Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!
Quyển 1 - Chương 31: Tuyệt đối là thụ
Editor: Bộ Yến Tử
Phòng được cấu tạo theo phong cách cổ xưa, cột đều là bó củi điệu thấp quý báu. Bốn phía trên vách tường treo tranh chữ quý báu, gia cụ và trần thiết trong phòng đầy đủ hết, bình phong đồng ruộng xanh tươi đơn giản hào phóng ngăn cách gian ngoài phòng ngủ và buồng trong, trên giường lớn khắc hoa có một nam tử nằm.
Tuấn nhan sạch sẽ không chút khuyết điểm, lông mi đậm thon dài, trên gương mặt màu mật ong quang xuống một bóng ma, mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi hơi nhếch lên, lẳng lặng ngủ. Không khí yên tĩnh tường hòa.
"Chủ tử!"
Một thanh âm lạnh như băng nhiễu tỉnh hắn, có lẽ hắn luôn luôn không ngủ. Thời điểm người tới tiến vào gian phòng này của hắn, hắn đã biết rồi. Không có mở mắt, nhàn nhạt hỏi: “Xử lý thế nào?"
"Hồi chủ tử, đều xử lý thỏa đáng. Cho tới bây giờ, vẫn không có ai đến nhận bạc, cũng không có người đi nha môn báo án, theo thuộc hạ phỏng đoán, có khả năng có chút kỳ quái!"
Nam tử áo xanh đem bạc sáng nay thu về tra xét một lần, không có rõ ràng. Tám vạn lượng bạc, không phải số lượng nhỏ, đợi một ngày nhưng lại không ai đến phủ nha báo án mất trộm, khẳng định chủ nhân bút tiền này không phải không để ý mà là không dám đến nhận!
"Ừ!"
Nửa ngày qua đi, nam tử trên giường nhẹ nhàng dùng mũi phát ra một chữ, sau đó tiếp tục nói: “Không có manh mối chứng minh là người phương nào gây nên?"
"Thuộc hạ bất tài, người này không lưu lại bất kỳ manh mối nào." Nam tử áo xanh suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: “Sáng nay thuộc hạ đụng phải một chuyện thú vị, không biết có nên nói hay không?"
"Nói!"
"Dạ! Lúc sáng, ở Bình Dân quật thuộc hạ thấy Quận chúa Lan Hi và tỳ nữ của nàng, hơn nữa dường như Quận chúa Lan Hi rất cao hứng mà đến, lại có vẻ hứng thú rời đi!" Điều này là nguyên nhân nam tử áo xanh cũng chính là bộ khoái mặc hắc y kia đánh giá hai người Dạ Tử Huyên.
"Hửm?" Nam tử trên giường có chút lười nhác, âm chữ cuối kéo thật dài, xem ra đêm nay hắn cần phải đi gặp tiểu nữ nhân kia.
"Bổn vương đã biết, đi xuống đi! Đem phần tiền này trả lại cho dân chúng, tiếp tục truy tra nơi phát ra bạc." Ngẩn người, lại bổ sung thêm: “Còn có người phát tán số tiền đó!"
"Dạ!"
Nam tử áo xanh như gió biến mất ở phòng trong, khóe miệng nam tử trên giường hơi cong, dường như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì.
...
Dạ Tử Huyên vừa ngủ dậy, đã là buổi chiều. Còn buồn ngủ, tựa hồ còn chưa ngủ đủ, nề hà cổ họng đã muốn bốc khói, bất luận như thế nào cũng không ngủ nổi nữa!
Đúng dịp Thúy Nhi tiến vào gọi nàng, nhìn thấy Dạ Tử Huyên ngồi trên ghế rót nước uống, lầu bầu vài câu, sau đó nói: “Tiểu thư, người đã tỉnh, đã là buổi chiều rồi! Sư phụ còn chờ đó!"
"Sư phụ nào?" Sao lại bồn chồn xuất hiện một sư phụ, nhưng tay lại tự cố rót một chén trà.
"Lưu Vân hiên cắt may đến đây, muốn vội vàng thay tiểu thư ngài làm hỉ phục và Phượng quan hà bí! Phu nhân bảo Thúy Nhi tới gọi người qua đó!"
Nàng ta ở một bên lo lắng suông, tổ tông này sao lại không một chút nóng nảy!
Mỗ nữ lại không kiên nhẫn lầu bầu một câu: Thật sự là hoàng đế không vội thái giám đã vội!
Kết hôn, hôn nhân vô nghĩa! Tối hôm qua nhìn thân thể Hiên Viên Đình, chim to như vậy sao có khả năng “Không được", bản thân còn muốn trốn hay không trốn?
Nếu không phải “Không được", vậy khẳng định là có thể, vì thế mỗ nữ thật bát quái ảo tưởng, Hiên Viên Đình này là công hay là thụ? Nhìn hắn bình thường bộ dáng tao nhã, tám phần là người nằm phía dưới! Đúng! Khẳng định hắn là thụ! Nhưng mà, công là ai?
Người còn chìm đắm trong cảm giác YY, bị đầu lưỡi ẩm ướt của Nhiều Hơn liếm cả kinh, cúi đầu nhìn, Nhiều Hơn còn đang liếm ướt sũng bàn tay nàng.
"Di ~" sủng nịch lắc lắc tay, la lớn: “Nhiều Hơn đói bụng, mau làm đồ ăn cho nó đi! Chỗ của phu nhân, tự ta có thể qua!"
Nói xong, thè lưỡi với Nhiều Hơn, rửa tay ở chậu đồng, vội vội vàng vàng chạy tới sân của Tướng quân phu nhân!
Dạ Tử Huyên vừa tiến vào sân, nghe thấy tiếng cười ngẫu nhiên truyền ra từ buồng trong, nếu không đoán sai, hẳn là sư phụ ở Lưu Vân hiên kia! Nàng không để ý tới nha hoàn này, lập tức tiến vào.
"Nương!" Nhẹ nhàng gọi một tiếng, cao hứng đi đến bên cạnh Tướng quân phu nhân!
"A, đây là Thất tiểu thư đi, xem bộ dáng này sinh cũng thật tiếu!"
Tiếng ca ngợi vừa dứt, Dạ Tử Huyên mới quay đầu nhìn nữ nhân Từ nương bán lão này, dáng người hơi béo phì, nhưng khuôn mặt đẫy đà kia cũng chứng minh rõ ràng bà ta đã từng có một thời tao nhã. Một thân quần áo sắc xanh đen, vì bà ta tăng thêm ba phần thành thục, là trải qua năm tháng lắng đọng lại.
"Tiểu Thất, đây là Từ sư phụ, đến đo kích cỡ cho con!" Tướng quân phu nhân nhẹ nhàng đỡ tay nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
"Từ sư phụ hảo!" Ngọt ngào gọi một tiếng, Từ sư phụ cười giống như đóa hoa.
"Ai, lão thân trước chúc mừng Thất tiểu thư!" Từ sư phụ vội vàng đứng dậy lấy thươc đo từ chỗ đồ đệ, ôn nhu kêu: “Thất tiểu thư, đến, để lão thân đo kích cỡ!"
Dạ Tử Huyên cũng không ngại ngùng, nâng lên hai tay nhậm Từ sư phụ trắc lượng, nhưng mà nàng từ trong mắt Tướng quân phu nhân thấy được sự sủng nịch và thương tâm khổ sở!
Nàng có nên nói chuyện Hiên Viên Đình không phải “Không được" mà là đoạn tụ cho mọi người không? Nhưng mà, muốn mở miệng cách nào? Nói nàng đi kỹ viện nhìn thấy tinh quang của Hiên Viên Đình? Vậy phỏng chừng cha và nương sẽ giận đến mức ngất xỉu!
