Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 89: Phản tương nhất quân

Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 89: Phản tương nhất quân

“À, thì ra nơi này còn có chuyện xưa như vậy, ta còn tưởng là phụ mẫu Mộc Thạch hoặc tính mạng của thân hữu bị Tần Huyền Qua nắm trong tay, hóa ra hắn lại là vì Thẩm Mộng Nhu." Bên trong cung điện, Thẩm Hành Vu nằm ở trên nhuyễn tháp, đầu gối lên đùi Mộ Phi Chỉ, tóc dài rơi xuống, cả người giống như con mèo lười nhác.

Mộ Phi Chỉ ở một bên vỗ về Thẩm Hành Vu, một bên cầm nho đưa đến miệng Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu vừa ăn nho vừa nói với Mộ Phi Chỉ.

“Tình lý ở bên trong." Mộ Phi Chỉ nghĩ đến khi nàng sinh Thần nhi, bản thân hắn cũng thế, trong lòng hiểu rõ, một nam nhân thật có thể chết vì một nữ nhân.

“Ừ, sao nho của Hoài Bắc lại ngon như vậy." Thẩm Hành Vu vừa nói, vẫn không quên cảm thán nho của người Hoài Bắc ăn ngon.

“Nắng nhiều, dĩ nhiên là ngọt." Mộ Phi Chỉ ngắt một quả, nhưng lại không đưa đến miệng Thẩm Hành Vu, mà lại ném vào trong miệng mình.

Thẩm Hành Vu chờ mòn mỏi cũng không thấy bóng dáng của nho đâu, không khỏi ồ lên một tiếng, nàng dựng nửa người dậy, tóc dài bởi vì thân thể ngồi lên mà nhẹ nhàng ma sát vào cánh tay Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ trêu chọc cúi đầu, vốn nghĩ muốn đùa nàng một chút, kết quả nhìn thấy bộ dạng quyến rũ của nàng, nhất thời liền đỏ mắt.

“Không cho chàng nhìn ta như vậy." Ở cùng nhau lâu như vậy, Thẩm Hành Vu hiểu rõ ánh mắt của hắn là có ý tứ gì, vì thế vội vàng cúi thấp người, muốn một lần nữa gối lên trên đùi hắn. Kết quả, nàng còn chưa kịp nhúc nhích, hai tay Mộ Phi Chỉ đã đi đến dưới nách nàng, sau đó một tay ôm lấy nàng đặt nàng ngồi ở trên mình, hai người mặt đối mặt. Mộ Phi Chỉ lại bốc một quả nho, trong ánh mắt cảnh giác của Thẩm Hành Vu bỏ vào miệng nàng.

Thẩm Hành Vu không xác định cắn quả nho này, răng nanh của chưa có động tác tiếp theo, cái ót đã bị Mộ Phi Chỉ giữ chặt. Hỏng bét! Trong đầu Thẩm Hành Vu không tránh được xuất hiện ý niệm này, nhưng mà, động tác của Mộ Phi Chỉ lại nhanh hơn một bước, hắn ép chặt môi nàng, hương vị trong veo của nho lập tức tràn ngập trong khoang miệng hai người. Càng về sau, nụ hôn càng trở nên sâu, bởi vì ngồi ở trên đùi Mộ Phi Chỉ, cuối cùng Thẩm Hành Vu chỉ đành vô lực bám vào bả vai Mộ Phi Chỉ.

Hai người trong phòng hôn nồng nhiệt giống như hoàn toàn xem nhẹ hai lớn một nhỏ đứng ngoài phòng. Thần nhi dựa vào trong lòng Bạch Tước, không thành thật nghiêng đầu nhìn, khiến Bạch Tước đổ mồ hôi lạnh.

“Bạch Tước thúc thúc, phụ vương và mẫu hậu làm gì trong phòng vậy?" Thần nhi gãi gãi cái mũi nhỏ, lười biếng hỏi.

