Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày
Chương 45: Hắn cho nàng một lần thống khoái !

Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 45: Hắn cho nàng một lần thống khoái !

Sài đại quản gia bị Tiêu Đạc đuổi ra khỏi Thiên Trúc các rồi, mặt âm nghiêm tại chỗ trầm ngâm một lát, liền đến thẳng chỗ A Nghiên ở là Cẩm Tú các.

Cẩm Tú các này là Tiêu Đạc cố ý lấy ra cho A Nghiên ở, gần Thiên Trúc các nhất.

Sài đại quản gia đến chỗ A Nghiên, đầu tiên là gõ gõ cửa, gặp bên trong không có ai trả lời, mới dáo dác gọi:

"Cố cô nương?"

A Nghiên nằm sấp tại chỗ nghĩ tâm sự, nghĩ nghĩ liền ngủ mất, nghe tiếng gọi, đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng có một giấc mộng dài, ở trong mộng, nàng dĩ nhiên là giơ cây dù giấy cùng Trạm vương đời thứ sáu bước chậm trong mưa phùn gió rít.

Vừa tỉnh lại, nghe bên ngoài tiếng mưa liên miên, không khỏi tâm tư hoảng hốt, nhưng cũng không biết vừa rồi mộng là thật hay giả, chính mình đã tỉnh, vẫn như ở trong mộng?

Nhưng Sài đại quản gia hiển nhiên là không để ý tinh thần nàng hoảng hốt, liền cứ ở ngoài cửa nói: “Cố cô nương, có chút việc muốn nói cùng ngươi."

A Nghiên đứng lên, xoa xoa cái mũi ê ẩm: “Sài đại quản gia, ngài vào rồi nói đi."

Sài đại quản gia nghe thế, cũng đẩy cửa vào.

Hiện giờ bên ngoài đang mưa, hắn cũng không bung dù, áo choàng trên người đều bị dính ướt, bất quá hiển nhiên hắn cũng không thèm để ý, cứ như vậy chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào.

A Nghiên kỳ thật cũng đã gặp Sài đại quản gia vài lần, chỉ cho rằng Sài đại quản gia là lão nhân cười hề hề từ ái, nhưng không biết vì sao, lần này hắn vào phòng, A Nghiên liền cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Sài đại quản gia đứng vững rồi, mới chậm rì rì dùng ngữ khí thương lượng nói:

"Cố cô nương a, từ lúc ngươi và Cửu gia đồng giường cộng chẩm, Cửu gia đến bây giờ cả cơm cũng không ăn đâu."

Bây giờ đã là hơn một ngày.

A Nghiên cúi đầu, không nói.

"Cố cô nương, ngươi thân là một đầu bếp nữ, bạc trong phủ trả cho ngươi, cha ngươi không phải bị bệnh sao? bạc để hắn xem bệnh, đều từ trong phủ chúng ta. Ngươi hẳn nên thay bọn họ suy nghĩ một chút, đúng không?"

A Nghiên ngắm hồ lô ngọc đeo trên cổ.

"Cố cô nương, làm người nên biết đúng mực, ngươi làm bộ làm tịch, đừng nói Cửu gia, cả hạ nhân chúng ta cũng nhìn không nổi đi. Kia gia chúng ta là thiên kim vạn quý, không phải để cho người khác lãng phí."

A Nghiên nghiêng đầu đánh giá Sài đại quản gia, không biết vì sao nàng cảm thấy hiện giờ Sài đại quản gia cho nàng cảm giác rất quen thuộc.

Có lẽ đời trước, cũng hoặc là đời trước nữa, nàng đã từng gặp một người như vậy?

Sài đại quản gia thấy A Nghiên vẫn mãi không hé răng, sắc mặt càng khó coi hơn.

