Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Quyển 2 - Chương 124: Chương 42.3
"Bất quá, đã quên cũng tốt." Thủy Nhược không biết từ đâu lấy ra một bình rượu, dùng miệng mở hũ, ngửa đầu liền uống một hớp lớn, vừa giống như đang nhớ lại, lại giống như đang tự thuật, chậm rãi nói: "Vài năm trước, mặc dù ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng thiên phú kỳ thật cũng không kém, ta lớn hơn ngươi bốn tuổi, từ nhỏ lại lớn lên ở Quân gia vừa giống như tỷ muội vừa giống như bạn của ngươi, ngươi đối với ta đã tràn ngập tín nhiệm đơn thuần. Vì để huyết mạch Quân gia xuống dốc, một thế hệ này không thể kéo dài, ta cố ý lừa ngươi, nội công tâm pháp Quân gia không thích hợp để ngươi luyện tập, nhưng ngươi lại tin, ta vụng trộm đem ngươi đến địa phương không người, dạy ngươi trăm ngàn thủ pháp giết người, nhưng ngươi lại vẫn tin tưởng, đến lúc trở thành cao thủ đỉnh thiên lập địa, chúng ta hẹn ước, không được đem việc này nói cho bất kì kẻ nào, về sau đem lại cho dì cùng dượng một kinh hỉ lớn, vẫn để không có người nào hoài nghi, ta còn bảo ngươi giả vờ đi luyện công pháp Quân gia, khi thì luyện khi thì bỏ bê xao nhãng không luyện, thế nên thực lực của ngươi ở trong lớp trẻ Quân gia, trở thành kẻ kém cỏi nhất, thành phế vật cho bọn Quân Tương Đình chê cười."
"Ngươi có lẽ còn không biết đi, ngay từ đầu ám lâu, là thế lực ngầm của hoàng thất, Tĩnh Uyên đế là một nhân vật ngoan cường, không phục theo hắn, hắn xem không vừa mắt, trước mặt thể hiện là một thánh quân cao thượng, xoay người lại, lại đem sát lệnh đến ám lâu, đuổi tận giết tuyệt: "Nàng ngửa đầu, lại trút từng ngụm từng ngụm, rượu chảy xuống theo hai má, pha lẫn rượu cùng nước mắt: "Chỉ tiếc, mỗi lần Vô Nham đại ca đến đâu đều thích xuống tay với các thế lực hác ám, sau đó chuyển cho mình dùng, mà một lần, ám lâu kia cũng bị Vô Nham đại ca thu thập trong tay. Ta còn nhớ rõ, lần đầu tiên ngươi giết người, là lúc mười bốn tuổi, kẻ bị giết là một nhất phẩm đại thần trong triều, ta lừa dượng, nói mang ngươi đi đạp thanh cùng, cũng không nói là ta mang ngươi đi ám lâu, vì sợ về sau bị ngươi phát hiện, sẽ không khống chế được ngươi, lừa ngươi ăn Phệ Tâm chi độc, mới bắt đầu dùng Phệ Tâm chi độc, thần chí sẽ có mấy ngày mơ hồ, tại mấy ngày lúc ngươi mơ hồ kia, y theo chỉ dẫn của ta, thành công giết vị đại thần kia, lấy đầu của hắn, sau khi ngươi tỉnh táo lại, ngươi nôn ba ngày, chất vấn ta, vì sao lại đối xử với ngươi như vậy. Ngươi nghĩ không ra lúc trước ta trả lời ngươi như thế nào đi? Ta nói, ngươi muốn mạnh hơn, như bây giờ, ngươi đã rất mạnh, ngươi biết được bảy mươi sáu loại thủ pháp giết người, ngươi có thể giết sạch những gì làm ngươi bất mãn, cho ngươi thất vọng, tốc độ so với ta dự đoán còn nhanh hơn rất nhiều, hiện giờ ngươi đã rất mạnh."
Quân Lam Tuyết mặt tái nhợt nghiêm lại, yên lặng nghe Thủy Nhược độc thoại.
Đáy lòng, lại giống như biển rộng, sóng biển không ngừng nhấp nhô, lúc tản ra, lúc xô vào nhau.
Thì ra, tất cả trên người nàng, đều là nhờ Thủy Nhược chỉ bảo.
Nhưng , thần thể này đời trước, cũng không giống chính mình có trí nhớ của hai thế giới, nàng bất quá chỉ là một cô nương mới ra đời chưa sâu, tỷ tỷ thân cận nhất nói nàng làm thế nào, tự nhiện nàng sẽ làm thế đó.
Cũng không ngờ, đó là một con đường không thể trở về.
Thủy Nhược cũng không biết Quân Lam Tuyết đang suy nghĩ điều gì, mà cứ tiếp tục nói: "Có lẽ, ngươi bởi vì Phệ Tâm chi độc nên không còn cách nào, ngươi dần chấp nhận thân phận của mình, nhưng, ngươi vẫn nghĩ cách thoát khỏi ám lâu như cũ, cho nên, ngươi cố gắng leo lên trên, nghĩ đến một ngày kia đưungs ở vị trí cao nhất ám lâu, sau đó tìm giải dược, từ nay về sau thoát khỏi địa phương kia. Vì thế, mỗi một năm, chúng ta đều có mấy tháng đi đạp thanh bên ngoài, mà ngươi, từng bước một, từ lúc ban đầu đơn độc thuần khiết không biết gì, cuối cũng biến thành kẻ giết người mặt không đổi sắc, thân thủ ngày càng lợi hại, vừa mới trở thành sát thủ ám lâu liền đứng hàng thứ ba. Nhưng......"
Lời nói của Thủy Nhược xoay chuyển, vẻ mặt bỗng trở nên dữ tợn hơn, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết, ánh mắt kia mang theo hận ý mãnh liệt: "Ngươi thực sự diễn rất tốt, ngươi ngụy trang rất tốt ngươi có biết hay không? Ngươi muốn trả thù ta vì mang ngươi đi về hướng địa ngục hắc ám, ngươi liền giả vờ, cái gì cũng không biết, ngay từ đầu ta còn lo lắng ngươi sẽ nói ra toàn bộ sự tình với dượng, nhưng ngươi không có, trước mặt mọi người ngươi đều diện trò, ở trước mặt ta cũng diễn trò, sau đó đoạt đi nam nhân mà ta yêu nhất, cùng Vô Nham đại ca có hôn ước, rõ ràng là ta! Là ta! Mà ngươi, lại mang hắn cách xa khỏi ta! Quân Lam Tuyết, tâm kế của ngươi một chút cũng không hề kém ta bao nhiêu! Ngươi nhìn ta thương tâm khổ sở, vì mất đi Vô Nham đại ca mà thống khổ, chính là ngươi thờ ơ mà nhìn!"
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết ôm ngực, rốt cuộc nói ra một câu, giọng nói như xé rách: "Hắn là ca của ngươi."
"Ngươi có lẽ còn không biết đi, ngay từ đầu ám lâu, là thế lực ngầm của hoàng thất, Tĩnh Uyên đế là một nhân vật ngoan cường, không phục theo hắn, hắn xem không vừa mắt, trước mặt thể hiện là một thánh quân cao thượng, xoay người lại, lại đem sát lệnh đến ám lâu, đuổi tận giết tuyệt: "Nàng ngửa đầu, lại trút từng ngụm từng ngụm, rượu chảy xuống theo hai má, pha lẫn rượu cùng nước mắt: "Chỉ tiếc, mỗi lần Vô Nham đại ca đến đâu đều thích xuống tay với các thế lực hác ám, sau đó chuyển cho mình dùng, mà một lần, ám lâu kia cũng bị Vô Nham đại ca thu thập trong tay. Ta còn nhớ rõ, lần đầu tiên ngươi giết người, là lúc mười bốn tuổi, kẻ bị giết là một nhất phẩm đại thần trong triều, ta lừa dượng, nói mang ngươi đi đạp thanh cùng, cũng không nói là ta mang ngươi đi ám lâu, vì sợ về sau bị ngươi phát hiện, sẽ không khống chế được ngươi, lừa ngươi ăn Phệ Tâm chi độc, mới bắt đầu dùng Phệ Tâm chi độc, thần chí sẽ có mấy ngày mơ hồ, tại mấy ngày lúc ngươi mơ hồ kia, y theo chỉ dẫn của ta, thành công giết vị đại thần kia, lấy đầu của hắn, sau khi ngươi tỉnh táo lại, ngươi nôn ba ngày, chất vấn ta, vì sao lại đối xử với ngươi như vậy. Ngươi nghĩ không ra lúc trước ta trả lời ngươi như thế nào đi? Ta nói, ngươi muốn mạnh hơn, như bây giờ, ngươi đã rất mạnh, ngươi biết được bảy mươi sáu loại thủ pháp giết người, ngươi có thể giết sạch những gì làm ngươi bất mãn, cho ngươi thất vọng, tốc độ so với ta dự đoán còn nhanh hơn rất nhiều, hiện giờ ngươi đã rất mạnh."
Quân Lam Tuyết mặt tái nhợt nghiêm lại, yên lặng nghe Thủy Nhược độc thoại.
Đáy lòng, lại giống như biển rộng, sóng biển không ngừng nhấp nhô, lúc tản ra, lúc xô vào nhau.
Thì ra, tất cả trên người nàng, đều là nhờ Thủy Nhược chỉ bảo.
Nhưng , thần thể này đời trước, cũng không giống chính mình có trí nhớ của hai thế giới, nàng bất quá chỉ là một cô nương mới ra đời chưa sâu, tỷ tỷ thân cận nhất nói nàng làm thế nào, tự nhiện nàng sẽ làm thế đó.
Cũng không ngờ, đó là một con đường không thể trở về.
Thủy Nhược cũng không biết Quân Lam Tuyết đang suy nghĩ điều gì, mà cứ tiếp tục nói: "Có lẽ, ngươi bởi vì Phệ Tâm chi độc nên không còn cách nào, ngươi dần chấp nhận thân phận của mình, nhưng, ngươi vẫn nghĩ cách thoát khỏi ám lâu như cũ, cho nên, ngươi cố gắng leo lên trên, nghĩ đến một ngày kia đưungs ở vị trí cao nhất ám lâu, sau đó tìm giải dược, từ nay về sau thoát khỏi địa phương kia. Vì thế, mỗi một năm, chúng ta đều có mấy tháng đi đạp thanh bên ngoài, mà ngươi, từng bước một, từ lúc ban đầu đơn độc thuần khiết không biết gì, cuối cũng biến thành kẻ giết người mặt không đổi sắc, thân thủ ngày càng lợi hại, vừa mới trở thành sát thủ ám lâu liền đứng hàng thứ ba. Nhưng......"
Lời nói của Thủy Nhược xoay chuyển, vẻ mặt bỗng trở nên dữ tợn hơn, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết, ánh mắt kia mang theo hận ý mãnh liệt: "Ngươi thực sự diễn rất tốt, ngươi ngụy trang rất tốt ngươi có biết hay không? Ngươi muốn trả thù ta vì mang ngươi đi về hướng địa ngục hắc ám, ngươi liền giả vờ, cái gì cũng không biết, ngay từ đầu ta còn lo lắng ngươi sẽ nói ra toàn bộ sự tình với dượng, nhưng ngươi không có, trước mặt mọi người ngươi đều diện trò, ở trước mặt ta cũng diễn trò, sau đó đoạt đi nam nhân mà ta yêu nhất, cùng Vô Nham đại ca có hôn ước, rõ ràng là ta! Là ta! Mà ngươi, lại mang hắn cách xa khỏi ta! Quân Lam Tuyết, tâm kế của ngươi một chút cũng không hề kém ta bao nhiêu! Ngươi nhìn ta thương tâm khổ sở, vì mất đi Vô Nham đại ca mà thống khổ, chính là ngươi thờ ơ mà nhìn!"
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết ôm ngực, rốt cuộc nói ra một câu, giọng nói như xé rách: "Hắn là ca của ngươi."
Tác giả :
Mặc Hướng Khinh Trần