Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 47: Mộ Phi Chỉ, ngươi dám!
Gió đềm thổi nhẹ, hai người Đỗ Trọng và Mộ Phi Chỉ vẫn còn đứng cứng ngắc ở trước Thái Cực điện. Phúc Hải vừa bị Đỗ Trọng đá một cước, đến giờ vẫn chưa đứng lên được. Hắn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt.
"Phúc Hải, sai người đi đốt hậu viện Thái Y Viện cho ta, tất cả đều đốt hết." Mộ Phi Chỉ ra lệnh cho Phúc Hải đang thong thả đứng lên. (hậu viện: sân sau)
"Mộ Phi Chỉ, ngươi dám!" Phúc Hải chưa kịp nhận lệnh, tiếng gầm giận dữ của Đỗ Trọng truyền đến. Áo choàng màu đỏ sậm trên người hắn tung bay, giống như miệng của một ác ma đang muốn cắn nuốt thứ gì đó, nổi rõ ở trong gió. Trên mặt Đỗ Trọng lúc này, vẻ mặt âm dương quái khí trước kia đều biến mất, có chỉ còn lại ánh mắt ngoan độc và khuôn mặt nổi giận đùng đùng.
"Ngươi nghĩ ta có dám hay không? Phúc Hải, còn không nhanh nhận mệnh lệnh?" Mặt Mộ Phi Chỉ không thay đổi, đứng yên tại chỗ, bình tĩnh cố gắng khắc chế cảm xúc của chính mình.
"Ngươi biết rõ nơi đó ý nghĩa gì đối với ta, vậy mà vẫn muốn phá bỏ?" Một chưởng Đỗ Trọng bổ đến chỗ Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ không có chút nào sợ hãi, hắn vung tay đón, môi mỏng hơi hơi cong lên, cười lạnh nói: "Đó là mai rùa của ngươi, ngươi vẫn muốn tiếp tục làm con rùa, nhưng ta lại không muốn điều đó!"
"Nếu ngươi dám đốt, ta sẽ giết nữ nhân kia." Đột nhiên động tác Đỗ Trọng chậm lại, hắn vuốt vuốt tóc của mình, một bàn tay tái nhợt luồn qua mái tóc bạch kim, chỉ vào phía sau Mộ Phi Chỉ.
"Nếu ngươi dám động đến nàng, ta ẽ công bố thân phận của ngươi ra ngoài, Hoài Nam yên bình lâu như vậy, ta không ngại giang sơn này thêm chút loạn." Mộ Phi Chỉ không quay đầu, vẻ mặt vẫn như cũ, cười như không cười, khiến người ta đoán không ra.
"Ngươi điên rồi!" Nụ cười của Đỗ Trọng cương cứng trên khóe miệng, trong nháy mắt, sắc mặt hắn tái mét, làn da dường như càng thêm trong suốt.
"Đừng có chạm đến điểm mấu chốt của ta." Mộ Phi Chỉ tuy là nói từ từ, nhưng sự hung ác nham hiểm trong giọng nói khiến Đỗ Trọng kinh ngạc.
"Phúc Hải, đứng để làm gì? Đem đốt hậu viện cho ta." Cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của Đỗ Trọng càng ngày càng tái nhợt, Mộ Phi Chỉ đứng ở một bên vô cùng nhàn nhã ra lệnh cho Phúc Hải.
Đi được vài bước, hắn chợt dừng bước, nói với bóng dáng màu hồng đen kia: "Ly Viên vẫn trống, ngươi đi qua đó đi."
Lúc Mộ Phi Chỉ đi tới đại điện, trên người Thẩm Hành Vu mặckiện áo khoác đứng ở cửa nhìn hắn. Hắn nhíu mi, kéo tay nàng qua, tay nàng rất lạnh lẽo, trong lòng hắn cũng chợt lạnh theo. Cầm hai tay của nàng vào trong lòng bàn tay, hắn cúi đầu hà hơi, chà xát, hỏi: "Ra đây làm cái gì?"
"Nhìn chàng đánh nhau!" Thẩm Hành Vu cúi đầu, bước lên chui thằng vào lòng Mộ Phi Chỉ, sau đó liền nắm chặt quần áo của hắn không chịu buông tay. Mộ Phi Chỉ bất đắc dĩ, nhoáng một cái liền bế nàng lên. Sau khi đưa nàng vào trong chăn, hắn cũng nằm vào cùng. Nữ nhân bên cạnh dường như cảm giác được ấm áp, tự động rúc vào trong lòng hắn. Hắn cười mãn nguyện, tay lớn ôm chặt nữ nhân vào trong lòng, cả đêm ngủ ngon.
