Sủng Phi
Chương 5
Editor: Búnn.
Không nhịn được thở dài một hơi, từ sau hôm quỳ bị thương đến giờ đã qua bảy ngày, vết thương của bản thân đã hoàn toàn hồi phục từ lâu rồi, nhưng lại cảm thấy bản thân giống như bị lãng quên, vẫn luôn sinh hoạt ở trong viện của mình, không có người quan tâm, không có người hỏi.
"Nếu tiểu thư nhàm chán thì có thể đi thăm các chủ tử khác." Lâm di ở bên cạnh cẩn thận nói, bởi vì bị thương nên mấy ngay nay tiểu thư vẫn ngây ngốc ở trong phòng, nhưng bây giờ thương thế đã tốt hơn, mà vẫn buồn bực ở trong phòng.
"Các nàng có gì đẹp mắt nào." Coi như thật sự nhàm chán, Chung Linh cũng không muốn tự đi tìm chuyện. “Thôi, vẫn là chuẩn bị cho ta chút giấy bút, để ta tiếp tục viết kinh phật của ta."
Từ lúc xuyên qua tới giờ Chung Linh vẫn chăm chỉ luyện tập, nhưng trình độ vẫn vậy, dù sao nàng cũng là người có thể yên tĩnh đến mức quyết tâm, trong cung không có việc gì thì có thể làm, tiếp tục luyện chữ cũng được. Về phần tại sao muốn sao chép kinh phật, thì bởi vì nếu sao chép các loại sách khác, nàng dễ bị nội dung cuốn hút và quên mất việc phải chuyên tâm luyện chữ.
"Chủ tử, An thường tại đến đây." Vân Nhi ở cửa nhẹ nhàng nói.
"Để nàng ta vào đi." Vẻ mặt Chung Linh không thay đổi, kéo tay áo lên, đang nghĩ xem nên hạ bút xuống mặt giấy như thế nào.
"Tỷ tỷ đang tập viết hay là vẽ tranh thế?" An Tâm Nhi khẽ mỉm cười đi vào.
"Rảnh rỗi không có việc gì làm nên tập viết chữ để tu tâm dưỡng tính thôi." Chung Linh dừng một chút. “Tại sao hôm nay muội mội lại đến nơi này của ta?"
"Dù sao một mình muội cũng cảm thấy chán, cho nên nghĩ đến tỷ tỷ thôi." An Tâm Nhi cười nói.
Bỗng nhiên Chung Linh phát hiện có chuyện gì, nhìn chằm chằm An Tâm Nhi một lát.
"Tỷ tỷ?" An Tâm Nhi có chút không hiểu, lấy tay xoa mặt mình: “Có phải trên mặt muội có gì không ổn không?"
"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy dường như tính tính muội bây giờ dịu dàng, cũng xinh đẹp hơn lúc mới gặp nhiều." Ai, nói như vậy, hình như ngay cả An Tâm Nhi cũng được Hoàng thượng chạm qua, chỉ còn lại mình nàng.
"Tỷ tỷ không cần cười muội, chỉ là hình như Hoàng thượng thích người dịu dàng, cho nên tự nhiên muội mới thu liễm một chút thôi." An Tâm Nhi yên lòng: “Chúng ta ở hậu cung, điều quan trọng nhất chính là có được sự yêu thích của Hoàng thượng, như vậy mới có thể lâu dài."
"Muội muội cũng là người có phúc khí, đâu giống ta." Chung Linh cố ý làm biểu cảm có chút cô đơn.
"Lúc trước tỷ tỷ lọt vào ánh mắt của Hoàng thượng, không hiểu tại sao bây giờ lại khiến bản thân rơi vào tình cảnh này." An Tâm Nhi cũng có chút cảm thán, dường như có chút vì nàng mà không cam lòng: “Tỷ tỷ mau mau tìm cách thu hút ánh mắt của Hoàng thượng đi."
"Nói gì vậy, với thân phận này của chúng ta, làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy Hoàng thượng như vậy." Chung Linh lắc đầu.
"Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng vì dáng vẻ bây giờ mà bỏ cuộc, không bao lâu sau với tư sắc của tỷ tỷ nhất định sẽ khiến Hoàng thượng chú ý." An Tâm Nhi vội vàng nói: “Muội muội có biết vào một số thời gian Hoàng thượng nhất định sẽ đến hoa viên."
"Tâm ý của muội muội lòng ta xin nhận, chỉ là tỷ tỷ không muốn làm chuyện không tốt cho mặt mũi lắm này. Là của ta thì nhất định sẽ thuộc về ta, nếu đã không phải thì cần gì phải cưỡng cầu." Chung Linh thản nhiên nhìn về phía cái bàn của mình.
An Tâm Nhi nhìn theo mắt nàng, miễn cưỡng cười, tiếp tục nói đùa trong chốc lát lập tức đi về.
"Tiểu thư?" Lâm di tiễn An Tâm Nhi ra cửa, lúc quay lại đã thấy tiểu thư nhà mình nhìn cửa sổ ngẩn người rồi.
"Người nói xem Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy?" Chỉ là nhất thời nổi lên hứng thú sao? Bây giờ lại vì hậu cung có vô số mỹ nữ nên quăng mình sao một bên sao? Nếu bản thân thật sự không vào được mắt của Hoàng thượng thì phải tính toán một con đường khác.
"Tiểu thư không cần phải vội, sẽ luôn có cơ hội nhìn thấy Hoàng thượng." Lâm di an ủi, nàng còn tưởng tiểu thư cũng không quan tâm chuyện có dành được một chỗ nhỏ nhoi ở hậu cung không, bây giờ xem ra cũng không phải như vậy. “Tiểu thư còn nhỏ tuổi, vài năm nữa, lúc trở nên xinh đẹp hơn thì nhất định sẽ nhận được sự yêu thích của Hoàng thượng."
Lại là những lời này, Chung Linh không cho là đúng bĩu môi, từ lúc đến đây, ai thấy mình cũng nói như vậy, mặc dù dáng vẻ hiện tại có đáng yêu, nhưng suy cho cùng cũng không thể mãi mãi đáng yêu được, nếu như thật sự phải chờ đến lúc lớn lên thì không biết đến bao giờ. Theo lý thuyết thì nữ hài tử sẽ mau đến đến lúc đó, bản thân còn chưa đến lúc sao?
Nhưng dường như An Tâm Nhi đang muốn kéo mình sang cùng một chiến tuyến thì phải? Chung Linh hoài nghi như vậy, lại chỉ biết một mà không biết hai.
Lại nói đến tâm tư của An Tâm Nhi, lúc trước Chung Linh vừa mới xuất hiện, nàng ta lập tức coi Chung Linh là một đứa trẻ xinh đẹp, không nghĩ gì nhiều, chỉ là có thêm một người có thể nói chuyện nhiều hơn một chút.
Nhưng vào thời điểm tuyển tú, lúc Hoàng thượng chú ý tới nàng, cũng khiến An Tâm Nhi chú ý, sau đó nàng ta lại nghe được Chung Linh là một thứ nữ, ngay cả gia thế cũng không cao hơn nàng ta, nhưng vẫn cố ý kết giao, vì nghĩ hẳn là nàng sẽ không cự tuyệt. Ai ngờ Chung Linh lại hoàn toàn không có ý này, hoàn toàn không nhìn ra ý tốt của nàng ta.
Ai ngờ Chung Linh nổi bật ở tuyển tú rồi sau đó lại kết thúc ngay, dường như tất cả mọi người tiến cung hôm ấy đều được sủng hạnh, dường như chỉ còn mình nàng ở vị trí nửa vời.
Hôm nay nàng ta lại đi một chuyến này, chính là đang nghĩ, nếu có thể kéo thêm một người vào chung trận tuyến, khiến cho mọi chuyện có thể thuận tiện hơn một ít, song phương cùng có lợi. Bởi vậy mới không tiếc ra hành tung của Hoàng thượng mà nàng ta vất vả mới nghe được.
Nếu Hoàng thượng chú ý tới nàng, khiến nàng được sủng hạnh thì nàng cũng sẽ cảm kích nàng ta, tự nhiên sẽ kết thành trận tuyến.
Nếu như Hoàng thượng không thích hành vi này của nàng thì cũng coi như loại cho bản thân nàng ta một kẻ địch.
Ý tưởng thì ổn, nhưng nàng ta lại không tính đến chuyện Chung Linh chưa thèm nghe đã lập tức cự tuyệt. Đây chính là khiến nàng ta có năng lực nhưng không có chỗ sử dụng rồi. Hơn nữa, nghe cách nói của Chung Linh thì không lẽ vì vào cung lâu như vậy mà không được sủng ái nên muốn bỏ cuộc rồi sao?
Tu thân dưỡng tính, sao chép kinh Phật, không biết là làm cho ai xem, nhưng An Tâm Nhi cũng không tin, nếu Chung Linh không biết điều thì bản thân nàng ta cũng không thể không có nàng.
Sau đó An Tâm Nhi ném nàng ra sau đầu.
Về phần Sầm Mặc, trung tâm của hậu cung, không phải hắn thật sự đã quên nàng, mà là không biết đang tính toán gì, về cơ bản, toàn bộ nhóm tú nữ mới tiến cung hắn đều đã triệu đến thị tẩm, chỉ giữ lại một mình Chung Linh. Nhưng hắn vẫn sai Lâm Anh chú ý tình hình bên dưới, để xem có người nào dám chậm trễ chi phí ăn mặc ở của Chung Linh không, chỉ là nàng không biết chuyện này thôi.
Trong tâm Sầm Mặc, đám nữ hài mới tới này đến trước mặt mình không ai là không thu liễm tính cách vốn có của bản thân, uốn nắn bản thân theo ý của hắn, khiến hắn vô cùng chán nản, không có chút hứng thú nào. Còn Chung Linh, một mặt hắn không muốn nàng cũng biến thành cái dạng này, một mặt lại nhớ đến thân hình rõ ràng là thấp hơn những người khác kia. Sầm Mặc lắc đầu, vẫn là tiểu hài tử, trước cứ thuận theo nàng đi.
Khẽ nheo mắt, hắn lại nhớ tới đám người Nam Việt quốc kia, thật sự ngày càng tham lam, vẫn nghĩ bản thân vẫn là người năm đó nên muốn lấy gì thì lấy sao? Ném hết đống suy nghĩ hỗn độn ra sau đầu, Sầm Mặc cẩn thận xem tấu chương Trác Ngôn Nghi mới trình lên.
Bên kia, trong Trường Hỉ cung của Vân Quý phi.
"Nương nương, rốt cuộc mấy ngày gần đây nương nương đang lo lắng chuyện gì? Mấy vị chử tử mới hoàn toàn không được việc gì mà."
Vân Quý Phi nâng tay ngăn lời nói tiếp theo của nha hoàn kia. “Coi như các nàng không được việc gì, nhưng vẫn phân tán lực chú ý của Hoàng thượng, thật sự là tức giận vô cùng."
"Nếu nương nương không quen nhìn thì có thể làm chút chuyện gì đó, Hoàng thượng yêu thương nương nương như vậy, nhất định sẽ không nói gì."
Lườm nha hoàn kia một cái, Vân Quý Phi từ chối cho ý kiến: “Lá gan của người rất lớn."
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là vì nương nương." Nha hoàn lập tức quỳ xuống.
"Đứng nên đi, ta cũng chưa nói là trách tội ngươi." Vân Quý Phi có chút mệt mỏi nằm trên giường mĩ nhân, nha hoàn lập tức lại gần hầu hạ đấm chân.
"Suy nghĩ làm việc gì với người khác nên bỏ đi. Ngươi nghĩ rằng tại sao ta luôn được sủng ái của Hoàng thượng, chính là ngoại trừ chuyện của Hoàng thượng, ta không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không nhúng tay đến bất cứ chuyện ồn ào nào." Vân Quý Phi nói: “Nhắc tới cũng có chút thú vị, Hoàng thượng của chúng ta không giống với người khác, ngoại trừ hắn, không có ai được chạm vào nữ nhân của hắn."
"Hoàng thượng quản cả chuyện hậu cung sao?" Nha hoàn kia có chút ngạc nhiên hỏi, nàng là nhà mẹ đẻ Vân Quý Phi mới đưa vào không lâu.
"Đương nhiên là Hoàng thượng mặc kệ, chỉ là hắn không cho phép người khác chạm vào cái gì của hắn thôi." Dường như Vân Quý Phi cảm thấy vui vẻ. “Ngươi nghĩ rằng ta chỉ dựa vào tư sắc của ta mà có thể giành được sủng ái sao? Trước khi ta tiến cung, chẳng lẽ không cung không có mỹ nhân sao? Trong cung không thiếu nhất chính là mỹ nhân, đáng tiếc những mỹ nhân đó không biết thức thời, chiếm được sủng ái của Hoàng thượng liền quên hết mọi thứ, dám ra tay với phi tử khác. Mà những phi tử khác kia, coi như Hoàng thượng không thích, nhưng vẫn là người của Hoàng thượng. Tự nhiên, sẽ không có kết cục gì tốt rồi."
Trước khi tiến cung Ngũ Tướng cố ý nói cho nữ nhi biết, cứ làm theo Hoàng thượng, đừng nhúng tay vào chuyện của nữ nhân khác, chỉ cần khiến Hoàng thượng thích, những nữ nhân kia tự nhiên Hoàng thượng sẽ xử lý.
Như vậy xem ra, mấy năm qua bản thân trôi qua cũng coi như là vô cùng thoải mái, nàng ta cũng mơ hồ biết Hoàng thượng có không biết bao nhiêu cơ sở ngầm ở Hoàng cung, cho nên không dám làm gì. Cũng may dường như Hoàng thượng cũng thích bản thân, cho nên cũng không việc gì phải để ý.
Về phần nàng ta lo lắng cái gì, cũng chính là vị mới nổi bật hôm tuyển tú kia. Mặc dù Hoàng thượng không sủng hạnh nhưng những chuyện Hoàng thượng làm cho người đó, người khác không biết nhưng nàng ta lại biết.
Lần trước bản thân mạo hiểm cầm bài tử của Chung Linh xuống, mặc dù Hoàng thượng không nói gì, nhưng lại mang thứ này thứ kia đưa qua trấn an Chung Linh. Nếu không phải lần đó, nói không chừng Hoàng thượng đã sủng hạnh Chung Linh rồi.
Chỉ là dù có làm vậy, vẫn không giảm bớt nỗi bất an của nàng ta, sau khi Hoàng thượng gặp Chung Linh một mình, còn cố ý ban dược. Chỉ là nàng ta không biết chuyện đó.
Nhưng dù có biết cũng không thể làm gì.
Cố gắng nhét lo lắng xuống đáy lòng, khóe miệng Vân Quý Phi khẽ cong, nàng là thiên chi kiêu nữ, coi như vào cung, cũng nhận được sủng ái của hoàng thượng, dù Hoàng thượng có lạnh lùng, thì cũng sẽ có ngày bị bản thân hòa tan, nàng tin tưởng như vậy.
Mười bốn tuổi tiến cung, bây giờ mười bảy tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của bông hoa. Coi như Hoàng thượng thích người khác, nàng ta cũng sẽ cố gắng chuyển ánh mắt của Hoàng thượng lên người mình.
***
"Âm thanh đó truyền từ đâu tới?" Chung Linh cảm thấy kỳ lạ, gần đây luôn truyền tới từng đợt âm thanh đứt quãng của nhạc cụ.
"Hồi chủ tử, là Phương Thảo viện ở bên cạnh, trong đó có tập hợp nghệ nhân ở trong cung, dường như đang luyện tập cho sự kiện tam quốc tụ họp sang năm." Vân Nhi trả lời: “Có phải làm phiền chủ tử không?"
Chung Linh lắc đầu, thật ra dù sao cũng không có việc gì làm, nghe một chút cũng cảm thấy thú vị, cũng không phải cái gì mới, cũng không đến mức khó nghe.
"Tam quốc tụ họp, có phải sẽ rất náo nhiệt không?" Chung Linh tương đối có hứng thú với tụ họp này.
"Đến lúc đó nhất định sẽ thật náo nhiệt, chỉ là nếu chủ tử không cố gắng nỗ lực, chỉ sợ đến lúc đó không thể đi xem rồi." Tưởng Nhi che miệng cười khẽ.
"Sao lại thế?" Chung Linh nhíu mày.
"Hồi chủ tử, trong yến hội, Hoàng thượng sẽ mang vài vị nương nương đi cùng, nhưng nếu chủ tử vẫn như hiện tại, chỉ sợ là không thể tham gia yến hội đâu." Tưởng Nhi nhìn Chung Linh là một chủ tử tốt, bởi vậy mới dám nói ra.
Đương nhiên Chung Linh hiểu ý tứ của các nàng là muốn bản thân phấn đấu một chút, nhưng nàng cũng có quyết định của mình. Nàng chưa bao giờ là người mù quáng đi về phía trước, trước khi vào cung nàng cũng có tính toán một chút cho bản thân, chỉ là quyết định của nàng phụ thuộc vào một người, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.
Nhớ tới nam nhân tản ra loại hơi thở xa cách nhàn nhạt kia, Chung Linh mỉm cười.
Không nhịn được thở dài một hơi, từ sau hôm quỳ bị thương đến giờ đã qua bảy ngày, vết thương của bản thân đã hoàn toàn hồi phục từ lâu rồi, nhưng lại cảm thấy bản thân giống như bị lãng quên, vẫn luôn sinh hoạt ở trong viện của mình, không có người quan tâm, không có người hỏi.
"Nếu tiểu thư nhàm chán thì có thể đi thăm các chủ tử khác." Lâm di ở bên cạnh cẩn thận nói, bởi vì bị thương nên mấy ngay nay tiểu thư vẫn ngây ngốc ở trong phòng, nhưng bây giờ thương thế đã tốt hơn, mà vẫn buồn bực ở trong phòng.
"Các nàng có gì đẹp mắt nào." Coi như thật sự nhàm chán, Chung Linh cũng không muốn tự đi tìm chuyện. “Thôi, vẫn là chuẩn bị cho ta chút giấy bút, để ta tiếp tục viết kinh phật của ta."
Từ lúc xuyên qua tới giờ Chung Linh vẫn chăm chỉ luyện tập, nhưng trình độ vẫn vậy, dù sao nàng cũng là người có thể yên tĩnh đến mức quyết tâm, trong cung không có việc gì thì có thể làm, tiếp tục luyện chữ cũng được. Về phần tại sao muốn sao chép kinh phật, thì bởi vì nếu sao chép các loại sách khác, nàng dễ bị nội dung cuốn hút và quên mất việc phải chuyên tâm luyện chữ.
"Chủ tử, An thường tại đến đây." Vân Nhi ở cửa nhẹ nhàng nói.
"Để nàng ta vào đi." Vẻ mặt Chung Linh không thay đổi, kéo tay áo lên, đang nghĩ xem nên hạ bút xuống mặt giấy như thế nào.
"Tỷ tỷ đang tập viết hay là vẽ tranh thế?" An Tâm Nhi khẽ mỉm cười đi vào.
"Rảnh rỗi không có việc gì làm nên tập viết chữ để tu tâm dưỡng tính thôi." Chung Linh dừng một chút. “Tại sao hôm nay muội mội lại đến nơi này của ta?"
"Dù sao một mình muội cũng cảm thấy chán, cho nên nghĩ đến tỷ tỷ thôi." An Tâm Nhi cười nói.
Bỗng nhiên Chung Linh phát hiện có chuyện gì, nhìn chằm chằm An Tâm Nhi một lát.
"Tỷ tỷ?" An Tâm Nhi có chút không hiểu, lấy tay xoa mặt mình: “Có phải trên mặt muội có gì không ổn không?"
"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy dường như tính tính muội bây giờ dịu dàng, cũng xinh đẹp hơn lúc mới gặp nhiều." Ai, nói như vậy, hình như ngay cả An Tâm Nhi cũng được Hoàng thượng chạm qua, chỉ còn lại mình nàng.
"Tỷ tỷ không cần cười muội, chỉ là hình như Hoàng thượng thích người dịu dàng, cho nên tự nhiên muội mới thu liễm một chút thôi." An Tâm Nhi yên lòng: “Chúng ta ở hậu cung, điều quan trọng nhất chính là có được sự yêu thích của Hoàng thượng, như vậy mới có thể lâu dài."
"Muội muội cũng là người có phúc khí, đâu giống ta." Chung Linh cố ý làm biểu cảm có chút cô đơn.
"Lúc trước tỷ tỷ lọt vào ánh mắt của Hoàng thượng, không hiểu tại sao bây giờ lại khiến bản thân rơi vào tình cảnh này." An Tâm Nhi cũng có chút cảm thán, dường như có chút vì nàng mà không cam lòng: “Tỷ tỷ mau mau tìm cách thu hút ánh mắt của Hoàng thượng đi."
"Nói gì vậy, với thân phận này của chúng ta, làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy Hoàng thượng như vậy." Chung Linh lắc đầu.
"Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng vì dáng vẻ bây giờ mà bỏ cuộc, không bao lâu sau với tư sắc của tỷ tỷ nhất định sẽ khiến Hoàng thượng chú ý." An Tâm Nhi vội vàng nói: “Muội muội có biết vào một số thời gian Hoàng thượng nhất định sẽ đến hoa viên."
"Tâm ý của muội muội lòng ta xin nhận, chỉ là tỷ tỷ không muốn làm chuyện không tốt cho mặt mũi lắm này. Là của ta thì nhất định sẽ thuộc về ta, nếu đã không phải thì cần gì phải cưỡng cầu." Chung Linh thản nhiên nhìn về phía cái bàn của mình.
An Tâm Nhi nhìn theo mắt nàng, miễn cưỡng cười, tiếp tục nói đùa trong chốc lát lập tức đi về.
"Tiểu thư?" Lâm di tiễn An Tâm Nhi ra cửa, lúc quay lại đã thấy tiểu thư nhà mình nhìn cửa sổ ngẩn người rồi.
"Người nói xem Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy?" Chỉ là nhất thời nổi lên hứng thú sao? Bây giờ lại vì hậu cung có vô số mỹ nữ nên quăng mình sao một bên sao? Nếu bản thân thật sự không vào được mắt của Hoàng thượng thì phải tính toán một con đường khác.
"Tiểu thư không cần phải vội, sẽ luôn có cơ hội nhìn thấy Hoàng thượng." Lâm di an ủi, nàng còn tưởng tiểu thư cũng không quan tâm chuyện có dành được một chỗ nhỏ nhoi ở hậu cung không, bây giờ xem ra cũng không phải như vậy. “Tiểu thư còn nhỏ tuổi, vài năm nữa, lúc trở nên xinh đẹp hơn thì nhất định sẽ nhận được sự yêu thích của Hoàng thượng."
Lại là những lời này, Chung Linh không cho là đúng bĩu môi, từ lúc đến đây, ai thấy mình cũng nói như vậy, mặc dù dáng vẻ hiện tại có đáng yêu, nhưng suy cho cùng cũng không thể mãi mãi đáng yêu được, nếu như thật sự phải chờ đến lúc lớn lên thì không biết đến bao giờ. Theo lý thuyết thì nữ hài tử sẽ mau đến đến lúc đó, bản thân còn chưa đến lúc sao?
Nhưng dường như An Tâm Nhi đang muốn kéo mình sang cùng một chiến tuyến thì phải? Chung Linh hoài nghi như vậy, lại chỉ biết một mà không biết hai.
Lại nói đến tâm tư của An Tâm Nhi, lúc trước Chung Linh vừa mới xuất hiện, nàng ta lập tức coi Chung Linh là một đứa trẻ xinh đẹp, không nghĩ gì nhiều, chỉ là có thêm một người có thể nói chuyện nhiều hơn một chút.
Nhưng vào thời điểm tuyển tú, lúc Hoàng thượng chú ý tới nàng, cũng khiến An Tâm Nhi chú ý, sau đó nàng ta lại nghe được Chung Linh là một thứ nữ, ngay cả gia thế cũng không cao hơn nàng ta, nhưng vẫn cố ý kết giao, vì nghĩ hẳn là nàng sẽ không cự tuyệt. Ai ngờ Chung Linh lại hoàn toàn không có ý này, hoàn toàn không nhìn ra ý tốt của nàng ta.
Ai ngờ Chung Linh nổi bật ở tuyển tú rồi sau đó lại kết thúc ngay, dường như tất cả mọi người tiến cung hôm ấy đều được sủng hạnh, dường như chỉ còn mình nàng ở vị trí nửa vời.
Hôm nay nàng ta lại đi một chuyến này, chính là đang nghĩ, nếu có thể kéo thêm một người vào chung trận tuyến, khiến cho mọi chuyện có thể thuận tiện hơn một ít, song phương cùng có lợi. Bởi vậy mới không tiếc ra hành tung của Hoàng thượng mà nàng ta vất vả mới nghe được.
Nếu Hoàng thượng chú ý tới nàng, khiến nàng được sủng hạnh thì nàng cũng sẽ cảm kích nàng ta, tự nhiên sẽ kết thành trận tuyến.
Nếu như Hoàng thượng không thích hành vi này của nàng thì cũng coi như loại cho bản thân nàng ta một kẻ địch.
Ý tưởng thì ổn, nhưng nàng ta lại không tính đến chuyện Chung Linh chưa thèm nghe đã lập tức cự tuyệt. Đây chính là khiến nàng ta có năng lực nhưng không có chỗ sử dụng rồi. Hơn nữa, nghe cách nói của Chung Linh thì không lẽ vì vào cung lâu như vậy mà không được sủng ái nên muốn bỏ cuộc rồi sao?
Tu thân dưỡng tính, sao chép kinh Phật, không biết là làm cho ai xem, nhưng An Tâm Nhi cũng không tin, nếu Chung Linh không biết điều thì bản thân nàng ta cũng không thể không có nàng.
Sau đó An Tâm Nhi ném nàng ra sau đầu.
Về phần Sầm Mặc, trung tâm của hậu cung, không phải hắn thật sự đã quên nàng, mà là không biết đang tính toán gì, về cơ bản, toàn bộ nhóm tú nữ mới tiến cung hắn đều đã triệu đến thị tẩm, chỉ giữ lại một mình Chung Linh. Nhưng hắn vẫn sai Lâm Anh chú ý tình hình bên dưới, để xem có người nào dám chậm trễ chi phí ăn mặc ở của Chung Linh không, chỉ là nàng không biết chuyện này thôi.
Trong tâm Sầm Mặc, đám nữ hài mới tới này đến trước mặt mình không ai là không thu liễm tính cách vốn có của bản thân, uốn nắn bản thân theo ý của hắn, khiến hắn vô cùng chán nản, không có chút hứng thú nào. Còn Chung Linh, một mặt hắn không muốn nàng cũng biến thành cái dạng này, một mặt lại nhớ đến thân hình rõ ràng là thấp hơn những người khác kia. Sầm Mặc lắc đầu, vẫn là tiểu hài tử, trước cứ thuận theo nàng đi.
Khẽ nheo mắt, hắn lại nhớ tới đám người Nam Việt quốc kia, thật sự ngày càng tham lam, vẫn nghĩ bản thân vẫn là người năm đó nên muốn lấy gì thì lấy sao? Ném hết đống suy nghĩ hỗn độn ra sau đầu, Sầm Mặc cẩn thận xem tấu chương Trác Ngôn Nghi mới trình lên.
Bên kia, trong Trường Hỉ cung của Vân Quý phi.
"Nương nương, rốt cuộc mấy ngày gần đây nương nương đang lo lắng chuyện gì? Mấy vị chử tử mới hoàn toàn không được việc gì mà."
Vân Quý Phi nâng tay ngăn lời nói tiếp theo của nha hoàn kia. “Coi như các nàng không được việc gì, nhưng vẫn phân tán lực chú ý của Hoàng thượng, thật sự là tức giận vô cùng."
"Nếu nương nương không quen nhìn thì có thể làm chút chuyện gì đó, Hoàng thượng yêu thương nương nương như vậy, nhất định sẽ không nói gì."
Lườm nha hoàn kia một cái, Vân Quý Phi từ chối cho ý kiến: “Lá gan của người rất lớn."
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là vì nương nương." Nha hoàn lập tức quỳ xuống.
"Đứng nên đi, ta cũng chưa nói là trách tội ngươi." Vân Quý Phi có chút mệt mỏi nằm trên giường mĩ nhân, nha hoàn lập tức lại gần hầu hạ đấm chân.
"Suy nghĩ làm việc gì với người khác nên bỏ đi. Ngươi nghĩ rằng tại sao ta luôn được sủng ái của Hoàng thượng, chính là ngoại trừ chuyện của Hoàng thượng, ta không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không nhúng tay đến bất cứ chuyện ồn ào nào." Vân Quý Phi nói: “Nhắc tới cũng có chút thú vị, Hoàng thượng của chúng ta không giống với người khác, ngoại trừ hắn, không có ai được chạm vào nữ nhân của hắn."
"Hoàng thượng quản cả chuyện hậu cung sao?" Nha hoàn kia có chút ngạc nhiên hỏi, nàng là nhà mẹ đẻ Vân Quý Phi mới đưa vào không lâu.
"Đương nhiên là Hoàng thượng mặc kệ, chỉ là hắn không cho phép người khác chạm vào cái gì của hắn thôi." Dường như Vân Quý Phi cảm thấy vui vẻ. “Ngươi nghĩ rằng ta chỉ dựa vào tư sắc của ta mà có thể giành được sủng ái sao? Trước khi ta tiến cung, chẳng lẽ không cung không có mỹ nhân sao? Trong cung không thiếu nhất chính là mỹ nhân, đáng tiếc những mỹ nhân đó không biết thức thời, chiếm được sủng ái của Hoàng thượng liền quên hết mọi thứ, dám ra tay với phi tử khác. Mà những phi tử khác kia, coi như Hoàng thượng không thích, nhưng vẫn là người của Hoàng thượng. Tự nhiên, sẽ không có kết cục gì tốt rồi."
Trước khi tiến cung Ngũ Tướng cố ý nói cho nữ nhi biết, cứ làm theo Hoàng thượng, đừng nhúng tay vào chuyện của nữ nhân khác, chỉ cần khiến Hoàng thượng thích, những nữ nhân kia tự nhiên Hoàng thượng sẽ xử lý.
Như vậy xem ra, mấy năm qua bản thân trôi qua cũng coi như là vô cùng thoải mái, nàng ta cũng mơ hồ biết Hoàng thượng có không biết bao nhiêu cơ sở ngầm ở Hoàng cung, cho nên không dám làm gì. Cũng may dường như Hoàng thượng cũng thích bản thân, cho nên cũng không việc gì phải để ý.
Về phần nàng ta lo lắng cái gì, cũng chính là vị mới nổi bật hôm tuyển tú kia. Mặc dù Hoàng thượng không sủng hạnh nhưng những chuyện Hoàng thượng làm cho người đó, người khác không biết nhưng nàng ta lại biết.
Lần trước bản thân mạo hiểm cầm bài tử của Chung Linh xuống, mặc dù Hoàng thượng không nói gì, nhưng lại mang thứ này thứ kia đưa qua trấn an Chung Linh. Nếu không phải lần đó, nói không chừng Hoàng thượng đã sủng hạnh Chung Linh rồi.
Chỉ là dù có làm vậy, vẫn không giảm bớt nỗi bất an của nàng ta, sau khi Hoàng thượng gặp Chung Linh một mình, còn cố ý ban dược. Chỉ là nàng ta không biết chuyện đó.
Nhưng dù có biết cũng không thể làm gì.
Cố gắng nhét lo lắng xuống đáy lòng, khóe miệng Vân Quý Phi khẽ cong, nàng là thiên chi kiêu nữ, coi như vào cung, cũng nhận được sủng ái của hoàng thượng, dù Hoàng thượng có lạnh lùng, thì cũng sẽ có ngày bị bản thân hòa tan, nàng tin tưởng như vậy.
Mười bốn tuổi tiến cung, bây giờ mười bảy tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của bông hoa. Coi như Hoàng thượng thích người khác, nàng ta cũng sẽ cố gắng chuyển ánh mắt của Hoàng thượng lên người mình.
***
"Âm thanh đó truyền từ đâu tới?" Chung Linh cảm thấy kỳ lạ, gần đây luôn truyền tới từng đợt âm thanh đứt quãng của nhạc cụ.
"Hồi chủ tử, là Phương Thảo viện ở bên cạnh, trong đó có tập hợp nghệ nhân ở trong cung, dường như đang luyện tập cho sự kiện tam quốc tụ họp sang năm." Vân Nhi trả lời: “Có phải làm phiền chủ tử không?"
Chung Linh lắc đầu, thật ra dù sao cũng không có việc gì làm, nghe một chút cũng cảm thấy thú vị, cũng không phải cái gì mới, cũng không đến mức khó nghe.
"Tam quốc tụ họp, có phải sẽ rất náo nhiệt không?" Chung Linh tương đối có hứng thú với tụ họp này.
"Đến lúc đó nhất định sẽ thật náo nhiệt, chỉ là nếu chủ tử không cố gắng nỗ lực, chỉ sợ đến lúc đó không thể đi xem rồi." Tưởng Nhi che miệng cười khẽ.
"Sao lại thế?" Chung Linh nhíu mày.
"Hồi chủ tử, trong yến hội, Hoàng thượng sẽ mang vài vị nương nương đi cùng, nhưng nếu chủ tử vẫn như hiện tại, chỉ sợ là không thể tham gia yến hội đâu." Tưởng Nhi nhìn Chung Linh là một chủ tử tốt, bởi vậy mới dám nói ra.
Đương nhiên Chung Linh hiểu ý tứ của các nàng là muốn bản thân phấn đấu một chút, nhưng nàng cũng có quyết định của mình. Nàng chưa bao giờ là người mù quáng đi về phía trước, trước khi vào cung nàng cũng có tính toán một chút cho bản thân, chỉ là quyết định của nàng phụ thuộc vào một người, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.
Nhớ tới nam nhân tản ra loại hơi thở xa cách nhàn nhạt kia, Chung Linh mỉm cười.
Tác giả :
Ái Hạ Lệ Tử