“Thần nhi mệt thì ngủ một chút đi." Bạch Tước phát hiện, bản thân mình không có một chút biện pháp nào với đứa nhỏ này.

“Quái thúc thúc đến đây làm gì vậy? Vẻ mặt của hắn thật khủng khiếp nha!" Thần nhi nhìn nam nhân nghiêm mặt đứng ở cách đó không xa, liền hỏi Bạch Tước.

“Thúc thúc này, là một vị đạo trưởng." Bạch Tước cười khanh khách nói.

“Vị đại nhân này, khi nào thì Hoài Nam vương mới có thể gặp ta?" Mộc Thạch đứng chờ ở chỗ này nửa canh giờ, kết quả một chút tin tức bên trong cũng không có, nghe thấy tiểu oa nhi kia nói chuyện, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ làm cho người ta không khỏi run lên.

“Ta thay người đi hỏi một chút." Bạch Tước thả Thần nhi xuống, hắn đi đến trước cửa, gõ gõ, hỏi: “Chủ tử, Bạch Tước có việc cầu kiến."

Trong phòng lúc này, Thẩm Hành Vu đang bị Mộ Phi Chỉ ôm thở hổn hển, kết quả vừa nghe thấy giọng của Bạch Tước, Mộ Phi Chỉ rất bình tĩnh thắt lại nút vạt áo trước cho Thẩm Hành Vu, mà trong lòng Thẩm Hành Vu vì hành động này của Mộ Phi Chỉ cũng có chút hả giận, nghĩ đến vừa rồi kém chút nữa đã lau súng cướp cò, nàng liền hận không thể lột da hắn.

“Vào đi." Chờ sau khi hai người thu thập thỏa đáng xong, lúc này Mộ Phi Chỉ mới lên tiếng trả lời Bạch Tước.

“Mẫu hậu." Bạch Tước ôm Thần nhi tiến vào, Thần nhi liền vươn hai cái tay mập mạp ra giữa không trung. Một màn này, khiến trong lòng ba đại nam nhân ở đây đều có chút khó chịu. Thẩm Hành Vu tiếp nhận Thần nhi, sau đó hỏi Bạch Tước: “Thế nào? Còn ở bên ngoài sao?"

“Vâng, còn chờ ở bên ngoài." Bạch Tước cười hỏi: “Chủ tử, có muốn để hắn chờ một canh giờ nữa không?"

“Phu quân, chúng ta đi ra ngoài nhìn một chút, bệnh của Thần nhi cũng không đợi được lâu." Thẩm Hành Vu ôm Thần nhi đứng dậy đi đến bên người Mộ Phi Chỉ, nói.

“Ừ." Mộ Phi Chỉ gật đầu, song lại ôm Thần nhi vào lòng mình, phải biết rằng, hiện giờ tiểu tử này càng ngày càng nặng.

Thẩm Hành Vu đi đến ngoài điện, nhìn Mộc Thạch đạo trưởng cúi đầu đứng cạnh cửa sổ, nàng liền tiến lên dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Thời gian lâu như vậy, có phải Mộc Thạch đạo trưởng nên bình tĩnh trở lại hay không? Nếu hiện giờ ngươi đổi ý cũng được."

“Các ngươi cho ta thời gian dài như vậy chính là sợ ta sẽ đổi ý?" Mộc Thạch có chút tức giận, vẻ mặt dữ tợn nhìn Thẩm Hành Vu.

“Có gì không được?" Mộ Phi Chỉ tiến lên kéo Thẩm Hành Vu về sau lưng mình, sau đó dùng ánh mắt có thể đông chết người quan sát Mộc Thạch, ánh mắt này, giống như muốn xé toạc Mộc Thạch ra thành nghìn mảnh.

Mộc Thạch bị hắn nhìn theo bản năng lùi về phía sau một bước, sau đó cúi đầu nghĩ một lúc rồi mới nói: “Các ngươi có thể tin tưởng ta, hắn đã, đã đáp ứng rồi..." Mộc Thạch nhớ lại chuyện đã phát sinh ngày hôm nay, trong lòng hắn liền cực kỳ khó chịu, hận không thể lập tức giết chết Tần Huyền Qua.

“Đạo trưởng, ngươi phải hiểu, nếu như chuyện này bởi vì ngươi mà bại lộ, ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi, kể cả Thẩm Mộng Nhu mà ngươi yêu nhất, cho nên, bản cung cảnh cáo ngươi, lần này ngươi thế chấp hai mạng đấy." Cuối cùng Thẩm Hành Vu cũng lên tiếng giải thích với hắn một lần.

“Ta hiểu rõ." Mộc Thạch vô lực ngồi xuống, cả người giống như bị lấy hết khí lực, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Ta chỉ có một điều kiện, ta muốn mang Nhu nhi đi."

“Thành giao." Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ nhìn thoáng qua nhau, gật đầu.

“Huyết Linh chi ở trong hầm băng của Đông cung, lúc trước Tần Huyền Qua để ta dùng Linh chi bình thường tráo đổi với Huyết linh chi, nhưng mà, lúc trước Tứ điện hạ lại cầm đến một phương thuốc không tệ, cho nên trong khoảng thời gian này thật ra là phương thuốc của Tứ điện hạ có tác dụng." Ánh nến phập phùng, dưới ánh đèn Mộc Thạch đem chân tướng của Huyết linh chi nói rõ với Thẩm Hành Vu.



Đông cung,

Trong thư phòng yên tĩnh, bốn phía đều có thị vệ trông coi, quản gia cúi thấp người, nhìn Tần Huyền Qua đang thản nhiên uống trà, tiếp đó mới cẩn thận nói: “Chủ tử, hầm băng bên kia đã an bài người xong, hơn nữa hôm nay ám vệ của chúng ta xác định phát hiện ra bóng dáng của Mộc Thạch đạo trưởng, theo như ám vệ trong cung hồi báo, sau khi Mộc Thạch từ trong cung trở về có đi đến chỗ Hoài Nam vương, hiện giờ, mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ sợ là..." Quản gia nói đến đây liền do dự, không biết có nên nói tiếp hay không.

“Ngươi muốn nói, sợ là Mộ Phi Chỉ sẽ không thủ phải không?" Tần Huyền Qua đặt ly trà xuống, ung dung cười nói.

“Vâng." Quản gia rất chắc chắn đáp: “Ý của lão nô chính là như vậy."

“Quản gia, ngươi có biết vì sao phu thê Mộ Phi Chỉ phải lấy được Huyết linh chi không?" Tần Huyền Qua hỏi Quản gia.

“Nghe nói là vì chữa bệnh cho Tiểu vương tử." Quản gia mơ hồ đáp.

“Mộ Phi Chỉ coi nữ nhân này như bảo vậy, nghe nói vì nữ nhân này dùng tính mạng của mình để sinh đứa nhỏ, cho nên, chỉ cần có một chút hi vọng, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua." Tần Huyền Qua giống như nắm chắc nói: “Mộ Phi Chỉ này, nhìn như vô tình, nhưng thật ra, gặp phải thê nhi, vẫn vô cùng mềm lòng. Nhớ kỹ, tối hôm nay có người sẽ đến Đông cung, nhất định phải ứng phó tốt cho ta." Tần Huyền Qua càng nghĩ càng vui vẻ, đợi quản gia lĩnh mệnh rời đi, hắn không nhịn được bật cười lớn, thần nghĩ: “Chờ ngươi lật thuyền trong mương, còn nữ nhân kia sẽ chết."

Lúc trời tối, trong đêm khuya, Đông cung đúng là có một đám thích khách không mời mà đến, phương hướng chính là tìm vị trí của hầm băng.

Vừa đến rạng sáng ngày thứ hai, khi Tần Huyền Qua chuẩn bị đi vào triều, quản gia liền nói tình huống này cho hắn nghe.

Sắc mặt Tần Huyền Qua bình tĩnh hỏi: “Giết được bao nhiêu?"

“Hồi điện ta, chỉ bị thương, không bị giết." Quản gia giải thích: “Võ công của những người áo đen đó rất cao."

“Ta chính là muốn như thế, tốt lắm, ta đi vào triều trước, trở về chúng ta sẽ bố trí lại một chút, có lẽ tối hôm nay có sẽ mắc câu."

Tần Huyền Qua mang theo tâm tình sung gướng như vậy rời đi, kết quả chuyện xảy ra trên triều lại khiến hắn bất ngờ.

Xử lý xong mấy chuyện chính sự, Tần Hoàng đột nhiên hỏi Tần Huyền Qua: “Nghe nói Thái tử tìm được Huyết linh chi, muốn dâng tặng, không biết việc này có thật hay không?"

Tần Huyền Qua chợt ngẩn người, dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến, sẽ có một chiêu như vậy chờ mình, hắn không rõ, vì sao Mộ Phi Chỉ lại đem chuyện của Huyết linh chi nói với Tần Hoàng, cho dù là nói là một thứ mới, nhưng lấy tâm tình muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh đau đầu của Tần Hoàng, nếu Huyết linh chi rơi vào trong tay Tần Hoàng, phải nói là hắn (Mộ Phi Chỉ) hoàn toàn không còn hi vọng để cứu chữa Tiểu thái tử của hắn (Mộ Phi Chỉ), hắn (Tần Huyền Qua) không tin, Mộ Phi Chi lại có thể đi một nước cờ ngu xuẩn như vậy.

“Nhi thần vốn muốn cho phụ hoàng một kinh hỉ, không nghĩ tới phụ vương đã biết." Sững sờ cũng ngắn bằng một cái chớp mắt, nhiều năm mò mẫm lăn lộn cùng nhìn sắc mặt khiến cho Tần Huyền Qua rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, hắn cắn răng một cái, cứ thế thể hiện một mình là một hiếu tử, tươi cười cung kính nói với Tần Hoàng.

“Tốt lắm, không hổ là thái tử, nói vậy vì hiếu đạo vì huyết linh chi ngươi cũng phải trả giá không ít, trẫm nhất định sẽ có thưởng." Tối qua Tần Hoàng nghe Mộc Thạch nói qua, nói Thái tử thiên tân vạn khổ tìm được Huyết linh chi, chuẩn bị cho hắn một bất ngờ. Sau đó Mộc Thạch lại nói linh chi này có thể sớm chữa khỏi bệnh đau đầu nhiều năm qua của hắn, hắn vốn không nghĩ nói ra sớm như vậy, kết quả hắn nghĩ đến việc có thể chữa được chứng đau đầu của mình, hắn liền nhịn không được sáng sớm đã nói ra.

Tần Huyền Qua cúi đầu, che khuất ánh mắt ngoan độc của bản thân, hắn thầm nghĩ, các ngươi làm như vậy, liền càng đừng nghĩ lấy được Huyết linh chi, bởi vì Tần Hoàng sẽ không dễ dàng buông tay.

Trong lúc Tần Huyền Qua bị chọc giận đến sắp phát điên, Thẩm Hành Vu lại đang thoải mái ru rú ngủ nước ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, lại cười thành tiếng trong mộng. Mà Mộ Phi Chỉ vẫn nhìn bộ dạng mê muội ngủ của nàng, đúng lúc này, giọng nói rất lớn của Thần nhi liền đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh này.

“Phụ vương, mẫu hậu bị bệnh sao? Vì sao ngủ còn cười ra tiếng?"

“..." Nhi tử, mẫu hậu ngươi không có bệnh được không?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại