Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 101: Âm mưu bị vạch trần
Edit: sena
"Chút tài mọn." Nam nhân đeo mặt nạ nhận lấy cái chén, sau đó thuận tay quăng cái chén ra ngoài, dường như rất xem thường với thủ đoạn nhỏ đó.
Thẩm Hành Vu cười ha ha, đổ nước trong chén ra, rửa tay thật sạch, sau đó khẽ nhếch khóe môi, rất châm chọc nói với nam nhân đeo mặt nạ: "Khinh địch, là sai lầm thứ nhất của ngươi."
Thẩm Hành Vu vừa mới dứt lời, bỗng nhiên tên nam nhân đeo mặt nạ cảm thấy tay mình đau đớn giống như bị lửa thiêu, hắn kinh ngạc nhìn trên tay mình càng ngày càng nhiều vệt màu đen, đột ngột ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi Thẩm Hành Vu: "Ngươi động tay chân gì trên tách trà?"
"Không phải ta đã nhắc nhở ngươi sao?" Thẩm Hành Vu vẫn tươi cười.
"Thuốc giải ở chỗ nào?" Nam nhân nhìn cánh tay càng ngày càng đen của mình, bộ dáng bình tĩnh vừa rồi, hiện giờ bắt đầu trở nên bối rối, Thẩm Hành Vu nhìn ánh mắt biến hóa phong phú kia của hắn, cười vời Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch nhìn Thẩm Hành Vu, sờ tay nàng, sau đó vô cùng bình tĩnh hỏi: "Uh, trà do nương tử pha rất dễ uống."
"Tâm trạng tốt, tự nhiên cái gì cũng tốt."Thẩm Hành Vu cười khẽ, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt vùng vẫy của nam nhân đeo mặt nạ.
"Nói, thuốc giải ở chỗ nào."
Dường như nam nhân mặt nạ đã quên mất mục đích đến chỗ này của mình, tất cả lực chú ý đều bị sự đau đớn ở trên tay thiêu đốt. Hắn ta không dám tin, nhìn miệng vết thương kia dần dần biến thành bộ dáng khó có thể không chế được, tâm trạng càng ngày càng trở nên cáu kỉnh hơn, mà lúc này Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ lại vẫn cứ nói nói cười cười, điều này không thể nghi ngờ càng thêm kích thích hắn, nhảy lên một cái, hắn rút kiếm bên hông ra, đâm về phía Thẩm Hành Vu.
Chỉ tiếc, kiếm kia vừa mới rút ra vỏ kiếm, đã bị người cản lại, một quân cờ nho nhỏ mang theo sức lực vô cùng lớn làm lệch phương hướng của kiếm.
Thẩm Hành Vu nhìn ngón tay dài của Mộ Phi Chỉ vừa đưa ra, vô cùng kinh ngạc nói: "Oa, chàng lấy quân cờ này từ đâu ra vậy?"
"Ừm, có thể là do Thần Nhi nhét vào người ta, xem ra, trở về chúng ta sẽ phải đổi một bộ quân cờ." Mộ Phi Chỉ nói chuyện với Thẩm Hành Vu như đang kể chuyện nhà.
"Xa xỉ, tìm một quân cờ khác không được hay sao?" Thẩm Hành Vu có chút hờn dỗi nói với Mộ Phi Chỉ, rõ ràng vẻ mặt kia là một phụ nhân cần cù tiết kiệm, chăm lo cho việc nhà.
Mộ Phi Chỉ mím môi cười: "Tất cả xin nghe lời của nương tử."
Nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói như vậy, Thẩm Hành Vu mới lộ ra vẻ mặt tươi cười vui mừng.
"Các hạ, nhìn diễn trò lâu như vậy, vẫn chưa đi ra sao?" Mộ Phi Chỉ lôi Thẩm Hành Vu đứng dậy, mặt hướng ra bên ngoài nói với một mảnh dương liễu suy tàn.
Nam nhân mặt nạ sợ hãi đặt đến đỉnh điểm, hắn nhìn Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó rất không cam lòng lui về một bên, một trận gió thu thổi qua, một nam nhân mang mặt nạ màu trắng bay ra từ phía sau bụi dương liễu.
Người nọ dừng lại ở trước mặt phu thê hai người, hai tay vỗ vỗ, giọng nói khàn khàn: "Không hổ là Hoài Nam vương."
“Các hạ là người của Thanh Long hội?" Mộ Phi Chỉ híp mắt, ánh mắt giết người lại lộ ra trong con ngươi của hắn. Thẩm Hành Vu rúc vào bên cạnh hắn, khí tràng trên người cũng không để cho bỏ qua.
Người nọ không ngờ Mộ Phi Chỉ sẽ đoán ra thân phận của mình một cách đơn giản như vậy, lập tức liền cười, vỗ vỗ tay về phía trước, sau đó chỉ thấy một con thuyền nhỏ bay trên mặt hồ đến, hình như trên đó có vài người đang đứng.
"Ta mời Hoài Nam vương đến đây, là muốn làm một cái giao dịch." Nam nhân đeo mặt nạ màu bạc nhìn đám thuộc hạ dẫn một nữ nhân che mặt lên, lông mày xếch lên nói với Mộ Phi Chỉ: "Nữ nhân này, Hoài Nam vương chắc không xa lạ đi."
Mộ Phi Chỉ cực kì lười biếng trừng mắt lên, sau đó nói: "Nếu là giao dịch, không thành thật như vậy, sao bổn vương lại phải đáp ứng ngươi." Nói xong, Mộ Phi Chỉ định ôm Thẩm Hành Vu đi về phía sau.
"Hãy khoan." Nam nhân đeo mặt nạ bạc không ngờ Mộ Phi Chỉ chỉ cần vậy mà có thể liếc mắt nhìn ra bí ẩn trong đó, lòng hiếu kỳ của hắn ta cũng bị khơi lên, sau đó liền hỏi Mộ Phi chỉ: "Từ chỗ nào mà ngươi lại có thể nhìn ra?"
Mộ Phi Chỉ cười: "Phụ vương ta đã từng nói, mẫu hậu là một nữ nhân chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra."
"Xem ra, Hoài Nam vương biết lần này ta đưa ai đến, không sai, lão Vương hậu không chết, hiện giờ đang ở ngay trên tay ta." Nam nhân đeo mặt nạ bạc nói.
"Trước khi ta không được nhìn thấy người thật, ta sẽ không đáp ứng bất cứ điều kiện gì của ngươi." Mộ Phi Chỉ rất cường ngạnh nói với nam nhân đeo mặt nạ.
"Đã hạ độc cấp dưới của ta, sau đó còn cứng rắn như vậy, Hoài Nam Vương đúng là danh bất hư truyền." Nam nhân mặt nạ bạc nhìn thuộc hạ của mình, có chút không cam lòng thổi còi.
Lúc này Thẩm Hành Vu ở bên cạnh từ từ nói một câu: "Cũng không phải là loại kịch độc gì, sao một đại nam nhân lại mảnh mai như vậy?"
Nam nhân vừa bị Thẩm Hành Vu hạ độc, khóe miệng nhịn không được mà giật giật, nữ nhân này thật không phải người.
"Ba canh giờ sau sẽ không sao." Thẩm Hành Vu kề sát Mộ Phi Chỉ, sau đó bổ sung một câu.
Lúc nữ nhân che mặt trên thuyền được đưa đến, nam nhân đeo mặt nạ phát hiện ánh mắt của Mộ Phi Chỉ có chút thay đổi. Nhìn đến sự biến hóa trong ánh mắt Mộ Phi Chỉ, nam nhân đeo mặt nạ rất là thỏa mãn. Nhưng nam nhân đeo mặt nạ không biết là, Thẩm Hành Vu đang ru rú ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, ánh mắt lườm nam nhân đeo mặt nạ một cái.
Nhìn xuyên thấu qua mặt nạ lạnh bằng kia, tự nhiên Thẩm Hành Vu cũng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt hắn ta, đây đúng là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, huống hồ, ve này cũng không thật sự là ve. Nữ nhân kia mặc một bộ quần áo màu đen, tóc vấn lên một cách tao nhã, ngoài vết nhăn ở giữa hai đầu lông mày, còn tất cả giống như bộ dáng trước đây mà Mộ Phi Chỉ gặp qua.
Lão Vương hậu dừng lại, đứng ở bên người nam nhân đeo mặt nạ, trong ánh mắt nén dòng nước mắt, thất thanh nói: "Phi Chỉ."
Mộ Phi Chỉ bước một bước lên phía trước, cảm xúc phức tạp lại hiện lên trong mắt hắn, sau đó mới quay đầu nhìn về phía nam nhân đeo mặt nạ, lạnh giọng hỏi: "Phải như thế nào ngươi mới đồng ý thả mẫu hậu của ta."
"Được, rất sảng khoái, chúng ta muốn Phong Đô." Nam nhân đeo mặt nạ không hề muốn che dấu ý đồ của mình, cũng rất sảng khoái nói ra.
Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn vào mắt Thẩm Hành Vu, ánh mắt hai người bình tĩnh trao đổi với nhau, ngay khi Mộ Phi Chỉ suy nghĩ, lão Vương hậu lại thấp giọng gọi Mộ Phi Chỉ vài tiếng, trong giọng nói kia lộ ra sự tang thương.
Phong Đô là trấn quan trọng của Hoài Nam, giống như một cánh cửa, một khi đưa Phong Đô ra ngoài, Hoài Nam sẽ bị hổng, cứ
Như vậy, Hoài Nam sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Chỉ cần nghĩ một chút, sẽ biết hậu quả gì nêu đưa Phong Đô ra ngoài.
“Không có khả năng." Thẩm Hành Vu mở miệng trước, sau đó nhìn về phía bên cạnh Mộ Phi Chỉ, sự cảnh cáo trong ánh mắt thể hiện rõ ràng.
Khóe môi của nam nhân đeo mặt nạ khẽ gợi lên, nhìn màn kịch vui này.
Mộ Phi Chỉ vẫn ôm cả người Thẩm hành Vu, nhưng là trong ánh mặt có sự thay đổi khác lạ, hắn hơi âm u mở miệng, hỏi lão vương hậu: “Mẫu hậu, ngươi không chết, tại sao lại rơi vào trong tay Thanh Long hội, sao không trở lại tìm chúng ta."
Trong mắt lão Vuơng hậu nén nước mắt, giọng nói cũng trong nghẹn ngào, ôn nhu nói:" Là phụ vương ngươi, cho cha hoàn đẩy ta vào trong đường ngầm, vốn ta muốn tìm ngươi và Hoàng Nhi. Nhưng đúng lúc đó phụ vương ngươi chết, ta cũng muốn kết thúc theo, chỉ là, ba lần bẩy lượt lại bị bọn hắn bắt được."
“ ngươi Mẫu hậu, nhất định ngươi phải chịu không ít khổ sở." Mộ Phi Chỉ thì thào nói.
Mắt thấy tiết mục mẫu tử tình thâm bắt đầu được chình diễn, nam nhân đeo mặt nạ ở bên cạnh nhắc nhở: “ Sao, Hoài Nam Vương, vụ giao dịch này ngươi làm hay không?"
Nhìn thấy Mộ Phi Chỉ có ý dố dự, Thẩm Hành Vu cầm lấy tay áo của Mộ Phi Chỉ, vô cùng giật mình nói: “ Phu quân, ngươi điên rồi sao?"
“ Được, ta đồng ý, nhưng trước tiên người phải thả mẫu hậu ta ra trước." Mộ Phi Chỉ lại tiến lên một bước, gần như đối diện với nam nhân đéo mặt nạ.
“ Trên thế gian này làm sao có chuyện tốt như vậy." Nam nhân đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, nhưng ta lại cứ thích chiếm tiện nghi đây." Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, muốn kéo lão Vương hậu vè bên mình.
Nam nhân đeo mặt nạ thấy Mộ Phi Chỉ ra tay, cũng nhanh chóng rút kiếm, đâm thẳng đến lão Vương hậu. Ngay lúc hai người ra tay, hai nhóm người ở bên ngoài cũng xông vào đánh nhau.
Mộ Phi Chỉ đánh nhau với nam nhân đeo mặt nạ, cho nên Thẩm Hành Vu đứng một mình ở nơi đó. Điều khiến người ta kinh ngạc là rõ ràng bên người nàng không có người bảo vệ, biểu hiện của lại vô cùng bình tĩnh, hai mắt chăm chú theo dõi nam nhân tranh đấu.
“Chủ tư, lùi ra phía sau." Ngay khi Thẩm Hành Vu yên lặng nhìn Mộ Phi Chỉ đánh nhau, Hắc Ưng đứng phía sau lưng, bảo họ cho Phẩm Hành Vu. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất mà trước khi đến đây Mộ Phi Chỉ đã giao cho hắn. Bảo vệ Thẩm Hành Vu thật tốt, về phần Mộ Phi Chỉ, chỉ có tự hắn lên sân khấu, trò này mới có thể diễn một cách chân thật?
