Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 74-1
Chuyện ngày càng thêm ly kì rồi đây
Long Vân Thấm nhìn nam tử ngồi trước mặt tự nhiên nhàn nhã, biểu cảm của hắn nhìn hậu viện của nàng tựa hồ rất khoái trá, khóe miệng chốc chốc lại giơ lên cười.
Nàng với hắn thực sự không thân quen, vài lần hai người gặp mặt cũng không thoải mái gì, hắn dựa vào cái gì cho rằng nàng sẽ đáp ứng hắn, hơn nữa, nàng thực sự đáp ứng rồi. Trong nháy mắt Dịch Tương tiến vào phủ Công chúa, Long Vân Thấm lập tức hối hận.
Nhưng mà, lúc này đuổi hắn đi được không???
“Phủ đệ của công chúa điện hạ tựa hồ rất đơn giản, ngoài sự sa hoa ra cũng chẳng có gì khác…"
Sắc mặt Long Vân Thấm nhất thời đen lại, trong lòng một trận ác hàn, hắn có thể nói trực tiếp hơn một chút sao!
“Quốc sư, ngươi nên sớm hồi cung thỉnh thái y bắt mạch mới đúng, quốc sư vì đại tế sắp tới công việc bề bộn, Phụ hoàng sẽ rất lo lắng cho ngươi đấy!"
Dứt lời, nàng trực tiếp không nhìn hắn, coi như người đối diện mình không hề tồn tại. Dịch Tương nghe vật hơi dừng lại động tác, sau đó hắn nâng lên ly trà đưa lên miệng uống nhuận nhuận yết hầu, lại không nhanh không chậm buông xuống, coi như mấy lời của nữ tử vừa nói ra không hề tồn tại.
“Công chúa điện hạ còn nhớ kiếp nạn chuyển đổi ba lần không? Hôm nay ra cung cũng vì nhắc nhở điều này cho ngươi, nếu công chúa nguyện ý, liền nghe theo mấy lời của tại hạ, sau đó hãy quyết định đuổi người?"
Long Vân Thấm biết bản thân không nên đáp ứng, nhưng nàng không chịu nổi lòng hiếu kì của bản thân mình, nàng thực muốn nhìn xem thần côn này có thể xả ra chuyện tình li kì gì! Trong tiềm thức, ngay chính nàng cũng không nhận ra, thực chất nàng đã có một sự tưởng vô tình trong đó.
Dịch Tương nhìn kĩ bốn phía, cười khẽ nói: “Không muốn chuyện này truyền ra ngoài, công chúa điện hạ vẫn là nên thỉnh vị thị vệ ở chỗ tối tạm thời rời đi đi!"
Trong lòng Long Vân Thấm cả kinh, hắn biết?
Thân thủ của Ảnh luôn được nàng tín nhiệm, ngay cả Lăng Triệt cũng nói trên đời này người có thể phát hiện ra hắn không có nhiều, nhưng nam tử hào hoa phong nhã trước mặt nhìn như không có chút công phu này lại có thể phát giác. Trong lúc nàng đang suy tư, Ảnh đã hiện thân, toàn thân phòng bị đứng bên người Long Vân Thấm, ánh mắt lợi hại nhìn Dịch Tương.
Vương gia đã từng nói qua, quốc sư này nhìn không phải người đơn giản, cực lực cần đề phòng.
“Ngươi có công phu?"
Dịch Tương từ chối cho ý kiến, hắn lấy mấy đồng tiền từ trong ống tay áo mình thoải mái chơi đùa, “Công phu thô thiển không tính là cái gì, chính là vị thị vệ này quá sốt ruột rồi, ngươi không cẩn thận tiết lộ hơi thở, tại hạ chỉ tình cờ thăm dò thôi." Dịch Tương thu hồi tay, ngẩng đầu nói: “Như thế nào, có thể làm vị thị vệ này lui ra sao?"
Long Vân Thấm nhìn ánh mắt cố chấp của Ảnh, hắn căn bản không có ý định rời đi. Nàng đột nhiên nhớ tới Lăng Triệt, vì hắn sợ nàng gặp nguy hiểm nên mới giao cho Ảnh đi theo bảo hộ nàng, ở trong mắt của Ảnh, quốc sư Dịch Tương là một nhân vật nguy hiểm không rõ đi?