"Nương!"
Ôn nhu gọi, lộ ra nụ cười thật tươi nhìn về phía Tướng quân phu nhân, Tướng quân phu nhân đúng là rớt xuống vài giọt lệ, ngoại nhân nhìn thấy lại tưởng bà luyến tiếc nữ nhi lập gia đình, sao có thể biết trong lòng bà khổ!
Ép buộc một trận, Từ sư phụ thành thạo các động tác rốt cục thu tay: “Thất tiểu thư, tốt lắm!"
Bà ta giao thước đo cho nữ đồ đệ, sau đó thân thiện cùng Tướng quân phu nhân tham thảo khoản tiền thức trước khi may hỉ phục! Dạ Tử Huyên thấy thế, bản thân lại không có chuyện gì, vẫn là đi tìm chút ăn bãi, nhìn trời sắc, lúc này phải là tiến tiến ngũ tạng miếu!
"Nương, Từ sư phụ, hai người cứ trò chuyện, con đi về trước!" Trong suốt cúi đầu, được hai người cho phép, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, trước mặt người ngoài phải giả trang tiểu thư khuê các thực TM mệt!
Hô hấp không khí mới mẻ bên ngoài, duỗi thân người, dò xét bốn phía cũng không phát hiện bóng dáng Thúy Nhi, phỏng chừng còn đang tự thân chiếu cố Nhiều Hơn. Thôi, nha hoàn chiếu cố cẩu đại gia, bản tiểu thư nàng còn phải tự mình đi kiếm ăn!
Sớm biết rằng có hôm nay, mấy ngày hôm trước không nên cự tuyệt mẫu thân phái tới hai nha hoàn, nhưng mà nhận hai nha đầu kia, đối với hành vi buổi tối của bản thân là “Đầu trộm đuôi cướp", chẳng phải lại nhiều ra hai cơ sở ngầm?
Ai, vẫn là bản thân động thủ cơm no áo ấm! Nói xong, liền đi tới phòng bếp!
Phòng được cấu tạo theo phong cách cổ xưa, cột đều là bó củi điệu thấp quý báu. Bốn phía trên vách tường treo tranh chữ quý báu, gia cụ và trần thiết trong phòng đầy đủ hết, bình phong đồng ruộng xanh tươi đơn giản hào phóng ngăn cách gian ngoài phòng ngủ và buồng trong, trên giường lớn khắc hoa có một nam tử nằm.
Tuấn nhan sạch sẽ không chút khuyết điểm, lông mi đậm thon dài, trên gương mặt màu mật ong quang xuống một bóng ma, mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi hơi nhếch lên, lẳng lặng ngủ. Không khí yên tĩnh tường hòa.
"Chủ tử!"
Một thanh âm lạnh như băng nhiễu tỉnh hắn, có lẽ hắn luôn luôn không ngủ. Thời điểm người tới tiến vào gian phòng này của hắn, hắn đã biết rồi. Không có mở mắt, nhàn nhạt hỏi: “Xử lý thế nào?"
"Hồi chủ tử, đều xử lý thỏa đáng. Cho tới bây giờ, vẫn không có ai đến nhận bạc, cũng không có người đi nha môn báo án, theo thuộc hạ phỏng đoán, có khả năng có chút kỳ quái!"
Nam tử áo xanh đem bạc sáng nay thu về tra xét một lần, không có rõ ràng. Tám vạn lượng bạc, không phải số lượng nhỏ, đợi một ngày nhưng lại không ai đến phủ nha báo án mất trộm, khẳng định chủ nhân bút tiền này không phải không để ý mà là không dám đến nhận!
"Ừ!"
Nửa ngày qua đi, nam tử trên giường nhẹ nhàng dùng mũi phát ra một chữ, sau đó tiếp tục nói: “Không có manh mối chứng minh là người phương nào gây nên?"
"Thuộc hạ bất tài, người này không lưu lại bất kỳ manh mối nào." Nam tử áo xanh suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: “Sáng nay thuộc hạ đụng phải một chuyện thú vị, không biết có nên nói hay không?"
"Nói!"
"Dạ! Lúc sáng, ở Bình Dân quật thuộc hạ thấy Quận chúa Lan Hi và tỳ nữ của nàng, hơn nữa dường như Quận chúa Lan Hi rất cao hứng mà đến, lại có vẻ hứng thú rời đi!" Điều này là nguyên nhân nam tử áo xanh cũng chính là bộ khoái mặc hắc y kia đánh giá hai người Dạ Tử Huyên.
"Hửm?" Nam tử trên giường có chút lười nhác, âm chữ cuối kéo thật dài, xem ra đêm nay hắn cần phải đi gặp tiểu nữ nhân kia.
"Bổn vương đã biết, đi xuống đi! Đem phần tiền này trả lại cho dân chúng, tiếp tục truy tra nơi phát ra bạc." Ngẩn người, lại bổ sung thêm: “Còn có người phát tán số tiền đó!"
"Dạ!"
Nam tử áo xanh như gió biến mất ở phòng trong, khóe miệng nam tử trên giường hơi cong, dường như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì.
...
Dạ Tử Huyên vừa ngủ dậy, đã là buổi chiều. Còn buồn ngủ, tựa hồ còn chưa ngủ đủ, nề hà cổ họng đã muốn bốc khói, bất luận như thế nào cũng không ngủ nổi nữa!
Đúng dịp Thúy Nhi tiến vào gọi nàng, nhìn thấy Dạ Tử Huyên ngồi trên ghế rót nước uống, lầu bầu vài câu, sau đó nói: “Tiểu thư, người đã tỉnh, đã là buổi chiều rồi! Sư phụ còn chờ đó!"
"Sư phụ nào?" Sao lại bồn chồn xuất hiện một sư phụ, nhưng tay lại tự cố rót một chén trà.
"Lưu Vân hiên cắt may đến đây, muốn vội vàng thay tiểu thư ngài làm hỉ phục và Phượng quan hà bí! Phu nhân bảo Thúy Nhi tới gọi người qua đó!"
Nàng ta ở một bên lo lắng suông, tổ tông này sao lại không một chút nóng nảy!
Mỗ nữ lại không kiên nhẫn lầu bầu một câu: Thật sự là hoàng đế không vội thái giám đã vội!
Kết hôn, hôn nhân vô nghĩa! Tối hôm qua nhìn thân thể Hiên Viên Đình, chim to như vậy sao có khả năng “Không được", bản thân còn muốn trốn hay không trốn?
Nếu không phải “Không được", vậy khẳng định là có thể, vì thế mỗ nữ thật bát quái ảo tưởng, Hiên Viên Đình này là công hay là thụ? Nhìn hắn bình thường bộ dáng tao nhã, tám phần là người nằm phía dưới! Đúng! Khẳng định hắn là thụ! Nhưng mà, công là ai?
Người còn chìm đắm trong cảm giác YY, bị đầu lưỡi ẩm ướt của Nhiều Hơn liếm cả kinh, cúi đầu nhìn, Nhiều Hơn còn đang liếm ướt sũng bàn tay nàng.
"Di ~" sủng nịch lắc lắc tay, la lớn: “Nhiều Hơn đói bụng, mau làm đồ ăn cho nó đi! Chỗ của phu nhân, tự ta có thể qua!"
Nói xong, thè lưỡi với Nhiều Hơn, rửa tay ở chậu đồng, vội vội vàng vàng chạy tới sân của Tướng quân phu nhân!
Dạ Tử Huyên vừa tiến vào sân, nghe thấy tiếng cười ngẫu nhiên truyền ra từ buồng trong, nếu không đoán sai, hẳn là sư phụ ở Lưu Vân hiên kia! Nàng không để ý tới nha hoàn này, lập tức tiến vào.
"Nương!" Nhẹ nhàng gọi một tiếng, cao hứng đi đến bên cạnh Tướng quân phu nhân!
"A, đây là Thất tiểu thư đi, xem bộ dáng này sinh cũng thật tiếu!"
Tiếng ca ngợi vừa dứt, Dạ Tử Huyên mới quay đầu nhìn nữ nhân Từ nương bán lão này, dáng người hơi béo phì, nhưng khuôn mặt đẫy đà kia cũng chứng minh rõ ràng bà ta đã từng có một thời tao nhã. Một thân quần áo sắc xanh đen, vì bà ta tăng thêm ba phần thành thục, là trải qua năm tháng lắng đọng lại.
"Tiểu Thất, đây là Từ sư phụ, đến đo kích cỡ cho con!" Tướng quân phu nhân nhẹ nhàng đỡ tay nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
"Từ sư phụ hảo!" Ngọt ngào gọi một tiếng, Từ sư phụ cười giống như đóa hoa.
"Ai, lão thân trước chúc mừng Thất tiểu thư!" Từ sư phụ vội vàng đứng dậy lấy thươc đo từ chỗ đồ đệ, ôn nhu kêu: “Thất tiểu thư, đến, để lão thân đo kích cỡ!"
Dạ Tử Huyên cũng không ngại ngùng, nâng lên hai tay nhậm Từ sư phụ trắc lượng, nhưng mà nàng từ trong mắt Tướng quân phu nhân thấy được sự sủng nịch và thương tâm khổ sở!
Nàng có nên nói chuyện Hiên Viên Đình không phải “Không được" mà là đoạn tụ cho mọi người không? Nhưng mà, muốn mở miệng cách nào? Nói nàng đi kỹ viện nhìn thấy tinh quang của Hiên Viên Đình? Vậy phỏng chừng cha và nương sẽ giận đến mức ngất xỉu!
"Nương!"
Ôn nhu gọi, lộ ra nụ cười thật tươi nhìn về phía Tướng quân phu nhân, Tướng quân phu nhân đúng là rớt xuống vài giọt lệ, ngoại nhân nhìn thấy lại tưởng bà luyến tiếc nữ nhi lập gia đình, sao có thể biết trong lòng bà khổ!
Ép buộc một trận, Từ sư phụ thành thạo các động tác rốt cục thu tay: “Thất tiểu thư, tốt lắm!"
Bà ta giao thước đo cho nữ đồ đệ, sau đó thân thiện cùng Tướng quân phu nhân tham thảo khoản tiền thức trước khi may hỉ phục! Dạ Tử Huyên thấy thế, bản thân lại không có chuyện gì, vẫn là đi tìm chút ăn bãi, nhìn trời sắc, lúc này phải là tiến tiến ngũ tạng miếu!
"Nương, Từ sư phụ, hai người cứ trò chuyện, con đi về trước!" Trong suốt cúi đầu, được hai người cho phép, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, trước mặt người ngoài phải giả trang tiểu thư khuê các thực TM mệt!
Hô hấp không khí mới mẻ bên ngoài, duỗi thân người, dò xét bốn phía cũng không phát hiện bóng dáng Thúy Nhi, phỏng chừng còn đang tự thân chiếu cố Nhiều Hơn. Thôi, nha hoàn chiếu cố cẩu đại gia, bản tiểu thư nàng còn phải tự mình đi kiếm ăn!
Sớm biết rằng có hôm nay, mấy ngày hôm trước không nên cự tuyệt mẫu thân phái tới hai nha hoàn, nhưng mà nhận hai nha đầu kia, đối với hành vi buổi tối của bản thân là “Đầu trộm đuôi cướp", chẳng phải lại nhiều ra hai cơ sở ngầm?
Ai, vẫn là bản thân động thủ cơm no áo ấm! Nói xong, liền đi tới phòng bếp!
Tác giả :
Tô Dật Huyền