Sủng Em Đến Nghiện
Chương 8-3
Lúc Lô Nguyệt Nguyệt đi ra từ trong phòng làm việc, chính là một khuôn mặt như vậy, không có một chút biểu cảm, trên mặt trắng bệnh,die»ndٿanl«equ»yd«onánh mắt đờ đẫn vô hồn; cô bây giờ không có biện pháp tưởng tượng, tình cảm giữa cô và Lăng Thiệu cứ như vậy mà kết thúc.
Cô không yêu đủ anh,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng cô không dám đi tìm anh, cô sợ mẹ bị Lăng phu nhân đuổi việc, cô sợ mẹ lo lắng sợ hãi; không biết từ lúc nào, trong mắt ẩn chứa nước mắt, cứ như vậy mà rơi xuống đất,die»ndٿanl«equ»yd«oncô đi về phía trước thật lâu, thật lâu, rốt cuộc tìm được một nơi an tĩnh, cúi đầu mà bắt đầu khóc rống lên.
Không biết khóc bao lâu, một giọng nam dễ nghe vang lên ở trên đầu cô, còn dẫn theo chút nụ cười,die»ndٿanl«equ»yd«on"Nguyệt Nguyệt, em làm sao vậy? Chẳng lẽ thi không tốt sao?"
Lô Nguyệt Nguyệt nghe thấy giọng nói của Ngô Lạc Lâm, hết sức cắn môi để cho mình không khóc,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng nước mắt cứ rơi xuống, từng giọt lớn rớt xuống đất; ngược lại Ngô Lạc Lâm rất yêu thương bộ dáng này của cô, trong ký ức của anh, cô chưa từng khóc như vậy, không khỏi vươn tay ra, vỗ nhẹ bả vai của cô, "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Học trưởng,die»ndٿanl«equ»yd«onem…....em không có. . . . . ." Cô nói đến một nửa, nói không thốt nên lời, trong lòng của cô thật sự rất khổ sở nha! Tâm tình lúc này của cô rất trầm thấp, định vùi mặt mình trong đầu gối, thân thể lay động gay gắt.
Ngô Lạc Lâm vỗ nhẹ bả vai của cô, đem cô ôm vào trong ngực của mình, như dụ dỗ đứa bé, dịu dàng cười với cô,die»ndٿanl«equ»yd«on"Sẽ qua thôi, trước kia em cũng thi thất bại, sau đó không phải thi 100% sao?"
"Học trưởng, trong lòng em thật khó chịu. . . . . .Em thật sự vô cùng vui. . . . . . Rất thích anh ấy. . . . . .die»ndٿanl«equ»yd«onNhưng chúng em không thể ở chung một chỗ. . . . . . Em phải quên anh ấy, nếu không, nếu không mẹ em sẽ đau lòng . . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt khóc không thành tiếng, lời nói đứt quãng, Ngô Lạc Lâm cũng không nghe rõ, chỉ muốn đợi lát nữa hỏi cô, lúc này anh chỉ an ủi cô:die»ndٿanl«equ»yd«on"Đừng khóc, đừng khóc, chuyện gì cũng đã qua."
Vừa lúc đó, đột nhiên Ngô Lạc Lâm nghe được một tiếng quát: "Buông cô ấy ra!"
Ngô Lạc Lâm ngẩng đầu lên,die»ndٿanl«equ»yd«onthì nhìn thấy một người đàn ông rất tuấn tú, đang đứng ở trước mặt của anh, giống hệt người đàn ông đứng bên cạnh Nguyệt Nguyệt ngày đó, lúc này, trên mặt của anh mang theo nồng nặc tức giận còn có mỏi mệt, anh từng bước từng bước đi tới,die»ndٿanl«equ»yd«ontrợn mắt nhìn Ngô Lạc Lâm, "Mời buông cô ấy ra."
Ngô Lạc Lâm cũng không Lô Nguyệt Nguyệt buông ra, ôm cô càng chặt hơn, trực giác anh nghĩ, có lẽ Nguyệt Nguyệt đau lòng vì người đàn ông này, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyệt Nguyệt, "Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc."