Nhưng là, Long Vân Thấm đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đi xuống trước đi, chờ bản cung ở tiền viện."
Con ngươi Ảnh tối sầm, nhìn nam tử đang mỉm cười một cái thật sâu rồi mới rời đi.
“Hiện tại có thể nói." Nàng không vừa lòng hừ một tiếng, tâm tình có chút không vui.
Dịch Tương lắc đầu, nháy mắt bắt được cánh tay hạ xuống của nàng, trong nhất thời không có bất cứ sự phòng bị nào, hắn không tiếng động thăm dò mạch đập của Long Vân Thấm. Thời điểm nàng hoàn hồn lại, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, hung hăng đứng dậy, giọng điệu vang lên lạnh như băng: “Quốc sư có phải rất tự đại phóng khoáng hay không, có thể mưu hoa bậc này? Bản cung quả thực không biết khi nói chuyện còn có thể làm ra hành động như thế đấy!"
Nàng không thích có người lạ đụng chạm vào nàng, nhất là ở lúc nàng không một chút phòng bị, lúc trước chưa nhận thức Lăng Triệt nàng đều thời thời khắc khắc đề phòng hắn, huống chi là nam tử trước mặt, một chút sơ giao với nàng đều không có.
Cứ nghĩ đến chuyện của bản thân bị Dịch Tương biết, nàng càng cảm thấy không vui, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Dịch Tương sẽ không hiểu y thuật.
Hiển nhiên, cầu nguyện trong lòng nàng là vô dụng, nam tử đối điện khẽ biến sắc mặt nói ra những lời làm lòng nàng chấn động.
“Hàn chứng của công chúa điện hạ tựa hồ rất nghiêm trọng."
“Quốc sư!" Long Vân Thấm hít sâu một hơi, nhăn chặn lửa giận bộc phát trong lòng, lúc này không phải thời điểm trở mặt với Dịch Tương, nhưng tôn nghiêm của nàng không được phép bất cứ người nào bỏ qua, “Thỉnh ngươi giữ lấy tự trọng của mình."
“Công chúa điện hạ nghĩ muốn giấu?" Dịch Tương cũng đứng dậy cạnh người nàng, tươi cười trên mặt cũng dần dần hạ xuống, rốt cục lộ ra một tia đứng đắn hiếm thấy, “Nếu ngươi muốn giấu diếm cũng không giấu được ta, hiện thời mặc dù đã qua mười năm, nhưng ta tin tưởng, không ai có thể rõ ràng bệnh tình của công chúa điện hạ hơn ta."
Lời này vừa nói ra, hai người đều lâm vào một không khí giằng co kì quái, nhất là Long Vân Thấm, nàng đối với lời nói của Dịch Tương có vô tận hoài nghi, cũng có khiếp sợ.
Trong hậu viện này không có người thứ ba, ngay cả người hầu cùng cung nữ thân cận đều bị điều ra xa, không có mệnh lệnh của nàng tự nhiên không dám tới gần. Chuyện hai người đang nói cũng chỉ có hai người các nàng biết được, hắn chắc chắn không nói đùa.
“Quốc sư có ý gì?"
“Công chúa điện hạ, ngươi có thể nhớ được sư phụ của tại hạ?"
Long Vân Thấm lắc đầu, lão quốc sư kia nàng từng nghe Tống Miễn đề cập qua, nghe nói bản lĩnh thần côn (tiên đoán) của hắn cực kì cao, giọng điệu Tống Miễn khi nhắc đến người này tuy rằng bất mãn nhưng cũng tràn ngập kính nể. Trừ những thông tin này, nàng không biết bất kì chuyện gì khác. Hiện thời Dịch Tương lại lần nữa nhắc đến? Lão quốc sư này còn chuyện gì giao đãi sao?
“Năm đó sư phụ trọng thương, một nửa nguyên nhân là vì công chúa điện hạ."
Nhận thấy Long Vân Thấm không tự tuyệt, Dịch Tương mới có ý định nói tiếp, hắn theo nguyện vọng của sư phụ không tham luyến chuyện hồng trần, không làm việc nghịch thiên, nhưng trong một đêm đó hắn xem tinh tượng, đã phát giác Nam Hoàng quốc tồn tại hoàng nữ là một khắc tinh, từ đó về sau, vận mệnh của Long Vân Thấm liền có biến hóa.
Hắn biết rõ bản thân đã tham gia chuyện này, không có cách nào quay lại.
Một khi đã như vậy, hắn lập tức rõ ràng, muốn hắn hỗ trợ hay không đều là quyết định của nàng.
“Lúc đó Công chúa điện hạ tuổi còn nhỏ, đại khái cũng không nhớ rõ những chuyện tình xảy ra. Năm đó trong hoàng cung xảy ra biến cố, trong một đêm người có khả năng tiên đoán đều bị bí mật xử lí, đó là thời điểm sau khi đại tế mười năm trước, sư phụ vì khởi động dị tượng tiên đoán vận mệnh mà cả người trọng thương. Rồi sau đó lại vì công chúa điện hạ người, không có cách nào đảm nhiệm chức vị quốc sư nữa."
“Lời này có ý tứ gì, quốc sư tốt nhất nói rõ." Đây là chuyện ngoài ý muốn của nàng, Dịch Tương tựa hồ đang tiết lộ cho nàng một chuyện bí mật, tựa hồ có rất nhiều quan hệ cùng nàng.
“Công chúa điện hạ không cần kinh ngạc, ngươi còn nhớ rõ ba đồng tiền lần trước tại hạ xem cho ngươi không? Hồn nhập dị thế, kì thực đây không phải xảy ra lần đầu tiên. Từ mười năm trước, sư phụ đã bói ra rồi."
Mười năm trước, khi đó Long Vân Thấm vẫn là Long Vân Thấm, mà nàng chính là Tô Thấm Nhi, lão quốc sư không lẽ có thể bói ra tương lai? Long Vân Thấm càng nghĩ càng kinh hãi, chẳng lẽ mười năm trước cũng có người đi tới dị thế này?
“Sư phụ biết được liền đi tìm người nọ, muốn khuyên nhủ người này rời đi, linh hồn vốn không thuộc về thế giới này người đó lại có thể sống sót như cá gặp nước. Không nghĩ người đó yêu cầu sư phụ ta giúp nàng sửa mệnh. Sư phụ ta không chịu đáp ứng, vì sửa mệnh vốn là chuyện nghịch thiên, không thể tùy tiện làm. Nhưng người nọ không ngừng nổi lòng tham, nàng muốn sửa mệnh cho đứa nhỏ của nàng, việc duy nhất nàng làm chính là lưu lại một cái nữ nhi."
Nói đến chỗ này, con ngươi Dịch Tương bỗng nhiên sáng quắc nhìn Long Vân Thấm: “Công chúa điện hạ có một vị mẫu thân thật tốt, nếu không phải tiên hoàng hậu nhờ sư phụ ta giúp đỡ, làm cho công chúa điện hạ từ khi ra đời đã mắc hàn chứng, ngươi tuyệt đối không sống quá mười tuổi."
Mà hiện thời, Long Vân Thấm đã mười lăm, cũng là thời điểm Tiên hoàng hậu cầu sư phụ hắn sửa mệnh.
Mà sư phụ hắn cũng vì sự tình này, bị trời phạt, trong mười năm chịu tra tấn không ngừng, cuối cùng rời đi.
Sự việc này Dịch Tương cũng không quá rõ ràng, toàn bộ sự việc này là do sư phụ trước khi lâm chung nói cho hắn, cũng hết sức cảnh báo hắn, nếu hắn trở về Nam Hoàng quốc, tuyệt đối không được làm loại sự tình như vậy.
Dịch Tương rốt cục muốn nhìn một cái, tiểu cô nương năm xưa được sư phụ hắn sửa mệnh, hiện thời sẽ sống sót như thế nào. Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới bị cuốn vào hồng trần.
Long Vân Thấm nghe được câu chuyện thần kì này, cả người vô thần, nhưng hồn xuyên dị thế, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Dịch Tương nói như vậy nàng cảm thấy hoàn toàn có khả năng xảy ra, nàng có thể sinh tồn ở đây, mọi người khác đều có thể.
Nguyên lai, mẫu hậu của nàng cũng xuyên không mà đến.
Nhìn sắc mặt vô cùng bình tĩnh của Long Vân Thấm, trong mắt nàng chỉ xẹt qua một chút mê hoặc, Dịch Tương có chút ngoài ý muốn, nhưng trong lòng hắn càng nhận định, nữ tử trước mắt không hề đơn giản.