Nếu mà Tiêu Đạc giận tái mặt, như vậy người chung quanh nhất định sẽ cảm thấy một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, đó là Tiêu Đạc từ lúc sinh ra đã có khí tràng như thế, bảy đời bảy thế, chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng Sài đại quản gia này giận tái mặt, Sài đại quản gia vừa giận tái mặt, A Nghiên thế nhưng cảm thấy một cỗ hương vị huyết tinh.

Nàng tâm thần hơi sợ, bỗng nhiên nâng tay, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sài đại quản gia.

Nàng có thể cảm giác được, Sài đại quản gia này chẳng phải nhân vật dễ đối phó.

Quả nhiên, Sài đại quản gia này dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm A Nghiên, nửa ngày sau bỗng nhiên ha ha nở nụ cười, cười như lão già đã tính trước kỹ càng.

"Tiểu cô nương, làm người phải nên hiểu rõ tình thế, như vậy mới trường mệnh trăm tuổi, biết không?"

Lời này vừa ra, hô hấp A Nghiên nhất thời cứng lại, nàng cứng ngắc nắm chặt tay, chầm chậm nói:

"Là ngươi."

Sài đại quản gia cười khẽ: “Ân? Cố cô nương đang nói cái gì?"

Ánh mắt của hắn làm cho người ta quá mức sợ hãi, A Nghiên nhịn không được lui về phía sau một bước.

"Lần trước, là ngươi hạ độc trong dược của ta, có phải không?"

Sài đại quản gia nghe nàng nói như vậy, càng ha ha cười rộ lên:

"Chứng cớ đâu? Tiểu cô nương, ngươi dù sao cũng phải đưa ra chứng cớ đi? Cũng không thể ỷ vào gia sủng ngươi, dung túng ngươi, ngươi liền oan uổng ta muốn giết ngươi đi?"

Chứng cớ... Quả thật là không có.

Nói, Tiêu Đạc sẽ tin sao?

Nâng tay nhìn sang, một chút ánh sáng theo cửa sổ chiếu vào, phản chiếu trên mặt Sài đại quản gia âm nghiêm, dường như tới từ địa ngục vô thường đứng ở đó.

Cửa cũng không khóa, một trận gió từ ngoài cửa thổi vào mang theo hơi nước, A Nghiên kìm lòng không đậu rùng mình một cái.

"Ngươi hoặc là đi làm cơm, hoặc là đi tìm chết, hai con đường." Sài đại quản gia nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn hòa nói như vậy.

A Nghiên cắn môi dưới.

"Không cần nghĩ đến hoa chiêu đùa giỡn, ngươi có tâm tư nhỏ mọn gì, ta đều nhìn trong mắt, ha ha, ngươi cho là bằng chút công phu mèo quào này, ngươi có thể thoát được ngũ chỉ sơn của ta sao?" Giờ này khắc này, Sài đại quản gia hoàn toàn không giống người hiền lành bình thường ở trước mặt Tiêu Đạc lúc nào cũng cười hề hề.

A Nghiên rũ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu, gắt gao nắm hồ lô ngọc trên cổ, gật đầu nói:

"Được, ta đi làm cơm."

**********************

Trong phòng bếp gần đây, Hàn Đại Bạch luôn luôn không lộ diện, nhóm trù nữ bận rộn trước sau như một.

Lúc A Nghiên đi đến phòng bếp, vừa đúng nhìn thấy Hà Tiểu Khởi đang làm cái gì, bận đến mồ hôi đầy đầu.

Hà Tiểu Khởi vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nàng, nhưng dường như lại có chút không được tự nhiên. A Nghiên trong lòng có việc, cũng không ngẫm nghĩ, bắt đầu nghĩ hôm nay làm gì, đi lấy lòng ôn thần kia.

Xem xét phòng bếp một lần, cuối cùng vẫn quyết định, làm thịt nướng đi.

Thịt nướng này đựơng nhiên cùng khác thịt nướng thông thường, nàng đem thịt ba chỉ tươi mới rửa sạch sẽ rồi cắt thành lát, lại lấy chút trà minh tiền thượng đẳng tươi mới đến, dùng nước nóng ngâm, đợi đến lúc nước trà minh tiền nguội mới dùng để ướp thịt ba chỉ.

"Trong các loại trà, chỉ dùng trà minh tiền để ướp thịt muối là tốt nhất, lá trà minh tiền non mịn, sắc thúy hương u, vị thuần hình mỹ, toát ra trà khí thanh cao kéo dài, màu sắc nước trà xanh vàng, hương trà thấm vào miếng thịt nướng mềm, hương vị..."

Nàng đang nói, đã thấy Hà Tiểu Khởi xuất thần nhìn mình đâu.

Nàng sửng sốt: “Có nghi vấn gì sao? Ngươi cảm thấy loại thịt nướng này quá mới lạ?"

Hà Tiểu Khởi đỏ mặt lên, vội lắc đầu: “Không có, ta cảm thấy thịt nướng này nhất định ngon lắm!"

A Nghiên càng nghi hoặc, nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Tốt, vậy chúng ta tiếp tục làm đi."

Nói xong, nàng đem nước trà lạnh đổ lên miếng thịt ba chỉ thịt: “Đây phải ngâm chừng hai cái canh giờ mới ngon miệng. Để sau đi, ta còn phải đi Cửu gia bên kia, ngươi trước ở trong này nhìn, hai canh giờ sau đem nước trà bên trong đổ đi, bỏ vào nước tương, lại cho tiêu và muối, thêm một chút bột ớt là có thể bắt đầu nướng."

Nàng tưởng tượng mĩ vị bực này, nhịn không được nuốt nước miếng: “Đến lúc nướng thịt ba chỉ chảy ra chút mỡ, vừa mỏng vừa mềm lại ròn, mang theo hưởng trà minh tiền thượng đẳng, lại thêm chút nước tỏi cùng rau xà lách, hương vị kia vào miệng, bảo đảm ngươi ăn không ngừng được, còn Cửu gia tham ăn kia, hắn nhất định..."

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên không khỏi nghĩ tới Tiêu Đạc.

Nhắc tới hắn đã nghĩ ra một đống việc sốt ruột, không có việc nào làm cho người ta cao hứng!

Ai biết nàng nói như vậy, Hà Tiểu Khởi lại túm lấy đề tài này không tha.

"Cửu gia ngày đó không phạt ngươi đi?" Hà Tiểu Khởi như hổ rình mồi nhìn A Nghiên.

"Chỉ nói muốn đánh ta, nhưng lại không đánh."A Nghiên nhíu mày, nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu nói như vậy.

Hà Tiểu Khởi cúi đầu, trầm mặc suy nghĩ một lát, mới nói:

"Ta nên thế nào mới có thể giúp ngươi đây?"

A Nghiên thấy hắn nói như vậy, không khỏi nhìn hắn một cái, đã thấy vẻ mặt hắn thân thiết.

Bộ dáng kia, chân chính là hận không thể lao ra bênh vực kẻ yếu như mình.

Trong lòng nàng cả kinh, vội nói: “Ngươi còn nhớ rõ điều thứ nhất của sư môn?"

Hà Tiểu Khởi nghĩ nghĩ: “Phải nghe lời sư phụ."

A Nghiên gật đầu thật mạnh: “Đúng, phải nghe lời sư phụ nói. Giờ ta làm sư phụ, nhất định phải nói cho ngươi, không được trêu chọc Cửu gia, hắn không phải là người ngươi có thể trêu chọc được, một chút không cẩn thận, tính mạng cũng không giữ được!"

Hà Tiểu Khởi thấy A Nghiên nói thật nghiêm trọng, cùng với trong mắt hiện ra một tia sợ hãi, ánh mắt hắn chuyển tối, nửa ngày sau, rốt cục vẫn gật gật đầu: “Được, ta đã biết. Đồ nhi nhất định nhớ lời sư phụ, nghe lời sư phụ."

