Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng
Chương 6 6 Nói Lời Tuyệt Tình
Ngày kế.
Bởi vì ý nghĩ có thể gặp lại được bạn tốt, Tịch Vũ Đồng đã thức dậy từ sớm, phân phó nhà bếp làm tảo cao Phượng Vũ Dao thích ăn cũng một ít những điểm tâm khác, chỉnh trang tỉ mỉ một phen mới đi ra cửa chờ đợi.
Xe ngựa trong chốc lát liền tới, chỉ là nhìn thấy người cùng ngồi với phu xe, nụ cười xán lạn trên mặt Tịch Vũ Đồng nhất thời đọng lại.
Từ sau khi chính mình làm bộ sinh bệnh bị đối phương vạch trần, nàng liền muốn tránh đối phương một trận để chuyện này tan thành mây khói theo thời gian, không hề phòng bị đến hôm nay lại cùng người gặp gỡ.
"Vương gia".
Tịch Vũ Đồng kiềm chế lại kích động muốn xoay người rời đi, khó khăn bỏ ra mạt mỉm cười, "Ngày làm sao cũng cùng đến rồi?".
Nếu như biết Phượng Vũ Dịch cũng đi, nàng tất nhiên là sẽ mượn cớ để không đi cùng.
Nàng nhớ rõ ràng đời trước Phượng Vũ Dịch không có đi theo, bởi vì lúc nàng đến Vương phủ thì đối phương đang cùng đám phụ tá bàn luận.
Tuy rằng đã tự khuyên nhủ chính mình không cần phải tính toán cảm tình một đời trước, dù sao đó là nàng tự mình đâm đầu, không nghĩ hiện tại sẽ cùng Phượng Vũ Dịch ở chung.
Nhưng người này ngược lại tốt, một mực đối nghịch với nàng.
Một đời trước, nàng yêu thích kề cận đối phương dẫn đến bị người ta né tránh, đời này muốn cùng đối phương không qua lại, kết quả thỉnh thoảng đối phương lại xuất hiện trước mặt nàng.
Phượng Vũ Dịch chú ý tới biểu hiện buồn bực của nàng, cười cười: "Bản vương cũng chưa từng nói không đi phải không?"
Tuy là nói như vậy, nhưng Tịch Vũ Đồng vẫn cố gắng giãy dụa một hồi, hỏi ngược lại: "Hôm nay điện hạ không cần thượng triều?"
Phượng Vũ Dịch cười khẽ, nhảy xuống xe ngựa: "Chuyện gì có thể quan trọng hơn so với Vũ Đồng...!cùng muội muội?"
Nhìn thái độ người so với một đời trước còn muốn thân mật hơn, Tịch Vũ Đồng không biết vì sao lại phát sinh những biến hóa này.
Rõ ràng nàng nhớ tới đời trước là chính mình đuổi theo người này, hiện tại làm sao luôn cảm giác người này luôn muốn tạo cơ hội ở chung với mình?
Hẳn là ảo giác đi.
Đương lúc hai người nhìn nhau không nói gì, mành xe ngựa bị xốc lên, một nét mặt con nít tinh xảo lộ ra, mặt mày cong cong cười lên, gò má có cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Nàng nhìn thấy Tịch Vũ Đồng thì cong nhẹ phất tay: "Vũ Đồng, ngươi còn không mau lên xe ngựa?"
Thời gian trôi qua nhiều năm, bây giờ được gặp lại bạn tốt, mắt Tịch Vũ Đồng có chút ướt át: "Vũ Dao".
"Bất quá mới nửa tháng không gặp, Vũ Đồng ngươi đúng là..." Nhìn dáng dấp nàng kia, Phượng Vũ Dao bật cười, cân nhắc ngôn từ, "Trở nên đa sầu đa cảm".
Tịch Vũ Đồng hoàn hồn, bảo Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào đi cùng xe ngựa phía trước của cung nữ thái giám, sau đó giẫm lên ghế nhỏ trên xe ngựa, đi vào bên trong, lúc này mới trêu ghẹo trở lại: "Nửa tháng không thấy, Vũ Dao ngươi vẫn là một điểm không đổi, vẫn là đáng yêu như vậy".
Nói lời, nàng giơ tay xoa xoa thịt bên đôi gò má của đối phương.
Nghiêm túc tính ra, Tam hoàng nữ còn nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng đối phương một đời trước so với nàng càng trưởng thành thận trọng hơn, nàng ngược lại giống như muội muội bình thường bị đối phương cưng chiều.
Bây giờ lại để người ta chăm sóc thì nàng thật đúng là xấu hổ, dù sao thực tế mình cũng chừng hai mươi tuổi rồi.
Nghĩ như thế, nàng đánh giá bạn tốt, thấy đối phương quần áo đơn bạc, vội vã cởi áo choàng của chính mình cho đối phương phủ thêm, "Khí trời lạnh, đừng để bị cảm".
Phượng Vũ Dịch ngồi ở mặt trước giơ tay xoa xoa vệt mồ hôi nóng, lại nhìn lên ánh mặt trời sáng lạn, không biết khi trời khi nào thì lạnh rồi.
Phượng Vũ Dao cũng gần như nghĩ giống vậy, nhưng cũng không từ chối, mà là cười nói cảm ơn, sau đó lại hỏi: "Ta nghe hoàng huynh nói mấy ngày trước đây ngươi cảm hóa phong hàn, bây giờ đã khỏi hẳn chưa? Nếu như không thoải mái, tốt hơn vẫn là ở trong phủ dưỡng bệnh, có cần ta gọi thái y đến bắt mạch cho ngươi hay không?
Tịch Vũ Đồng ngồi xuống chỗ bên cạnh nàng, cười nói: "Vương gia đã mời Tống thái y bắt mạch qua cho ta, này chỉ là nhiễm nho nhỏ phong hàn còn không khỏi nữa thì thật là xấu mặt tên tuổi thái y".
"Tống thái y?", Phượng Vũ Dao nhìn hoàng huynh, lại nhìn bạn tốt, như rõ ràng gì đó, trêu ghẹo nói, "Vũ Đồng, ngươi có biết là ta cảm hóa phong hàn thì hoàng huynh cũng chưa từng thay ta mời thái y không?"
Phượng Vũ Dịch vừa định giải thích, bên trong Tịch Vũ Đồng đã nói trước, "Đây đều là phúc của Vũ Dao, Dịch Vương gia cũng sẽ không cần phải lao sư động chúng, có đúng hay không, Vương gia?"
Phượng Vũ Dịch muốn nói không phải, nhưng đối với ánh mắt ẩn chứa uy hiếp của Tịch Vũ Đồng, lời vừa tới miệng cũng không nói ra được, chỉ có thể làm như cái gì cũng không nghe thấy, xoay người ngồi yên tĩnh bên cạnh phu xe.
Phượng Vũ Dao đem hành động mắt qua mày lại của hai người đặt ở trong mắt, không khỏi lộ ra mấy phần hâm mộ.
Vì di dời lực chú ý của đối phương, Tịch Vũ Đồng vội vã kéo tay áo đối phương, "Vũ Dao, chúng ta chơi cờ đi".
Nói xong liền cực kỳ thuần thục mở ra ám cách, mang ra một bộ quân cờ.
Nàng đối với Phượng Vũ Dịch rõ như lòng bàn tay, tự nhiên biết đối phương thích ở trên xe ngựa làm ám cách, hơn nữa mỗi lần đều để một bộ cờ.
Bởi vì mỗi lần ngồi chung xe ngựa, nàng đều sẽ bị đối phương lôi kéo chơi cờ.
Nhưng mà cũng không biết có phải hay không, nàng chơi cờ kém, không nghĩ so với nàng Phượng Vũ Dịch còn kém hơn, hai người chơi cờ thì đối phương thường thua đến quân lính tan rã.
Nhớ tới trước đây lúc hai người trêu ghẹo nhau, vẻ mặt Tịch Vũ Đồng có chút cô đơn.
Phượng Vũ Dao vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt của nàng, nhìn ám cách kia hơi kinh ngạc: "Vũ Đồng, sao ngươi biết chỗ này có quân cờ? Hoàng huynh, ngươi thật sự là bên trọng bên khinh mà, nói với Vũ Đồng mà không nói với hoàng muội".
Phượng Vũ Dịch tự nhiên là chưa từng nói, cũng hơi nghi hoặc một chút, quay đầu lại nhìn.
Vẻ mặt Tịch Vũ Đồng cứng đờ, xe ngựa hiển nhiên có ám cách và quân cờ là do một đời trước nàng quan sát mà biết được, đời này có vẻ mới là lần thứ hai ngồi xe ngựa đối phương, đáng lẽ là không biết chuyện này mới phải.
Đầu óc chuyển động cấp tốc, nàng thoáng nhìn qua thảm lông chỗ ám cách, cười cười: "Chính là ta đoán mò mà thôi, nhìn thấy nơi này hơi nhô ra liền cảm thấy chắc là có đồ vật gì đó.