Kỳ thực chân tướng là Long Vân Thấm một lòng nghĩ Tiên hoàng hậu cũng là một người xuyên không đến thế giới này. Bà ta ở đây rất nhiều năm, có phải hay không có lưu lại manh mối cho nàng tham khảo?
Nửa ngày, Long Vân Thấm rốt cục từ trong suy xét của bản thân bừng tỉnh, suýt nữa hét lên tiếng, nói như vậy hắn biết thân phận của nàng!
“Ngươi….ngươi.."
Long Vân Thấm chỉ tay vào Dịch Tương, ánh mắt không được tự nhiên, hắn biết, mẹ kiếp, hắn cư nhiên biết!
“Công chúa điện hạ đây là như thế nào?"
“Ngươi biết thân phận của ta?"
“Luôn luôn biết." Hắn nhìn sơ qua liền biết, bất quá thời điểm nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của nàng, cảm thấy thực thú vị, năm đó tiên hoàng hậu bị sư phụ biết cũng không mang bộ dáng kinh sợ như vậy, biểu cảm công chúa điện hạ nhưng là có chút kì quái.
“Vậy ngươi nói một chút, sư phụ ngươi năm đó sửa mệnh cho ta như thế nào?" Long Vân Thấm càng muốn biết chuyện này, có lẽ đây là nguyên nhân nàng xuyên đến nơi này đi? Dù sao nàng vốn là một linh hồn của người hiện đại.
Dịch Tương trầm tư một hồi mới nói: “Mười năm trước công chúa điện hạ năm tuổi, sư phụ đã thực hiện sửa mệnh cho ngươi, bất quá chỉ là biện pháp bảo trụ tạm thời, ngươi có thể sống sót như bây giờ đều dựa vào cơ duyên."
Dịch Tương lại cười cười bổ sung: “Nghe nói công chúa điện hạ ngày đó hôn mệ bất tỉnh được người mang về từ nơi đó của Nhiếp Chính vương, sau đó không còn yếu đuối vô năng nữa, ngay cả một chút si ngốc cũng không còn. Nghĩ lại thì chính là lúc ấy ngươi đi đến nơi này đi?"
Long Vân Thấm xấu hổ gật đầu, đây là thần côn sao! Năng lực này tựa hồ không giống nói dối.
May mắn lúc trước nàng không làm gì đắc tội với hắn, bằng không chắc chắn bị hắn chỉnh cho thê thảm. Ở thế giới này, một người như thế phỏng chừng không thể đắc tội. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Dịch Tương nếu muốn làm người chết, chỉ cần nhúc nhích ngón tay một cái, giết người xa ngàn dặm không phải điều không thể. Phỏng chừng đối phương cho dù chết cũng không hiểu nguyên nhân tại sao a.
Nghĩ nghĩ, Long Vân Thấm không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh, biểu cảm cả người đều cứng ngắc, cuối cùng giơ lên một chút tươi cười. Sư phụ không phải nói cùng quốc sư có giao tình sao, nàng hiện tại nên kết minh với hắn thì hơn!
“Quốc sư đại nhân, không biết trong người ngươi còn khó chịu hay không? Cần bản cung mời đại phu đến nhìn ngươi một cái? Hoặc là bản cung cho hạ nhân đi nấu cho ngươi thuốc tiêu hóa nhé!"
Dịch Tương nhìn nữ tử trước mắt thay mặt nhanh hơn lật sách, nhanh đến mức hắn đều phải kinh ngjac, vừa rồi bọn họ nói chuyện tựa hồ rất nghiêm túc đi…
“Công chúa điện hạ có ý tốt là được rồi, bất quá bản thân tại hạ không ngại. Tại hạ còn phải trở về chuẩn bị công việc cho đại tế, mười này thời gian trôi quá rất nhanh, cũng còn mấy ngày thôi. CÔng chúa điện hạ nếu tin, vật đến ngày đại tế cứ theo ý tứ tại hạ thực hiện, vận mệnh ngươi lần đầu tiên chuyển biến ở đây, bản thân ngươi phải thật sự hành động quyết đoán."
Dứt lời, hắn liền phất ông tay áo rời đi.
