Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày
Chương 43: Triền miên trong mưa
Lúc làn môi mát lạnh trong mưa thu ướt át dán trên má A Nghiên, dù giấy vẽ hoa trong tay A Nghiên rơi xuống đất.
Có lẽ là quá mức bất đắc dĩ, lúc đó nàng đột nhiên bỏ qua giãy dụa, cứ như vậy suy sụp, vô lực ngã vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
Nhắm mắt lại, nàng ngơ ngác nhớ đời thứ sáu.
Có lẽ quá mức xa xôi, rất nhiều chuyện đã mơ hồ, cho nên nàng thế nhưng quên những ngày bồi bên cạnh Trạm vương.
Lúc đó, thiếu niên từng dung mạo tuyệt đại, đã biến thành Trạm vương tôn quý tuấn mỹ.
Trạm vương tôn quý trúng một loại độc, trong vòng 3 ngày không giải được, hắn sẽ chết.
A Nghiên là một đại phu vân du bốn phương, cũng không nổi danh, nhưng rất có danh dự, không biết đã cứu sống bao nhiêu người. Nàng bị thủ hạ Trạm vương bắt về, để chuyên trách giải độc chữa bệnh cho Trạm vương.
Trạm vương nói, trị không khỏi, ngươi theo ta cùng chết.
Nàng về y thuật là rất có thiên phú, hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, rốt cục giải được độc kia, tạm thời không lo về tính mạng của hắn, nhưng nàng cũng nói cho mọi người, nếu muốn triệt để giải độc, còn cần thêmmười chín ngày trị liệu phụ trợ.
Người khác đều tin nàng, nhưng trong lòng nàng minh bạch, dùng mười chín ngày này, không phải là giải độc, mà là hạ độc"Mỉm cười mười chín ngày“. Chỉ cần mười chín ngày qua không tiếng động, hắn tất thất khiếu đổ máu mà chết, không có thuốc nào cứu được.
Trong mười chín ngày còn lại, nàng liền luôn bồi bên người hắn, cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ hắn, chiếu cố hắn, làm bạn hắn.
Chính là trong khoảng thời gian ấy, nàng chậm rãi quen thuộc với nam nhân đáng sợ kia, thậm chí hai người có thể ở chung giống như người bình thường.
Ngày đó, nàng cùng hắn ngồi ở trên gác, gió lạnh phơ phất thổi tới, hai người đều không khỏi nhìn về phương xa.
Đầu xuân tháng hai, đúng là lúc chim bay cỏ, biếc xuân ý dạt dào, dương liễu nhẹ cong, gió nhè nhẹ thổi trên bờ đê, ngay tại bờ sông trên mặt cỏ xanh, có một đám trẻ con cười nói thả diều.
Chung quanh hết thảy đều tươi sáng xinh đẹp, sinh cơ bừng bừng, A Nghiên lúc đó thu hồi ánh mắt, nhìn Trạm vương bên cạnh.
Lúc này Trạm vương đã trải qua mười sáu ngày trúng độc, loại độc này vô sắc vô vị, kỳ thật đã xâm nhập tứ chi bách hải và lục phủ ngũ tạng hắn, trên người hắn tản mát ra một cỗ hắc khí âm u.
Ở trong mắt A Nghiên, hắn đã là nửa người chết.
Nàng gian nan dời mắt khỏi hắn, trầm mặc thật lâu, rốt cục nhịn không được hỏi:
"Trạm vương điện hạ, trong lòng ngài có từng sợ hãi cái gì?"
trên khuông mặt Trạm vương tuấn mỹ như được trạm khắc vốn không có biểu cảm gì, cứ như vậy hờ hững nhìn hài đồng đùa giỡn xa xa, nhưng lúc hắn nghe hỏi như thế, môi mỏng nhẹ nhàng động, nửa ngày sau, mới nói giọng khàn khàn: “Có."
"Ngươi sợ cái gì?"A Nghiên có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.
A Nghiên sợ chết, đã chết nhiều lần như vậy, thực là sợ hãi. Nhưng còn hắn, hắn thế nhưng cũng sẽ sợ?
Ở trong lòng A Nghiên, hắn là Diêm La thiết huyết, là đoạt mệnh vô thường, người như vậy, cũng sợ người hay vật này nọ sao?
