Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 104: Ngoại truyện 1: Truyện của hai huynh đệ
Cha ta là Hoài Nam vương Mộ Phi Chỉ, mẹ ta là Hoài Nam Vương Hậu Thẩm Hành Vu, cô cô ta là Hoài Nam trưởng công chúa, dượng ta là hộ quốc đại tướng quân, thúc gia gia ta là quỷ y cộng thêm làm lão Vương gia nhàn tản. Uhm, ta nghĩ muốn xem ta còn có cái gì để "chứng minh" lý lịch hiển hách của mình, a..., đúng rồi, ta còn là Thái tử của Hoài Nam.
- Mộ Duyệt Thần
Sáng sớm, khi mặt trời mới nhô được một phần nhỏ, hai bóng dáng một lớn một nhỏ giữa một đám thái giám vây quanh, đi về phía Thái Nguyên điện. Đứa bé khoảng ba tuổi, nửa ngủ nửa tỉnh đi sau Mộ Phi Chỉ, tay nhỏ túm long bào của Mộ Phi Chỉ, miệng vẫn còn ngáp.
Phúc Hải đi sau hai người, vô cùng đau lòng cho đứa bé trai ba tuổi kia.
"Phụ vương, Thần Nhi không thể đi được nữa." Thần Nhi tuyệt đối không hề che giấu suy nghĩ của mình, trực tiếp nói với Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ vẫn mặc kệ hắn, không có bất cứ phản ứng giô, bước đi chắc chắn, tiến về phía trước.
Thấy cha của mình không để ý tới mình, Thần Nhi chu mỏ, đành phải tiếp tục túm lấy áo của Mộ Phi Chỉ, bước theo sau, hận không thể trực tiếp ghé lên trên người của Mộ Phi Chỉ.
Tuy Mộ Phi Chỉ không nói gì, nhưng Phúc Hải vẫn nhìn ra được, tốc độ đi đường của chủ tử đã chậm hơn nhiều, cái này là vì nhân nhượng cho đứa bé. Giống như ngày xưa, một lớn một nhỏ cùng đi vào triều. Hiện giờ Thần Nhi càng ngày càng thích ứng với cuộc sống như vậy. Trên thực tế, trừ lúc vào triều, hoạt động hằng ngày của hắn vẫn rất đơn giản. Bởi vì mẫu hậu thân ái của hắn đã tự mình đề nghị với phụ vương, mỗi ngày Thần Nhi chỉ học nửa canh giờ là được, thời gian khác sẽ để tự hắn phân phối.
Nhưng ngày hôm đó không giống như mọi ngày, bởi vì buổi lâm triều vẫn chưa xong, Thạch Lưu vội vàng chạy tới phía sau Thái Nguyên điện, vô cùng lo lắng gọi Phúc Hải đến.
Phúc Hải lắc đầu, bà cô nhỏ của tôi, nơi quan trọng của triều đình như vậy, ta chỉ lá một lão nô thì làm sao dám tùy ý làm bậy.
Thạch Lưu thật sự là gấp gáp, không còn biện pháp nào khác, trực tiếp tự mình đi lên bậc thang, đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, nhỏ giọng nói. Sau đó, các vị đại thần chỉ thấy Mộ Phi Chỉ lớn tiếng, gấp gáp quát nha hoàn đang đưng bên: "Sao không nói sớm?" Dứt lời, một tay ôm lấy Thần Nhi vào trong lòng, rồi vội vàng không thấy bóng dáng nữa.
Buổi lên triều này, vương thượng cũng đã chạy không còn bóng dáng, các vị đại thần liền hỏi vị quan mới nhận chức thừa tướng chưa đầy hai năm, Trúc Thừa tướng: "Thừa tướng, chuyện gì đang diễn ra vậy?"
"Nói vậy, xem ra là vương hậu nương nương muốn sinh Long tự!" Thừa tướng mím môi, mỉm cười, sau đó liền đi ra ngoài.
Mọi người thấy bóng dáng ôn nhuận tao nhã trong ánh mặt trời mới mọc của hằn chạy càng ngày càng xa, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ từ đi ra Thái Nguyên điện.