Hai người đang nói, lại nghe thấy động tĩnh của Mạnh Hán bên ngoài:

"Cố cô nương, Cửu gia bên kia nói muốn dùng cơm trưa."

Mạnh Hán đã không dám trực tiếp gọi tên A Nghiên, cũng không dám gọi A Nghiên cô nương, sửa xưng hô thành “Cố cô nương“.

A Nghiên vừa nghe, không khỏi buồn bực: “Hiện tại dùng cơm trưa?"

Xem trời hôm nay còn sớm đâu, thế nào cũng chưa tới lúc dùng cơm trưa a. Về phần Sài đại quản gia nói cái gì hơn một ngày chưa ăn cơm, nàng không tin!

Mạnh Hán ho “Khụ", vẫn kiên trì nói: “Cửu gia nói, nhanh bảo Cố cô nương qua. Hắn đói bụng."

A Nghiên càng nhíu mày: “Hắn đói bụng?"

Mạnh Hán gật đầu liên tục: “Đúng!"

A Nghiên ở trong lòng âm thầm hừ một tiếng, nhớ tới lúc hắn ôm mình dùng thanh âm ám ách mê loạn nói ra câu kia “Ta còn muốn ăn tiếp", người này đến cùng là đói thật hay đói giả, hắn muốn ăn cái gì?!

Bất quá nàng chỉ oán thầm, cũng không dám nói ra, đành phải gật gật đầu, nói với Mạnh Hán: “Mạnh đại nhân trước hết mời về, nói ta lập tức qua."

Mạnh Hán được A Nghiên đồng ý, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn bị Cửu gia hạ lệnh nhất định phải nhanh chóng mời A Nghiên cô nương tới, đang lo nên làm cái gì bây giờ, cũng may hắn cào nát da đầu, cuối cùng nghĩ ra một cái diệu kế hiếm có như vậy!

Thật sự dùng được!

Hà Tiểu Khởi tự nhiên nghe thấy A Nghiên đối thoại với Mạnh Hán, không khỏi nhíu mày nói: “ thịt nướng này không làm ngya được, đồ ăn khác cùng điểm tâm chuẩn bị một chút, nhưung cơm còn chưa nấy, nếu ăn cơm, tất nhiên không kịp."

A Nghiên kiểm tra trong phòng bếp, nhìn cơm thừa trong góc, chỉ vào hỏi: “Không phải có cái kia sao?"

Hà Tiểu Khởi giật mình: “Đây là còn thừa a!"

A Nghiên nở nụ cười, dựng thẳng lên một đầu ngón tay: “ Xuỵt."

Nàng nghiêm túc nhìn Hà Tiểu Khởi: “Ghi nhớ điều thứ nhất của sư môn, nghe lời sư phụ. Hiện tại, đồ đệ ngươi đem gạo tẻ mới này đi nấu đi."

Hà Tiểu Khởi vội gật đầu: “Vâng!"

*********************************

Sau một lát, A Nghiên đi tới phòng Tiêu Đạc, cũng cùng đầu bếp nữ bày đồ ăn cho Tiêu Đạc, bao gồm: cơm qua đêm, điểm tâm đồ ăn sáng còn lại, cùng với vài thứ phẩm Hà Tiểu Khởi thử nấu ra.

A Nghiên nguyên bản vẫn có một chút lo lắng, nhưng ai ngờ, từ lúc nàng vào phòng, ánh mắt Tiêu Đạc liền nhìn chằm chằm vào A Nghiên, căn bản không nhìn đồ ăn trên bàn một lần.

"Gia, ngài không phải đói bụng sao, muốn ăn ngọ thiện?"A Nghiên hảo tâm nhắc nhở.

"Đúng, ta đói bụng." Tiêu Đạc gian nan dời ánh mắt tới trên bàn cơm.

