Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!
Quyển 1 - Chương 4: Xác chết vùng dậy trên công đường
Mọi người chỉ thấy phía sau nha sai là một vị nam tử mặc hắc y. Ngũ quan tuấn tú, một thân chính khí, một đầu tóc đen tùy ý xõa trên vai. Dáng người cao ngất, toàn thân tản ra một cỗ anh khí. Bên người đeo một bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ, ánh mắt lãnh khốc, nhìn cũng không thèm nhìn Dạ Tướng quân và Thừa tướng một cái.
Mà lúc Cổ Á Đồng nhìn thấy nam nhân này, chút chờ đợi trong lòng nháy mắt biến mất vô tung, mặt trắng bệch ứa ra mồ hôi lạnh, thân mình xụi lơ dừng không được run run, chẳng lẽ ông trời muốn tuyệt nàng ta sao? Cái bóng đen trên cây kia lại là một người thật, nàng ta luôn luôn nghĩ bản thân đa tâm xem hoa, không nghĩ tới, không nghĩ tới! Xong rồi, thật sự xong rồi, chuyện giết Dạ Tử Huyên hắn ta thấy rõ ràng!
"Ai là Hạ đại nhân?"
Nam tử tiến vào đại đường, vào thẳng chủ đề, trong mắt hắn ta cho tới bây giờ đều không cất chứa người không có quan hệ với bản thân!
"Chính là bản quan!"
Hạ đại nhân hơi điều chỉnh dáng ngồi, chính khí đỉnh nhiên nói.
"Nghe nha sai báo lại, ngươi thấy toàn bộ chân tướng, là thật?"
"Đúng vậy!"
Đơn giản sáng tỏ, không chút nào dong dài dây dưa!
"Vậy ngươi nói nhanh lên, kết quả chuyện này là như thế nào?"
Tướng quân phu nhân vội vàng mở miệng, cho tới nay bà ta đều lưu tâm tới Cổ Á Đồng, không biết vì sao, luôn cảm thấy nữ tử nũng nịu này cũng không giống như mặt ngoài. Hiện tại có người đến Kinh Triệu Doãn làm chứng, bà ta khẩn cấp muốn nghe một chút đến cùng sự thật có phải giống như vừa rồi Cổ Á Đồng nói.
Trên công đường, mọi ánh mắt đều nhìn nam tử đột ngột xuất hiện, bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Bản quan hỏi ngươi, ngươi họ gì, gọi là chi, người ở nơi nào?"
Lần thứ tư kinh đường mộc chụp xuống, Hạ đại nhân cương trực công chính mở miệng hỏi.
Trên mặt nam tử vẫn không có biểu cảm.
"Tuyệt Nhất, người Hán Thành!"
Hạ đại nhân vừa nghe, tên này rất quái dị, bất quá hiện tại hỏi tình tiết vụ án là hàng đầu.
"Vậy ngươi còn không tự thuật lại chuyện ngươi nghe và chứng kiến? Nếu có nửa câu hư ngôn, thế nào bản quan cũng phải phán ngươi tội coi rẻ công đường!"
Hạ đại nhân hét lớn một tiếng, hi vọng điều nam tử này nói không phải nói dối hoặc là cùng ngôn từ nhất trí với Cổ tiểu thư, bằng không....
Trong mắt nam tử tên Tuyệt Nhất hiện lên một tia khinh thường, nhìn Cổ Á Đồng trên đất đã bắt đầu hoang mang lo sợ, nói:
"Ta ở trên cây ngủ, nhưng bị thanh âm cãi nhau đánh thức. Sau đó nhìn thấy hồng y nữ tử quăng một tên nam tử vào sông, rồi ném đá vào sông ngăn cản nam tử trèo lên bờ, nhưng là..."
Tuyệt Nhất lại nhìn thoáng qua Cổ Á Đồng ngồi sững sờ trên đất, tiếp tục nói:
"Hồng y nữ tử lại ôm một khối đá lớn, chuẩn bị ném vào sông, nhưng mà vị tiểu thư trên đất lại tiến lên ngăn trở..."