Lúc Mộ Phi Chỉ ôm Thần Nhi trở lại Thái Cực điện, Thẩm Hành Vu đang ở bên trong kêu lớn, Mộ Phi Chỉ nhìn về phía Đỗ Trọng vừa vội vàng đi tới, hỏi: "Không phải nói sinh qua một lần sẽ không đau sao?"
"Ngốc tử mới có thể cảm thấy không đau, cắt một khối thịt từ trên thân ngươi thì ngươi có cảm thấy đau hay không!" Đỗ Trọng cười nhạo một tiếng.
Vừa nói dứt lời, Đỗ Trọng miêu tả sinh động như vậy, Mộ Phi Chỉ càng cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy lên tận cổ họng, hắn nhét Thần Nhi vào trong lòng Đỗ Trọng, vội vã bỏ chạy đi vào, cũng không thèm để ý lời ngăn cản của bà mụ.
Hai tay Thần Nhi ôm cổ Đỗ Trọng, rất nghi ngờ hỏi: "Thúc gia gia, chừng nào thì ngươi cũng sinh cho thần nhi một tiểu thúc thúc để chơi đùa?"
Đỗ Trọng cười khúc khích, vô cùng bình tĩnh nói: "Nam nhân không sinh hài tử."
"..."
...
Thẩm Hành Vu ở bên trong hô to chưa đầy một khắc (khoảng 15 phút), liền nghe thấy tiếng khóc lảnh lót của trẻ sơ sinh vang lên, Đỗ Trọng nghe thấy thanh âm này, khách khách nở nụ cười, nói: "Xem ra, mong muốn của phụ vương ngươi lại thất bại rồi."
Cái đầu nhỏ của Thần Nhi nhanh chóng suy nghĩ, giật mình nói: "Chẳng lẽ mẫu hậu sinh đệ đệ?"
"Ngươi có suy nghĩ gì?" Đỗ Trọng ôm hắn hỏi, "Uh`m, vô cùng vui vẻ." Quả thực trong lòng Thần Nhi đang tràn đầy hoa nở, rốt cục có thể đợi được một người hầu nhỏ, ha ha, về sau không thể trách hắn trêu cợt người ta.
Lúc hai người nói chuyện, Mộ Phi Chỉ đang ngồi ở trên giường, đau lòng xoa mồ hôi cho Thẩm Hành Vu,
Thẩm Hành Vu cầm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, toàn thân giống như mất hết sức lục, nằm ở bên người Mộ Phi Chỉ.
"Vương thượng, là vị Tiểu Vương Tử." Bà mụ ôm tiểu oa nhi được bao bọc thật tốt đến, ý cười đầy mặt bẩm báo cho Mộ Phi Chỉ. Lại là đứa bé mập mạp, xem ra tiền thưởng lần này sẽ không ít, bà mụ suy nghĩ ở trong lòng.
Mộ Phi Chỉ nhìn tiểu oa nhi xấu xí như một con khỉ con, khóe miệng giật giật, rõ rang hắn ngóng trông nữ nhi, lại cứ cho hắn một tên tiểu tử (bé trai), thật sự là! Chẳng qua, trước mắt là quan trọng nhất vẫn là Thẩm Hành Vu, nàng sinh hài tử cho hắn, chung quy, người mệt nhất vẫn lại là nàng.
Lúc Mộ Tê Hoàng vội vàng ôm hài tử tới, Thẩm Hành Vu đã ngủ mất, nàng nghe nói sinh được một tên tiểu tử, lại nhìn tiểu tử đang phun bong bóng trong lồng ngực mình, rất nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ nhà chúng ta không có mạng sinh nữ nhi?"
Mộ Phi Chỉ vừa nghe, khụ một tiếng, nói: "Làm sao có thể, ngươi không phải là nữ nhân sao?"
"Ai, cũng đúng." Mộ Tê Hoàng cười nhạo bản thân.
Đỗ Trọng ở một bên lắc đầu nói: "Chậc chậc, phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm."
"Phi." Nghe thấy Đỗ Trọng cười nhạo, Mộ Tê Hoàng khinh miệt xì một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Trọng một cái.
"Ngươi giúp ta ôm Dật Hiên, ta đi ôm tiểu oa nhi." Mộ Tê Hoàng nhét nhi tử nhà mình cho Mộ Phi Chỉ, sau đó liền ôm tiểu oa nhi như con khỉ con kia, gọi Thần Nhi đang vểnh môi ngồi ở bên giường đến, một tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Nhi nói: "Thần Nhi, dượng ngươi sai người mang một thùng nho rất ngon từ Hoài Bắc về, ngươi xem, người đầu tiên cô cô nghĩ đến là ngươi liền mang đến cho ngươi rồi."
Nghe thấy cô cô vẫn thân thiết với mình như vậy, Thần Nhi dẩu miệng nhỏ lên lập tức hạ xuống, thậm chí tâm trạng rất tốt liếc mắt nhìn con khỉ nhỏ kia một cái.
Mộ Tê Hoàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn dần dần nở nụ cười, lúc này mới buông lo lắng trong lòng xuống, phải biết rằng, lão Nhị sinh ra, khó đảm bảo trong lòng lão Đại không cảm thấy mất mát.
“ Cảm ơn cô cô." Thàn Nhi ôm đầu Mộ Tê Hoàng, hôn một ngụm lên mặt nàng, lúc này mới chạy đến bên người Mộ Phi Chi, trèo lên đầu gối của hắn, hôn một cái lên mặt Mộ Phi Chi, sau đó chỉ vào con khỉ con trong lòng Mộ Tê Hoàng hỏi Mộ Phi Chi: “ Phụ Vương, con khỉ con này là áo bông của người sao?"
Mộ Phi Chi vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “ Có vẻ như không phải, bởi vì đây là em trai con."
“ Uhm." Thần Nhi hừ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Sao tiểu tử lại xấu như vậy.
Con khi con vừa sinh ra đã bị Mộ Phi Chi và Mộ Duyệt Thần ghét bỏ, đúng là Nhị vương tử Hoài Nam, Mộ Duyệt Phong. Vốn là cho rằng sẽ sinh nữ nhi, cho nên chuẩn bị toàn là tên của con gái. Nhưng, lại sinh con trai, cho nên phải thay đổi tên.
Có thể là ngay từ khi sinh ra là một oa nhi quái lạ, cho nên tật xấu trên người còn nhiều hơn cả lão cha và lão anh hắn cộng lại.
Một năm sau,
Thần Nhi nằm ở trên ghé tựa ở Ngự Thư Phòng, vừa ăn nho, vừa duỗi đầu ngón tay oán hận với Mộ Phi Chi: “ Thứ nhất, khong thích uống sữa của bà vú, mỗi ngày luôn luôn dính lấy mẫu hậu."
Đang phê duyệt tấu chương, Mộ Phi Chi dừng một chút, sau đó vô cùng đồng ý gật đầu, lập tức nói: “ Tiếp tục."
“ Thú hai, thích sạch sẽ còn hơn so với phụ vương, có cái giường rách cũng không đồng ý cho người khác đụng, đụng vào hắn, hắn lại ồn apf muốn tắm."
“ Thứ ba, vừa kén ăn vừa lười, cái gì cũng bắt tự mẫu hậu phải đút."
Thần Nhi nói tới đây, bưng khay nhỏ, tự nhiên nhướng nhướng mày, vẻ mặt kia không khác gì Mộ Phi Chi, lập tức, liền nghe hắn nói: “ Nhưng mà ta không thèm để vào mắt."
“ A...?" Mộ Phi Chi nhíu nhíu mày.
Thần Nhi nở nụ cười một tiếng, sau đó liền liền vỗ vỗ tay, chạy về Thái Cực điện.
Lúc Thần Nhi đi vào, Thẩm Hành Vu đang ngồi ở trong sân, bên người có một cái nôi nhỏ đặt một tiểu oa nhi, đã có thể nói chuyện mềm mại.
“ Mẫu hậu." Trong mắt Thần Nhi nén nước mắt, vô cùng ủy khuất ghé sát vào người Thầm Hành Vu, thanh âm mềm mại nói: “ Mẫu hậu, có phải người không thích Thần Nhi nữa."
Xoạch một tiếng, một giọt nước chảy ra từ trong mắt của Thần Nhi.
Thầm Hành Vu nhìn bộ dáng nhi tử ủy khuất, ôm hắn đưa đến trước mặt mình, lau nước mắt cho hắn, giọng nói ôn nhu: “ Làm sao vây."
Thần Nhi điều chỉnh phương hướng của mình, rất xảo diệu chặn ánh mắt của tiểu oa nhi sau lưng kia, sau đó mới bĩu môi, rất là ủy khuất nói: “ Mẫu hậu, rất lâu người không có hôn nhẹ Thần Nhi rồi!"
Thầm Hành Vu bị ánh mắt nhỏ Thần Nhi làm cho mềm lòng, tuy nhiên, đêm qua nàng mới hôn tiểu tử kia, nhưng hiển nhiên tiểu tử kia chọn lựa quên đi.
Thần Nhi rất có ánh mắt, nhìn thấu được cảm xúc của Thẩm Hành Vu, hắn làm nũng cọ vào người Thẩm Hành Vu, thân thể béo tròn che kín ánh mắt của tiểu tử đằng sau lưng.
“ Hừ." Duyệt Phong nằm úp sấp ở trong nôi, bé không thể tiếp tục nghe thêm, hừ lạnh một tiếng, trơn trừng mắt nhìn Thần Nhi sau đó lười biếng xoay người.
Thẩm Hành Vu buồn cười nhìn hai đứa con trai.
Xuân đi thu tới, lại qua một năm, Thần Nhi bốn tuổi, Phong Nhi cũng đã hai tuổi.
Theo thời gian trôi qua, Mộ Phi Chi càng ngày càng săn sóc đối với Thẩm Hành Vu, quả thực khiến người ta giận sôi người. Mấy ngày nay, Mộ Phi Chi qua bận rộn chuyện chiến sự tiền tuyến và Hoài Bắc, Thẩm Hành Vu cũng trợ giúp Đỗ Trọng ở Thái Y viện, điều chế thuốc cần thiết cho chiến sự, không có hai cái người lớn trong coi, sự “ tranh đấu gay gắt" giữa hai tiểu oa nhi liền bắt đầu.
Tư nhỏ Thần Nhi liền phúc hắc, sáng sớm mỗi ngày trước khi đi theo phụ vương vào triều, nhất định phải đến trước phòng nhỏ của Phong Nhi. Cho dù là mùa đông rất lạnh, cũng muốn nhét cái gì đó vào trong ổ chăn của Phong Nhi mới vui ươi hớn hở chạy ra ngoài. Thời tiết Hoài Nam lạnh lẽo, nhét cái gì đó vào ổ chăn ấm áp đễ chịu, liền khiến Phong Nhi bị lạnh, đối với Phong Nhi có tính khí lớn lúc thức dậy mà nói, cái này đòn đúng là thực sự kết thù.
Nhưng Thần Nhi rất cơ trí, chẳng những không có bị Phong Nhi ám toán, ngược lại thường thường có thể nhét đủ thứ vào trong ổ chăn cỏa Phong Nhi, có một lần, ngay cả Cầu Cầu cũng bị nhét vào.
Dù sao tuổi của Phong Nhi vẫn còn nhỏ, có một số việc thực sự không đấu được Thần Nhi. Nhưng hắn ại có một đòn sát thủ. Bởi vì trời sinh tiểu oa nhi này khác lạ, lại còn có thiên phú đối với dược liệu, ngay cả Đỗ Trọng cũng muốn thu hắn làm đồ đệ. Cho nên, hôm nay hắn liền híp mắt, ghé trên lưng Phúc Hải, thừa dịp Đỗ Trọng nghỉ ngơi, muốn xin Đỗ Trọng một loại thuốc.
“ Thúc gia gia, người cho ta xin một gói ba đậu khiến người ta tiểu chảy ba ngày đi." Phong Nhi rất trực tiếp hỏi Đỗ Trọng.
“ Ưm, anh ngươi vừa lấy rồi." Đỗ Trọng nâng mắt.
“..." Phong Nhi té xỉu, sao động tác tên đáng ghét kia nhanh như vậy.
“ Phong Nhi, tốt nhất hôm nay ngươi đừng ăn cái gì, không chừng tiểu tử kia hạ thuốc ngươi ở chỗ nào đó!" Trước khi Phong Nhi đi, Đỗ Trọng tốt bụng nhắc nhở.
Suốt cả một ngày này, Phong Nhi không ăn cơm, nhưng là, vẫn bị tiểu chảy ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Nghe cách vách Phong Nhi chạy mấy chuyến ra ngoài, Thần Nhi che miệng cười khách khách, thầm nghĩ: Nhóc con, gì mà có thiên phú dược liệu, ba đậu đặc chế này nghiền thành bột, rắc vào hương trong thư phòng cũng đủ để ngươi tiêu chảy ba ngày.
- Mộ Duyệt Thần
Sáng sớm, khi mặt trời mới nhô được một phần nhỏ, hai bóng dáng một lớn một nhỏ giữa một đám thái giám vây quanh, đi về phía Thái Nguyên điện. Đứa bé khoảng ba tuổi, nửa ngủ nửa tỉnh đi sau Mộ Phi Chỉ, tay nhỏ túm long bào của Mộ Phi Chỉ, miệng vẫn còn ngáp.
Phúc Hải đi sau hai người, vô cùng đau lòng cho đứa bé trai ba tuổi kia.
"Phụ vương, Thần Nhi không thể đi được nữa." Thần Nhi tuyệt đối không hề che giấu suy nghĩ của mình, trực tiếp nói với Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ vẫn mặc kệ hắn, không có bất cứ phản ứng giô, bước đi chắc chắn, tiến về phía trước.
Thấy cha của mình không để ý tới mình, Thần Nhi chu mỏ, đành phải tiếp tục túm lấy áo của Mộ Phi Chỉ, bước theo sau, hận không thể trực tiếp ghé lên trên người của Mộ Phi Chỉ.
Tuy Mộ Phi Chỉ không nói gì, nhưng Phúc Hải vẫn nhìn ra được, tốc độ đi đường của chủ tử đã chậm hơn nhiều, cái này là vì nhân nhượng cho đứa bé. Giống như ngày xưa, một lớn một nhỏ cùng đi vào triều. Hiện giờ Thần Nhi càng ngày càng thích ứng với cuộc sống như vậy. Trên thực tế, trừ lúc vào triều, hoạt động hằng ngày của hắn vẫn rất đơn giản. Bởi vì mẫu hậu thân ái của hắn đã tự mình đề nghị với phụ vương, mỗi ngày Thần Nhi chỉ học nửa canh giờ là được, thời gian khác sẽ để tự hắn phân phối.
Nhưng ngày hôm đó không giống như mọi ngày, bởi vì buổi lâm triều vẫn chưa xong, Thạch Lưu vội vàng chạy tới phía sau Thái Nguyên điện, vô cùng lo lắng gọi Phúc Hải đến.
Phúc Hải lắc đầu, bà cô nhỏ của tôi, nơi quan trọng của triều đình như vậy, ta chỉ lá một lão nô thì làm sao dám tùy ý làm bậy.
Thạch Lưu thật sự là gấp gáp, không còn biện pháp nào khác, trực tiếp tự mình đi lên bậc thang, đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, nhỏ giọng nói. Sau đó, các vị đại thần chỉ thấy Mộ Phi Chỉ lớn tiếng, gấp gáp quát nha hoàn đang đưng bên: "Sao không nói sớm?" Dứt lời, một tay ôm lấy Thần Nhi vào trong lòng, rồi vội vàng không thấy bóng dáng nữa.
Buổi lên triều này, vương thượng cũng đã chạy không còn bóng dáng, các vị đại thần liền hỏi vị quan mới nhận chức thừa tướng chưa đầy hai năm, Trúc Thừa tướng: "Thừa tướng, chuyện gì đang diễn ra vậy?"
"Nói vậy, xem ra là vương hậu nương nương muốn sinh Long tự!" Thừa tướng mím môi, mỉm cười, sau đó liền đi ra ngoài.
Mọi người thấy bóng dáng ôn nhuận tao nhã trong ánh mặt trời mới mọc của hằn chạy càng ngày càng xa, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ từ đi ra Thái Nguyên điện.
Lúc Mộ Phi Chỉ ôm Thần Nhi trở lại Thái Cực điện, Thẩm Hành Vu đang ở bên trong kêu lớn, Mộ Phi Chỉ nhìn về phía Đỗ Trọng vừa vội vàng đi tới, hỏi: "Không phải nói sinh qua một lần sẽ không đau sao?"
"Ngốc tử mới có thể cảm thấy không đau, cắt một khối thịt từ trên thân ngươi thì ngươi có cảm thấy đau hay không!" Đỗ Trọng cười nhạo một tiếng.
Vừa nói dứt lời, Đỗ Trọng miêu tả sinh động như vậy, Mộ Phi Chỉ càng cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy lên tận cổ họng, hắn nhét Thần Nhi vào trong lòng Đỗ Trọng, vội vã bỏ chạy đi vào, cũng không thèm để ý lời ngăn cản của bà mụ.
Hai tay Thần Nhi ôm cổ Đỗ Trọng, rất nghi ngờ hỏi: "Thúc gia gia, chừng nào thì ngươi cũng sinh cho thần nhi một tiểu thúc thúc để chơi đùa?"
Đỗ Trọng cười khúc khích, vô cùng bình tĩnh nói: "Nam nhân không sinh hài tử."
"..."
...
Thẩm Hành Vu ở bên trong hô to chưa đầy một khắc (khoảng 15 phút), liền nghe thấy tiếng khóc lảnh lót của trẻ sơ sinh vang lên, Đỗ Trọng nghe thấy thanh âm này, khách khách nở nụ cười, nói: "Xem ra, mong muốn của phụ vương ngươi lại thất bại rồi."
Cái đầu nhỏ của Thần Nhi nhanh chóng suy nghĩ, giật mình nói: "Chẳng lẽ mẫu hậu sinh đệ đệ?"
"Ngươi có suy nghĩ gì?" Đỗ Trọng ôm hắn hỏi, "Uh`m, vô cùng vui vẻ." Quả thực trong lòng Thần Nhi đang tràn đầy hoa nở, rốt cục có thể đợi được một người hầu nhỏ, ha ha, về sau không thể trách hắn trêu cợt người ta.
Lúc hai người nói chuyện, Mộ Phi Chỉ đang ngồi ở trên giường, đau lòng xoa mồ hôi cho Thẩm Hành Vu,
Thẩm Hành Vu cầm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, toàn thân giống như mất hết sức lục, nằm ở bên người Mộ Phi Chỉ.
"Vương thượng, là vị Tiểu Vương Tử." Bà mụ ôm tiểu oa nhi được bao bọc thật tốt đến, ý cười đầy mặt bẩm báo cho Mộ Phi Chỉ. Lại là đứa bé mập mạp, xem ra tiền thưởng lần này sẽ không ít, bà mụ suy nghĩ ở trong lòng.
Mộ Phi Chỉ nhìn tiểu oa nhi xấu xí như một con khỉ con, khóe miệng giật giật, rõ rang hắn ngóng trông nữ nhi, lại cứ cho hắn một tên tiểu tử (bé trai), thật sự là! Chẳng qua, trước mắt là quan trọng nhất vẫn là Thẩm Hành Vu, nàng sinh hài tử cho hắn, chung quy, người mệt nhất vẫn lại là nàng.
Lúc Mộ Tê Hoàng vội vàng ôm hài tử tới, Thẩm Hành Vu đã ngủ mất, nàng nghe nói sinh được một tên tiểu tử, lại nhìn tiểu tử đang phun bong bóng trong lồng ngực mình, rất nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ nhà chúng ta không có mạng sinh nữ nhi?"
Mộ Phi Chỉ vừa nghe, khụ một tiếng, nói: "Làm sao có thể, ngươi không phải là nữ nhân sao?"
"Ai, cũng đúng." Mộ Tê Hoàng cười nhạo bản thân.
Đỗ Trọng ở một bên lắc đầu nói: "Chậc chậc, phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm."
"Phi." Nghe thấy Đỗ Trọng cười nhạo, Mộ Tê Hoàng khinh miệt xì một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Trọng một cái.
"Ngươi giúp ta ôm Dật Hiên, ta đi ôm tiểu oa nhi." Mộ Tê Hoàng nhét nhi tử nhà mình cho Mộ Phi Chỉ, sau đó liền ôm tiểu oa nhi như con khỉ con kia, gọi Thần Nhi đang vểnh môi ngồi ở bên giường đến, một tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Nhi nói: "Thần Nhi, dượng ngươi sai người mang một thùng nho rất ngon từ Hoài Bắc về, ngươi xem, người đầu tiên cô cô nghĩ đến là ngươi liền mang đến cho ngươi rồi."
Nghe thấy cô cô vẫn thân thiết với mình như vậy, Thần Nhi dẩu miệng nhỏ lên lập tức hạ xuống, thậm chí tâm trạng rất tốt liếc mắt nhìn con khỉ nhỏ kia một cái.
Mộ Tê Hoàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn dần dần nở nụ cười, lúc này mới buông lo lắng trong lòng xuống, phải biết rằng, lão Nhị sinh ra, khó đảm bảo trong lòng lão Đại không cảm thấy mất mát.
“ Cảm ơn cô cô." Thàn Nhi ôm đầu Mộ Tê Hoàng, hôn một ngụm lên mặt nàng, lúc này mới chạy đến bên người Mộ Phi Chi, trèo lên đầu gối của hắn, hôn một cái lên mặt Mộ Phi Chi, sau đó chỉ vào con khỉ con trong lòng Mộ Tê Hoàng hỏi Mộ Phi Chi: “ Phụ Vương, con khỉ con này là áo bông của người sao?"
Mộ Phi Chi vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “ Có vẻ như không phải, bởi vì đây là em trai con."
“ Uhm." Thần Nhi hừ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Sao tiểu tử lại xấu như vậy.
Con khi con vừa sinh ra đã bị Mộ Phi Chi và Mộ Duyệt Thần ghét bỏ, đúng là Nhị vương tử Hoài Nam, Mộ Duyệt Phong. Vốn là cho rằng sẽ sinh nữ nhi, cho nên chuẩn bị toàn là tên của con gái. Nhưng, lại sinh con trai, cho nên phải thay đổi tên.
Có thể là ngay từ khi sinh ra là một oa nhi quái lạ, cho nên tật xấu trên người còn nhiều hơn cả lão cha và lão anh hắn cộng lại.
Một năm sau,
Thần Nhi nằm ở trên ghé tựa ở Ngự Thư Phòng, vừa ăn nho, vừa duỗi đầu ngón tay oán hận với Mộ Phi Chi: “ Thứ nhất, khong thích uống sữa của bà vú, mỗi ngày luôn luôn dính lấy mẫu hậu."
Đang phê duyệt tấu chương, Mộ Phi Chi dừng một chút, sau đó vô cùng đồng ý gật đầu, lập tức nói: “ Tiếp tục."
“ Thú hai, thích sạch sẽ còn hơn so với phụ vương, có cái giường rách cũng không đồng ý cho người khác đụng, đụng vào hắn, hắn lại ồn apf muốn tắm."
“ Thứ ba, vừa kén ăn vừa lười, cái gì cũng bắt tự mẫu hậu phải đút."
Thần Nhi nói tới đây, bưng khay nhỏ, tự nhiên nhướng nhướng mày, vẻ mặt kia không khác gì Mộ Phi Chi, lập tức, liền nghe hắn nói: “ Nhưng mà ta không thèm để vào mắt."
“ A...?" Mộ Phi Chi nhíu nhíu mày.
Thần Nhi nở nụ cười một tiếng, sau đó liền liền vỗ vỗ tay, chạy về Thái Cực điện.
Lúc Thần Nhi đi vào, Thẩm Hành Vu đang ngồi ở trong sân, bên người có một cái nôi nhỏ đặt một tiểu oa nhi, đã có thể nói chuyện mềm mại.
“ Mẫu hậu." Trong mắt Thần Nhi nén nước mắt, vô cùng ủy khuất ghé sát vào người Thầm Hành Vu, thanh âm mềm mại nói: “ Mẫu hậu, có phải người không thích Thần Nhi nữa."
Xoạch một tiếng, một giọt nước chảy ra từ trong mắt của Thần Nhi.
Thầm Hành Vu nhìn bộ dáng nhi tử ủy khuất, ôm hắn đưa đến trước mặt mình, lau nước mắt cho hắn, giọng nói ôn nhu: “ Làm sao vây."
Thần Nhi điều chỉnh phương hướng của mình, rất xảo diệu chặn ánh mắt của tiểu oa nhi sau lưng kia, sau đó mới bĩu môi, rất là ủy khuất nói: “ Mẫu hậu, rất lâu người không có hôn nhẹ Thần Nhi rồi!"
Thầm Hành Vu bị ánh mắt nhỏ Thần Nhi làm cho mềm lòng, tuy nhiên, đêm qua nàng mới hôn tiểu tử kia, nhưng hiển nhiên tiểu tử kia chọn lựa quên đi.
Thần Nhi rất có ánh mắt, nhìn thấu được cảm xúc của Thẩm Hành Vu, hắn làm nũng cọ vào người Thẩm Hành Vu, thân thể béo tròn che kín ánh mắt của tiểu tử đằng sau lưng.
“ Hừ." Duyệt Phong nằm úp sấp ở trong nôi, bé không thể tiếp tục nghe thêm, hừ lạnh một tiếng, trơn trừng mắt nhìn Thần Nhi sau đó lười biếng xoay người.
Thẩm Hành Vu buồn cười nhìn hai đứa con trai.
Xuân đi thu tới, lại qua một năm, Thần Nhi bốn tuổi, Phong Nhi cũng đã hai tuổi.
Theo thời gian trôi qua, Mộ Phi Chi càng ngày càng săn sóc đối với Thẩm Hành Vu, quả thực khiến người ta giận sôi người. Mấy ngày nay, Mộ Phi Chi qua bận rộn chuyện chiến sự tiền tuyến và Hoài Bắc, Thẩm Hành Vu cũng trợ giúp Đỗ Trọng ở Thái Y viện, điều chế thuốc cần thiết cho chiến sự, không có hai cái người lớn trong coi, sự “ tranh đấu gay gắt" giữa hai tiểu oa nhi liền bắt đầu.
Tư nhỏ Thần Nhi liền phúc hắc, sáng sớm mỗi ngày trước khi đi theo phụ vương vào triều, nhất định phải đến trước phòng nhỏ của Phong Nhi. Cho dù là mùa đông rất lạnh, cũng muốn nhét cái gì đó vào trong ổ chăn của Phong Nhi mới vui ươi hớn hở chạy ra ngoài. Thời tiết Hoài Nam lạnh lẽo, nhét cái gì đó vào ổ chăn ấm áp đễ chịu, liền khiến Phong Nhi bị lạnh, đối với Phong Nhi có tính khí lớn lúc thức dậy mà nói, cái này đòn đúng là thực sự kết thù.
Nhưng Thần Nhi rất cơ trí, chẳng những không có bị Phong Nhi ám toán, ngược lại thường thường có thể nhét đủ thứ vào trong ổ chăn cỏa Phong Nhi, có một lần, ngay cả Cầu Cầu cũng bị nhét vào.
Dù sao tuổi của Phong Nhi vẫn còn nhỏ, có một số việc thực sự không đấu được Thần Nhi. Nhưng hắn ại có một đòn sát thủ. Bởi vì trời sinh tiểu oa nhi này khác lạ, lại còn có thiên phú đối với dược liệu, ngay cả Đỗ Trọng cũng muốn thu hắn làm đồ đệ. Cho nên, hôm nay hắn liền híp mắt, ghé trên lưng Phúc Hải, thừa dịp Đỗ Trọng nghỉ ngơi, muốn xin Đỗ Trọng một loại thuốc.
“ Thúc gia gia, người cho ta xin một gói ba đậu khiến người ta tiểu chảy ba ngày đi." Phong Nhi rất trực tiếp hỏi Đỗ Trọng.
“ Ưm, anh ngươi vừa lấy rồi." Đỗ Trọng nâng mắt.
“..." Phong Nhi té xỉu, sao động tác tên đáng ghét kia nhanh như vậy.
“ Phong Nhi, tốt nhất hôm nay ngươi đừng ăn cái gì, không chừng tiểu tử kia hạ thuốc ngươi ở chỗ nào đó!" Trước khi Phong Nhi đi, Đỗ Trọng tốt bụng nhắc nhở.
Suốt cả một ngày này, Phong Nhi không ăn cơm, nhưng là, vẫn bị tiểu chảy ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Nghe cách vách Phong Nhi chạy mấy chuyến ra ngoài, Thần Nhi che miệng cười khách khách, thầm nghĩ: Nhóc con, gì mà có thiên phú dược liệu, ba đậu đặc chế này nghiền thành bột, rắc vào hương trong thư phòng cũng đủ để ngươi tiêu chảy ba ngày.
Tác giả :
Nhất Bút Niên Hoa