"Thỉnh gia dùng bữa."A Nghiên hầu hạ thật chu đáo, còn chủ động đưa đũa ngà voi tới trước mặt Tiêu Đạc.

Lúc A Nghiên hầu hạ, Tiêu Đạc bắt đầu dùng bữa.

Thoạt nhìn hắn thực là đói bụng, so với trước ăn nhanh hơn, bất quá đến cùng là hoàng tử từ trong hoàng cung ra, ăn nhanh như vậy cũng không có nửa phần bất nhã.

"Ăn ngon lắm." Tiêu Đạc rất nhanh ăn no, hắn ăn no, ánh mắt lại dính trên người A Nghiên không rời ra.

A Nghiên lại cúi xuống nhìn cơm gạo tẻ bị hắn ăn sạch:

"cơm gạo tẻ này, ăn ngon sao?"

"Hương vị tốt lắm, A Nghiên làm, quả nhiên ăn ngon." Tiêu Đạc thật tình thành ý khen.

"Ngươi cảm thấy tươi mới sao?"

"Ân, tươi mới mềm mịn dễ ăn, ăn một lần là biết ngươi dụng tâm nấu ra." Tiêu Đạc hiểu ra vừa rồi là hương vị cơm gạo tẻ.

"Tối qua ta không thoải mái, cũng không nấu cơm cho gia, có phải gia giận ta hay không a?"A Nghiên ánh mắt nháy nháy, hỏi như vậy.

"Ngươi không thoải mái?" Tiêu Đạc con ngươi tối tăm thẳng tắp nhìn A Nghiên.

"Cũng không có gì, chính là tinh thần không tốt lắm, có lẽ vì hôm qua gặp mưa đi."

Ai biết nàng vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy Tiêu Đạc quay đầu phân phó bên ngoài.

"Sài đại quản gia, bảo đại phu tới."

"Vâng."

Bên ngoài Sài đại quản gia chỉ nghe tiếng không thấy người, cứ như vậy vội chạy đi mời đại phu.

A Nghiên bên này còn chưa kịp ngăn cản, Sài đại quản gia đã ly khai.

"Ta có thể không gặp đại phu sao?"A Nghiên thật tình không muốn gặp đại phu, đặc biệt đại phu Sài đại quản gia mời.

"Vì sao?" Tiêu Đạc nghiêm túc nhìn A Nghiên, chân thật đáng tin nói: “Ngươi đã không thoải mái, nên gặp đại phu."

A Nghiên nhìn hắn bộ dáng cố chấp, trong lòng âm thầm thở dài.

Quên đi, không cứng rắn với hắn, nàng còn có việc trọng yếu hơn muốn làm đâu, chính là —— châm ngòi quan hệ của Sài đại quản gia cùng Tiêu Đạc.

"Gia, ta có chuyện, muốn nói với ngươi..."

“A Nghiên, ta có chuyện, muốn nói với ngươi..."

Hai người cơ hồ đồng thời mở đầu, sau đó thấy đối phương nói, lại đồng thời ngưng lại, nhìn về phía đối phương.

"Ngươi nói trước."

"Ngươi nói trước."

Lại trăm miệng một lời.

Xem thế này, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nói.

con ngươi Tiêu Đạc đen thâm thúy như biển, mang theo lửa nóng khát vọng trực tiếp, A Nghiên kinh ngạc nhìn, nhìn thấy không khỏi mặt nóng lên, vì thế nàng cúi đầu.

Tiêu Đạc nhấp môi hơi khô ráp, nâng tay lên, thương tiếc sờ sờ tóc A Nghiên.

"Khó được nhìn ngươi ngoan như vậy." Hiện tại nhớ lại, lúc đầu A Nghiên xuất hiện, nàng cũng rất không ngoan, dù sáng dù tối đối nghịch với mình, hiện tại thật sự là bộ dáng ôn uyển nhu thuận khó có được.

Càng nhìn càng đẹp mắt.

Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho dù hiện tại A Nghiên trên tóc dính một mảnh lá cây, hắn đều cảm thấy mảnh lá cây đó đẹp cực kỳ.

A Nghiên cúi đầu, mặc cho hắn sờ chính mình tóc.

Hắn giống như đặc biệt thích sờ tóc mình, trước kia sờ với vẻ mặt ghét bỏ, vừa sờ vừa hạ thấp mình, hiện tại lại sờ đến thích thú, dường như mình là kim tử bảo thạch sáng long lánh.

Tiêu Đạc thấy nàng nhu thuận như vậy, suy nghĩ trong lòng liền trống rỗng, dập dờn phát ra trận trận nhu tình.

A Nghiên cảu hắn, tiểu cô nương thủy linh mềm mại như vậy, còn hoi cúi đầu đỏ mặt ngồi ở bên cạnh hắn... A Nghiên nhu thuận đáng yêu như vậy, khiến hắn nhớ tới cái đã thấy trên tị hỏa đồ, trên đó, một nam một nữ, hắn và A Nghiên...

Hô hấp cứng lại, Tiêu Đạc cả người nóng lên, cơ hồ không có cách nào tự chủ, cánh tay hữu lực duỗi ra, ôm nàng vào trong ngực.

A Nghiên giảy giụa vài cái, muốn đẩy hắn ra, nhưng Tiêu Đạc dùng khí lực lớn, bá đạo gắt gao ôm mình, căn bản là đẩy không ra, nhất thời lại nghĩ tới vị Sài đại quản gia âm hiểm giả dối bên ngoài kia, đành phải nhịn xuống.

“A Nghiên..." Hắn thanh âm khàn khàn hấp tấp, cúi đầu xuống, hôn tóc nàng một chút.

"Ta còn muốn ăn, có thể chứ?" trong giọng hắn khó có lúc dẫn theo một chút cầu xin, thật giống như thực đói bụng.

"cơm gạo tẻ sao? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Tuy rằng tất cả đều là cơm thừa.

"Ta không muốn ăn cơm, ta muốn ăn ngươi..." Tiêu Đạc còn nhớ hôm qua thưởng thức tư vị ngọt ngào trong mưa kia.

"Gia, ngươi ăn ta tồi, không còn người nấu cơm cho ngươi..."A Nghiên ở trong lòng hắn thật cẩn thận cân nhắc.

Tiêu Đạc chỉ cho là A Nghiên đang đùa, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, thấy môi nhỏ hồng nhuận kiều diễm giống như anh đào hơi hơi cong, trong đôi mắt cũng có chút không vui, cho thấy là mất hứng.

"Vậy sẽ không ăn." Hắn phát hiện nàng mất hứng, vội dỗ nàng như vậy.

"Ngươi buông ta ra."A Nghiên nhân cơ hội ngắn gọn cầu xin trọng điểm.

"Không buông!" Đây là điểm mấu chốt của Tiêu Đạc.

A Nghiên không thể làm gì, mất hứng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nhưng Tiêu Đạc lại như không thấy, ánh mắt hắn dừng ở trên cổ A Nghiên đeo hồ lô ngọc.

Hắn thấp giọng hỏi: “hồ lô ngọc này, ngươi phải vĩnh viễn đeo trên người."

"Vì sao?"A Nghiên theo bản năng hỏi như vậy, nhưng chuyện cũ vốn nên quên liền bay vào đầu, tâm nàng đột nhiên buộc chặt.

Trạm vương kia a, cũng từng nói với nàng một câu như vậy...

tay Tiêu Đạc thon dài cầm hồ lô ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve, con ngươi tối tăm nổi lên một tia hoài niệm.

"hồ lô ngọc này là nương ta lưu lại, nói là có thể bảo hộ ta cả đời bình bình an an."

"Quan trọng như vậy?"A Nghiên thật sự không nghĩ tới cái hồ lô ngọc này trọng yếu như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh, lại có chút sợ hãi, nàng vội muốn tháo xuống.

"Đã là nương ngươi để lại cho ngươi, ngươi vẫn tự mình đeo đi, ta không cần — “

"Không được tháo xuống!" Giọng Tiêu Đạc ám ách trầm thấp ra lệnh như vậy.

Dù giọng hắn kỳ thật vẫn mang theo vài phần ôn nhu động tình, nhưng là đến cùng là ngữ khí mệnh lệnh, hắn quen ra lệnh, cho nên A Nghiên vừa nghe như thế, nhất thời có chút bị dọa.

"Được.. Ta không tháo xuống..." Nàng thật cẩn thận xem xét hắn.

Bỗng nhiên cảm thấy hắn tựa như một lão hổ bất định khó nắm bắt, nói không chừng ngay sau đó liền xé xác mình ra ăn.

"Ta đeo cho ngươi, bất luận kẻ nào cũng không thể tháo xuống, bao gồm chính ngươi." Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, lại bổ sung như vậy.

Trong thanh âm thật sự là tràn đầy bá đạo.

"Được rồi..."A Nghiên tim gan đều đang run.

Ngươi cho là giả làm bộ dáng lão hổ ôn nhu, nó sẽ không còn là lão hổ sao? Sai lầm rồi, lão hổ cả đời là lão hổ! lão hổ sẽ ăn thịt người, sẽ hại tính mạng nàng!

Tiêu Đạc vẫn chưa từng phát hiện tâm tư A Nghiên, hắn nhìn chằm chằm cái hồ lô ngọc kia, nhớ tới một ít chuyện cũ, trầm mặc nửa ngày, lại nhìn A Nghiên, trong mắt càng phát ra ôn nhu.

“A Nghiên, ngươi và nương ta bộ dạng rất giống nhau, quả thực là giống nhau như đúc, ngươi làm đồ ăn, cũng giống bà, ăn rất ngon, đều cùng một hương vị."

"Ta rất giống nương ngươi, giống nhau như đúc?"A Nghiên kinh ngạc cực kỳ.

"Đúng vậy."

"Ta làm đồ ăn cũng cùng hương vị?"A Nghiên quả thực không thể tin được.

"Đúng."

Này... Này... Cảm thấy hắn không phải phát xuân, mà là nhớ nương? Vấn đề là có thể như vậy sao?!

Nàng khiếp sợ rồi, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề:

"nương ngươi thực xấu?"

Tiêu Đạc vừa nghe, tự nhiên là không vui:

"Ngươi làm sao có thể nói như vậy? Nương ta đương nhiên dung mạo như thiên tiên."

"Nhưng, nhưng, nhưng mà... Ngươi không phải nói ta xấu sao..."

"Ta nói ngươi xấu sao?" Tiêu Đạc nhíu mày, thề thốt phủ nhận.

"Ngươi nói thế mà."A Nghiên đánh bạo nhắc nhở hắn: “Lúc đó ta nói ta xấu như thế nào, như thế nào, ngươi nói là ta biết tự mình hiểu lấy, còn nói ngươi thấy ta bộ dạng rất xấu, còn giống tiểu hài tử chưa lớn, nói đến cùng nam nhân nào không có mắt, muốn cưới ta!"

Tiêu Đạc vừa nghe, nhíu mày, sắc mặt càng cực kỳ khó coi.

Hắn trầm mặc một hồi lâu, mới ẩn ẩn nói: “Ta nói lời này sao? Sao ta không nhớ rõ? Có lẽ lúc đó ngươi quả thật rất xấu, hiện giờ đã trở nên đẹp mắt."

A Nghiên thế này không còn lời nào để nói, hắn cũng thật biết già mồm át lẽ phải a!

"Được rồi..."