Lô Nguyệt Nguyệt khóc hồn nhiên đến không biết gì, căn bản cũng không biết Lăng Thiệu tới lúc nào,die»ndٿanl«equ»yd«onmà Lăng Thiệu đứng ở trước mặt cô, lập tức sắc mặt thay đổi, mới vừa rồi được biết mẹ anh đến tìm cô, anh sợ cô sẽ khó chịu, hôm nay tốt hơn, cô chạy tới khóc trong ngực người đàn ông khác, coi anh không tồn tại đúng không?
Ánh mắt của anh chán nản, nhớ tới Ngô Lạc Lâm hả hê phấn chấn ở trên sân bóng, xoay người rời đi;die»ndٿanl«equ»yd«ontiếng khóc Lô Nguyệt Nguyệt ngưng lại, chợt nghe được giọng nói của Lăng Thiệu, lúc ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Lăng Thiệu đưa lưng về phía cô rời đi, cô không hề nghĩ ngợi, thoát khỏi lồng ngực Ngô Lạc Lâm, chạy lên; nhưng khi cô đứng cách một bước ở sau lưng anh,die»ndٿanl«equ»yd«onlại cứng rắn dừng lại, há miệng, không còn gì để nói.
Vừa lúc đó Lăng Thiệu xoay người lại, anh nhìn cô, trong mắt hình như có sự vui mừng, Lô Nguyệt Nguyệt vẫn không mở miệng nói chuyện,die»ndٿanl«equ»yd«onLăng Thiệu nói: "Nguyệt Nguyệt, em nói cho anh biết, em không có quan hệ với hắn."
"Thật ra thì. . . . . ." Ngón tay cô nắm thật chặt, trong lòng nghĩ đến gương mặt của mẹ, giọng nói nhẹ một chút, "Thật xin lỗi."
"Nguyệt Nguyệt, những gì mẹ anh nói, em có thể không cần để ý." Lăng Thiệu vội vàng nói.
"Thật xin lỗi."
"Lô nguyệt tháng, mời em chú ý tới cảm xúc của anh." LăngThiệu tức giận ầm ầm gia tăng, anh không thích cô như vậy, ngồi khóc một mình, cũng không nguyện ý nói cho anh biết.
"Thật ra thì em phát hiện, học trưởng cũng rất tốtdie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng nói một câu, vừa lúc bị Ngô Lạc Lâm sau lưng nghe được, anh thích Lô Nguyệt Nguyệt nhiều năm, trước kia vẫn cho là cô tuổi còn nhỏ, không dám thổ lộ với cô, hôm nay nghe được những lời này của Lô Nguyệt Nguyệt, nhất thời kích động, từ phía sau ôm cô,die»ndٿanl«equ»yd«on"Nguyệt Nguyệt, không nghĩ tới em cũng yêu thích anh!"
"Cái nàydie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . ." Nguyệt Nguyệt trong phút chốc liền sửng sốt, mà sắc mặt của Lăng Thiệu trắng không còn chút máu trong nháy mắt, anh cúi đầu nặng nề ho khan, tay phải nắm chặt thành quyền, chống đỡ ở trên môi,die»ndٿanl«equ»yd«onthân thể cũng ức chế không nổi mà run rẩy; anh dùng lực cầm tay Lô Nguyệt Nguyệt, như muốn bẻ gảy tay cô, "Lô Nguyệt Nguyệt, anh cho em một cơ hội cuối cùng! Thử nói lại những lời em vừa nói xem."
"Thật xin lỗi, em nghĩ có lẽ chúng ta. . . . . ."
Lăng Thiệu căn bản không muốn nghe, xoay người rời khỏi, Lô Nguyệt Nguyệt thoát khỏi lồng ngực Ngô Lạc Lâm, chạy về phía trước mấy bước, bắt cánh tay anh lại, Lăng Thiệu hất ra,die»ndٿanl«equ»yd«on "Đừng đụng vào tôi !"
Lô Nguyệt Nguyệt đứng tại chỗ,die»ndٿanl«equ»yd«onkhông có phát ra âm thanh gì, nước mắt một giọt tiếp một giọt rơi xuống, tại sao là bộ dáng như vậy, tại sao hai người bọn họ sẽ biến thành như vậy?die»ndٿanl«equ»yd«onNếu như không có kết quả, tại sao có bắt đầu?
Cô không muốn đối mặt với sự thực tàn nhẫn như vậy,die»ndٿanl«equ»yd«onthì ra cuộc sống thực tế không phải chuyện cổ tích, cũng không phải chỉ có tình yêu, hai người có thể đi chung với nhau; cô bận tâm về mẹ của cô,die»ndٿanl«equ»yd«oncũng bận tâm mẹ của anh, lại còn phải bận tâm giai cấp chênh lệch giữa hai gia đình. . . . . . Có phải là cô không xứng với anh?
Lúc Lô Nguyệt Nguyệt xoay người, phát hiện Ngô Lạc Lâm còn đứng tại chỗ, cô lắc đầu liên tục với anh, "Học trưởng, em. . . . . . Xin anh không nên hiểu lầm, em không có. . . . . ."
"Nguyệt Nguyệt, anh vẫn coi em là cô gái nhỏ, vẫn cho là em vẫn chưa tới tuổi nói yêu thương, hiện tại,die»ndٿanl«equ»yd«onlà anh tỏ tình chậm sao?" Ngô Lạc Lâm nhân cơ hội thổ lộ ý nghĩ của mình, hồi anh học trung học, cũng rất thích cô rồi, chỉ là về sau, không gâp Lô Nguyệt Nguyệt nữa, anh mới buông tha phần cảm tình này, hôm nay anh nhìn thấy cô, trong lòng rất vui vẻ,die»ndٿanl«equ»yd«onlòng nghĩ nhặt đoạn ái tình này lần nữa.
Lần này Lô Nguyệt Nguyệt có chút luống cuống, vội vàng lắc đầu nói: "Học trưởng, anh,....."
"Nguyệt Nguyệt, về sau để cho anh chăm sóc em, được không?"
Nguyệt Nguyệt quay đầu bỏ chạy, trong lòng cô chỉ có Lăng Thiệu, không muốn những người khác đi vào,die»ndٿanl«equ»yd«onai cũng không thể. Ngô Lạc Lâm chán nản mất hồn, thật sâu thở dài một cái.
Cô không yêu đủ anh,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng cô không dám đi tìm anh, cô sợ mẹ bị Lăng phu nhân đuổi việc, cô sợ mẹ lo lắng sợ hãi; không biết từ lúc nào, trong mắt ẩn chứa nước mắt, cứ như vậy mà rơi xuống đất,die»ndٿanl«equ»yd«oncô đi về phía trước thật lâu, thật lâu, rốt cuộc tìm được một nơi an tĩnh, cúi đầu mà bắt đầu khóc rống lên.
Không biết khóc bao lâu, một giọng nam dễ nghe vang lên ở trên đầu cô, còn dẫn theo chút nụ cười,die»ndٿanl«equ»yd«on"Nguyệt Nguyệt, em làm sao vậy? Chẳng lẽ thi không tốt sao?"
Lô Nguyệt Nguyệt nghe thấy giọng nói của Ngô Lạc Lâm, hết sức cắn môi để cho mình không khóc,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng nước mắt cứ rơi xuống, từng giọt lớn rớt xuống đất; ngược lại Ngô Lạc Lâm rất yêu thương bộ dáng này của cô, trong ký ức của anh, cô chưa từng khóc như vậy, không khỏi vươn tay ra, vỗ nhẹ bả vai của cô, "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Học trưởng,die»ndٿanl«equ»yd«onem…....em không có. . . . . ." Cô nói đến một nửa, nói không thốt nên lời, trong lòng của cô thật sự rất khổ sở nha! Tâm tình lúc này của cô rất trầm thấp, định vùi mặt mình trong đầu gối, thân thể lay động gay gắt.
Ngô Lạc Lâm vỗ nhẹ bả vai của cô, đem cô ôm vào trong ngực của mình, như dụ dỗ đứa bé, dịu dàng cười với cô,die»ndٿanl«equ»yd«on"Sẽ qua thôi, trước kia em cũng thi thất bại, sau đó không phải thi 100% sao?"
"Học trưởng, trong lòng em thật khó chịu. . . . . .Em thật sự vô cùng vui. . . . . . Rất thích anh ấy. . . . . .die»ndٿanl«equ»yd«onNhưng chúng em không thể ở chung một chỗ. . . . . . Em phải quên anh ấy, nếu không, nếu không mẹ em sẽ đau lòng . . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt khóc không thành tiếng, lời nói đứt quãng, Ngô Lạc Lâm cũng không nghe rõ, chỉ muốn đợi lát nữa hỏi cô, lúc này anh chỉ an ủi cô:die»ndٿanl«equ»yd«on"Đừng khóc, đừng khóc, chuyện gì cũng đã qua."
Vừa lúc đó, đột nhiên Ngô Lạc Lâm nghe được một tiếng quát: "Buông cô ấy ra!"
Ngô Lạc Lâm ngẩng đầu lên,die»ndٿanl«equ»yd«onthì nhìn thấy một người đàn ông rất tuấn tú, đang đứng ở trước mặt của anh, giống hệt người đàn ông đứng bên cạnh Nguyệt Nguyệt ngày đó, lúc này, trên mặt của anh mang theo nồng nặc tức giận còn có mỏi mệt, anh từng bước từng bước đi tới,die»ndٿanl«equ»yd«ontrợn mắt nhìn Ngô Lạc Lâm, "Mời buông cô ấy ra."
Ngô Lạc Lâm cũng không Lô Nguyệt Nguyệt buông ra, ôm cô càng chặt hơn, trực giác anh nghĩ, có lẽ Nguyệt Nguyệt đau lòng vì người đàn ông này, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyệt Nguyệt, "Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc."
Lô Nguyệt Nguyệt khóc hồn nhiên đến không biết gì, căn bản cũng không biết Lăng Thiệu tới lúc nào,die»ndٿanl«equ»yd«onmà Lăng Thiệu đứng ở trước mặt cô, lập tức sắc mặt thay đổi, mới vừa rồi được biết mẹ anh đến tìm cô, anh sợ cô sẽ khó chịu, hôm nay tốt hơn, cô chạy tới khóc trong ngực người đàn ông khác, coi anh không tồn tại đúng không?
Ánh mắt của anh chán nản, nhớ tới Ngô Lạc Lâm hả hê phấn chấn ở trên sân bóng, xoay người rời đi;die»ndٿanl«equ»yd«ontiếng khóc Lô Nguyệt Nguyệt ngưng lại, chợt nghe được giọng nói của Lăng Thiệu, lúc ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Lăng Thiệu đưa lưng về phía cô rời đi, cô không hề nghĩ ngợi, thoát khỏi lồng ngực Ngô Lạc Lâm, chạy lên; nhưng khi cô đứng cách một bước ở sau lưng anh,die»ndٿanl«equ»yd«onlại cứng rắn dừng lại, há miệng, không còn gì để nói.
Vừa lúc đó Lăng Thiệu xoay người lại, anh nhìn cô, trong mắt hình như có sự vui mừng, Lô Nguyệt Nguyệt vẫn không mở miệng nói chuyện,die»ndٿanl«equ»yd«onLăng Thiệu nói: "Nguyệt Nguyệt, em nói cho anh biết, em không có quan hệ với hắn."
"Thật ra thì. . . . . ." Ngón tay cô nắm thật chặt, trong lòng nghĩ đến gương mặt của mẹ, giọng nói nhẹ một chút, "Thật xin lỗi."
"Nguyệt Nguyệt, những gì mẹ anh nói, em có thể không cần để ý." Lăng Thiệu vội vàng nói.
"Thật xin lỗi."
"Lô nguyệt tháng, mời em chú ý tới cảm xúc của anh." LăngThiệu tức giận ầm ầm gia tăng, anh không thích cô như vậy, ngồi khóc một mình, cũng không nguyện ý nói cho anh biết.
"Thật ra thì em phát hiện, học trưởng cũng rất tốtdie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng nói một câu, vừa lúc bị Ngô Lạc Lâm sau lưng nghe được, anh thích Lô Nguyệt Nguyệt nhiều năm, trước kia vẫn cho là cô tuổi còn nhỏ, không dám thổ lộ với cô, hôm nay nghe được những lời này của Lô Nguyệt Nguyệt, nhất thời kích động, từ phía sau ôm cô,die»ndٿanl«equ»yd«on"Nguyệt Nguyệt, không nghĩ tới em cũng yêu thích anh!"
"Cái nàydie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . ." Nguyệt Nguyệt trong phút chốc liền sửng sốt, mà sắc mặt của Lăng Thiệu trắng không còn chút máu trong nháy mắt, anh cúi đầu nặng nề ho khan, tay phải nắm chặt thành quyền, chống đỡ ở trên môi,die»ndٿanl«equ»yd«onthân thể cũng ức chế không nổi mà run rẩy; anh dùng lực cầm tay Lô Nguyệt Nguyệt, như muốn bẻ gảy tay cô, "Lô Nguyệt Nguyệt, anh cho em một cơ hội cuối cùng! Thử nói lại những lời em vừa nói xem."
"Thật xin lỗi, em nghĩ có lẽ chúng ta. . . . . ."
Lăng Thiệu căn bản không muốn nghe, xoay người rời khỏi, Lô Nguyệt Nguyệt thoát khỏi lồng ngực Ngô Lạc Lâm, chạy về phía trước mấy bước, bắt cánh tay anh lại, Lăng Thiệu hất ra,die»ndٿanl«equ»yd«on "Đừng đụng vào tôi !"
Lô Nguyệt Nguyệt đứng tại chỗ,die»ndٿanl«equ»yd«onkhông có phát ra âm thanh gì, nước mắt một giọt tiếp một giọt rơi xuống, tại sao là bộ dáng như vậy, tại sao hai người bọn họ sẽ biến thành như vậy?die»ndٿanl«equ»yd«onNếu như không có kết quả, tại sao có bắt đầu?
Cô không muốn đối mặt với sự thực tàn nhẫn như vậy,die»ndٿanl«equ»yd«onthì ra cuộc sống thực tế không phải chuyện cổ tích, cũng không phải chỉ có tình yêu, hai người có thể đi chung với nhau; cô bận tâm về mẹ của cô,die»ndٿanl«equ»yd«oncũng bận tâm mẹ của anh, lại còn phải bận tâm giai cấp chênh lệch giữa hai gia đình. . . . . . Có phải là cô không xứng với anh?
Lúc Lô Nguyệt Nguyệt xoay người, phát hiện Ngô Lạc Lâm còn đứng tại chỗ, cô lắc đầu liên tục với anh, "Học trưởng, em. . . . . . Xin anh không nên hiểu lầm, em không có. . . . . ."
"Nguyệt Nguyệt, anh vẫn coi em là cô gái nhỏ, vẫn cho là em vẫn chưa tới tuổi nói yêu thương, hiện tại,die»ndٿanl«equ»yd«onlà anh tỏ tình chậm sao?" Ngô Lạc Lâm nhân cơ hội thổ lộ ý nghĩ của mình, hồi anh học trung học, cũng rất thích cô rồi, chỉ là về sau, không gâp Lô Nguyệt Nguyệt nữa, anh mới buông tha phần cảm tình này, hôm nay anh nhìn thấy cô, trong lòng rất vui vẻ,die»ndٿanl«equ»yd«onlòng nghĩ nhặt đoạn ái tình này lần nữa.
Lần này Lô Nguyệt Nguyệt có chút luống cuống, vội vàng lắc đầu nói: "Học trưởng, anh,....."
"Nguyệt Nguyệt, về sau để cho anh chăm sóc em, được không?"
Nguyệt Nguyệt quay đầu bỏ chạy, trong lòng cô chỉ có Lăng Thiệu, không muốn những người khác đi vào,die»ndٿanl«equ»yd«onai cũng không thể. Ngô Lạc Lâm chán nản mất hồn, thật sâu thở dài một cái.
Tác giả :
Lăng Hề Hề