Nghe đến đó, Cổ Á Đồng lại lui xuống bộ dáng sợ hãi vừa rồi, hai mắt vô tội nhìn Tuyệt Nhất, thấy ta và nàng lôi kéo đó là do khuyên nàng không cần ném nữa, căn bản nói không xong tính chân thực của vấn đề. Chính là, những lời mình nói không biết hắn ta có nghe thấy không!
Nam tử khinh thường.
"Ngoại nhân thấy nàng ta ngăn cản, nhưng mà, rõ ràng là nàng ta muốn đem tảng đá mà hồng y nữ tử ném nhắm ngay tên nam tử kia, mới làm hồng y nữ tử ném trúng nam tử! Rồi sau đó, vị tiểu thư này xô hồng y nữ tử xuống sông..."
"Oanh" một tiếng, người trên công đường đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn nàng ta, sự phẫn nộ đã làm hai vị đại nhân đánh mất lý trí, nhất là Thừa tướng đại nhân, không để ý lễ nghi, vậy mà một cái tát liền đánh vào mặt của nàng ta. Trong nháy mắt, mặt Cổ Á Đồng ấn ra một dấu bàn tay, mà Dạ tướng quân cũng không chút do dự động chân!
Nhị vị phu nhân nằm ở trên người chết khóc rống, hóa ra cô nương này muốn mạng của bọn nhỏ nhà mình á!
Hai tình tiết tương tự, lại khác nhau một trời một vực, Hạ Vinh “Phanh" một tiếng vỗ kinh đường mộc lần thứ năm.
"Cổ Á Đồng, lời hắn ta nói là thật?"
Cổ Á Đồng ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn, nàng ta lên kế hoạch lâu như vậy, lúc chuyện sắp đại viên mãn, vậy mà bị nam nhân này làm hỏng, kết quả vẫn thất bại trong gang tấc. Nàng ta không cam lòng! Cổ Á Đồng nàng không cam lòng!
"Ngươi nói dối, ta không có, ta không có ——"
Nàng ta kiệt lực nói sạo, vô tội nhìn người chung quanh.
"Không có?"
Vẻ mặt Tuyệt Nhất không gợn sóng không sợ hãi rốt cục lộ ra một nụ cười châm chọc, nữ nhân này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Bởi vì ta ghen tị ngươi. Ngươi là minh châu cao cao tại thượng ở phủ Trấn Quốc Tướng quân, còn được Hoàng thượng đặc biệt phong làm Quận chúa Lan Hi, từ nhỏ liền nhận được vô tận sủng ái, bất luận ngươi sai phạm cái gì, đều có người thay ngươi gánh. Ta thì sao? Ta có chút nào kém ngươi? Mà ta lại phải ở trước mặt mọi người giả trang nhu thuận biết chuyện, khắp nơi nhường nhịn để sống sót ở phủ Thượng thư..."
Tuyệt Nhất một chữ không sót đem nguyên thoại của nàng ta nói ra, từng bước ép sát, nàng ta sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, quả nhiên hắn ta nghe thấy, là nghe thấy, ôm một tia may mắn cuối cùng cũng không có.
"A ha ha ha ha ——"
Tiếng cười tuyệt vọng vang vọng trên công đường, thật đáng thương cũng thật đáng buồn!
"Là ta làm, chính là ta làm, vậy thì thế nào, Dạ Tử Huyên đã chết, nàng đã chết, ta liền ghen tị, ta liền hận...."
Cổ Á Đồng giống như đồ điên, từ trên đất đứng lên chỉ vào thi thể Dạ Tử Huyên.
"Không nghĩ tới ta mau như vậy liền đền mạng cho ngươi, hừ, Dạ Tử Huyên, cho dù đến địa phủ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ta không hối hận, ta không hối hận!"
Nói xong, không chút do dự nhằm phía cây cột, đầu đụng lên đó. Nhất thời, máu tươi đương trường!