Vương gia phong nhã, lại là hoạt động có thể trong xe, ngoại trừ biết hắn thích cờ, chỉ là không nghĩ đúng thật là như vậy".
Phượng Vũ Dao nhìn sang, đúng là có nhô ra một chút, nếu không nhìn cẩn thận thì không thấy được, liền tin lý do này, cảm khái nói: "Quả nhiên là "Ba ngày không gặp kẻ sĩ, tức làm thay đổi hoàn toàn cái nhìn chờ đợi", ta cũng không có chú ý đến điều này, nhưng ngươi lại chú ý tới, là ta không đủ tỉ mỉ rồi".
Tịch Vũ Đồng sờ sờ chóp mũi, không phải là nàng tỉ mỉ, tất cả đều là do hiểu rõ mọi thứ của Phượng Vũ Dịch.
Nghĩ đến Phượng Vũ Dịch, nàng theo bản năng nhìn sang, đối diện với một ánh mắt hoài nghi, tâm trạng chìm xuống.
Phượng Vũ Dịch tâm tư chặt chẽ, không giống như Phượng Vũ Dao, không thể sẽ bị lí do đơn giản như thế lừa gạt, khẳng định là có hoài nghi.
"Vậy ta cầm cờ tráng, Vũ Đồng ngươi cầm quân đen".
Phượng Vũ Dao nắm lấy một hộp, thấy Tịch Vũ Đồng không có phản ứng gì, theo ánh mắt của nàng nhìn sang thấy hoành huynh của mình, đã hiểu.
Cảm tình hai người muốn cùng nàng đi là giả, bồi dưỡng cảm tình của cả hai mới là sự thật.
Nàng cúi đầu nhìn bàn cờ, yên lặng mà cầm lấy quân đen.
Tay trái quân đen, tay phải quân trắng, bắt đầu tiến hành tay trái tay phải một người tự đánh cờ.
Tịch Vũ Đồng hoàn hồn, nhìn thấy Phượng Vũ Dịch tự mình chơi cờ đến không còn biết trời đâu đất đâu, vội vã đến gần: "Vũ Dao, sao ngươi không gọi ta?"
"Ta vừa mới gọi ngươi đấy, nhưng ngươi với hoàng huynh cùng nhìn nhau, không để ý đến ta".
Phượng Vũ Dao liếc nhìn bóng lưng của hoàng huynh, nhỏ giọng, "Vũ Đồng, ngươi sao lại cùng hoàng huynh của ta cảm tình tốt như vậy? Lại cũng không nói cho ta".
"Cảm tình của chúng ta lúc nào tốt chứ".
Tịch Vũ Đồng phản bác, thấy bạn tốt của mình một mặt ám muội, chỉ có thể giải thích, "Vũ Dao, ta đối với điện hả như thế chỉ là vì kính nể, cũng không có bí mật mang theo nhi nữ tình trường".
Phượng Vũ Dao tự tay chơi một trận cờ, nghiêng đầu nhìn nàng: "Vũ Đồng, trước đây không phải ngươi nói đối với hoàng huynh của ta có hảo cảm sao?"
Bên kia Phượng Vũ Dịch ỷ vào biết võ công, ngũ giác nhạy bén, im lặng không lên tiếng vểnh tai nghe trộm.
Tịch Vũ Đồng nhớ tới sự tình một đời trước, lên tiếng cười nhạo.
Có thể Phượng Vũ Dịch đối với nàng có tình cảm, nhưng cũng không bằng một phần vạn đối với giang sơn.
Phượng Vũ Dao lần đầu tiên thấy bạn tốt của mình như vậy, có chút bận tâm: "Vũ Đồng, hoàng huynh thế nhưng bắt nạt ngươi sao?"
Tịch Vũ Đồng lắc đầu: "Vũ Dao, chuyện này không liên qua đến Dịch Vương gia".
Tịch Vũ Đồng cũng định buông bỏ sự tình đời trước, vì vậy cũng không buồn suy nghĩ đến Phượng Vũ Dịch tốt xấu thế nào.
Nàng biết Phượng Vũ Dịch võ công cao cường, tất nhiên là có thể nghe thấy hai người nói chuyện, nên nghĩ đến mượn cơ hội này giải thích rõ ràng cùng đối phương, âm thanh càng là tăng lên một phần: "Sau một hồi bệnh nặng ta đột nhiên tỉnh ngộ, ngày xưa ta yêu thích dung mạo cùng kính nể tài hoa của Vương gia, nếu như gặp được nam tử cũng có dung mạo cùng tài hoa xuất chúng như Vương gia, ta cũng sẽ ngưỡng mộ như thế.
Suy nghĩ cẩn thận thì, điều này cũng không phải nhi nữ tình trường, chỉ là đem điện hạ xem như người tài hoa như phụ thân ta mà ngưỡng mộ thôi.
*
Phụ thân bình thường?
Nghe thấy ví dụ như vậy, Phượng Vũ Dao không nhịn được cười, nhưng lại nhớ đến cái gì, theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện chẳng biết từ khi nào hoàng huynh đã vén rèm đi vào.
Gương mặt tuấn mỹ xuất trần trở nên đen như than cốc, âm trầm đến đáng sợ, khiến nàng sợ đến nỗi vội vã thu hồi tiếng cười.
Từ khi nàng có ký ức đến nay, nhìn thấy hoàng huynh đều là dáng dấp vẻ mặt ôn hòa, vẫn là lần đầu tiên thấy sắc mặt hoàng huynh như vậy, đáy lòng có chút sợ hãi, liền vội vàng kéo tay áo bạn tốt để đối phương đừng nói nữa.
Tịch Vũ Đồng tự nhiên cũng chú ý đến sự tồn tại của Phượng Vũ Dịch, so với Phượng Vũ Dao, ngoại trừ ôn văn nhĩ nhã, nàng cũng từng thấy qua không ít vẻ mặt của đối phương, tức giận, thẹn quá thành giận, tuyệt tình, nhưng cũng là chưa từng thấy qua dáng dấp đối phương như vậy âm trầm, ít nhất là khi ở bên cạnh nàng đối phương không từng có qua vẻ mặt như vậy, giống như dã thủ đang nổi giận.
Nàng nhíu mày lại, nghĩ đến việc cũng muốn rũ sạch quan hệ với đối phương, liền lấy dũng khí, đứng dậy hướng đối phương quỳ xuống: "Trước đây là dân nữ không biết phân biệt, quấn quít lấy Vương gia, kính xin Vương gia thứ lỗi".
Thấy Tịch Vũ Đồng như vậy, Phượng Vũ Dịch nở nự cười, chỉ là mù mịt trong mắt lại chưa từng tản ra.
Nàng ở đây nở nụ cười, Tịch Vũ Đồng cùng Phượng Vũ Dao run rẩy cả người.
"Bản vương cũng chưa từng để ở trong lòng, ngươi không cần đa tình".
Nhìn Tịch Vũ Đồng một chút, Phượng Vũ Dịch liền quăng tay áo, vén rèm lên đi ra ngoài.
Nàng là thiên chi kiêu tử, cũng có kiêu ngạo của chính mình, sẽ không tại lúc thấy người khác ghét bỏ còn cứ thế tiến lên trước để bị nhục nhã.
Chờ nàng rời đi, màn xe buông ra, ngăn cản cả người ý lạnh, mãi một lúc sau không khí trong xe mới hòa hoãn lại.
"Dọa chết ta rồi".
Phượng Vũ Dao vỗ vỗ ngực, vẫn còn đang sợ nhìn sang người bên cạnh, "Ta vẫn là lần đầu tiên thấy hoàng huynh tức giận như vậy.
Ngươi a, vừa nãy lời nói tuyệt tình như vậy, khẳng định thương tổn được hoàng huynh".
Tịch Vũ Đồng vừa rồi cũng sợ, nhưng nghe đối phương nói như vậy trái tim cũng buông ra.
Tốt nhất là đối phương không muốn dây dưa, kinh hồn bạt vía như vậy cũng không tính là gì.
Giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ, nàng cười giải thích: "Vương gia lòng dạ rộng rãi, sẽ không tính toán với một tiểu nữ tử như ta".
Tiếng nói vừa dứt, hai người chỉ nghe bên ngoài "Hu" một tiếng, miễn cưỡng có thể nghe rõ là âm thanh của Phượng Vũ Dịch.
Không chờ các nàng suy nghĩ nhiều, tốc độ xe ngựa nhanh hơn.
Hai người vẫn chưa phòng bị, thân hình bất ổn, theo xe ngựa đong đưa.
Tịch Vũ Đồng nhanh chóng phỏng ứng, nắm lấy cửa sổ của xe ngựa ổn định thân hình, chỉ là dư quan chú ý thấy Phượng Vũ Dao phía sau té ngã, sau gáy sắp va lên vách tường xe ngựa, theo bản năng chạy tới, đưa tay bảo vệ sau gáy đối phương.
Quán tính cũng không nhỏ, Phượng Vũ Dao không có đụng chảy máu đầu, cảm giác đau từ mu bàn tay truyền đến, nàng theo bản năng hít vào một hơi.
"Vũ Đồng?"
Phượng Vũ Dao phục hồi lại tinh thần, kéo tay nàng xuống, thấy một mảnh xanh tím trên bàn tay trắng nõn, vội vã kêu xe ngựa dừng lại, mới hỏi nàng: "Có đau hay không? Đều là ta không tốt, nếu như ta ngồi vững thì sẽ không như vậy".
Tịch Vũ Đồng lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới ngươi".
Chẳng ai nghĩ đến Phượng Vũ Dịch này lại hẹp hòi như vậy, vậy mà trả thù nàng, hơn nữa còn không nói trước một tiếng.
Phượng Vũ Dịch ở một bên cưỡi ngựa, nghe thấy tiếng la, vội vã nhảy lên xe ngựa, vén rèm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Phượng Vũ Dao lúc này mới hoàn hồn, có chút oán giận nhìn về phía nàng: "Hoàng huynh, tay Vũ Đồng bị thương".
"Cái gì?", Phượng Vũ Dịch lo lắng tiến lên, nhìn thấy my bàn tay Tịch Vũ Đồng xuất hiện một vệt đỏ chót, tim lệch một nhịp, sau đó từ ám cách bên cạnh lấy ra một lọ thuốc, "Sao lại không cẩn thận như vậy? Có đau hay không?"
Tịch Vũ Đồng thấy kẻ cầm đầu là nàng, lại không ngại mà đổ cho mình không cẩn thận, đáy lòng cũng giận tới, thu tay về, nhưng chỉ động tác như vậy, nàng liền đau đến hít một hơi, nhưng vẫn cố nén nói: "Dân nữ chỉ là một cái tiện mệnh, cũng không dám lãng phí thuốc của điện hạ".
Phượng Vũ Dịch có ý tốt nhưng nhận lại lời lẽ vô tình như thế, đáy lòng cũng giận lên, thả lọ thuốc xuống: "Cần bôi lại không bôi, đến lúc tay bị phế bỏ cũng là chuyện của ngươi".
Nói xong, liền đứng dậy.
Phượng Vũ Dao ở một bên không dám lên tiếng, thấy thế mới vội vã cầm lấy lọ thuốc: "Vũ Đồng, để ta giúp ngươi bôi thuốc".
"Ta mới không muốn dùng loại thuốc này của tiểu nhân".
Nàng tăng thêm âm lượng hai chữ "tiểu nhân", quả nhiên một giây sau nhìn thấy người còn chưa đi ra ngoài kia dừng lại động tác.
"Ngươi thực sự là không biết điều".
Phượng Vũ Dịch từ nhỏ đến lớn đều chỉ có người khác thuận theo nàng, vậy mà với Tịch Vũ Đồng lại nhiều lần lặp đi lặp lại bị cho ăn quả đắng, sắc mặt nhất thời âm trầm tiến tới, đoạt lấy lọ thuốc trên tay Phượng Vũ Dao, trực tiếp từ cửa xe ngựa ném đi ra ngoài, "Nếu không muốn vậy thì đừng dùng".
Nói xong liền phất tay áo đi khỏi xe ngựa.
Phượng Vũ Dao phản ứng chậm một bước, chỉ có thể nhìn thấy lọ thuốc bị ném ra ngoài.
Tịch Vũ Đồng còn nhớ kỹ việc đối phương làm cho xe ngựa đột ngột tăng tốc, nghiêm mặt: "Không cần thì không cần".
Phượng Vũ Dao sốt ruột ở một bên, vén rèm lên nhưng không nhìn thấy chiếc lọ chạy đi đâu.
Lúc này, bọn họ đã đến vùng ngoại ô, bốn phía đều là cây cối bụi cỏ, muốn tìm một cái bình nhỏ vẫn là thật khó khăn, nhất thời mù quáng.
Tịch Vũ Đồng ở một bên nhìn đến, vội vã an ủi: "Vũ Dao, ta không có chuyện gì, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, qua mấy ngày là có thể khỏi rồi".
Phượng Vũ Dao nhìn đến thương tích sưng đỏ kia, con mắt nổi lên hơi nước, "Để ta đi tìm cung nữ một chút xem có mang theo thuốc mỡ hay không".
Tịch Vũ Đồng biết đối phương thấy có lỗi, cũng không có cản trở, dựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, theo bản năng nhớ tới vẻ mặt tức đến nổ phổi của Phượng Vũ Dịch vừa rồi, đáy lòng dâng lên một chút cảm giác trả thù thành công..