Tiêu Đạc cúi đầu nhìn chằm chằm A Nghiên, càng nhìn càng cảm thấy đôi mắt hết sức linh động mê người, thế gian này làm sao có thể có vật nhỏ như vậy, làm cho người ta liếc mắt một cái liền hận không thể ôm ấp trong lòng đâu?

Hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh trong tị hỏa đồ, trên mặt không khỏi phiếm hồng.

“A Nghiên, ta vừa rồi là muốn nói cho ngươi..." Hắn lại nghiến răng có chút khó có thể nói.

"Ân?"A Nghiên ngửa mặt, chờ hắn nói tiếp.

Tiêu Đạc thấy A Nghiên ngẩng cằm nhỏ, đường cong lung linh, trong lòng càng rung động, thanh âm đã trở nên khàn khàn.

"Ta, ta nghĩ tới, ta hôm nay cho ngươi thống khoái!" Trong mắt hắn nổi lên ôn nhu khác thường làm cho người ta khó có thể hiểu, hơi hơi nhếch môi, rốt cục nói từng chữ từng chữ như vậy.

"A?!"A Nghiên sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Ngay sau đó, Tiêu Đạc trực tiếp ôm nàng lên.

"A ——"A Nghiên hoảng sợ thét chói tai.

Tiêu Đạc cứ như vậy ôm A Nghiên trực tiếp đi tới giường, sau đó xoay người một cái, đem nàng gắt gao áp ở dưới thân.

“A Nghiên, ngươi đừng sợ." Tiêu Đạc thấy A Nghiên phía dưới kinh hoàng bất định, ôn nhu an ủi.

"Buông ta ra buông ta ra!"A Nghiên rơi nước mắt, nàng không nghĩ tới Tiêu Đạc thật muốn cho nàng một lần thống khoái thế này!

Một khắc trước còn ôm người ta nói lời nhỏ nhẹ ôn nhu, nháy mắt sau đã muốn mài đao soàn soạt mổ lợn sao?!

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhẹ chút. Có trong sách…" Tiêu Đạc cho rằng A Nghiên sợ hãi, vội ôm chặt nàng, thấp giọng an ủi nói.

"Không cần! Tha mạng a!" Cái gì mà nhẹ chút, đều phải chết a! thật sự phải chết, nàng tình nguyện làm cho thống khoái!

Về phần sách cái gì không phải sách cái gì, nàng hoàn toàn nghe không vào!

“A Nghiên, là ngươi nói a, không phải ngươi muốn sao?" trên khuôn mặt Tiêu Đạc tuấn mỹ có một tia nghi hoặc. Bất quá giờ này khắc này A Nghiên quần áo hỗn độn, cổ áo ở nàng vì giãy dụa buông lỏng mở ra, lộ ra một mảnh cổ trắng nõn sinh động, làm cho Tiêu Đạc càng nhìn càng không thể kiềm chế.

"Ta xem xong quyển sách kia, mỗi một kiểu đều đã học xong." Tiêu Đạc ôn nhu an ủi A Nghiên, cũng bắt đầu nói ra bản lĩnh mình vừa mới lĩnh ngộ (?!).

Nói xong, hắn cúi đầu xuống.

thân thể kiên cường mà tràn ngập lực đạo cứ như vậy áp trên thân thể A Nghiên bé bỏng.

Sợ chết, sợ đau khiến sống lưng A Nghiên đều bắt đầu rét run, nàng run rẩy, kinh hoàng nhìn Tiêu Đạc.

"Không cần, không cần, ta không cần!"

Nói đến đây, nàng theo bản năng nâng tay lên đẩy lung tung, cứ như vậy chẳng ngờ tát một cái lên mặt Tiêu Đạc.

"Phách" một tiếng, rất vang dội.

Tác giả có chuyện muốn nói: Ngược Cửu gia, suốt đời!

@all: đề nghị mọi người típ tục bình tĩnh, chờ đợi là hạnh phúc. Ta cũng sốt ruột lắm ồi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại