Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!
Quyển 1 - Chương 26: Thứ không thể cầm
Editor: Bộ Yến Tử
Sau khi rượu chừng cơm no, mười tám món ăn trên bàn chỉ còn lại tàn canh lãnh chích. Dạ Tử Huyên và Hiên Viên Kỳ Tu chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi, thật sự là ăn rất chống đỡ, chống đỡ ngay cả miệng cũng không dám mở ra, sợ một khi hé miệng sẽ phun thức ăn ra ngoài.
Vì thế hai người vận dụng ánh mắt và mí mắt đối thoại như sau:
"Chúng ta như thế này đi làm gì nữa?"
"Là ta, không phải chúng ta!" Người nào đó ghét bỏ hất hất lông mày.
"Huyên Nhi, chuyện thú vị với ta sao!" Mỗ Thế tử tề mi lộng nhãn cầu xin, tiết tháo đã nát nhất.
"Không có cửa đâu!" Mỗ nữ tức giận trừng mắt liếc hắn ta.
"Huyên Nhi ——" đau khổ cầu xin, biểu cảm kia muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười!
"Bổn tiểu thư đi rồi, bản thân thành thật tính tiền đi, không cần tặng!" Mỗ nữ tức giận trừng mắt nói, từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống, sau đó vận khinh công, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Hiên Viên Kỳ Tu che miệng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi nào còn thấy bóng dáng nha đầu kia. Vốn dĩ hắn ta chuẩn bị đuổi theo, nề hà vị bộ như ba đào mãnh liệt quay cuồng, rốt cuộc nhịn không được “Oa oa" đại nôn ra.
Vì cùng Dạ Tử Huyên hợp lại ăn, hắn ta dùng tánh mạng ra đánh bạc. Tưởng Hiên Viên Kỳ Tu hắn ta sinh ra cầm thìa vững chắc, mười tám năm áo cơm không lo, sơn trân hải vị hưởng dụng vô cùng, hôm nay lại cùng nha đầu kia hợp lại ăn, cái bụng không bị nứt vỡ, nhưng là chỗng đỡ không nổi đến mức ói ra. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không chỉ đánh mất mặt mũi phủ Nhân Vương, ngay cả mặt mũi lão tổ tông Hiên Viên gia đều mất hết.
"Thế tử gia, ngài không có chuyện gì đi?"
Vừa vặn một tiểu nhị từ gian phòng khác bước ra, đi ngang qua cửa thấy Hiên Viên Kỳ Tu phun người ngã ngựa đổ, không sợ dơ bẩn tiến lên thân thiết nói. Thất tiểu thư đi chung cùng Thế tử gia sớm đã không thấy bóng dáng tăm hơi, xem bộ dạng này của Thế tử gia, sợ là lại cùng Thất tiểu thư kia thoát không xong can hệ!
"Hình tượng tốt đẹp" của Dạ Tử Huyên đã sớm lạc hạ ấn ký tâm lý sâu thẩm với dân chúng Hán Thành, chỉ cần là sự tình không tốt, người bình thường đều sẽ nghĩ đến nàng, không tiếc rẻ ban phát “Thù vinh" như thế này cho nàng.
"Không có chuyện gì, đi chuẩn bị nước tắm và quần áo cho ta!" Hiên Viên Kỳ Tu đem những thứ trong bụng ói ra sạch, còn hoa hoa lệ lệ hy sinh kiện áo bào trắng vừa đổi không lâu!
"Dạ!"
Vì thế, Hiên Viên Kỳ Tu hắn ta phải nghênh đón lịch sử vinh quang hai lần tắm ở tửu lâu trong vòng một ngày...
....
Dạ Tử Huyên tự bay ra tửu lâu về nhà, lại vây quanh ngã tư đường hẻo lánh ở Hán Thành bay một canh giờ, mới có thể tiêu hóa hết một ít mĩ vị món ngon, không còn cảm giác ghê tởm, mới thu công, đứng lên đi lại trên con đường lát đá.
Đường lát đá luôn luôn kéo dài đến phương xa, quanh co khúc khuỷu, hai bên ngã tư đường đều là dân trạch, làm cho nàng nhớ tới cổ trấn mà nàng từng đi qua. Cổ trấn trong mưa bụi mông lung đẹp như cuốn tranh Giang Nam, nước trong leng keng chảy xuôi về Tây Nam cổ trấn... Một vài hình ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng lướt qua trong tâm trí nàng, tiếc nuối là nàng rốt cuộc trở về không được.
Dạ Tử Huyên nở nụ cười khổ, như bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Có Hiên Viên Kỳ Tu coi tiền như rác để cho mình khi dễ, có Thái hậu nương nương là đồng hương, mọi người ở phủ Tướng quân nâng niu trong lòng bàn tay như trân bảo, còn có Nhiều Hơn... Có được tất cả những thứ này đã tốt lắm rồi.
Bất tri bất giác, Dạ Tử Huyên chạy tới cửa ngã tư phồn hoa, người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, thật sự rất náo nhiệt. Các tiểu thương thét to sản phẩm của mình, chào hàng cho các phụ nhân và tiểu thư lui tới.
Dạ Tử Huyên sờ sờ cây quạt trong lòng, nhìn tình huống bốn phía, ngã tư đường náo nhiệt như vậy, khẳng định có cửa hàng cầm đồ khá lớn! Vì thế, nàng theo đám người, đánh giá chung quanh, tìm kiếm tung tích hiệu cầm đồ.
Rốt cục, nàng thấy cách đó không xa dưới mái hiên một cửa hàng lộ ra chữ “Cầm", cười thật tươi, bước thật nhanh về phía trước.
Đi đến cửa hiệu cầm đồ, người ra vào cũng không nhiều, hơn nữa vài người ra vào quần áo đều là chất liệu tốt nhất, cũng không phải dân chúng phổ thông.
Lại nhìn câu đối dán hai bên đại môn, vế trên là: Cầm vật trân quý của ngươi; vế dưới: Giải quân nan trước mắt; hoành phi cũng chính là chiêu bài của cửa hàng: Trăm làm đi! Đã nói thông tất cả những thứ này!
Dạ Tử Huyên vừa bước vào đại môn, nhà giàu trong quầy nhiệt tình tiếp đón nàng. Dạ Tử Huyên không lộ vẻ gì giao cây quạt trong lòng mình cho hắn ta: “Ngươi xem xem, thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Nhà giàu gật gật đầu, nhận lấy cây quạt trong tay nàng, sau khi nhìn thấy viên dạ minh châu nạm chỗ phiến bính, biến sắc, sau đó ra vẻ trấn tĩnh nói: “Tiểu thư xin chờ một lát, tiểu nhân giao quạt này cho chưởng quầy nhìn một chút."
Nếu hắn ta không nhìn lầm, chuôi quạt này là...
"Được, nhưng phải nhanh chút!"
Dạ Tử Huyên cũng không già mồm cãi láo, bảo tốc độ nhà giàu kia nhanh chút, nàng phải hảo hảo cầm tiền trở về, bản thân tiêu thất lâu như vậy, nha đầu Thúy Nhi kia cũng không biết cấp thành bộ dáng gì nữa. Hừ, Hiên Viên Đình, bổn tiểu thư mới sẽ không ngốc giúp ngươi bảo quản cây quạt!
Nhà giàu cầm cây quạt hoang mang rối loạn trương trương vào nội đường, vốn định giao cây quạt cho chưởng quầy, nhưng là hôm nay Ẩn chủ vậy mà cũng ở đây.
"Chưởng quầy, Ẩn chủ, vừa rồi mới có người mang đến cầm!" Nhà giàu nói xong, cung kính đưa cây quạt cho hắc y nam tử.
"Đây là vật của chủ tử, ai lấy đến?"
Hai mắt hắc y nam tử nhìn cây quạt, thanh âm lạnh như băng lộ ra một cỗ khẳng định, đây là quạt của chủ tử.
"Là một cô nương hơn mười tuổi!"
"Cô nương?" Trong lòng chưởng quầy và hắc y nam tử đồng thời lộ ra nghi hoặc của bản thân, vật này của chủ tử sao có thể ở trong tay một cô nương?
"Đúng vậy!"
Nhà giàu lại gật gật đầu đáp, lần trước may mắn gặp qua chuôi quạt này, hoàn hảo lần này bản thân không nhìn nhầm, bằng không phiền toái lớn.
"Nếu không ta đi xem đi, Ẩn chủ?"
Chưởng quầy là một trung niên gần bốn mươi tuổi, thái độ đối với hắc y nam tử này cũng là tất cung tất kính, cúi đầu xin chỉ thị.
Hắc y nam tử đứng lên, hắn ta muốn nhìn, ai có gan lớn như vậy dám đảm đương vật này của chủ tử? Cầm cây quạt đi tới cửa nói: “Ta tự mình đi nhìn!"
Hai người chưởng quầy và nhà giàu, thấy Ẩn chủ đi ra ngoài, lập tức vui vui vẻ vẻ đi theo.
Xuyên thấu qua ám cách, hắc y nam tử thấy được người đi dạo bên ngoài, Dạ Tử Huyên phiên phiên, hóa ra là nàng, ha ha, thật là thú vị!
"Nhạ, cầm trả lại cho nàng, nói thứ này không thể cầm!" Hắc y nhân đưa cây quạt cho nhà giàu nói, sau đó xoay người đi vào nội đường.
"Dạ!"
Nhà giàu đi ra ngoài, trả lại cây quạt cho Dạ Tử Huyên, còn chuyển nguyên lời hắc y nhân lại một lần, nhưng là này nha cũng không y, cái gì kêu“Thứ không thể cầm"?
"Cô nương, nơi này của chúng ta chỉ là tiểu bản mua bán nhỏ, thực không đảm đương nổi!"
Đang lúc nhà giàu khó xử là lúc, chưởng quầy từ trong đường xuất ra đáp, nếu hôm nay bọn họ cầm vật này của chủ tử, thật là lão thọ tinh thắt cổ —— chán sống!
"Thực không đương?" Dạ Tử Huyên còn ôm chút hi vọng, cây quạt này giá trị bao nhiêu tiền?
Chưởng quầy gật gật đầu, một mặt thẹn thùng nói: “Thật sự!"
Theo góc độ Dạ Tử Huyên nhìn lại, chưởng quầy này dĩ nhiên là một mặt thịt đau, phỏng chừng là hắn ta cũng muốn thu, nhưng thật sự không đủ tiền!
Dạ Tử Huyên lại tự cho là thông minh phỏng đoán trong lòng, sau đó dưới“Hai mắt đẫm lệ" nhiệt tình của chưởng quầy quay gót bỏ đi. Càng làm cho nàng không thể nói gì là, đi hết ba tiệm cầm đồ lớn, vậy mà cũng chưa thể đổi cây quạt này thành bạc trắng.
------ lời ngoài mặt ------
Các nàng đoán đoán, hắc y nam tử này là ai?
Sau khi rượu chừng cơm no, mười tám món ăn trên bàn chỉ còn lại tàn canh lãnh chích. Dạ Tử Huyên và Hiên Viên Kỳ Tu chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi, thật sự là ăn rất chống đỡ, chống đỡ ngay cả miệng cũng không dám mở ra, sợ một khi hé miệng sẽ phun thức ăn ra ngoài.
Vì thế hai người vận dụng ánh mắt và mí mắt đối thoại như sau:
"Chúng ta như thế này đi làm gì nữa?"
"Là ta, không phải chúng ta!" Người nào đó ghét bỏ hất hất lông mày.
"Huyên Nhi, chuyện thú vị với ta sao!" Mỗ Thế tử tề mi lộng nhãn cầu xin, tiết tháo đã nát nhất.
"Không có cửa đâu!" Mỗ nữ tức giận trừng mắt liếc hắn ta.
"Huyên Nhi ——" đau khổ cầu xin, biểu cảm kia muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười!
"Bổn tiểu thư đi rồi, bản thân thành thật tính tiền đi, không cần tặng!" Mỗ nữ tức giận trừng mắt nói, từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống, sau đó vận khinh công, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Hiên Viên Kỳ Tu che miệng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi nào còn thấy bóng dáng nha đầu kia. Vốn dĩ hắn ta chuẩn bị đuổi theo, nề hà vị bộ như ba đào mãnh liệt quay cuồng, rốt cuộc nhịn không được “Oa oa" đại nôn ra.
Vì cùng Dạ Tử Huyên hợp lại ăn, hắn ta dùng tánh mạng ra đánh bạc. Tưởng Hiên Viên Kỳ Tu hắn ta sinh ra cầm thìa vững chắc, mười tám năm áo cơm không lo, sơn trân hải vị hưởng dụng vô cùng, hôm nay lại cùng nha đầu kia hợp lại ăn, cái bụng không bị nứt vỡ, nhưng là chỗng đỡ không nổi đến mức ói ra. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không chỉ đánh mất mặt mũi phủ Nhân Vương, ngay cả mặt mũi lão tổ tông Hiên Viên gia đều mất hết.
"Thế tử gia, ngài không có chuyện gì đi?"
Vừa vặn một tiểu nhị từ gian phòng khác bước ra, đi ngang qua cửa thấy Hiên Viên Kỳ Tu phun người ngã ngựa đổ, không sợ dơ bẩn tiến lên thân thiết nói. Thất tiểu thư đi chung cùng Thế tử gia sớm đã không thấy bóng dáng tăm hơi, xem bộ dạng này của Thế tử gia, sợ là lại cùng Thất tiểu thư kia thoát không xong can hệ!
"Hình tượng tốt đẹp" của Dạ Tử Huyên đã sớm lạc hạ ấn ký tâm lý sâu thẩm với dân chúng Hán Thành, chỉ cần là sự tình không tốt, người bình thường đều sẽ nghĩ đến nàng, không tiếc rẻ ban phát “Thù vinh" như thế này cho nàng.
"Không có chuyện gì, đi chuẩn bị nước tắm và quần áo cho ta!" Hiên Viên Kỳ Tu đem những thứ trong bụng ói ra sạch, còn hoa hoa lệ lệ hy sinh kiện áo bào trắng vừa đổi không lâu!
"Dạ!"
Vì thế, Hiên Viên Kỳ Tu hắn ta phải nghênh đón lịch sử vinh quang hai lần tắm ở tửu lâu trong vòng một ngày...
....
Dạ Tử Huyên tự bay ra tửu lâu về nhà, lại vây quanh ngã tư đường hẻo lánh ở Hán Thành bay một canh giờ, mới có thể tiêu hóa hết một ít mĩ vị món ngon, không còn cảm giác ghê tởm, mới thu công, đứng lên đi lại trên con đường lát đá.
Đường lát đá luôn luôn kéo dài đến phương xa, quanh co khúc khuỷu, hai bên ngã tư đường đều là dân trạch, làm cho nàng nhớ tới cổ trấn mà nàng từng đi qua. Cổ trấn trong mưa bụi mông lung đẹp như cuốn tranh Giang Nam, nước trong leng keng chảy xuôi về Tây Nam cổ trấn... Một vài hình ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng lướt qua trong tâm trí nàng, tiếc nuối là nàng rốt cuộc trở về không được.
Dạ Tử Huyên nở nụ cười khổ, như bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Có Hiên Viên Kỳ Tu coi tiền như rác để cho mình khi dễ, có Thái hậu nương nương là đồng hương, mọi người ở phủ Tướng quân nâng niu trong lòng bàn tay như trân bảo, còn có Nhiều Hơn... Có được tất cả những thứ này đã tốt lắm rồi.
Bất tri bất giác, Dạ Tử Huyên chạy tới cửa ngã tư phồn hoa, người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, thật sự rất náo nhiệt. Các tiểu thương thét to sản phẩm của mình, chào hàng cho các phụ nhân và tiểu thư lui tới.
Dạ Tử Huyên sờ sờ cây quạt trong lòng, nhìn tình huống bốn phía, ngã tư đường náo nhiệt như vậy, khẳng định có cửa hàng cầm đồ khá lớn! Vì thế, nàng theo đám người, đánh giá chung quanh, tìm kiếm tung tích hiệu cầm đồ.
Rốt cục, nàng thấy cách đó không xa dưới mái hiên một cửa hàng lộ ra chữ “Cầm", cười thật tươi, bước thật nhanh về phía trước.
Đi đến cửa hiệu cầm đồ, người ra vào cũng không nhiều, hơn nữa vài người ra vào quần áo đều là chất liệu tốt nhất, cũng không phải dân chúng phổ thông.
Lại nhìn câu đối dán hai bên đại môn, vế trên là: Cầm vật trân quý của ngươi; vế dưới: Giải quân nan trước mắt; hoành phi cũng chính là chiêu bài của cửa hàng: Trăm làm đi! Đã nói thông tất cả những thứ này!
Dạ Tử Huyên vừa bước vào đại môn, nhà giàu trong quầy nhiệt tình tiếp đón nàng. Dạ Tử Huyên không lộ vẻ gì giao cây quạt trong lòng mình cho hắn ta: “Ngươi xem xem, thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Nhà giàu gật gật đầu, nhận lấy cây quạt trong tay nàng, sau khi nhìn thấy viên dạ minh châu nạm chỗ phiến bính, biến sắc, sau đó ra vẻ trấn tĩnh nói: “Tiểu thư xin chờ một lát, tiểu nhân giao quạt này cho chưởng quầy nhìn một chút."
Nếu hắn ta không nhìn lầm, chuôi quạt này là...
"Được, nhưng phải nhanh chút!"
Dạ Tử Huyên cũng không già mồm cãi láo, bảo tốc độ nhà giàu kia nhanh chút, nàng phải hảo hảo cầm tiền trở về, bản thân tiêu thất lâu như vậy, nha đầu Thúy Nhi kia cũng không biết cấp thành bộ dáng gì nữa. Hừ, Hiên Viên Đình, bổn tiểu thư mới sẽ không ngốc giúp ngươi bảo quản cây quạt!
Nhà giàu cầm cây quạt hoang mang rối loạn trương trương vào nội đường, vốn định giao cây quạt cho chưởng quầy, nhưng là hôm nay Ẩn chủ vậy mà cũng ở đây.
"Chưởng quầy, Ẩn chủ, vừa rồi mới có người mang đến cầm!" Nhà giàu nói xong, cung kính đưa cây quạt cho hắc y nam tử.
"Đây là vật của chủ tử, ai lấy đến?"
Hai mắt hắc y nam tử nhìn cây quạt, thanh âm lạnh như băng lộ ra một cỗ khẳng định, đây là quạt của chủ tử.
"Là một cô nương hơn mười tuổi!"
"Cô nương?" Trong lòng chưởng quầy và hắc y nam tử đồng thời lộ ra nghi hoặc của bản thân, vật này của chủ tử sao có thể ở trong tay một cô nương?
"Đúng vậy!"
Nhà giàu lại gật gật đầu đáp, lần trước may mắn gặp qua chuôi quạt này, hoàn hảo lần này bản thân không nhìn nhầm, bằng không phiền toái lớn.
"Nếu không ta đi xem đi, Ẩn chủ?"
Chưởng quầy là một trung niên gần bốn mươi tuổi, thái độ đối với hắc y nam tử này cũng là tất cung tất kính, cúi đầu xin chỉ thị.
Hắc y nam tử đứng lên, hắn ta muốn nhìn, ai có gan lớn như vậy dám đảm đương vật này của chủ tử? Cầm cây quạt đi tới cửa nói: “Ta tự mình đi nhìn!"
Hai người chưởng quầy và nhà giàu, thấy Ẩn chủ đi ra ngoài, lập tức vui vui vẻ vẻ đi theo.
Xuyên thấu qua ám cách, hắc y nam tử thấy được người đi dạo bên ngoài, Dạ Tử Huyên phiên phiên, hóa ra là nàng, ha ha, thật là thú vị!
"Nhạ, cầm trả lại cho nàng, nói thứ này không thể cầm!" Hắc y nhân đưa cây quạt cho nhà giàu nói, sau đó xoay người đi vào nội đường.
"Dạ!"
Nhà giàu đi ra ngoài, trả lại cây quạt cho Dạ Tử Huyên, còn chuyển nguyên lời hắc y nhân lại một lần, nhưng là này nha cũng không y, cái gì kêu“Thứ không thể cầm"?
"Cô nương, nơi này của chúng ta chỉ là tiểu bản mua bán nhỏ, thực không đảm đương nổi!"
Đang lúc nhà giàu khó xử là lúc, chưởng quầy từ trong đường xuất ra đáp, nếu hôm nay bọn họ cầm vật này của chủ tử, thật là lão thọ tinh thắt cổ —— chán sống!
"Thực không đương?" Dạ Tử Huyên còn ôm chút hi vọng, cây quạt này giá trị bao nhiêu tiền?
Chưởng quầy gật gật đầu, một mặt thẹn thùng nói: “Thật sự!"
Theo góc độ Dạ Tử Huyên nhìn lại, chưởng quầy này dĩ nhiên là một mặt thịt đau, phỏng chừng là hắn ta cũng muốn thu, nhưng thật sự không đủ tiền!
Dạ Tử Huyên lại tự cho là thông minh phỏng đoán trong lòng, sau đó dưới“Hai mắt đẫm lệ" nhiệt tình của chưởng quầy quay gót bỏ đi. Càng làm cho nàng không thể nói gì là, đi hết ba tiệm cầm đồ lớn, vậy mà cũng chưa thể đổi cây quạt này thành bạc trắng.
------ lời ngoài mặt ------
Các nàng đoán đoán, hắc y nam tử này là ai?
Tác giả :
Tô Dật Huyền