Long Vân Thấm nhìn nam tử ngồi trước mặt tự nhiên nhàn nhã, biểu cảm của hắn nhìn hậu viện của nàng tựa hồ rất khoái trá, khóe miệng chốc chốc lại giơ lên cười.
Nàng với hắn thực sự không thân quen, vài lần hai người gặp mặt cũng không thoải mái gì, hắn dựa vào cái gì cho rằng nàng sẽ đáp ứng hắn, hơn nữa, nàng thực sự đáp ứng rồi. Trong nháy mắt Dịch Tương tiến vào phủ Công chúa, Long Vân Thấm lập tức hối hận.
Nhưng mà, lúc này đuổi hắn đi được không???
“Phủ đệ của công chúa điện hạ tựa hồ rất đơn giản, ngoài sự sa hoa ra cũng chẳng có gì khác…"
Sắc mặt Long Vân Thấm nhất thời đen lại, trong lòng một trận ác hàn, hắn có thể nói trực tiếp hơn một chút sao!
“Quốc sư, ngươi nên sớm hồi cung thỉnh thái y bắt mạch mới đúng, quốc sư vì đại tế sắp tới công việc bề bộn, Phụ hoàng sẽ rất lo lắng cho ngươi đấy!"
Dứt lời, nàng trực tiếp không nhìn hắn, coi như người đối diện mình không hề tồn tại. Dịch Tương nghe vật hơi dừng lại động tác, sau đó hắn nâng lên ly trà đưa lên miệng uống nhuận nhuận yết hầu, lại không nhanh không chậm buông xuống, coi như mấy lời của nữ tử vừa nói ra không hề tồn tại.
“Công chúa điện hạ còn nhớ kiếp nạn chuyển đổi ba lần không? Hôm nay ra cung cũng vì nhắc nhở điều này cho ngươi, nếu công chúa nguyện ý, liền nghe theo mấy lời của tại hạ, sau đó hãy quyết định đuổi người?"
Long Vân Thấm biết bản thân không nên đáp ứng, nhưng nàng không chịu nổi lòng hiếu kì của bản thân mình, nàng thực muốn nhìn xem thần côn này có thể xả ra chuyện tình li kì gì! Trong tiềm thức, ngay chính nàng cũng không nhận ra, thực chất nàng đã có một sự tưởng vô tình trong đó.
Dịch Tương nhìn kĩ bốn phía, cười khẽ nói: “Không muốn chuyện này truyền ra ngoài, công chúa điện hạ vẫn là nên thỉnh vị thị vệ ở chỗ tối tạm thời rời đi đi!"
Trong lòng Long Vân Thấm cả kinh, hắn biết?
Thân thủ của Ảnh luôn được nàng tín nhiệm, ngay cả Lăng Triệt cũng nói trên đời này người có thể phát hiện ra hắn không có nhiều, nhưng nam tử hào hoa phong nhã trước mặt nhìn như không có chút công phu này lại có thể phát giác. Trong lúc nàng đang suy tư, Ảnh đã hiện thân, toàn thân phòng bị đứng bên người Long Vân Thấm, ánh mắt lợi hại nhìn Dịch Tương.
Vương gia đã từng nói qua, quốc sư này nhìn không phải người đơn giản, cực lực cần đề phòng.
“Ngươi có công phu?"
Dịch Tương từ chối cho ý kiến, hắn lấy mấy đồng tiền từ trong ống tay áo mình thoải mái chơi đùa, “Công phu thô thiển không tính là cái gì, chính là vị thị vệ này quá sốt ruột rồi, ngươi không cẩn thận tiết lộ hơi thở, tại hạ chỉ tình cờ thăm dò thôi." Dịch Tương thu hồi tay, ngẩng đầu nói: “Như thế nào, có thể làm vị thị vệ này lui ra sao?"
Long Vân Thấm nhìn ánh mắt cố chấp của Ảnh, hắn căn bản không có ý định rời đi. Nàng đột nhiên nhớ tới Lăng Triệt, vì hắn sợ nàng gặp nguy hiểm nên mới giao cho Ảnh đi theo bảo hộ nàng, ở trong mắt của Ảnh, quốc sư Dịch Tương là một nhân vật nguy hiểm không rõ đi?
Nhưng là, Long Vân Thấm đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đi xuống trước đi, chờ bản cung ở tiền viện."
Con ngươi Ảnh tối sầm, nhìn nam tử đang mỉm cười một cái thật sâu rồi mới rời đi.
“Hiện tại có thể nói." Nàng không vừa lòng hừ một tiếng, tâm tình có chút không vui.
Dịch Tương lắc đầu, nháy mắt bắt được cánh tay hạ xuống của nàng, trong nhất thời không có bất cứ sự phòng bị nào, hắn không tiếng động thăm dò mạch đập của Long Vân Thấm. Thời điểm nàng hoàn hồn lại, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, hung hăng đứng dậy, giọng điệu vang lên lạnh như băng: “Quốc sư có phải rất tự đại phóng khoáng hay không, có thể mưu hoa bậc này? Bản cung quả thực không biết khi nói chuyện còn có thể làm ra hành động như thế đấy!"
Nàng không thích có người lạ đụng chạm vào nàng, nhất là ở lúc nàng không một chút phòng bị, lúc trước chưa nhận thức Lăng Triệt nàng đều thời thời khắc khắc đề phòng hắn, huống chi là nam tử trước mặt, một chút sơ giao với nàng đều không có.
Cứ nghĩ đến chuyện của bản thân bị Dịch Tương biết, nàng càng cảm thấy không vui, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Dịch Tương sẽ không hiểu y thuật.
Hiển nhiên, cầu nguyện trong lòng nàng là vô dụng, nam tử đối điện khẽ biến sắc mặt nói ra những lời làm lòng nàng chấn động.
“Hàn chứng của công chúa điện hạ tựa hồ rất nghiêm trọng."
“Quốc sư!" Long Vân Thấm hít sâu một hơi, nhăn chặn lửa giận bộc phát trong lòng, lúc này không phải thời điểm trở mặt với Dịch Tương, nhưng tôn nghiêm của nàng không được phép bất cứ người nào bỏ qua, “Thỉnh ngươi giữ lấy tự trọng của mình."
“Công chúa điện hạ nghĩ muốn giấu?" Dịch Tương cũng đứng dậy cạnh người nàng, tươi cười trên mặt cũng dần dần hạ xuống, rốt cục lộ ra một tia đứng đắn hiếm thấy, “Nếu ngươi muốn giấu diếm cũng không giấu được ta, hiện thời mặc dù đã qua mười năm, nhưng ta tin tưởng, không ai có thể rõ ràng bệnh tình của công chúa điện hạ hơn ta."
Lời này vừa nói ra, hai người đều lâm vào một không khí giằng co kì quái, nhất là Long Vân Thấm, nàng đối với lời nói của Dịch Tương có vô tận hoài nghi, cũng có khiếp sợ.
Trong hậu viện này không có người thứ ba, ngay cả người hầu cùng cung nữ thân cận đều bị điều ra xa, không có mệnh lệnh của nàng tự nhiên không dám tới gần. Chuyện hai người đang nói cũng chỉ có hai người các nàng biết được, hắn chắc chắn không nói đùa.
“Quốc sư có ý gì?"
“Công chúa điện hạ, ngươi có thể nhớ được sư phụ của tại hạ?"
Long Vân Thấm lắc đầu, lão quốc sư kia nàng từng nghe Tống Miễn đề cập qua, nghe nói bản lĩnh thần côn (tiên đoán) của hắn cực kì cao, giọng điệu Tống Miễn khi nhắc đến người này tuy rằng bất mãn nhưng cũng tràn ngập kính nể. Trừ những thông tin này, nàng không biết bất kì chuyện gì khác. Hiện thời Dịch Tương lại lần nữa nhắc đến? Lão quốc sư này còn chuyện gì giao đãi sao?
“Năm đó sư phụ trọng thương, một nửa nguyên nhân là vì công chúa điện hạ."
Nhận thấy Long Vân Thấm không tự tuyệt, Dịch Tương mới có ý định nói tiếp, hắn theo nguyện vọng của sư phụ không tham luyến chuyện hồng trần, không làm việc nghịch thiên, nhưng trong một đêm đó hắn xem tinh tượng, đã phát giác Nam Hoàng quốc tồn tại hoàng nữ là một khắc tinh, từ đó về sau, vận mệnh của Long Vân Thấm liền có biến hóa.
Hắn biết rõ bản thân đã tham gia chuyện này, không có cách nào quay lại.
Một khi đã như vậy, hắn lập tức rõ ràng, muốn hắn hỗ trợ hay không đều là quyết định của nàng.
“Lúc đó Công chúa điện hạ tuổi còn nhỏ, đại khái cũng không nhớ rõ những chuyện tình xảy ra. Năm đó trong hoàng cung xảy ra biến cố, trong một đêm người có khả năng tiên đoán đều bị bí mật xử lí, đó là thời điểm sau khi đại tế mười năm trước, sư phụ vì khởi động dị tượng tiên đoán vận mệnh mà cả người trọng thương. Rồi sau đó lại vì công chúa điện hạ người, không có cách nào đảm nhiệm chức vị quốc sư nữa."
“Lời này có ý tứ gì, quốc sư tốt nhất nói rõ." Đây là chuyện ngoài ý muốn của nàng, Dịch Tương tựa hồ đang tiết lộ cho nàng một chuyện bí mật, tựa hồ có rất nhiều quan hệ cùng nàng.
“Công chúa điện hạ không cần kinh ngạc, ngươi còn nhớ rõ ba đồng tiền lần trước tại hạ xem cho ngươi không? Hồn nhập dị thế, kì thực đây không phải xảy ra lần đầu tiên. Từ mười năm trước, sư phụ đã bói ra rồi."
Mười năm trước, khi đó Long Vân Thấm vẫn là Long Vân Thấm, mà nàng chính là Tô Thấm Nhi, lão quốc sư không lẽ có thể bói ra tương lai? Long Vân Thấm càng nghĩ càng kinh hãi, chẳng lẽ mười năm trước cũng có người đi tới dị thế này?
“Sư phụ biết được liền đi tìm người nọ, muốn khuyên nhủ người này rời đi, linh hồn vốn không thuộc về thế giới này người đó lại có thể sống sót như cá gặp nước. Không nghĩ người đó yêu cầu sư phụ ta giúp nàng sửa mệnh. Sư phụ ta không chịu đáp ứng, vì sửa mệnh vốn là chuyện nghịch thiên, không thể tùy tiện làm. Nhưng người nọ không ngừng nổi lòng tham, nàng muốn sửa mệnh cho đứa nhỏ của nàng, việc duy nhất nàng làm chính là lưu lại một cái nữ nhi."
Nói đến chỗ này, con ngươi Dịch Tương bỗng nhiên sáng quắc nhìn Long Vân Thấm: “Công chúa điện hạ có một vị mẫu thân thật tốt, nếu không phải tiên hoàng hậu nhờ sư phụ ta giúp đỡ, làm cho công chúa điện hạ từ khi ra đời đã mắc hàn chứng, ngươi tuyệt đối không sống quá mười tuổi."
Mà hiện thời, Long Vân Thấm đã mười lăm, cũng là thời điểm Tiên hoàng hậu cầu sư phụ hắn sửa mệnh.
Mà sư phụ hắn cũng vì sự tình này, bị trời phạt, trong mười năm chịu tra tấn không ngừng, cuối cùng rời đi.
Sự việc này Dịch Tương cũng không quá rõ ràng, toàn bộ sự việc này là do sư phụ trước khi lâm chung nói cho hắn, cũng hết sức cảnh báo hắn, nếu hắn trở về Nam Hoàng quốc, tuyệt đối không được làm loại sự tình như vậy.
Dịch Tương rốt cục muốn nhìn một cái, tiểu cô nương năm xưa được sư phụ hắn sửa mệnh, hiện thời sẽ sống sót như thế nào. Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới bị cuốn vào hồng trần.
Long Vân Thấm nghe được câu chuyện thần kì này, cả người vô thần, nhưng hồn xuyên dị thế, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Dịch Tương nói như vậy nàng cảm thấy hoàn toàn có khả năng xảy ra, nàng có thể sinh tồn ở đây, mọi người khác đều có thể.
Nguyên lai, mẫu hậu của nàng cũng xuyên không mà đến.
Nhìn sắc mặt vô cùng bình tĩnh của Long Vân Thấm, trong mắt nàng chỉ xẹt qua một chút mê hoặc, Dịch Tương có chút ngoài ý muốn, nhưng trong lòng hắn càng nhận định, nữ tử trước mắt không hề đơn giản.
Kỳ thực chân tướng là Long Vân Thấm một lòng nghĩ Tiên hoàng hậu cũng là một người xuyên không đến thế giới này. Bà ta ở đây rất nhiều năm, có phải hay không có lưu lại manh mối cho nàng tham khảo?
Nửa ngày, Long Vân Thấm rốt cục từ trong suy xét của bản thân bừng tỉnh, suýt nữa hét lên tiếng, nói như vậy hắn biết thân phận của nàng!
“Ngươi….ngươi.."
Long Vân Thấm chỉ tay vào Dịch Tương, ánh mắt không được tự nhiên, hắn biết, mẹ kiếp, hắn cư nhiên biết!
“Công chúa điện hạ đây là như thế nào?"
“Ngươi biết thân phận của ta?"
“Luôn luôn biết." Hắn nhìn sơ qua liền biết, bất quá thời điểm nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của nàng, cảm thấy thực thú vị, năm đó tiên hoàng hậu bị sư phụ biết cũng không mang bộ dáng kinh sợ như vậy, biểu cảm công chúa điện hạ nhưng là có chút kì quái.
“Vậy ngươi nói một chút, sư phụ ngươi năm đó sửa mệnh cho ta như thế nào?" Long Vân Thấm càng muốn biết chuyện này, có lẽ đây là nguyên nhân nàng xuyên đến nơi này đi? Dù sao nàng vốn là một linh hồn của người hiện đại.
Dịch Tương trầm tư một hồi mới nói: “Mười năm trước công chúa điện hạ năm tuổi, sư phụ đã thực hiện sửa mệnh cho ngươi, bất quá chỉ là biện pháp bảo trụ tạm thời, ngươi có thể sống sót như bây giờ đều dựa vào cơ duyên."
Dịch Tương lại cười cười bổ sung: “Nghe nói công chúa điện hạ ngày đó hôn mệ bất tỉnh được người mang về từ nơi đó của Nhiếp Chính vương, sau đó không còn yếu đuối vô năng nữa, ngay cả một chút si ngốc cũng không còn. Nghĩ lại thì chính là lúc ấy ngươi đi đến nơi này đi?"
Long Vân Thấm xấu hổ gật đầu, đây là thần côn sao! Năng lực này tựa hồ không giống nói dối.
May mắn lúc trước nàng không làm gì đắc tội với hắn, bằng không chắc chắn bị hắn chỉnh cho thê thảm. Ở thế giới này, một người như thế phỏng chừng không thể đắc tội. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Dịch Tương nếu muốn làm người chết, chỉ cần nhúc nhích ngón tay một cái, giết người xa ngàn dặm không phải điều không thể. Phỏng chừng đối phương cho dù chết cũng không hiểu nguyên nhân tại sao a.
Nghĩ nghĩ, Long Vân Thấm không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh, biểu cảm cả người đều cứng ngắc, cuối cùng giơ lên một chút tươi cười. Sư phụ không phải nói cùng quốc sư có giao tình sao, nàng hiện tại nên kết minh với hắn thì hơn!
“Quốc sư đại nhân, không biết trong người ngươi còn khó chịu hay không? Cần bản cung mời đại phu đến nhìn ngươi một cái? Hoặc là bản cung cho hạ nhân đi nấu cho ngươi thuốc tiêu hóa nhé!"
Dịch Tương nhìn nữ tử trước mắt thay mặt nhanh hơn lật sách, nhanh đến mức hắn đều phải kinh ngjac, vừa rồi bọn họ nói chuyện tựa hồ rất nghiêm túc đi…
“Công chúa điện hạ có ý tốt là được rồi, bất quá bản thân tại hạ không ngại. Tại hạ còn phải trở về chuẩn bị công việc cho đại tế, mười này thời gian trôi quá rất nhanh, cũng còn mấy ngày thôi. CÔng chúa điện hạ nếu tin, vật đến ngày đại tế cứ theo ý tứ tại hạ thực hiện, vận mệnh ngươi lần đầu tiên chuyển biến ở đây, bản thân ngươi phải thật sự hành động quyết đoán."
Dứt lời, hắn liền phất ông tay áo rời đi.
Tác giả :
Nhược Thanh Ngôn