Sủng Phi
Chương 61
Sau khi tiếp quản quyền lực hậu cung từ tay Hiền phi, vị trí sủng phi của Chung Linh đã vô cùng vững chắc, không còn ai có thể rung chuyển. Mới ra tháng không bao lâu, nàng đã bắt đầu sử dụng quyền lực của mình. Trước kia ở bên cạnh Hiền phi cũng học hỏi được không ít, vì vậy hiện tại có cảm giác thuận buồm xuôi gió.
Nếu nói gặp nhiều khó khăn thì cũng không hẳn. Không phải bất cứ chuyện gì trong hậu cung cũng cần Hoàng Quý phi đích thân xử lý, người phía dưới cũng sẽ tự động an bài, lại thêm quy củ tổ thượng truyền lại, nên cũng không xảy ra bất cứ sai lầm nào. Cái mà Chung Linh phải nắm giữ, chính là người bên dưới.
Phàm là người đều sẽ có lòng riêng, những thái giám cung nữ quản sự ở lâu trong thâm cung đã sớm thành tinh. Bọn họ chỉ có thể sống cô đơn cả đời, rồi chết già trong cung, nên đã chuyển tình yêu và khát vọng sinh lý thành tiền tài cùng vật chất.
Nước quá trong ắt không có cá, không thể yêu cầu bọn họ đều sống thanh liêm, nhưng Chung Linh quả quyết không cho phép bọn họ hành động trên đầu nàng. Toàn bộ trương mục sẽ được đưa đến cho nàng điều tra từng cái. Chung Linh không chỉ đơn thuần xem qua sổ sách, những chuyện nàng không biết, không xác định, tự nhiên sẽ có tâm phúc đi nghe ngóng.
Những người này sớm đã được Hiền phi dùng qua, Chung Linh trực tiếp sử dụng cũng hết sức thuận tay, trong lòng không khỏi có phần cảm kích Hiền phi. Bất quá nàng ấy cũng là tiền nhiệm, bọn họ vì cuộc sống đều muốn biểu hiện thật tốt cũng là dễ hiểu, nhưng về lâu về dài còn có thể giống như bây giờ hay không, đều tùy thuộc vào bản lãnh của Chung Linh.
“Bên phía Giáng Tuyết hiên như thế nào?" Buông sổ sách xuống, Chung Linh hỏi. Mặc dù tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, mấy loại sổ sách này cũng xem như đơn giản, nhưng so với trước kia, những trương mục gần đây số lượng không nhỏ, gánh nặng cũng không nhỏ.
“Không đến một tháng nữa sẽ sinh. Xin nương nương yên tâm, tất cả đều đã được chuẩn bị chu đáo, sẽ không có bất cứ sai lầm nào." Tưởng Nhi hồi đáp.
Chung Linh gật đầu, thật sự không thể để xảy ra sơ sót. Nàng vừa mới sinh hạ thái tử, nếu hài tử của Chu Dung Hoa ra đời ngoài ý muốn, người hậu cung sẽ nghĩ sao, người của triều đình sẽ nghĩ như thế nào. Dù sao nàng cũng là chủ hậu cung, trách nhiệm cũng sẽ đặt hết lên người nàng.
“Nương nương, hoàng thượng tới." Đang chìm đắm trong suy tưởng, chợt nghe Vân Nhi nhẹ nhàng nói.
Phục hồi tinh thần, Chung Linh vừa đứng lên, xoay người lại, đã nhìn thấy bóng dáng của Sầm Mặc.
“Lui xuống hết đi." Sầm Mặc ra lệnh.
Vân Nhi và Tưởng Nhi cúi người, lui xuống.
“Có chuyện gì sao?" Nhìn Sầm Mặc cho hạ nhân tránh đi, Chung Linh biết hắn đang muốn nói chính sự với nàng.
“Chuyện Chu Tước và Huyền Vũ phái sứ thần đến đây chắc nàng cũng biết." Dường như Sầm Mặc có điều gì phiền não.
“Thần thiếp biết, chỉ là lễ đầy tháng của An Nhi sớm đã qua, vì cớ gì bọn họ vẫn chậm chạp chưa chịu rời khỏi?" Đối với chuyện này, Chung Linh vô cùng khó hiểu, hai nước đó giống như đang nương nhờ Tử Thần quốc. Không phải Tử Thần quốc không nuôi nổi bọn họ, chung quy bọn họ cũng chỉ là người ngoại quốc.
“Chu Tước quốc không lúc nào an phận, luôn muốn khơi mào chiến tranh. Trước kia tấn công lãnh thổ Tử Thần quốc, nhưng Trẫm được Huyền Vũ âm thầm tương trợ, đã khiến cho bọn họ từ bỏ những suy nghĩ này." Sầm Mặc đi qua đi lại trong phòng. “Ngày hôm qua, bọn họ cuối cùng cũng đã nói ra mục đích đến lần này, đó là muốn kết đồng minh với Trẫm, đồng loạt đối phó Huyền Vũ quốc."
Chung Linh cười lạnh: “Chu Tước quốc đang tính toán cái gì, bọn họ không thể đoán ra Huyền Vũ quốc đã âm thầm tương trợ, vì sao dám đưa ra yêu cầu như vậy."
Trong lòng Chung Linh biết Sầm Mặc không muốn chiến tranh, Tử Thần quốc bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không thích hợp đại động can qua.
“Đích xác là Trẫm không đồng ý." Tán đồng nhìn nàng. “Nhưng lại không nghĩ ra Chu Tước quốc có thể lấy tiến làm lùi, vẫn giữ yêu cầu kết minh, bất quá lại không muốn cầu Tử Thần quốc xuất chiến, chỉ cần chúng ta bảo trì trung lập."
Thì ra mục đích thật sự của Chu Tước quốc không phải yêu cầu Tử Thần quốc cùng xuất binh, chỉ là không muốn Tử Thần tương trợ bên nào cả.
“Điều kiện Chu Tước quốc đề xuất rất tốt?" Chung Linh vẫn không hiểu, nếu chỉ như vậy quả thật cũng không phải quá đáng.
“Điều kiện khá hơn nữa Trẫm cũng sẽ không đáp ứng." Sầm Mặc lắc đầu nói. “Thế nhưng chuyện này lại bị Huyền Vũ quốc biết được, cho nên mục đích chuyến đi này của bọn họ chính là vì ngăn cản Trẫm đồng ý điều kiện của Chu Tước quốc."
“Nếu Hoàng thượng vốn không có ý định đáp ứng, còn gì có thể ngăn cản?"
Từ khía cạnh hai nước mà nói, tân hoàng Tử Thần quốc vừa lên ngôi, triều chính chưa hoàn toàn ổn định, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, nhưng nếu bị bất kỳ bên nào lôi kéo, đối với bên còn lại sẽ là một uy hiếp rất lớn.
Chu Tước quốc muốn tấn công, mà Huyền Vũ lại cố tình phòng thủ, nhân tố quyết định cũng là rơi xuống Tử Thần quốc.
“Huyền Vũ quốc chắc chắn không yên lòng, suy cho cùng trên đời này không có cái gọi là bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn." Sầm Mặc nói, “Hiện tại Trẫm không thể đáp ứng yêu cầu của bất kỳ bên nào, chỉ có thể để cho bọn họ tự tranh đấu. Tử Thần quốc đang rất cần thời gian để phát triển. Mà thời gian dài hay ngắn, còn tùy thuộc vào bọn họ có thể duy trì tình trạng tranh đấu trong bao lâu."
Nhớ tới thời kỳ tam quốc, Chung Linh cũng gật đầu tán đồng: “Nhóm người Vệ đại nhân có ký kiến gì không?"
“Phiền toái chính là ở đây." Sầm Mặc cười khổ, “Sau khi Trẫm cùng hai nước thương lượng, cuối cùng bọ họ đã đưa ra cùng một kết luận."
Nhìn thần sắc của Sầm Mặc, Chung Linh có một dự cảm xấu.
“Bọn họ muốn cùng Tử Thần kết thân." Sầm Mặc nhìn về phía Chung Linh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Đúng rồi, kết thân là phương pháp đơn giản và hữu hiệu nhất. Hai nước đều không yên lòng Tử Thần quốc, kết luận cuối cùng thế nhưng không mưu mà hợp.
Người Chu Tước quốc nếu có thể cùng người Tử Thần liên hôn, Huyền Vũ quốc dĩ nhiên cũng có thể. Mặc dù hai bên đồng loạt đề nghị kết thân, thoạt nhìn có vẻ như đã mất đi hiệu quả muốn có ban đầu, nhưng nếu một trong hai bên không làm như vậy sẽ bị bên còn lại chiếm lấy tiện nghi. Mặc kệ là Chu Tước hay Huyền Vũ đều không muốn gặp tình huống như thế.
“Kết thân....." Chung Linh có chút buồn cười, người thích hợp nhất để kết thân ở Tử Thần quốc thực sự chỉ còn lại một người, đó chính là Sầm Mặc.
Cho dù hoàng thất còn có những người khác có thể kết thân, bọn họ cũng sẽ không yên tâm. Gả cho Hoàng thượng chính là bảo đảm lớn nhất.
Chung Linh như thế nào cũng không nghĩ tới, sinh thời nàng còn có thể gặp phải chuyện kết thân như thế này, hơn nữa đối tượng còn là trượng phu của nàng.
Sầm Mặc cảm thấy thống hận bản thân vô cùng. Nếu không phải hắn còn chưa đủ cường đại, sao lại cần đến thủ đoạn kết thân như thế này. Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Chung Linh, hắn đau lòng không dứt.
Hắn yêu Chung Linh, hắn biết nàng muốn gì, hắn cũng hy vọng cùng người mình yêu ở cùng một chỗ.
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, hắn đã không có cách nào làm được. Vốn định sau khi bọn họ có hài tử, Tử Thần quốc cũng có thái tử, từ đây về sau hắn sẽ không để cho ai nhét người vào hậu cung nữa. Thế nhưng An nhi vẫn còn chưa đầy tuổi, đã xảy ra loại chuyện như thế này.
“Trẫm cũng không muốn bọn hắn đưa người đến kết thân." Sầm Mặc nhíu mày. “Đối với Trẫm mà nói sự hiện hữu của các nàng vô cùng phiền toái."
Mỗi đối tượng liên hôn khẳng định đều có tâm tư của mình, nhưng vì e ngại thân phận của bọn họ, hắn không thể làm gì khác.
Chung Linh bước tới nắm tay hắn, muốn xoa dịu phiền não trong lòng hắn.
“Hoàng thượng, những gì người nói thần thiếp đều hiểu." Chung Linh mỉm cười. “Thần thiếp đã chọn đứng bên cạnh Hoàng thượng, đối với quyết định của người, những việc người muốn làm, thần thiếp nhất định ủng hộ."
“Bản thân bọn họ cũng không có gì đặc biệt, vậy thì cứ đưa tới thôi." Chung Linh khẽ nghiêng đầu. “Dù sao thần thiếp cũng là Hoàng Quý phi, không ai lớn hơn thần thiếp. Đến lúc đó thần thiếp sẽ giúp người trông chừng bọn họ, có được hay không?"
Sầm Mặc kinh ngạc nhìn Chung Linh, không nói nên lời, cuối cùng cũng cười bất đắc dĩ ôm nàng vào ngực. Nụ cười bất đắc dĩ này không phải dành cho Chung Linh, mà là cho bản thân hắn.
Nàng vẫn hoàn hảo ủng hộ hắn, vẫn đứng bên cạnh hắn.
Chung Linh cũng dùng sức ôm lấy hắn, trong mắt thập phần kiên nghị. Nàng đã lựa chọn Sầm Mặc, dĩ nhiên sẽ ủng hộ hắn đến cùng. Nếu nàng cũng giống như những phi tử khác, lúc nào cũng để cho hắn nhìn thấy nét mặt bi thương, sao nàng có thể được hắn ưu ái đến bây giờ.
Nàng nguyện ý trở thành sủng phi của Sầm Mặc, chứ không phải là một nữ nhân nhu nhược, suốt ngày than thở cho vận mạng của mình. Quan trọng hơn là, nàng có ưu thế mà không một người nào có. Không cần biết các ngươi là loại người như thế nào đến đây kết thân, nàng cũng sẽ để cho bọn họ biết Hoàng Quý phi vừa nhậm chức này, đã hảo hảo mài đao chờ đợi.
“Linh Nhi......" Dùng sức siết chặt cơ thể mềm mại trong vòng tay, Sầm Mặc cúi đầu hôn nàng.
Chung Linh cũng đã rất lâu không thân cận cùng Sầm Mặc, phát hiện hơi thở gấp gáp của hắn thật gần, kềm lòng không đặng cũng nhắm mắt lại ngước mặt lên nghênh đón.
Bình thường, Sầm Mặc đối đãi với tần phi đều ôn nhu chăm sóc, nhưng với Chung Linh lại có nhiều hơn mấy phần mạnh mẽ cùng dục vọng chiếm hữu. Hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại, đỏ mọng của nàng, hắn không chút khách khí đoạt lấy cái lưỡi thơm mát của nàng.
Có lẽ đã lâu không nếm trải dư vị chăn gối, Chung Linh cảm thấy cả người mềm yếu, chỉ có thể vô lực dựa vào người hắn chống đỡ thân thể mình, đồng thời ngước đầu bị động đón nhận cường thế của Sầm Mặc.
Sầm Mặc dùng một tay đỡ Chung Linh, tay còn lại không an phận dao động trên người nàng, bàn tay hắn lướt đến đâu, thân thể nàng không tự chủ được nóng lên đến đó.
Bất tri bất giác, y phục trên người nàng đã bị Sầm Mặc cởi bỏ hơn phân nửa, trên người chỉ còn sót lại nội y. Mặc dù thời tiết ấm áp, nhưng khi da thịt tiếp xúc với không khí, Chung Linh không tránh khỏi khẽ run lên.
Sầm Mặc nhạy cảm nhận ra phản ứng của nàng, trực tiếp bế Chung Linh lên, ôm nàng đi về phía giường.
Chung Linh thẹn thùng ôm lấy cổ hắn, không phải cơ thể hai người chưa từng trần truồng tiếp xúc, nhưng bị hắn ôm ngang trong ngực như thế này, y phục trên người lại không đầy đủ, khiến cả người nàng cũng đỏ lên vì xấu hổ.
Sầm Mặc dĩ nhiên cũng không bỏ qua biến hóa này của Chung Linh, hài lòng nheo mắt cười một tiếng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Thân thể mềm mại phiếm hồng của nàng nổi bật trên tấm vải lót giường màu đỏ thẫm, khiến bộ phận nào đó của nam nhân trên người hắn cương cứng.
“Cũng không phải là lần đầu tiên, sao lại xấu hổ như vậy?" Sầm Mặc nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng. Đối với những chuyện này, Chung Linh luôn thuận theo nhu cầu của bản thân, sẽ không vì xấu hổ mà không thốt ra một tiếng.
Chung Linh vô lực trừng mắt liếc hắn một cái, thoạt nhìn giống như đang quyến rũ người khác hơn. Không muốn để cho Sầm Mặc tiếp tục nói những điều không nên nói, Chung Linh chủ động hôn hắn.
Trong lòng Sầm Mặc cười đến đắc ý, đối với loại chuyện như thế này Chung Linh không thể không trải qua ngôn ngữ kích thích. Mỗi lần hắn cố ý nói những lời khuấy động, mặc dù nàng xấu hổ, nhưng phản ứng cũng chủ động hơn nhiều. Phúc lợi đưa tới cửa như vậy, hắn đương nhiên không từ chối. Nụ hôn lần này so với nụ hôn chiếm đoạt vừa rồi ôn nhu hơn rất nhiều, đầu lưỡi hắn từ từ tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của nàng, không ngừng trêu chọc.
Chung Linh cũng thuận ý hé mở miệng anh đào nhỏ nhắn, vươn đầu lưỡi cuốn lấy hắn, quấn quýt phát ra âm thanh như tiếng nước chảy, nàng bất giác co rúm lại, đồng thời trong đầu có cảm giác vô cùng ngứa ngáy, nhưng trống rỗng.
Sầm Mặc còn hiểu rõ thân thể Chung Linh hơn cả bản thân nàng, biết rõ nàng vẫn chưa hài lòng. Bàn tay hắn cũng không nhàn rỗi, đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng, một bàn tay mạnh mẽ vuốt ve, bàn tay còn lại không ngừng lôi kéo nhào nặn.
“Ah......" Chung Linh không nhịn được rên lên, nhưng âm thanh còn chưa thoát ra đã bị Sầm Mặc nuốt xuống. Đối với hoan ái, nàng luôn thích mạnh mẽ một chút, mà điểm này Sầm Mặc đã sớm phát hiện ra.
Xấu xa hé mắt, Sầm Mặc dời một tay xuống cấm địa giữa hai chân Chung Linh. Chung Linh theo phản xạ khép chân lại, nhưng vẫn bị cường ngạnh tiến vào.
Bàn tay Sầm Mặc bao phủ phía trên của nàng, thỉnh thoảng ấn xuống, khiến Chung Linh cảm thấy không đủ. Bất mãn nghiêng đầu, nàng dùng ánh mắt chỉ trích uất ức nhìn chằm chằm hắn.
Nhếch miệng cười một tiếng, hắn cảm thấy ánh mắt của nàng không có một chút uy lực nào. Ngược lại, sắc mặt phiếm hồng, hô hấp không ổn định càng phong tình hơn.
Nếu nói gặp nhiều khó khăn thì cũng không hẳn. Không phải bất cứ chuyện gì trong hậu cung cũng cần Hoàng Quý phi đích thân xử lý, người phía dưới cũng sẽ tự động an bài, lại thêm quy củ tổ thượng truyền lại, nên cũng không xảy ra bất cứ sai lầm nào. Cái mà Chung Linh phải nắm giữ, chính là người bên dưới.
Phàm là người đều sẽ có lòng riêng, những thái giám cung nữ quản sự ở lâu trong thâm cung đã sớm thành tinh. Bọn họ chỉ có thể sống cô đơn cả đời, rồi chết già trong cung, nên đã chuyển tình yêu và khát vọng sinh lý thành tiền tài cùng vật chất.
Nước quá trong ắt không có cá, không thể yêu cầu bọn họ đều sống thanh liêm, nhưng Chung Linh quả quyết không cho phép bọn họ hành động trên đầu nàng. Toàn bộ trương mục sẽ được đưa đến cho nàng điều tra từng cái. Chung Linh không chỉ đơn thuần xem qua sổ sách, những chuyện nàng không biết, không xác định, tự nhiên sẽ có tâm phúc đi nghe ngóng.
Những người này sớm đã được Hiền phi dùng qua, Chung Linh trực tiếp sử dụng cũng hết sức thuận tay, trong lòng không khỏi có phần cảm kích Hiền phi. Bất quá nàng ấy cũng là tiền nhiệm, bọn họ vì cuộc sống đều muốn biểu hiện thật tốt cũng là dễ hiểu, nhưng về lâu về dài còn có thể giống như bây giờ hay không, đều tùy thuộc vào bản lãnh của Chung Linh.
“Bên phía Giáng Tuyết hiên như thế nào?" Buông sổ sách xuống, Chung Linh hỏi. Mặc dù tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, mấy loại sổ sách này cũng xem như đơn giản, nhưng so với trước kia, những trương mục gần đây số lượng không nhỏ, gánh nặng cũng không nhỏ.
“Không đến một tháng nữa sẽ sinh. Xin nương nương yên tâm, tất cả đều đã được chuẩn bị chu đáo, sẽ không có bất cứ sai lầm nào." Tưởng Nhi hồi đáp.
Chung Linh gật đầu, thật sự không thể để xảy ra sơ sót. Nàng vừa mới sinh hạ thái tử, nếu hài tử của Chu Dung Hoa ra đời ngoài ý muốn, người hậu cung sẽ nghĩ sao, người của triều đình sẽ nghĩ như thế nào. Dù sao nàng cũng là chủ hậu cung, trách nhiệm cũng sẽ đặt hết lên người nàng.
“Nương nương, hoàng thượng tới." Đang chìm đắm trong suy tưởng, chợt nghe Vân Nhi nhẹ nhàng nói.
Phục hồi tinh thần, Chung Linh vừa đứng lên, xoay người lại, đã nhìn thấy bóng dáng của Sầm Mặc.
“Lui xuống hết đi." Sầm Mặc ra lệnh.
Vân Nhi và Tưởng Nhi cúi người, lui xuống.
“Có chuyện gì sao?" Nhìn Sầm Mặc cho hạ nhân tránh đi, Chung Linh biết hắn đang muốn nói chính sự với nàng.
“Chuyện Chu Tước và Huyền Vũ phái sứ thần đến đây chắc nàng cũng biết." Dường như Sầm Mặc có điều gì phiền não.
“Thần thiếp biết, chỉ là lễ đầy tháng của An Nhi sớm đã qua, vì cớ gì bọn họ vẫn chậm chạp chưa chịu rời khỏi?" Đối với chuyện này, Chung Linh vô cùng khó hiểu, hai nước đó giống như đang nương nhờ Tử Thần quốc. Không phải Tử Thần quốc không nuôi nổi bọn họ, chung quy bọn họ cũng chỉ là người ngoại quốc.
“Chu Tước quốc không lúc nào an phận, luôn muốn khơi mào chiến tranh. Trước kia tấn công lãnh thổ Tử Thần quốc, nhưng Trẫm được Huyền Vũ âm thầm tương trợ, đã khiến cho bọn họ từ bỏ những suy nghĩ này." Sầm Mặc đi qua đi lại trong phòng. “Ngày hôm qua, bọn họ cuối cùng cũng đã nói ra mục đích đến lần này, đó là muốn kết đồng minh với Trẫm, đồng loạt đối phó Huyền Vũ quốc."
Chung Linh cười lạnh: “Chu Tước quốc đang tính toán cái gì, bọn họ không thể đoán ra Huyền Vũ quốc đã âm thầm tương trợ, vì sao dám đưa ra yêu cầu như vậy."
Trong lòng Chung Linh biết Sầm Mặc không muốn chiến tranh, Tử Thần quốc bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không thích hợp đại động can qua.
“Đích xác là Trẫm không đồng ý." Tán đồng nhìn nàng. “Nhưng lại không nghĩ ra Chu Tước quốc có thể lấy tiến làm lùi, vẫn giữ yêu cầu kết minh, bất quá lại không muốn cầu Tử Thần quốc xuất chiến, chỉ cần chúng ta bảo trì trung lập."
Thì ra mục đích thật sự của Chu Tước quốc không phải yêu cầu Tử Thần quốc cùng xuất binh, chỉ là không muốn Tử Thần tương trợ bên nào cả.
“Điều kiện Chu Tước quốc đề xuất rất tốt?" Chung Linh vẫn không hiểu, nếu chỉ như vậy quả thật cũng không phải quá đáng.
“Điều kiện khá hơn nữa Trẫm cũng sẽ không đáp ứng." Sầm Mặc lắc đầu nói. “Thế nhưng chuyện này lại bị Huyền Vũ quốc biết được, cho nên mục đích chuyến đi này của bọn họ chính là vì ngăn cản Trẫm đồng ý điều kiện của Chu Tước quốc."
“Nếu Hoàng thượng vốn không có ý định đáp ứng, còn gì có thể ngăn cản?"
Từ khía cạnh hai nước mà nói, tân hoàng Tử Thần quốc vừa lên ngôi, triều chính chưa hoàn toàn ổn định, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, nhưng nếu bị bất kỳ bên nào lôi kéo, đối với bên còn lại sẽ là một uy hiếp rất lớn.
Chu Tước quốc muốn tấn công, mà Huyền Vũ lại cố tình phòng thủ, nhân tố quyết định cũng là rơi xuống Tử Thần quốc.
“Huyền Vũ quốc chắc chắn không yên lòng, suy cho cùng trên đời này không có cái gọi là bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn." Sầm Mặc nói, “Hiện tại Trẫm không thể đáp ứng yêu cầu của bất kỳ bên nào, chỉ có thể để cho bọn họ tự tranh đấu. Tử Thần quốc đang rất cần thời gian để phát triển. Mà thời gian dài hay ngắn, còn tùy thuộc vào bọn họ có thể duy trì tình trạng tranh đấu trong bao lâu."
Nhớ tới thời kỳ tam quốc, Chung Linh cũng gật đầu tán đồng: “Nhóm người Vệ đại nhân có ký kiến gì không?"
“Phiền toái chính là ở đây." Sầm Mặc cười khổ, “Sau khi Trẫm cùng hai nước thương lượng, cuối cùng bọ họ đã đưa ra cùng một kết luận."
Nhìn thần sắc của Sầm Mặc, Chung Linh có một dự cảm xấu.
“Bọn họ muốn cùng Tử Thần kết thân." Sầm Mặc nhìn về phía Chung Linh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Đúng rồi, kết thân là phương pháp đơn giản và hữu hiệu nhất. Hai nước đều không yên lòng Tử Thần quốc, kết luận cuối cùng thế nhưng không mưu mà hợp.
Người Chu Tước quốc nếu có thể cùng người Tử Thần liên hôn, Huyền Vũ quốc dĩ nhiên cũng có thể. Mặc dù hai bên đồng loạt đề nghị kết thân, thoạt nhìn có vẻ như đã mất đi hiệu quả muốn có ban đầu, nhưng nếu một trong hai bên không làm như vậy sẽ bị bên còn lại chiếm lấy tiện nghi. Mặc kệ là Chu Tước hay Huyền Vũ đều không muốn gặp tình huống như thế.
“Kết thân....." Chung Linh có chút buồn cười, người thích hợp nhất để kết thân ở Tử Thần quốc thực sự chỉ còn lại một người, đó chính là Sầm Mặc.
Cho dù hoàng thất còn có những người khác có thể kết thân, bọn họ cũng sẽ không yên tâm. Gả cho Hoàng thượng chính là bảo đảm lớn nhất.
Chung Linh như thế nào cũng không nghĩ tới, sinh thời nàng còn có thể gặp phải chuyện kết thân như thế này, hơn nữa đối tượng còn là trượng phu của nàng.
Sầm Mặc cảm thấy thống hận bản thân vô cùng. Nếu không phải hắn còn chưa đủ cường đại, sao lại cần đến thủ đoạn kết thân như thế này. Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Chung Linh, hắn đau lòng không dứt.
Hắn yêu Chung Linh, hắn biết nàng muốn gì, hắn cũng hy vọng cùng người mình yêu ở cùng một chỗ.
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, hắn đã không có cách nào làm được. Vốn định sau khi bọn họ có hài tử, Tử Thần quốc cũng có thái tử, từ đây về sau hắn sẽ không để cho ai nhét người vào hậu cung nữa. Thế nhưng An nhi vẫn còn chưa đầy tuổi, đã xảy ra loại chuyện như thế này.
“Trẫm cũng không muốn bọn hắn đưa người đến kết thân." Sầm Mặc nhíu mày. “Đối với Trẫm mà nói sự hiện hữu của các nàng vô cùng phiền toái."
Mỗi đối tượng liên hôn khẳng định đều có tâm tư của mình, nhưng vì e ngại thân phận của bọn họ, hắn không thể làm gì khác.
Chung Linh bước tới nắm tay hắn, muốn xoa dịu phiền não trong lòng hắn.
“Hoàng thượng, những gì người nói thần thiếp đều hiểu." Chung Linh mỉm cười. “Thần thiếp đã chọn đứng bên cạnh Hoàng thượng, đối với quyết định của người, những việc người muốn làm, thần thiếp nhất định ủng hộ."
“Bản thân bọn họ cũng không có gì đặc biệt, vậy thì cứ đưa tới thôi." Chung Linh khẽ nghiêng đầu. “Dù sao thần thiếp cũng là Hoàng Quý phi, không ai lớn hơn thần thiếp. Đến lúc đó thần thiếp sẽ giúp người trông chừng bọn họ, có được hay không?"
Sầm Mặc kinh ngạc nhìn Chung Linh, không nói nên lời, cuối cùng cũng cười bất đắc dĩ ôm nàng vào ngực. Nụ cười bất đắc dĩ này không phải dành cho Chung Linh, mà là cho bản thân hắn.
Nàng vẫn hoàn hảo ủng hộ hắn, vẫn đứng bên cạnh hắn.
Chung Linh cũng dùng sức ôm lấy hắn, trong mắt thập phần kiên nghị. Nàng đã lựa chọn Sầm Mặc, dĩ nhiên sẽ ủng hộ hắn đến cùng. Nếu nàng cũng giống như những phi tử khác, lúc nào cũng để cho hắn nhìn thấy nét mặt bi thương, sao nàng có thể được hắn ưu ái đến bây giờ.
Nàng nguyện ý trở thành sủng phi của Sầm Mặc, chứ không phải là một nữ nhân nhu nhược, suốt ngày than thở cho vận mạng của mình. Quan trọng hơn là, nàng có ưu thế mà không một người nào có. Không cần biết các ngươi là loại người như thế nào đến đây kết thân, nàng cũng sẽ để cho bọn họ biết Hoàng Quý phi vừa nhậm chức này, đã hảo hảo mài đao chờ đợi.
“Linh Nhi......" Dùng sức siết chặt cơ thể mềm mại trong vòng tay, Sầm Mặc cúi đầu hôn nàng.
Chung Linh cũng đã rất lâu không thân cận cùng Sầm Mặc, phát hiện hơi thở gấp gáp của hắn thật gần, kềm lòng không đặng cũng nhắm mắt lại ngước mặt lên nghênh đón.
Bình thường, Sầm Mặc đối đãi với tần phi đều ôn nhu chăm sóc, nhưng với Chung Linh lại có nhiều hơn mấy phần mạnh mẽ cùng dục vọng chiếm hữu. Hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại, đỏ mọng của nàng, hắn không chút khách khí đoạt lấy cái lưỡi thơm mát của nàng.
Có lẽ đã lâu không nếm trải dư vị chăn gối, Chung Linh cảm thấy cả người mềm yếu, chỉ có thể vô lực dựa vào người hắn chống đỡ thân thể mình, đồng thời ngước đầu bị động đón nhận cường thế của Sầm Mặc.
Sầm Mặc dùng một tay đỡ Chung Linh, tay còn lại không an phận dao động trên người nàng, bàn tay hắn lướt đến đâu, thân thể nàng không tự chủ được nóng lên đến đó.
Bất tri bất giác, y phục trên người nàng đã bị Sầm Mặc cởi bỏ hơn phân nửa, trên người chỉ còn sót lại nội y. Mặc dù thời tiết ấm áp, nhưng khi da thịt tiếp xúc với không khí, Chung Linh không tránh khỏi khẽ run lên.
Sầm Mặc nhạy cảm nhận ra phản ứng của nàng, trực tiếp bế Chung Linh lên, ôm nàng đi về phía giường.
Chung Linh thẹn thùng ôm lấy cổ hắn, không phải cơ thể hai người chưa từng trần truồng tiếp xúc, nhưng bị hắn ôm ngang trong ngực như thế này, y phục trên người lại không đầy đủ, khiến cả người nàng cũng đỏ lên vì xấu hổ.
Sầm Mặc dĩ nhiên cũng không bỏ qua biến hóa này của Chung Linh, hài lòng nheo mắt cười một tiếng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Thân thể mềm mại phiếm hồng của nàng nổi bật trên tấm vải lót giường màu đỏ thẫm, khiến bộ phận nào đó của nam nhân trên người hắn cương cứng.
“Cũng không phải là lần đầu tiên, sao lại xấu hổ như vậy?" Sầm Mặc nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng. Đối với những chuyện này, Chung Linh luôn thuận theo nhu cầu của bản thân, sẽ không vì xấu hổ mà không thốt ra một tiếng.
Chung Linh vô lực trừng mắt liếc hắn một cái, thoạt nhìn giống như đang quyến rũ người khác hơn. Không muốn để cho Sầm Mặc tiếp tục nói những điều không nên nói, Chung Linh chủ động hôn hắn.
Trong lòng Sầm Mặc cười đến đắc ý, đối với loại chuyện như thế này Chung Linh không thể không trải qua ngôn ngữ kích thích. Mỗi lần hắn cố ý nói những lời khuấy động, mặc dù nàng xấu hổ, nhưng phản ứng cũng chủ động hơn nhiều. Phúc lợi đưa tới cửa như vậy, hắn đương nhiên không từ chối. Nụ hôn lần này so với nụ hôn chiếm đoạt vừa rồi ôn nhu hơn rất nhiều, đầu lưỡi hắn từ từ tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của nàng, không ngừng trêu chọc.
Chung Linh cũng thuận ý hé mở miệng anh đào nhỏ nhắn, vươn đầu lưỡi cuốn lấy hắn, quấn quýt phát ra âm thanh như tiếng nước chảy, nàng bất giác co rúm lại, đồng thời trong đầu có cảm giác vô cùng ngứa ngáy, nhưng trống rỗng.
Sầm Mặc còn hiểu rõ thân thể Chung Linh hơn cả bản thân nàng, biết rõ nàng vẫn chưa hài lòng. Bàn tay hắn cũng không nhàn rỗi, đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng, một bàn tay mạnh mẽ vuốt ve, bàn tay còn lại không ngừng lôi kéo nhào nặn.
“Ah......" Chung Linh không nhịn được rên lên, nhưng âm thanh còn chưa thoát ra đã bị Sầm Mặc nuốt xuống. Đối với hoan ái, nàng luôn thích mạnh mẽ một chút, mà điểm này Sầm Mặc đã sớm phát hiện ra.
Xấu xa hé mắt, Sầm Mặc dời một tay xuống cấm địa giữa hai chân Chung Linh. Chung Linh theo phản xạ khép chân lại, nhưng vẫn bị cường ngạnh tiến vào.
Bàn tay Sầm Mặc bao phủ phía trên của nàng, thỉnh thoảng ấn xuống, khiến Chung Linh cảm thấy không đủ. Bất mãn nghiêng đầu, nàng dùng ánh mắt chỉ trích uất ức nhìn chằm chằm hắn.
Nhếch miệng cười một tiếng, hắn cảm thấy ánh mắt của nàng không có một chút uy lực nào. Ngược lại, sắc mặt phiếm hồng, hô hấp không ổn định càng phong tình hơn.
Tác giả :
Ái Hạ Lệ Tử