…...
Sáng sớm hôm sau, tin tức hậu viện Thái Y viện cháy bắt đầu lan truyền ồn ào huyên náo. Tin tức bên này còn không có bình tĩnh lại, chỗ ở mới của Đỗ Trọng là Ly Viên bên kia lại truyền đến động tĩnh lớn. Phúc Hải trở về bẩm báo nói, Đỗ Trọng biến nơi đó thành người ngã ngựa đổ, bảo là chém hết cây trong viện để làm một cỗ quan tài.
"Khụ khụ." Thẩm Hành Vu đang dùng cơm, bị lời này làm cho sặc. Mộ Phi Chỉ trước đó còn đang tao nhã ăn cơm, nghe thấy Thẩm Hành Vu bị sặc, lập tức bỏ bát đũa xuống, vừa vỗ phía sau lưng Thẩm Hành Vu, một bên cầm khăn giúp nàng lau miệng.
"Truyền ý chỉ của ta, nếu hắn lại tiếp tục náo loạn, ta sẽ đốt luôn Ly Viên." Mộ Phi Chỉ hạ tử lệnh cho Phúc Hải.
Lúc Phúc Hải truyền lại toàn bộ lời nói này cho Đỗ Trọng, nhất thời Đỗ Trọng yên tĩnh lại, chỉ một lát sau, đám cung nhân trong Ly Viên đều bị hắn đuổi hết ra. Đỗ Trọng đóng cửa lại, cả người giống như một con kiến bò trên chảo nóng, không thể yên ôn dù chỉ một phút. Sau cùng, hắn nâng trán đứng trước cái giường kia, cúi người nhìn ngó, dưới giường này không có cơ quan, lại nhìn chung quanh một chút, sạch sẽ vô cùng. Hắn suy nghĩ đến việc thân thể sẽ phải bại lộ ở trong không khí, Đỗ Trọng bắt đầu nhớ cái quan tài của, tật xấu được tạo nên từ khi còn nhỏ, làm sao có thể thay đổi được ngay lập tức.
Hắn đứng ở trước giường, động tác có chút chần chừ, đã nhiều năm không ngủ giường, trái lại lúc này hắn lại có một cảm giác gần hương tình khiếp (gần quê lại sợ), hắn vươn tay sờ sờ chăn trên giường, lại cầm lấy gối đầu khẽ vỗ vỗ, sờ từng chút một, bồi hồi rất lâu, rốt cục bất an mà ngồi xuống.
"Chậc chậc, dùng mấy giường chăn như vậy là muốn nóng chết ta sao?" Lần mò đệm chăn dưới thân, Đỗ Trọng chậc chậc cảm thán nói. Nếu có người đang ở đây mà nói, nhất định sẽ muốn đập chết Đỗ Trọng, bởi vì tám cái chăn Thiên Tàm ty kia là do Phúc Hải chuyển từ chỗ ngủ trước của hắn đến…
...
Thái Cực điện
Thẩm Hành Vu ngoái đầu nhìn nam nhân đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, do dự đã lâu, vẫn mở miệng hỏi: " Vì cái gì mà Đỗ Trọng lại muốn ngủ ở trong quan tài? Chẳng lẽ hắn sinh ra ở trong quan tài?"
"Là do thiếu chút nữa hắn chết ở trong quan tài, cho nên mới cả ngày coi quan tài là bảo bối, cách quan tài thì không có cảm giác an toàn." Mộ Phi Chỉ trả lời.
"Thật là kỳ lạ, người như hắn lại sợ hãi quan tài. Đúng rồi, những người đi tìm hiểu phương thuốc chữa đau đầu có tin tức gì sao?" Trong lòng Thẩm Hành Vu kỳ thật đang suy nghĩ đến một giả thiết, mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng mà không phải không có khả năng xảy ra. Nàng nhìn nam nhân cách đó không xa, đang tự suy tư nên nói ra hay không.
"Bên ngoài (ngoài sáng) thì là có người xin thuốc phương, tìm kiếm nơi mà quỷ y rơi xuống. Ngầm (trong tối), có người muốn ám sát Đỗ Trọng. A Vu, nàng thấy thế nào?" Bút đỏ vạch một nét sau cùng xuống, Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng dần dần bao phủ Thẩm Hành Vu.
"Phu quân, chàng có nghĩ tới hay không, hai kiện sự này đều do cùng một người tạo ra? Chàng có nghĩ tới hay không, Tần Huyền Giáo đến kinh đô rồi?"
"Bốp" một tiếng, bút đỏ lại bị bẻ gẫy.
"Phúc Hải, sai người đi đốt hậu viện Thái Y Viện cho ta, tất cả đều đốt hết." Mộ Phi Chỉ ra lệnh cho Phúc Hải đang thong thả đứng lên. (hậu viện: sân sau)
"Mộ Phi Chỉ, ngươi dám!" Phúc Hải chưa kịp nhận lệnh, tiếng gầm giận dữ của Đỗ Trọng truyền đến. Áo choàng màu đỏ sậm trên người hắn tung bay, giống như miệng của một ác ma đang muốn cắn nuốt thứ gì đó, nổi rõ ở trong gió. Trên mặt Đỗ Trọng lúc này, vẻ mặt âm dương quái khí trước kia đều biến mất, có chỉ còn lại ánh mắt ngoan độc và khuôn mặt nổi giận đùng đùng.
"Ngươi nghĩ ta có dám hay không? Phúc Hải, còn không nhanh nhận mệnh lệnh?" Mặt Mộ Phi Chỉ không thay đổi, đứng yên tại chỗ, bình tĩnh cố gắng khắc chế cảm xúc của chính mình.
"Ngươi biết rõ nơi đó ý nghĩa gì đối với ta, vậy mà vẫn muốn phá bỏ?" Một chưởng Đỗ Trọng bổ đến chỗ Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ không có chút nào sợ hãi, hắn vung tay đón, môi mỏng hơi hơi cong lên, cười lạnh nói: "Đó là mai rùa của ngươi, ngươi vẫn muốn tiếp tục làm con rùa, nhưng ta lại không muốn điều đó!"
"Nếu ngươi dám đốt, ta sẽ giết nữ nhân kia." Đột nhiên động tác Đỗ Trọng chậm lại, hắn vuốt vuốt tóc của mình, một bàn tay tái nhợt luồn qua mái tóc bạch kim, chỉ vào phía sau Mộ Phi Chỉ.
"Nếu ngươi dám động đến nàng, ta ẽ công bố thân phận của ngươi ra ngoài, Hoài Nam yên bình lâu như vậy, ta không ngại giang sơn này thêm chút loạn." Mộ Phi Chỉ không quay đầu, vẻ mặt vẫn như cũ, cười như không cười, khiến người ta đoán không ra.
"Ngươi điên rồi!" Nụ cười của Đỗ Trọng cương cứng trên khóe miệng, trong nháy mắt, sắc mặt hắn tái mét, làn da dường như càng thêm trong suốt.
"Đừng có chạm đến điểm mấu chốt của ta." Mộ Phi Chỉ tuy là nói từ từ, nhưng sự hung ác nham hiểm trong giọng nói khiến Đỗ Trọng kinh ngạc.
"Phúc Hải, đứng để làm gì? Đem đốt hậu viện cho ta." Cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của Đỗ Trọng càng ngày càng tái nhợt, Mộ Phi Chỉ đứng ở một bên vô cùng nhàn nhã ra lệnh cho Phúc Hải.
Đi được vài bước, hắn chợt dừng bước, nói với bóng dáng màu hồng đen kia: "Ly Viên vẫn trống, ngươi đi qua đó đi."
Lúc Mộ Phi Chỉ đi tới đại điện, trên người Thẩm Hành Vu mặckiện áo khoác đứng ở cửa nhìn hắn. Hắn nhíu mi, kéo tay nàng qua, tay nàng rất lạnh lẽo, trong lòng hắn cũng chợt lạnh theo. Cầm hai tay của nàng vào trong lòng bàn tay, hắn cúi đầu hà hơi, chà xát, hỏi: "Ra đây làm cái gì?"
"Nhìn chàng đánh nhau!" Thẩm Hành Vu cúi đầu, bước lên chui thằng vào lòng Mộ Phi Chỉ, sau đó liền nắm chặt quần áo của hắn không chịu buông tay. Mộ Phi Chỉ bất đắc dĩ, nhoáng một cái liền bế nàng lên. Sau khi đưa nàng vào trong chăn, hắn cũng nằm vào cùng. Nữ nhân bên cạnh dường như cảm giác được ấm áp, tự động rúc vào trong lòng hắn. Hắn cười mãn nguyện, tay lớn ôm chặt nữ nhân vào trong lòng, cả đêm ngủ ngon.
…...
Sáng sớm hôm sau, tin tức hậu viện Thái Y viện cháy bắt đầu lan truyền ồn ào huyên náo. Tin tức bên này còn không có bình tĩnh lại, chỗ ở mới của Đỗ Trọng là Ly Viên bên kia lại truyền đến động tĩnh lớn. Phúc Hải trở về bẩm báo nói, Đỗ Trọng biến nơi đó thành người ngã ngựa đổ, bảo là chém hết cây trong viện để làm một cỗ quan tài.
"Khụ khụ." Thẩm Hành Vu đang dùng cơm, bị lời này làm cho sặc. Mộ Phi Chỉ trước đó còn đang tao nhã ăn cơm, nghe thấy Thẩm Hành Vu bị sặc, lập tức bỏ bát đũa xuống, vừa vỗ phía sau lưng Thẩm Hành Vu, một bên cầm khăn giúp nàng lau miệng.
"Truyền ý chỉ của ta, nếu hắn lại tiếp tục náo loạn, ta sẽ đốt luôn Ly Viên." Mộ Phi Chỉ hạ tử lệnh cho Phúc Hải.
Lúc Phúc Hải truyền lại toàn bộ lời nói này cho Đỗ Trọng, nhất thời Đỗ Trọng yên tĩnh lại, chỉ một lát sau, đám cung nhân trong Ly Viên đều bị hắn đuổi hết ra. Đỗ Trọng đóng cửa lại, cả người giống như một con kiến bò trên chảo nóng, không thể yên ôn dù chỉ một phút. Sau cùng, hắn nâng trán đứng trước cái giường kia, cúi người nhìn ngó, dưới giường này không có cơ quan, lại nhìn chung quanh một chút, sạch sẽ vô cùng. Hắn suy nghĩ đến việc thân thể sẽ phải bại lộ ở trong không khí, Đỗ Trọng bắt đầu nhớ cái quan tài của, tật xấu được tạo nên từ khi còn nhỏ, làm sao có thể thay đổi được ngay lập tức.
Hắn đứng ở trước giường, động tác có chút chần chừ, đã nhiều năm không ngủ giường, trái lại lúc này hắn lại có một cảm giác gần hương tình khiếp (gần quê lại sợ), hắn vươn tay sờ sờ chăn trên giường, lại cầm lấy gối đầu khẽ vỗ vỗ, sờ từng chút một, bồi hồi rất lâu, rốt cục bất an mà ngồi xuống.
"Chậc chậc, dùng mấy giường chăn như vậy là muốn nóng chết ta sao?" Lần mò đệm chăn dưới thân, Đỗ Trọng chậc chậc cảm thán nói. Nếu có người đang ở đây mà nói, nhất định sẽ muốn đập chết Đỗ Trọng, bởi vì tám cái chăn Thiên Tàm ty kia là do Phúc Hải chuyển từ chỗ ngủ trước của hắn đến…
...
Thái Cực điện
Thẩm Hành Vu ngoái đầu nhìn nam nhân đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, do dự đã lâu, vẫn mở miệng hỏi: " Vì cái gì mà Đỗ Trọng lại muốn ngủ ở trong quan tài? Chẳng lẽ hắn sinh ra ở trong quan tài?"
"Là do thiếu chút nữa hắn chết ở trong quan tài, cho nên mới cả ngày coi quan tài là bảo bối, cách quan tài thì không có cảm giác an toàn." Mộ Phi Chỉ trả lời.
"Thật là kỳ lạ, người như hắn lại sợ hãi quan tài. Đúng rồi, những người đi tìm hiểu phương thuốc chữa đau đầu có tin tức gì sao?" Trong lòng Thẩm Hành Vu kỳ thật đang suy nghĩ đến một giả thiết, mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng mà không phải không có khả năng xảy ra. Nàng nhìn nam nhân cách đó không xa, đang tự suy tư nên nói ra hay không.
"Bên ngoài (ngoài sáng) thì là có người xin thuốc phương, tìm kiếm nơi mà quỷ y rơi xuống. Ngầm (trong tối), có người muốn ám sát Đỗ Trọng. A Vu, nàng thấy thế nào?" Bút đỏ vạch một nét sau cùng xuống, Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng dần dần bao phủ Thẩm Hành Vu.
"Phu quân, chàng có nghĩ tới hay không, hai kiện sự này đều do cùng một người tạo ra? Chàng có nghĩ tới hay không, Tần Huyền Giáo đến kinh đô rồi?"
"Bốp" một tiếng, bút đỏ lại bị bẻ gẫy.
Tác giả :
Nhất Bút Niên Hoa