“Xem ra Hoài Nam Vương đã sớm có chuẩn bị." Nam nhân đeo mặt nạ toàn nhưng chiêu đoạt mệnh, ra tay vô cùng độc ác.
Mộ Phi Chỉ cười:" Từ khi các ngươi giở trò ở trong hoàng cung của Hoài Bắc, ngươi nghĩ rằng hôm nay ta sẽ đến đây một mình để gặp người hay sao?"
“Tốt lắm, nhưng mà ta lại rất muốn nhìn xem, đường đường là Hoài Nam Vương, có phải ngươi định để mẫu thân của mình tự phải chịu cảnh nguy hiểm." Nói thì chậm sảy ra thì nhanh, bỗng nhiên tay trái của tên nam nhân đeo mặt nạ xuất hiện một cái chủy thủ nhỏ, bay thẳng đến chỗ lão vương hậu, cắm nên vai bà.
“Ha ha, tuy không thể so sánh với độc chơi đùa cùng Vương hậu nương nương, lần này thật sự là kịch độc." Nam nhân đeo mặt nạ dùng dao găm đâm sâu vào bả vai của lão Vương hậu, sau đó liền nở nụ cười.
“ Ngươi muốn chết." Mộ Phi Chỉ kéo thân thể lão Vương Hậu sang một bên, sau đó liền gắng sức đánh về người nọ.
Có lẽ người ta không đánh lại cơn giận dữ của Mộ Phi Chỉ, huống hồ bên người đã bị người của Thiên Cơ lâu giết gần hết, cho nên nam nhân đeo mặt nạ vẫn phải hoảng hốt bỏ chạy.
Sau khi người nọ bỏ chạy, Mộ Phi Chỉ cũng không đuổi theo, mà là trước hết nhìn về phía Thẩm Hành Vu phía sau Hắc Ưng. Sau khi xác định Thẩm Hành Vu không có việc gì, lúc này mới liếc mắt ra hiệu cho Hắc Ưng. Lập tức Hắc Ưng nói với lão Vương Hậu: “Nương nương, mời ngài đi theo thuộc hạ."
“Phi Phi, ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?" Lão Vương hậu có chút nghi ngờ nhìn về phía Mộ Phi Chỉ.
“Độc của người phải khám và chữa bệnh ngay lập tức, ta đưa ngươi đi gặp quỷ y." Mộ Phi Chỉ nói xong, liền gọi một chếc xe ngựa đến, trước tiên để cho lão Vương hậu ngồi lên xong, sau đó mới ôm Thẩm Hành Vu lên xe.
Bả vai của lão Vương hậu bị đâm một đao, sau khi lên xe, Mộ Phi Chỉ liền tách Thẩm Hành Vu và lão Vương hậu ra xa.
Nhưng lúc ghé vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu lại nhìn về phía vết thương của lão Vương hậu, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sư thúc sẽ buộc phải chữa trị vết thương đó."
Để đến Vương Cung, cũng chỉ cần có nửa canh giờ, nhưng mà, lão Vương hậu lại có chút khó hiểu, không phải nói là đi gặp quỷ y hay sao? Sao lại đến chỗ này?
Ba chữa Noãn Ngọc điện to đùng, dưới ánh nắng mặt trời càng có vẻ vô cùng chói mắt. Sau khi Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đưa lão Vương hậu vào trong vài người ở xung quanh nhanh chóng xông vào, trực tiếp đè lão Vương hậu trên mặt đất, trong mắt lão Vương hậu hiện lên một chút kinh ngạc, chẳng qua là bà ta chưa kịp suy nghĩ gì cả, đã bị người ta khống chế được tứ chi.
“Phi Chỉ, ngươi định làm gì vậy?" Lão Vương hậu cố chịu đựng đau đớn, nói với Mộ Phi Chỉ.
Giọng nói của Mộ Phi Chỉ lạnh lùng: “trói lại cho ta."
“Phi Chỉ, độc của mẫu hậu còn chưa được giải!" Trong lòng lão Vương hậu rơi xuống, không cảm thấy sợ hãi là không có khả năng.
“A, đương nhiên sẽ phải giải độc." Ánh mắt Mộ Phi Chỉ lạnh như băng, hận thù trong mắt hắn không ngừng tăng lên, chỉ nghe hắn nói: “Nếu ta để ngươi chết đơn giản như vậy, ta sẽ khiến cho… phụ vương và mẫu hậu đã chết đi của ta phải thất vọng, dì của ta, ngươi nói có đúng hay không?"
"Chút tài mọn." Nam nhân đeo mặt nạ nhận lấy cái chén, sau đó thuận tay quăng cái chén ra ngoài, dường như rất xem thường với thủ đoạn nhỏ đó.
Thẩm Hành Vu cười ha ha, đổ nước trong chén ra, rửa tay thật sạch, sau đó khẽ nhếch khóe môi, rất châm chọc nói với nam nhân đeo mặt nạ: "Khinh địch, là sai lầm thứ nhất của ngươi."
Thẩm Hành Vu vừa mới dứt lời, bỗng nhiên tên nam nhân đeo mặt nạ cảm thấy tay mình đau đớn giống như bị lửa thiêu, hắn kinh ngạc nhìn trên tay mình càng ngày càng nhiều vệt màu đen, đột ngột ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi Thẩm Hành Vu: "Ngươi động tay chân gì trên tách trà?"
"Không phải ta đã nhắc nhở ngươi sao?" Thẩm Hành Vu vẫn tươi cười.
"Thuốc giải ở chỗ nào?" Nam nhân nhìn cánh tay càng ngày càng đen của mình, bộ dáng bình tĩnh vừa rồi, hiện giờ bắt đầu trở nên bối rối, Thẩm Hành Vu nhìn ánh mắt biến hóa phong phú kia của hắn, cười vời Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch nhìn Thẩm Hành Vu, sờ tay nàng, sau đó vô cùng bình tĩnh hỏi: "Uh, trà do nương tử pha rất dễ uống."
"Tâm trạng tốt, tự nhiên cái gì cũng tốt."Thẩm Hành Vu cười khẽ, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt vùng vẫy của nam nhân đeo mặt nạ.
"Nói, thuốc giải ở chỗ nào."
Dường như nam nhân mặt nạ đã quên mất mục đích đến chỗ này của mình, tất cả lực chú ý đều bị sự đau đớn ở trên tay thiêu đốt. Hắn ta không dám tin, nhìn miệng vết thương kia dần dần biến thành bộ dáng khó có thể không chế được, tâm trạng càng ngày càng trở nên cáu kỉnh hơn, mà lúc này Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ lại vẫn cứ nói nói cười cười, điều này không thể nghi ngờ càng thêm kích thích hắn, nhảy lên một cái, hắn rút kiếm bên hông ra, đâm về phía Thẩm Hành Vu.
Chỉ tiếc, kiếm kia vừa mới rút ra vỏ kiếm, đã bị người cản lại, một quân cờ nho nhỏ mang theo sức lực vô cùng lớn làm lệch phương hướng của kiếm.
Thẩm Hành Vu nhìn ngón tay dài của Mộ Phi Chỉ vừa đưa ra, vô cùng kinh ngạc nói: "Oa, chàng lấy quân cờ này từ đâu ra vậy?"
"Ừm, có thể là do Thần Nhi nhét vào người ta, xem ra, trở về chúng ta sẽ phải đổi một bộ quân cờ." Mộ Phi Chỉ nói chuyện với Thẩm Hành Vu như đang kể chuyện nhà.
"Xa xỉ, tìm một quân cờ khác không được hay sao?" Thẩm Hành Vu có chút hờn dỗi nói với Mộ Phi Chỉ, rõ ràng vẻ mặt kia là một phụ nhân cần cù tiết kiệm, chăm lo cho việc nhà.
Mộ Phi Chỉ mím môi cười: "Tất cả xin nghe lời của nương tử."
Nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói như vậy, Thẩm Hành Vu mới lộ ra vẻ mặt tươi cười vui mừng.
"Các hạ, nhìn diễn trò lâu như vậy, vẫn chưa đi ra sao?" Mộ Phi Chỉ lôi Thẩm Hành Vu đứng dậy, mặt hướng ra bên ngoài nói với một mảnh dương liễu suy tàn.
Nam nhân mặt nạ sợ hãi đặt đến đỉnh điểm, hắn nhìn Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó rất không cam lòng lui về một bên, một trận gió thu thổi qua, một nam nhân mang mặt nạ màu trắng bay ra từ phía sau bụi dương liễu.
Người nọ dừng lại ở trước mặt phu thê hai người, hai tay vỗ vỗ, giọng nói khàn khàn: "Không hổ là Hoài Nam vương."
“Các hạ là người của Thanh Long hội?" Mộ Phi Chỉ híp mắt, ánh mắt giết người lại lộ ra trong con ngươi của hắn. Thẩm Hành Vu rúc vào bên cạnh hắn, khí tràng trên người cũng không để cho bỏ qua.
Người nọ không ngờ Mộ Phi Chỉ sẽ đoán ra thân phận của mình một cách đơn giản như vậy, lập tức liền cười, vỗ vỗ tay về phía trước, sau đó chỉ thấy một con thuyền nhỏ bay trên mặt hồ đến, hình như trên đó có vài người đang đứng.
"Ta mời Hoài Nam vương đến đây, là muốn làm một cái giao dịch." Nam nhân đeo mặt nạ màu bạc nhìn đám thuộc hạ dẫn một nữ nhân che mặt lên, lông mày xếch lên nói với Mộ Phi Chỉ: "Nữ nhân này, Hoài Nam vương chắc không xa lạ đi."
Mộ Phi Chỉ cực kì lười biếng trừng mắt lên, sau đó nói: "Nếu là giao dịch, không thành thật như vậy, sao bổn vương lại phải đáp ứng ngươi." Nói xong, Mộ Phi Chỉ định ôm Thẩm Hành Vu đi về phía sau.
"Hãy khoan." Nam nhân đeo mặt nạ bạc không ngờ Mộ Phi Chỉ chỉ cần vậy mà có thể liếc mắt nhìn ra bí ẩn trong đó, lòng hiếu kỳ của hắn ta cũng bị khơi lên, sau đó liền hỏi Mộ Phi chỉ: "Từ chỗ nào mà ngươi lại có thể nhìn ra?"
Mộ Phi Chỉ cười: "Phụ vương ta đã từng nói, mẫu hậu là một nữ nhân chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra."
"Xem ra, Hoài Nam vương biết lần này ta đưa ai đến, không sai, lão Vương hậu không chết, hiện giờ đang ở ngay trên tay ta." Nam nhân đeo mặt nạ bạc nói.
"Trước khi ta không được nhìn thấy người thật, ta sẽ không đáp ứng bất cứ điều kiện gì của ngươi." Mộ Phi Chỉ rất cường ngạnh nói với nam nhân đeo mặt nạ.
"Đã hạ độc cấp dưới của ta, sau đó còn cứng rắn như vậy, Hoài Nam Vương đúng là danh bất hư truyền." Nam nhân mặt nạ bạc nhìn thuộc hạ của mình, có chút không cam lòng thổi còi.
Lúc này Thẩm Hành Vu ở bên cạnh từ từ nói một câu: "Cũng không phải là loại kịch độc gì, sao một đại nam nhân lại mảnh mai như vậy?"
Nam nhân vừa bị Thẩm Hành Vu hạ độc, khóe miệng nhịn không được mà giật giật, nữ nhân này thật không phải người.
"Ba canh giờ sau sẽ không sao." Thẩm Hành Vu kề sát Mộ Phi Chỉ, sau đó bổ sung một câu.
Lúc nữ nhân che mặt trên thuyền được đưa đến, nam nhân đeo mặt nạ phát hiện ánh mắt của Mộ Phi Chỉ có chút thay đổi. Nhìn đến sự biến hóa trong ánh mắt Mộ Phi Chỉ, nam nhân đeo mặt nạ rất là thỏa mãn. Nhưng nam nhân đeo mặt nạ không biết là, Thẩm Hành Vu đang ru rú ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, ánh mắt lườm nam nhân đeo mặt nạ một cái.
Nhìn xuyên thấu qua mặt nạ lạnh bằng kia, tự nhiên Thẩm Hành Vu cũng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt hắn ta, đây đúng là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, huống hồ, ve này cũng không thật sự là ve. Nữ nhân kia mặc một bộ quần áo màu đen, tóc vấn lên một cách tao nhã, ngoài vết nhăn ở giữa hai đầu lông mày, còn tất cả giống như bộ dáng trước đây mà Mộ Phi Chỉ gặp qua.
Lão Vương hậu dừng lại, đứng ở bên người nam nhân đeo mặt nạ, trong ánh mắt nén dòng nước mắt, thất thanh nói: "Phi Chỉ."
Mộ Phi Chỉ bước một bước lên phía trước, cảm xúc phức tạp lại hiện lên trong mắt hắn, sau đó mới quay đầu nhìn về phía nam nhân đeo mặt nạ, lạnh giọng hỏi: "Phải như thế nào ngươi mới đồng ý thả mẫu hậu của ta."
"Được, rất sảng khoái, chúng ta muốn Phong Đô." Nam nhân đeo mặt nạ không hề muốn che dấu ý đồ của mình, cũng rất sảng khoái nói ra.
Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn vào mắt Thẩm Hành Vu, ánh mắt hai người bình tĩnh trao đổi với nhau, ngay khi Mộ Phi Chỉ suy nghĩ, lão Vương hậu lại thấp giọng gọi Mộ Phi Chỉ vài tiếng, trong giọng nói kia lộ ra sự tang thương.
Phong Đô là trấn quan trọng của Hoài Nam, giống như một cánh cửa, một khi đưa Phong Đô ra ngoài, Hoài Nam sẽ bị hổng, cứ
Như vậy, Hoài Nam sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Chỉ cần nghĩ một chút, sẽ biết hậu quả gì nêu đưa Phong Đô ra ngoài.
“Không có khả năng." Thẩm Hành Vu mở miệng trước, sau đó nhìn về phía bên cạnh Mộ Phi Chỉ, sự cảnh cáo trong ánh mắt thể hiện rõ ràng.
Khóe môi của nam nhân đeo mặt nạ khẽ gợi lên, nhìn màn kịch vui này.
Mộ Phi Chỉ vẫn ôm cả người Thẩm hành Vu, nhưng là trong ánh mặt có sự thay đổi khác lạ, hắn hơi âm u mở miệng, hỏi lão vương hậu: “Mẫu hậu, ngươi không chết, tại sao lại rơi vào trong tay Thanh Long hội, sao không trở lại tìm chúng ta."
Trong mắt lão Vuơng hậu nén nước mắt, giọng nói cũng trong nghẹn ngào, ôn nhu nói:" Là phụ vương ngươi, cho cha hoàn đẩy ta vào trong đường ngầm, vốn ta muốn tìm ngươi và Hoàng Nhi. Nhưng đúng lúc đó phụ vương ngươi chết, ta cũng muốn kết thúc theo, chỉ là, ba lần bẩy lượt lại bị bọn hắn bắt được."
“ ngươi Mẫu hậu, nhất định ngươi phải chịu không ít khổ sở." Mộ Phi Chỉ thì thào nói.
Mắt thấy tiết mục mẫu tử tình thâm bắt đầu được chình diễn, nam nhân đeo mặt nạ ở bên cạnh nhắc nhở: “ Sao, Hoài Nam Vương, vụ giao dịch này ngươi làm hay không?"
Nhìn thấy Mộ Phi Chỉ có ý dố dự, Thẩm Hành Vu cầm lấy tay áo của Mộ Phi Chỉ, vô cùng giật mình nói: “ Phu quân, ngươi điên rồi sao?"
“ Được, ta đồng ý, nhưng trước tiên người phải thả mẫu hậu ta ra trước." Mộ Phi Chỉ lại tiến lên một bước, gần như đối diện với nam nhân đéo mặt nạ.
“ Trên thế gian này làm sao có chuyện tốt như vậy." Nam nhân đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, nhưng ta lại cứ thích chiếm tiện nghi đây." Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, muốn kéo lão Vương hậu vè bên mình.
Nam nhân đeo mặt nạ thấy Mộ Phi Chỉ ra tay, cũng nhanh chóng rút kiếm, đâm thẳng đến lão Vương hậu. Ngay lúc hai người ra tay, hai nhóm người ở bên ngoài cũng xông vào đánh nhau.
Mộ Phi Chỉ đánh nhau với nam nhân đeo mặt nạ, cho nên Thẩm Hành Vu đứng một mình ở nơi đó. Điều khiến người ta kinh ngạc là rõ ràng bên người nàng không có người bảo vệ, biểu hiện của lại vô cùng bình tĩnh, hai mắt chăm chú theo dõi nam nhân tranh đấu.
“Chủ tư, lùi ra phía sau." Ngay khi Thẩm Hành Vu yên lặng nhìn Mộ Phi Chỉ đánh nhau, Hắc Ưng đứng phía sau lưng, bảo họ cho Phẩm Hành Vu. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất mà trước khi đến đây Mộ Phi Chỉ đã giao cho hắn. Bảo vệ Thẩm Hành Vu thật tốt, về phần Mộ Phi Chỉ, chỉ có tự hắn lên sân khấu, trò này mới có thể diễn một cách chân thật?
“Xem ra Hoài Nam Vương đã sớm có chuẩn bị." Nam nhân đeo mặt nạ toàn nhưng chiêu đoạt mệnh, ra tay vô cùng độc ác.
Mộ Phi Chỉ cười:" Từ khi các ngươi giở trò ở trong hoàng cung của Hoài Bắc, ngươi nghĩ rằng hôm nay ta sẽ đến đây một mình để gặp người hay sao?"
“Tốt lắm, nhưng mà ta lại rất muốn nhìn xem, đường đường là Hoài Nam Vương, có phải ngươi định để mẫu thân của mình tự phải chịu cảnh nguy hiểm." Nói thì chậm sảy ra thì nhanh, bỗng nhiên tay trái của tên nam nhân đeo mặt nạ xuất hiện một cái chủy thủ nhỏ, bay thẳng đến chỗ lão vương hậu, cắm nên vai bà.
“Ha ha, tuy không thể so sánh với độc chơi đùa cùng Vương hậu nương nương, lần này thật sự là kịch độc." Nam nhân đeo mặt nạ dùng dao găm đâm sâu vào bả vai của lão Vương hậu, sau đó liền nở nụ cười.
“ Ngươi muốn chết." Mộ Phi Chỉ kéo thân thể lão Vương Hậu sang một bên, sau đó liền gắng sức đánh về người nọ.
Có lẽ người ta không đánh lại cơn giận dữ của Mộ Phi Chỉ, huống hồ bên người đã bị người của Thiên Cơ lâu giết gần hết, cho nên nam nhân đeo mặt nạ vẫn phải hoảng hốt bỏ chạy.
Sau khi người nọ bỏ chạy, Mộ Phi Chỉ cũng không đuổi theo, mà là trước hết nhìn về phía Thẩm Hành Vu phía sau Hắc Ưng. Sau khi xác định Thẩm Hành Vu không có việc gì, lúc này mới liếc mắt ra hiệu cho Hắc Ưng. Lập tức Hắc Ưng nói với lão Vương Hậu: “Nương nương, mời ngài đi theo thuộc hạ."
“Phi Phi, ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?" Lão Vương hậu có chút nghi ngờ nhìn về phía Mộ Phi Chỉ.
“Độc của người phải khám và chữa bệnh ngay lập tức, ta đưa ngươi đi gặp quỷ y." Mộ Phi Chỉ nói xong, liền gọi một chếc xe ngựa đến, trước tiên để cho lão Vương hậu ngồi lên xong, sau đó mới ôm Thẩm Hành Vu lên xe.
Bả vai của lão Vương hậu bị đâm một đao, sau khi lên xe, Mộ Phi Chỉ liền tách Thẩm Hành Vu và lão Vương hậu ra xa.
Nhưng lúc ghé vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu lại nhìn về phía vết thương của lão Vương hậu, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sư thúc sẽ buộc phải chữa trị vết thương đó."
Để đến Vương Cung, cũng chỉ cần có nửa canh giờ, nhưng mà, lão Vương hậu lại có chút khó hiểu, không phải nói là đi gặp quỷ y hay sao? Sao lại đến chỗ này?
Ba chữa Noãn Ngọc điện to đùng, dưới ánh nắng mặt trời càng có vẻ vô cùng chói mắt. Sau khi Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đưa lão Vương hậu vào trong vài người ở xung quanh nhanh chóng xông vào, trực tiếp đè lão Vương hậu trên mặt đất, trong mắt lão Vương hậu hiện lên một chút kinh ngạc, chẳng qua là bà ta chưa kịp suy nghĩ gì cả, đã bị người ta khống chế được tứ chi.
“Phi Chỉ, ngươi định làm gì vậy?" Lão Vương hậu cố chịu đựng đau đớn, nói với Mộ Phi Chỉ.
Giọng nói của Mộ Phi Chỉ lạnh lùng: “trói lại cho ta."
“Phi Chỉ, độc của mẫu hậu còn chưa được giải!" Trong lòng lão Vương hậu rơi xuống, không cảm thấy sợ hãi là không có khả năng.
“A, đương nhiên sẽ phải giải độc." Ánh mắt Mộ Phi Chỉ lạnh như băng, hận thù trong mắt hắn không ngừng tăng lên, chỉ nghe hắn nói: “Nếu ta để ngươi chết đơn giản như vậy, ta sẽ khiến cho… phụ vương và mẫu hậu đã chết đi của ta phải thất vọng, dì của ta, ngươi nói có đúng hay không?"
Tác giả :
Nhất Bút Niên Hoa