Sủng Phi Thượng Vị Ký
Chương 66
Tươi cười trên mặt Vương tiệp dư nháy mắt cứng đờ, hai tay đeo hộ giáp gắt gao bấu vào khăn tay, ánh mắt như đao kiếm đâm vào bụng Nghiên tiệp dư, sau một lúc lâu, giọng căm hận nói: “Nghiên tiệp dư không khỏi nói còn quá sớm, đứa nhỏ một ngày chưa xuất thế liền ai đều nói không tốt có thể hay không có biến sổ, dù sao ví dụ đứa nhỏ ở trong bụng xuất hiện ‘Ngoài ý muốn’ chỗ nào cũng có."
Nghiên tiệp dư nghe được Vương tiệp dư đang nguyền rủa đứa nhỏ của mình gặp chuyện không may, nhất thời sắc mặt xanh mét, tức giận đến thân mình phát run.
Hoàng hậu nghe được Vương tiệp dư càng nói càng thái quá, trên mặt không vui, lúc này nhíu mi nói: “Tốt lắm, bản cung mệt mỏi, các ngươi đều tan đi!" Nói xong liền nương theo tay đại cung nữ bên cạnh vào nội thất.
Mọi người vội vàng đứng dậy, quỳ gối hành lễ nói: “Nô tì /tần thiếp cung đưa Hoàng hậu nương nương! Nương nương thiên tuế! Thiên thiên tuế!" Đợi đến bóng dáng của Hoàng hậu hoàn toàn biến mất khỏi điện, mọi người mới đứng dậy.
Vương tiệp dư đứng dậy sau không đợi đám người Đức phi liền rời đi trước, liền dẫn đầu mang đại cung nữ Hồng Ngọc hướng ra ngoài cửa, Đức phi thấy thế, không chút do dự dẫn cung nhân bước nhanh theo, ngay lúc Vương tiệp dư sắp bước ra cửa đại điện chặn người lại. Đức phi lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vương tiệp dư, trong con ngươi hận ý rõ ràng, có thể thấy được Đức phi đối Vương tiệp dư là thật hận thấu xương, nếu không phải ngại thân phận cùng lễ pháp, chỉ sợ Đức phi sớm hận không thể đem nàng nghiền xương thành tro, để giải mối hận trong lòng.
Hồi lâu, giọng Đức phi lạnh lùng nói: “Vương tiệp dư vào cung nhiều năm, cư nhiên không hiểu cao thấp tôn ti như thế nào? Bản cung chưa bước ra Phượng Nghi cung, khi nào liền đến phiên ngươi một cái Tiệp dư dẫn đầu rời đi?" Đây là lần đầu tiên từ lúc Cố Vân Yên vào cung tới nay thấy Đức phi cùng Vương tiệp dư chính diện giao phong.
Đại cung nữ Cẩm Yên bên người Đức phi tiếp theo trào phúng nói: “Còn tưởng rằng mình còn là Hiền phi cao cao tại thượng ngày xưa sao, hiện nay bất quá là cái Tiệp dư nho nhỏ thôi, còn muốn bày tư thế Hiền phi? Thật khiến người ta chê cười ~"
Thân là đại cung nữ của Đức phi, trong lòng Cẩm Yên cũng hận Vương tiệp dư thấu xương, không nói đến nhiều năm qua cao thấp Duyên Hi cung khắp nơi bị người cảu Cảnh Dương cung cưỡng chế một đầu, chỉ bằng một chuyện Vương tiệp dư bức bách nãi ma ma hãm hại đại hoàng tử bị hủy dung nhan, Cẩm Yên cũng không có cách nào không hận Vương tiệp dư. Đại hoàng tử là hy vọng của chủ tử nhà mình, cũng là hy vọng của toàn bộ Duyên Hi cung. Nay Vương tiệp dư nay không bằng xưa, Cẩm Yên liền không cần lại ẩn nhẫn, cơ hội tốt như hôm nay, Cẩm Yên sao có thể bỏ qua chứ?
Nghe vậy, Vương tiệp dư tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngực không khỏi phập phồng, có lẽ là nóng giận làm mờ đầu óc, nhất thời nhưng lại quên phản bác lời Đức phi cùng Cẩm Yên.
Đức phi oán hận liếc mắt Vương tiệp dư một cái, mới mang theo cung nhân phía sau nghênh ngang mà đi.
Mọi người trong điện thấy được Vương tiệp dư trước mặt bị tức đến sắc mặt xanh mét, trên mặt đều là một bộ xem kịch vui, Vương tiệp dư phục hồi tinh thần lại, tức giận người hừ lạnh một tiếng với mọi người phía sau, mang theo Hồng Ngọc đi giống như chạy trốn, ly khai Phượng Nghi cung.
Chờ Trương phi cùng Quý chiêu nghi rời đi, hai người Cố Vân Yên cùng Đỗ tiệp dư nhìn nhau cười, lần lượt rời đi trở về trong cung riêng.
Một buổi sáng không nhìn thấy nhị hoàng tử, Cố Vân Yên thật rất nhung nhớ, vừa về tới Tĩnh Di hiên, liền phân phó Thị Thư nói: “Nhanh ôm Hạo Nhi lại cho bản cung nhìn một cái!" Thị Thư lên tiếng trả lời liền đi.
Chỉ chốc lát sau, bà vú ôm nhị hoàng tử trắng trẻo mập mạp thỉnh an Cố Vân Yên, Cố Vân Yên vui vẻ nhận lấy, nhị hoàng tử vừa trăng tròn đã nhận thức được mẫu phi, lúc này được Cố Vân Yên ôm vào trong ngực nhếch miệng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Một bên Trương thị thấy thế cười nói: “Nhị hoàng tử vừa tỉnh lại, liền khóc nháo muốn tìm chủ tử ngài đấy, đám người nô tỳ dốc hết sức lực mới dỗ được, lúc này vừa thấy ngài lập tức cao hứng!"
Nghe vậy Cố Vân Yên ôn nhu cười, trong lòng một mảnh mềm mại, yêu thương hôn gò má trắng noãn nhị hoàng tử.
Được mẫu phi hôn, nhị hoàng tử hưng phấn đá đá cẳng chân, đôi mắt to trong veo như nước vòng vo chuyển, bỗng nhiên khanh khách bật cười, đây là lần đầu tiên từ lúc nhị hoàng tử sinh ra tới nay cười ra tiếng, thanh âm tuy nhẹ lại đủ để cho Cố Vân Yên khiếp sợ, giật mình sửng sốt vài giây mới lộ vẻ kinh hỉ.
Nhóm người Thị Họa cũng kinh ngạc, phản ứng lại sau đều là vui vẻ ra mặt, Thị Thư luôn miệng khen nói: “Xem xem, nhị hoàng tử của chúng ta thật thông minh, nhỏ như vậy đã biết làm mẫu phi vui vẻ, người bên ngoài không thể sánh bằng a!"
Đám người bà vú cũng phụ họa, trong điện Tĩnh Di hiên nhất thời tiếng cười đùa không ngừng!
Ngự thư phòng
Ngoài Ngự thư phòng Lưu Đức Phúc đã đợi lâu, lúc này thấy được Kỉ Thành cùng Cố Trì một trước một sau tiến lại đây, lúc này tiến lên khom người nói: “Tạp gia gặp qua nhị vị đại nhân! Hoàng thượng phân phó qua, nhị vị đại nhân đến liền trực tiếp đi vào, nhị vị đại nhân mau mau!" Nói xong liền thối lui đến một bên, nhường đường cho Kỉ Thành cùng Cố Trì.
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Kỉ Thành cùng Cố Trì vào ngự thư phòng, nhất tề quỳ xuống hành lễ với Tiêu Dục.
Tiêu Dục nâng tay lên, nói: “Hai vị ái khanh miễn lễ đi!"
“Tạ Hoàng thượng!" Hai người tạ ơn mới đứng dậy, khom người đứng trước mặt Tiêu Dục.
“Chuyện trẫm công đạo các ngươi đã làm thỏa đáng chưa?"
“Hồi Hoàng thượng, trải qua vi thần nhiều phiên cố gắng thương lượng cùng Lâm phó tướng, cuối cùng không có nhục hoàng mệnh, chỉ cần Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, Lâm phó tướng tùy thời có thể đứng ra chỉ chứng Uy Viễn tướng quân." Cố Trì tiến lên một bước nói.
“Hồi Hoàng thượng, bên này vi thần cũng chuẩn bị toàn bộ thỏa đáng, chỉ cần Hoàng thượng đồng ý, tùy thời có thể làm việc!" Kỉ Thành nói tiếp.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Dục hoãn lại, nói: “Tốt! Hai vị ái khanh không hổ là phụ tá đắc lực của trẫm! Đợi đến ngày sự thành, công lớn nhất tất của các ngươi ~"
Hai người Cố Trì cùng Kỉ Thành trăm miệng một lời nói: “Có thể làm việc vì Hoàng thượng, vi thần dù chết không từ!"
Tháng 8, trên triều đình bùng nổ một án khiến cả triều khiếp sợ, phụ thân Đức phi là hộ bộ Thị lang cùng tổ phụ Nghiên tiệp dư Giang các lão cùng vài vị quan viên Ngự sử đài liên danh thượng tấu tố cáo đương triều Uy Viễn tướng quân cùng bộ binh Thượng thư, tội danh lấy quyền mưu tư, tham ô quân lương, cường quyền áp bách cấp dưới, giết người diệt khẩu cùng nhiều tội danh lớn nhỏ khác, việc này vừa ra, giống như ném một hòn đá tảng xuống mặt hồ vốn đang tĩnh lặng, nhất thời khiến cho sóng to gió lớn, trong triều đình một mảnh ồ lên không thôi.
Liên tục ba ngày, tấu chương tố cáo Uy Viễn tướng quân cùng bộ binh Thượng thư liên tiếp đưa đến trong tay Tiêu Dục, mà thái độ Tiêu Dục vẫn như cũ là lưu mà không phát. ( đọc nhưng không đưa xử lý)
Cục diện như vậy giằng co liên tục vài ngày, thẳng đến việc này ồn ào huyên náo khắp nơi, Tiêu Dục mới không thể không đem vụ án ra xử lý công khai, cùng vài vị quan viên chủ chốt trong triều thương nghị một phen, cuối cùng quyết định hạ chỉ mệnh lệnh Lại bộ Thị lang Kỉ Thành tra rõ án này.
Nghiên tiệp dư nghe được Vương tiệp dư đang nguyền rủa đứa nhỏ của mình gặp chuyện không may, nhất thời sắc mặt xanh mét, tức giận đến thân mình phát run.
Hoàng hậu nghe được Vương tiệp dư càng nói càng thái quá, trên mặt không vui, lúc này nhíu mi nói: “Tốt lắm, bản cung mệt mỏi, các ngươi đều tan đi!" Nói xong liền nương theo tay đại cung nữ bên cạnh vào nội thất.
Mọi người vội vàng đứng dậy, quỳ gối hành lễ nói: “Nô tì /tần thiếp cung đưa Hoàng hậu nương nương! Nương nương thiên tuế! Thiên thiên tuế!" Đợi đến bóng dáng của Hoàng hậu hoàn toàn biến mất khỏi điện, mọi người mới đứng dậy.
Vương tiệp dư đứng dậy sau không đợi đám người Đức phi liền rời đi trước, liền dẫn đầu mang đại cung nữ Hồng Ngọc hướng ra ngoài cửa, Đức phi thấy thế, không chút do dự dẫn cung nhân bước nhanh theo, ngay lúc Vương tiệp dư sắp bước ra cửa đại điện chặn người lại. Đức phi lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vương tiệp dư, trong con ngươi hận ý rõ ràng, có thể thấy được Đức phi đối Vương tiệp dư là thật hận thấu xương, nếu không phải ngại thân phận cùng lễ pháp, chỉ sợ Đức phi sớm hận không thể đem nàng nghiền xương thành tro, để giải mối hận trong lòng.
Hồi lâu, giọng Đức phi lạnh lùng nói: “Vương tiệp dư vào cung nhiều năm, cư nhiên không hiểu cao thấp tôn ti như thế nào? Bản cung chưa bước ra Phượng Nghi cung, khi nào liền đến phiên ngươi một cái Tiệp dư dẫn đầu rời đi?" Đây là lần đầu tiên từ lúc Cố Vân Yên vào cung tới nay thấy Đức phi cùng Vương tiệp dư chính diện giao phong.
Đại cung nữ Cẩm Yên bên người Đức phi tiếp theo trào phúng nói: “Còn tưởng rằng mình còn là Hiền phi cao cao tại thượng ngày xưa sao, hiện nay bất quá là cái Tiệp dư nho nhỏ thôi, còn muốn bày tư thế Hiền phi? Thật khiến người ta chê cười ~"
Thân là đại cung nữ của Đức phi, trong lòng Cẩm Yên cũng hận Vương tiệp dư thấu xương, không nói đến nhiều năm qua cao thấp Duyên Hi cung khắp nơi bị người cảu Cảnh Dương cung cưỡng chế một đầu, chỉ bằng một chuyện Vương tiệp dư bức bách nãi ma ma hãm hại đại hoàng tử bị hủy dung nhan, Cẩm Yên cũng không có cách nào không hận Vương tiệp dư. Đại hoàng tử là hy vọng của chủ tử nhà mình, cũng là hy vọng của toàn bộ Duyên Hi cung. Nay Vương tiệp dư nay không bằng xưa, Cẩm Yên liền không cần lại ẩn nhẫn, cơ hội tốt như hôm nay, Cẩm Yên sao có thể bỏ qua chứ?
Nghe vậy, Vương tiệp dư tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngực không khỏi phập phồng, có lẽ là nóng giận làm mờ đầu óc, nhất thời nhưng lại quên phản bác lời Đức phi cùng Cẩm Yên.
Đức phi oán hận liếc mắt Vương tiệp dư một cái, mới mang theo cung nhân phía sau nghênh ngang mà đi.
Mọi người trong điện thấy được Vương tiệp dư trước mặt bị tức đến sắc mặt xanh mét, trên mặt đều là một bộ xem kịch vui, Vương tiệp dư phục hồi tinh thần lại, tức giận người hừ lạnh một tiếng với mọi người phía sau, mang theo Hồng Ngọc đi giống như chạy trốn, ly khai Phượng Nghi cung.
Chờ Trương phi cùng Quý chiêu nghi rời đi, hai người Cố Vân Yên cùng Đỗ tiệp dư nhìn nhau cười, lần lượt rời đi trở về trong cung riêng.
Một buổi sáng không nhìn thấy nhị hoàng tử, Cố Vân Yên thật rất nhung nhớ, vừa về tới Tĩnh Di hiên, liền phân phó Thị Thư nói: “Nhanh ôm Hạo Nhi lại cho bản cung nhìn một cái!" Thị Thư lên tiếng trả lời liền đi.
Chỉ chốc lát sau, bà vú ôm nhị hoàng tử trắng trẻo mập mạp thỉnh an Cố Vân Yên, Cố Vân Yên vui vẻ nhận lấy, nhị hoàng tử vừa trăng tròn đã nhận thức được mẫu phi, lúc này được Cố Vân Yên ôm vào trong ngực nhếch miệng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Một bên Trương thị thấy thế cười nói: “Nhị hoàng tử vừa tỉnh lại, liền khóc nháo muốn tìm chủ tử ngài đấy, đám người nô tỳ dốc hết sức lực mới dỗ được, lúc này vừa thấy ngài lập tức cao hứng!"
Nghe vậy Cố Vân Yên ôn nhu cười, trong lòng một mảnh mềm mại, yêu thương hôn gò má trắng noãn nhị hoàng tử.
Được mẫu phi hôn, nhị hoàng tử hưng phấn đá đá cẳng chân, đôi mắt to trong veo như nước vòng vo chuyển, bỗng nhiên khanh khách bật cười, đây là lần đầu tiên từ lúc nhị hoàng tử sinh ra tới nay cười ra tiếng, thanh âm tuy nhẹ lại đủ để cho Cố Vân Yên khiếp sợ, giật mình sửng sốt vài giây mới lộ vẻ kinh hỉ.
Nhóm người Thị Họa cũng kinh ngạc, phản ứng lại sau đều là vui vẻ ra mặt, Thị Thư luôn miệng khen nói: “Xem xem, nhị hoàng tử của chúng ta thật thông minh, nhỏ như vậy đã biết làm mẫu phi vui vẻ, người bên ngoài không thể sánh bằng a!"
Đám người bà vú cũng phụ họa, trong điện Tĩnh Di hiên nhất thời tiếng cười đùa không ngừng!
Ngự thư phòng
Ngoài Ngự thư phòng Lưu Đức Phúc đã đợi lâu, lúc này thấy được Kỉ Thành cùng Cố Trì một trước một sau tiến lại đây, lúc này tiến lên khom người nói: “Tạp gia gặp qua nhị vị đại nhân! Hoàng thượng phân phó qua, nhị vị đại nhân đến liền trực tiếp đi vào, nhị vị đại nhân mau mau!" Nói xong liền thối lui đến một bên, nhường đường cho Kỉ Thành cùng Cố Trì.
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Kỉ Thành cùng Cố Trì vào ngự thư phòng, nhất tề quỳ xuống hành lễ với Tiêu Dục.
Tiêu Dục nâng tay lên, nói: “Hai vị ái khanh miễn lễ đi!"
“Tạ Hoàng thượng!" Hai người tạ ơn mới đứng dậy, khom người đứng trước mặt Tiêu Dục.
“Chuyện trẫm công đạo các ngươi đã làm thỏa đáng chưa?"
“Hồi Hoàng thượng, trải qua vi thần nhiều phiên cố gắng thương lượng cùng Lâm phó tướng, cuối cùng không có nhục hoàng mệnh, chỉ cần Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, Lâm phó tướng tùy thời có thể đứng ra chỉ chứng Uy Viễn tướng quân." Cố Trì tiến lên một bước nói.
“Hồi Hoàng thượng, bên này vi thần cũng chuẩn bị toàn bộ thỏa đáng, chỉ cần Hoàng thượng đồng ý, tùy thời có thể làm việc!" Kỉ Thành nói tiếp.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Dục hoãn lại, nói: “Tốt! Hai vị ái khanh không hổ là phụ tá đắc lực của trẫm! Đợi đến ngày sự thành, công lớn nhất tất của các ngươi ~"
Hai người Cố Trì cùng Kỉ Thành trăm miệng một lời nói: “Có thể làm việc vì Hoàng thượng, vi thần dù chết không từ!"
Tháng 8, trên triều đình bùng nổ một án khiến cả triều khiếp sợ, phụ thân Đức phi là hộ bộ Thị lang cùng tổ phụ Nghiên tiệp dư Giang các lão cùng vài vị quan viên Ngự sử đài liên danh thượng tấu tố cáo đương triều Uy Viễn tướng quân cùng bộ binh Thượng thư, tội danh lấy quyền mưu tư, tham ô quân lương, cường quyền áp bách cấp dưới, giết người diệt khẩu cùng nhiều tội danh lớn nhỏ khác, việc này vừa ra, giống như ném một hòn đá tảng xuống mặt hồ vốn đang tĩnh lặng, nhất thời khiến cho sóng to gió lớn, trong triều đình một mảnh ồ lên không thôi.
Liên tục ba ngày, tấu chương tố cáo Uy Viễn tướng quân cùng bộ binh Thượng thư liên tiếp đưa đến trong tay Tiêu Dục, mà thái độ Tiêu Dục vẫn như cũ là lưu mà không phát. ( đọc nhưng không đưa xử lý)
Cục diện như vậy giằng co liên tục vài ngày, thẳng đến việc này ồn ào huyên náo khắp nơi, Tiêu Dục mới không thể không đem vụ án ra xử lý công khai, cùng vài vị quan viên chủ chốt trong triều thương nghị một phen, cuối cùng quyết định hạ chỉ mệnh lệnh Lại bộ Thị lang Kỉ Thành tra rõ án này.
Tác giả :
Mạch Thượng Phù Tô