"A ——"
Nha hoàn Tiểu Ngải nhất thời hét rầm lên.
"Tiểu thư, tiểu thư —— “
Hai vị phu nhân cũng bị biến cố đột ngột này dọa sợ tới mức mất hồn, người trên công đường đều bị tình cảnh này chấn kinh rồi, trừ bỏ Tuyệt Nhất. Thấy một màn như vậy, mí mắt hắn ta cũng không chớp một cái!
"Người đâu, thông tri Cổ Thượng thư!"
Hạ Vinh phục hồi phản ứng trước, sau đó lớn tiếng rống lên, lập tức có nha sai chạy ra ngoài!
Hai người Hạ Thừa tướng và Dạ Tướng quân liếc nhau một cái, tuy rằng Cổ Á Đồng là đầu sỏ gây nên, nhưng là, hai nhà xem như kết thù lớn.
Nhưng mà, thời điểm Dạ Tướng quân đang đắp bạch bố lên người nữ nhi, vậy mà thi thể Dạ Tử Huyên lại giật mình, không chỉ có phu thê Dạ Tu La thấy, mà ngay cả phu nhân Thừa tướng đang chuẩn bị rời đi cũng thấy.
"A —— xác chết vùng dậy ——"
Thừa tướng phu nhân thét chói tai, người trên công đường sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Tuy rằng mọi người phỉ nhổ tính cách kiêu ngạo bưu hãn của Thất tiểu thư Dạ gia, gặp mặt là tránh, nhưng mà, đối với tình cảnh của nàng cũng rất đồng tình. Ban ngày ban mặt xác chết vùng dậy, có thể thấy được oan tình của nàng nặng bao nhiêu!
"Huyên Nhi, con mở mắt nhìn cha mẹ đi, Huyên Nhi.... Con có oan tình gì cứ nói với nương..."
Dạ phu nhân ôm lấy Dạ Tử Huyên, liều mạng lay, vậy mà Dạ Tử Huyên ho khan vài tiếng, sau đó mở to miệng nôn ra nước.
Mọi người sợ tới mức đòi mạng, trừ bỏ phu thê Dạ Tướng quân và Tuyệt Nhất, sau khi Tuyệt Nhất nghe Dạ Tử Huyên khụ hai tiếng, tay phải đặt lên cổ tay nàng.
"Nàng còn chưa có chết."
Tuyệt Nhất thu tay, mở miệng lạnh như băng nói:
"Nhanh đi tìm đại phu!"
"Đại phu, nhanh chóng đến Hồi Xuân đường tìm đại phu ——"
Dạ Tướng quân nghe nói ái nữ không chết, kích động lớn tiếng kêu la thỉnh đại phu.
"Mau, đi mau!"
Hạ đại nhân vừa nghe thấy người không chết, liên tiếp thúc giục, vài quan sai như gió chạy ra ngoài, giống như phía sau có chó đuổi.
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Hạ Thừa tướng nghe thấy Dạ Tử Huyên không chết, hận ý kia thế nào cũng che giấu không được, vì sao nhi tử của mình chết, nữ nhi của lão thất phu Dạ Tu La lại sống sót? Vì sao? Vì sao chứ?
"Chúng ta đi!"
Hạ Thừa tướng đau lòng vung tay lên, một đám người nâng thi thể Hạ Liễu đi ra cửa, ông ta sẽ không dừng tay như vậy, ông ta nhất định phải để Dạ Tử Huyên sống không bằng chết, còn lão thất phu Dạ Tu La này không có ngày yên ổn!
"Huyên Nhi, nữ nhi ngoan của ta, con hù chết cha mẹ."
Dạ Tướng quân lão lệ tung hoành, nơi nào còn bộ dáng Tướng quân.
Tướng quân phu nhân kích động ôm chặt nữ nhi, bà ta sợ khi không nhìn qua sẽ bay đi, càng sợ đây là mộng.
"Người đâu, đưa thi thể Cổ Á Đồng xuống, chờ Cổ Thượng thư đến lại xử lý!"
Hạ Vinh phân phó nha sai xong, gõ kinh đường mộc lần thứ sáu hô.
"Bãi đường!"
Mà lúc Cổ Á Đồng nhìn thấy nam nhân này, chút chờ đợi trong lòng nháy mắt biến mất vô tung, mặt trắng bệch ứa ra mồ hôi lạnh, thân mình xụi lơ dừng không được run run, chẳng lẽ ông trời muốn tuyệt nàng ta sao? Cái bóng đen trên cây kia lại là một người thật, nàng ta luôn luôn nghĩ bản thân đa tâm xem hoa, không nghĩ tới, không nghĩ tới! Xong rồi, thật sự xong rồi, chuyện giết Dạ Tử Huyên hắn ta thấy rõ ràng!
"Ai là Hạ đại nhân?"
Nam tử tiến vào đại đường, vào thẳng chủ đề, trong mắt hắn ta cho tới bây giờ đều không cất chứa người không có quan hệ với bản thân!
"Chính là bản quan!"
Hạ đại nhân hơi điều chỉnh dáng ngồi, chính khí đỉnh nhiên nói.
"Nghe nha sai báo lại, ngươi thấy toàn bộ chân tướng, là thật?"
"Đúng vậy!"
Đơn giản sáng tỏ, không chút nào dong dài dây dưa!
"Vậy ngươi nói nhanh lên, kết quả chuyện này là như thế nào?"
Tướng quân phu nhân vội vàng mở miệng, cho tới nay bà ta đều lưu tâm tới Cổ Á Đồng, không biết vì sao, luôn cảm thấy nữ tử nũng nịu này cũng không giống như mặt ngoài. Hiện tại có người đến Kinh Triệu Doãn làm chứng, bà ta khẩn cấp muốn nghe một chút đến cùng sự thật có phải giống như vừa rồi Cổ Á Đồng nói.
Trên công đường, mọi ánh mắt đều nhìn nam tử đột ngột xuất hiện, bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Bản quan hỏi ngươi, ngươi họ gì, gọi là chi, người ở nơi nào?"
Lần thứ tư kinh đường mộc chụp xuống, Hạ đại nhân cương trực công chính mở miệng hỏi.
Trên mặt nam tử vẫn không có biểu cảm.
"Tuyệt Nhất, người Hán Thành!"
Hạ đại nhân vừa nghe, tên này rất quái dị, bất quá hiện tại hỏi tình tiết vụ án là hàng đầu.
"Vậy ngươi còn không tự thuật lại chuyện ngươi nghe và chứng kiến? Nếu có nửa câu hư ngôn, thế nào bản quan cũng phải phán ngươi tội coi rẻ công đường!"
Hạ đại nhân hét lớn một tiếng, hi vọng điều nam tử này nói không phải nói dối hoặc là cùng ngôn từ nhất trí với Cổ tiểu thư, bằng không....
Trong mắt nam tử tên Tuyệt Nhất hiện lên một tia khinh thường, nhìn Cổ Á Đồng trên đất đã bắt đầu hoang mang lo sợ, nói:
"Ta ở trên cây ngủ, nhưng bị thanh âm cãi nhau đánh thức. Sau đó nhìn thấy hồng y nữ tử quăng một tên nam tử vào sông, rồi ném đá vào sông ngăn cản nam tử trèo lên bờ, nhưng là..."
Tuyệt Nhất lại nhìn thoáng qua Cổ Á Đồng ngồi sững sờ trên đất, tiếp tục nói:
"Hồng y nữ tử lại ôm một khối đá lớn, chuẩn bị ném vào sông, nhưng mà vị tiểu thư trên đất lại tiến lên ngăn trở..."
Nghe đến đó, Cổ Á Đồng lại lui xuống bộ dáng sợ hãi vừa rồi, hai mắt vô tội nhìn Tuyệt Nhất, thấy ta và nàng lôi kéo đó là do khuyên nàng không cần ném nữa, căn bản nói không xong tính chân thực của vấn đề. Chính là, những lời mình nói không biết hắn ta có nghe thấy không!
Nam tử khinh thường.
"Ngoại nhân thấy nàng ta ngăn cản, nhưng mà, rõ ràng là nàng ta muốn đem tảng đá mà hồng y nữ tử ném nhắm ngay tên nam tử kia, mới làm hồng y nữ tử ném trúng nam tử! Rồi sau đó, vị tiểu thư này xô hồng y nữ tử xuống sông..."
"Oanh" một tiếng, người trên công đường đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn nàng ta, sự phẫn nộ đã làm hai vị đại nhân đánh mất lý trí, nhất là Thừa tướng đại nhân, không để ý lễ nghi, vậy mà một cái tát liền đánh vào mặt của nàng ta. Trong nháy mắt, mặt Cổ Á Đồng ấn ra một dấu bàn tay, mà Dạ tướng quân cũng không chút do dự động chân!
Nhị vị phu nhân nằm ở trên người chết khóc rống, hóa ra cô nương này muốn mạng của bọn nhỏ nhà mình á!
Hai tình tiết tương tự, lại khác nhau một trời một vực, Hạ Vinh “Phanh" một tiếng vỗ kinh đường mộc lần thứ năm.
"Cổ Á Đồng, lời hắn ta nói là thật?"
Cổ Á Đồng ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn, nàng ta lên kế hoạch lâu như vậy, lúc chuyện sắp đại viên mãn, vậy mà bị nam nhân này làm hỏng, kết quả vẫn thất bại trong gang tấc. Nàng ta không cam lòng! Cổ Á Đồng nàng không cam lòng!
"Ngươi nói dối, ta không có, ta không có ——"
Nàng ta kiệt lực nói sạo, vô tội nhìn người chung quanh.
"Không có?"
Vẻ mặt Tuyệt Nhất không gợn sóng không sợ hãi rốt cục lộ ra một nụ cười châm chọc, nữ nhân này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Bởi vì ta ghen tị ngươi. Ngươi là minh châu cao cao tại thượng ở phủ Trấn Quốc Tướng quân, còn được Hoàng thượng đặc biệt phong làm Quận chúa Lan Hi, từ nhỏ liền nhận được vô tận sủng ái, bất luận ngươi sai phạm cái gì, đều có người thay ngươi gánh. Ta thì sao? Ta có chút nào kém ngươi? Mà ta lại phải ở trước mặt mọi người giả trang nhu thuận biết chuyện, khắp nơi nhường nhịn để sống sót ở phủ Thượng thư..."
Tuyệt Nhất một chữ không sót đem nguyên thoại của nàng ta nói ra, từng bước ép sát, nàng ta sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, quả nhiên hắn ta nghe thấy, là nghe thấy, ôm một tia may mắn cuối cùng cũng không có.
"A ha ha ha ha ——"
Tiếng cười tuyệt vọng vang vọng trên công đường, thật đáng thương cũng thật đáng buồn!
"Là ta làm, chính là ta làm, vậy thì thế nào, Dạ Tử Huyên đã chết, nàng đã chết, ta liền ghen tị, ta liền hận...."
Cổ Á Đồng giống như đồ điên, từ trên đất đứng lên chỉ vào thi thể Dạ Tử Huyên.
"Không nghĩ tới ta mau như vậy liền đền mạng cho ngươi, hừ, Dạ Tử Huyên, cho dù đến địa phủ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ta không hối hận, ta không hối hận!"
Nói xong, không chút do dự nhằm phía cây cột, đầu đụng lên đó. Nhất thời, máu tươi đương trường!
"A ——"
Nha hoàn Tiểu Ngải nhất thời hét rầm lên.
"Tiểu thư, tiểu thư —— “
Hai vị phu nhân cũng bị biến cố đột ngột này dọa sợ tới mức mất hồn, người trên công đường đều bị tình cảnh này chấn kinh rồi, trừ bỏ Tuyệt Nhất. Thấy một màn như vậy, mí mắt hắn ta cũng không chớp một cái!
"Người đâu, thông tri Cổ Thượng thư!"
Hạ Vinh phục hồi phản ứng trước, sau đó lớn tiếng rống lên, lập tức có nha sai chạy ra ngoài!
Hai người Hạ Thừa tướng và Dạ Tướng quân liếc nhau một cái, tuy rằng Cổ Á Đồng là đầu sỏ gây nên, nhưng là, hai nhà xem như kết thù lớn.
Nhưng mà, thời điểm Dạ Tướng quân đang đắp bạch bố lên người nữ nhi, vậy mà thi thể Dạ Tử Huyên lại giật mình, không chỉ có phu thê Dạ Tu La thấy, mà ngay cả phu nhân Thừa tướng đang chuẩn bị rời đi cũng thấy.
"A —— xác chết vùng dậy ——"
Thừa tướng phu nhân thét chói tai, người trên công đường sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Tuy rằng mọi người phỉ nhổ tính cách kiêu ngạo bưu hãn của Thất tiểu thư Dạ gia, gặp mặt là tránh, nhưng mà, đối với tình cảnh của nàng cũng rất đồng tình. Ban ngày ban mặt xác chết vùng dậy, có thể thấy được oan tình của nàng nặng bao nhiêu!
"Huyên Nhi, con mở mắt nhìn cha mẹ đi, Huyên Nhi.... Con có oan tình gì cứ nói với nương..."
Dạ phu nhân ôm lấy Dạ Tử Huyên, liều mạng lay, vậy mà Dạ Tử Huyên ho khan vài tiếng, sau đó mở to miệng nôn ra nước.
Mọi người sợ tới mức đòi mạng, trừ bỏ phu thê Dạ Tướng quân và Tuyệt Nhất, sau khi Tuyệt Nhất nghe Dạ Tử Huyên khụ hai tiếng, tay phải đặt lên cổ tay nàng.
"Nàng còn chưa có chết."
Tuyệt Nhất thu tay, mở miệng lạnh như băng nói:
"Nhanh đi tìm đại phu!"
"Đại phu, nhanh chóng đến Hồi Xuân đường tìm đại phu ——"
Dạ Tướng quân nghe nói ái nữ không chết, kích động lớn tiếng kêu la thỉnh đại phu.
"Mau, đi mau!"
Hạ đại nhân vừa nghe thấy người không chết, liên tiếp thúc giục, vài quan sai như gió chạy ra ngoài, giống như phía sau có chó đuổi.
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Hạ Thừa tướng nghe thấy Dạ Tử Huyên không chết, hận ý kia thế nào cũng che giấu không được, vì sao nhi tử của mình chết, nữ nhi của lão thất phu Dạ Tu La lại sống sót? Vì sao? Vì sao chứ?
"Chúng ta đi!"
Hạ Thừa tướng đau lòng vung tay lên, một đám người nâng thi thể Hạ Liễu đi ra cửa, ông ta sẽ không dừng tay như vậy, ông ta nhất định phải để Dạ Tử Huyên sống không bằng chết, còn lão thất phu Dạ Tu La này không có ngày yên ổn!
"Huyên Nhi, nữ nhi ngoan của ta, con hù chết cha mẹ."
Dạ Tướng quân lão lệ tung hoành, nơi nào còn bộ dáng Tướng quân.
Tướng quân phu nhân kích động ôm chặt nữ nhi, bà ta sợ khi không nhìn qua sẽ bay đi, càng sợ đây là mộng.
"Người đâu, đưa thi thể Cổ Á Đồng xuống, chờ Cổ Thượng thư đến lại xử lý!"
Hạ Vinh phân phó nha sai xong, gõ kinh đường mộc lần thứ sáu hô.
"Bãi đường!"
Tác giả :
Tô Dật Huyền