Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế
Chương 79: Âm dương luân hồi, trăm sông đổ biển
Trong Phượng Huyên cung, Liễu Nguyệt Phi không biết đã chạy đi đâu chơi với mấy khối gỗ của nàng, trong đại điện chỉ có Tô Mạn Nhi đang đau khổ cầm cây lau đẩy tới đẩy lui, trong lòng đem Quách Như Sương cùng Liễu Nguyệt Phi mắng từ đầu đến chân!
Vừa định cầm cây lau phát tiết, không ngờ lại vô ý làm đổ nước trong xô khiến nàng giận đến mức thiếu chút bạo phát.
Hoàng Nhi vừa bắt chéo chân cắn hạt dưa vừa nhìn Tô Mạn Nhi, rất nhàn nhã.
“Tô Mạn Nhi a, cô có biết vì sao Quách Như Sương lại biết không?"
Hoàng Nhi vừa xem diễn, đồng thời cũng không quên lời thoại.
Tô Mạn Nhi nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt để lộ vẻ chờ mong. Nàng vẫn nghĩ không thông vì sao Quách Như Sương lại biết, là do ma ma nói sao?
Hoàng Nhi vừa lòng nhìn biểu cảm của Tô Mạn Nhi, tiếp tục nói: “Có vài đại thần thích bồi dưỡng ám vệ. Ám vệ chính là một đôi mắt tránh trong tối, lúc nào cũng giám thị cô!"
Lời này của Hoàng Nhi xem như là nói trắng ra, Tô Mạn Nhi tất nhiên nghe liền hiểu. Thì ra là thế, cư nhiên dám giám thị nàng!
Hoàng Nhi cắn nốt hạt dưa cuối cùng, sau đó phủi phủi quần áo cho vỏ rớt hết xuống.
Trong mắt Tô Mạn Nhi nổi lên lửa giận ngút trời. Quách Như Sương, bằng ngươi cũng dám giám thị ta sao?
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Nhi lại gõ chuông inh ỏi gọi đám Quý nhân rời giường. Trải qua quá trình chạy bộ hôm qua, hôm nay những tiểu thư này chân tê cứng đến mức đứng cũng không vững, càng không cần nói đến tiếp tục chạy bộ. Bọn họ thấy hôm nay không có Liễu Nguyệt Phi, lá gan cũng lớn hơn mà nói với Hoàng Nhi: “Chân mọi người đều rất đau, còn chạy cái gì nữa? Chúng ta vốn chính là đại tiểu thư khuê các, sao có thể chịu được ép buộc như vậy? Về sau chúng ta là hầu hạ Hoàng thượng nha. Đến lúc đó Hoàng thượng trách tội, Hoàng Nhi tỷ tỷ có gánh nổi không?"
Người này nói chuyện thực nhẹ nhàng, không gấp gáp không nóng nảy, nhưng câu chữ đều chỉa về phía Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi tuy tính tình hơi kém một chút, nhưng tốt xấu cũng đã đi theo Liễu Nguyệt Phi một thời gian dài, công phu mồm mép cũng học được không ít, đối phó những tiểu thư khuê các này chỉ đơn giảm như bóp chết một con kiến, nàng nhún vai nói: “Quý nhân gọi nô tì là Hoàng Nhi tỉ tỉ, nô tì cũng không dám nhận. Bất quá chạy bộ là Hoàng hậu nương nương quy định, nếu các vị Quý nhân không chịu nổi, tất nhiên là có thể rời đi."
Đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người thiếu chủ, Hoàng Nhi thực vui vẻ.
Mọi người hiện tại cũng không thể nói gì nữa. Dù sao hôm qua đã ráng được, hôm nay cũng không thể buông tha, tất cả liền nhờ nha hoàn đỡ, bắt đầu chạy bộ.
Nhìn ba mươi mấy người con lại, trong mắt Hoàng Nhi lóe lên tia sáng giảo hoạt.
Tô Mạn Nhi hôm nay đặc biệt chọn chạy bên cạnh Quách Như Sương, Quách Như Sương cũng khó hiểu nhìn Tô Mạn Nhi, không biết nàng ta đang định làm gì.
Nhưng Tô Mạn Nhi chỉ lo tự mình chạy, hoàn toàn không nhìn đến nàng, điều này khiến Quách Như Sương cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hoàng Nhi nhìn đám người chạy mà còn chậm hơn đi, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi chạy hướng ngự hoa viên.
Lúc này trời còn chưa sáng, trong không khí mơn man gió lạnh, nhưng mọi người lại nóng đến đổ mồ hôi, thở dốc từng hơi, cảm thấy một canh giờ trôi qua quá chậm.
Dần dần có nhiều người không chịu nổi nữa mà rút lui, thậm chí có người vấp té xong không thể đứng dậy, chỉ có thể trực tiếp bỏ cuộc.
Quách Như Sương quay đầu nhìn người bị té trên đất, trong lòng nổi lên khiếp đảm. Nếu nàng bị té, không biết sẽ có khí lực cùng dũng khí mà đứng dậy hay không.
Vừa nghĩ như vậy, không chú ý dưới chân, nháy mắt Quách Như Sương đã bay thẳng xuống hôn mặt đất.
“Ai nha, Quách Quý nhân, sao cô lại té rồi a!" Tô Mạn Nhi bên cạnh lúc này ra vẻ giật mình la lên, giọng nói vang dội đã thành công hấp dẫn sự chú ý của những người chung quanh.
Hoàng Nhi quay đầu, cười nói với Quách Như Sương: “Í, lại có người muốn bỏ cuộc?"
Gương mặt Quách Như Sương nháy mắt trắng bệch, nhìn đến tươi cười của Hoàng Nhi, đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng chói mắt. Lạii nghĩ nếu lúc này rời đi, vậy cả đời cũng không thể làm cung phi được nữa, nhất thời trong lòng Quách Như Sương lạnh run một cái, trừng mắt nhìn Tô Mạn Nhi, trách nàng vui sướng khi người gặp họa. Sau đó Quách Như Sương cố gắng bình tĩnh lại, cũng may trời còn chưa sáng, mọi người cũng không thấy được sắc mặt tái nhợt của nàng, cười nói: “Hoàng Nhi tỷ tỷ nói đùa, Như Sương chỉ là không cẩn thận ngã xuống, ngươi xem Như Sương lập tức đứng dậy ngay."
Nói xong, hai tay dùng sức chống lên đất, ý đồ mượn lực đứng lên, nhưng đôi chân vốn đau nhức, hiện tại lại càng nặng nề hơn như bị niệm chú khiến nàng không đứng dậy nổi.
Tô Mạn Nhi vô cùng đắc ý nói: “Đứng không nổi cũng đừng cố. Quách Quý nhân, cần gì phải miễn cưỡng thân thể của mình như vậy chứ!"
Trời còn mập mờ tối, ai cũng không nhìn đến nụ cười sáng lạn của Tô Mạn Nhi, nhưng Quách Như Sương lại nhìn ra được vẻ châm biếm lóe lên trong mắt nàng!
Cắn răng một cái, dùng lực chống thân thể đứng dậy, Quách Như Sương ngẩng đầu nói với Tô Mạn Nhi: “Đa tạ Tô Quý nhân quan tâm, nhưng Như Sương sao có thể bỏ lại chúng tỉ muội mà đi được chứ?"
Tô Mạn Nhi giật mình nhìn Quách Như Sương đột nhiên đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng vẫn không nói gì.
Hoàng Nhi nhíu mày nhìn hai người lửa bốc ngùn ngụt trước mắt, không có ý tốt mà mở miệng nói: “Nếu không có sao thì còn đứng đây làm gì? Chạy a!"
Nháy mắt mọi người lại tiếp tục nâng bước chạy, không dám có ý kiến gì.
Tô Mạn Nhi híp mắt liếc Quách Như Sương, hôm nay chỉ là cho ngươi biết mặt một chút thôi, sau này sẽ từ từ nhìn ngươi thống khổ!
~
Trong Long Thần điện, buổi lâm triều đầu tiên của tân đế Nam Tề từ lúc đăng cơ đến nay đang diễn ra, bách quan đều ăn mặc vô cùng chỉnh tề yết kiến tân hoàng, nhằm lưu lại trong lòng tân hoàng một ấn tượng tốt.
Hoa Khanh Trần một thân long bào vàng kim ngồi trên long ỷ, trong mắt là vẻ hắc ám sâu xa khiến người ta không thể chống lại, toàn thân bao phủ bởi hơi thở lạnh như băng tạo cảm giác áp bách khiến bách quan không dám lên tiếng.
“Chuyện Mộc đại nhân biến mất chắc các vị ở đây cũng đã biết!"
Hoa Khanh Trần lạnh giọng nói. Hôm qua hắn đã phái ra toàn bộ cấm vệ quân của kinh thành, còn đăng hoàng bảng trên khắp cả nước, hiện tại cơ bản là tất cả mọi người đều đã biết, giờ hỏi câu này cũng như không hỏi.
Bách quan tất nhiên cũng biết đây là lời dạo đầu của Hoa Khanh Trần. Tô Thừa tướng vì biểu hiện chính mình, vội vàng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần tất nhiên biết! Đã phái ra gia đinh, cùng với cấm vệ quân tìm kiếm Mộc đại nhân!"
Trước không nói đến chức quan, chỉ bằng sự coi trọng của Hoa Khanh Trần với Mộc Khinh cũng đủ để bọn họ ra sức biểu hiện một phen.
Nay Tô Mạn Nhi cùng Quách Như Sương đang tranh chấp trong hậu cung, trên triều đình, Quách An tất nhiên cũng sẽ không để Tô Thừa tướng kiêu ngạo, hắn bước lên một bước, cung kính nói với Hoa Khanh Trần: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã chuẩn bị tốt bức họa của Mộc đại nhân, sẽ đưa đến phát ở các thành thị lớn!"
Tìm người, tranh vẽ tất nhiên là quan trọng nhất!
Tô Thừa tướng quay đầu nhìn Quách An, trong mắt tràn ngập phẫn nộ mãnh liệt. Quách An lại không nhìn đến lão, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn xuống đất!
Hoa Khanh Trần mắt lạnh nhìn hết thảy, hai người này ra lực căn bản không có bao nhiêu cũng dám mang ra khoe, không sợ người ta cười chết sao! Hắn hừ lạnh: “Chuyện tìm người cũng không cần các ngươi lãng phí tâm tư! Trẫm muốn hỏi là, chuyện này các ngươi thấy thế nào!"
Thực lực của lão nhân này hắn vẫn chưa thấy được, nếu thật là già yếu vô dụng, vậy trực tiếp cáo lão hồi hương được rồi!
Tô Thừa tướng tất nhiên là người đầu tiên mở miệng: “Vi thần cảm thấy có thể là kẻ thù của Mộc đại nhân đến trả thù. Loại người không để mệnh quan triều đình vào mắt như vậy, sau khi bắt được nhất định phải nghiêm phạt!"
Hoa Khanh Trần trực tiếp xem thường –
Quách An khinh miệt nhìn Tô Thừa tướng, cười nói: “Mộc đại nhân một thân chính khí, sao có thể có kẻ thù chứ? Vi thần cảm thấy chuyện lần này là có liên quan đến Mộc phu nhân. Đồn đãi nói Mộc đại nhân là biến mất cùng với phu nhân!"
Triệu Nhu Nhi đã được Hoa Khanh Trần tứ hôn, tất nhiên có thể gọi là Mộc phu nhân!
Hoa Khanh Trần nhíu mày, quả nhiên người trẻ tuổi đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, hắn lại hỏi: “Vậy ngươi nói xem liên quan thế nào đến Mộc phu nhân!"
Quách An nghe vậy, suy nghĩ một lát mới nói: “Có thể là Mộc phu nhân không muốn nhận hôn sự này nên đào hôn chăng?"
Hoa Khanh Trần có ý muốn giết người –
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tình báo khẩn cấp, một nam tử thân mặc binh phục, vẻ mặt mệt mỏi bẩm báo với Hoa Khanh Trần: “Hoàng thượng, Bắc Sát tiến công biên cương nước ta, nói là báo thù cho Lâm Tường Vi!"
Lời này vừa nói ra, nhất thời toàn bộ đại điện xôn xao hẳn lên, cùng nhau nghĩ đến Lâm Tường Vi mới chết đi, chẳng lẽ là vì chuyện này sao?
Đôi mắt Hoa Khanh Trần híp lại, trong lòng đã có đáp án!
Tô Thừa tướng không cho là đúng nói: “Hoàng thượng, Bắc Sát đã là phụ quốc của Nam Tề ta, hiện tại cư nhiên công khai làm trái hiệp ước, tiến quân đến Nam Tề, vi thần đề nghị phái Đông Phương Tướng quân đi san bằng Bắc Sát!"
Quách An lại rõ ràng làm ngược lại với Tô Thừa tướng, hắn nói với Hoa Khanh Trần: “Bắc Sát tuy bại dưới tay Nam Tề, nhưng chúng ta cũng không thể coi nhẹ thực lực của bọn họ. Hiện tại Bắc Sát rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu chúng ta tùy tiện xuất binh, chắc chắn sẽ thảm bại!"
Tô Thừa tướng nghe vậy liền hừ lạnh: “Quách đại nhân không cần nâng cao sĩ khí của người khác mà diệt uy phong của mình!"
“Tô Thừa tướng cũng không cần quá coi trọng bản thân, có bản lĩnh Tô Thừa tướng mang binh đi a!" Quách An không khách khí trả lời.
Đông Phương Ngưng Tử nhíu mày nhìn về phía Hoa Khanh Trần, đột nhiên cảm giác chuyện Mộc Khinh mất tích nhất định có liên quan đến việc Bắc Sát xuất binh lần này.
Hoa Khanh Trần nhìn hai người đang tranh đấu dưới điện, nhất thời cảm thấy vô cùng ồn ào. Thế nào mà thần tử Nam Tề toàn một lũ vô dụng không vậy?
Lúc này, hai gã binh lính đồng thời từ ngoài cửa tiến vào, sắc mặt Hoa Khanh Trần nháy mắt tối sầm lại, bách quan thấy vậy cũng ào ào quay lại nhìn, trong lòng dâng lên một cỗ bất an!
“Hoàng thượng, Tây Lâm quốc bắt đầu xâm phạm biên cảnh nước ta!"
“Báo, phía đông biên cảnh gặp quân Đông Ngô tiến công!"
Nhất thời, toàn bộ đại thần trên đại điện đều ào ào đàm luận. Tân hoàng mới đăng cơ, tam quốc liền tấn công Nam Tề, thực rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, mọi người đồng loạt bất an nhìn Hoa Khanh Trần.
Đôi mắt sâu xa của Hoa Khanh Trần lóe lên tia sáng. Lâm Bình Chi a, cũng bản lĩnh lắm, cư nhiên có thể lôi kéo được Tây Lâm cùng Đông Ngô!
“Lí do xuất binh của Tây Lâm cùng Đông Ngô là gì?" Hoa Khanh Trần hỏi. Nếu Bắc Sát là báo thù cho Lâm Tường Vi, vậy thì Tây Lâm cùng Đông Ngô sẽ là cái gì đây?
Binh lính đứng dưới nghe vậy lập tức giải thích: “Tây Lâm là nói sắp vào mùa đông nên đến chiếm vật phẩm để dùng qua mùa đông!"
Hoa Khanh Trần gật đầu, này thực hợp tình hợp lý. Tây Lâm tuy rằng đất rộng của nhiều, nhưng nhiều vùng lại không cách nào gieo trồng cây cối, cho nên đã nhiều mùa đông, Tây Lâm thiếu thốn cũng sẽ đến đoạt một chút.
Tiếp tục hỏi: “Vậy Đông Ngô?"
Đông Ngô tài nguyên phong phú, hẳn là không có nghèo túng đến mức đoạt của Nam Tề.
Binh lính nghe vậy liền trả lời: “Nói là cái gì hướng Hoàng hậu nương nương đòi tàng bảo đồ!"
“Làm càn, bản cung làm sao có thể có tàng bảo đồ của Đông Ngô?" Liễu Nguyệt Phi lúc này một thân phượng bào bước lên đại điện, lớn tiếng nói.
Mọi chuyện vừa xảy ra, nàng đều đã biết. Vốn chỉ muộn nửa canh giờ thôi, sao lại có nhiều chuyện đến vậy!
Trong mắt Hoa Khanh Trần mang theo sủng nịch nhìn Liễu Nguyệt Phi, nhỏ giọng hỏi: “Tỉnh ngủ rồi?"
Liễu Nguyệt Phi ngượng ngùng gật đầu, sau đó liền ngồi vào trong lòng Hoa Khanh Trần.
Đại thần đứng dưới thấy Liễu Nguyệt Phi đến liền hành lễ: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Liễu Nguyệt Phi nhìn lướt qua, vẫy tay nói: “Đứng lên đi!" Sau đó lại chuyển tầm mắt lên người tiểu binh.
Tiểu binh thấy vậy liền nhìn thẳng Liễu Nguyệt Phi mà nói: “Hoàng hậu nương nương sinh ra ở Đông Ngô, tất nhiên là người Đông Ngô, như vậy tàng bảo đồ của Liễu Diệp sơn trang tất nhiên cũng là của Đông……"
Tiểu binh còn chưa nói xong đã bị vũ khí phóng châm trên tay Liễu Nguyệt Phi bắn trúng mi tâm, tắt thở ngã xuống.
Ở đây đa số là văn thần, đều bị dọa đến thiếu chút kêu lên, tất cả đều khó hiểu nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi!
Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần nhìn nhau một cái mới nói: “Tân hoàng đăng cơ mới bốn ngày, từ biên cảnh đến đây, cứ cho là ra roi thúc ngựa đi thì cũng phải mười ngày mới tới, càng không cần tính đến thời gian tam quốc xuất binh đến! Thực rõ ràng, bọn họ là địch nhân!"
Lời vừa dứt, Huyền Thiên Diệt Thiên liền đặt đao lên cổ hai người còn lại!
Hoa Khanh Trần hiện tại đang suy xét lời người nọ vừa nói, như vậy rõ ràng là nêu lên nguyên nhân bọn họ xuất binh, cũng biết được suy nghĩ vốn có của tam quốc chính là tàng bảo đồ của Liễu Diệp sơn trang kia.
Liễu Nguyệt Phi nhìn hai người bị khống chế bên dưới, đột nhiên phân phó với Huyền Thiên Diệt Thiên: “Đừng để bọn chúng cắn độc tự sát!"
Nhưng lời vừa nói xong, hai gã binh lính đã nuốt độc mà ngã xuống.
Huyền Thiên Diệt Thiên nhíu mày nhìn nhau, sau đó đồng thời cúi đầu nhận sai với Liễu Nguyệt Phi, là bọn họ sơ ý!
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy cũng chỉ bất đắc dĩ phất phất tay. Chết cũng chết rồi, hỏi cái gì cũng không được!
“Hoàng hậu nương nương, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Một vài lão nhân quả thực tuổi lớn, suy nghĩ không thể theo kịp liền mở miệng hỏi Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giải thích: “Thực rõ ràng, quân của tam quốc còn đang trên đường, vẫn chưa đến biên cảnh!"
“Nếu đã vậy, chúng ta nên thông tri với biên cương để bọn họ tăng cường phòng thủ a!"
“Vừa rồi Hoàng hậu nương nương mới nói, từ biên cương đến kinh thành, cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất đến mười ngày. Qua mười ngày này, nói không chừng tam quốc đã xuất binh!" Đông Phương Ngưng Tử vẫn đứng một bên lúc này đột nhiên mở miệng.
Liễu Nguyệt Phi gật đầu, rất tán thưởng lời của Đông Phương Ngưng Tử, lại thống hận thời đại này tin tức quá lạc hậu, đã vậy còn không có một tấm bản đồ hoàn chỉnh!
Hoa Khanh Trần ôm eo Liễu Nguyệt Phi nói: “Cũng có thể là âm mưu bọn họ bày ra!"
Mày liễu Liễu Nguyệt Phi lập tức nhíu lại. Âm mưu?
“Chẳng lẽ là để phân tán binh lực Nam Tề, sau đó tấn công từ một chỗ khác?" Đông Phương Ngưng Tử đột nhiên kêu to lên, trong lòng có dự cảm không tốt.
Liễu Nguyệt Phi đau khổ than thở lần hai, vì sao không có bản đồ vì sao không có bản đồ a! Những cổ nhân này lúc đánh giặc cứ thích căn cứ tình hình thực tế, chỗ nào đi qua cũng không biết vẽ bản đồ lại, thật cho rằng chính mình đi khắp thiên hạ sao!
“Hoàng thượng, hiện tại cho dù không biết tam quốc đang có chủ ý gì, nhưng vi thần đề nghị truyền lệnh xuống, tăng mạnh phòng thủ khu vực biên cảnh!" Đỗ Tướng quân nói lên cách nhìn của ông.
Hoa Khanh Trần gật đầu, phân phó với Cực Thiên!
Cực Thiên hiểu ý, Hoa Khanh Trần là bảo hắn vận dụng tình báo của Vô Ưu Môn phát ra tin này.
“Không biết tàng bảo đồ theo lời người nọ vừa rồi là gì?" Một người trẻ tuổi đột nhiên hỏi Liễu Nguyệt Phi, mọi người đều sẽ cảm thấy hứng thú với loại tàng bảo đồ này!
Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn người nọ một cái, tàng bảo đồ sao? Nàng khẽ cười: “Nên hỏi thì hỏi, cái gì không nên thì cũng đừng hỏi!"
Thoáng chốc, người trẻ tuổi bị dọa đến ôm chặt cổ, không dám nhìn Liễu Nguyệt Phi thêm lần nào nữa.
Nhưng trong lòng Liễu Nguyệt Phi đúng là cũng nghĩ đến nó. Nếu không phải người nọ đột nhiên nhắc đến, nói không chừng nàng đã quên sạch!
Kia rốt cuộc cái gì là, âm dương luân hồi, trăm sông đổ biển!
“Tô Sâm, Quách An, chuyện tìm kiếm Mộc Khinh giao cho các ngươi. Trầm muốn một Mộc đại nhân hoàn toàn không tổn hại gì, nếu có chút vấn đề, các ngươi mang đầu đến gặp trẫm! Võ thần đi viết một bản tấu chương về chuyện tam quốc xâm chiếm, ngày mai tiếp tục bàn. Hiện tại bãi triều!"
Hoa Khanh Trần thấy không thương nghị ra được kế sách gì liền để toàn bộ mọi người bãi triều!
“Thần tuân chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Bách quan nghe vậy cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Hiện tại là tam quốc xâm chiếm, ngay cả Hoa Khanh Trần được xưng là Chiến Thần cũng không thể khiến bọn họ an tâm! Tất cả vội vàng trở về chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nhất thời trên đại điện cũng chỉ còn lại Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần.
“Hiện tại trời đã sáng, không khí cũng tốt lắm, không bằng chúng ta đến ngự hoa viên dạo một chút!" Liễu Nguyệt Phi nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói với Hoa Khanh Trần. Sớm biết vậy sẽ không thèm làm cái gì Hoàng đế, thật là hao tổn tinh thần.
“Ừm!" Hoa Khanh Trần gật đầu đáp ứng, sau đó ôm eo Liễu Nguyệt Phi đi ra ngoài. Hoàng Nhi Thanh Nhi Huyền Thiên Diệt Thiên tất nhiên cũng theo sau.
“Chuyện này, nàng thấy thế nào?" Đi trên đường, Hoa Khanh Trần hỏi Liễu Nguyệt Phi.
“Chuyện ở Bắc Sát chắc là do Lâm Bình Chi giở trò quỷ!" Chuyện Lâm Tường Vi bị phong bế hoàn hảo như vậy, cũng chỉ có Lâm Bình Chi mới biết đươc!
“Cực Thiên đã phái ra người Vô Ưu Môn, không bao lâu sẽ có đáp án thôi!" Hoa Khanh Trần gật đầu, suy nghĩ của hắn cũng giống như Nguyệt Nhi, đều cho là Lâm Bình Chi làm.
“Lâm Bình Chi không là gì cả, nhưng Vũ Ảnh bên cạnh hắn, người này đúng là một mối nguy hiểm!"
Nói xong, sát khí trong mắt Hoa Khanh Trần nổi lên.
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, nói: “Nếu không hôm nào ta đi Bắc Sát một chuyến!"
Hoa Khanh Trần tất nhiên là biết vì sao Liễu Nguyệt Phi nói thế, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy, hắn sao có thể để nàng đi chứ! Liền lắc đầu: “Nam Tề còn chưa khó khăn đến mức để Hoàng hậu thân chinh!"
Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ, đương nhiên biết Hoa Khanh Trần là quan tâm nàng, cũng không nhiều lời nữa, dù sao chuyện này ngày mai mới có thể quyết định!
“Bản đồ vẫn là không tìm được sao?" Liễu Nguyệt Phi đổi đề tài. Nếu thực sự có cái bản đồ kia, vậy bằng tri thức nàng học được lúc trong quân đội cộng với kiến thức địa lí, tuyệt đối có thể làm ra binh khí có lực sát thương vô cùng lớn, đến lúc đó còn sợ tam quốc đồng thời xâm chiếm sao?
Hoa Khanh Trần lắc lắc đầu, Cực Thiên đã lật toàn bộ Liễu Diệp sơn trang lên cũng không tìm ra manh mối gì!
“Âm dương luân hồi, trăm sông đổ biển! Rốt cuộc là có ý gì?" Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn không hiểu. Nàng thuộc khoa lý sinh không hiểu mấy cái này cũng hợp lí, nhưng vì sao sư phụ, người lớn lên ở nơi lấy văn làm gốc này cũng không hiểu được? Không biết là thần thánh phương nào nghĩ ra nữa!
Bất quá, hình như là cùng tổ tông với nàng đi!
(R: cùng là người Liễu Diệp sơn trang).
“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Không có bản đồ ta cũng thắng lớn được!" Hoa Khanh Trần nhìn bộ dạng rối rắm của Liễu Nguyệt Phi, đau lòng vuốt lên gương mặt nhăn nhó của nàng.
Liễu Nguyệt Phi nhướn mày nhìn Hoa Khanh Trần, sư phụ thật đúng là tự đại!
“Thiếu chủ, Thanh Nhi hình như không thoải mái!" Hoàng Nhi phía sau đột nhiên nói với Liễu Nguyệt Phi.
Nghe vậy, tầm mắt mọi người đều chuyển lên Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi, chỉ thấy Thanh Nhi một mặt trắng bệch, đau đớn ôm bụng.
Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng bước đến bên cạnh Thanh Nhi, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này?"
Thanh Nhi đau đến vô lực ghé lên người Hoàng Nhi, xấu hổ nhỏ giọng nói với Liễu Nguyệt Phi như là sợ những người khác nghe được.
“Thiếu chủ, quỳ thủy của Thanh Nhi đến đây!"
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi bừng tỉnh đại ngộ. Đau bụng kinh? Này đối với nữ nhân đúng là đau đến đòi mạng. Kiếp trước lúc nhỏ không biết, mỗi lần bị cũng không kị nước, cho nên khi trưởng thành đau đến chết đi sống lại! Vậy nên đời này nàng rất để ý chăm sóc bản thân.
“Đi, ta mang em đi tìm thái y!" Liễu Nguyệt Phi nói với Thanh Nhi, sau đó quay đầu giải thích với Hoa Khanh Trần: “Tật xấu của nữ nhân thôi, sư phụ đến ngự hoa viên phê duyệt tấu chương trước đi, ta mang Thanh Nhi đến Thái y viện một chuyến!"
Thanh Nhi cũng không có khí lực, chỉ có thể nghe theo lời Liễu Nguyệt Phi, hơn nữa nàng đúng là cũng muốn đến Thái y viện. Hoa Khanh Trần thấy vậy cũng chỉ gật đầu, không nói gì.
Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi để Hoàng Nhi đỡ Thanh Nhi, dùng khinh công bay thẳng đến Thái y viện.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Diệt Thiên không hiểu nói thầm: “Tật xấu của nữ nhân? Là cái gì vậy?"
Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn thoáng qua Diệt Thiên, trực tiếp quăng một ánh mắt xem thường rồi thẳng tiến hướng ngự hoa viên.
Huyền Thiên trực tiếp cho Diệt Thiên một quyền, nói: “Còn suy nghĩ cái gì, đợi sau này ngươi cưới lão bà sẽ biết. Hiện tại nhanh đi lấy tấu chương cho Hoàng thượng đi!"
Diệt Thiên ăn đau xoa xoa đầu, xem ra nên tìm thời gian hỏi Hoàng Nhi xem là cái gì. Nghĩ đến đây, hắn cũng cao hứng hẳn lên, vui vẻ đi lấy tấu chương cho Hoa Khanh Trần!
~
Bởi vì lâm triều hôm nay Hoàng Nhi cùng Thanh Nhi đi theo Liễu Nguyệt Phi nên người trong Xuân Hoa cung được dịp ngủ ngon một bữa. Lúc này mặt trời đã lên cao, ma ma mới gọi bọn họ đến ngự hoa viên vẽ hoa cúc.
Hiện tại chỉ còn lại có hai mươi mốt nữ tử, tất cả đều để nha hoàn của mình mang theo dụng cụ vẽ tranh đến ngự hoa viên, nghe nói tranh bọn họ vẽ lần này sẽ cho Hoàng thượng xem!
“Cúc trong ngự hoa viên đẹp thật, đúng là hoa của hoàng gia!" Một nữ tử ca ngợi.
“Tất nhiên, hoa trong ngự hoa viên đều là loại cực kì quý giá." Một nữ tử khác cũng phụ họa.
“Hoa như vậy, muốn vẽ ra được vẻ đẹp, thần vận của nó phải có kỹ thuật cao siêu mới được!"
“Đương nhiên, không có bản lĩnh sao lọt vào mắt Hoàng thượng được!"
Một đám nữ tử cãi nhau inh ỏi, Hoa Khanh Trần ngồi trong đình liếc mắt nhìn Huyền Thiên một cái.
Huyền Thiên hiểu ý, bước ra nói với đám nữ tử: “Người nào đang ở đây hô to gọi nhỏ!"
Nữ tử thấy đột nhiên có nam nhân bước vào lập tức quát lớn: “Ngươi là người của ai, dám bước vào hậu cung!" Vênh lên bộ dáng cung phi.
“Đúng vậy, hô to gọi nhỏ, còn không mau quỳ xuống thỉnh an cho bản cung!"
Huyền Thiên cảm thấy đầu to ra, nhìn những nữ nhân trước mắt, hắn thầm châm chọc, thực cho rằng chính mình là tần phi trong hậu cung sao?
Tô Mạn Nhi lúc này liếc mắt nhìn Huyền Thiên, đây không phải người bên cạnh Hoàng thượng sao? Nàng lập tức ra vẻ hiền hòa nói: “Đại nhân, chúng ta là theo yêu cầu của ma ma ở đây vẽ tranh!"
Hình tượng, lời nói đều biểu hiện phong thái tiểu thư khuê các.
Mọi người mắt thấy thái độ Tô Mạn Nhi như vậy, tự nhiên cũng biết Huyền Thiên không phải người mình có thể chọc. Những người lớn tiếng với Huyền Thiên vừa nãy cũng chậm lui về phía sau, không dám xuất đầu nữa.
Huyền Thiên lắc đầu nói: “Nói với ma ma, hôm nay Hoàng thượng ở đây, các cô đi về trước!"
Mọi người vừa nghe được hai chữ ‘Hoàng thượng’ nhất thời tim đập thình thịch nhìn ra phía sau Huyền Thiên, quả nhiên thấy Hoàng thượng đang ngồi trong đình.
Một số người lớn gan nhanh chóng chạy đến chỗ Hoa Khanh Trần, tranh thủ để bản thân có cơ hội xuất hiện trước mắt Hoàng thượng.
Một người dám chạy lên, những người còn lại cũng cất bước chạy theo!
Tô Mạn Nhi vốn đang do dự, lúc này quấy rầy Hoàng thượng là không nên, nhưng khi nhìn đến hầu như tất cả đều đã chạy qua, nàng tất nhiên không chịu lọt lại phía sau, liền nhanh chóng đuổi theo.
Hiện tại Huyền Thiên mới thật là đầu to ra! Lần này chắc chắn Hoàng thượng sẽ trách tội hắn!
“Tham kiến Hoàng thượng, nô tì Hà thị!"
“Bái kiến Hoàng thượng, nô tì là nữ nhi của Lễ bộ Thị lang, Dương thị!"
……
(R: á, fan cuồng).
Tô Mạn Nhi trực tiếp bước lên. Hoàng thượng đã gặp qua nàng, để khiến Hoàng thượng chú ý, nàng ra vẻ điềm đạm đáng yêu nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương phạt nô tì lau toàn bộ Phượng Huyên cung."
Những nữ tử khác thấy Tô Mạn Nhi xuất ra chiêu này cũng học theo, đem Liễu Nguyệt Phi trở thành đích ngắm, toàn bộ tố khổ với Hoa Khanh Trần. Thứ nhất là khiến Hoàng thượng chú ý, thứ hai là có thể để Hoàng thượng thấy được lòng dạ của Hoàng hậu.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương để nô tì chạy ba vòng quanh hoàng cung."
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đoạt lấy hộp trang sức của nô tì sung vào quốc khố."
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương……"
Thấy nhiều phiên bản như vậy xuất hiện, Tô Mạn Nhi tức giận đến mũi cũng chun lại.
Hoa Khanh Trần nghe thấy nhiều như vậy cũng không thèm ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương, nói: “Nga, nói như vậy, các ngươi bất mãn Hoàng hậu."
Mọi người mừng rỡ, vội vàng gật đầu, cho rằng Hoa Khanh Trần đã nghe lọt tai lời bọn họ, giúp bọn họ thoát ly bể khổ, hơn nữa còn trừng phạt Liễu Nguyệt Phi!
“Một khi đã như vậy, liền toàn bộ ra khỏi cung đi. Tục ngữ có câu nhắm mắt làm ngơ!" Hoa Khanh Trần đột nhiên ngẩng đầu, vừa lòng nhìn bộ dáng thất kinh của mọi người.
Tô Mạn Nhi phát hiện chỗ không thích hợp, nháy mắt đã lui khỏi đám người, tránh ở phía sau.
Diệt Thiên thấy cơ hội đến liền chộp lấy, nhanh chóng đáp: “Dạ, Hoàng thượng!"
Vừa nói xong liền kêu cung nữ kéo đám người vừa ‘tố khổ’ với Hoa Khanh Trần đi, lần này cũng chỉ còn lại tám người.
Trong tám người còn lại, đương nhiên cũng có Tô Mạn Nhi vừa chạy thoát.
Quách Như Sương châm chọc cười, nàng đã biết nói xấu Hoàng hậu nương nương sẽ bị Hoàng thượng phạt nặng, muốn tiếp tục ở lại hậu cung này thì phải nịnh bợ Hoàng hậu nương nương.
“Các vị Quý nhân, hiện tại đều thấy rồi chứ? Ai không muốn rời khỏi hoàng cung thì trở lại Xuân Hoa cung đi!" Huyền Thiên khoanh tay nói, vừa lòng nhìn đám người sắc mặt trắng bệch.
Đã nói không cần quấy rầy rồi. Giờ nhìn đi, không nghe lời người tốt, chịu thiệt là phải!
~
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đã cùng Hoàng Nhi Thanh Nhi đến Thái y viện. Người trong Thái y viện tất nhiên là không biết Liễu Nguyệt Phi, đang định mắng to là ai dám cả gan bay tới bay lui trong cung, nhưng vừa thấy đến phượng bào trên người Liễu Nguyệt Phi thì không dám nhiều lời nữa.
Trong cung này, người có thể không biết nhưng quần áo thì phải rành!
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Toàn bộ người trong viện đồng loạt quỳ xuống, tất cả đều cúi thấp đầu, như sợ Liễu Nguyệt Phi sẽ giống dã thú mà cắn bọn họ!
Liễu Nguyệt Phi quệt mồ hôi, bất đắc dĩ nói: “Đứng lên đi, một lão thái y đến xem cho tỳ nữ của ta!"
Nhất thời thái y trong viện đều vội vàng đứng dậy. Cư nhiên có thể khiến Hoàng hậu nương nương tự mình đến, nói vậy tỳ nữ này cũng không thể coi thường!
“Hoàng hậu nương nương, vi thần đến bắt mạch cho cô nương!"
Hoàng Nhi lúc này đã đỡ Thanh Nhi vào phòng ngồi, lão thái y vội vàng đến vọng văn thính thiết*, bắt mạch một lần, hỏi thêm mấy câu.
(R: vọng văn thính thiết: nhìn, ngửi, nghe, sờ).
Sau đó mới quay sang nói với Liễu Nguyệt Phi: “Xin Hoàng hậu nương nương yên tâm, vi thần viết phương thuốc cho cô nương dùng, điều trị một thời gian, sau này sẽ không đau đớn đến vậy nữa!"
Thanh Nhi gật đầu, nói tiếng tạ với thái y.
Liễu Nguyệt Phi lại chu miệng nói “Cần phải kiêng cử cái gì?"
Bệnh phụ khoa đều cần phải điều trị, không cần ông ta nói nàng cũng biết!
Lão thái y lúc này không nhìn ra bất kì tạp chứng khó khăn nào, bản thân có thể chữa trị được, tự nhiên cũng an tâm đáp: “Thể chất của cô nương vốn rất tôt, nhưng thời gian dài vào lúc có quỳ thủy dùng sức quá nhiều, cũng không kiêng kị nước lạnh linh tinh nên mới để lại bệnh căn!"
Thanh Nhi gật đầu, lúc trước phải luyện võ, còn phải ra ngoài làm việc, mấy thứ này đều không cẩn thận.
Trong lòng Liễu Nguyệt Phi có cỗ áy náy nói không nên lời. Nàng chăm sóc tốt cho bản thân, lại không quan tâm đến người bên cạnh mình.
Lão thái y thấy sắc mặt Liễu Nguyệt Phi không tốt, cho rằng nàng là bị dọa, liền giải thích: “Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, nữ tử thuộc tính âm, phần lớn đều sẽ có tình trạng này!"
Liễu Nguyệt Phi tất nhiên biết lão thái y đang giải thích cho nàng, nàng cũng rõ chuyện này, nhưng là vẫn cảm thấy áy náy vì đã không chiếu cố tốt cho người của mình!
Đợi chút, thái y vừa nói cái gì?
“Nữ tử thuộc tính âm? Nam tử tính dương?" Đột nhiên Liễu Nguyệt Phi lên tiếng hỏi lão thái y.
Từ xưa đến nay, nữ tử là âm, nam tử là dương, sao nàng không nghĩ ra sớm hơn chứ?
“Vậy âm dương luân hồi là ý gì?"
Lão thái y vốn không hiểu tại sao Liễu Nguyệt Phi đột nhiên kích động lên, nhưng khi nghe đến nàng hỏi vậy thì cũng ngượng ngùng cười: “Ha ha, vấn đề này của Hoàng hậu nương nương, âm dương luân hồi đương nhiên là chỉ chuyện sinh ra đời sau, là chuyện giữa nam và nữ. Khụ khụ!"
Lão thái y nói xong, mặt cũng đỏ lên.
Liễu Nguyệt Phi cũng đỏ mặt, đã hiểu là ý gì!
Âm dương luân hồi, trăm sông đổ biển! Câu trước là chỉ việc nam nữ, vậy câu sau là ý gì?
Đột nhiên cảm thấy lão tổ tông thật đáng khinh, cư nhiên nghĩ ra cách nói như vậy! Hay là nàng trở về tìm sư phụ nghiên cứu một chút?
“Hoàng Nhi, em chăm sóc cho Thanh Nhi, ta đi tìm Hoàng thượng!"
Nói xong, Liễu Nguyệt Phi liền lắc mình rời đi, để lại lão thái y trợn mắt há hốc!
~
Liễu Nguyệt Phi trực tiếp dùng khinh công bay đến Long Thần điện, nhưng đến cửa thì dừng lại. Tuy nàng là phụ nữ thời đại mới của thế kỉ 21 nhưng đối mặt loại chuyện này vẫn có chút ngượng ngùng, nói không nên lời.
Liễu Nguyệt Phi cứ do dự đứng ngay cửa, chọc Hoa Khanh Trần ở trong không thể chuyên tâm làm việc, hắn xoa xoa huyệt thái dương nói: “Đã đến còn không tiến vào!"
Liễu Nguyệt Phi nhất thời xấu hổ xoa xoa tay, sau đó mới quyết tâm bước nhanh vào.
“Sư phụ a……"
Hoa Khanh Trần đang vội sửa sang lại tư liệu chiến tranh ở biên cương mấy năm qua, xem có bản đồ hay này nọ gì không nên cũng không để ý lắm đến Liễu Nguyệt Phi: “Hửm?"
Liễu Nguyệt Phi thấy Hoa Khanh Trần đang vội, tính thần đột nhiên tụt hẳn, ậm ờ nửa ngày mới nói: “Này, cũng không có chuyện gì, ha ha!"
Hôn mê, nàng thực sự nói không nên lời a.
“Nói!" Hoa Khanh Trần dứt khoát, tuy không ngẩng đầu nhưng hắn cũng biết Liễu Nguyệt Phi đang có chuyện muốn nói.
“Cũng không phải chuyện gì lớn a, nếu chàng đã bận, ta cũng không quấy rầy!" Liễu Nguyệt Phi thè lưỡi, nàng ngượng ngùng a!
“Nguyệt Nhi!" Hoa Khanh Trần rốt cục ngẩng đầu lên nhìn thẳng Liễu Nguyệt Phi. “Nàng nói đi, ta không vội!"
Nhất thời máu Liễu Nguyệt Phi xông thẳng lên não, cứng ngắc nói: “Hắc hắc, thật không có chuyện gì quan trọng a!"
Nhìn đến Hoa Khanh Trần như vậy, nàng thừa nhận nàng háo sắc, nàng cũng thừa nhận mình càng nói không nên lời!
Hoa Khanh Trần nhanh chóng đứng lên kéo Liễu Nguyệt Phi: “Theo giúp ta đi tản bộ đi. Làm việc lâu, đầu cũng có chút choáng váng rồi!"
Nói xong, liền xoa huyệt thái dương, một bộ dáng thực mỏi mệt.
Liễu Nguyệt Phi nhất thời bị mê hoặc, đầu nóng lên, liền bật thốt: “Sư phụ, ta biết ý của câu thơ kia!"
Nói xong, lại đỏ mặt……
Hoa Khanh Trần nhíu mày, vẻ đăm chiêu nhìn nàng hỏi: “Đã biết?"
Nếu đã biết, vì sao không nói cho hắn? Nếu đã biết, vì sao còn ấp a ấp úng như vậy?
Liễu Nguyệt Phi thiếu chút cắn đầu lưỡi của mình, đối mặt với truy hỏi của Hoa Khanh Trần, nàng không thể không nói.
“Nữ tử tính âm, nam tử thuần dương, âm dương luân hồi chính là chuyện sinh em bé!" Nói xong, Liễu Nguyệt Phi trực tiếp giấu mặt vào tay áo, hoàn toàn hóa thành bộ dáng đà điểu.
Hoa Khanh Trần bừng tỉnh đại ngộ, khó trách đồ đệ bảo bối của hắn lại ngượng ngùng, lời như vậy mà bắt nữ tử như nàng phải nói, đúng là có chút xấu hổ.
Nếu đã thế, vậy để hắn đến nói đi!
Hoa Khanh Trần trực tiếp ôm đứng Liễu Nguyệt Phi lên bước đến phòng nhỏ bên cạnh, dọa Liễu Nguyệt Phi trực tiếp kêu lên “Sư phụ, chàng làm cái gì!"
Lần này Hoa Khanh Trần nói thực hàm súc “Tìm bản đồ!"
Bất quá hắn còn chưa hiểu lắm, bản đồ là ở trên thân thể của nàng sao?
Nghĩ vậy, Hoa Khanh Trần trực tiếp quăng Liễu Nguyệt Phi lên giường, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của nàng, Liễu Nguyệt Phi xấu hổ nói: “Sư phụ, ban ngày ban mặt a!"
Hoa Khanh Trần nhíu mày “Ban ngày ban mặt thì không thể tìm bản đồ sao?"
Liễu Nguyệt Phi đổ mồ hôi. Sư phụ này rõ ràng là một con sói đói, mượn danh nghĩa tìm bản đồ mà ăn đậu hũ của nàng!
Quên đi, đều đã làm mấy lần, Liễu Nguyệt Phi cũng không giãy dụa nữa, tùy ý Hoa Khanh Trần cởi quần áo, nàng xoay mặt qua một bên, cảm nhận thân thể dần nóng lên.
Hoa Khanh Trần hôn nàng, không nhanh không chậm, vô cùng khiêu khích, hắn nói với Liễu Nguyệt Phi: “Nàng nói xem, vì sao phải làm chuyện này bản đồ mới xuất hiện?"
“Sư phụ a, người ta chỉ nói biết ý nghĩa nửa câu đầu thôi, nửa câu sau người ta còn chưa nghĩ ra!" Liễu Nguyệt Phi hảo tâm giải thích, là hắn rất nóng vội thôi!
“Câu sau là ‘trăm sông đổ biển’, ta nghĩ hơn phân nửa là hình dung bản đồ!" Hoa Khanh Trần tùy tiện nói một câu, sau đó liền hôn xuống cổ Liễu Nguyệt Phi.
Nhẹ nhàng, ngưa ngứa, tựa như lông ngỗng phất qua.
Toàn thân Liễu Nguyệt Phi càng đỏ hơn, nhưng vẫn ngăn không được lòng tò mò của nàng “Nhưng chuyện này chúng ta cũng không phải chưa làm a, vì sao trước kia không có gì. A……"
Hoa Khanh Trần một đường xuống phía dưới, khiến Liễu Nguyệt Phi kêu to.
Xoa đôi môi của nàng, hắn nói: “Bởi vì lúc trước đều vào ban đêm, nhìn không thấy!"
Liễu Nguyệt Phi không nói gì, sư phụ chàng già rồi hay quên phải không, lúc sáng rời giường chàng cũng nhìn không thấy đó thôi?
Hoa Khanh Trần tiếp tục khiêu khích nơi mẫn cảm của Liễu Nguyệt Phi, vừa lòng nghe tiếng thở của nàng, tinh thần càng hăng hái mà mang nàng đến ngưỡng thiên đường.
Liễu Nguyệt Phi thở dốc từng hơi, toàn thân vẫn xôn xao không thôi, nàng dỗi nói: “Xem đi, vẫn là đã đoán sai!"
Liễu Nguyệt Phi nhìn một mảnh da thịt đỏ ửng, vốn ôm tâm tình chờ mong kì tích xảy ra, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một mảnh hồng tím đan xen!
Sư phụ đáng giận, xuống tay quá độc ác. Nàng tức giận trừng mắt Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần cũng chỉ cười nhẹ, sau đó xoay Liễu Nguyệt Phi lại, định từ phía sau tiến vào.
Ngay lúc Liễu Nguyệt Phi xoay người, Hoa Khanh Trần đột nhiên dừng động tác! Nàng khó hiểu quay đầu, lại nhìn đến vẻ kinh hỉ cùng khó tin trong mắt hắn!
Liễu Nguyệt Phi cũng nhướn lên nhìn ra sau lưng mình, nhưng đáng tiếc, cổ quá ngắn, cái gì cũng không thấy được……
Không khỏi gấp gáp hỏi: “Sư phụ, chàng đang làm cái gì a?"
Lúc này nàng chỉ cảm thấy trên lưng thực nóng, không biết là vì quan hệ hay là bị Hoa Khanh Trần nhìn nên vậy, dù sao chính là rất nóng!
“Quả nhiên là trăm sông đổ biển!" Hoa Khanh Trần ca ngợi, lập tức cầm lấy gương đồng bên cạnh soi cho Liễu Nguyệt Phi xem, ánh mắt tràn ngập hưng phấn cùng kích động!
Trong lòng Liễu Nguyệt Phi cũng đã đoán được một hai, nhưng khi nhìn đến những gì phản xạ lại trong gương đồng cũng phải há hốc mồm. Quả nhiên, kỳ tích đã xuất hiện, ở sau lưng nàng thực có một bản đồ a! Nha, kỹ thuật này là làm sao vậy?
“Hoàn mỹ!" Hoa Khanh Trần thưởng thức khung cảnh trên lưng Liễu Nguyệt Phi, ánh mắt lóe lên tia sáng hưng phấn.
Liễu Nguyệt Phi có chút xấu hổ, người cổ đại này thật đúng là tiến bộ, cởi mở, lại nghĩ ra cái phương pháp này để giấu bản đồ, chỉ có nam nhân của nàng có thể biết, mà nàng cũng không được!
Thấy Hoa Khanh Trần nhìn hưng phấn như vậy, trong lòng Liễu Nguyệt Phi sao có thể bình tĩnh?
“Sư phụ sư phụ, ta cũng muốn xem a!" Liễu Nguyệt Phi khó chịu vặn vẹo, không thể chỉ có mình hắn xem, nàng cũng muốn nhìn aaaaaaa!
Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn Liễu Nguyệt Phi giãy dụa, đột nhiên tâm tình trở nên rất tốt. Cảnh tượng như vậy cũng chỉ có hắn mới nhìn được!
Hắn bước xuống mặc quần áo, sau đó đốt lò sưởi trong phòng rồi mới lấy giấy bút bắt đầu vẽ lại.
Vì nhìn đến bản đồ, Liễu Nguyệt Phi chỉ có thể an phận ôm chăn để Hoa Khanh Trần từ từ vẽ……
Vừa định cầm cây lau phát tiết, không ngờ lại vô ý làm đổ nước trong xô khiến nàng giận đến mức thiếu chút bạo phát.
Hoàng Nhi vừa bắt chéo chân cắn hạt dưa vừa nhìn Tô Mạn Nhi, rất nhàn nhã.
“Tô Mạn Nhi a, cô có biết vì sao Quách Như Sương lại biết không?"
Hoàng Nhi vừa xem diễn, đồng thời cũng không quên lời thoại.
Tô Mạn Nhi nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt để lộ vẻ chờ mong. Nàng vẫn nghĩ không thông vì sao Quách Như Sương lại biết, là do ma ma nói sao?
Hoàng Nhi vừa lòng nhìn biểu cảm của Tô Mạn Nhi, tiếp tục nói: “Có vài đại thần thích bồi dưỡng ám vệ. Ám vệ chính là một đôi mắt tránh trong tối, lúc nào cũng giám thị cô!"
Lời này của Hoàng Nhi xem như là nói trắng ra, Tô Mạn Nhi tất nhiên nghe liền hiểu. Thì ra là thế, cư nhiên dám giám thị nàng!
Hoàng Nhi cắn nốt hạt dưa cuối cùng, sau đó phủi phủi quần áo cho vỏ rớt hết xuống.
Trong mắt Tô Mạn Nhi nổi lên lửa giận ngút trời. Quách Như Sương, bằng ngươi cũng dám giám thị ta sao?
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Nhi lại gõ chuông inh ỏi gọi đám Quý nhân rời giường. Trải qua quá trình chạy bộ hôm qua, hôm nay những tiểu thư này chân tê cứng đến mức đứng cũng không vững, càng không cần nói đến tiếp tục chạy bộ. Bọn họ thấy hôm nay không có Liễu Nguyệt Phi, lá gan cũng lớn hơn mà nói với Hoàng Nhi: “Chân mọi người đều rất đau, còn chạy cái gì nữa? Chúng ta vốn chính là đại tiểu thư khuê các, sao có thể chịu được ép buộc như vậy? Về sau chúng ta là hầu hạ Hoàng thượng nha. Đến lúc đó Hoàng thượng trách tội, Hoàng Nhi tỷ tỷ có gánh nổi không?"
Người này nói chuyện thực nhẹ nhàng, không gấp gáp không nóng nảy, nhưng câu chữ đều chỉa về phía Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi tuy tính tình hơi kém một chút, nhưng tốt xấu cũng đã đi theo Liễu Nguyệt Phi một thời gian dài, công phu mồm mép cũng học được không ít, đối phó những tiểu thư khuê các này chỉ đơn giảm như bóp chết một con kiến, nàng nhún vai nói: “Quý nhân gọi nô tì là Hoàng Nhi tỉ tỉ, nô tì cũng không dám nhận. Bất quá chạy bộ là Hoàng hậu nương nương quy định, nếu các vị Quý nhân không chịu nổi, tất nhiên là có thể rời đi."
Đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người thiếu chủ, Hoàng Nhi thực vui vẻ.
Mọi người hiện tại cũng không thể nói gì nữa. Dù sao hôm qua đã ráng được, hôm nay cũng không thể buông tha, tất cả liền nhờ nha hoàn đỡ, bắt đầu chạy bộ.
Nhìn ba mươi mấy người con lại, trong mắt Hoàng Nhi lóe lên tia sáng giảo hoạt.
Tô Mạn Nhi hôm nay đặc biệt chọn chạy bên cạnh Quách Như Sương, Quách Như Sương cũng khó hiểu nhìn Tô Mạn Nhi, không biết nàng ta đang định làm gì.
Nhưng Tô Mạn Nhi chỉ lo tự mình chạy, hoàn toàn không nhìn đến nàng, điều này khiến Quách Như Sương cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hoàng Nhi nhìn đám người chạy mà còn chậm hơn đi, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi chạy hướng ngự hoa viên.
Lúc này trời còn chưa sáng, trong không khí mơn man gió lạnh, nhưng mọi người lại nóng đến đổ mồ hôi, thở dốc từng hơi, cảm thấy một canh giờ trôi qua quá chậm.
Dần dần có nhiều người không chịu nổi nữa mà rút lui, thậm chí có người vấp té xong không thể đứng dậy, chỉ có thể trực tiếp bỏ cuộc.
Quách Như Sương quay đầu nhìn người bị té trên đất, trong lòng nổi lên khiếp đảm. Nếu nàng bị té, không biết sẽ có khí lực cùng dũng khí mà đứng dậy hay không.
Vừa nghĩ như vậy, không chú ý dưới chân, nháy mắt Quách Như Sương đã bay thẳng xuống hôn mặt đất.
“Ai nha, Quách Quý nhân, sao cô lại té rồi a!" Tô Mạn Nhi bên cạnh lúc này ra vẻ giật mình la lên, giọng nói vang dội đã thành công hấp dẫn sự chú ý của những người chung quanh.
Hoàng Nhi quay đầu, cười nói với Quách Như Sương: “Í, lại có người muốn bỏ cuộc?"
Gương mặt Quách Như Sương nháy mắt trắng bệch, nhìn đến tươi cười của Hoàng Nhi, đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng chói mắt. Lạii nghĩ nếu lúc này rời đi, vậy cả đời cũng không thể làm cung phi được nữa, nhất thời trong lòng Quách Như Sương lạnh run một cái, trừng mắt nhìn Tô Mạn Nhi, trách nàng vui sướng khi người gặp họa. Sau đó Quách Như Sương cố gắng bình tĩnh lại, cũng may trời còn chưa sáng, mọi người cũng không thấy được sắc mặt tái nhợt của nàng, cười nói: “Hoàng Nhi tỷ tỷ nói đùa, Như Sương chỉ là không cẩn thận ngã xuống, ngươi xem Như Sương lập tức đứng dậy ngay."
Nói xong, hai tay dùng sức chống lên đất, ý đồ mượn lực đứng lên, nhưng đôi chân vốn đau nhức, hiện tại lại càng nặng nề hơn như bị niệm chú khiến nàng không đứng dậy nổi.
Tô Mạn Nhi vô cùng đắc ý nói: “Đứng không nổi cũng đừng cố. Quách Quý nhân, cần gì phải miễn cưỡng thân thể của mình như vậy chứ!"
Trời còn mập mờ tối, ai cũng không nhìn đến nụ cười sáng lạn của Tô Mạn Nhi, nhưng Quách Như Sương lại nhìn ra được vẻ châm biếm lóe lên trong mắt nàng!
Cắn răng một cái, dùng lực chống thân thể đứng dậy, Quách Như Sương ngẩng đầu nói với Tô Mạn Nhi: “Đa tạ Tô Quý nhân quan tâm, nhưng Như Sương sao có thể bỏ lại chúng tỉ muội mà đi được chứ?"
Tô Mạn Nhi giật mình nhìn Quách Như Sương đột nhiên đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng vẫn không nói gì.
Hoàng Nhi nhíu mày nhìn hai người lửa bốc ngùn ngụt trước mắt, không có ý tốt mà mở miệng nói: “Nếu không có sao thì còn đứng đây làm gì? Chạy a!"
Nháy mắt mọi người lại tiếp tục nâng bước chạy, không dám có ý kiến gì.
Tô Mạn Nhi híp mắt liếc Quách Như Sương, hôm nay chỉ là cho ngươi biết mặt một chút thôi, sau này sẽ từ từ nhìn ngươi thống khổ!
~
Trong Long Thần điện, buổi lâm triều đầu tiên của tân đế Nam Tề từ lúc đăng cơ đến nay đang diễn ra, bách quan đều ăn mặc vô cùng chỉnh tề yết kiến tân hoàng, nhằm lưu lại trong lòng tân hoàng một ấn tượng tốt.
Hoa Khanh Trần một thân long bào vàng kim ngồi trên long ỷ, trong mắt là vẻ hắc ám sâu xa khiến người ta không thể chống lại, toàn thân bao phủ bởi hơi thở lạnh như băng tạo cảm giác áp bách khiến bách quan không dám lên tiếng.
“Chuyện Mộc đại nhân biến mất chắc các vị ở đây cũng đã biết!"
Hoa Khanh Trần lạnh giọng nói. Hôm qua hắn đã phái ra toàn bộ cấm vệ quân của kinh thành, còn đăng hoàng bảng trên khắp cả nước, hiện tại cơ bản là tất cả mọi người đều đã biết, giờ hỏi câu này cũng như không hỏi.
Bách quan tất nhiên cũng biết đây là lời dạo đầu của Hoa Khanh Trần. Tô Thừa tướng vì biểu hiện chính mình, vội vàng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần tất nhiên biết! Đã phái ra gia đinh, cùng với cấm vệ quân tìm kiếm Mộc đại nhân!"
Trước không nói đến chức quan, chỉ bằng sự coi trọng của Hoa Khanh Trần với Mộc Khinh cũng đủ để bọn họ ra sức biểu hiện một phen.
Nay Tô Mạn Nhi cùng Quách Như Sương đang tranh chấp trong hậu cung, trên triều đình, Quách An tất nhiên cũng sẽ không để Tô Thừa tướng kiêu ngạo, hắn bước lên một bước, cung kính nói với Hoa Khanh Trần: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã chuẩn bị tốt bức họa của Mộc đại nhân, sẽ đưa đến phát ở các thành thị lớn!"
Tìm người, tranh vẽ tất nhiên là quan trọng nhất!
Tô Thừa tướng quay đầu nhìn Quách An, trong mắt tràn ngập phẫn nộ mãnh liệt. Quách An lại không nhìn đến lão, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn xuống đất!
Hoa Khanh Trần mắt lạnh nhìn hết thảy, hai người này ra lực căn bản không có bao nhiêu cũng dám mang ra khoe, không sợ người ta cười chết sao! Hắn hừ lạnh: “Chuyện tìm người cũng không cần các ngươi lãng phí tâm tư! Trẫm muốn hỏi là, chuyện này các ngươi thấy thế nào!"
Thực lực của lão nhân này hắn vẫn chưa thấy được, nếu thật là già yếu vô dụng, vậy trực tiếp cáo lão hồi hương được rồi!
Tô Thừa tướng tất nhiên là người đầu tiên mở miệng: “Vi thần cảm thấy có thể là kẻ thù của Mộc đại nhân đến trả thù. Loại người không để mệnh quan triều đình vào mắt như vậy, sau khi bắt được nhất định phải nghiêm phạt!"
Hoa Khanh Trần trực tiếp xem thường –
Quách An khinh miệt nhìn Tô Thừa tướng, cười nói: “Mộc đại nhân một thân chính khí, sao có thể có kẻ thù chứ? Vi thần cảm thấy chuyện lần này là có liên quan đến Mộc phu nhân. Đồn đãi nói Mộc đại nhân là biến mất cùng với phu nhân!"
Triệu Nhu Nhi đã được Hoa Khanh Trần tứ hôn, tất nhiên có thể gọi là Mộc phu nhân!
Hoa Khanh Trần nhíu mày, quả nhiên người trẻ tuổi đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, hắn lại hỏi: “Vậy ngươi nói xem liên quan thế nào đến Mộc phu nhân!"
Quách An nghe vậy, suy nghĩ một lát mới nói: “Có thể là Mộc phu nhân không muốn nhận hôn sự này nên đào hôn chăng?"
Hoa Khanh Trần có ý muốn giết người –
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tình báo khẩn cấp, một nam tử thân mặc binh phục, vẻ mặt mệt mỏi bẩm báo với Hoa Khanh Trần: “Hoàng thượng, Bắc Sát tiến công biên cương nước ta, nói là báo thù cho Lâm Tường Vi!"
Lời này vừa nói ra, nhất thời toàn bộ đại điện xôn xao hẳn lên, cùng nhau nghĩ đến Lâm Tường Vi mới chết đi, chẳng lẽ là vì chuyện này sao?
Đôi mắt Hoa Khanh Trần híp lại, trong lòng đã có đáp án!
Tô Thừa tướng không cho là đúng nói: “Hoàng thượng, Bắc Sát đã là phụ quốc của Nam Tề ta, hiện tại cư nhiên công khai làm trái hiệp ước, tiến quân đến Nam Tề, vi thần đề nghị phái Đông Phương Tướng quân đi san bằng Bắc Sát!"
Quách An lại rõ ràng làm ngược lại với Tô Thừa tướng, hắn nói với Hoa Khanh Trần: “Bắc Sát tuy bại dưới tay Nam Tề, nhưng chúng ta cũng không thể coi nhẹ thực lực của bọn họ. Hiện tại Bắc Sát rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu chúng ta tùy tiện xuất binh, chắc chắn sẽ thảm bại!"
Tô Thừa tướng nghe vậy liền hừ lạnh: “Quách đại nhân không cần nâng cao sĩ khí của người khác mà diệt uy phong của mình!"
“Tô Thừa tướng cũng không cần quá coi trọng bản thân, có bản lĩnh Tô Thừa tướng mang binh đi a!" Quách An không khách khí trả lời.
Đông Phương Ngưng Tử nhíu mày nhìn về phía Hoa Khanh Trần, đột nhiên cảm giác chuyện Mộc Khinh mất tích nhất định có liên quan đến việc Bắc Sát xuất binh lần này.
Hoa Khanh Trần nhìn hai người đang tranh đấu dưới điện, nhất thời cảm thấy vô cùng ồn ào. Thế nào mà thần tử Nam Tề toàn một lũ vô dụng không vậy?
Lúc này, hai gã binh lính đồng thời từ ngoài cửa tiến vào, sắc mặt Hoa Khanh Trần nháy mắt tối sầm lại, bách quan thấy vậy cũng ào ào quay lại nhìn, trong lòng dâng lên một cỗ bất an!
“Hoàng thượng, Tây Lâm quốc bắt đầu xâm phạm biên cảnh nước ta!"
“Báo, phía đông biên cảnh gặp quân Đông Ngô tiến công!"
Nhất thời, toàn bộ đại thần trên đại điện đều ào ào đàm luận. Tân hoàng mới đăng cơ, tam quốc liền tấn công Nam Tề, thực rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, mọi người đồng loạt bất an nhìn Hoa Khanh Trần.
Đôi mắt sâu xa của Hoa Khanh Trần lóe lên tia sáng. Lâm Bình Chi a, cũng bản lĩnh lắm, cư nhiên có thể lôi kéo được Tây Lâm cùng Đông Ngô!
“Lí do xuất binh của Tây Lâm cùng Đông Ngô là gì?" Hoa Khanh Trần hỏi. Nếu Bắc Sát là báo thù cho Lâm Tường Vi, vậy thì Tây Lâm cùng Đông Ngô sẽ là cái gì đây?
Binh lính đứng dưới nghe vậy lập tức giải thích: “Tây Lâm là nói sắp vào mùa đông nên đến chiếm vật phẩm để dùng qua mùa đông!"
Hoa Khanh Trần gật đầu, này thực hợp tình hợp lý. Tây Lâm tuy rằng đất rộng của nhiều, nhưng nhiều vùng lại không cách nào gieo trồng cây cối, cho nên đã nhiều mùa đông, Tây Lâm thiếu thốn cũng sẽ đến đoạt một chút.
Tiếp tục hỏi: “Vậy Đông Ngô?"
Đông Ngô tài nguyên phong phú, hẳn là không có nghèo túng đến mức đoạt của Nam Tề.
Binh lính nghe vậy liền trả lời: “Nói là cái gì hướng Hoàng hậu nương nương đòi tàng bảo đồ!"
“Làm càn, bản cung làm sao có thể có tàng bảo đồ của Đông Ngô?" Liễu Nguyệt Phi lúc này một thân phượng bào bước lên đại điện, lớn tiếng nói.
Mọi chuyện vừa xảy ra, nàng đều đã biết. Vốn chỉ muộn nửa canh giờ thôi, sao lại có nhiều chuyện đến vậy!
Trong mắt Hoa Khanh Trần mang theo sủng nịch nhìn Liễu Nguyệt Phi, nhỏ giọng hỏi: “Tỉnh ngủ rồi?"
Liễu Nguyệt Phi ngượng ngùng gật đầu, sau đó liền ngồi vào trong lòng Hoa Khanh Trần.
Đại thần đứng dưới thấy Liễu Nguyệt Phi đến liền hành lễ: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Liễu Nguyệt Phi nhìn lướt qua, vẫy tay nói: “Đứng lên đi!" Sau đó lại chuyển tầm mắt lên người tiểu binh.
Tiểu binh thấy vậy liền nhìn thẳng Liễu Nguyệt Phi mà nói: “Hoàng hậu nương nương sinh ra ở Đông Ngô, tất nhiên là người Đông Ngô, như vậy tàng bảo đồ của Liễu Diệp sơn trang tất nhiên cũng là của Đông……"
Tiểu binh còn chưa nói xong đã bị vũ khí phóng châm trên tay Liễu Nguyệt Phi bắn trúng mi tâm, tắt thở ngã xuống.
Ở đây đa số là văn thần, đều bị dọa đến thiếu chút kêu lên, tất cả đều khó hiểu nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi!
Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần nhìn nhau một cái mới nói: “Tân hoàng đăng cơ mới bốn ngày, từ biên cảnh đến đây, cứ cho là ra roi thúc ngựa đi thì cũng phải mười ngày mới tới, càng không cần tính đến thời gian tam quốc xuất binh đến! Thực rõ ràng, bọn họ là địch nhân!"
Lời vừa dứt, Huyền Thiên Diệt Thiên liền đặt đao lên cổ hai người còn lại!
Hoa Khanh Trần hiện tại đang suy xét lời người nọ vừa nói, như vậy rõ ràng là nêu lên nguyên nhân bọn họ xuất binh, cũng biết được suy nghĩ vốn có của tam quốc chính là tàng bảo đồ của Liễu Diệp sơn trang kia.
Liễu Nguyệt Phi nhìn hai người bị khống chế bên dưới, đột nhiên phân phó với Huyền Thiên Diệt Thiên: “Đừng để bọn chúng cắn độc tự sát!"
Nhưng lời vừa nói xong, hai gã binh lính đã nuốt độc mà ngã xuống.
Huyền Thiên Diệt Thiên nhíu mày nhìn nhau, sau đó đồng thời cúi đầu nhận sai với Liễu Nguyệt Phi, là bọn họ sơ ý!
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy cũng chỉ bất đắc dĩ phất phất tay. Chết cũng chết rồi, hỏi cái gì cũng không được!
“Hoàng hậu nương nương, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Một vài lão nhân quả thực tuổi lớn, suy nghĩ không thể theo kịp liền mở miệng hỏi Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giải thích: “Thực rõ ràng, quân của tam quốc còn đang trên đường, vẫn chưa đến biên cảnh!"
“Nếu đã vậy, chúng ta nên thông tri với biên cương để bọn họ tăng cường phòng thủ a!"
“Vừa rồi Hoàng hậu nương nương mới nói, từ biên cương đến kinh thành, cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất đến mười ngày. Qua mười ngày này, nói không chừng tam quốc đã xuất binh!" Đông Phương Ngưng Tử vẫn đứng một bên lúc này đột nhiên mở miệng.
Liễu Nguyệt Phi gật đầu, rất tán thưởng lời của Đông Phương Ngưng Tử, lại thống hận thời đại này tin tức quá lạc hậu, đã vậy còn không có một tấm bản đồ hoàn chỉnh!
Hoa Khanh Trần ôm eo Liễu Nguyệt Phi nói: “Cũng có thể là âm mưu bọn họ bày ra!"
Mày liễu Liễu Nguyệt Phi lập tức nhíu lại. Âm mưu?
“Chẳng lẽ là để phân tán binh lực Nam Tề, sau đó tấn công từ một chỗ khác?" Đông Phương Ngưng Tử đột nhiên kêu to lên, trong lòng có dự cảm không tốt.
Liễu Nguyệt Phi đau khổ than thở lần hai, vì sao không có bản đồ vì sao không có bản đồ a! Những cổ nhân này lúc đánh giặc cứ thích căn cứ tình hình thực tế, chỗ nào đi qua cũng không biết vẽ bản đồ lại, thật cho rằng chính mình đi khắp thiên hạ sao!
“Hoàng thượng, hiện tại cho dù không biết tam quốc đang có chủ ý gì, nhưng vi thần đề nghị truyền lệnh xuống, tăng mạnh phòng thủ khu vực biên cảnh!" Đỗ Tướng quân nói lên cách nhìn của ông.
Hoa Khanh Trần gật đầu, phân phó với Cực Thiên!
Cực Thiên hiểu ý, Hoa Khanh Trần là bảo hắn vận dụng tình báo của Vô Ưu Môn phát ra tin này.
“Không biết tàng bảo đồ theo lời người nọ vừa rồi là gì?" Một người trẻ tuổi đột nhiên hỏi Liễu Nguyệt Phi, mọi người đều sẽ cảm thấy hứng thú với loại tàng bảo đồ này!
Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn người nọ một cái, tàng bảo đồ sao? Nàng khẽ cười: “Nên hỏi thì hỏi, cái gì không nên thì cũng đừng hỏi!"
Thoáng chốc, người trẻ tuổi bị dọa đến ôm chặt cổ, không dám nhìn Liễu Nguyệt Phi thêm lần nào nữa.
Nhưng trong lòng Liễu Nguyệt Phi đúng là cũng nghĩ đến nó. Nếu không phải người nọ đột nhiên nhắc đến, nói không chừng nàng đã quên sạch!
Kia rốt cuộc cái gì là, âm dương luân hồi, trăm sông đổ biển!
“Tô Sâm, Quách An, chuyện tìm kiếm Mộc Khinh giao cho các ngươi. Trầm muốn một Mộc đại nhân hoàn toàn không tổn hại gì, nếu có chút vấn đề, các ngươi mang đầu đến gặp trẫm! Võ thần đi viết một bản tấu chương về chuyện tam quốc xâm chiếm, ngày mai tiếp tục bàn. Hiện tại bãi triều!"
Hoa Khanh Trần thấy không thương nghị ra được kế sách gì liền để toàn bộ mọi người bãi triều!
“Thần tuân chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Bách quan nghe vậy cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Hiện tại là tam quốc xâm chiếm, ngay cả Hoa Khanh Trần được xưng là Chiến Thần cũng không thể khiến bọn họ an tâm! Tất cả vội vàng trở về chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nhất thời trên đại điện cũng chỉ còn lại Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần.
“Hiện tại trời đã sáng, không khí cũng tốt lắm, không bằng chúng ta đến ngự hoa viên dạo một chút!" Liễu Nguyệt Phi nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói với Hoa Khanh Trần. Sớm biết vậy sẽ không thèm làm cái gì Hoàng đế, thật là hao tổn tinh thần.
“Ừm!" Hoa Khanh Trần gật đầu đáp ứng, sau đó ôm eo Liễu Nguyệt Phi đi ra ngoài. Hoàng Nhi Thanh Nhi Huyền Thiên Diệt Thiên tất nhiên cũng theo sau.
“Chuyện này, nàng thấy thế nào?" Đi trên đường, Hoa Khanh Trần hỏi Liễu Nguyệt Phi.
“Chuyện ở Bắc Sát chắc là do Lâm Bình Chi giở trò quỷ!" Chuyện Lâm Tường Vi bị phong bế hoàn hảo như vậy, cũng chỉ có Lâm Bình Chi mới biết đươc!
“Cực Thiên đã phái ra người Vô Ưu Môn, không bao lâu sẽ có đáp án thôi!" Hoa Khanh Trần gật đầu, suy nghĩ của hắn cũng giống như Nguyệt Nhi, đều cho là Lâm Bình Chi làm.
“Lâm Bình Chi không là gì cả, nhưng Vũ Ảnh bên cạnh hắn, người này đúng là một mối nguy hiểm!"
Nói xong, sát khí trong mắt Hoa Khanh Trần nổi lên.
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, nói: “Nếu không hôm nào ta đi Bắc Sát một chuyến!"
Hoa Khanh Trần tất nhiên là biết vì sao Liễu Nguyệt Phi nói thế, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy, hắn sao có thể để nàng đi chứ! Liền lắc đầu: “Nam Tề còn chưa khó khăn đến mức để Hoàng hậu thân chinh!"
Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ, đương nhiên biết Hoa Khanh Trần là quan tâm nàng, cũng không nhiều lời nữa, dù sao chuyện này ngày mai mới có thể quyết định!
“Bản đồ vẫn là không tìm được sao?" Liễu Nguyệt Phi đổi đề tài. Nếu thực sự có cái bản đồ kia, vậy bằng tri thức nàng học được lúc trong quân đội cộng với kiến thức địa lí, tuyệt đối có thể làm ra binh khí có lực sát thương vô cùng lớn, đến lúc đó còn sợ tam quốc đồng thời xâm chiếm sao?
Hoa Khanh Trần lắc lắc đầu, Cực Thiên đã lật toàn bộ Liễu Diệp sơn trang lên cũng không tìm ra manh mối gì!
“Âm dương luân hồi, trăm sông đổ biển! Rốt cuộc là có ý gì?" Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn không hiểu. Nàng thuộc khoa lý sinh không hiểu mấy cái này cũng hợp lí, nhưng vì sao sư phụ, người lớn lên ở nơi lấy văn làm gốc này cũng không hiểu được? Không biết là thần thánh phương nào nghĩ ra nữa!
Bất quá, hình như là cùng tổ tông với nàng đi!
(R: cùng là người Liễu Diệp sơn trang).
“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Không có bản đồ ta cũng thắng lớn được!" Hoa Khanh Trần nhìn bộ dạng rối rắm của Liễu Nguyệt Phi, đau lòng vuốt lên gương mặt nhăn nhó của nàng.
Liễu Nguyệt Phi nhướn mày nhìn Hoa Khanh Trần, sư phụ thật đúng là tự đại!
“Thiếu chủ, Thanh Nhi hình như không thoải mái!" Hoàng Nhi phía sau đột nhiên nói với Liễu Nguyệt Phi.
Nghe vậy, tầm mắt mọi người đều chuyển lên Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi, chỉ thấy Thanh Nhi một mặt trắng bệch, đau đớn ôm bụng.
Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng bước đến bên cạnh Thanh Nhi, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này?"
Thanh Nhi đau đến vô lực ghé lên người Hoàng Nhi, xấu hổ nhỏ giọng nói với Liễu Nguyệt Phi như là sợ những người khác nghe được.
“Thiếu chủ, quỳ thủy của Thanh Nhi đến đây!"
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi bừng tỉnh đại ngộ. Đau bụng kinh? Này đối với nữ nhân đúng là đau đến đòi mạng. Kiếp trước lúc nhỏ không biết, mỗi lần bị cũng không kị nước, cho nên khi trưởng thành đau đến chết đi sống lại! Vậy nên đời này nàng rất để ý chăm sóc bản thân.
“Đi, ta mang em đi tìm thái y!" Liễu Nguyệt Phi nói với Thanh Nhi, sau đó quay đầu giải thích với Hoa Khanh Trần: “Tật xấu của nữ nhân thôi, sư phụ đến ngự hoa viên phê duyệt tấu chương trước đi, ta mang Thanh Nhi đến Thái y viện một chuyến!"
Thanh Nhi cũng không có khí lực, chỉ có thể nghe theo lời Liễu Nguyệt Phi, hơn nữa nàng đúng là cũng muốn đến Thái y viện. Hoa Khanh Trần thấy vậy cũng chỉ gật đầu, không nói gì.
Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi để Hoàng Nhi đỡ Thanh Nhi, dùng khinh công bay thẳng đến Thái y viện.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Diệt Thiên không hiểu nói thầm: “Tật xấu của nữ nhân? Là cái gì vậy?"
Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn thoáng qua Diệt Thiên, trực tiếp quăng một ánh mắt xem thường rồi thẳng tiến hướng ngự hoa viên.
Huyền Thiên trực tiếp cho Diệt Thiên một quyền, nói: “Còn suy nghĩ cái gì, đợi sau này ngươi cưới lão bà sẽ biết. Hiện tại nhanh đi lấy tấu chương cho Hoàng thượng đi!"
Diệt Thiên ăn đau xoa xoa đầu, xem ra nên tìm thời gian hỏi Hoàng Nhi xem là cái gì. Nghĩ đến đây, hắn cũng cao hứng hẳn lên, vui vẻ đi lấy tấu chương cho Hoa Khanh Trần!
~
Bởi vì lâm triều hôm nay Hoàng Nhi cùng Thanh Nhi đi theo Liễu Nguyệt Phi nên người trong Xuân Hoa cung được dịp ngủ ngon một bữa. Lúc này mặt trời đã lên cao, ma ma mới gọi bọn họ đến ngự hoa viên vẽ hoa cúc.
Hiện tại chỉ còn lại có hai mươi mốt nữ tử, tất cả đều để nha hoàn của mình mang theo dụng cụ vẽ tranh đến ngự hoa viên, nghe nói tranh bọn họ vẽ lần này sẽ cho Hoàng thượng xem!
“Cúc trong ngự hoa viên đẹp thật, đúng là hoa của hoàng gia!" Một nữ tử ca ngợi.
“Tất nhiên, hoa trong ngự hoa viên đều là loại cực kì quý giá." Một nữ tử khác cũng phụ họa.
“Hoa như vậy, muốn vẽ ra được vẻ đẹp, thần vận của nó phải có kỹ thuật cao siêu mới được!"
“Đương nhiên, không có bản lĩnh sao lọt vào mắt Hoàng thượng được!"
Một đám nữ tử cãi nhau inh ỏi, Hoa Khanh Trần ngồi trong đình liếc mắt nhìn Huyền Thiên một cái.
Huyền Thiên hiểu ý, bước ra nói với đám nữ tử: “Người nào đang ở đây hô to gọi nhỏ!"
Nữ tử thấy đột nhiên có nam nhân bước vào lập tức quát lớn: “Ngươi là người của ai, dám bước vào hậu cung!" Vênh lên bộ dáng cung phi.
“Đúng vậy, hô to gọi nhỏ, còn không mau quỳ xuống thỉnh an cho bản cung!"
Huyền Thiên cảm thấy đầu to ra, nhìn những nữ nhân trước mắt, hắn thầm châm chọc, thực cho rằng chính mình là tần phi trong hậu cung sao?
Tô Mạn Nhi lúc này liếc mắt nhìn Huyền Thiên, đây không phải người bên cạnh Hoàng thượng sao? Nàng lập tức ra vẻ hiền hòa nói: “Đại nhân, chúng ta là theo yêu cầu của ma ma ở đây vẽ tranh!"
Hình tượng, lời nói đều biểu hiện phong thái tiểu thư khuê các.
Mọi người mắt thấy thái độ Tô Mạn Nhi như vậy, tự nhiên cũng biết Huyền Thiên không phải người mình có thể chọc. Những người lớn tiếng với Huyền Thiên vừa nãy cũng chậm lui về phía sau, không dám xuất đầu nữa.
Huyền Thiên lắc đầu nói: “Nói với ma ma, hôm nay Hoàng thượng ở đây, các cô đi về trước!"
Mọi người vừa nghe được hai chữ ‘Hoàng thượng’ nhất thời tim đập thình thịch nhìn ra phía sau Huyền Thiên, quả nhiên thấy Hoàng thượng đang ngồi trong đình.
Một số người lớn gan nhanh chóng chạy đến chỗ Hoa Khanh Trần, tranh thủ để bản thân có cơ hội xuất hiện trước mắt Hoàng thượng.
Một người dám chạy lên, những người còn lại cũng cất bước chạy theo!
Tô Mạn Nhi vốn đang do dự, lúc này quấy rầy Hoàng thượng là không nên, nhưng khi nhìn đến hầu như tất cả đều đã chạy qua, nàng tất nhiên không chịu lọt lại phía sau, liền nhanh chóng đuổi theo.
Hiện tại Huyền Thiên mới thật là đầu to ra! Lần này chắc chắn Hoàng thượng sẽ trách tội hắn!
“Tham kiến Hoàng thượng, nô tì Hà thị!"
“Bái kiến Hoàng thượng, nô tì là nữ nhi của Lễ bộ Thị lang, Dương thị!"
……
(R: á, fan cuồng).
Tô Mạn Nhi trực tiếp bước lên. Hoàng thượng đã gặp qua nàng, để khiến Hoàng thượng chú ý, nàng ra vẻ điềm đạm đáng yêu nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương phạt nô tì lau toàn bộ Phượng Huyên cung."
Những nữ tử khác thấy Tô Mạn Nhi xuất ra chiêu này cũng học theo, đem Liễu Nguyệt Phi trở thành đích ngắm, toàn bộ tố khổ với Hoa Khanh Trần. Thứ nhất là khiến Hoàng thượng chú ý, thứ hai là có thể để Hoàng thượng thấy được lòng dạ của Hoàng hậu.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương để nô tì chạy ba vòng quanh hoàng cung."
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đoạt lấy hộp trang sức của nô tì sung vào quốc khố."
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương……"
Thấy nhiều phiên bản như vậy xuất hiện, Tô Mạn Nhi tức giận đến mũi cũng chun lại.
Hoa Khanh Trần nghe thấy nhiều như vậy cũng không thèm ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương, nói: “Nga, nói như vậy, các ngươi bất mãn Hoàng hậu."
Mọi người mừng rỡ, vội vàng gật đầu, cho rằng Hoa Khanh Trần đã nghe lọt tai lời bọn họ, giúp bọn họ thoát ly bể khổ, hơn nữa còn trừng phạt Liễu Nguyệt Phi!
“Một khi đã như vậy, liền toàn bộ ra khỏi cung đi. Tục ngữ có câu nhắm mắt làm ngơ!" Hoa Khanh Trần đột nhiên ngẩng đầu, vừa lòng nhìn bộ dáng thất kinh của mọi người.
Tô Mạn Nhi phát hiện chỗ không thích hợp, nháy mắt đã lui khỏi đám người, tránh ở phía sau.
Diệt Thiên thấy cơ hội đến liền chộp lấy, nhanh chóng đáp: “Dạ, Hoàng thượng!"
Vừa nói xong liền kêu cung nữ kéo đám người vừa ‘tố khổ’ với Hoa Khanh Trần đi, lần này cũng chỉ còn lại tám người.
Trong tám người còn lại, đương nhiên cũng có Tô Mạn Nhi vừa chạy thoát.
Quách Như Sương châm chọc cười, nàng đã biết nói xấu Hoàng hậu nương nương sẽ bị Hoàng thượng phạt nặng, muốn tiếp tục ở lại hậu cung này thì phải nịnh bợ Hoàng hậu nương nương.
“Các vị Quý nhân, hiện tại đều thấy rồi chứ? Ai không muốn rời khỏi hoàng cung thì trở lại Xuân Hoa cung đi!" Huyền Thiên khoanh tay nói, vừa lòng nhìn đám người sắc mặt trắng bệch.
Đã nói không cần quấy rầy rồi. Giờ nhìn đi, không nghe lời người tốt, chịu thiệt là phải!
~
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đã cùng Hoàng Nhi Thanh Nhi đến Thái y viện. Người trong Thái y viện tất nhiên là không biết Liễu Nguyệt Phi, đang định mắng to là ai dám cả gan bay tới bay lui trong cung, nhưng vừa thấy đến phượng bào trên người Liễu Nguyệt Phi thì không dám nhiều lời nữa.
Trong cung này, người có thể không biết nhưng quần áo thì phải rành!
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Toàn bộ người trong viện đồng loạt quỳ xuống, tất cả đều cúi thấp đầu, như sợ Liễu Nguyệt Phi sẽ giống dã thú mà cắn bọn họ!
Liễu Nguyệt Phi quệt mồ hôi, bất đắc dĩ nói: “Đứng lên đi, một lão thái y đến xem cho tỳ nữ của ta!"
Nhất thời thái y trong viện đều vội vàng đứng dậy. Cư nhiên có thể khiến Hoàng hậu nương nương tự mình đến, nói vậy tỳ nữ này cũng không thể coi thường!
“Hoàng hậu nương nương, vi thần đến bắt mạch cho cô nương!"
Hoàng Nhi lúc này đã đỡ Thanh Nhi vào phòng ngồi, lão thái y vội vàng đến vọng văn thính thiết*, bắt mạch một lần, hỏi thêm mấy câu.
(R: vọng văn thính thiết: nhìn, ngửi, nghe, sờ).
Sau đó mới quay sang nói với Liễu Nguyệt Phi: “Xin Hoàng hậu nương nương yên tâm, vi thần viết phương thuốc cho cô nương dùng, điều trị một thời gian, sau này sẽ không đau đớn đến vậy nữa!"
Thanh Nhi gật đầu, nói tiếng tạ với thái y.
Liễu Nguyệt Phi lại chu miệng nói “Cần phải kiêng cử cái gì?"
Bệnh phụ khoa đều cần phải điều trị, không cần ông ta nói nàng cũng biết!
Lão thái y lúc này không nhìn ra bất kì tạp chứng khó khăn nào, bản thân có thể chữa trị được, tự nhiên cũng an tâm đáp: “Thể chất của cô nương vốn rất tôt, nhưng thời gian dài vào lúc có quỳ thủy dùng sức quá nhiều, cũng không kiêng kị nước lạnh linh tinh nên mới để lại bệnh căn!"
Thanh Nhi gật đầu, lúc trước phải luyện võ, còn phải ra ngoài làm việc, mấy thứ này đều không cẩn thận.
Trong lòng Liễu Nguyệt Phi có cỗ áy náy nói không nên lời. Nàng chăm sóc tốt cho bản thân, lại không quan tâm đến người bên cạnh mình.
Lão thái y thấy sắc mặt Liễu Nguyệt Phi không tốt, cho rằng nàng là bị dọa, liền giải thích: “Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, nữ tử thuộc tính âm, phần lớn đều sẽ có tình trạng này!"
Liễu Nguyệt Phi tất nhiên biết lão thái y đang giải thích cho nàng, nàng cũng rõ chuyện này, nhưng là vẫn cảm thấy áy náy vì đã không chiếu cố tốt cho người của mình!
Đợi chút, thái y vừa nói cái gì?
“Nữ tử thuộc tính âm? Nam tử tính dương?" Đột nhiên Liễu Nguyệt Phi lên tiếng hỏi lão thái y.
Từ xưa đến nay, nữ tử là âm, nam tử là dương, sao nàng không nghĩ ra sớm hơn chứ?
“Vậy âm dương luân hồi là ý gì?"
Lão thái y vốn không hiểu tại sao Liễu Nguyệt Phi đột nhiên kích động lên, nhưng khi nghe đến nàng hỏi vậy thì cũng ngượng ngùng cười: “Ha ha, vấn đề này của Hoàng hậu nương nương, âm dương luân hồi đương nhiên là chỉ chuyện sinh ra đời sau, là chuyện giữa nam và nữ. Khụ khụ!"
Lão thái y nói xong, mặt cũng đỏ lên.
Liễu Nguyệt Phi cũng đỏ mặt, đã hiểu là ý gì!
Âm dương luân hồi, trăm sông đổ biển! Câu trước là chỉ việc nam nữ, vậy câu sau là ý gì?
Đột nhiên cảm thấy lão tổ tông thật đáng khinh, cư nhiên nghĩ ra cách nói như vậy! Hay là nàng trở về tìm sư phụ nghiên cứu một chút?
“Hoàng Nhi, em chăm sóc cho Thanh Nhi, ta đi tìm Hoàng thượng!"
Nói xong, Liễu Nguyệt Phi liền lắc mình rời đi, để lại lão thái y trợn mắt há hốc!
~
Liễu Nguyệt Phi trực tiếp dùng khinh công bay đến Long Thần điện, nhưng đến cửa thì dừng lại. Tuy nàng là phụ nữ thời đại mới của thế kỉ 21 nhưng đối mặt loại chuyện này vẫn có chút ngượng ngùng, nói không nên lời.
Liễu Nguyệt Phi cứ do dự đứng ngay cửa, chọc Hoa Khanh Trần ở trong không thể chuyên tâm làm việc, hắn xoa xoa huyệt thái dương nói: “Đã đến còn không tiến vào!"
Liễu Nguyệt Phi nhất thời xấu hổ xoa xoa tay, sau đó mới quyết tâm bước nhanh vào.
“Sư phụ a……"
Hoa Khanh Trần đang vội sửa sang lại tư liệu chiến tranh ở biên cương mấy năm qua, xem có bản đồ hay này nọ gì không nên cũng không để ý lắm đến Liễu Nguyệt Phi: “Hửm?"
Liễu Nguyệt Phi thấy Hoa Khanh Trần đang vội, tính thần đột nhiên tụt hẳn, ậm ờ nửa ngày mới nói: “Này, cũng không có chuyện gì, ha ha!"
Hôn mê, nàng thực sự nói không nên lời a.
“Nói!" Hoa Khanh Trần dứt khoát, tuy không ngẩng đầu nhưng hắn cũng biết Liễu Nguyệt Phi đang có chuyện muốn nói.
“Cũng không phải chuyện gì lớn a, nếu chàng đã bận, ta cũng không quấy rầy!" Liễu Nguyệt Phi thè lưỡi, nàng ngượng ngùng a!
“Nguyệt Nhi!" Hoa Khanh Trần rốt cục ngẩng đầu lên nhìn thẳng Liễu Nguyệt Phi. “Nàng nói đi, ta không vội!"
Nhất thời máu Liễu Nguyệt Phi xông thẳng lên não, cứng ngắc nói: “Hắc hắc, thật không có chuyện gì quan trọng a!"
Nhìn đến Hoa Khanh Trần như vậy, nàng thừa nhận nàng háo sắc, nàng cũng thừa nhận mình càng nói không nên lời!
Hoa Khanh Trần nhanh chóng đứng lên kéo Liễu Nguyệt Phi: “Theo giúp ta đi tản bộ đi. Làm việc lâu, đầu cũng có chút choáng váng rồi!"
Nói xong, liền xoa huyệt thái dương, một bộ dáng thực mỏi mệt.
Liễu Nguyệt Phi nhất thời bị mê hoặc, đầu nóng lên, liền bật thốt: “Sư phụ, ta biết ý của câu thơ kia!"
Nói xong, lại đỏ mặt……
Hoa Khanh Trần nhíu mày, vẻ đăm chiêu nhìn nàng hỏi: “Đã biết?"
Nếu đã biết, vì sao không nói cho hắn? Nếu đã biết, vì sao còn ấp a ấp úng như vậy?
Liễu Nguyệt Phi thiếu chút cắn đầu lưỡi của mình, đối mặt với truy hỏi của Hoa Khanh Trần, nàng không thể không nói.
“Nữ tử tính âm, nam tử thuần dương, âm dương luân hồi chính là chuyện sinh em bé!" Nói xong, Liễu Nguyệt Phi trực tiếp giấu mặt vào tay áo, hoàn toàn hóa thành bộ dáng đà điểu.
Hoa Khanh Trần bừng tỉnh đại ngộ, khó trách đồ đệ bảo bối của hắn lại ngượng ngùng, lời như vậy mà bắt nữ tử như nàng phải nói, đúng là có chút xấu hổ.
Nếu đã thế, vậy để hắn đến nói đi!
Hoa Khanh Trần trực tiếp ôm đứng Liễu Nguyệt Phi lên bước đến phòng nhỏ bên cạnh, dọa Liễu Nguyệt Phi trực tiếp kêu lên “Sư phụ, chàng làm cái gì!"
Lần này Hoa Khanh Trần nói thực hàm súc “Tìm bản đồ!"
Bất quá hắn còn chưa hiểu lắm, bản đồ là ở trên thân thể của nàng sao?
Nghĩ vậy, Hoa Khanh Trần trực tiếp quăng Liễu Nguyệt Phi lên giường, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của nàng, Liễu Nguyệt Phi xấu hổ nói: “Sư phụ, ban ngày ban mặt a!"
Hoa Khanh Trần nhíu mày “Ban ngày ban mặt thì không thể tìm bản đồ sao?"
Liễu Nguyệt Phi đổ mồ hôi. Sư phụ này rõ ràng là một con sói đói, mượn danh nghĩa tìm bản đồ mà ăn đậu hũ của nàng!
Quên đi, đều đã làm mấy lần, Liễu Nguyệt Phi cũng không giãy dụa nữa, tùy ý Hoa Khanh Trần cởi quần áo, nàng xoay mặt qua một bên, cảm nhận thân thể dần nóng lên.
Hoa Khanh Trần hôn nàng, không nhanh không chậm, vô cùng khiêu khích, hắn nói với Liễu Nguyệt Phi: “Nàng nói xem, vì sao phải làm chuyện này bản đồ mới xuất hiện?"
“Sư phụ a, người ta chỉ nói biết ý nghĩa nửa câu đầu thôi, nửa câu sau người ta còn chưa nghĩ ra!" Liễu Nguyệt Phi hảo tâm giải thích, là hắn rất nóng vội thôi!
“Câu sau là ‘trăm sông đổ biển’, ta nghĩ hơn phân nửa là hình dung bản đồ!" Hoa Khanh Trần tùy tiện nói một câu, sau đó liền hôn xuống cổ Liễu Nguyệt Phi.
Nhẹ nhàng, ngưa ngứa, tựa như lông ngỗng phất qua.
Toàn thân Liễu Nguyệt Phi càng đỏ hơn, nhưng vẫn ngăn không được lòng tò mò của nàng “Nhưng chuyện này chúng ta cũng không phải chưa làm a, vì sao trước kia không có gì. A……"
Hoa Khanh Trần một đường xuống phía dưới, khiến Liễu Nguyệt Phi kêu to.
Xoa đôi môi của nàng, hắn nói: “Bởi vì lúc trước đều vào ban đêm, nhìn không thấy!"
Liễu Nguyệt Phi không nói gì, sư phụ chàng già rồi hay quên phải không, lúc sáng rời giường chàng cũng nhìn không thấy đó thôi?
Hoa Khanh Trần tiếp tục khiêu khích nơi mẫn cảm của Liễu Nguyệt Phi, vừa lòng nghe tiếng thở của nàng, tinh thần càng hăng hái mà mang nàng đến ngưỡng thiên đường.
Liễu Nguyệt Phi thở dốc từng hơi, toàn thân vẫn xôn xao không thôi, nàng dỗi nói: “Xem đi, vẫn là đã đoán sai!"
Liễu Nguyệt Phi nhìn một mảnh da thịt đỏ ửng, vốn ôm tâm tình chờ mong kì tích xảy ra, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một mảnh hồng tím đan xen!
Sư phụ đáng giận, xuống tay quá độc ác. Nàng tức giận trừng mắt Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần cũng chỉ cười nhẹ, sau đó xoay Liễu Nguyệt Phi lại, định từ phía sau tiến vào.
Ngay lúc Liễu Nguyệt Phi xoay người, Hoa Khanh Trần đột nhiên dừng động tác! Nàng khó hiểu quay đầu, lại nhìn đến vẻ kinh hỉ cùng khó tin trong mắt hắn!
Liễu Nguyệt Phi cũng nhướn lên nhìn ra sau lưng mình, nhưng đáng tiếc, cổ quá ngắn, cái gì cũng không thấy được……
Không khỏi gấp gáp hỏi: “Sư phụ, chàng đang làm cái gì a?"
Lúc này nàng chỉ cảm thấy trên lưng thực nóng, không biết là vì quan hệ hay là bị Hoa Khanh Trần nhìn nên vậy, dù sao chính là rất nóng!
“Quả nhiên là trăm sông đổ biển!" Hoa Khanh Trần ca ngợi, lập tức cầm lấy gương đồng bên cạnh soi cho Liễu Nguyệt Phi xem, ánh mắt tràn ngập hưng phấn cùng kích động!
Trong lòng Liễu Nguyệt Phi cũng đã đoán được một hai, nhưng khi nhìn đến những gì phản xạ lại trong gương đồng cũng phải há hốc mồm. Quả nhiên, kỳ tích đã xuất hiện, ở sau lưng nàng thực có một bản đồ a! Nha, kỹ thuật này là làm sao vậy?
“Hoàn mỹ!" Hoa Khanh Trần thưởng thức khung cảnh trên lưng Liễu Nguyệt Phi, ánh mắt lóe lên tia sáng hưng phấn.
Liễu Nguyệt Phi có chút xấu hổ, người cổ đại này thật đúng là tiến bộ, cởi mở, lại nghĩ ra cái phương pháp này để giấu bản đồ, chỉ có nam nhân của nàng có thể biết, mà nàng cũng không được!
Thấy Hoa Khanh Trần nhìn hưng phấn như vậy, trong lòng Liễu Nguyệt Phi sao có thể bình tĩnh?
“Sư phụ sư phụ, ta cũng muốn xem a!" Liễu Nguyệt Phi khó chịu vặn vẹo, không thể chỉ có mình hắn xem, nàng cũng muốn nhìn aaaaaaa!
Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn Liễu Nguyệt Phi giãy dụa, đột nhiên tâm tình trở nên rất tốt. Cảnh tượng như vậy cũng chỉ có hắn mới nhìn được!
Hắn bước xuống mặc quần áo, sau đó đốt lò sưởi trong phòng rồi mới lấy giấy bút bắt đầu vẽ lại.
Vì nhìn đến bản đồ, Liễu Nguyệt Phi chỉ có thể an phận ôm chăn để Hoa Khanh Trần từ từ vẽ……
Tác giả :
Khuynh Ao Ao