Sủng Phi Thượng Vị Ký
Chương 78
Thừa Càn cung
“Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương vạn an!" Lưu Đức Phúc canh giữ ở ngoài điện thấy Đức phi đang bước nhanh đến, khom mình hành lễ nói.
“Lưu tổng quản không cần đa lễ, phiền tổng quản đi vào thông báo Hoàng thượng một tiếng, nói bản cung có chuyện quan trọng khẩn cấp cầu gặp mặt Hoàng thượng." Đức phi nhẹ giọng nói.
Lưu Đức Phúc nhìn thoáng qua trong điện, trù trừ, nói: “Vậy làm phiền nương nương chờ một chút. Nô tài liền đi bẩm báo."
Thấy được Lưu Đức Phúc cong thắt lưng tiến vào, Tiêu Dục cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chuyện gì?"
“Hồi bẩm chủ tử, Đức phi nương nương có chuyện quan trọng cầu kiến."
Tiêu Dục khẽ nhíu mi, thả xuống bút son trong tay, nói: “Tuyên đi!" Lưu Đức Phúc lên tiếng trả lời lui ra.
“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an ~" Đức phi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hành lễ nói.
Tiêu Dục nâng tay, hư giúp đỡ Đức phi một phen, nói: “Không biết ái phi có chuyện quan trọng gì? Vội vã gặp trẫm như thế."
Đức phi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ bi thống, trong tròng mắt phiếm lệ quang, rất nhanh nước mắt liền theo gò má không tiếng động chảy xuống.
Tiêu Dục khẽ nhíu mi, có chút khó hiểu nói: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ái phi có chuyện cứ nói đừng ngại, trẫm chắc chắn làm chủ cho ngươi."
“Hoàng thượng ~ nô tì......" Đức phi nức nở.
Tiêu Dục thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đức phi, ý bảo nàng từ từ nói.
“Hoàng thượng, từ lúc Mộc Nhi bị hủy dung mạo, cả người liền trở nên buồn bực không vui, trầm mặc ít nói, suốt ngày tránh ở trong phòng, không muốn tiếp xúc cùng người khác, nô tì xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, giống như bị người chém từng đao lên người......" Hai mắt Đức phi đẫm lệ nói.
Nhắc tới đại hoàng tử, Tiêu Dục cũng chua xót, trong lòng nặng nề, cũng thật khó chịu.
Mắt Tiêu Dục lộ ra ưu thương nói: “Mộc Nhi...... Ái phi yên tâm, Mộc Nhi là hoàng tử đầu tiên của trẫm, mặc kệ như thế nào, trẫm đều thương hắn như cũ." Tiêu Dục nói xong ôm Đức phi đang khóc rống vào lòng trấn an.
Đức phi nằm ở trong lòng Tiêu Dục cúi đầu nức nở, đem tất cả áp lực bi thương cùng khổ sở trước nay vô cùng nhuần nhuyễn khóc đi ra. Hồi lâu, Đức phi mới dừng lại khóc nỉ non, thoáng bình phục tâm trạng, giây lát quẫn bách nói: “Nô tì nhất thời kích động, không khống chế tốt cảm xúc, mong rằng Hoàng thượng thứ lỗi, đừng trách tội nô tì không hiểu chuyện."
Tiêu Dục ôn hòa nói: “Ái phi làm bạn bên trẫm nhiều năm, trẫm sao lại không biết ngươi là người thế nào, hiện nay bất quá là thương tâm quá độ mới không khống chế được thôi, sao lại trách tội ngươi."
“Tạ Hoàng thượng thông cảm, nô tì nhất thời thương tâm liền thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng." Mặt Đức phi hiện hối hận nói.
“Nga ~ không biết ái phi có chuyện quan trọng gì muốn nói với trẫm?"
“Nô tì nghe nói dân chúng Tể châu bị dịch bệnh đã có phương thuốc cứu chữa, mà nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc này là một vị thần y ẩn cư núi rừng, không biết Hoàng thượng có thể nói cho nô tì biết có thật không?"
Tiêu Dục gật đầu nói: “Thật có việc này, ái phi sao nhắc tới người này?"
Nghe được Tiêu Dục khẳng định, thần sắc Đức phi vụt sáng, nói: “Hoàng thượng, người này được dân chúng thừa nhận là thần y, y thuật cao siêu, dịch bệnh Thái y viện không chữa được cũng không làm khó được ông ấy, kia sao không để hắn trị liệu vết sẹo trên mặt Mộc Nhi? Nói không chừng hắn thật có thể chữa khỏi cho Mộc Nhi."
Tiêu Dục châm chước suy nghĩ, do dự nói: “Này......"
“Nô tì khẩn cầu Hoàng thượng để Lý Thần y trị liệu cho Mộc Nhi, chỉ cần có thể trị khỏi vết sẹo của Mộc Nhi, nô tì nguyện ý trả giá đại giới, dù là muốn mệnh nô tì, nô tì cũng không tiếc." Đức phi quỳ gối xuống, đau khổ cầu xin nói.
Tiêu Dục vội vàng nâng dậy Đức phi, lời nói thấm thía nói: “Ái phi sao lại hành đại lễ này, ngươi là mẫu phi Mộc Nhi, trẫm cũng là phụ hoàng của hắn, trẫm sao không đau lòng hắn, chính là hiện nay tình hình bệnh dịch Tể châu vừa mới có chuyển biến tốt, nhưng nhất thời dân chúng vẫn không thể hoàn toàn khỏi bệnh, lúc này truyền Lý Thần y từ Tể châu về kinh không ổn, xem trước mắt chỉ có chờ tình hình bệnh dịch Tể châu không còn mới có thể bàn tiếp việc này."
Được Tiêu Dục cho phép, Đức phi tươi cười, chân thành tạ ơn nói: “Nô tì thay Mộc Nhi tạ Hoàng thượng long ân!" Vừa nói vừa đoan trang hành lễ.
Lại nói: “Vậy nô tì liền không quấy rầy Hoàng thượng xử lý chính sự, nô tì xin được cáo lui trước."
Tiêu Dục gật đầu đáp ứng.
Một ngày, thời tiết vô cùng tốt, không khí sau cơn mưa tươi mát thoải mái, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trong hơi thở thấm nhuần hương cỏ, thấm nhập tâm tì, làm người ta thần thanh khí sảng.
“Khó được hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta liền đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút, cũng mang Hạo Nhi đi ra ngoài hít thở không khí." Cố Vân Yên nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
Hai người Thị Thư cùng Thị Họa vui vẻ đáp ứng.
Cố Vân Yên thay đổi quần áo màu thiên thanh, tiện đà phân phó bà vú cũng thay y phục cho nhị hoàng tử, đoàn người liền bước chân thong thả đến Ngự Hoa viên chơi.
Ngự Hoa viên sau cơn mưa không khỏi làm mắt người khác sáng ngời,, trong vườn hoa cỏ cây cối trải qua tắm mưa có vẻ xanh tươi đầy sức sống, kiều diễm ướt át, trong không khí tràn ngập một cỗ tươi mát.
Nhị hoàng tử đã lâu không được ra ngoài chơi có vẻ cực kỳ hưng phấn, vừa đến Ngự Hoa viên liền khẩn cấp từ trên người bà vú xuống, vui sướng vung chân nhỏ chạy lung tung, Cố Vân Yên bất đắc dĩ lắc đầu cười, đám người Thị Thư vội vàng đuổi theo.
Cố Vân Yên nhìn nhìn núi giả cách đó không xa, phía sau có cây hoa quế, mơ hồ có thể thấy được hoa quế màu vàng tinh tế, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phá lệ chói mắt cùng mê người.
Cố Vân Yên bị hoa quế trước mặt mê hoặc, lúc này liền dẫn Thị Họa đi dọc theo núi giả, đi tới trước hòn giả sơn chợt nghe có tiếng vang, mặt Cố Vân Yên lộ vẻ nghi hoặc đang muốn tiến lên xem xét cẩn thận, lại thấy được Mạnh Nguyệt dẫn đại cung nữ Thanh nhi bước chân vội vàng đi ra.
“Tần thiếp thỉnh an chiêu nghi nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Mạnh Nguyệt cúi đầu hành lễ nói.
“Mạnh tần không cần đa lễ." Cố Vân Yên khẽ giơ tay ý bảo Mạnh Nguyệt đứng dậy.
“Tạ nương nương, tần thiếp xin được cáo lui trước, tránh nhiễu nhã hứng của nương nương." Nói xong liền mang theo Thanh nhi vội vàng rời đi.
Cố Vân Yên vô vị cười, tiếp tục đi về phía trước, lại ở chỗ quẹo vào núi giả suýt nữa đụng trúng Tiêu Hằng.
“Xem ra hôm nay vận khí bổn vương không tệ, có thể ở chỗ này xảo ngộ gặp một đại mỹ nhân như Dục chiêu nghi vậy." Mắt Tiêu Hằng hơi hơi nheo lại, đánh giá Cố Vân Yên trước mặt, hành vi phóng đãng nói.
Cố Vân Yên khẽ thi lễ, không nhìn ánh mắt Tiêu Hằng không hợp cấp bậc lễ nghĩa, cười yếu ớt nói: “Không biết Vương gia vội vã như thế là muốn chạy đi nơi nào?"
“Hoàng huynh hôm nay hẹn bổn vương tiến cung nghị sự, bổn vương không tiện để hoàng huynh chờ, đành phải vội vã chạy tới ngự thư phòng, không nghĩ tới nửa đường gặp được mỹ nhân."
“Vương gia nếu đã là được Hoàng thượng mời, kia nô tì liền không cản trở ngài đi Ngự thư phòng, tránh Hoàng thượng phải đợi lâu."
Tiêu Hằng thoáng sửa lại tóc mai xốc xếch, trong mắt tràn đầy ý cười trêu tức, nói: “Mỹ nhân nếu là muốn bổn vương làm bạn, bổn vương không ngại lại ngây ngốc ở đây một lát."
Khóe môi Cố Vân Yên khẽ nhếch, nói: “Vương gia vẫn là sớm đi đi, nếu là Hoàng thượng đợi lâu không thấy Vương gia tới, nhất định nổi giận, đến lúc đó liền không phải Vương gia cùng nô tì có thể gánh tội được."
“Mỹ nhân đã lên tiếng, bổn vương liền nghe theo, bổn vương liền đi gặp hoàng huynh." Nói xong liền tiêu sái xoay người rời đi.
Cố Vân Yên nhìn bóng dáng Tiêu Hằng rời đi, mắt lộ ra nghi ngờ, tựa hồ có cái gì không thích hợp, Cố Vân Yên còn không kịp nghĩ rõ ràng, liền bị nhị hoàng tử tập tễnh bước đến đánh gãy suy nghĩ.
“Mẫu phi ~ hoa hoa, cho!" Nhị hoàng tử giơ hoa cúc trong tay đã bị vò thành một cục, ngọt ngào cười nói.
Cố Vân Yên cười xán lạn, sung sướng tiếp nhận hoa nhị hoàng tử đưa, cài lên tóc, ôm lấy nhị hoàng tử hôn mặt hắn một cái, nói: “Hạo Nhi thực hiếu thuận, ngươi đưa hoa mẫu phi thực thích."
Được Cố Vân Yên khen, tươi cười trên mặt nhị hoàng tử càng xán lạn.
“Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương vạn an!" Lưu Đức Phúc canh giữ ở ngoài điện thấy Đức phi đang bước nhanh đến, khom mình hành lễ nói.
“Lưu tổng quản không cần đa lễ, phiền tổng quản đi vào thông báo Hoàng thượng một tiếng, nói bản cung có chuyện quan trọng khẩn cấp cầu gặp mặt Hoàng thượng." Đức phi nhẹ giọng nói.
Lưu Đức Phúc nhìn thoáng qua trong điện, trù trừ, nói: “Vậy làm phiền nương nương chờ một chút. Nô tài liền đi bẩm báo."
Thấy được Lưu Đức Phúc cong thắt lưng tiến vào, Tiêu Dục cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chuyện gì?"
“Hồi bẩm chủ tử, Đức phi nương nương có chuyện quan trọng cầu kiến."
Tiêu Dục khẽ nhíu mi, thả xuống bút son trong tay, nói: “Tuyên đi!" Lưu Đức Phúc lên tiếng trả lời lui ra.
“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an ~" Đức phi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hành lễ nói.
Tiêu Dục nâng tay, hư giúp đỡ Đức phi một phen, nói: “Không biết ái phi có chuyện quan trọng gì? Vội vã gặp trẫm như thế."
Đức phi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ bi thống, trong tròng mắt phiếm lệ quang, rất nhanh nước mắt liền theo gò má không tiếng động chảy xuống.
Tiêu Dục khẽ nhíu mi, có chút khó hiểu nói: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ái phi có chuyện cứ nói đừng ngại, trẫm chắc chắn làm chủ cho ngươi."
“Hoàng thượng ~ nô tì......" Đức phi nức nở.
Tiêu Dục thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đức phi, ý bảo nàng từ từ nói.
“Hoàng thượng, từ lúc Mộc Nhi bị hủy dung mạo, cả người liền trở nên buồn bực không vui, trầm mặc ít nói, suốt ngày tránh ở trong phòng, không muốn tiếp xúc cùng người khác, nô tì xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, giống như bị người chém từng đao lên người......" Hai mắt Đức phi đẫm lệ nói.
Nhắc tới đại hoàng tử, Tiêu Dục cũng chua xót, trong lòng nặng nề, cũng thật khó chịu.
Mắt Tiêu Dục lộ ra ưu thương nói: “Mộc Nhi...... Ái phi yên tâm, Mộc Nhi là hoàng tử đầu tiên của trẫm, mặc kệ như thế nào, trẫm đều thương hắn như cũ." Tiêu Dục nói xong ôm Đức phi đang khóc rống vào lòng trấn an.
Đức phi nằm ở trong lòng Tiêu Dục cúi đầu nức nở, đem tất cả áp lực bi thương cùng khổ sở trước nay vô cùng nhuần nhuyễn khóc đi ra. Hồi lâu, Đức phi mới dừng lại khóc nỉ non, thoáng bình phục tâm trạng, giây lát quẫn bách nói: “Nô tì nhất thời kích động, không khống chế tốt cảm xúc, mong rằng Hoàng thượng thứ lỗi, đừng trách tội nô tì không hiểu chuyện."
Tiêu Dục ôn hòa nói: “Ái phi làm bạn bên trẫm nhiều năm, trẫm sao lại không biết ngươi là người thế nào, hiện nay bất quá là thương tâm quá độ mới không khống chế được thôi, sao lại trách tội ngươi."
“Tạ Hoàng thượng thông cảm, nô tì nhất thời thương tâm liền thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng." Mặt Đức phi hiện hối hận nói.
“Nga ~ không biết ái phi có chuyện quan trọng gì muốn nói với trẫm?"
“Nô tì nghe nói dân chúng Tể châu bị dịch bệnh đã có phương thuốc cứu chữa, mà nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc này là một vị thần y ẩn cư núi rừng, không biết Hoàng thượng có thể nói cho nô tì biết có thật không?"
Tiêu Dục gật đầu nói: “Thật có việc này, ái phi sao nhắc tới người này?"
Nghe được Tiêu Dục khẳng định, thần sắc Đức phi vụt sáng, nói: “Hoàng thượng, người này được dân chúng thừa nhận là thần y, y thuật cao siêu, dịch bệnh Thái y viện không chữa được cũng không làm khó được ông ấy, kia sao không để hắn trị liệu vết sẹo trên mặt Mộc Nhi? Nói không chừng hắn thật có thể chữa khỏi cho Mộc Nhi."
Tiêu Dục châm chước suy nghĩ, do dự nói: “Này......"
“Nô tì khẩn cầu Hoàng thượng để Lý Thần y trị liệu cho Mộc Nhi, chỉ cần có thể trị khỏi vết sẹo của Mộc Nhi, nô tì nguyện ý trả giá đại giới, dù là muốn mệnh nô tì, nô tì cũng không tiếc." Đức phi quỳ gối xuống, đau khổ cầu xin nói.
Tiêu Dục vội vàng nâng dậy Đức phi, lời nói thấm thía nói: “Ái phi sao lại hành đại lễ này, ngươi là mẫu phi Mộc Nhi, trẫm cũng là phụ hoàng của hắn, trẫm sao không đau lòng hắn, chính là hiện nay tình hình bệnh dịch Tể châu vừa mới có chuyển biến tốt, nhưng nhất thời dân chúng vẫn không thể hoàn toàn khỏi bệnh, lúc này truyền Lý Thần y từ Tể châu về kinh không ổn, xem trước mắt chỉ có chờ tình hình bệnh dịch Tể châu không còn mới có thể bàn tiếp việc này."
Được Tiêu Dục cho phép, Đức phi tươi cười, chân thành tạ ơn nói: “Nô tì thay Mộc Nhi tạ Hoàng thượng long ân!" Vừa nói vừa đoan trang hành lễ.
Lại nói: “Vậy nô tì liền không quấy rầy Hoàng thượng xử lý chính sự, nô tì xin được cáo lui trước."
Tiêu Dục gật đầu đáp ứng.
Một ngày, thời tiết vô cùng tốt, không khí sau cơn mưa tươi mát thoải mái, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trong hơi thở thấm nhuần hương cỏ, thấm nhập tâm tì, làm người ta thần thanh khí sảng.
“Khó được hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta liền đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút, cũng mang Hạo Nhi đi ra ngoài hít thở không khí." Cố Vân Yên nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
Hai người Thị Thư cùng Thị Họa vui vẻ đáp ứng.
Cố Vân Yên thay đổi quần áo màu thiên thanh, tiện đà phân phó bà vú cũng thay y phục cho nhị hoàng tử, đoàn người liền bước chân thong thả đến Ngự Hoa viên chơi.
Ngự Hoa viên sau cơn mưa không khỏi làm mắt người khác sáng ngời,, trong vườn hoa cỏ cây cối trải qua tắm mưa có vẻ xanh tươi đầy sức sống, kiều diễm ướt át, trong không khí tràn ngập một cỗ tươi mát.
Nhị hoàng tử đã lâu không được ra ngoài chơi có vẻ cực kỳ hưng phấn, vừa đến Ngự Hoa viên liền khẩn cấp từ trên người bà vú xuống, vui sướng vung chân nhỏ chạy lung tung, Cố Vân Yên bất đắc dĩ lắc đầu cười, đám người Thị Thư vội vàng đuổi theo.
Cố Vân Yên nhìn nhìn núi giả cách đó không xa, phía sau có cây hoa quế, mơ hồ có thể thấy được hoa quế màu vàng tinh tế, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phá lệ chói mắt cùng mê người.
Cố Vân Yên bị hoa quế trước mặt mê hoặc, lúc này liền dẫn Thị Họa đi dọc theo núi giả, đi tới trước hòn giả sơn chợt nghe có tiếng vang, mặt Cố Vân Yên lộ vẻ nghi hoặc đang muốn tiến lên xem xét cẩn thận, lại thấy được Mạnh Nguyệt dẫn đại cung nữ Thanh nhi bước chân vội vàng đi ra.
“Tần thiếp thỉnh an chiêu nghi nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Mạnh Nguyệt cúi đầu hành lễ nói.
“Mạnh tần không cần đa lễ." Cố Vân Yên khẽ giơ tay ý bảo Mạnh Nguyệt đứng dậy.
“Tạ nương nương, tần thiếp xin được cáo lui trước, tránh nhiễu nhã hứng của nương nương." Nói xong liền mang theo Thanh nhi vội vàng rời đi.
Cố Vân Yên vô vị cười, tiếp tục đi về phía trước, lại ở chỗ quẹo vào núi giả suýt nữa đụng trúng Tiêu Hằng.
“Xem ra hôm nay vận khí bổn vương không tệ, có thể ở chỗ này xảo ngộ gặp một đại mỹ nhân như Dục chiêu nghi vậy." Mắt Tiêu Hằng hơi hơi nheo lại, đánh giá Cố Vân Yên trước mặt, hành vi phóng đãng nói.
Cố Vân Yên khẽ thi lễ, không nhìn ánh mắt Tiêu Hằng không hợp cấp bậc lễ nghĩa, cười yếu ớt nói: “Không biết Vương gia vội vã như thế là muốn chạy đi nơi nào?"
“Hoàng huynh hôm nay hẹn bổn vương tiến cung nghị sự, bổn vương không tiện để hoàng huynh chờ, đành phải vội vã chạy tới ngự thư phòng, không nghĩ tới nửa đường gặp được mỹ nhân."
“Vương gia nếu đã là được Hoàng thượng mời, kia nô tì liền không cản trở ngài đi Ngự thư phòng, tránh Hoàng thượng phải đợi lâu."
Tiêu Hằng thoáng sửa lại tóc mai xốc xếch, trong mắt tràn đầy ý cười trêu tức, nói: “Mỹ nhân nếu là muốn bổn vương làm bạn, bổn vương không ngại lại ngây ngốc ở đây một lát."
Khóe môi Cố Vân Yên khẽ nhếch, nói: “Vương gia vẫn là sớm đi đi, nếu là Hoàng thượng đợi lâu không thấy Vương gia tới, nhất định nổi giận, đến lúc đó liền không phải Vương gia cùng nô tì có thể gánh tội được."
“Mỹ nhân đã lên tiếng, bổn vương liền nghe theo, bổn vương liền đi gặp hoàng huynh." Nói xong liền tiêu sái xoay người rời đi.
Cố Vân Yên nhìn bóng dáng Tiêu Hằng rời đi, mắt lộ ra nghi ngờ, tựa hồ có cái gì không thích hợp, Cố Vân Yên còn không kịp nghĩ rõ ràng, liền bị nhị hoàng tử tập tễnh bước đến đánh gãy suy nghĩ.
“Mẫu phi ~ hoa hoa, cho!" Nhị hoàng tử giơ hoa cúc trong tay đã bị vò thành một cục, ngọt ngào cười nói.
Cố Vân Yên cười xán lạn, sung sướng tiếp nhận hoa nhị hoàng tử đưa, cài lên tóc, ôm lấy nhị hoàng tử hôn mặt hắn một cái, nói: “Hạo Nhi thực hiếu thuận, ngươi đưa hoa mẫu phi thực thích."
Được Cố Vân Yên khen, tươi cười trên mặt nhị hoàng tử càng xán lạn.
Tác giả :
Mạch Thượng Phù Tô