Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 55

Đã nhiều ngày Tiêu Đạc làm việc hơi có chút kỳ quái, đầu tiên là không biết từ nơi nào tìm ra một kiện áo lông kim điêu muốn A Nghiên mặc, tiếp theo muốn mang nàng đến sau núi, nói là nơi đó có ôn tuyền, có thể khu trục hàn khí lưu thông mạch máu.

Vào đông, ngọn núi đương nhiên không rực rỡ sắc màu bằng lúc cuối thu, bất quá cũng may tùng xanh bách biếc vẫn làm núi lớn mênh mang đẹp thêm chút màu xanh. Đã nhiều ngày mấy trận tuyết rơi làm cho núi sâu rừng già trở thành ý nhị không linh thanh nhã. Đứng ở giữa sườn núi nhìn xa xa, sơn thủy xa xôi, sương mù quanh quẩn, tuyết bay lơ lửng, ngược lại khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

Bất quá A Nghiên trong cảnh sắc thanh nhã này, chợt nhớ tới một việc: “Gà Tam hoàng đâu?"

Tiêu Đạc thản nhiên nói: “Đã đưa đi."

"Di, không ăn?"A Nghiên đơn giản là kinh ngạc.

Tiêu Đạc mím môi không nói, hai tròng mắt bình tĩnh.

A Nghiên nghĩ một chút, ngược lại hiểu được, đây là một người yêu sạch sẽ, hắn muốn đến ngâm ôn tuyền, nếu con gà nào không có mắt cũng ngâm trong nước suối, chẳng phải là làm hắn ghê tởm? Nếu là người, đương nhiên biết Cửu gia giá lâm đều sẽ lảng tránh, nhưng mà gà thì lại không hiểu.

Nhất thời nhìn thấy bờ ôn tuyền, đã thấy nơi này hết sức nhìn quen mắt, đúng là rừng trúc nhà tranh, nước chảy róc rách, sương mù quanh quẩn, thanh nhã u tĩnh, vừa thấy biết là có người tỉ mỉ xử lý.

Nàng nghĩ nghĩ, hiểu ra, chỉ vào ôn tuyền kia nói: “Chính là ở trong này a, ta bị ngâm một ngày, ngâm đến người cũng phải tróc da, ngẫm lại thật khủng bố."

"Ngươi vì sao phải ngâm lâu như vậy?" Tiêu Đạc nhíu mày.

"Tự nhiên là vì trên người ta rất thối!"A Nghiên vênh mặt, ung dung nhìn hắn.

Tiêu Đạc hơi giật mình, lập tức hiểu được.

Hình như là có chuyện như vậy, lúc trước chính mình nói nàng thối, bảo nàng đi tắm rửa cẩn thận.

Hắn đương nhiên không biết sau khi có mệnh lệnh tắm rửa cẩn thận, A Nghiên sẽ gặp đãi ngộ thế nào.

A Nghiên nhìn sắc mặt hắn mịt mờ bất định, cố ý nói tiếp: “Lúc đó ta thật sự là gọi trời không thấu, kêu không ai đáp, khóc ngã vào trong ôn tuyền cũng không nhìn thấy nước mắt, hận không thể đời này không phải ngâm ôn tuyền nữa!"

sắc mặt Tiêu Đạc càng khó coi, mặt mày thậm chí có chút xấu hổ hiếm thấy.

A Nghiên cười thầm, lập tức thở dài: “Ta xem, ôn tuyền này cũng là ngươi tự mình ngâm đi, ta không muốn ngâm! Nhớ tới là sợ hãi đâu!"

Nói đến đây, nàng liền làm bộ muốn rời khỏi.

Tiêu Đạc tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay nàng.

Nàng quay đầu nhìn, đã thấy người này khóe môi quật cường hơi hơi nâng lên, con ngươi đen cố chấp nhìn hắn.

trạng thái này, hiển nhiên là không cho nàng đi.

Nàng đương nhiên cũng không phải thật muốn đi.

A Nghiên trong lòng bất quá lại rõ ràng, Tiêu Đạc cho phép nàng hồ nháo, nhưng chỉ hồ nháo đến mức trong phạm vi hắn có thể bao dung được.

Nói trắng ra là, sủng ái một con chó con mèo cũng phải nhìn tâm tình người chủ.

Vì thế nàng cố ý nhíu mày cười khanh khách nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

Tiêu Đạc yên lặng nhìn nàng miệng cười rạng rỡ, sắc mặt khó coi, trầm mặc quá nửa ngày, hắn bỗng nhiên mở miệng:

"Là ai nói trên người ngươi có mùi thối? Người kia đầu óc nhất định có tật, là đại ngốc đệ nhất phòng chữ thiên. A Nghiên cần phải hiểu rõ, trên đời này ai cũng không thơm bằng A Nghiên."

Lúc hắn nói lên những lời này, thanh âm không phập phồng dao động chút nào, tựa như trẻ con đọc sách thuộc lòng vậy. Hắn như vậ,tương xứng với khuôn mặt nghiêm túc căng thẳng, cùng với lời tự mắng mình ngốc, chọc A Nghiên không khỏi cười rộ lên.

Nàng nặng nề gật đầu: “Đúng, người kia thật ngốc!"

Tiêu Đạc trên mặt càng khó coi, bất quá hắn vẫn cứng ngắc nói: “hắn đã là đồ ngốc, chúng ta không cần nghĩ đến hắn, vẫn là đến ngâm ôn tuyền đi."

A Nghiên gật đầu: “Hảo, ngươi ở bên ngoài, ta ở bên trong."

"Vì sao?" Tiêu Đạc có chút bất mãn.

"Nam nữ thụ thụ bất thân."

"Ta ——" Tiêu Đạc phản kháng.

"Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước ngươi nói gì sao?"

Lúc đó hắn nói, trước khi nàng cập kê, sẽ không dễ dàng chạm vào nàng.

"Được rồi..." Tiêu Đạc cắn răng, miễn cưỡng đồng ý.

**********************

Lần đầu tiên ở trong phòng trúc ngâm ôn tuyền, là nàng bị bắt buộc, các loại thống khổ không chịu nổi, tự nhiên là không có tâm tư thưởng thức đủ loại bên trong. Nay nhàn nhã thoải mái, trong tay còn tính toán một Tiêu Đạc, nàng cuối cùng có thể trầm tĩnh lại, hảo hảo hưởng thụ một phen.

Đã thấy trong phòng trúc này có ghế trúc bàn trúc, trúc xanh vài cành rất có nhã ý, bên cạnh đặt đồ vật còn có khăn tắm, bình…, mà dưới trúc xanh thấp thoáng bên suối nước, khí trắng bốc lên như khói, xanh như ngọc bích, khói nhẹ như bay, vào tay ấm lạnh vừa phải, ôn nhuận thoải mái. Cúi đầu dùng mũi ngửi, liền biết bên trong là các loại dược thảo, đẹp da dưỡng nhan thông huyết hoạt mạch, thích hợp với mình thể chất lạnh.

Nàng thoải mái tựa vào một cái ghế đá đặc chế, để hai chân mình ngâm trong nước suối xanh biếc như ngọc, nhìn hơi nước quanh quẩn, không khỏi vừa lòng thở hắt ra.

Nếu ngày qua như vậy đi, cũng không tệ.

Ai ngờ đang nghĩ, lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lắng nghe rồi nhận ra Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mang theo các thị nữ đến giúp hầu hạ.

Lập tức cũng không nghĩ nhiều, muốn tiếp tục thoải mái nằm xuống, nhưng bất chợt nghe thấy bên ngoài Tiêu Đạc lạnh giọng hỏi:

"Kiểu Nguyệt, lúc trước ngươi bắt A Nghiên ngâm nước suối cả một ngày?"

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngẩn ra, lập tức minh bạch, vội quỳ xuống: “Là ta."

Tiêu Đạc cười lạnh một tiếng: “Ta lệnh cho ngươi đem A Nghiên tắm rửa sạch sẽ, cũng không muốn ngươi khi dễ nàng."

Này thật đúng là cả trời oan uổng, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quỳ tại chỗ thấp giọng biện giải: “Kiểu Nguyệt cũng không khi dễ A Nghiên cô nương, chỉ là hi vọng A Nghiên cô nương tắm sạch sẽ chút."

"Phải không?" Tiêu Đạc nhíu mày, thanh âm mềm nhẹ mà nguy hiểm.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, sửng sốt nửa ngày, cuối cùng phủ phục tại chỗ, thanh âm vẫn dẫn theo vài phần chiến ý: “Là Kiểu Nguyệt, Kiểu Nguyệt cố ý khi dễ A Nghiên cô nương, khiến cho nàng phải ngâm cả một ngày, đây là Kiểu Nguyệt không đúng, còn thỉnh Cửu gia trách phạt."

A Nghiên ở trong phòng trúc nghe thấy thế, kinh ngạc không hiểu, không nói nổi.

Rõ ràng chính hắn hạ lệnh, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bất quá nghe lệnh làm việc thôi, hắn ở trên cao, gắt gao đè người khác a!

Tiêu Đạc nghe thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói như thế, hơi nheo mắt, ra lệnh: “Ngươi đã thừa nhận, đáng bị phạt, liền phạt ngươi ở trong ôn tuyền ngâm ba ngày đi, ba ngày, thiếu một khắc cũng không cho ra."

Lời này vừa ra, trên mặt Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nháy mắt không có huyết sắc, suýt nữa té xỉu.

Nàng chính là một thiếu nữ thôi, nếu thực sự ngâm ba ngày, nàng cũng không còn mạng?

Thị nữ chung quanh, nhất thời không ai dám lên tiếng, nín thở, không ai phát ra tiếng động nào, sợ nhóm lửa đến mình.

Chính vào lúc này, đã thấy A Nghiên phủ thêm ngoại bào, phủi phủi nước từ trong ôn tuyền xuất hiện giết giặc.

"Cửu gia, ngươi đừng khi dễ Hạ Hầu tỷ tỷ a!"

Lúc nàng đi ra ngoài, gặp Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cả người run run nửa quỳ tại chỗ, hai mắt thẳng tắp nhìn phái trước, trên mặt không có chút máu nào.

Nàng vội tới nâng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dậy: “Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?"

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gian nan cắn cắn môi, nhìn nàng một cái, không nói.

A Nghiên nhìn trái phải, thị nữ bên cạnh khiếp sợ dâm uy của Tiêu Đạc, không một người dám tiến lên nâng, nàng không khỏi tức giận, nhíu mày nói: “Cửu gia, Hạ Hầu tỷ tỷ sinh bệnh!"

Tiêu Đạc lành lạnh liếc mắt phiêu nàng một cái: “Nàng sinh bệnh mắc mớ gì đến ngươi?"

A Nghiên không nói gì: “Nàng không phải thị nữ của ngươi sao? Ngươi vì sao đối xử với nàng như vậy?"

Nói ra miệng, nàng bỗng nhiên ý thức được một việc.

Tiêu Đạc người này, trời sinh tính tình lạnh bạc, đời trước hắn có thể để nam tử khác vén khăn đỏ của vương phi hắn cưới vào cửa, cũng có thể giận dữ phóng hỏa thiêu núi. Kiếp này đâu, Phi Thiên, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, hắn chỉ mất hứng một chút, là có thể trở mặt vô tình.

Còn mình đâu? hôm nay được sủng ái, ngày mai nếu hắn không vui, có phải vứt bỏ như ngọn cỏ hay không?

Lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quỳ tại chỗ, run rẩy: “A Nghiên cô nương, là lỗi của Kiểu Nguyệt, Cửu gia trách phạt đúng."

A Nghiên nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chỉ có quần áo đơn bạc, run run ở đây trong ngày đông lạnh buốt, bất quá nàng cũng không dám lộ ra, chỉ cúi đầu, trong mắt có nước mắt trong suốt, nhưng không thấy rơi xuống.

Trước kia nàng cảm thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt người đẹp, tính tình cũng không tệ, ở bên người Tiêu Đạc tất nhiên rất được sủng ái. Nhưng hiện tại nàng hoàn toàn hiểu rõ, đối với một người thiên tính lạnh bạc mà nói, hắn thật quay mặt đi là đến mức cái gì cũng sẽ không để ý.

Bộ dạng dù đẹp, bất quá cũng chỉ là một thị nữ, gia chủ mất hứng, đánh chửi trừng phạt đều có thể, thậm chí muốn tính mạng cũng có.

Trông người ngẫm đến ta, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, A Nghiên trong mắt toát ra đau thương, chính mình thì sao?

Tiêu Đạc thấy A Nghiên cúi đầu, bộ dáng phờ phạc ỉu xìu, đúng là hoàn toàn không có tinh thần như vừa rồi ra khỏi phòng trúc, dường như đột nhiên ủ rũ tại chỗ, lập tức không khỏi hơi hơi nhíu mi.

Trầm mặc nửa ngày, hắn cúi đầu, ra vẻ vô tình múc nước hắt lên vai, thản nhiên nói: “Cũng không phải phạt ngươi, ngươi mất hứng cái gì!"

A Nghiên áo lông che kín người, xù lông, mất hứng nói: “Ta thấy Hạ Hầu tỷ tỷ khóc, trong lòng khổ sở còn không được sao?"

Tiêu Đạc thấy nàng như vậy, càng nhíu mày, quay mặt sang chỗ khác, nửa nằm xuống, nheo con ngươi lại, tựa hồ như đắm chìm trong làn sương khói mù mịt ở đây.

A Nghiên cách mây tầng hơi nước, chỉ nhìn thấy hắn tóc dài đen bóng uốn lượn trong sóng nước ngọc bích, theo sóng nước dập dờn lộ ra độ cong duyên dáng.

A Nghiên bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống nâng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dậy, nhỏ giọng nói: “Hạ Hầu tỷ tỷ, chúng ta trở về đi?"

lời này vừa ra, vị Cửu gia đang “thoải mái hưởng thụ ôn tuyền" kia có chút thiếu kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Không được đi."

"Ta cứ đi."A Nghiên hừ một tiếng.

"Bảo nàng trở về! Ngươi lưu lại!" Tiêu Đạc banh mặt hạ lệnh.

"Vậy ngươi không phạt nàng?"A Nghiên đắc ý.

"Ân hừ." Tiêu Đạc trên môi mỏng tràn ra một tia khinh thường, mặc dù có chút không vui, nhưng đến cùng là nhượng bộ.

A Nghiên nhất thời mặt mày hớn hở, khoác kiện áo lông kia, trực tiếp phù phù một tiếng nhảy vào trong ôn tuyền, bơi qua ôm lấy Tiêu Đạc.

"Ngươi quả nhiên là thật tâm đối tốt với ta!"

"Ta chỉ biết ngươi sẽ đáp ứng ta!"

Nói đến đây, nàng còn ôm lấy cổ Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc thoải mái hưởng thụ A Nghiên ngã vào lòng, cũng cố ý không rên một tiếng, kiêu căng ngửa cổ, hơi nheo con ngươi lại.

"Tóc của ngươi thật là đẹp mắt."A Nghiên ở trong nước giúp hắn vuốt tóc, vô cùng chân chó khích lệ hắn.

Tiêu Đạc lúc này bên môi đã không tự chủ được nổi lên nụ cười, hắn chậm rãi mở con ngươi, liếc mắt nhìn A Nghiên, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, con ngươi đen bóng sáng rọi động lòng người, tràn đầy vui mừng.

nàng như vậy, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái đã thấy tâm mềm xuống

Thậm chí một khắc xúc động, hi vọng đem mọi vật nâng đến trước mặt nàng.

Bất quá hắn quyết tâm đè nén lại xúc động, kiêu căng nâng tay lên, xoa xoa tóc nàng chỗ khô chỗ ướt, cố ý nhíu mày nói: “Trên đời này sao có ngươi ngốc như vậy, thế nhưng mặc áo lông xuống nước."

Nói đến đây, hắn vươn tay kéo nàng vào trong lòng.

A Nghiên đến lúc này bỗng nhiên ý thức được chỗ không thích hợp.

Cô nam quả nữ, núi sâu rừng già, tương đối lõa lồ, lại cứ trước mắt cái vị đang trong kỳ động dục!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại