Sủng Dưỡng Nô Tỳ Ngốc
Chương 2
Trong chốn giang hồ ai cũng đều biết trên núi Đoạn Hồn, có một vị diệu thủ thần y Quỷ Kiến Ưu. Nhưng nếu không bị buộc đến thời điểm cuối cùng, lại không có đường lui, không ai muốn đi đến nơi hung hiểm mà một khi tự tiện xông vào, liền cửu tử nhất sinh.
Thứ nhất là vì trên núi Đoạn Hồn bốn phía đều có khói độc nguy hiểm che kín, còn có vô số hố bẫy có thể đòi mạng người; thứ hai là vì tính tình Quỷ Kiến Ưu rất quái dị, cho dù tìm được hắn rồi, muốn cứu người hay không còn phải nhìn xem hắn có cao hứng hay không. Nếu có cơ may gặp được hắn có tâm tình tốt đồng ý chữa trị, còn phải thay hắn giết một người, lấy một mạng đổi một mạng.
Bình thường đối tượng hắn yêu cầu lấy mạng đều là người cực độ khó khăn, rất có thể đến cuối cùng, chính là mất thêm một mạng vô tội.
Hôm nay trên núi Đoạn Hồn cũng yên lặng như bình thường, gió khẽ lướt qua, trên không trung là màn sương trắng lờ mờ bao phủ, ở phía sâu trong núi, loáng thoáng nghe được tiếng chim hót véo von.
Đột nhiên có hai thân ảnh xuất hiện trước núi Đoạn Hồn, một người là thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, một người là cô gái ước chừng khoảng trên dưới mười tuổi.
“Diễm chủ tử, người dẫn ta đến nơi này làm cái gì?" Cô đúng là Tiểu Thạch Đầu, nàng mở to đôi mắt to tròn, sáng rực nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh.
“Tới nơi này giảu quyết chuyện phiền toái nhất." Năm trước ở dưới mưa mới biết được giới tính thật của nàng, chờ nàng tỉnh lại, dưới sự tra hỏi của hắn, phát hiện nàng lại không có chút tự giác nào, hắn còn phải mất một thời gian, mới khiến nàng hiểu được thân phận của mình là một cô gái.
“Chúng ta có chuyện gì phiền toái sao?" Kỳ quái, sao nàng một chút cũng không biết.
Tiểu Thạch Đầu đã cao lên không ít, thân thể cũng đẫy đà hơn rất nhiều. Một năm nay, tuy rằng nàng lưu lạc theo Lý Diễm, trải qua cuộc sống phiên bạt không chừng, nhưng gương mặt thanh tú, nhỏ nhắn cũng không ốm đi, ngược lại, hai gò má lại thêm hồng hào, khỏe mạnh.
“Ngươi đợi sẽ biết." Quan sát núi Đoạn Hồn chốc lát, Lý Diễm bảo nàng lấy ra một cái khăn, sau đó hắn dùng nước trong túi da làm ướt khăn, bảo nàng dùng để che miệng cùng mũi.
“Muốn làm cái gì?" Nàng hỏi, đồng thời cũng làm theo chỉ thị của hắn.
“Chúng ta vào trong đi dạo đi." Lý Diễm đưa tay ôm lấy nàng, bước vào núi Đoạn Hồn, chẳng những hắn tránh được các loại cạm bẫy, còn cố tình cải tạo vài chỗ, khiến cho nó càng thêm nguy hiểm, chết người hơn.
Không bao lâu sau bọn họ liền đi tới trước một căn phòng trúc, phía trước có không ít dược thảo được phơi nắng.
Đi đến trước cửa nhà người khác, theo lý phải lên tiếng hỏi thăm xem chủ nhân có ở nhà hay không, nhưng Lý Diễm lại trực tiếp đẩy cửa trúc ra, phóng khoáng đi vào, nhìn lướt qua bố trí thanh nhã bên trong, sau khi nhìn trong ngoài một lần, liền ngồi lên một cái ghế tre, phân phó Tiểu Thạch Đầu châm một ly trà đến.
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu cảm thấy không có sự đồng ý của chủ nhân nơi này liền tiến vào như vậy dường như không tốt lắm, nhưng lời của Diễm chủ tử thì nàng không dám phản kháng, lập tức rót một ly trà trên bàn trúc đưa đến phía trước.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy người đến nơi này của ta, lại dám tùy hứng làm càn như thế." Ngoài cửa có một gã nam tử đi tới, mặt hắn ngẩng lên cao ngạo, thoáng nhìn hai người trong phòng, trong mắt chớp lên một ít ngoài ý muốn, hiển nhiên là thực tò mò người trẻ tuổi quái dị.
“Quỷ Kiến Ưu, ngươi chưa từng nghe qua cái gì gọi là chủ tùy khách hay sao?" Lý Diễm mỉm cười liếc nhìn hắn.
Chăm chú nhìn hắn một lát, Quỷ Kiến Ưu bỗng nhiên nở ra nụ cười.
“Nói thật hay. Nhưng xem ra trên người hai vị, cũng không có bệnh bất trị gì, cũng không có kỳ độc khó giải gì, đến núi Đoạn Hồn của ta, chẳng lẽ là muốn theo giúp ta nói chuyện phiếm?" Ánh mắt của hắn lướt qua từ mặt của Lý Diễm, chuyển đến Tiểu Thạch Đầu, lại cúi mắt liếc qua chân trái bị què của nàng.
Lý Diễm không xem nhẹ ánh mắt của hắn, trên mặt hắn vẫn mang vẻ tươi cười như trước, cất lên tiếng nói nhu hòa, “Ta chỉ là nhàn rỗi không thú vị, cho nên lên nơi này đi dạo, nhìn một cái xem có gì vui chơi hay không."
Quỷ Kiến Ưu thấy hắn khí định thần nhàn, nụ cười nhạt trên mặt giống như xem thường tất cả trên thế gian, trong lòng thầm tán thưởng không thôi.
“Đã nhiều ngày không có người tới cửa, đang rất buồn bực. Tiểu huynh đệ, ngươi tới vừa đúng lúc, có thể thay ta giải buồn." Nói xong hắn cầm lấy kiếm trên tường, bảo với hắn, “Chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
Hắn tò mò muốn biết thiếu niên này có bao nhiêu thực lực, có thể có ánh mắt lạnh mà liếc nhìn thiên hạ như vậy.
Lý Diễm nhận lời mời của hắn, cùng hắn ra ngoài, không nói nhiều những lời khách sáo trống rỗng, hai người liền ra tay trong chốc lát. Lý Diễm không có binh khí gì, lấy tay không so chiêu với hắn.
Hắn thoải mái tự nhiên như đang chơi đùa, ước chừng sau mười chiêu, Quỷ Kiến Ưu liền ngừng tay, kinh nghi nhìn hắn, thực kinh ngạc khi hắn còn trẻ tuổi như vậy mà có thể có nội lực kinh hồn cùng chiêu thức tinh diệu như vậy.
“Võ học của ngươi chẳng lẽ là được truyền thừa từ Lệ Ma Mộc Hoành Thiên?" Hắn không chắc chắn, bởi vì vừa xem thì có chút tương tự, nhìn kỹ lại phát hiện có sự khác biệt rất lớn.
Lý Diễm gật đầu tán thưởng. “Ta đã cải biến hơn phân nửa chiêu thức, ngươi vẫn nhận ra được!"
“Ở Yên Ba Lâu, Mộc Hoành Thiên thân mang kịch độc, lại bị bạch đạo nhân sĩ vây công, còn bị chặt đứt gân cốt hai chân, mặc dù không tìm thấy thi thể ông ta, nhưng nghe nói là không còn đường sống, ngươi làm sao gặp được ông ta?" Hắn dò hỏi.
“Tử lão nhân kia mệnh lớn, lúc ấy cũng không chết ngay lập tức, kéo một mạng đến ẩn úp bên cạnh một nhà quan, vừa vặn bị ta gặp được."
“Ông ta còn sống không?" Quỷ Kiến Ưu kinh ngạc hỏi lại.
“Đã chết từ sớm, có thể sống thêm hai năm, đã xem như là chiếm được không ít ngày từ tay thần chết." Hắn nói xong, phân phó với Tiểu Thạch Đầu đang đứng ở một bên, “Tiểu Thạch Đầu, ta đói bụng, đi làm chút thức ăn đi."
“A, vâng." Tiểu Thạch Đầu lên tiếng đồng ý, không chần chờ mà xoay cái chân khập khiễng, xoay người quay vào phòng trúc.
Quỷ Kiến Ưu thấy hai người này dường như đã thực sự đem nơi này trở thành chỗ của mình, hoàn toàn muốn làm gì thì làm, nhưng hắn cũng không tức giận, ngược lại nhìn chằm chằm vào Lý Diễm một cách kỳ dị.
“Ngươi có biết quy củ của ta chứ?"
Lý Diễm mang vẻ mặt như không biết hắn đang nói gì, chỉ là nhìn lại hắn, cười nhưng không nói.
“Ngươi muốn ta trị chân của nàng, đúng không?" Vẻ mặt Quỷ Kiến Ưu hiện lên vẻ hiểu rõ.
“Ngươi muốn đổi lấy mạng người nào?" Lý Diễm hỏi lại.
Quỷ Kiến Ưu đưa tay xoa cằm, một đôi mắt sắc bén nhìn hắn.
“Nếu ngươi thật sự muốn chữa khỏi chân của nàng, không chỉ phải giết người mà thôi, còn phải tìm thêm một loại thuốc dẫn mới thành."
“Tìm thế nào?" Hắn đón lấy ánh mắt của người trước mặt, gương mặt vẫn tươi cười như trước.
“Đông Bắc Trường Bạch, nơi cực hàn." Hắn nhìn chăm chú vào thiếu niên, trên gương mặt tuấn tú ngoại trừ ra cười cũng không có vẻ mặt gì, lại nói: “Nếu ngươi ngại xa, có một nơi gần hơn cũng có thuốc dẫn đó. Chỉ là, người dám đến nơi đó cũng không nhiều."
“Ngươi nói xem, nếu là chơi tốt thì ta phải đi nhìn một cái." Vẻ mặt Lý Diễm bất cần.
“Thiên Tuyệt Môn."
“Nghe qua dường như rất thú vị, ta cũng muốn đi dạo. Được rồi, ngươi nói cho ta biết ngươi muốn cái gì, nếu ta có nhìn thấy thì sẽ thuận đường mang về." Trên mặt hắn mang nụ cười hưng trí bừng bừng.
“Ngươi rất có ý tứ, tiểu huynh đệ, nếu ngươi còn sống trở về, ta giúp ngươi chữa khỏi chân cho nàng." Quỷ Kiến Ưu toát ra vẻ tán thưởng.
“Ngươi muốn đổi mạng ai, nói một lần đi, miễn cho ta phải chạy tới chạy lui hai nơi."
Quỷ Kiến Ưu không nhanh không chậm nói: “Chờ ngươi lấy thuốc trở về ta sẽ nói cho ngươi, muốn trị chân của nàng, phải đánh gãy một lần nữa, tốn thời gian ba tháng mới có thể khỏi hẳn, muốn ngươi ở đây ba tháng, chắc hẳn là ngươi sẽ không chịu nổi đi, chẳng bằng thừa dịp này ra ngoài đổi không khí."
※※※
“Diễm chủ tử, ta không muốn chữa khỏi chân, người đừng bỏ lại ta." Tiểu Thạch Đầu kinh hoảng chạy vội tới cửa, ôm lấy Lý Diễm đang chuẩn bị rời khỏi từ phía sau.
Vừa rồi trong lúc vào phòng, nàng liền mơ hồ cảm thấy không thích hợp, bởi vậy lại lập tức đi ra, vì thế nghe được lời nói của bọn họ.
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Lý Diễm khẽ hiện lên chút kinh sợ, đẩy tay nàng ra khỏi người mình, trêu đùa: “Tiểu Thạch Đầu, ta không thích có một phế vật hành động không tiện, động tác chậm chạp theo bên người."
“Diễm chủ tử, Tiểu Thạch Đầu sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho chủ tử, cầu xin người đừng bỏ Tiểu Thạch Đầu!" Nàng hoảng sợ nói, đột nhiên xông mạnh về phía trước, dùng hết sức ôm chặt lấy hắn, chết cũng không để hắn rời khỏi chính mình.
Nhìn tay cùng người nàng đang dùng hết toàn lực nắm bên hông hắn, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sâu, nâng gương mặt nhỏ nhắn vì bối rối mà khóe mắt như muốn khóc, nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở lại trong này cho tốt, chờ ta chơi chán Thiên Tuyệt Môn gì đó, ta sẽ trở lại."
“Thật vậy chăng?" Diễm chủ tử, người sẽ quay lại dẫn ta đi?" Nàng hoảng sợ hỏi, sợ hắn đang lừa nàng.
“Nếu là giả, ngươi có năng lực làm thế nào chứ? Dựa vào ngươi, giữ được ta, đi được theo sao?" Hắn chưa cho nàng một đáp án khẳng định, tự mình cười châm biếm nhìn gương mặt trắng bệch của nàng.
“Ta sẽ ở đây chờ Diễm chủ tử, nếu đợi không được Diễm chủ tử, ta sẽ biến thành quỷ đi tìm Diễm chủ tử, ta nghe nói ma quỷ không gì là không làm được, đến lúc đó nhất định sẽ tìm được người." Vẻ mặt nàng nghiêm túc, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ quyết tâm kiên định vô cùng.
Nụ cười trong mắt Lý Diễm mơ hồ thu vào, bàn tay xoa lấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Ngươi có thể nghĩ ra loại chủ ý kỳ quái này, nếu ta không trở lại, chẳng phải cũng sẽ bị tiểu quỷ ngươi cuốn chặt lấy không dứt." Nói xong, hắn buông nàng ra, nháy mắt đã ra tới ngoài cửa.
Quỷ Kiến Ưu buồn cười nhìn nàng giống như đang trải qua sinh ly tử biệt gì đó.
“Ngươi yên tâm, hắn không bỏ nổi ngươi, sợ là sợ chính hắn có còn mạng trở về hay không."
“Cái gì? Đại thúc, ông nói lời này là có ý gì?" Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc nhảy dựng lên.
“Thiên Tuyệt Môn là một nơi hiểm ác trên giang hồ, người ở trong đó đều là đám người hung ác, khát máu, sự tàn khốc cùng giả dối của bọn họ khiến cho người trong giang hồ nghe thấy tiếng liền run sợ, càng đừng nói là đi trêu chọc."
“Vậy vì sao ông lại muốn bảo Diễm chủ tử vào trong đó? Ông tên trứng thối này, ông muốn hại chết Diễm chủ tử?" Nói xong, liền hổn hển vung tay lên, dùng hết sức toàn thân đánh lên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt che phủ.
“Là do Diễm chủ tử của ngươi muốn đi, hơn nữa, Diễm chủ tử ngươi cũng không phải là hạng người thiện lương gì, muốn so về lạnh lùng cùng ngoan tuyệt, nói không chừng những người đó cũng không phải đối thủ của hắn." Quỷ Kiến Ưu nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đánh lung tung của nàng, vẻ mặt tỉnh bơ.
Bỗng nhiên phát giác Tiểu Thạch Đầu bởi vì khí nộ công tâm, khó thở, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch. Hắn đưa tay vỗ lên mấy đại huyệt trên người nàng, để nàng tạm thời mê man, bình ổn cảm xúc kích động.
Nửa tháng sau, thân ảnh Lý Diễm lại xuất hiện lần nữa ở núi Đoạn Hồn. Vừa thấy hắn đến, Quỷ Kiến Ưu hoàn toàn không ngoài ý muốn, chỉ liếc mắt nhìn vết thương bên tay trái của hắn.
“Thực không đơn giản, tiêu diệt Thiên Tuyệt Môn lại chỉ bị thương như vậy, xem ra ngươi còn bí hiểm hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ta."
Lý Diễm lấy một cái bình đen từ trong ngực ra quăng cho hắn.
“Cái ngươi muốn. Nói đi, muốn giết ai?"
Quỷ Kiến Ưu phun ra vài chữ, “Bắc Nho Hà Chí Thành."
Lý Diễm xoay người muốn đi, hắn kỳ quái hỏi: “Ngươi không muốn gặp nàng sao? Nàng mỗi ngày đều quỳ lạy dập đầu đều đặn như ba bữa cơm, cầu khẩn với ông trời để ngươi có thể trở về bình an."
“Ta không muốn nhìn thấy gương mặt khóc sướt mướt kia." Nói xong hắn liền rời nhanh đi.
Quỷ Kiến Ưu vỗ vỗ cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Chờ đến ba tháng sau khi Lý Diễm trở về, nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu đã có thể đi lại bình thường, nhưng gương mặt thanh tú nhỏ nhắn lại gầy yếu khác thường.
Nàng vừa nhìn thấy nàng, liền nước mắt rơi lã chã thật đáng thương mà nhào vào lòng hắn, tiếng khóc thút thít nức nở vang lên, khóc không thành tiếng.
“Ta… Ta nghĩ người không cần ta. Diễm chủ tử, oa oa oa… Người đừng bỏ lại ta."
“Để cho ta nhìn một cái xem." Lý Diễm đẩy nàng ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng toàn là nước mắt nước mũi, vì thế lấy khăn ra lau sạch cho nàng.
Tiểu Thạch Đầu nở nụ cười, thoải mái đi lại cho hắn xem.
“Có thể chạy sao?"
“Có thể." Nàng chạy qua chạy lại trước mặt hắn. Lại dừng lại trước mặt hắn, nghiêm mặt lại, rất nghiêm túc nói: “Tiểu Thạch Đầu đã không còn là phế vật, Diễm chủ tử."
Tuy rằng thời gian này của nàng rất thống khổ, bất kể là thân thể hay là trong lòng, nhưng cuối cùng cũng dạy cho nàng chịu đựng hết, có thể cả đời đều đi theo bên cạnh Diễm chủ tử.
Lý Diễm khẽ hừ một tiếng, “Phải không? Ta lại không nhìn ra ngươi đã có chỗ nào tốt hơn."
Quỷ Kiến Ưu không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
“Ít nhất Tiểu Thạch Đầu có lòng trung thành vạn phần kiên định dành cho ngươi."
“Trung thành có thể ăn sao?" Lý Diễm khinh miệt nói, liếc mắt nhìn Quỷ Kiến Ưu, “Ta gọi là Cung Diễm, nàng tên là Cung Anh."
Quỷ Kiến Ưu trầm ngâm một lát mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Chữ Anh như là ngọc thạch xinh đẹp, thì ra ngươi không thích người khác gọi nàng là Tiểu Thạch Đầu như ngươi. Nhìn không ra, ngươi lại so đo những cái này."
Tiểu Thạch Đầu mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Diễm.
“Cung Anh? Là nói ta sao? Nhưng Diễm chủ tử không phải họ Lý sao, sao có thể sửa thành họ Cung?"
“Đó là họ của mẹ ta, nhớ rõ, từ nay về sau, ta gọi là Cung Diễm, ngươi là Cung Anh, không còn người tên Lý Diễm, biết không?" Nếu không phải chữ Diễm là mẹ chọn cho hắn, hắn cũng sẽ từ bỏ.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
“A, ta biết rồi." Nàng có cùng họ với Diễm chủ tử, gương mặt nhỏ nhắn nhịn không được mà nở nụ cười.
※※※
Triều cương không thịnh vượng, thiên đạo không rõ, trên công đường có quant ham nghịch thần hoành hành, trong dân gian lại có ác bá ức hiếp dân chúng, trong giang hồ cũng gợn từng cơn sống quỷ dị.
Mười năm trước có một nơi gọi là Niễu Bạt Lâu xuất hiện, trở thành thế lực quỷ dị nhất trong chốn giang hồ. Tác phong làm việc của bọn họ vừa chính vừa tà, thủ đoạn đối phó địch nhân cũng rất tàn nhẫn, nhưng cũng thường diệt trừ một vài phần tử tà ma tàn ác cùng quan lại tham ô.
Nhưng người biết chuyện cũng hiểu, đây không phải là Niễu Bạt Lâu muốn vì dân trừ hại, mà là những người đó cản trở lợi ích của Niễu Bạt Lâu, tự nhiên mà vậy, liền bị Niễu Bạt Lâu xem như trở ngại mà quét dọn.
Niễu Bạt Lâu trừ bỏ lâu chủ ra, còn có thêm bốn vị tòa chủ, phân thành Đông tòa chủ Bạch Tiêu Diêu, Tây tòa chủ Kiều Ngọc Đường, Nam tòa chủ Ngũ Tình Nhi, Bắc tòa chủ Quỷ Kiến Ưu.
Đi vào Ưu Thiên Lư của Quỷ Kiến Ưu, Nam tòa chủ Ngũ Tình Nhi đưa ra gương mặt diễm mạo, chớp chớp mắt mê người, cười cười, nàng tìm thấy Quỷ Kiến Ưu đang luyện chế viên thuốc ở phía sau.
Hắn thực tự động lấy ra một viên thuốc cho nàng.
“Bệnh lại tái phát?" Hắn nhìn xem gương mặt hơi tái nhợt của nàng, chẩn mạch cho nàng. “Nàng lại dùng loại võ công kia!"
Quỷ Kiến Ưu trách cứ lại mang theo vài phần luyến tiếc nhìn Ngũ Tình Nhi.
Nàng hơi buông vai, dịu dàng đem ngón tay vỗ về chơi đùa bàn tay đang để lên cổ tay nàng.
“Không có biện pháp, gặp phải cường địch thì ta phải tự cứu lấy mạng thôi."
“Không phải lâu chủ đã hạ lệnh qua, để cho nàng nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian trong lâu, nàng lại không nghe lời lén trốn ra ngoài?" Quỷ Kiến Ưu chất vấn.
Nàng nở nụ cười, không thể làm gì đành nói: “Chàng cũng không phải không biết tính tình của lâu chủ, ta không dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, chỉ là hôm qua dẫn người ra ngoài tiếp ứng Bạch Tiêu Diêu, vừa vặn gặp được kẻ thù trước kia."
“Lần sau có chuyện này thì để ta đi." Quỷ Kiến Ưu nắm tay nàng, thương tiếc đưa tay kéo nàng ôm vào lòng.
“Chàng là thần y của chúng ta, ta không dám để chàng mạo hiểm." Nàng bỗng cười duyên.
“Ta cũng không phải là người ăn cơm ngồi không ở Niễu Bạt Lâu, nếu ta là Bắc tòa chủ, cũng nên cống hiến chút ít, nếu không để cho lâu chủ nhìn thấy kẻ không có gì như ta đi lại trong lâu, hắn sao có thể đồng ý được."
“Y thuật của chàng có tác dụng rất lớn với chúng ta, lâu chủ mới không nghĩ như vậy, hắn là người thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không hiểu nuôi quân ngàn ngày dùng trong nhất thời." Đề cập đến chuyện này, Ngũ Tình Nhi nhịn không được mà tò mò hỏi. “Vì sao lúc trước chàng lại theo hắn tái xuất giang hồ?"
“Ta cảm thấy hắn là một người rất thú vị, hẳn là có thể xông ra ngoài một phen." Thoáng cái mà đã mười năm trôi qua, nhưng hắn cũng cảm thấy chút may mắn vì mình đã theo Cung Diễm tái xuất giang hồ lần nữa, bởi vậy mới có thể kết bạn với Ngũ Tình Nhi, tìm được tình yêu đời hắn, còn biết thêm không ít người thú vị cổ quái.
Thành viên trọng yếu trong Niễu Bạt Lâu, tất cả đều là tự nguyện đi theo Cung Diễm. Bọn họ không phải đều chịu qua ân cứu mạng của hắn, mà là bị tính cách lãnh đạm, bất cần đời, chính tà xen lẫn của hắn hấp dẫn, mà hợp lại một chỗ, vì thế mới sinh ra Niễu Bạt Lâu.
Vài người xuất sắc ở cùng một chỗ, liền đem Niễu Bạt Lâu càng ngày càng chơi đùa lớn hơn, tổ chức cũng càng lúc càng nghiêm mật, kết quả là thành một môn phái thần bí trong giang hồ. Mà công việc dưới tay hắn lại ngày càng mở rộng, chỉ cần là chơi thú vị, bất luận là trong sáng ngoài tối bọn họ đều có giao thiệp, không nghĩ qua là sẽ tích lũy được tài phú cùng thế lực khổng lồ.
“Vì sao lúc ấy nàng lại muốn đi theo hắn?" Quỷ Kiến Ưu hỏi lại.
“Chàng biết là hắn đã cứu ta."
Điều này Quỷ Kiến Ưu đương nhiên hiểu rõ, còn biết là Cung Anh năn nỉ Cung Diễm ra tay.
Ngũ Tình Nhi nói tiếp: “Trừ cái đó ra, ta còn bị tính cách coi thường tất cả của hắn hấp dẫn. Hắn cuồng tà, nhưng lại không đến nỗi hoàn toàn lãnh huyết vô tâm, chàng hẳn là hiểu được, trên người hắn có một loại mị lực, khiến người khác nhịn không được mà muốn đi theo hắn xông vào thiên hạ."
Quỷ Kiến Ưu gật đầu, đồng ý với lời nàng nói.
“Hắn không đến mức hoàn toàn lãnh khốc vô tình, đó là vì bên cạnh hắn có một Tiểu Thạch Đầu. Nếu không có nàng, ta nghĩ Cung Diễm hôm nay cũng sẽ không chỉ như thế, mà sẽ là đại ma đầu nhấc lên một trận cuồng phong song dữ trong giang hồ."
Ngũ Tình Nhi cười ra tiếng. “Đúng vậy, Tiểu Thạch Đầu kia của hắn quả thật đã phát huy tác dụng rất lớn!"
“Thần y, Tình Nhi tỷ, hai người đang nói chuyện gì vậy, cười đến vui vẻ như vậy?" Mới nhắc tới nàng, Tiểu Thạch Đầu liền đứng không xa cách bọn họ, nhìn thân ảnh hai người đang ôm nhau một chỗ, tươi cười chân thành hỏi.
“Chúng ta đang nói đến dùng tảng đá chế thuốc như thế nào." Quỷ Kiến Ưu cười nhìn cô gái dịu dàng, thanh tú động lòng người trước mắt.
“Tảng đá cũng có thể chế dược?" Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc.
“Đương nhiên, vạn vật đều có thể tìm ra được." Hắn đáp đương nhiên.
Tiểu Thạch Đầu gật đầu hiểu biết.
“Y thuật của thần y quả thực cao minh." Nàng nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt ngượng ngùng mở miệng. “Thực xin lỗi, ta tới không đúng lúc làm ảnh hưởng đến hai người, ta đến xin thần y thuốc, sẽ đi ngay. Nhu Xuân nhờ ta đến xin thuốc của thần y, nàng nói đệ đệ nàng vài ngày trước bị ngã bị thương, muốn thừa dịp mấy ngày nghỉ để đưa về nhà."
Quỷ Kiến Ưu liếc mắt nhìn nàng đầy thâm ý. Nàng là người tốt nhất trong Niễu Bạt Lâu, mỗi người có việc đều đi cầu xin nàng giúp đỡ, hạ nhân không dám mở miệng tìm hắn liền tìm nàng đến, nha đầu này lại trở thành xin gì được nấy, mà lại làm nhiều đến đáng sợ.
“Được, ngươi chờ một chút." Trong Niễu Bạt Lâu hắn chỉ xem vài người trong mắt, nàng là một trong số đó, cho nên chỉ cần nàng mở miệng, hắn chưa từng cự tuyệt qua.
Lấy được thuốc, Tiểu Thạch Đầu trở về Diễm Thiên Điện, giao cho Nhu Xuân.
“Cám ơn Anh cô nương." Nàng vội vàng nói lời cảm tạ không ngừng.
“Đừng khách khí, ngày mai cô phải đi về, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng sao?" Tiểu Thạch Đầu quan tâm hỏi.
“Vâng, đều đã chuẩn bị tốt."
Tiểu Thạch Đầu lấy ra mấy thỏi bạc cho nàng.
“Cái này cho cô mang theo, khó có thể về nhà một chuyện, mua thêm nhiều thứ tốt hơn mà ăn." Nàng biết rõ cái khổ của người nghèo, bởi vì nàng đã trải qua rất nhiều ngày thảm hại như vậy, đương nhiên càng có thể biết được nỗi chua xót trong đó.
“Anh cô nương, cô đã giúp ta chiếu cố nhiều như vậy, sao ta có thể lại cầm nhiều tiền của cô như thế?" Nhìn bạc trên tay nàng là bằng mấy tháng lương bổng của mình, nàng vừa muốn lại vừa không dám nhận.
Kéo tay nàng qua, Tiểu Thạch Đầu đem bạc nhét vào tay nàng. “Cô cầm."
Nhu Xuân mới đầu biết lâu chủ hàng tháng đều cho nàng năm trăm lượng để tiêu vặt, tận đáy lòng có chút ghen tỵ, nhưng khi nàng đối xử với người khác hiền lành, bản thân cũng nhận được sự giúp đỡ rất nhiều lần của nàng, cho nên không hề có địch ý với nàng. Người tốt luôn tận lực với người khác như nàng, chỉ sợ sẽ không ai chán ghét nàng được, khó trách lâu chủ lại sủng nàng như vậy.
“Cảm ơn. Trước lúc ta trở về sẽ đến Thiên Tương Tự thắp hương, khẩn cầu ông trời phù hộ Anh cô nương bình an vô sự." Nhu Xuân nhìn ngân lượng trong tay, nói ra lời cảm kích.
Tiểu Thạch Đầu cười, hiền lành nói: “ Nơi này cũng không có chuyện gì, ngày mai cô phải về nhà, đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi Nhu Xuân đi rồi, nàng ngồi trên ghế, thấp giọng tự hỏi.
“Không phải là ta cũng có thể đi dâng hương, cầu phúc cho Diễm chủ tử hay sao?" Nàng nặng nề liếc nhìn quyển sách trên bàn kia.
Năm đầu tiên đi theo Cung Diễm lưu lạc khắp nơi, chỉ cần có thời gian, hắn liền dạy nàng học chữ, mặc dù nàng ngốc, nhưng học biết chữ lại rất nhanh, những năm gần đây, nàng lại cố gắng tự mình đọc không ngừng, sách xem qua cũng càng ngày càng nhiều.
Trước đó vài ngày, một vị đại nương trong lâu đi thắp nhang trong miếu, mang về mấy quyển sách, bởi vì nàng thích đọc sách liền cố ý đưa cho nàng xem, nhưng nàng lật xem nội dung trong sách kia, lại càng xem càng kinh hãi.
Nhìn sắc trời, nghĩ tới Mai tỷ phụ trách giặt quần áo hôm kia ngã gãy chân, nàng đứng dậy đi về phía hậu viện.
Thứ nhất là vì trên núi Đoạn Hồn bốn phía đều có khói độc nguy hiểm che kín, còn có vô số hố bẫy có thể đòi mạng người; thứ hai là vì tính tình Quỷ Kiến Ưu rất quái dị, cho dù tìm được hắn rồi, muốn cứu người hay không còn phải nhìn xem hắn có cao hứng hay không. Nếu có cơ may gặp được hắn có tâm tình tốt đồng ý chữa trị, còn phải thay hắn giết một người, lấy một mạng đổi một mạng.
Bình thường đối tượng hắn yêu cầu lấy mạng đều là người cực độ khó khăn, rất có thể đến cuối cùng, chính là mất thêm một mạng vô tội.
Hôm nay trên núi Đoạn Hồn cũng yên lặng như bình thường, gió khẽ lướt qua, trên không trung là màn sương trắng lờ mờ bao phủ, ở phía sâu trong núi, loáng thoáng nghe được tiếng chim hót véo von.
Đột nhiên có hai thân ảnh xuất hiện trước núi Đoạn Hồn, một người là thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, một người là cô gái ước chừng khoảng trên dưới mười tuổi.
“Diễm chủ tử, người dẫn ta đến nơi này làm cái gì?" Cô đúng là Tiểu Thạch Đầu, nàng mở to đôi mắt to tròn, sáng rực nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh.
“Tới nơi này giảu quyết chuyện phiền toái nhất." Năm trước ở dưới mưa mới biết được giới tính thật của nàng, chờ nàng tỉnh lại, dưới sự tra hỏi của hắn, phát hiện nàng lại không có chút tự giác nào, hắn còn phải mất một thời gian, mới khiến nàng hiểu được thân phận của mình là một cô gái.
“Chúng ta có chuyện gì phiền toái sao?" Kỳ quái, sao nàng một chút cũng không biết.
Tiểu Thạch Đầu đã cao lên không ít, thân thể cũng đẫy đà hơn rất nhiều. Một năm nay, tuy rằng nàng lưu lạc theo Lý Diễm, trải qua cuộc sống phiên bạt không chừng, nhưng gương mặt thanh tú, nhỏ nhắn cũng không ốm đi, ngược lại, hai gò má lại thêm hồng hào, khỏe mạnh.
“Ngươi đợi sẽ biết." Quan sát núi Đoạn Hồn chốc lát, Lý Diễm bảo nàng lấy ra một cái khăn, sau đó hắn dùng nước trong túi da làm ướt khăn, bảo nàng dùng để che miệng cùng mũi.
“Muốn làm cái gì?" Nàng hỏi, đồng thời cũng làm theo chỉ thị của hắn.
“Chúng ta vào trong đi dạo đi." Lý Diễm đưa tay ôm lấy nàng, bước vào núi Đoạn Hồn, chẳng những hắn tránh được các loại cạm bẫy, còn cố tình cải tạo vài chỗ, khiến cho nó càng thêm nguy hiểm, chết người hơn.
Không bao lâu sau bọn họ liền đi tới trước một căn phòng trúc, phía trước có không ít dược thảo được phơi nắng.
Đi đến trước cửa nhà người khác, theo lý phải lên tiếng hỏi thăm xem chủ nhân có ở nhà hay không, nhưng Lý Diễm lại trực tiếp đẩy cửa trúc ra, phóng khoáng đi vào, nhìn lướt qua bố trí thanh nhã bên trong, sau khi nhìn trong ngoài một lần, liền ngồi lên một cái ghế tre, phân phó Tiểu Thạch Đầu châm một ly trà đến.
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu cảm thấy không có sự đồng ý của chủ nhân nơi này liền tiến vào như vậy dường như không tốt lắm, nhưng lời của Diễm chủ tử thì nàng không dám phản kháng, lập tức rót một ly trà trên bàn trúc đưa đến phía trước.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy người đến nơi này của ta, lại dám tùy hứng làm càn như thế." Ngoài cửa có một gã nam tử đi tới, mặt hắn ngẩng lên cao ngạo, thoáng nhìn hai người trong phòng, trong mắt chớp lên một ít ngoài ý muốn, hiển nhiên là thực tò mò người trẻ tuổi quái dị.
“Quỷ Kiến Ưu, ngươi chưa từng nghe qua cái gì gọi là chủ tùy khách hay sao?" Lý Diễm mỉm cười liếc nhìn hắn.
Chăm chú nhìn hắn một lát, Quỷ Kiến Ưu bỗng nhiên nở ra nụ cười.
“Nói thật hay. Nhưng xem ra trên người hai vị, cũng không có bệnh bất trị gì, cũng không có kỳ độc khó giải gì, đến núi Đoạn Hồn của ta, chẳng lẽ là muốn theo giúp ta nói chuyện phiếm?" Ánh mắt của hắn lướt qua từ mặt của Lý Diễm, chuyển đến Tiểu Thạch Đầu, lại cúi mắt liếc qua chân trái bị què của nàng.
Lý Diễm không xem nhẹ ánh mắt của hắn, trên mặt hắn vẫn mang vẻ tươi cười như trước, cất lên tiếng nói nhu hòa, “Ta chỉ là nhàn rỗi không thú vị, cho nên lên nơi này đi dạo, nhìn một cái xem có gì vui chơi hay không."
Quỷ Kiến Ưu thấy hắn khí định thần nhàn, nụ cười nhạt trên mặt giống như xem thường tất cả trên thế gian, trong lòng thầm tán thưởng không thôi.
“Đã nhiều ngày không có người tới cửa, đang rất buồn bực. Tiểu huynh đệ, ngươi tới vừa đúng lúc, có thể thay ta giải buồn." Nói xong hắn cầm lấy kiếm trên tường, bảo với hắn, “Chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
Hắn tò mò muốn biết thiếu niên này có bao nhiêu thực lực, có thể có ánh mắt lạnh mà liếc nhìn thiên hạ như vậy.
Lý Diễm nhận lời mời của hắn, cùng hắn ra ngoài, không nói nhiều những lời khách sáo trống rỗng, hai người liền ra tay trong chốc lát. Lý Diễm không có binh khí gì, lấy tay không so chiêu với hắn.
Hắn thoải mái tự nhiên như đang chơi đùa, ước chừng sau mười chiêu, Quỷ Kiến Ưu liền ngừng tay, kinh nghi nhìn hắn, thực kinh ngạc khi hắn còn trẻ tuổi như vậy mà có thể có nội lực kinh hồn cùng chiêu thức tinh diệu như vậy.
“Võ học của ngươi chẳng lẽ là được truyền thừa từ Lệ Ma Mộc Hoành Thiên?" Hắn không chắc chắn, bởi vì vừa xem thì có chút tương tự, nhìn kỹ lại phát hiện có sự khác biệt rất lớn.
Lý Diễm gật đầu tán thưởng. “Ta đã cải biến hơn phân nửa chiêu thức, ngươi vẫn nhận ra được!"
“Ở Yên Ba Lâu, Mộc Hoành Thiên thân mang kịch độc, lại bị bạch đạo nhân sĩ vây công, còn bị chặt đứt gân cốt hai chân, mặc dù không tìm thấy thi thể ông ta, nhưng nghe nói là không còn đường sống, ngươi làm sao gặp được ông ta?" Hắn dò hỏi.
“Tử lão nhân kia mệnh lớn, lúc ấy cũng không chết ngay lập tức, kéo một mạng đến ẩn úp bên cạnh một nhà quan, vừa vặn bị ta gặp được."
“Ông ta còn sống không?" Quỷ Kiến Ưu kinh ngạc hỏi lại.
“Đã chết từ sớm, có thể sống thêm hai năm, đã xem như là chiếm được không ít ngày từ tay thần chết." Hắn nói xong, phân phó với Tiểu Thạch Đầu đang đứng ở một bên, “Tiểu Thạch Đầu, ta đói bụng, đi làm chút thức ăn đi."
“A, vâng." Tiểu Thạch Đầu lên tiếng đồng ý, không chần chờ mà xoay cái chân khập khiễng, xoay người quay vào phòng trúc.
Quỷ Kiến Ưu thấy hai người này dường như đã thực sự đem nơi này trở thành chỗ của mình, hoàn toàn muốn làm gì thì làm, nhưng hắn cũng không tức giận, ngược lại nhìn chằm chằm vào Lý Diễm một cách kỳ dị.
“Ngươi có biết quy củ của ta chứ?"
Lý Diễm mang vẻ mặt như không biết hắn đang nói gì, chỉ là nhìn lại hắn, cười nhưng không nói.
“Ngươi muốn ta trị chân của nàng, đúng không?" Vẻ mặt Quỷ Kiến Ưu hiện lên vẻ hiểu rõ.
“Ngươi muốn đổi lấy mạng người nào?" Lý Diễm hỏi lại.
Quỷ Kiến Ưu đưa tay xoa cằm, một đôi mắt sắc bén nhìn hắn.
“Nếu ngươi thật sự muốn chữa khỏi chân của nàng, không chỉ phải giết người mà thôi, còn phải tìm thêm một loại thuốc dẫn mới thành."
“Tìm thế nào?" Hắn đón lấy ánh mắt của người trước mặt, gương mặt vẫn tươi cười như trước.
“Đông Bắc Trường Bạch, nơi cực hàn." Hắn nhìn chăm chú vào thiếu niên, trên gương mặt tuấn tú ngoại trừ ra cười cũng không có vẻ mặt gì, lại nói: “Nếu ngươi ngại xa, có một nơi gần hơn cũng có thuốc dẫn đó. Chỉ là, người dám đến nơi đó cũng không nhiều."
“Ngươi nói xem, nếu là chơi tốt thì ta phải đi nhìn một cái." Vẻ mặt Lý Diễm bất cần.
“Thiên Tuyệt Môn."
“Nghe qua dường như rất thú vị, ta cũng muốn đi dạo. Được rồi, ngươi nói cho ta biết ngươi muốn cái gì, nếu ta có nhìn thấy thì sẽ thuận đường mang về." Trên mặt hắn mang nụ cười hưng trí bừng bừng.
“Ngươi rất có ý tứ, tiểu huynh đệ, nếu ngươi còn sống trở về, ta giúp ngươi chữa khỏi chân cho nàng." Quỷ Kiến Ưu toát ra vẻ tán thưởng.
“Ngươi muốn đổi mạng ai, nói một lần đi, miễn cho ta phải chạy tới chạy lui hai nơi."
Quỷ Kiến Ưu không nhanh không chậm nói: “Chờ ngươi lấy thuốc trở về ta sẽ nói cho ngươi, muốn trị chân của nàng, phải đánh gãy một lần nữa, tốn thời gian ba tháng mới có thể khỏi hẳn, muốn ngươi ở đây ba tháng, chắc hẳn là ngươi sẽ không chịu nổi đi, chẳng bằng thừa dịp này ra ngoài đổi không khí."
※※※
“Diễm chủ tử, ta không muốn chữa khỏi chân, người đừng bỏ lại ta." Tiểu Thạch Đầu kinh hoảng chạy vội tới cửa, ôm lấy Lý Diễm đang chuẩn bị rời khỏi từ phía sau.
Vừa rồi trong lúc vào phòng, nàng liền mơ hồ cảm thấy không thích hợp, bởi vậy lại lập tức đi ra, vì thế nghe được lời nói của bọn họ.
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Lý Diễm khẽ hiện lên chút kinh sợ, đẩy tay nàng ra khỏi người mình, trêu đùa: “Tiểu Thạch Đầu, ta không thích có một phế vật hành động không tiện, động tác chậm chạp theo bên người."
“Diễm chủ tử, Tiểu Thạch Đầu sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho chủ tử, cầu xin người đừng bỏ Tiểu Thạch Đầu!" Nàng hoảng sợ nói, đột nhiên xông mạnh về phía trước, dùng hết sức ôm chặt lấy hắn, chết cũng không để hắn rời khỏi chính mình.
Nhìn tay cùng người nàng đang dùng hết toàn lực nắm bên hông hắn, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sâu, nâng gương mặt nhỏ nhắn vì bối rối mà khóe mắt như muốn khóc, nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở lại trong này cho tốt, chờ ta chơi chán Thiên Tuyệt Môn gì đó, ta sẽ trở lại."
“Thật vậy chăng?" Diễm chủ tử, người sẽ quay lại dẫn ta đi?" Nàng hoảng sợ hỏi, sợ hắn đang lừa nàng.
“Nếu là giả, ngươi có năng lực làm thế nào chứ? Dựa vào ngươi, giữ được ta, đi được theo sao?" Hắn chưa cho nàng một đáp án khẳng định, tự mình cười châm biếm nhìn gương mặt trắng bệch của nàng.
“Ta sẽ ở đây chờ Diễm chủ tử, nếu đợi không được Diễm chủ tử, ta sẽ biến thành quỷ đi tìm Diễm chủ tử, ta nghe nói ma quỷ không gì là không làm được, đến lúc đó nhất định sẽ tìm được người." Vẻ mặt nàng nghiêm túc, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ quyết tâm kiên định vô cùng.
Nụ cười trong mắt Lý Diễm mơ hồ thu vào, bàn tay xoa lấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Ngươi có thể nghĩ ra loại chủ ý kỳ quái này, nếu ta không trở lại, chẳng phải cũng sẽ bị tiểu quỷ ngươi cuốn chặt lấy không dứt." Nói xong, hắn buông nàng ra, nháy mắt đã ra tới ngoài cửa.
Quỷ Kiến Ưu buồn cười nhìn nàng giống như đang trải qua sinh ly tử biệt gì đó.
“Ngươi yên tâm, hắn không bỏ nổi ngươi, sợ là sợ chính hắn có còn mạng trở về hay không."
“Cái gì? Đại thúc, ông nói lời này là có ý gì?" Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc nhảy dựng lên.
“Thiên Tuyệt Môn là một nơi hiểm ác trên giang hồ, người ở trong đó đều là đám người hung ác, khát máu, sự tàn khốc cùng giả dối của bọn họ khiến cho người trong giang hồ nghe thấy tiếng liền run sợ, càng đừng nói là đi trêu chọc."
“Vậy vì sao ông lại muốn bảo Diễm chủ tử vào trong đó? Ông tên trứng thối này, ông muốn hại chết Diễm chủ tử?" Nói xong, liền hổn hển vung tay lên, dùng hết sức toàn thân đánh lên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt che phủ.
“Là do Diễm chủ tử của ngươi muốn đi, hơn nữa, Diễm chủ tử ngươi cũng không phải là hạng người thiện lương gì, muốn so về lạnh lùng cùng ngoan tuyệt, nói không chừng những người đó cũng không phải đối thủ của hắn." Quỷ Kiến Ưu nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đánh lung tung của nàng, vẻ mặt tỉnh bơ.
Bỗng nhiên phát giác Tiểu Thạch Đầu bởi vì khí nộ công tâm, khó thở, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch. Hắn đưa tay vỗ lên mấy đại huyệt trên người nàng, để nàng tạm thời mê man, bình ổn cảm xúc kích động.
Nửa tháng sau, thân ảnh Lý Diễm lại xuất hiện lần nữa ở núi Đoạn Hồn. Vừa thấy hắn đến, Quỷ Kiến Ưu hoàn toàn không ngoài ý muốn, chỉ liếc mắt nhìn vết thương bên tay trái của hắn.
“Thực không đơn giản, tiêu diệt Thiên Tuyệt Môn lại chỉ bị thương như vậy, xem ra ngươi còn bí hiểm hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ta."
Lý Diễm lấy một cái bình đen từ trong ngực ra quăng cho hắn.
“Cái ngươi muốn. Nói đi, muốn giết ai?"
Quỷ Kiến Ưu phun ra vài chữ, “Bắc Nho Hà Chí Thành."
Lý Diễm xoay người muốn đi, hắn kỳ quái hỏi: “Ngươi không muốn gặp nàng sao? Nàng mỗi ngày đều quỳ lạy dập đầu đều đặn như ba bữa cơm, cầu khẩn với ông trời để ngươi có thể trở về bình an."
“Ta không muốn nhìn thấy gương mặt khóc sướt mướt kia." Nói xong hắn liền rời nhanh đi.
Quỷ Kiến Ưu vỗ vỗ cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Chờ đến ba tháng sau khi Lý Diễm trở về, nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu đã có thể đi lại bình thường, nhưng gương mặt thanh tú nhỏ nhắn lại gầy yếu khác thường.
Nàng vừa nhìn thấy nàng, liền nước mắt rơi lã chã thật đáng thương mà nhào vào lòng hắn, tiếng khóc thút thít nức nở vang lên, khóc không thành tiếng.
“Ta… Ta nghĩ người không cần ta. Diễm chủ tử, oa oa oa… Người đừng bỏ lại ta."
“Để cho ta nhìn một cái xem." Lý Diễm đẩy nàng ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng toàn là nước mắt nước mũi, vì thế lấy khăn ra lau sạch cho nàng.
Tiểu Thạch Đầu nở nụ cười, thoải mái đi lại cho hắn xem.
“Có thể chạy sao?"
“Có thể." Nàng chạy qua chạy lại trước mặt hắn. Lại dừng lại trước mặt hắn, nghiêm mặt lại, rất nghiêm túc nói: “Tiểu Thạch Đầu đã không còn là phế vật, Diễm chủ tử."
Tuy rằng thời gian này của nàng rất thống khổ, bất kể là thân thể hay là trong lòng, nhưng cuối cùng cũng dạy cho nàng chịu đựng hết, có thể cả đời đều đi theo bên cạnh Diễm chủ tử.
Lý Diễm khẽ hừ một tiếng, “Phải không? Ta lại không nhìn ra ngươi đã có chỗ nào tốt hơn."
Quỷ Kiến Ưu không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
“Ít nhất Tiểu Thạch Đầu có lòng trung thành vạn phần kiên định dành cho ngươi."
“Trung thành có thể ăn sao?" Lý Diễm khinh miệt nói, liếc mắt nhìn Quỷ Kiến Ưu, “Ta gọi là Cung Diễm, nàng tên là Cung Anh."
Quỷ Kiến Ưu trầm ngâm một lát mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Chữ Anh như là ngọc thạch xinh đẹp, thì ra ngươi không thích người khác gọi nàng là Tiểu Thạch Đầu như ngươi. Nhìn không ra, ngươi lại so đo những cái này."
Tiểu Thạch Đầu mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Diễm.
“Cung Anh? Là nói ta sao? Nhưng Diễm chủ tử không phải họ Lý sao, sao có thể sửa thành họ Cung?"
“Đó là họ của mẹ ta, nhớ rõ, từ nay về sau, ta gọi là Cung Diễm, ngươi là Cung Anh, không còn người tên Lý Diễm, biết không?" Nếu không phải chữ Diễm là mẹ chọn cho hắn, hắn cũng sẽ từ bỏ.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
“A, ta biết rồi." Nàng có cùng họ với Diễm chủ tử, gương mặt nhỏ nhắn nhịn không được mà nở nụ cười.
※※※
Triều cương không thịnh vượng, thiên đạo không rõ, trên công đường có quant ham nghịch thần hoành hành, trong dân gian lại có ác bá ức hiếp dân chúng, trong giang hồ cũng gợn từng cơn sống quỷ dị.
Mười năm trước có một nơi gọi là Niễu Bạt Lâu xuất hiện, trở thành thế lực quỷ dị nhất trong chốn giang hồ. Tác phong làm việc của bọn họ vừa chính vừa tà, thủ đoạn đối phó địch nhân cũng rất tàn nhẫn, nhưng cũng thường diệt trừ một vài phần tử tà ma tàn ác cùng quan lại tham ô.
Nhưng người biết chuyện cũng hiểu, đây không phải là Niễu Bạt Lâu muốn vì dân trừ hại, mà là những người đó cản trở lợi ích của Niễu Bạt Lâu, tự nhiên mà vậy, liền bị Niễu Bạt Lâu xem như trở ngại mà quét dọn.
Niễu Bạt Lâu trừ bỏ lâu chủ ra, còn có thêm bốn vị tòa chủ, phân thành Đông tòa chủ Bạch Tiêu Diêu, Tây tòa chủ Kiều Ngọc Đường, Nam tòa chủ Ngũ Tình Nhi, Bắc tòa chủ Quỷ Kiến Ưu.
Đi vào Ưu Thiên Lư của Quỷ Kiến Ưu, Nam tòa chủ Ngũ Tình Nhi đưa ra gương mặt diễm mạo, chớp chớp mắt mê người, cười cười, nàng tìm thấy Quỷ Kiến Ưu đang luyện chế viên thuốc ở phía sau.
Hắn thực tự động lấy ra một viên thuốc cho nàng.
“Bệnh lại tái phát?" Hắn nhìn xem gương mặt hơi tái nhợt của nàng, chẩn mạch cho nàng. “Nàng lại dùng loại võ công kia!"
Quỷ Kiến Ưu trách cứ lại mang theo vài phần luyến tiếc nhìn Ngũ Tình Nhi.
Nàng hơi buông vai, dịu dàng đem ngón tay vỗ về chơi đùa bàn tay đang để lên cổ tay nàng.
“Không có biện pháp, gặp phải cường địch thì ta phải tự cứu lấy mạng thôi."
“Không phải lâu chủ đã hạ lệnh qua, để cho nàng nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian trong lâu, nàng lại không nghe lời lén trốn ra ngoài?" Quỷ Kiến Ưu chất vấn.
Nàng nở nụ cười, không thể làm gì đành nói: “Chàng cũng không phải không biết tính tình của lâu chủ, ta không dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, chỉ là hôm qua dẫn người ra ngoài tiếp ứng Bạch Tiêu Diêu, vừa vặn gặp được kẻ thù trước kia."
“Lần sau có chuyện này thì để ta đi." Quỷ Kiến Ưu nắm tay nàng, thương tiếc đưa tay kéo nàng ôm vào lòng.
“Chàng là thần y của chúng ta, ta không dám để chàng mạo hiểm." Nàng bỗng cười duyên.
“Ta cũng không phải là người ăn cơm ngồi không ở Niễu Bạt Lâu, nếu ta là Bắc tòa chủ, cũng nên cống hiến chút ít, nếu không để cho lâu chủ nhìn thấy kẻ không có gì như ta đi lại trong lâu, hắn sao có thể đồng ý được."
“Y thuật của chàng có tác dụng rất lớn với chúng ta, lâu chủ mới không nghĩ như vậy, hắn là người thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không hiểu nuôi quân ngàn ngày dùng trong nhất thời." Đề cập đến chuyện này, Ngũ Tình Nhi nhịn không được mà tò mò hỏi. “Vì sao lúc trước chàng lại theo hắn tái xuất giang hồ?"
“Ta cảm thấy hắn là một người rất thú vị, hẳn là có thể xông ra ngoài một phen." Thoáng cái mà đã mười năm trôi qua, nhưng hắn cũng cảm thấy chút may mắn vì mình đã theo Cung Diễm tái xuất giang hồ lần nữa, bởi vậy mới có thể kết bạn với Ngũ Tình Nhi, tìm được tình yêu đời hắn, còn biết thêm không ít người thú vị cổ quái.
Thành viên trọng yếu trong Niễu Bạt Lâu, tất cả đều là tự nguyện đi theo Cung Diễm. Bọn họ không phải đều chịu qua ân cứu mạng của hắn, mà là bị tính cách lãnh đạm, bất cần đời, chính tà xen lẫn của hắn hấp dẫn, mà hợp lại một chỗ, vì thế mới sinh ra Niễu Bạt Lâu.
Vài người xuất sắc ở cùng một chỗ, liền đem Niễu Bạt Lâu càng ngày càng chơi đùa lớn hơn, tổ chức cũng càng lúc càng nghiêm mật, kết quả là thành một môn phái thần bí trong giang hồ. Mà công việc dưới tay hắn lại ngày càng mở rộng, chỉ cần là chơi thú vị, bất luận là trong sáng ngoài tối bọn họ đều có giao thiệp, không nghĩ qua là sẽ tích lũy được tài phú cùng thế lực khổng lồ.
“Vì sao lúc ấy nàng lại muốn đi theo hắn?" Quỷ Kiến Ưu hỏi lại.
“Chàng biết là hắn đã cứu ta."
Điều này Quỷ Kiến Ưu đương nhiên hiểu rõ, còn biết là Cung Anh năn nỉ Cung Diễm ra tay.
Ngũ Tình Nhi nói tiếp: “Trừ cái đó ra, ta còn bị tính cách coi thường tất cả của hắn hấp dẫn. Hắn cuồng tà, nhưng lại không đến nỗi hoàn toàn lãnh huyết vô tâm, chàng hẳn là hiểu được, trên người hắn có một loại mị lực, khiến người khác nhịn không được mà muốn đi theo hắn xông vào thiên hạ."
Quỷ Kiến Ưu gật đầu, đồng ý với lời nàng nói.
“Hắn không đến mức hoàn toàn lãnh khốc vô tình, đó là vì bên cạnh hắn có một Tiểu Thạch Đầu. Nếu không có nàng, ta nghĩ Cung Diễm hôm nay cũng sẽ không chỉ như thế, mà sẽ là đại ma đầu nhấc lên một trận cuồng phong song dữ trong giang hồ."
Ngũ Tình Nhi cười ra tiếng. “Đúng vậy, Tiểu Thạch Đầu kia của hắn quả thật đã phát huy tác dụng rất lớn!"
“Thần y, Tình Nhi tỷ, hai người đang nói chuyện gì vậy, cười đến vui vẻ như vậy?" Mới nhắc tới nàng, Tiểu Thạch Đầu liền đứng không xa cách bọn họ, nhìn thân ảnh hai người đang ôm nhau một chỗ, tươi cười chân thành hỏi.
“Chúng ta đang nói đến dùng tảng đá chế thuốc như thế nào." Quỷ Kiến Ưu cười nhìn cô gái dịu dàng, thanh tú động lòng người trước mắt.
“Tảng đá cũng có thể chế dược?" Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc.
“Đương nhiên, vạn vật đều có thể tìm ra được." Hắn đáp đương nhiên.
Tiểu Thạch Đầu gật đầu hiểu biết.
“Y thuật của thần y quả thực cao minh." Nàng nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt ngượng ngùng mở miệng. “Thực xin lỗi, ta tới không đúng lúc làm ảnh hưởng đến hai người, ta đến xin thần y thuốc, sẽ đi ngay. Nhu Xuân nhờ ta đến xin thuốc của thần y, nàng nói đệ đệ nàng vài ngày trước bị ngã bị thương, muốn thừa dịp mấy ngày nghỉ để đưa về nhà."
Quỷ Kiến Ưu liếc mắt nhìn nàng đầy thâm ý. Nàng là người tốt nhất trong Niễu Bạt Lâu, mỗi người có việc đều đi cầu xin nàng giúp đỡ, hạ nhân không dám mở miệng tìm hắn liền tìm nàng đến, nha đầu này lại trở thành xin gì được nấy, mà lại làm nhiều đến đáng sợ.
“Được, ngươi chờ một chút." Trong Niễu Bạt Lâu hắn chỉ xem vài người trong mắt, nàng là một trong số đó, cho nên chỉ cần nàng mở miệng, hắn chưa từng cự tuyệt qua.
Lấy được thuốc, Tiểu Thạch Đầu trở về Diễm Thiên Điện, giao cho Nhu Xuân.
“Cám ơn Anh cô nương." Nàng vội vàng nói lời cảm tạ không ngừng.
“Đừng khách khí, ngày mai cô phải đi về, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng sao?" Tiểu Thạch Đầu quan tâm hỏi.
“Vâng, đều đã chuẩn bị tốt."
Tiểu Thạch Đầu lấy ra mấy thỏi bạc cho nàng.
“Cái này cho cô mang theo, khó có thể về nhà một chuyện, mua thêm nhiều thứ tốt hơn mà ăn." Nàng biết rõ cái khổ của người nghèo, bởi vì nàng đã trải qua rất nhiều ngày thảm hại như vậy, đương nhiên càng có thể biết được nỗi chua xót trong đó.
“Anh cô nương, cô đã giúp ta chiếu cố nhiều như vậy, sao ta có thể lại cầm nhiều tiền của cô như thế?" Nhìn bạc trên tay nàng là bằng mấy tháng lương bổng của mình, nàng vừa muốn lại vừa không dám nhận.
Kéo tay nàng qua, Tiểu Thạch Đầu đem bạc nhét vào tay nàng. “Cô cầm."
Nhu Xuân mới đầu biết lâu chủ hàng tháng đều cho nàng năm trăm lượng để tiêu vặt, tận đáy lòng có chút ghen tỵ, nhưng khi nàng đối xử với người khác hiền lành, bản thân cũng nhận được sự giúp đỡ rất nhiều lần của nàng, cho nên không hề có địch ý với nàng. Người tốt luôn tận lực với người khác như nàng, chỉ sợ sẽ không ai chán ghét nàng được, khó trách lâu chủ lại sủng nàng như vậy.
“Cảm ơn. Trước lúc ta trở về sẽ đến Thiên Tương Tự thắp hương, khẩn cầu ông trời phù hộ Anh cô nương bình an vô sự." Nhu Xuân nhìn ngân lượng trong tay, nói ra lời cảm kích.
Tiểu Thạch Đầu cười, hiền lành nói: “ Nơi này cũng không có chuyện gì, ngày mai cô phải về nhà, đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi Nhu Xuân đi rồi, nàng ngồi trên ghế, thấp giọng tự hỏi.
“Không phải là ta cũng có thể đi dâng hương, cầu phúc cho Diễm chủ tử hay sao?" Nàng nặng nề liếc nhìn quyển sách trên bàn kia.
Năm đầu tiên đi theo Cung Diễm lưu lạc khắp nơi, chỉ cần có thời gian, hắn liền dạy nàng học chữ, mặc dù nàng ngốc, nhưng học biết chữ lại rất nhanh, những năm gần đây, nàng lại cố gắng tự mình đọc không ngừng, sách xem qua cũng càng ngày càng nhiều.
Trước đó vài ngày, một vị đại nương trong lâu đi thắp nhang trong miếu, mang về mấy quyển sách, bởi vì nàng thích đọc sách liền cố ý đưa cho nàng xem, nhưng nàng lật xem nội dung trong sách kia, lại càng xem càng kinh hãi.
Nhìn sắc trời, nghĩ tới Mai tỷ phụ trách giặt quần áo hôm kia ngã gãy chân, nàng đứng dậy đi về phía hậu viện.
Tác giả :
Hương Di