Sủng Hồ Thành Phi
Chương 2: Ngọc Diện Minh Vương, Dạ Bắc Minh
" Hí... "
Tuấn mã kêu lên một tiếng, nam nhân dẫn đầu đã đến trước mặt Đồng Linh Linh, vó ngựa dừng lại bên chân nàng, chỉ cần tiến thêm một bước, có thể đem nàng dẫm nát.
Tim Đồng Linh Linh đập mạnh một tiếng, nàng biết vừa rồi bản thân đã sợ hãi đến cực điểm.
Phẫn nộ ngước lên nhìn nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng khi chống lại ánh mắt của hắn, nàng không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Nam nhân này mi phi nhập tấn*, ánh mắt bắn ra hàn tinh, hơn hết ngũ quan còn sắc xảo đến quá đáng. Hắn một thân ngân bào lộng lẫy, cổ áo, tay áo được thêu chỉ vàng, chỗ vạt áo lại được thêu ngọa long*, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí phách đế vương.
*tấn: tóc mai. Có lẽ là tóc mai xõa đến lông mi?
*ngọa long: rồng nằm.
Tay trái hắn cầm một cung tiễn băng lam, tay phải nắm dây cương, giờ phút này đang dùng đôi mắt hàn băng nhìn nàng.
Ánh mắt này, khiến Đồng Linh Linh cảm thấy như có một thanh đại đao đặt trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt yết hầu của nàng.
Nghĩ đến mũi tên dày đặc sát khí sau lưng, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Nàng không nhát gan, nhưng người này khiến nàng e ngại.
Đổi lại là trước kia, khẳng định nàng sẽ cuốn gói tìm cách thoát thân, chạy khỏi tầm mắt của nam nhân này. Nhưng bây giờ nàng lại gian trá nở nụ cười, mắt đẹp vốn trợn trừng như chuông đồng lại híp thành trăng lưỡi liềm.
Nam nhân này quả thực quá xuất sắc, muốn hình dáng có hình dáng, muốn vẻ đẹp có vẻ đẹp, dù không làm cái gì, cũng có thể khiến nữ nhân trong thiên hạ lâm vào điên cuồng.
Nàng kinh ngạc, phí của trời a.
Hắc hắc, ông trời cũng không bạc nàng, tặng cho nàng một đại soái ca.
Đồng Linh Linh chính là điển hình của kiểu không sợ chết, thấy soái một cái là xem nhẹ nguy hiểm cùng đau đớn.
Nàng từ từ ngồi xuống một chút, không lập tức chạy trốn mà quơ quơ móng vuốt nhỏ, tà khí cười: " Này, mĩ nam~"
Ai ui, nghe tiếng cười này, chính nàng còn thấy thực lưu manh.
Đáy mắt đen thẳm của Dạ Bắc Minh xẹt qua một chút khác thường.
Kinh Thiên tiễn của hắn ẩn chứa hồn lực cường đại, dù là chiến thú cũng sẽ bị một tiễn mà chết, nhưng sao nó không chết?
Chiến thú mà hắn thường thấy hoặc là thú tính cuồng liệt, hoặc là sợ hãi bỏ chạy, tiểu hồ ly này lại là ngoại lệ.
Từ sợ hãi lại thành kinh diễm, rồi từ kinh diễm lại chuyển sang mê đắm, quả thực chẳng khác gì nữ nhân hận không thể bổ nhào vào lòng hắn.
Dạ Bắc Minh lập tức nhảy xuống, chậm rãi bước đến nàng.
Ban đầu hắn chỉ muốn xem xem con hồ ly này có gì không giống bình thường, nào ngờ hắn vừa mới đến, một đôi tay đầy lông lập tức ôm lấy đùi phải của hắn, con hồ ly còn bị tên cắm sau lưng cười hì hì nhìn hắn.
" Buông tay!"
Dạ Bắc Minh nhíu chặt mày, thanh âm lạnh băng không giận mà uy.
Đồng Linh Linh sợ tới mức giật mình một cái, nhanh chóng buông tay, ngoài miệng vẫn không sợ chết nói: " Hì hì, không chỉ người đẹp, mà giọng nghe cũng hay."
Dạ Bắc Minh chớp mắt, hắn có thể nghe hiểu tiếng thú?
Hai tay để ra phía sau, hắn từ trên cao nhìn nàng: " Miệng vết thương đau không?"
" Đương nhiên là đau a, nếu không ngươi sờ sờ ta đi?" Đồng Linh Linh cười cười, cả người uốn éo, quay lưng về phía hắn.
Mới vừa rồi sau lưng còn đau muốn chết, hiện tại chỉ thấy hơi đau đau, nếu không nàng cũng không có sức mà đùa giỡn đâu a.
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Bắc Minh càng đen, hắn đây là bị một con hồ ly đùa giỡn?
Đồng Linh Linh quay đầu thấy vẻ mặt của hắn, biết rõ người này cực kỳ nguy hiểm, lại vẫn trộm cười hề hề, vốn chỉ muốn đùa giỡn hai ba câu, ai ngờ đại đội phía sau lại tiến lên, nàng chỉ đành ngậm miệng.
Đám dong binh đều xoay người xuống ngựa, chỉnh tề quỳ xuống cách hai thước, vẻ mặt kính sợ.
Đầu lĩnh đám binh nhanh chóng bước tới, chắp tay hào sảng cười nói: " Minh Vương điện hạ tiễn bắn hư vô, định lãnh tang đủ!"
Đồng Linh Linh mở to mắt đẹp, kinh nha, soái ca này hóa ra là Vương gia!
Trước thấy hắn toàn thân quý khí, bên người còn có tùy tùng, chắc chắn không phải thường nhân, không ngờ lại là Vương gia.
Minh Vương điện hạ... sao lại nghe quen quen vậy nhỉ?
Vừa rồi nói hắn săn thú ở trong rừng rậm, trong trí nhớ của tiểu hồ ly này, rừng săn hình như là ở Trục Phong đế quốc của Đông Khởi đại lục.
Minh Vương điện hạ của Trục Phong đế quốc... Đông Linh Linh khiếp sợ, nàng kinh thanh kêu lên: " Thiên, ngươi là Ngọc Diện Minh Vương?!"
Trời ạ trời ạ, sao bảo mấy từ "Minh Vương điện hạ" này nghe quen quen, đây chẳng phải là người khiến cho toàn bộ Đông Khởi đại lục nghe tên thôi cũng sợ hãi, xưng là "Ngọc Diện Minh Vương" Dạ Bắc Minh sao?!
Hắn là Bát vương gia của Trục Phong đế quốc, tuy có dung mạo khiến nữ nhân điên đảo, nhưng lại nổi danh vì lãnh khốc vô tình.
Đại lục này trọng võ vi tôn, không ai biết Minh Vương điện hạ mạnh đến mức nào, nhưng ai cũng biết, thế gian này người không thể đụng đến nhất chính là Minh Vương.
Một khi gặp phải hắn, không cần biết ngươi là người hay thú, đều sẽ đi vào đường chết!
Đồng Linh Linh vừa rồi còn cười đến lưu manh, giờ phút lại thấy toàn bộ dây thần kinh đều căng thẳng.
Ôi má ơi, có chết cũng không thể rơi vào tay hắn.
Update: 28/10/2019
Tuấn mã kêu lên một tiếng, nam nhân dẫn đầu đã đến trước mặt Đồng Linh Linh, vó ngựa dừng lại bên chân nàng, chỉ cần tiến thêm một bước, có thể đem nàng dẫm nát.
Tim Đồng Linh Linh đập mạnh một tiếng, nàng biết vừa rồi bản thân đã sợ hãi đến cực điểm.
Phẫn nộ ngước lên nhìn nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng khi chống lại ánh mắt của hắn, nàng không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Nam nhân này mi phi nhập tấn*, ánh mắt bắn ra hàn tinh, hơn hết ngũ quan còn sắc xảo đến quá đáng. Hắn một thân ngân bào lộng lẫy, cổ áo, tay áo được thêu chỉ vàng, chỗ vạt áo lại được thêu ngọa long*, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí phách đế vương.
*tấn: tóc mai. Có lẽ là tóc mai xõa đến lông mi?
*ngọa long: rồng nằm.
Tay trái hắn cầm một cung tiễn băng lam, tay phải nắm dây cương, giờ phút này đang dùng đôi mắt hàn băng nhìn nàng.
Ánh mắt này, khiến Đồng Linh Linh cảm thấy như có một thanh đại đao đặt trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt yết hầu của nàng.
Nghĩ đến mũi tên dày đặc sát khí sau lưng, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Nàng không nhát gan, nhưng người này khiến nàng e ngại.
Đổi lại là trước kia, khẳng định nàng sẽ cuốn gói tìm cách thoát thân, chạy khỏi tầm mắt của nam nhân này. Nhưng bây giờ nàng lại gian trá nở nụ cười, mắt đẹp vốn trợn trừng như chuông đồng lại híp thành trăng lưỡi liềm.
Nam nhân này quả thực quá xuất sắc, muốn hình dáng có hình dáng, muốn vẻ đẹp có vẻ đẹp, dù không làm cái gì, cũng có thể khiến nữ nhân trong thiên hạ lâm vào điên cuồng.
Nàng kinh ngạc, phí của trời a.
Hắc hắc, ông trời cũng không bạc nàng, tặng cho nàng một đại soái ca.
Đồng Linh Linh chính là điển hình của kiểu không sợ chết, thấy soái một cái là xem nhẹ nguy hiểm cùng đau đớn.
Nàng từ từ ngồi xuống một chút, không lập tức chạy trốn mà quơ quơ móng vuốt nhỏ, tà khí cười: " Này, mĩ nam~"
Ai ui, nghe tiếng cười này, chính nàng còn thấy thực lưu manh.
Đáy mắt đen thẳm của Dạ Bắc Minh xẹt qua một chút khác thường.
Kinh Thiên tiễn của hắn ẩn chứa hồn lực cường đại, dù là chiến thú cũng sẽ bị một tiễn mà chết, nhưng sao nó không chết?
Chiến thú mà hắn thường thấy hoặc là thú tính cuồng liệt, hoặc là sợ hãi bỏ chạy, tiểu hồ ly này lại là ngoại lệ.
Từ sợ hãi lại thành kinh diễm, rồi từ kinh diễm lại chuyển sang mê đắm, quả thực chẳng khác gì nữ nhân hận không thể bổ nhào vào lòng hắn.
Dạ Bắc Minh lập tức nhảy xuống, chậm rãi bước đến nàng.
Ban đầu hắn chỉ muốn xem xem con hồ ly này có gì không giống bình thường, nào ngờ hắn vừa mới đến, một đôi tay đầy lông lập tức ôm lấy đùi phải của hắn, con hồ ly còn bị tên cắm sau lưng cười hì hì nhìn hắn.
" Buông tay!"
Dạ Bắc Minh nhíu chặt mày, thanh âm lạnh băng không giận mà uy.
Đồng Linh Linh sợ tới mức giật mình một cái, nhanh chóng buông tay, ngoài miệng vẫn không sợ chết nói: " Hì hì, không chỉ người đẹp, mà giọng nghe cũng hay."
Dạ Bắc Minh chớp mắt, hắn có thể nghe hiểu tiếng thú?
Hai tay để ra phía sau, hắn từ trên cao nhìn nàng: " Miệng vết thương đau không?"
" Đương nhiên là đau a, nếu không ngươi sờ sờ ta đi?" Đồng Linh Linh cười cười, cả người uốn éo, quay lưng về phía hắn.
Mới vừa rồi sau lưng còn đau muốn chết, hiện tại chỉ thấy hơi đau đau, nếu không nàng cũng không có sức mà đùa giỡn đâu a.
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Bắc Minh càng đen, hắn đây là bị một con hồ ly đùa giỡn?
Đồng Linh Linh quay đầu thấy vẻ mặt của hắn, biết rõ người này cực kỳ nguy hiểm, lại vẫn trộm cười hề hề, vốn chỉ muốn đùa giỡn hai ba câu, ai ngờ đại đội phía sau lại tiến lên, nàng chỉ đành ngậm miệng.
Đám dong binh đều xoay người xuống ngựa, chỉnh tề quỳ xuống cách hai thước, vẻ mặt kính sợ.
Đầu lĩnh đám binh nhanh chóng bước tới, chắp tay hào sảng cười nói: " Minh Vương điện hạ tiễn bắn hư vô, định lãnh tang đủ!"
Đồng Linh Linh mở to mắt đẹp, kinh nha, soái ca này hóa ra là Vương gia!
Trước thấy hắn toàn thân quý khí, bên người còn có tùy tùng, chắc chắn không phải thường nhân, không ngờ lại là Vương gia.
Minh Vương điện hạ... sao lại nghe quen quen vậy nhỉ?
Vừa rồi nói hắn săn thú ở trong rừng rậm, trong trí nhớ của tiểu hồ ly này, rừng săn hình như là ở Trục Phong đế quốc của Đông Khởi đại lục.
Minh Vương điện hạ của Trục Phong đế quốc... Đông Linh Linh khiếp sợ, nàng kinh thanh kêu lên: " Thiên, ngươi là Ngọc Diện Minh Vương?!"
Trời ạ trời ạ, sao bảo mấy từ "Minh Vương điện hạ" này nghe quen quen, đây chẳng phải là người khiến cho toàn bộ Đông Khởi đại lục nghe tên thôi cũng sợ hãi, xưng là "Ngọc Diện Minh Vương" Dạ Bắc Minh sao?!
Hắn là Bát vương gia của Trục Phong đế quốc, tuy có dung mạo khiến nữ nhân điên đảo, nhưng lại nổi danh vì lãnh khốc vô tình.
Đại lục này trọng võ vi tôn, không ai biết Minh Vương điện hạ mạnh đến mức nào, nhưng ai cũng biết, thế gian này người không thể đụng đến nhất chính là Minh Vương.
Một khi gặp phải hắn, không cần biết ngươi là người hay thú, đều sẽ đi vào đường chết!
Đồng Linh Linh vừa rồi còn cười đến lưu manh, giờ phút lại thấy toàn bộ dây thần kinh đều căng thẳng.
Ôi má ơi, có chết cũng không thể rơi vào tay hắn.
Update: 28/10/2019
Tác giả :
Hoa Thanh Vũ