như lửa đốt, máu trong thân thể đều sôi trào không thôi, nảy lên ý nghĩ thúc đẩy... mình rất muốn làm một ít chuyện rất muốn làm, nhưng bình thường không có dũng khí làm.
Hoắc An Lăng thấy Thẩm vương gia cũng không có dáng vẻ từ chối, trong lòng vui sướng tiến thêm một bước làm lớn. Hắn đột nhiên nhớ tới một câu hát —— đều là ánh trăng gây họa —— bằng không hắn vì sao muốn tỏ tình như vậy?
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Thẩm vương gia câu hỏi một kỳ thật cũng không có khí thế ——giọng non nớt có chút run rẩy gì đó chỉ thích hợp để làm nũng nhưng không thích hợp để dọa người.
Hoắc An Lăng nghe thấy giọng dễ thương như thế đôi mắt tối sầm lại, nghiêm trang dùng cánh tay không kia của mình kéo tay Thẩm vương gia qua bao ở trong lòng tay của mình: "Ta mang ngươi trở thành Tướng quân phu nhân của ta."
Thẩm vương gia có chút trốn tránh dời ánh mắt mình, lòng bàn tay Hoắc An Lăng rất nóng, nướng cả người y nóng hừng hực. demcodon-lqd Với y mà nói, nói như vậy có lẽ rất vô lý mới đúng, nhưng mà, nhưng mà vì sao lại làm cho trong lòng của y có làn ý nghĩ ngọt ngào tỏa khắp ra: "Ta... chuyện đó... Tướng quân phu nhân cái gì chứ, ta, ta mới không cần đâu!" Khi nhìn thấy ánh mắt Hoắc An Lăng có chút trở nên ảm đạm thì trong lòng Thẩm vương gia tê rần, lập tức thốt ra: "Rõ ràng là ngươi nên làm Vương phi của ta, không phải sao?!"
"Vương phi?"
"... Đúng, chẳng lẽ không phải sao? Bổn vương cũng là một hán tử rất anh dũng uy mãnh đấy!" Thẩm vương gia chưa đủ tự tin nói, càng nói mặt càng hồng.
"Ta cho rằng, ta vĩnh viễn không đợi không được ngươi thổ lộ đâu."
Không thể không nói lực sát thương của soái ca là cực lớn, đặc biệt là bình thường băng sơn mặt than đột nhiên lộ ra một nụ cười dịu dàng vui vẻ, quả thực muốn cho người phun máu mà chết.
Cười đến thật khờ! Thẩm vương gia quay đầu.
Đánh chết y cũng sẽ không thừa nhận, mặc dù choáng váng một chút nhưng mà Hoắc An Lăng ngây ngốc như thế này không hiểu lại làm cho y cảm thấy đáng yêu. Cho nên, Thẩm vương gia bất tri bất giác đã mang lời trong lòng mình nói ra: "Ta... ta kỳ thật vẫn luôn rất lo lắng, ngươi rốt cuộc là thích ta hay là thích A Thập mất đi ký ức kia. Cho nên, ta vẫn luôn rất do dự..."
Kỳ thật tính toán ra, giữa y và Hoắc An Lăng cũng ở chung gần hai tháng. Trong hai tháng này Hoắc An Lăng dùng cả trái tim đối xử với y, y cũng không phải không thấy được, cảm nhận được; mà trong khoảng thời gian này Hoắc An Lăng cũng chưa từng có đề cập qua bất luận cái gì về A Thập hoặc là xuyên qua hành động của mình nhìn ai. Vậy có phải hay không, kỳ thật coi như là chính mình không dựa vào A Thập mất ký ức kia thì người nam nhân này vẫn sẽ yêu mình như cũ?
Nếu quả thật là nói như vậy, như vậy mình phải là cũng nên có điều bày tỏ hay không? Dù sao mình cũng không phải là nữ nhân nhăn nhăn nhó nhó hoặc là ca nhi linh tinh.
"Cho nên ta muốn để cho mình không nên hành động dao động... nhưng mà, ta vẫn là muốn đối mặt với ngươi. Mỗi lần nói chuyệ với ngươi ta đều rất vui vẻ, ta cuối cùng sẽ không tự giác muốn nói cho ngươi biết về chuyện của ta. Chỉ cần ở chung một chỗ và một không gian với ngươi, cho dù không ngồi chung một chỗ cũng không sao, ta đều cảm thấy rất an tâm, giống như cái gì đó trong lòng của ta về tới chỗ nó vốn hẳn nên thuộc về, loại cảm giác này... rất tốt."
Hoắc An Lăng mê muội nghe Thẩm vương gia nói chuyện, cảm thấy mình giống như là một cái khinh khí cầu ngâm mình ở trong vại rượu, vừa say khướt vừa lâng lâng. Y thích lúc đối phương nói chuyện thì trong ánh mắt thổi qua thần thái, y thích cảm xúc hiện lên ở trong cặp mắt đen kia. Y thích nghe đối phương nói chuyện, nói tâm tình của hắn, cảm nhận và hoang mang của hắn đối với mình.
Như vậy sẽ để cho y cảm thấy hắn mở rộng tấm lòng với mình, làm cho quan hệ của hai người càng thêm thân mật. Như vậy sẽ để cho y cảm thấy hắn càng có lòng tin đối với hiện tại và tương lai của bọn họ.
"Cho nên? Ngươi đối với ta là thế nào?" Hoắc An Lăng vuốt ve gương mặt của đối phương, trong giọng nói ẩn chứa hoàn toàn dịu dàng —— làm sao bây giờ, hắn rất muốn hôn...
Thẩm vương gia cũng không biết Hoắc An Lăng bị mình "tỏ tình" một hồi làm cho toàn thân rục rịch, hận không thể một hơi ăn tươi mình mà vẫn còn mơ mơ màng màng tiếp tục phân tích cảm nhận của mình: "Mặc dù ta vẫn là không xác định được ta rốt cuộc là yêu ngươi, hay là yêu cảm giác được ngươi yêu. Nhưng mà ta nghĩ ta nguyện ý ở bên ngươi, ta muốn hiểu rõ ngươi, muốn cùng ngươi... a.... ưm... ức... a... "
Thẩm vương gia lời còn chưa nói hết đã bị Hoắc An Lăng một phen túm vào trong ngực, hai cánh môi nhiệt tình đưa lời y muốn nói ngậm vào trong miệng.
Bị... bị hôn!
Bị Hoắc An Lăng hôn!
Thẩm vương gia bị hôn đến choáng váng quên đêm nay là đêm nào, ở trong chỉ có thể không ngừng vọng ra một câu nói kia, mềm nhũn dựa ở trong ngực nam nhân, mặt càng ngày càng hồng. Khi Hoắc An Lăng buông môi phát ra tiếng giống như động vật nhỏ rầm rì.
Hoắc An Lăng bị tiếng đối phương rầm rì làm vui vẻ, nhịn không được muốn lại hôn nồng nhiệt một lần nữa. Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt đối phương dường như cũng muốn biến thành mắt nhang muỗi vẫn là khắc chế mình, chỉ là nhẹ mổ một cái ngọt ngào lên cánh môi.
Ai, bốn năm đó, thật vất vả rốt cục có thể có chút quyền lợi, thật sự là quá không dễ dàng mà! -demcodon
Hoắc An Lăng lưu luyến buông Thẩm vương gia ra có chút thiếu dưỡng khí: "Ngươi cũng không biết hở sao?" Hắn còn tưởng rằng Hoàng tử sẽ được giáo dục sẽ rất nhiều tri thức về phương diện này chứ. Bây giờ nhìn lại dường như cũng không có "phong phú" như vậy.
Không biết như thế nào lại có nhận thức này, hắn cảm thấy mình dường như rất vui vẻ —— khụ khụ, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Thẩm vương gia nghe được lời Hoắc An Lăng nói trong lòng có ngọn lửa nhỏ đang hừng hực thiêu đốt —— vì sao y từ lời nói của đối phương xuôi tai ra giống như có chút xem thường cảm giác của mình vậy nhỉ? Hừ! Thẩm vương gia y giữ mình trong sạch không được sao, đáng giận! Ai kinh nghiệm phong phú giống như hắn vậy?
Nghĩ đến chuyện này Thẩm vương gia có chút ê ẩm. Nghĩ đến đối phương thật sự có khả năng ở trong mấy năm nay lăn lộn một chỗ với người nào —— phải biết rằng, Thẩm vương gia còn tưởng rằng Sư Khanh là "tình địch" của y đó —— Thẩm vương gia đã cảm thấy mình rất không thoải mái, rất không thoải mái.
"Làm sao có thể chứ? Mấy năm này ta đều ở trong quân doanh, làm gì có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Hơn nữa ta vẫn luôn cố gắng tới gặp ngươi, ta thật là oan uổng nha Vương gia." Hoắc An Lăng có chút buồn cười, xem ra vô luận là Thẩm vương gia hay là A Thập kỳ thật đều ngốc như vậy, ngay cả lời mình muốn nói đều vô tình hiện ra.
Hoắc An Lăng liếc mắt nhìn y một cái, loại dáng vẻ trong lòng bị vạch trần không được tự nhiên này ở trong mắt Hoắc An Lăng quả thực đáng yêu chết: "Không có việc gì, về sau ta dạy cho ngươi, chỉ cần luyện tập nhiều hơn..." Lời nói nhỏ nhặt mang theo cười khẽ dừng lại ở bên tai Thẩm vương gia. Sau khi hiểu rõ hàm ý trong lời nói thì Vương gia nào đó rầm rì bị lời nói chứa đầy mập mờ của Hoắc An Lăng trong chớp mắt xấu hổ —— tên này quả nhiên da mặt dày vô cùng!
Tác giả :
Sa Đề