Trạm vương buông lông mi thon dài, trong ngày xuân ấm áp, ánh mặt trời ở trên khuông mặt hắn códung mạo tuyệt thế rọi xuống một điểm cái bóng ảm đạm. Nhìn qua hắn lại có chút tinh thần sa sút cùng bất đắc dĩ.
A Nghiên vụng trộm đánh giá hắn, cảm thấy hắn thật sự đẹp mắt, nhưng đẹp mắt cũng rất là buồn bực, hắn đến cùng sợ cái gì đâu?
"Ta không muốn nói." Nhắm mắt lại Trạm vương dường như biết A Nghiên hiếu kỳ, thấp giọng khàn khàn nói.
Thật lâu sau, hắn cũng không nói chuyện tiếp.
A Nghiên đành phải tiếp tục nhìn hài đồng đùa giỡn xa xa.
Nhìn quá nửa ngày, nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Kỳ thật bồi ở bên người Trạm vương mười ngày nay, hắn là người trầm mặc ít lời, nàng hẳn là đã sớm quen, nhưng vừa rồi nàng lơ đãng hỏi kia, dường như chọc ra cái gì, lại không có cửa mà vào, điều này làm cho nàng đối với lúc yên lặng này có chút không được tự nhiên.
Nàng đành phải lẩm bẩm: “Ta sợ nhất là chết, thật sự rất sợ chết. Nếu ta chữa khỏi cho ngươi, ngươi sẽ không để ta chết, có phải không?"
Nghe nói như thế, Trạm vương con ngươi hẹp dài mở ra, hắn hơi gian nan ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Lúc hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào trong con ngươi sâu thẳm, làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu, đành phải hơi nheo mắt lại.
Hắn cứ ngược ánh mặt trời nhìn nàng như vậy, xem ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu vào khuông mặt nàng trẻ trung sinh động, nhìn hơn nửa ngày, hắn rốt cục nói: “Sẽ không, ngươi nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi."
Hắn thanh âm thong thả mà kiên định, như một loại đồng ý.
A Nghiên lại cảm thấy có chỗ không thích hợp, nàng hơi hơi nhếch mày, buồn rầu nói: “Nhưng ta cảm thấy ta cuối cùng vẫn phải chết."
Trạm vương môi mỏng giật giật, nâng cánh tay lên, tựa hồ muốn kiểm tra cái gì, nhưng cánh tay hắn mới nâng được một nửa, cuối cùng lại buông xuống.
"Ngươi không cần nói, đợi hết mười chín ngày, ta có thể triệt để khỏe rồi? Đến lúc đó ta tất nhiên sẽ thả ngươi đi, được không?"
Lúc hắn nói như vậy, thanh âm lộ ra một tia suy yếu.
A Nghiên gật đầu, nặng nề nói: “Tốt!"
Tuy nhiên nói như vậy, trong lòng nàng cũng hiểu được, đến ngày thứ mười chín, hắn sẽ chết.
Đợi hắn đi rồi, nàng tự nhiên cũng phải đi.
Đáng tiếc là, nàng căn bản không đợi được đến ngày thứ mười chín.
Nàng cứ như vậy chết ở ngày thứ mười tám.
Bệnh tim phát tác.
Chết ở đời thứ sáu, là cho A Nghiên một lần rung động lớn nhất.
Đến lúc đó, nàng đã không còn hận Tiêu Đạc.
Có lẽ hết thảy đều là số mệnh.
Chỉ cần dính phải Tiêu Đạc, số mệnh hẳn là phải chết, không thể nghi ngờ.
Hiện tại A Nghiên hơi tựa vào lòng Tiêu Đạc, nhớ tới lúc nàng mất mạng kia, ngực đột nhiên đau nhức, khóe môi không khỏi nổi lên thê lương.
Nàng... Thế nào mới không chết?
Kỳ thật hiện tại ngực hắn kiên cố ấm áp như vậy, hắn phát ra nhiệt khí nóng bỏng nàng chưa bao giờ thấy, làm cho nàng cảm thấy chính mình dường như cũng tan trong lòng hắn.
Nhưng nàng vẫn sợ, sợ chết.
Loại sợ chết này khắc trong xương nàng, chảy trong máu nàng, làm cách nào cũng không thể quên.
Vì thế giờ này khắc này, nàng thở dài.
Vận mệnh đùa bỡn như thế, nàng có thể làm gì?
Đang lúc nàng thở dài như vậy, lại phát hiện trên chóp mũi có một chút ướt át mát lạnh.
Nàng tưởng là mưa, nhưng lúc mát lạnh này thế nhưng rơi trên môi nàng, nhập vào trong miệng nàng, cũng khiến nàng nhận ra ra một chút chua xót mằn mặn.
Nàng kinh ngạc, ngẩng đầu, đã thấy con ngươi Tiêu Đạc tối tăm thâm thúy thế nhưng nhiễm tơ máu đỏ, nếu nàng không đoán sai, giọt lệ kia, là của hắn.
"Ngươi, ngươi...?" Chuyện này quả thực là so với chết ba lần còn đáng sợ hơn.
Tiêu Đạc... Hắn... Thế nhưng khóc...
Tiêu Đạc cũng không ngờ chính mình thế nhưng không hiểu sao chảy ra một giọt nước mắt, nhưng vừa đúng bị A Nghiên nhìn thấy, hắn chật vật quay mặt đi chỗ khác, cắn răng, cứng nười nói:
"Cát bay vào mắt!"
"Nơi này mưa đang rơi, không có cát!"A Nghiên mới không tin đâu, nàng ngửa đầu xù lông, buồn bực đánh giá hắn.
Tiêu Đạc nâng tay, hung hăng ấn đầu nàng xuống, khiến cho nàng úp vào trong lòng mình.
"Không được nhúc nhích, không được rời đi, không được giãy dụa!" thanh âm hắn lãnh liệt hạ lệnh như vậy.
"Ta sao phải nghe ngươi!"A Nghiên đương nhiên không phục, cũng không muốn!
"Còn động đậy nữa, ta liền đánh ngươi!" Hắn nhíu mày, uy hiếp người trong lòng như vậy.
Nhất thời, A Nghiên bất động, vụng trộm nâng mắt lên, lông mi thon dài khẩn trương rung động, thật cẩn thận xem xét người phía trên.
ánh mắt hắc bạch phân minh, trong suốt thấy đáy, hơi ủy khuất, cứ như vậy vụng trộm nhìn hắn.
bá đạo vừa rồi toát ra bởi vì Tiêu Đạc không được tự nhiên, nhất thời tan thành mây khói.
Đánh nàng, hắn làm sao nỡ? Trong cơ thể dường như có một sợi chỉ mảnh mà dẻo dai, cứ như vậy buộc vào lục phủ ngũ tạng tứ chi bách hải của hắn, hắn chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, sợi chỉ kia liền ẩn ẩn đau.
Hắn nhấp môi dưới, càng ôm chặt thân hình bé bỏng của nàng, kìm lòng không đậu dùng cằm cọ lên mái tóc nàng mềm mại thơm hương.
Nàng mỗi một chỗ đều tốt đẹp mê người như vậy, ngay cả tóc cũng mềm mại thoải mái, trên đời này cô nương nào cũng không có mái tóc như thế.
Hắn hơi hơi khép mắt, cứ như vậy để cằm chôn trong mái tóc nàng, chỉ cảm thấy giờ khắc này quá mức thỏa mãn, so với ăn gà chiên vừng mật ong ngày xưa nàng làm còn thỏa mãn hơn rất nhiều.
Nhưng lúc Tiêu Đạc đang thỏa mãn như thế, nội tâm A Nghiên lại tràn ngập rối rắm.
Hắn đến cùng là như thế nào? Bỗng nhiên lúc đối mặt với mình giống như con mèo phát xuân, ấp ấp ôm ôm mình?
Hắn vốn định ấp ấp ôm ôm sau đó mới cho chính mình một lần thống khoái?
Hoặc là nói, vận mệnh này vốn định cho mình trước lâm vào ấp ấp ôm ôm của hắn, sau đó cho mình một cái bạt tai?
A Nghiên ngầm đoán các loại khả năng, bất an trong lòng lại càng nhiều thêm.
“A Nghiên, ta còn muốn ăn..." tay Tiêu Đạc thon dài đẹp mắt ôm chặt vật nhỏ trong lòng, loại khát vọng khó có thể nói rõ cơ hồ bành trướng đến cực điểm, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
"Ngươi, ngươi muốn ăn cái gì a?"A Nghiên thật cẩn thận thử hỏi.
"Ăn ngươi." con ngươi lửa nóng yên lặng nhìn chằm chằm cô nương trong lòng, hắn dùng thanh âm khàn khàn thô suyễn nói như vậy.
"Đừng!"A Nghiên giật mình.
Ăn, chia ra rất nhiều loại, hắn nói là loại thế nào?
A Nghiên cự tuyệt càng khơi dậy khát vọng cùng với bá đạo trong cơ thể Tiêu Đạc, hắn càng ôm chặt nàng, ngón cái hữu lực nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
cằm nàng nho nhỏ đầy đặn, giống như mèo nhỏ, hồ ly nhỏ, chọc người trìu mến.
Còn có cái mũi nhỏ mềm mại, lông mi dài lay động không ngừng, mỗi chỗ đều tinh xảo mê người như vậy.
Tiêu Đạc cho tới giờ không thể tưởng tượng được một tiểu cô nương có thể khiến mình trầm mê như vậy.
Hắn cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm nàng, kìm lòng không đậu cúi đầu xuống, bắt đầu dùng môi mình hôn lông mi run run, mắt to trong suốt, mũi nhỏ mềm mại, gò má trơn bóng, còn có cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo hồng nhuận.
Lúc đến cái miệng nhỏ nhắn, hắn hồi tưởng lại tư vị ngọt lành lúc trước, rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu rục rịch, dùng lưỡi bá đạo dò môi nàng, công thành đoạt đất, chiếm lĩnh mỗi một chỗ trên môi nàng.
Hắn quả nhiên là ăn.
Lúc hắn làm vậy, A Nghiên thậm chí cảm thấy chính mình thành một khối gà vừng, cứ như vậy bị hắn tham lam nhấm nháp từng chỗ, lực đạo của hắn, hơi thở của hắn, dường như nàng bị hút vào, ăn vào, triệt để chiếm hết, ăn đến cặn cũng không còn.
Thiên dời địa chuyển, tiếng mưa rơi tiếng gió thổi chung quanh tất cả đều không còn trong tai, cả người nàng mềm yếu vô lực, không còn khí lực chống đỡ thân thể, cứ như vậy tê liệt yếu ớt ngã lên ngực hắn.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh như băng, không có cảm xúc bỗng nhiên vang lên.
"Ninh Phi bái kiến Cửu gia."
Có lẽ là quá mức bất đắc dĩ, lúc đó nàng đột nhiên bỏ qua giãy dụa, cứ như vậy suy sụp, vô lực ngã vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
Nhắm mắt lại, nàng ngơ ngác nhớ đời thứ sáu.
Có lẽ quá mức xa xôi, rất nhiều chuyện đã mơ hồ, cho nên nàng thế nhưng quên những ngày bồi bên cạnh Trạm vương.
Lúc đó, thiếu niên từng dung mạo tuyệt đại, đã biến thành Trạm vương tôn quý tuấn mỹ.
Trạm vương tôn quý trúng một loại độc, trong vòng 3 ngày không giải được, hắn sẽ chết.
A Nghiên là một đại phu vân du bốn phương, cũng không nổi danh, nhưng rất có danh dự, không biết đã cứu sống bao nhiêu người. Nàng bị thủ hạ Trạm vương bắt về, để chuyên trách giải độc chữa bệnh cho Trạm vương.
Trạm vương nói, trị không khỏi, ngươi theo ta cùng chết.
Nàng về y thuật là rất có thiên phú, hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, rốt cục giải được độc kia, tạm thời không lo về tính mạng của hắn, nhưng nàng cũng nói cho mọi người, nếu muốn triệt để giải độc, còn cần thêmmười chín ngày trị liệu phụ trợ.
Người khác đều tin nàng, nhưng trong lòng nàng minh bạch, dùng mười chín ngày này, không phải là giải độc, mà là hạ độc"Mỉm cười mười chín ngày“. Chỉ cần mười chín ngày qua không tiếng động, hắn tất thất khiếu đổ máu mà chết, không có thuốc nào cứu được.
Trong mười chín ngày còn lại, nàng liền luôn bồi bên người hắn, cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ hắn, chiếu cố hắn, làm bạn hắn.
Chính là trong khoảng thời gian ấy, nàng chậm rãi quen thuộc với nam nhân đáng sợ kia, thậm chí hai người có thể ở chung giống như người bình thường.
Ngày đó, nàng cùng hắn ngồi ở trên gác, gió lạnh phơ phất thổi tới, hai người đều không khỏi nhìn về phương xa.
Đầu xuân tháng hai, đúng là lúc chim bay cỏ, biếc xuân ý dạt dào, dương liễu nhẹ cong, gió nhè nhẹ thổi trên bờ đê, ngay tại bờ sông trên mặt cỏ xanh, có một đám trẻ con cười nói thả diều.
Chung quanh hết thảy đều tươi sáng xinh đẹp, sinh cơ bừng bừng, A Nghiên lúc đó thu hồi ánh mắt, nhìn Trạm vương bên cạnh.
Lúc này Trạm vương đã trải qua mười sáu ngày trúng độc, loại độc này vô sắc vô vị, kỳ thật đã xâm nhập tứ chi bách hải và lục phủ ngũ tạng hắn, trên người hắn tản mát ra một cỗ hắc khí âm u.
Ở trong mắt A Nghiên, hắn đã là nửa người chết.
Nàng gian nan dời mắt khỏi hắn, trầm mặc thật lâu, rốt cục nhịn không được hỏi:
"Trạm vương điện hạ, trong lòng ngài có từng sợ hãi cái gì?"
trên khuông mặt Trạm vương tuấn mỹ như được trạm khắc vốn không có biểu cảm gì, cứ như vậy hờ hững nhìn hài đồng đùa giỡn xa xa, nhưng lúc hắn nghe hỏi như thế, môi mỏng nhẹ nhàng động, nửa ngày sau, mới nói giọng khàn khàn: “Có."
"Ngươi sợ cái gì?"A Nghiên có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.
A Nghiên sợ chết, đã chết nhiều lần như vậy, thực là sợ hãi. Nhưng còn hắn, hắn thế nhưng cũng sẽ sợ?
Ở trong lòng A Nghiên, hắn là Diêm La thiết huyết, là đoạt mệnh vô thường, người như vậy, cũng sợ người hay vật này nọ sao?
Trạm vương buông lông mi thon dài, trong ngày xuân ấm áp, ánh mặt trời ở trên khuông mặt hắn códung mạo tuyệt thế rọi xuống một điểm cái bóng ảm đạm. Nhìn qua hắn lại có chút tinh thần sa sút cùng bất đắc dĩ.
A Nghiên vụng trộm đánh giá hắn, cảm thấy hắn thật sự đẹp mắt, nhưng đẹp mắt cũng rất là buồn bực, hắn đến cùng sợ cái gì đâu?
"Ta không muốn nói." Nhắm mắt lại Trạm vương dường như biết A Nghiên hiếu kỳ, thấp giọng khàn khàn nói.
Thật lâu sau, hắn cũng không nói chuyện tiếp.
A Nghiên đành phải tiếp tục nhìn hài đồng đùa giỡn xa xa.
Nhìn quá nửa ngày, nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Kỳ thật bồi ở bên người Trạm vương mười ngày nay, hắn là người trầm mặc ít lời, nàng hẳn là đã sớm quen, nhưng vừa rồi nàng lơ đãng hỏi kia, dường như chọc ra cái gì, lại không có cửa mà vào, điều này làm cho nàng đối với lúc yên lặng này có chút không được tự nhiên.
Nàng đành phải lẩm bẩm: “Ta sợ nhất là chết, thật sự rất sợ chết. Nếu ta chữa khỏi cho ngươi, ngươi sẽ không để ta chết, có phải không?"
Nghe nói như thế, Trạm vương con ngươi hẹp dài mở ra, hắn hơi gian nan ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Lúc hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào trong con ngươi sâu thẳm, làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu, đành phải hơi nheo mắt lại.
Hắn cứ ngược ánh mặt trời nhìn nàng như vậy, xem ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu vào khuông mặt nàng trẻ trung sinh động, nhìn hơn nửa ngày, hắn rốt cục nói: “Sẽ không, ngươi nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi."
Hắn thanh âm thong thả mà kiên định, như một loại đồng ý.
A Nghiên lại cảm thấy có chỗ không thích hợp, nàng hơi hơi nhếch mày, buồn rầu nói: “Nhưng ta cảm thấy ta cuối cùng vẫn phải chết."
Trạm vương môi mỏng giật giật, nâng cánh tay lên, tựa hồ muốn kiểm tra cái gì, nhưng cánh tay hắn mới nâng được một nửa, cuối cùng lại buông xuống.
"Ngươi không cần nói, đợi hết mười chín ngày, ta có thể triệt để khỏe rồi? Đến lúc đó ta tất nhiên sẽ thả ngươi đi, được không?"
Lúc hắn nói như vậy, thanh âm lộ ra một tia suy yếu.
A Nghiên gật đầu, nặng nề nói: “Tốt!"
Tuy nhiên nói như vậy, trong lòng nàng cũng hiểu được, đến ngày thứ mười chín, hắn sẽ chết.
Đợi hắn đi rồi, nàng tự nhiên cũng phải đi.
Đáng tiếc là, nàng căn bản không đợi được đến ngày thứ mười chín.
Nàng cứ như vậy chết ở ngày thứ mười tám.
Bệnh tim phát tác.
Chết ở đời thứ sáu, là cho A Nghiên một lần rung động lớn nhất.
Đến lúc đó, nàng đã không còn hận Tiêu Đạc.
Có lẽ hết thảy đều là số mệnh.
Chỉ cần dính phải Tiêu Đạc, số mệnh hẳn là phải chết, không thể nghi ngờ.
Hiện tại A Nghiên hơi tựa vào lòng Tiêu Đạc, nhớ tới lúc nàng mất mạng kia, ngực đột nhiên đau nhức, khóe môi không khỏi nổi lên thê lương.
Nàng... Thế nào mới không chết?
Kỳ thật hiện tại ngực hắn kiên cố ấm áp như vậy, hắn phát ra nhiệt khí nóng bỏng nàng chưa bao giờ thấy, làm cho nàng cảm thấy chính mình dường như cũng tan trong lòng hắn.
Nhưng nàng vẫn sợ, sợ chết.
Loại sợ chết này khắc trong xương nàng, chảy trong máu nàng, làm cách nào cũng không thể quên.
Vì thế giờ này khắc này, nàng thở dài.
Vận mệnh đùa bỡn như thế, nàng có thể làm gì?
Đang lúc nàng thở dài như vậy, lại phát hiện trên chóp mũi có một chút ướt át mát lạnh.
Nàng tưởng là mưa, nhưng lúc mát lạnh này thế nhưng rơi trên môi nàng, nhập vào trong miệng nàng, cũng khiến nàng nhận ra ra một chút chua xót mằn mặn.
Nàng kinh ngạc, ngẩng đầu, đã thấy con ngươi Tiêu Đạc tối tăm thâm thúy thế nhưng nhiễm tơ máu đỏ, nếu nàng không đoán sai, giọt lệ kia, là của hắn.
"Ngươi, ngươi...?" Chuyện này quả thực là so với chết ba lần còn đáng sợ hơn.
Tiêu Đạc... Hắn... Thế nhưng khóc...
Tiêu Đạc cũng không ngờ chính mình thế nhưng không hiểu sao chảy ra một giọt nước mắt, nhưng vừa đúng bị A Nghiên nhìn thấy, hắn chật vật quay mặt đi chỗ khác, cắn răng, cứng nười nói:
"Cát bay vào mắt!"
"Nơi này mưa đang rơi, không có cát!"A Nghiên mới không tin đâu, nàng ngửa đầu xù lông, buồn bực đánh giá hắn.
Tiêu Đạc nâng tay, hung hăng ấn đầu nàng xuống, khiến cho nàng úp vào trong lòng mình.
"Không được nhúc nhích, không được rời đi, không được giãy dụa!" thanh âm hắn lãnh liệt hạ lệnh như vậy.
"Ta sao phải nghe ngươi!"A Nghiên đương nhiên không phục, cũng không muốn!
"Còn động đậy nữa, ta liền đánh ngươi!" Hắn nhíu mày, uy hiếp người trong lòng như vậy.
Nhất thời, A Nghiên bất động, vụng trộm nâng mắt lên, lông mi thon dài khẩn trương rung động, thật cẩn thận xem xét người phía trên.
ánh mắt hắc bạch phân minh, trong suốt thấy đáy, hơi ủy khuất, cứ như vậy vụng trộm nhìn hắn.
bá đạo vừa rồi toát ra bởi vì Tiêu Đạc không được tự nhiên, nhất thời tan thành mây khói.
Đánh nàng, hắn làm sao nỡ? Trong cơ thể dường như có một sợi chỉ mảnh mà dẻo dai, cứ như vậy buộc vào lục phủ ngũ tạng tứ chi bách hải của hắn, hắn chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, sợi chỉ kia liền ẩn ẩn đau.
Hắn nhấp môi dưới, càng ôm chặt thân hình bé bỏng của nàng, kìm lòng không đậu dùng cằm cọ lên mái tóc nàng mềm mại thơm hương.
Nàng mỗi một chỗ đều tốt đẹp mê người như vậy, ngay cả tóc cũng mềm mại thoải mái, trên đời này cô nương nào cũng không có mái tóc như thế.
Hắn hơi hơi khép mắt, cứ như vậy để cằm chôn trong mái tóc nàng, chỉ cảm thấy giờ khắc này quá mức thỏa mãn, so với ăn gà chiên vừng mật ong ngày xưa nàng làm còn thỏa mãn hơn rất nhiều.
Nhưng lúc Tiêu Đạc đang thỏa mãn như thế, nội tâm A Nghiên lại tràn ngập rối rắm.
Hắn đến cùng là như thế nào? Bỗng nhiên lúc đối mặt với mình giống như con mèo phát xuân, ấp ấp ôm ôm mình?
Hắn vốn định ấp ấp ôm ôm sau đó mới cho chính mình một lần thống khoái?
Hoặc là nói, vận mệnh này vốn định cho mình trước lâm vào ấp ấp ôm ôm của hắn, sau đó cho mình một cái bạt tai?
A Nghiên ngầm đoán các loại khả năng, bất an trong lòng lại càng nhiều thêm.
“A Nghiên, ta còn muốn ăn..." tay Tiêu Đạc thon dài đẹp mắt ôm chặt vật nhỏ trong lòng, loại khát vọng khó có thể nói rõ cơ hồ bành trướng đến cực điểm, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
"Ngươi, ngươi muốn ăn cái gì a?"A Nghiên thật cẩn thận thử hỏi.
"Ăn ngươi." con ngươi lửa nóng yên lặng nhìn chằm chằm cô nương trong lòng, hắn dùng thanh âm khàn khàn thô suyễn nói như vậy.
"Đừng!"A Nghiên giật mình.
Ăn, chia ra rất nhiều loại, hắn nói là loại thế nào?
A Nghiên cự tuyệt càng khơi dậy khát vọng cùng với bá đạo trong cơ thể Tiêu Đạc, hắn càng ôm chặt nàng, ngón cái hữu lực nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
cằm nàng nho nhỏ đầy đặn, giống như mèo nhỏ, hồ ly nhỏ, chọc người trìu mến.
Còn có cái mũi nhỏ mềm mại, lông mi dài lay động không ngừng, mỗi chỗ đều tinh xảo mê người như vậy.
Tiêu Đạc cho tới giờ không thể tưởng tượng được một tiểu cô nương có thể khiến mình trầm mê như vậy.
Hắn cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm nàng, kìm lòng không đậu cúi đầu xuống, bắt đầu dùng môi mình hôn lông mi run run, mắt to trong suốt, mũi nhỏ mềm mại, gò má trơn bóng, còn có cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo hồng nhuận.
Lúc đến cái miệng nhỏ nhắn, hắn hồi tưởng lại tư vị ngọt lành lúc trước, rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu rục rịch, dùng lưỡi bá đạo dò môi nàng, công thành đoạt đất, chiếm lĩnh mỗi một chỗ trên môi nàng.
Hắn quả nhiên là ăn.
Lúc hắn làm vậy, A Nghiên thậm chí cảm thấy chính mình thành một khối gà vừng, cứ như vậy bị hắn tham lam nhấm nháp từng chỗ, lực đạo của hắn, hơi thở của hắn, dường như nàng bị hút vào, ăn vào, triệt để chiếm hết, ăn đến cặn cũng không còn.
Thiên dời địa chuyển, tiếng mưa rơi tiếng gió thổi chung quanh tất cả đều không còn trong tai, cả người nàng mềm yếu vô lực, không còn khí lực chống đỡ thân thể, cứ như vậy tê liệt yếu ớt ngã lên ngực hắn.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh như băng, không có cảm xúc bỗng nhiên vang lên.
"Ninh Phi bái kiến Cửu gia."
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà