Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế
Chương 77: Tiểu tam tiểu tứ đột kích
Ngày tiếp theo, gió nhẹ mơn man, một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, Liễu Nguyệt Phi bị ánh mặt trời chói mắt làm tỉnh giấc, không thoải mái xoay người một cái, lại chống lại một đôi mắt đen láy, nàng theo thói quen tiếp tục nhắm mắt, hướng đến chỗ ấm áp mà cọ cọ, lầm bầm: “Sư phụ, thức sớm như vậy a!"
Chủ nhân đôi mắt đen không nói gì, Liễu Nguyệt Phi tiếp tục ngủ. Đột nhiên nàng trợn mắt, trên mặt bắt đầu đỏ lên. Nha, đã quen ngủ cùng sư phụ nên không có phản ứng gì quá lớn, nhưng đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua, Liễu Nguyệt Phi nhất thời vô cùng xấu hổ, kéo chăn bao kín bản thân lại.
Hoa Khanh Trần buổi sáng thức dậy liền thưởng thức dáng vẻ khi ngủ của Liễu Nguyệt Phi. Hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp, mắt thấy nàng đã tỉnh, Hoa Khanh Trần cũng không nói gì mà chỉ nhìn nhất cử nhất động của nàng, tâm tình tất nhiên là rất tốt.
“Sư phụ, chàng động không ngủ được!" Liễu Nguyệt Phi ngượng ngùng dịch lui lại, ý đồ giữ khoảng cách với Hoa Khanh Trần.
Nha đầu này là đang thẹn thùng! Hoa Khanh Trần nhàn nhạt cười, sau đó trực tiếp kéo Liễu Nguyệt Phi ôm vào lòng, cắn nhẹ tai nàng nói: “Chỗ nào cũng nhìn hết rồi, còn trốn cái gì!"
Trong đầu Liễu Nguyệt Phi xoạt một phát, thiếu chút nữa đem chính mình nấu chín. Lời Hoa Khanh Trần nói khiến nàng xấu hổ vô cùng. Nha, hiện tại nàng mới biết được thì ra da mặt mình mỏng như vậy.
“Sư phụ, ngày đầu tiên chàng không vào triều sao?" Liễu Nguyệt Phi lúc này thầm nghĩ lí do đuổi Hoa Khanh Trần đi.
Đáng tiếc, Hoa Khanh Trần là người muốn đuổi thì đuổi như vậy sao?
“Tân hôn ngày đầu tiên, sao có thể không bồi nương tử!"
Một câu nương tử khiến Liễu Nguyệt Phi trực tiếp chui vào chăn trốn. Nha, sao nàng lại ngượng đến vậy chứ?
Hoa Khanh Trần cũng không định cứ vậy mà buông tha, bàn tay hắn với vào chăn, bắt đầu xoa lên da thịt mềm mịn.
“Sư phụ, ban ngày ban mặt!" Liễu Nguyệt Phi bị dọa kêu lớn, vội vàng túm lấy bàn tay đang lộn xộn của Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần một tay bị giữ lại, còn một tay tiếp tục tiến lên.
Liễu Nguyệt Phi bị trêu chọc đến cả người khó chịu. Một tay của Hoa Khanh Trần nàng phải dùng hai tay để giữ lại, còn lại tay kia nàng chỉ có thể để nó chạy toàn thân.
Liễu Nguyệt Phi tránh trái tránh phải, đến cuối cùng cả người cũng lộ ra bên ngoài.
Thoáng chốc, bốn mắt nhìn nhau, Liễu Nguyệt Phi từ trong mắt Hoa Khanh Trần nhìn ra được … tình dục nồng đậm.
“A……" Liễu Nguyệt Phi kêu lớn, bất kể mà nhảy xuống giường.
Nhưng Hoa Khanh Trần lại nhanh tay giữ chân nàng lại, kéo một cái, Liễu Nguyệt Phi đã bị quăng lên giường. Không đợi nàng đứng lên, Hoa Khanh Trần đã áp xuống.
“Sư phụ, ban ngày ban mặt, đừng xằng bậy a!" Biết Hoa Khanh Trần sắp làm gì, Liễu Nguyệt Phi lo lắng nói.
Nàng chỗ đó còn đau……
“Ta lại không có xằng bậy, đây là hợp tình hợp lý!" Hoa Khanh Trần một tay giữ chặt hai tay Liễu Nguyệt Phi, một tay đặt lên chỗ mềm mại của nàng.
Đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, tất cả đều đang biểu lộ, hắn muốn!
“Sư phụ……!"
Trong phòng truyền ra một tiếng thét chói tai, sau đó liền chuyển sang tiếng nhỏ giọng rên rỉ.
~
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, bầu trời quang đãng, nhưng bên trong Đường phủ lại là một trận mưa dầm triền miên.
Đường Hương Nhã một mặt hối hận, lo lắng bất an ngồi trước sảnh, người bên cạnh đang kéo tay ả đúng là Đường phu nhân, mẫu thân Đường Hương Nhã.
Đường đại nhân phiền chán đi tới đi lui, trong lòng nghẹn một trận hỏa, nhìn Đường phu nhân đang khóc sướt mướt, lão mắng to: “Khóc cái gì mà khóc, còn không phải tại bà kêu nữ nhi về sao? Hiện tại thì tốt rồi, tự nhiên lãng phí ngôi vị Hoàng phi!"
Đường phu nhân nghe vậy thì càng khóc lợi hại, toàn thân run rẩy, tất cả đều biểu hiện sự sợ hãi với trượng phu, bà run run nói: “Lúc ấy thiếp cũng chỉ sợ sẽ liên lụy đến Đường gia cùng Hương Nhã, ai mà ngờ mọi chuyện lại thay đổi như vậy!"
Ai lại đoán được giữa đường lại xuất hiện một Liễu Nguyệt Phi cứu Hoa Khanh Trần ra? Ai lại đoán được đột nhiên Hoa Mạch Tiêu lại hạ chiếu thoái vị? Ai lại đoán được tân hoàng cuối cùng lại là Hoa Khanh Trần?
Lúc này trong lòng bà ta tràn ngập ủy khuất cùng hối hận. Hoàng phi a, vị trí Quý phi hiện giờ còn để trống, chỉ dựa vào tài tình của nữ nhi nhà bà ta, đuổi nữ nhân dã man Liễu Nguyệt Phi kia, giành lấy ngôi vị Hoàng hậu là hoàn toàn không thành vấn đề!
Hiện tại lại đi tự buông tha.
Lúc này trong lòng Đường Hương Nhã cũng vô cùng khó chịu. Nếu lúc trước ả không rời khỏi vương phủ thì hôm nay vị trí Quý phi là của ả rồi. Ả cũng không phải như Triệu Nhu Nhi, không oán không hối hận trả giá, cuối cùng cũng chỉ được một tờ hưu thư. Ả rất tin tưởng bản thân, dựa vào xinh đẹp cùng thông mình của mình, nhất định sẽ được Hoa Khanh Trần yêu thích. Liễu Nguyệt Phi chỉ là một người giang hồ, trừ bỏ võ công thì căn bản chính là không có đầu óc, là loại miệng cọp gan thỏ điển hình.
Hiện tại tốt rồi, ngay lúc Hoa Khanh Trần khó xử mà rời đi, tai vạ đến đều tự bay, thế nhân sao có thể chấp nhận đây? Hiện tại ả là cả người đầy tiếng xấu.
Tâm tình Đường Hương Nhã không tốt, thấy phụ thân nói mẫu thân như vậy cũng hùa theo: “Đúng vậy, đều là lỗi của mẫu thân. Nếu không phải tại mẫu thân, con sao có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay chứ!"
Đồng thời bị trượng phu cũng nữ nhi chỉ trích, Đường phu nhân càng khóc lớn lên, trong lòng đều là cảm giác ủy khuất, bà ta cũng chỉ muốn tốt cho nữ nhi thôi, sao hiện tại mọi chuyện lại trở nên thế này chứ?
“Không được, Hương Nhã con đi cầu Hoàng thượng. Con không có hưu thư, tất nhiên vẫn là phi tử của ngài. Đến đó cầu thân phận đi!" Đường đại nhân nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy mình chịu thiệt. Nữ nhi còn chưa chính thức bị Hoa Khanh Trần hưu, tất nhiên vẫn còn là phi tử.
Đường Hương Nhã bừng tỉnh đại ngộ. Lúc ấy vì thoát thân nên mới làm giả một phong hưu thư, nhưng hưu thư đó vẫn chưa cho Hoa Khanh Trần xem qua, ả tất nhiên vẫn còn là phi tử của hắn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Đường Hương Nhã lập tức hiện lên một nụ cười, ả nhanh chóng nói với phụ thân mình: “Được sao cha? Có thể đi thật sao?"
Trong lòng Đường đại nhân cũng không chắc chắn, nhưng đã có cái cớ này, cơ hội tốt như vậy, lão làm sao có thể buông tha?
“Tất nhiên, ta hiện tại liền mang con vào cung gặp Hoàng thượng!"
Đường đại nhân nghĩ đến đây, lập tức quay lại nói với Đường phu nhân: “Còn sững sờ ở đây làm gì, không mau tắm rửa thay y phục cho Hương Nhã!"
Đường phu nhân lập tức phục hồi tinh thần, nhanh chóng dẫn Đường Hương Nhã đi chuẩn bị.
Đường đại nhân nhìn bóng lưng thê nhi*, trong lòng cũng có chút không yên. Sau hôm nay, nếu có thể tranh thủ được một phi vị*, vậy không còn gì bằng.
(R: thê nhi: vợ con; phi vị: vị trí phi tử).
Tân hoàng đăng cơ, người nào không muốn đến cầu việc tốt?
~
Lúc này trong Đỗ phủ cũng chấn động đến gà bay chó sủa. Đỗ Tướng quân tức giận đến khó thở trừng mắt nhìn Đỗ Chân Chân. Đúng là hối hận lúc trước đã dạy nó một thân công phu, bây giờ nó ngược lại dùng để đối phó mình!
Nhìn đứa con bất hiếu trên trần nhà, Đỗ Tướng quân hổn hển: “Mày đứa hạ đường thê bị hưu này, tất nhiên không có ai muốn nữa. Hiện tại không đi cầu Hoàng thượng chẳng lẽ muốn tao nuôi cả đời hay sao?"
Lúc này vành mắt Đỗ Chân Chân đã ửng hồng nhưng vẫn quật cường không để nước mắt rơi xuống, nàng nói lớn với phụ thân bên dưới: “Đã bị hưu thì còn có thể diện gì mà đi cầu Hoàng thượng a. Lão nhân ngài không biết xấu hổ nhưng con vẫn muốn mặt mũi nha!"
Đỗ Tướng quân thở dốc từng hơi, lão đuổi theo Đỗ Chân Chân cả buổi cũng không bắt được, hiện tại lại nghe thấy những lời này, lão thiếu chút hộc máu, liền lớn tiếng chất vấn: “Chẳng lẽ mày định ở cả đời tại tướng quân phủ như vậy sao?"
“Lão nhân ngài không nuôi con thì tìm đại một nhà nông gả đi. Dù sao đến giờ con cũng chưa bị Hoàng thượng chạm vào!"
Đỗ Chân Chân từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tính tình tùy tiện, nói chuyện rất thẳng thắn, không hề ngại miệng như những tiểu thư khuê các bình thường.
Nhưng những lời này lại càng khiến Đỗ Tướng quân tức hộc máu. Nha, quả nhiên là khuê nữ của hắn, tính tình đúng là rất giống!
“Lão Tử ta nuôi không mày bao nhiêu năm rồi?"
“Chẳng lẽ nuôi con là có thể bảo con đi làm chuyện mất mặt sao?" Đỗ Chân Chân nói gì cũng không chịu đến cầu Hoa Khanh Trần.
“Lão nhân, trước không nói con đã bị hưu, chỉ bằng lời tuyên bố không có người khác của Hoàng thượng trước mặt bá quan hôm qua, cha sao có thể để con tiến cung a?"
Nghe vậy, Đỗ Tướng quân khinh thường nói: “Thiên hạ có nam nhân nào không muốn tam thê tứ thiếp, huống chi còn là Hoàng đế có thể có ba ngàn mĩ nhân!"
Đỗ Chân Chân không hiểu “Vậy vì sao hôm qua Hoàng thượng lại nói vậy?"
Hôm qua Hoa Khanh Trần vì Hoàng hậu mà ra quyết định như vậy khiến nàng hâm mộ vô cùng, đồng thời cũng cho rằng Hoa Khanh Trần là một nam tử si tình.
Đỗ Tướng quân lại hừ lạnh một tiếng: “Hơn phân nửa là vì trấn an tân Hoàng hậu rồi. Dù sao thế lực sau lưng Hoàng hậu là Liễu Diệp sơn trang, hiện tại Hoàng thượng như vậy tất nhiên là để nắm được Liễu Diệp sơn trang, đợi đến khi nắm được rồi thì Hoàng hậu cũng hết giá trị, đến lúc đó tha hồ mà tam thê tứ thiếp!"
Trong mắt Đỗ Tướng quân, nam nhân nên phấn đấu vì quyền lực, chân tình gì đó đều là giả dối, chỉ có địa vị cao mới là thật.
Đỗ Chân Chân mơ hồ, suy nghĩ hôm qua của nàng bị phụ thân phủ định, trong lòng cũng đột nhiên trở nên phiền muộn. Trong thiên hạ đúng là không còn nam tử nào dám trả giá chân tình sao?
Ngay lúc Đỗ Chân Chân phân tâm, Đỗ Tướng quân nhanh chóng phi thân lên xà nhà túm lấy Đỗ Chân Chân, cười nói: “Rốt cục túm được. Đi, theo cha tiến cung!"
“Lão nhân, cha thực âm hiểm. Buông con ra, con mới không chịu tiến cung……"
……
Trong Phượng Huyên cung, Hoa Khanh Trần sau khi ăn no xong mới chịu đứng lên, Liễu Nguyệt Phi mềm nhũn nằm bẹp trên giường, trong lòng thầm mắng Hoa Khanh Trần. Sáng tinh mơ cư nhiên có khí lực như vậy, làm cho xương sống, thắt lưng nàng đều đau, chỉ kém chân cũng bị chuột rút luôn!
“Thế nào, còn chưa muốn rời giường sao?" Hoa Khanh Trần mặc xong một thân long bào, nhìn Liễu Nguyệt Phi nằm trên giường cười nói.
Liễu Nguyệt Phi hừ một tiếng, không muốn để ý tới hắn.
Hoa Khanh Trần không khách khí ngồi bên mép giường, kéo nàng ngồi đậy đối mặt hắn, đùa giỡn nói: “Thế nào, không thỏa mãn?"
Liễu Nguyệt Phi chu miệng, bất đắc dĩ nhìn Hoa Khanh Trần. Sư phụ a sư phụ, thì ra bộ mặt thật của chàng là như vậy – y chang một sắc lang!
“Thối sư phụ, trứng thối sư phụ!" Tính tình tiểu nữ nhân của Liễu Nguyệt Phi nổi lên, nàng túm lấy long bào của Hoa Khanh Trần, bắt đầu đấm đá lung tung vào ngực hắn!
Hoa Khanh Trần cũng không thèm quan tâm, để Liễu Nguyệt Phi phát tiết, khóe miệng hiện lên một nụ cười tính kế.
Liễu Nguyệt Phi đột nhiên ngừng tay, bởi vì nàng ngửi được mùi vị tính kế. loại hương vị này nàng rất quen thuộc. Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng cảnh giác nhảy khỏi lòng hắn.
Hoa Khanh Trần thấy vậy, chỉ nhíu mày nói: “Tóc mây hoa nhan kim trâm cài, phù dung trướng ấm độ đêm xuân. Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ nay quân vương không lâm triều."
Liễu Nguyệt Phi nhất thời 囧 lên. Làm sao mà nàng lại thành Dương Quý phi rồi?
“Nhanh đi vào triều a!" Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ quát to, ý đồ khiến người nào đó bình thường lại.
“Thời gian vào triều qua lâu rồi. Ta đã truyền lệnh xuống, nghỉ ngơi ba ngày!" Hoa Khanh Trần lại đè Liễu Nguyệt Phi xuống giường. Tình cảnh này……
“Sư phụ, chàng mới mặc xong quần áo a. Ngày đầu tiên tiết chế chút đi!" Ông trời, nghỉ ngơi ba ngày, vậy nàng không phải chết thảm sao?
Hoa Khanh Trần lại ông nói gà bà nói vịt hỏi: “Đau không?"
Liễu Nguyệt Phi sửng sốt, không hiểu nhìn Hoa Khanh Trần, hắn nói cái gì?
Hoa Khanh Trần thấy thế, lại cười nói: “Xem ra không đau, ta đây tiếp tục!"
Liễu Nguyệt Phi nhất thời kinh hãi, vội vàng kéo lấy Hoa Khanh Trần, nhanh miệng lên tiếng giải thích: “Đau, đau, đau đến chết lặng!"
Động tác, biểu cảm đều tận lực tỏ vẻ đáng thương, hy vọng Hoa Khanh Trần có thể có chút lương tâm.
Nhưng tình huống như vậy là không có khả năng phát sinh, chỉ thấy Hoa Khanh Trần tà mị cười, nói: “Đau sao? Ta đây nhìn xem!"
Nói xong, liền đưa tay xốc chăn lên. Liễu Nguyệt Phi thấy thế, lập tức giữ chặt, không cho hắn nhấc lên.
Hoa Khanh Trần cũng không chịu thua. Nhưng vừa dùng sức một cái, bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo đáng giận.
“Hoàng thượng, Đường đại nhân, Đỗ đại nhân, Lâm đại nhân, Quách đại nhân, Vương Thừa tướng cầu kiến!"
Một giọng thái giám vang lên phá hỏng chuyện tốt của Hoa Khanh Trần, hắn tất nhiên là khó chịu đến đen mặt.
Liễu Nguyệt Phi tâm tình lại cực tốt, đến thật là đúng lúc! Nàng cười vui sướng khi người gặp họa nói với Hoa Khanh Trần: “Sư phụ a, mau đi đi, chàng mới đăng cơ, không thể để mấy đại thần đó đợi lâu, bằng không bọn họ sẽ nói chàng chảnh a!"
Hoa Khanh Trần nhíu mày, không hiểu từ ‘chảnh’ trong miệng Liễu Nguyệt Phi là ý gì, nhưng biết chắc không phải lời gì hay nên cũng lười hỏi. Hắn hung tợn nói: “Đừng tưởng rằng hiện tại nàng thoát được là sẽ êm chuyện. Chúng ta còn rất nhiều thời gian a."
Nói xong, Hoa Khanh Trần liền xoay người rời đi.
Liễu Nguyệt Phi quấn trong chăn như bị kinh hãi quá độ mà ngã xuống. Ông trời, cứ tiếp tục như vậy sẽ chết người nha!
~
Trong ngự thư phòng, Hoa Khanh Trần một thân long bào bước đến, nhìn những người đứng bên trong, sắc mặt hắn tối dầm lại, toàn thân tỏa ra khí lạnh bước tới ngồi xuống long ỷ!
Những đại thần trước mắt đều mang nữ nhi của mình đến, bao gồm cả Đường Hương Nhã cùng Đỗ Chân Chân! Chẳng lẽ lời hắn nói hôm qua không rõ ràng sao?
Mọi người thấy Hoa Khanh Trần bước đến liền lập tức quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hoa Khanh Trần trong lòng vô cùng khó chịu, phá hỏng chuyện tốt của hắn, còn là đến để đưa nữ nhi vào cung, toàn thân hắn càng phát ra khí lạnh khiến toàn bộ người ở đây như đang đứng trong hầm băng!
Mọi người hiện tại biết Hoa Khanh Trần đang tức giận, cũng không dám mở miệng, tất cả đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta!
Đường Hương Nhã vừa thấy Hoa Khanh Trần liền mất hồn rớt phách, cũng không quan tâm gì đến hình tượng mà lên tiếng khóc lớn: “Hoàng thượng, ngài quên nô tì sao?"
Mọi người nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Đường Hương Nhã, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
“Lớn mật, Đường Hương Nhã ngươi vẫn chưa được phong làm cung phi, sao có thể tự xưng ‘nô tì’?" Cực Thiên đứng sau Hoa Khanh Trần tức giận quát lớn.
Hoa Khanh Trần không nói gì, tỏ vẻ ngầm đồng ý.
Đường Hương Nhã bị tiếng rống giận này dọa đến tim đập lỗi một nhịp, ngẩng đầu nhìn Cực Thiên. Ả chưa bao giờ thấy người này bên cạnh Hoa Khanh Trần, đây rốt cuộc là ai?
Không nắm chắc thân phận của Cực Thiên, Đường Hương Nhã cũng không dám cãi lại, ả ra vẻ trấn định, quay đầu nhìn lại phụ thân mình, sau đó liền không chút sợ hãi ngẩng đầu nói rõ từng chữ với Hoa Khanh Trần: “Dân nữ chính là Trắc phi Hoàng thượng cưới lúc còn là Ngạo Vương, hiện tại Hoàng thượng đã quên dân nữ sao?"
Đường Hương Nhã mỗi câu mỗi lời đều có lý khiến những người ở đây không khỏi gật đầu đồng ý. Đường Hương Nhã đúng là phi tử của Hoa Khanh Trần, tuy rằng lúc trước không biết vì sao mà đột nhiên trở về nhà mẹ đẻ, nhưng Hoa Khanh Trần đúng là không có tuyên cáo thiên hạ là đã hưu Đường Hương Nhã. Nếu không hưu, vậy theo lý đúng là nên cấp cho Đường Hương Nhã một thân phận cung phi. Những đại thần lúc này đều hối hận lúc trước sao không gả nữ nhi cho Hoa Khanh Trần. Hiện tại trong cung đã có chủ, muốn tiến vào khó như lên trời a!
Đỗ Chân Chân bị Đỗ Tướng quân khống chế không thể nhúc nhích, chỉ có thể chuyển mắt tới lui biểu đạt bất mãn của mình! Bởi vì nàng thật sự nhìn không được hành vi của Đường Hương Nhã!
Đường Hương Nhã đương nhiên không nhìn đến ánh mắt đảo quanh của Đỗ Chân Chân, thấy biểu cảm mọi người ở đây, ả chỉ biết mình đã thành công một nửa, trong lòng cũng có tính toán mà ngẩng đầu không chút sợ hãi nhìn thẳng Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần lại hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía Đỗ Chân Chân, không biết đến nàng này sẽ nói cái gì!
Đường Hương Nhã thấy Hoa Khanh Trần trực tiếp không nhìn ả thì trong lòng tràn ngập bất mãn. Chẳng lẽ hắn muốn trốn tránh vấn đề này sao? Danh dự nữ nhân sao có thể để hắn đùa bỡn như vậy được.
Vốn đã hít một hơi, định phân rõ phải trái tới cùng với Hoa Khanh Trần, nhưng giữa chừng Đường Hương Nhã lại bị Đường đại nhân giữ lại, ý bảo ả không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Đường Hương Nhã đành phải bất đắc dĩ kiềm lại phần tức giận trong lòng, chuyển tầm mắt sang chỗ Đỗ Chân Chân.
Đỗ Chân Chân cho dù điêu ngoa tùy hứng, không sợ trời không sợ đất đến mức nào đi nữa, khi nhìn thẳng vào mắt Hoa Khanh Trần lập tức liền như quả bóng xì hơi.
Đỗ Tướng quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đỗ Chân Chân, không sợ Lão Tử, vậy mà nhìn thấy Hoàng thượng lại như chuột thấy mèo. Gia môn bất hạnh a gia môn bất hạnh!
(R: 2 cha con bạn này vui quá, lúc đọc cv k kĩ, giờ mới phát hiện. Ta thích =)))
“Hoàng thượng, thần là mang tiểu nữ tiến đến tạ lỗi với Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng tha thứ, chuyện như ngày hôm đó thần đảm bảo sẽ không phát sinh nữa!"
Đỗ Tướng quân nói vô cùng có lí, Đỗ Chân Chân lại cúi đầu khinh bỉ. Lão nhân nhà nàng là một người thô lỗ, sao có thể nói ra lời quanh co vòng vèo như thế, vẫn là lão nương nhà nàng chỉ cho, ý tại ngôn ngoại* xin tha thứ, nếu tha thì chẳng khác nào đã chấp nhận thân phận của nàng!
(R: ý tại ngôn ngoại: ý ngoài lời)
Nàng còn nghe ra được, không tin Hoa Khanh Trần lại không hiểu!
Trong mắt Hoa Khanh Trần khẽ lay chuyển, trên môi lại tựa tiếu phi tiếu. Đỗ Tướng quân thấy vậy, da đầu liền run lên không dám nói nữa.
Hoa Khanh Trần thấy vậy thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thừa tướng. Thừa tướng lúc trước nhìn trúng vị trí Hoàng hậu, hiện tại Hoàng hậu đã có, chắc sẽ chuyển sang vị trí Quý phi đi!
Thừa tướng thấy Hoa Khanh Trần chuyển tầm mắt lên người mình thì không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán. Tân hoàng quả nhiên không dễ hầu hạ, nói chuyện nhất định phải chú ý, bằng không có chút sai sót sẽ cách chết không xa.
Thừa tướng nghĩ đến đây, liền cười ha ha hai tiếng, kéo nữ nhi bên cạnh nói với Hoa Khanh Trần: “Vi thần trước đó vài ngày đã định mang tiểu nữ đến gặp Hoàng thượng. Tiểu nữ bây giờ đã đến tuổi thành thân, vi thần muốn cho tiểu nữ vào cung ở để học tập quy củ một chút, tương lai cũng gả cho nhà tốt hơn!"
Chê cười, nữ nhi của Thừa tướng còn cần kiếm nhà để gả đi sao? Đây rõ ràng là định gạo nấu thành cơm!
Đường Hương Nhã nhăn nhó. Những nữ nhân này đều đang nhìn trộm nam nhân của ả, đợi ả vào cung được rồi sẽ chỉnh bọn họ ra trò!
Tiểu nữ của Thừa tướng, họ Tô tên Mạn Nhi, năm nay mười lăm, thanh tú xinh xắn, khí chất vô cùng, đúng là một mỹ nhân.
“Mạn Nhi tham kiến Hoàng thượng!" Tô Mạn Nhi lúc này vô cùng lễ phép hành lễ với Hoa Khanh Trần, nóng lòng được phô diễn bản thân.
Cực Thiên đau đầu nhìn mấy nữ tử trước mắt. Bây giờ còn giả vờ làm chi nữa, toàn bộ đều là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!
Cũng không rõ nếu thiếu chủ biết sẽ diệt bọn họ như thế nào!
Thẩy nữ nhi Thừa tướng biểu hiện, Lâm đại nhân sao có thể để yên, vội vàng kéo nữ nhi Lâm Tư Ngữ của mình ra nói: “Tiểu nữ năm nay mười lăm, cũng muốn như Tô tiểu thư, tiến cung học tập, hơn nữa còn muốn bầu bạn với Hoàng hậu nương nương. Hậu cung rộng lớn như thế này, Hoàng hậu nương nương chắc cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, tiểu nữ đây vừa vặn có thể cùng Hoàng hậu giết thời gian!"
Lâm đại nhân năm nay cũng sắp sáu mươi tuổi, Lâm Tư Ngữ xem như đứa con đẻ muộn của lão. Đại tỷ Lâm gia lúc trước hầu hạ Hoa Mạch Tiêu, hiện tại cũng được phong làm Thái phi, vào ở Vân Lí am. Lúc này Lâm đại nhân cũng vội vàng đưa tiểu nữ nhi của mình ra, hòng củng cố địa vị.
Hoa Khanh Trần thầm nghĩ trong lòng, đám người này đem hậu cung trở thành trường học tư nhân hay sao?
Hắn cũng không thèm trả lời, ánh mắt chuyển lên người vị Quách đại nhân cuối cùng. Quách đại nhân xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, năm nay mới ngoài ba mươi nhưng trưởng nữ cũng đã mười sáu, chỉ thấy hắn bình tĩnh nói: “Chúc mừng Hoàng thượng đăng cơ, thần vì chứng minh trung tâm với Hoàng thương nên cố ý mang theo trưởng nữ tiến cung, tự nguyện trở thành tân duyệt Công chúa!"
Vừa dứt lời, mọi người liền ồ lên. Chiêu này của Quách đại nhân đúng là cao tay!
Tân duyệt Công chúa là một danh hiệu, là đại thần nguyện ý dâng lên nữ nhi của mình vào cung trở thành Công chúa, để thay thế những Công chúa thật khi hòa thân hoặc là quân cờ để Hoàng đế thưởng cho tân khoa Trạng nguyên. Cũng có người được Hoàng đế coi trọng mà trực tiếp trở thành cung phi hoặc gả cho Vương gia, nhưng loại tình huống này cũng rất ít, chuyện tốt đều đã bị Công chúa thật chiếm hết nên rất nhiều đại thần cũng không đồng ý.
Hiện thời Hoa Khanh Trần mới đăng cơ, đừng nói Công chúa, ngay cả con nối dòng còn chưa thấy bóng dáng. Hiện tại đưa một tân duyệt Công chúa tiến đến đúng thật là cách hay. Cho dù không thể trở thành cung phi thì cũng có thể giành được hảo cảm của Hoa Khanh Trần, vậy xem như đã thắng được bước đầu tiên.
Hơn nữa tuy rằng hiện tại Hoa Khanh Trần chưa có Công chúa, nhưng Hoa Mạch Tiêu lại có một đống, tất nhiên cũng không cần dùng đến một nữ nhi của đại thần bên ngoài để hòa thân, cho nên ý tứ của Quách đại nhân đó là để Quách Như Sương gần quan được ban lộc!
Nhất thời, mọi người ở đây đều bất an, hối hận sao mình không dùng chiêu này.
Quách An vô cùng vừa lòng với biểu hiện của mọi người, bởi vì có chủ ý như vậy nên hắn cũng không cảm thấy có gì phải sợ hãi, hiện tại chỉ cần đưa khuê nữ vào hậu cung là được!
Quách Như Sương cũng rất biết chuyện hành lễ với Hoa Khanh Trần, môi đỏ bên ngoài, răng trắng bên trong, quả nhiên là tiểu thư khuê các!
Nghe xong cái cớ của bọn họ, Hoa Khanh Trần cũng không vội nói chuyện, chỉ gọi thái giám bưng trà lên cho bọn họ uống.
Hành động này của Hoa Khanh Trần khiến mọi người ở đây hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của hắn, không biết vị tân hoàng này là đang vui hay là giận? Trong lòng bọn họ bất an không thôi.
Đường Hương Nhã lại cho rằng lời vừa rồi của ả đã khiến Hoa Khanh Trần không thể từ chối, bày ra một bộ dáng sắp được làm Quý phi mà đánh giá ba nử tử còn lại trong phòng, Đỗ Chân Chân hoàn toàn không nằm trong phạm vi đối thủ của ả!
Đỗ Chân Chân được Đỗ Tướng quân giải huyệt, để ngồi xuống ghế rồi lại điểm trụ.
Hoa Khanh Trần tất nhiên là thấy được thần thái của Đỗ Chân Chân cùng động tác nhỏ của Đỗ Tướng quân, hắn trêu tức nói: “Đỗ tiểu thư sao không uống trà? Là chê trà của trẫm khó uống, không bằng Đỗ phủ sao?"
Hoa Khanh Trần vừa dứt lời đã thấy Đỗ Tướng quân quỳ xuống, giải huyệt đạo cho Đỗ Chân Chân, run run giọng giải thích: “Tiểu nữ không có ý này, xin Hoàng thượng tha thứ!"
Đỗ Chân Chân kêu oan trong lòng, nàng rõ ràng rất muốn uống nước nha, nhưng mà uống không được!
Hoa Khanh Trần phất phất tay, cho Đỗ tướng quân cùng Đỗ Chân Chân đứng lên “Ngồi đi!"
Đỗ Tướng quân thấy Hoa Khanh Trần không phát hỏa mới thở phào một hơi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Chân Chân, ý bảo nàng không cần xằng bậy, rồi kéo nàng ngồi xuống ghế, không phong tỏa lại huyệt đạo nữa.
Đỗ Chân Chân được giải huyệt toàn thân thoải mái xoa xoa thắt lưng, nhưng dưới ánh mắt của Hoa Khanh Trần, nàng cũng không dám làm bậy, liền vội vàng bưng trà lên nhấp một ngụm.
Đường Hương Nhã châm chọc cười, nhấp một ngụm trà rồi ôn nhu hiền dịu nói với Hoa Khanh Trần: “Hoàng thượng, dân nữ khi nào thì có thể vào hậu cung ở?"
Lúc này Đường Hương Nhã không biết tự tin ở đâu ra, một mực chắc chắn Hoa Khanh Trần sẽ chấp nhận ả.
Mọi người cũng nín thở chờ câu trả lời của Hoa Khanh Trần. Nếu hắn đồng ý, vậy cái ghế Quý phi là chắc chắn thuộc về Đường Hương Nhã rồi, tuy không còn vị trí Quý phi nhưng ít nhất bọn họ cũng có cơ hội đưa nữ nhi vào cung.
Ở đây chỉ có Đỗ Chân Chân không cho là đúng. Đường Hương Nhã chính là quá tự cao, sau này sẽ ngã thực thảm!
Hoa Khanh Trần nhấp một ngụm trà, ánh mắt thản nhiên nhìn Đường Hương Nhã, giọng lạnh lùng nói: “Ngươi lúc trước tự lựa chọn vứt bỏ thân phận Trắc phi, phân rõ quan hệ với kẻ sắp bị xử trảm là trẫm, hơn nữa còn cho trẫm một phong hưu thư, lúc này ngươi cư nhiên còn có thể mặt dày tìm đến đây. Đường Hương Nhã, ngươi quá xem trọng bản thân rồi!"
Giọng nói lạnh như băng không mang theo chút cảm tình nào như một mũi tên nhọn bắn về phía Đường Hương Nhã. Trong nháy mắt gương mặt ả trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
Mọi người lại đánh giá Hoa Khanh Trần, quả nhiên, muốn vào hậu cung cũng không dễ dàng!
Đỗ Chân Chân châm chọc cười, Đường Hương Nhã là tự làm tự chịu!
Đường đại nhân nghe thấy lời nói không chút lưu tình như vậy của Hoa Khanh Trần liền vội vã quỳ xuống giải thích: “Hoàng thượng thứ tội, lúc ấy mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nội tử* vì bảo hộ tiểu nữ nên mới ra hạ sách đó, tiểu nữ hoàn toàn không biết. Vi thần lập tức về hưu nội tử!"
(R: nội tử: vợ).
Lúc này cũng chỉ có thể tìm người đến chịu tiếng xấu thay, Đường Hương Nhã nghe vậy cũng vội vàng hùa theo: “Hoàng thượng, dân nữ là oan uổng a!"
Hiện tại chỉ cần có thể tránh tội là được, không cần quan tâm người kia có phải mẫu thân mình hay không!
Hoa Khanh Trần nghe vậy thì khẽ híp mắt, hai người trước mặt khiến hắn vô cùng chán ghét, vì đạt được mục đích mà không tiếc hy sinh thê tử cùng mẫu thân của mình. Người như vậy sao có thể làm mệnh quan triều đình? Nữ tử như vậy sao có tư cách làm hậu phi?
Những quan viên khác ở đây cũng đều tránh xa người Đường gia. Người như vậy, ngay cả bọn họ cũng không muốn tới gần!
~
Trong Phượng Huyên cung, Liễu Nguyệt Phi đang được Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi mặc cung trang lộng lẫy, tuy không thích, nhưng đây là đại biểu cho thân phận của nàng, chỉ cần thân phận này là có thể nói cho người khác sư phụ là của nàng, không cho phép nhìn trộm. Vì điểm này, nàng mặc!
“Thiếu chủ, hôm nay cô thức trễ thật a!" Hoàng Nhi không nhịn được chế nhạo.
Liễu Nguyệt Phi gần đây bởi vì mặt đỏ nhiều quá nên cũng dần miễn dịch mà trở nên chai lì rồi!
Trực tiếp quăng cho Hoàng Nhi một ánh mắt xem thường, nàng nói: “Xem ra có người cũng đến tuổi kết hôn rồi. Nghe nói ai đó cảm tình với Diệt Thiên rất không lệ!"
“Thiếu chủ nói đúng, Hoàng Nhi nếu bây giờ còn không gả, mai mốt sợ là gả không được nữa!" Thanh Nhi vội vàng phụ họa theo, có cơ hội chế nhạo Hoàng Nhi, nàng đến giờ chưa từng bỏ qua!
“Thiếu chủ, Thanh Nhi còn hơn em nửa tuổi, phải là Thanh Nhi gả trước mới đúng. Hơn nữa người ta cùng Diệt Thiên có thù không đội trời chung a, thiếu chủ sao có thể gộp người ta vào cùng một chỗ với Diệt Thiên chứ!" Hoàng Nhi lập tức kháng nghị.
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, quay lại nhìn Hoàng Nhi hồi lâu mới nói: “Có vấn đề!"
Lời nói không ăn nhập của Liễu Nguyệt Phi khiến Hoàng Nhi khó hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Thanh Nhi cầu trợ giúp.
Thanh Nhi cười nói: “Tất nhiên là có vấn đề, người ta đang yêu đương nhiên là mặt mày hồng hào rồi a!"
“Thanh Nhi!" Hoàng Nhi vừa nghe thì ra là ý tứ này, mặt liền đỏ đến mức có thể rán trứng, lập tức triển khai đuổi đánh quyết liệt với Thanh Nhi
Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, Thanh Nhi vừa thấy liền lập tức né sang một bên, Hoàng Nhi không kịp dừng lại, trực tiếp nhào vào lòng người nọ.
Liễu Nguyệt Phi đang xem trò hay vừa thấy vậy liền cao hứng vỗ tay: “Xem ra trong cung sắp có việc vui!"
Thanh Nhi lúc này đã đứng phía sau Liễu Nguyệt Phi cũng hùa theo mà ồn ào.
Hoàng Nhi vừa nhìn thấy người đến, vừa nhảy ra từ trong lòng người nọ vừa mắng to: “Sao huynh lại tới đây?"
Diệt Thiên đến giờ cũng chưa rõ tình huống, không biết tại sao Hoàng Nhi lại tức giận đến vậy, ủy khuất nói: “Ta là tìm đến thiếu chủ!"
Phì –
Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi nhìn bộ dạng 囧 của Diệt Thiên thì cười không ngớt miệng.
Hoàng Nhi khó chịu cho Diệt Thiên một quyền vào ngực, sau đó tức giận giậm chân với Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi.
Nhưng là Hoàng Nhi càng như vậy, Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi lại càng cười vui vẻ.
Diệt Thiên vẫn không rõ tình huống hiện tại, quay sang hỏi Hoàng Nhi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì mà thiếu chủ cùng Thanh Nhi lại cười vui vẻ đến thế?"
Trong giọng nói có một cỗ chờ mong, tựa như muốn biết Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi rốt cuộc đang cười cái gì để mình cũng cười ké một cái.
Hoàng Nhi tức giận đến thở không ra hơi, lại tống cho Diệt Thiên một quyền, sau đó quay đầu chạy thẳng.
Liễu Nguyệt Phi cười đến ngã ra đất, cũng may cung nữ thái giám trong Phượng Huyên cung đều đã bị nàng điều ra ngoài, bằng không hình tượng của nàng đã hoàn toàn mất hết.
Diệt Thiên liên tiếp ăn hai quyền của Hoàng Nhi. Bản thân Hoàng Nhi là người luyện võ, sức lực đương nhiên rất lớn, hai quyền này khiến Diệt Thiên thiếu chút hộc máu, hắn ủy khuất hỏi Liễu Nguyệt Phi: “Thiếu chủ, sao lại thế này a?" Sao lúc nào người bị thương cũng là hắn hết vậy?
Liễu Nguyệt Phi nhún vai: “Không có việc gì, là ta nghĩ linh tinh mà thôi!"
Loại chuyện tình cảm nam nữ này, bản thân nàng cũng không phải rất rành, không cần tham gia vào.
“Đúng rồi, huynh tới làm gì?" Liễu Nguyệt Phi sửa sang lại hình tượng, nàng hiện tại đã là Hoàng hậu rồi nha.
Diệt Thiên nghe Liễu Nguyệt Phi nhắc nhở cũng nhớ ra mục đích đến đây. Đột nhiên hắn trở nên khẩn trương nói với Liễu Nguyệt Phi: “Thiếu chủ, có năm vị đại nhân mang khuê nữ nhà mình đến gặp Hoàng thượng, trong đó còn có Đường Hương Nhã cũng Đỗ Chân Chân!"
Nghe vậy, đôi mắt lười biếng của Liễu Nguyệt Phi đột nhiên trở nên sắc bén. Nha, ngày đầu tiên đã đến nhìn trộm trượng phu của nàng, không muốn sống chăng!
“Đi, bản cung đi xem xem người nào dám không để ý đến thánh chỉ hôm qua của Hoàng thượng!"
Không cho bọn họ biết mặt một chút, bọn họ liền nghĩ Liễu Nguyệt Phi nàng là dễ chọc sao?
~
Trong ngự thư phòng, không khí vô cùng trầm thấp, có người đã không thở nổi. Đường Hương Nhã nhỏ giọng thút thít, từ lúc đổ tội lên người mẫu thân đến giờ, ả đã quỳ gần nửa canh giờ, Hoa Khanh Trần lại không nói gì, ả không hiểu dụng ý của Hoa Khanh Trần, không nhịn được mà nói: “Hoàng thượng, dân nữ bị oan uổng a, Hoàng thượng không thể không có chứng cớ gì mà gán tội cho dân nữ!"
Đường Hương Nhã nói có vẻ vô cùng nắm chắc. Ả rất tin tưởng mẫu thân sẽ gánh tội thay cho ả, đến khi ả trở thành cung phi rồi lại cứu mẫu thân ra thì có sao?
Suy nghĩ trong lòng Đường Hương Nhã, Hoa Khanh Trần sao có thể không biết?
Hắn châm chọc: “Để ngươi quỳ gối ở đây là có ba lí do. Thứ nhất, dám ở trước mặt trẫm lớn tiếng, còn khóc sướt mướt, không ra thể thống gì! Thứ hai, tự cho là đúng, trong mắt không hề có người trên. Thứ ba đó là……" Nói đến đây, Hoa Khanh Trần tạm dừng một chút, ánh mắt bắn thẳng lên người Đường Hương Nhã đang run sợ như muốn trừng thủng mấy lỗ trên người ả! Giọng lạnh thấu xương như gió ngày đông thổi qua, hắn nói “Thứ ba đó là vì lợi cho bản thân, cư nhiên lôi cả mẫu thân của mình xuống nước. Ngươi thực sự cho rằng trẫm cái gì đều không biết sao? Chỉ bằng điểm này, trẫm đã có thể trị ngươi tội bất hiếu cùng khi quân!" Nói xong, hắn chuyển tầm mắt sang Đường đại nhân đứng bên cạnh “Đường đại nhân, tội khi quân phải làm như thế nào?"
Đường đại nhân nháy mắt như bị sét đánh. Tội khi quân, đó là tội lớn tru di cửu tộc a. Thoáng chốc lão run rẩy không ngừng, môi không chút máu cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng tha mạng a Hoàng thượng!"
Đường Hương Nhã lúc này mới biết được mình đã triệt để xong đời, ả cách vị trí cung phi càng ngày càng xa rồi. Gương mặt ả dần trở nên trắng bệch, hồn phách đều bay mất, chỉ có thể khóc hô: “Hoàng thượng, dân nữ làm vậy chính là vì quá yêu người a……"
Nghe được lời của Đường Hương Nhã, Hoa Khanh Trần chỉ cười nhạt. Yêu? Nếu là yêu, tai vạ đến sẽ tự bay sao?
“Niệm tình Đường đại nhân đã tận chức cho Nam Tề, miễn tội chết. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Huỷ bỏ chức vụ của Đường đại nhân, biếm làm thứ dân. Bắt đầu từ ngày mai, người Đường gia không cho phép bước vào kinh thành, ba đời không được làm quan!"
Hoa Khanh Trần không chút khách khí nói, ra vẻ giết gà dọa khỉ, sau đó lại nâng cốc lên nhấp một ngụm trà, thưởng thức vẻ thất kinh của Đường Hương Nhã cùng Đường đại nhân bên dưới.
Mọi người ở đây hoàn toàn ngây người, đây là kết cục của chim đầu đàn. Thì ra lúc trước Đường Hương Nhã đột nhiên trở lại Đường phủ là vì vậy. Nữ tử như thế, nam tử nào có thể nhận chứ? Muốn trách thì trách Đường Hương Nhã tự làm tự chịu đi!
Một thái giám lập tức tiến lên lột mũ quan của Đường đại nhân xuống, kéo hai người bọn họ đi ra ngoài.
Đỗ Chân Chân nhìn một màn thay đổi lớn này, Hoa Khanh Trần đúng là một người thâm tình, đối đãi với Lâm Trắc phi lúc trước cũng như Hoàng hậu bây giờ đều là vì một nữ tử mà buông tha ba ngàn gáo nước. Người như vậy, nàng xem trong mắt, khắc trong lòng, căn bản không tin hắn chỉ vì quyền lực như lời lão nhân nói.
Người như vậy, nàng chắc chắn không thể bước vào lòng, nếu đã thế, tại sao không tiêu sái mà rời đi?
Hiện tại chính là cơ hội, thừa dịp lão nhân không canh chừng, Đỗ Chân Chân lập tức hướng tới Hoa Khanh Trần quỳ xuống, động tác này thật sự là dọa Đỗ Tướng quân phát hoảng. Ông trời, nó định làm gì vậy? Lúc này nói cái gì cũng đều sẽ chết a!
Ánh mắt Hoa Khanh Trần chợt lóe, hắn đang đợi Đỗ Chân Chân mở miệng.
Đỗ Chân Chân nâng môi cười nói: “Hoàng thượng thánh minh, dân nữ có một chuyện khẩn cầu!"
Hoa Khanh Trần mím môi, hắn là muốn xem Đỗ Chân Chân sẽ nói gì!
“Nói!"
Đỗ Chân Chân nghe vậy, lập tức nói: “Tin tưởng Hoàng thượng cũng sẽ không làm khó dân nữ, dân nữ đã sớm bị Hoàng thượng hưu từ lúc ở Thu Minh sơn, dân nữ tất nhiên biết là mình phạm phải sai lầm gì, cũng cam tâm tình nguyện! Nhưng là dân nữ vẫn chưa hầu hạ qua Hoàng thượng, đến giờ vẫn còn thân hoàn bích, nhưng lại mang tiếng là hạ đường thê, nếu muốn gả cho người khác, chỉ sợ cũng là việc khó!"
Nhân cơ hội này, triệt để chặt đứt suy nghĩ muốn đưa nàng vào cung của lão nhân luôn.
Lúc này Đỗ Tướng quân lại bình tĩnh vô cùng, kỳ thực lúc nãy lão mới hiểu được, chỉ cần khuê nữ của mình sống thoải mái là được rồi, chuyện gì cũng không quan trọng!
Bản thân lão vì nàng thỉnh cầu Hoàng thượng cũng là vì không muốn con mình bị người đời chỉ trích, sau đó chết già trong nhà. Đột nhiên lão phát hiện khuê nữ nhà mình rất thông minh, hiện tại để Hoàng thượng tứ hôn, hơn nữa còn thừa nhận thân nữ nhi vẫn còn hoàn bích, giống như Triệu Nhu Nhi, trở thành chính thê cũng không phải việc khó a!
Trong mắt Hoa Khanh Trần chứa ý cười, quả nhiên Đỗ Chân Chân này không có làm hắn thất vọng a!
Tầm tình hắn đột nhiên tốt lên, khiến mọi người ở đây thở phào một hơi, cũng thật sự bội phục Đỗ Chân Chân dám mở miệng vào thời khắc như thế này.
“Như vậy ngươi nói xem ngươi muốn trẫm đáp ứng chuyện gì?" Hoa Khanh Trần không chút để ý nói, lúc trước cưới ba người này cũng là vì Hoa Mạch Tiêu đưa qua, hắn cũng đã tính đến chuyện để bọn họ tái giá, chỉ có Đường Hương Nhã là tự làm tự chịu.
“Dân nữ muốn thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn!" Lời nói không e dè của Đỗ Chân Chân đúng là đã dọa sợ nhóm nữ quyến ở đây.
Nhưng phần hào sảng cũng thẳng thắn này của nàng cũng khiến bọn họ hâm mộ.
Đỗ Chân Chân không dám quay đầu nhìn mặt lão nhân nhà mình, lại không biết hiện tại Đỗ Tướng quân cũng là vẻ mặt tự hào!
“Vậy ngươi nói xem, người nhìn trúng ai?" Hoa Khanh Trần cũng có phần tán thưởng tính cách thẳng thắn của Đỗ Chân Chân, hiện tại người như vậy là rất hiếm thấy!
“Dân nữ muốn xin Hoàng thượng tứ hôn, dân nữ rất thưởng thức bộ dáng anh dũng của Đông Phương Ngưng Tử Tướng quân trên chiến trường, ái mộ chàng đã lâu!" Đỗ Chân Chân nói tới đây mới có chút thẹn thùng cúi đầu.
Từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, nàng đã gặp qua Đông Phương Ngưng Tử, lúc trước không biết tình cảm đó là gì, nhưng hiện tại bảo nàng chọn một người để gả, nàng lại hy vọng đó là Đông Phương Ngưng Tử!
Gương mặt Hoa Khanh Trần giãn ra, trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Hai vị Trắc phi đều gả cho huynh đệ tốt của hắn, này là cái gì a?
Nhưng là cô nương người ta đã mở miệng, hắn không tiện cự tuyệt, vừa vặn Đông Phương tiểu tử cũng nên thành gia!
“Trẫm chuẩn!" Hoa Khanh Trần gọn gàng dứt khoát hồi đáp, lập tức kêu Cực Thiên đi viết thánh chỉ!
Đỗ Chân Chân kích động thiếu chút kêu lên, nhưng vẫn rất có lễ phép tạ ơn, cùng lúc đó Đỗ Tướng quân cũng quỳ xuống tạ ơn.
Đỗ Chân Chân kinh ngạc khi thấy lão nhân không những không mắng mà còn cười nhìn nàng, đột nhiên cảm giác nổi da gà……
Chủ nhân đôi mắt đen không nói gì, Liễu Nguyệt Phi tiếp tục ngủ. Đột nhiên nàng trợn mắt, trên mặt bắt đầu đỏ lên. Nha, đã quen ngủ cùng sư phụ nên không có phản ứng gì quá lớn, nhưng đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua, Liễu Nguyệt Phi nhất thời vô cùng xấu hổ, kéo chăn bao kín bản thân lại.
Hoa Khanh Trần buổi sáng thức dậy liền thưởng thức dáng vẻ khi ngủ của Liễu Nguyệt Phi. Hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp, mắt thấy nàng đã tỉnh, Hoa Khanh Trần cũng không nói gì mà chỉ nhìn nhất cử nhất động của nàng, tâm tình tất nhiên là rất tốt.
“Sư phụ, chàng động không ngủ được!" Liễu Nguyệt Phi ngượng ngùng dịch lui lại, ý đồ giữ khoảng cách với Hoa Khanh Trần.
Nha đầu này là đang thẹn thùng! Hoa Khanh Trần nhàn nhạt cười, sau đó trực tiếp kéo Liễu Nguyệt Phi ôm vào lòng, cắn nhẹ tai nàng nói: “Chỗ nào cũng nhìn hết rồi, còn trốn cái gì!"
Trong đầu Liễu Nguyệt Phi xoạt một phát, thiếu chút nữa đem chính mình nấu chín. Lời Hoa Khanh Trần nói khiến nàng xấu hổ vô cùng. Nha, hiện tại nàng mới biết được thì ra da mặt mình mỏng như vậy.
“Sư phụ, ngày đầu tiên chàng không vào triều sao?" Liễu Nguyệt Phi lúc này thầm nghĩ lí do đuổi Hoa Khanh Trần đi.
Đáng tiếc, Hoa Khanh Trần là người muốn đuổi thì đuổi như vậy sao?
“Tân hôn ngày đầu tiên, sao có thể không bồi nương tử!"
Một câu nương tử khiến Liễu Nguyệt Phi trực tiếp chui vào chăn trốn. Nha, sao nàng lại ngượng đến vậy chứ?
Hoa Khanh Trần cũng không định cứ vậy mà buông tha, bàn tay hắn với vào chăn, bắt đầu xoa lên da thịt mềm mịn.
“Sư phụ, ban ngày ban mặt!" Liễu Nguyệt Phi bị dọa kêu lớn, vội vàng túm lấy bàn tay đang lộn xộn của Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần một tay bị giữ lại, còn một tay tiếp tục tiến lên.
Liễu Nguyệt Phi bị trêu chọc đến cả người khó chịu. Một tay của Hoa Khanh Trần nàng phải dùng hai tay để giữ lại, còn lại tay kia nàng chỉ có thể để nó chạy toàn thân.
Liễu Nguyệt Phi tránh trái tránh phải, đến cuối cùng cả người cũng lộ ra bên ngoài.
Thoáng chốc, bốn mắt nhìn nhau, Liễu Nguyệt Phi từ trong mắt Hoa Khanh Trần nhìn ra được … tình dục nồng đậm.
“A……" Liễu Nguyệt Phi kêu lớn, bất kể mà nhảy xuống giường.
Nhưng Hoa Khanh Trần lại nhanh tay giữ chân nàng lại, kéo một cái, Liễu Nguyệt Phi đã bị quăng lên giường. Không đợi nàng đứng lên, Hoa Khanh Trần đã áp xuống.
“Sư phụ, ban ngày ban mặt, đừng xằng bậy a!" Biết Hoa Khanh Trần sắp làm gì, Liễu Nguyệt Phi lo lắng nói.
Nàng chỗ đó còn đau……
“Ta lại không có xằng bậy, đây là hợp tình hợp lý!" Hoa Khanh Trần một tay giữ chặt hai tay Liễu Nguyệt Phi, một tay đặt lên chỗ mềm mại của nàng.
Đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, tất cả đều đang biểu lộ, hắn muốn!
“Sư phụ……!"
Trong phòng truyền ra một tiếng thét chói tai, sau đó liền chuyển sang tiếng nhỏ giọng rên rỉ.
~
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, bầu trời quang đãng, nhưng bên trong Đường phủ lại là một trận mưa dầm triền miên.
Đường Hương Nhã một mặt hối hận, lo lắng bất an ngồi trước sảnh, người bên cạnh đang kéo tay ả đúng là Đường phu nhân, mẫu thân Đường Hương Nhã.
Đường đại nhân phiền chán đi tới đi lui, trong lòng nghẹn một trận hỏa, nhìn Đường phu nhân đang khóc sướt mướt, lão mắng to: “Khóc cái gì mà khóc, còn không phải tại bà kêu nữ nhi về sao? Hiện tại thì tốt rồi, tự nhiên lãng phí ngôi vị Hoàng phi!"
Đường phu nhân nghe vậy thì càng khóc lợi hại, toàn thân run rẩy, tất cả đều biểu hiện sự sợ hãi với trượng phu, bà run run nói: “Lúc ấy thiếp cũng chỉ sợ sẽ liên lụy đến Đường gia cùng Hương Nhã, ai mà ngờ mọi chuyện lại thay đổi như vậy!"
Ai lại đoán được giữa đường lại xuất hiện một Liễu Nguyệt Phi cứu Hoa Khanh Trần ra? Ai lại đoán được đột nhiên Hoa Mạch Tiêu lại hạ chiếu thoái vị? Ai lại đoán được tân hoàng cuối cùng lại là Hoa Khanh Trần?
Lúc này trong lòng bà ta tràn ngập ủy khuất cùng hối hận. Hoàng phi a, vị trí Quý phi hiện giờ còn để trống, chỉ dựa vào tài tình của nữ nhi nhà bà ta, đuổi nữ nhân dã man Liễu Nguyệt Phi kia, giành lấy ngôi vị Hoàng hậu là hoàn toàn không thành vấn đề!
Hiện tại lại đi tự buông tha.
Lúc này trong lòng Đường Hương Nhã cũng vô cùng khó chịu. Nếu lúc trước ả không rời khỏi vương phủ thì hôm nay vị trí Quý phi là của ả rồi. Ả cũng không phải như Triệu Nhu Nhi, không oán không hối hận trả giá, cuối cùng cũng chỉ được một tờ hưu thư. Ả rất tin tưởng bản thân, dựa vào xinh đẹp cùng thông mình của mình, nhất định sẽ được Hoa Khanh Trần yêu thích. Liễu Nguyệt Phi chỉ là một người giang hồ, trừ bỏ võ công thì căn bản chính là không có đầu óc, là loại miệng cọp gan thỏ điển hình.
Hiện tại tốt rồi, ngay lúc Hoa Khanh Trần khó xử mà rời đi, tai vạ đến đều tự bay, thế nhân sao có thể chấp nhận đây? Hiện tại ả là cả người đầy tiếng xấu.
Tâm tình Đường Hương Nhã không tốt, thấy phụ thân nói mẫu thân như vậy cũng hùa theo: “Đúng vậy, đều là lỗi của mẫu thân. Nếu không phải tại mẫu thân, con sao có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay chứ!"
Đồng thời bị trượng phu cũng nữ nhi chỉ trích, Đường phu nhân càng khóc lớn lên, trong lòng đều là cảm giác ủy khuất, bà ta cũng chỉ muốn tốt cho nữ nhi thôi, sao hiện tại mọi chuyện lại trở nên thế này chứ?
“Không được, Hương Nhã con đi cầu Hoàng thượng. Con không có hưu thư, tất nhiên vẫn là phi tử của ngài. Đến đó cầu thân phận đi!" Đường đại nhân nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy mình chịu thiệt. Nữ nhi còn chưa chính thức bị Hoa Khanh Trần hưu, tất nhiên vẫn còn là phi tử.
Đường Hương Nhã bừng tỉnh đại ngộ. Lúc ấy vì thoát thân nên mới làm giả một phong hưu thư, nhưng hưu thư đó vẫn chưa cho Hoa Khanh Trần xem qua, ả tất nhiên vẫn còn là phi tử của hắn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Đường Hương Nhã lập tức hiện lên một nụ cười, ả nhanh chóng nói với phụ thân mình: “Được sao cha? Có thể đi thật sao?"
Trong lòng Đường đại nhân cũng không chắc chắn, nhưng đã có cái cớ này, cơ hội tốt như vậy, lão làm sao có thể buông tha?
“Tất nhiên, ta hiện tại liền mang con vào cung gặp Hoàng thượng!"
Đường đại nhân nghĩ đến đây, lập tức quay lại nói với Đường phu nhân: “Còn sững sờ ở đây làm gì, không mau tắm rửa thay y phục cho Hương Nhã!"
Đường phu nhân lập tức phục hồi tinh thần, nhanh chóng dẫn Đường Hương Nhã đi chuẩn bị.
Đường đại nhân nhìn bóng lưng thê nhi*, trong lòng cũng có chút không yên. Sau hôm nay, nếu có thể tranh thủ được một phi vị*, vậy không còn gì bằng.
(R: thê nhi: vợ con; phi vị: vị trí phi tử).
Tân hoàng đăng cơ, người nào không muốn đến cầu việc tốt?
~
Lúc này trong Đỗ phủ cũng chấn động đến gà bay chó sủa. Đỗ Tướng quân tức giận đến khó thở trừng mắt nhìn Đỗ Chân Chân. Đúng là hối hận lúc trước đã dạy nó một thân công phu, bây giờ nó ngược lại dùng để đối phó mình!
Nhìn đứa con bất hiếu trên trần nhà, Đỗ Tướng quân hổn hển: “Mày đứa hạ đường thê bị hưu này, tất nhiên không có ai muốn nữa. Hiện tại không đi cầu Hoàng thượng chẳng lẽ muốn tao nuôi cả đời hay sao?"
Lúc này vành mắt Đỗ Chân Chân đã ửng hồng nhưng vẫn quật cường không để nước mắt rơi xuống, nàng nói lớn với phụ thân bên dưới: “Đã bị hưu thì còn có thể diện gì mà đi cầu Hoàng thượng a. Lão nhân ngài không biết xấu hổ nhưng con vẫn muốn mặt mũi nha!"
Đỗ Tướng quân thở dốc từng hơi, lão đuổi theo Đỗ Chân Chân cả buổi cũng không bắt được, hiện tại lại nghe thấy những lời này, lão thiếu chút hộc máu, liền lớn tiếng chất vấn: “Chẳng lẽ mày định ở cả đời tại tướng quân phủ như vậy sao?"
“Lão nhân ngài không nuôi con thì tìm đại một nhà nông gả đi. Dù sao đến giờ con cũng chưa bị Hoàng thượng chạm vào!"
Đỗ Chân Chân từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tính tình tùy tiện, nói chuyện rất thẳng thắn, không hề ngại miệng như những tiểu thư khuê các bình thường.
Nhưng những lời này lại càng khiến Đỗ Tướng quân tức hộc máu. Nha, quả nhiên là khuê nữ của hắn, tính tình đúng là rất giống!
“Lão Tử ta nuôi không mày bao nhiêu năm rồi?"
“Chẳng lẽ nuôi con là có thể bảo con đi làm chuyện mất mặt sao?" Đỗ Chân Chân nói gì cũng không chịu đến cầu Hoa Khanh Trần.
“Lão nhân, trước không nói con đã bị hưu, chỉ bằng lời tuyên bố không có người khác của Hoàng thượng trước mặt bá quan hôm qua, cha sao có thể để con tiến cung a?"
Nghe vậy, Đỗ Tướng quân khinh thường nói: “Thiên hạ có nam nhân nào không muốn tam thê tứ thiếp, huống chi còn là Hoàng đế có thể có ba ngàn mĩ nhân!"
Đỗ Chân Chân không hiểu “Vậy vì sao hôm qua Hoàng thượng lại nói vậy?"
Hôm qua Hoa Khanh Trần vì Hoàng hậu mà ra quyết định như vậy khiến nàng hâm mộ vô cùng, đồng thời cũng cho rằng Hoa Khanh Trần là một nam tử si tình.
Đỗ Tướng quân lại hừ lạnh một tiếng: “Hơn phân nửa là vì trấn an tân Hoàng hậu rồi. Dù sao thế lực sau lưng Hoàng hậu là Liễu Diệp sơn trang, hiện tại Hoàng thượng như vậy tất nhiên là để nắm được Liễu Diệp sơn trang, đợi đến khi nắm được rồi thì Hoàng hậu cũng hết giá trị, đến lúc đó tha hồ mà tam thê tứ thiếp!"
Trong mắt Đỗ Tướng quân, nam nhân nên phấn đấu vì quyền lực, chân tình gì đó đều là giả dối, chỉ có địa vị cao mới là thật.
Đỗ Chân Chân mơ hồ, suy nghĩ hôm qua của nàng bị phụ thân phủ định, trong lòng cũng đột nhiên trở nên phiền muộn. Trong thiên hạ đúng là không còn nam tử nào dám trả giá chân tình sao?
Ngay lúc Đỗ Chân Chân phân tâm, Đỗ Tướng quân nhanh chóng phi thân lên xà nhà túm lấy Đỗ Chân Chân, cười nói: “Rốt cục túm được. Đi, theo cha tiến cung!"
“Lão nhân, cha thực âm hiểm. Buông con ra, con mới không chịu tiến cung……"
……
Trong Phượng Huyên cung, Hoa Khanh Trần sau khi ăn no xong mới chịu đứng lên, Liễu Nguyệt Phi mềm nhũn nằm bẹp trên giường, trong lòng thầm mắng Hoa Khanh Trần. Sáng tinh mơ cư nhiên có khí lực như vậy, làm cho xương sống, thắt lưng nàng đều đau, chỉ kém chân cũng bị chuột rút luôn!
“Thế nào, còn chưa muốn rời giường sao?" Hoa Khanh Trần mặc xong một thân long bào, nhìn Liễu Nguyệt Phi nằm trên giường cười nói.
Liễu Nguyệt Phi hừ một tiếng, không muốn để ý tới hắn.
Hoa Khanh Trần không khách khí ngồi bên mép giường, kéo nàng ngồi đậy đối mặt hắn, đùa giỡn nói: “Thế nào, không thỏa mãn?"
Liễu Nguyệt Phi chu miệng, bất đắc dĩ nhìn Hoa Khanh Trần. Sư phụ a sư phụ, thì ra bộ mặt thật của chàng là như vậy – y chang một sắc lang!
“Thối sư phụ, trứng thối sư phụ!" Tính tình tiểu nữ nhân của Liễu Nguyệt Phi nổi lên, nàng túm lấy long bào của Hoa Khanh Trần, bắt đầu đấm đá lung tung vào ngực hắn!
Hoa Khanh Trần cũng không thèm quan tâm, để Liễu Nguyệt Phi phát tiết, khóe miệng hiện lên một nụ cười tính kế.
Liễu Nguyệt Phi đột nhiên ngừng tay, bởi vì nàng ngửi được mùi vị tính kế. loại hương vị này nàng rất quen thuộc. Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng cảnh giác nhảy khỏi lòng hắn.
Hoa Khanh Trần thấy vậy, chỉ nhíu mày nói: “Tóc mây hoa nhan kim trâm cài, phù dung trướng ấm độ đêm xuân. Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ nay quân vương không lâm triều."
Liễu Nguyệt Phi nhất thời 囧 lên. Làm sao mà nàng lại thành Dương Quý phi rồi?
“Nhanh đi vào triều a!" Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ quát to, ý đồ khiến người nào đó bình thường lại.
“Thời gian vào triều qua lâu rồi. Ta đã truyền lệnh xuống, nghỉ ngơi ba ngày!" Hoa Khanh Trần lại đè Liễu Nguyệt Phi xuống giường. Tình cảnh này……
“Sư phụ, chàng mới mặc xong quần áo a. Ngày đầu tiên tiết chế chút đi!" Ông trời, nghỉ ngơi ba ngày, vậy nàng không phải chết thảm sao?
Hoa Khanh Trần lại ông nói gà bà nói vịt hỏi: “Đau không?"
Liễu Nguyệt Phi sửng sốt, không hiểu nhìn Hoa Khanh Trần, hắn nói cái gì?
Hoa Khanh Trần thấy thế, lại cười nói: “Xem ra không đau, ta đây tiếp tục!"
Liễu Nguyệt Phi nhất thời kinh hãi, vội vàng kéo lấy Hoa Khanh Trần, nhanh miệng lên tiếng giải thích: “Đau, đau, đau đến chết lặng!"
Động tác, biểu cảm đều tận lực tỏ vẻ đáng thương, hy vọng Hoa Khanh Trần có thể có chút lương tâm.
Nhưng tình huống như vậy là không có khả năng phát sinh, chỉ thấy Hoa Khanh Trần tà mị cười, nói: “Đau sao? Ta đây nhìn xem!"
Nói xong, liền đưa tay xốc chăn lên. Liễu Nguyệt Phi thấy thế, lập tức giữ chặt, không cho hắn nhấc lên.
Hoa Khanh Trần cũng không chịu thua. Nhưng vừa dùng sức một cái, bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo đáng giận.
“Hoàng thượng, Đường đại nhân, Đỗ đại nhân, Lâm đại nhân, Quách đại nhân, Vương Thừa tướng cầu kiến!"
Một giọng thái giám vang lên phá hỏng chuyện tốt của Hoa Khanh Trần, hắn tất nhiên là khó chịu đến đen mặt.
Liễu Nguyệt Phi tâm tình lại cực tốt, đến thật là đúng lúc! Nàng cười vui sướng khi người gặp họa nói với Hoa Khanh Trần: “Sư phụ a, mau đi đi, chàng mới đăng cơ, không thể để mấy đại thần đó đợi lâu, bằng không bọn họ sẽ nói chàng chảnh a!"
Hoa Khanh Trần nhíu mày, không hiểu từ ‘chảnh’ trong miệng Liễu Nguyệt Phi là ý gì, nhưng biết chắc không phải lời gì hay nên cũng lười hỏi. Hắn hung tợn nói: “Đừng tưởng rằng hiện tại nàng thoát được là sẽ êm chuyện. Chúng ta còn rất nhiều thời gian a."
Nói xong, Hoa Khanh Trần liền xoay người rời đi.
Liễu Nguyệt Phi quấn trong chăn như bị kinh hãi quá độ mà ngã xuống. Ông trời, cứ tiếp tục như vậy sẽ chết người nha!
~
Trong ngự thư phòng, Hoa Khanh Trần một thân long bào bước đến, nhìn những người đứng bên trong, sắc mặt hắn tối dầm lại, toàn thân tỏa ra khí lạnh bước tới ngồi xuống long ỷ!
Những đại thần trước mắt đều mang nữ nhi của mình đến, bao gồm cả Đường Hương Nhã cùng Đỗ Chân Chân! Chẳng lẽ lời hắn nói hôm qua không rõ ràng sao?
Mọi người thấy Hoa Khanh Trần bước đến liền lập tức quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hoa Khanh Trần trong lòng vô cùng khó chịu, phá hỏng chuyện tốt của hắn, còn là đến để đưa nữ nhi vào cung, toàn thân hắn càng phát ra khí lạnh khiến toàn bộ người ở đây như đang đứng trong hầm băng!
Mọi người hiện tại biết Hoa Khanh Trần đang tức giận, cũng không dám mở miệng, tất cả đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta!
Đường Hương Nhã vừa thấy Hoa Khanh Trần liền mất hồn rớt phách, cũng không quan tâm gì đến hình tượng mà lên tiếng khóc lớn: “Hoàng thượng, ngài quên nô tì sao?"
Mọi người nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Đường Hương Nhã, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
“Lớn mật, Đường Hương Nhã ngươi vẫn chưa được phong làm cung phi, sao có thể tự xưng ‘nô tì’?" Cực Thiên đứng sau Hoa Khanh Trần tức giận quát lớn.
Hoa Khanh Trần không nói gì, tỏ vẻ ngầm đồng ý.
Đường Hương Nhã bị tiếng rống giận này dọa đến tim đập lỗi một nhịp, ngẩng đầu nhìn Cực Thiên. Ả chưa bao giờ thấy người này bên cạnh Hoa Khanh Trần, đây rốt cuộc là ai?
Không nắm chắc thân phận của Cực Thiên, Đường Hương Nhã cũng không dám cãi lại, ả ra vẻ trấn định, quay đầu nhìn lại phụ thân mình, sau đó liền không chút sợ hãi ngẩng đầu nói rõ từng chữ với Hoa Khanh Trần: “Dân nữ chính là Trắc phi Hoàng thượng cưới lúc còn là Ngạo Vương, hiện tại Hoàng thượng đã quên dân nữ sao?"
Đường Hương Nhã mỗi câu mỗi lời đều có lý khiến những người ở đây không khỏi gật đầu đồng ý. Đường Hương Nhã đúng là phi tử của Hoa Khanh Trần, tuy rằng lúc trước không biết vì sao mà đột nhiên trở về nhà mẹ đẻ, nhưng Hoa Khanh Trần đúng là không có tuyên cáo thiên hạ là đã hưu Đường Hương Nhã. Nếu không hưu, vậy theo lý đúng là nên cấp cho Đường Hương Nhã một thân phận cung phi. Những đại thần lúc này đều hối hận lúc trước sao không gả nữ nhi cho Hoa Khanh Trần. Hiện tại trong cung đã có chủ, muốn tiến vào khó như lên trời a!
Đỗ Chân Chân bị Đỗ Tướng quân khống chế không thể nhúc nhích, chỉ có thể chuyển mắt tới lui biểu đạt bất mãn của mình! Bởi vì nàng thật sự nhìn không được hành vi của Đường Hương Nhã!
Đường Hương Nhã đương nhiên không nhìn đến ánh mắt đảo quanh của Đỗ Chân Chân, thấy biểu cảm mọi người ở đây, ả chỉ biết mình đã thành công một nửa, trong lòng cũng có tính toán mà ngẩng đầu không chút sợ hãi nhìn thẳng Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần lại hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía Đỗ Chân Chân, không biết đến nàng này sẽ nói cái gì!
Đường Hương Nhã thấy Hoa Khanh Trần trực tiếp không nhìn ả thì trong lòng tràn ngập bất mãn. Chẳng lẽ hắn muốn trốn tránh vấn đề này sao? Danh dự nữ nhân sao có thể để hắn đùa bỡn như vậy được.
Vốn đã hít một hơi, định phân rõ phải trái tới cùng với Hoa Khanh Trần, nhưng giữa chừng Đường Hương Nhã lại bị Đường đại nhân giữ lại, ý bảo ả không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Đường Hương Nhã đành phải bất đắc dĩ kiềm lại phần tức giận trong lòng, chuyển tầm mắt sang chỗ Đỗ Chân Chân.
Đỗ Chân Chân cho dù điêu ngoa tùy hứng, không sợ trời không sợ đất đến mức nào đi nữa, khi nhìn thẳng vào mắt Hoa Khanh Trần lập tức liền như quả bóng xì hơi.
Đỗ Tướng quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đỗ Chân Chân, không sợ Lão Tử, vậy mà nhìn thấy Hoàng thượng lại như chuột thấy mèo. Gia môn bất hạnh a gia môn bất hạnh!
(R: 2 cha con bạn này vui quá, lúc đọc cv k kĩ, giờ mới phát hiện. Ta thích =)))
“Hoàng thượng, thần là mang tiểu nữ tiến đến tạ lỗi với Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng tha thứ, chuyện như ngày hôm đó thần đảm bảo sẽ không phát sinh nữa!"
Đỗ Tướng quân nói vô cùng có lí, Đỗ Chân Chân lại cúi đầu khinh bỉ. Lão nhân nhà nàng là một người thô lỗ, sao có thể nói ra lời quanh co vòng vèo như thế, vẫn là lão nương nhà nàng chỉ cho, ý tại ngôn ngoại* xin tha thứ, nếu tha thì chẳng khác nào đã chấp nhận thân phận của nàng!
(R: ý tại ngôn ngoại: ý ngoài lời)
Nàng còn nghe ra được, không tin Hoa Khanh Trần lại không hiểu!
Trong mắt Hoa Khanh Trần khẽ lay chuyển, trên môi lại tựa tiếu phi tiếu. Đỗ Tướng quân thấy vậy, da đầu liền run lên không dám nói nữa.
Hoa Khanh Trần thấy vậy thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thừa tướng. Thừa tướng lúc trước nhìn trúng vị trí Hoàng hậu, hiện tại Hoàng hậu đã có, chắc sẽ chuyển sang vị trí Quý phi đi!
Thừa tướng thấy Hoa Khanh Trần chuyển tầm mắt lên người mình thì không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán. Tân hoàng quả nhiên không dễ hầu hạ, nói chuyện nhất định phải chú ý, bằng không có chút sai sót sẽ cách chết không xa.
Thừa tướng nghĩ đến đây, liền cười ha ha hai tiếng, kéo nữ nhi bên cạnh nói với Hoa Khanh Trần: “Vi thần trước đó vài ngày đã định mang tiểu nữ đến gặp Hoàng thượng. Tiểu nữ bây giờ đã đến tuổi thành thân, vi thần muốn cho tiểu nữ vào cung ở để học tập quy củ một chút, tương lai cũng gả cho nhà tốt hơn!"
Chê cười, nữ nhi của Thừa tướng còn cần kiếm nhà để gả đi sao? Đây rõ ràng là định gạo nấu thành cơm!
Đường Hương Nhã nhăn nhó. Những nữ nhân này đều đang nhìn trộm nam nhân của ả, đợi ả vào cung được rồi sẽ chỉnh bọn họ ra trò!
Tiểu nữ của Thừa tướng, họ Tô tên Mạn Nhi, năm nay mười lăm, thanh tú xinh xắn, khí chất vô cùng, đúng là một mỹ nhân.
“Mạn Nhi tham kiến Hoàng thượng!" Tô Mạn Nhi lúc này vô cùng lễ phép hành lễ với Hoa Khanh Trần, nóng lòng được phô diễn bản thân.
Cực Thiên đau đầu nhìn mấy nữ tử trước mắt. Bây giờ còn giả vờ làm chi nữa, toàn bộ đều là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!
Cũng không rõ nếu thiếu chủ biết sẽ diệt bọn họ như thế nào!
Thẩy nữ nhi Thừa tướng biểu hiện, Lâm đại nhân sao có thể để yên, vội vàng kéo nữ nhi Lâm Tư Ngữ của mình ra nói: “Tiểu nữ năm nay mười lăm, cũng muốn như Tô tiểu thư, tiến cung học tập, hơn nữa còn muốn bầu bạn với Hoàng hậu nương nương. Hậu cung rộng lớn như thế này, Hoàng hậu nương nương chắc cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, tiểu nữ đây vừa vặn có thể cùng Hoàng hậu giết thời gian!"
Lâm đại nhân năm nay cũng sắp sáu mươi tuổi, Lâm Tư Ngữ xem như đứa con đẻ muộn của lão. Đại tỷ Lâm gia lúc trước hầu hạ Hoa Mạch Tiêu, hiện tại cũng được phong làm Thái phi, vào ở Vân Lí am. Lúc này Lâm đại nhân cũng vội vàng đưa tiểu nữ nhi của mình ra, hòng củng cố địa vị.
Hoa Khanh Trần thầm nghĩ trong lòng, đám người này đem hậu cung trở thành trường học tư nhân hay sao?
Hắn cũng không thèm trả lời, ánh mắt chuyển lên người vị Quách đại nhân cuối cùng. Quách đại nhân xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, năm nay mới ngoài ba mươi nhưng trưởng nữ cũng đã mười sáu, chỉ thấy hắn bình tĩnh nói: “Chúc mừng Hoàng thượng đăng cơ, thần vì chứng minh trung tâm với Hoàng thương nên cố ý mang theo trưởng nữ tiến cung, tự nguyện trở thành tân duyệt Công chúa!"
Vừa dứt lời, mọi người liền ồ lên. Chiêu này của Quách đại nhân đúng là cao tay!
Tân duyệt Công chúa là một danh hiệu, là đại thần nguyện ý dâng lên nữ nhi của mình vào cung trở thành Công chúa, để thay thế những Công chúa thật khi hòa thân hoặc là quân cờ để Hoàng đế thưởng cho tân khoa Trạng nguyên. Cũng có người được Hoàng đế coi trọng mà trực tiếp trở thành cung phi hoặc gả cho Vương gia, nhưng loại tình huống này cũng rất ít, chuyện tốt đều đã bị Công chúa thật chiếm hết nên rất nhiều đại thần cũng không đồng ý.
Hiện thời Hoa Khanh Trần mới đăng cơ, đừng nói Công chúa, ngay cả con nối dòng còn chưa thấy bóng dáng. Hiện tại đưa một tân duyệt Công chúa tiến đến đúng thật là cách hay. Cho dù không thể trở thành cung phi thì cũng có thể giành được hảo cảm của Hoa Khanh Trần, vậy xem như đã thắng được bước đầu tiên.
Hơn nữa tuy rằng hiện tại Hoa Khanh Trần chưa có Công chúa, nhưng Hoa Mạch Tiêu lại có một đống, tất nhiên cũng không cần dùng đến một nữ nhi của đại thần bên ngoài để hòa thân, cho nên ý tứ của Quách đại nhân đó là để Quách Như Sương gần quan được ban lộc!
Nhất thời, mọi người ở đây đều bất an, hối hận sao mình không dùng chiêu này.
Quách An vô cùng vừa lòng với biểu hiện của mọi người, bởi vì có chủ ý như vậy nên hắn cũng không cảm thấy có gì phải sợ hãi, hiện tại chỉ cần đưa khuê nữ vào hậu cung là được!
Quách Như Sương cũng rất biết chuyện hành lễ với Hoa Khanh Trần, môi đỏ bên ngoài, răng trắng bên trong, quả nhiên là tiểu thư khuê các!
Nghe xong cái cớ của bọn họ, Hoa Khanh Trần cũng không vội nói chuyện, chỉ gọi thái giám bưng trà lên cho bọn họ uống.
Hành động này của Hoa Khanh Trần khiến mọi người ở đây hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của hắn, không biết vị tân hoàng này là đang vui hay là giận? Trong lòng bọn họ bất an không thôi.
Đường Hương Nhã lại cho rằng lời vừa rồi của ả đã khiến Hoa Khanh Trần không thể từ chối, bày ra một bộ dáng sắp được làm Quý phi mà đánh giá ba nử tử còn lại trong phòng, Đỗ Chân Chân hoàn toàn không nằm trong phạm vi đối thủ của ả!
Đỗ Chân Chân được Đỗ Tướng quân giải huyệt, để ngồi xuống ghế rồi lại điểm trụ.
Hoa Khanh Trần tất nhiên là thấy được thần thái của Đỗ Chân Chân cùng động tác nhỏ của Đỗ Tướng quân, hắn trêu tức nói: “Đỗ tiểu thư sao không uống trà? Là chê trà của trẫm khó uống, không bằng Đỗ phủ sao?"
Hoa Khanh Trần vừa dứt lời đã thấy Đỗ Tướng quân quỳ xuống, giải huyệt đạo cho Đỗ Chân Chân, run run giọng giải thích: “Tiểu nữ không có ý này, xin Hoàng thượng tha thứ!"
Đỗ Chân Chân kêu oan trong lòng, nàng rõ ràng rất muốn uống nước nha, nhưng mà uống không được!
Hoa Khanh Trần phất phất tay, cho Đỗ tướng quân cùng Đỗ Chân Chân đứng lên “Ngồi đi!"
Đỗ Tướng quân thấy Hoa Khanh Trần không phát hỏa mới thở phào một hơi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Chân Chân, ý bảo nàng không cần xằng bậy, rồi kéo nàng ngồi xuống ghế, không phong tỏa lại huyệt đạo nữa.
Đỗ Chân Chân được giải huyệt toàn thân thoải mái xoa xoa thắt lưng, nhưng dưới ánh mắt của Hoa Khanh Trần, nàng cũng không dám làm bậy, liền vội vàng bưng trà lên nhấp một ngụm.
Đường Hương Nhã châm chọc cười, nhấp một ngụm trà rồi ôn nhu hiền dịu nói với Hoa Khanh Trần: “Hoàng thượng, dân nữ khi nào thì có thể vào hậu cung ở?"
Lúc này Đường Hương Nhã không biết tự tin ở đâu ra, một mực chắc chắn Hoa Khanh Trần sẽ chấp nhận ả.
Mọi người cũng nín thở chờ câu trả lời của Hoa Khanh Trần. Nếu hắn đồng ý, vậy cái ghế Quý phi là chắc chắn thuộc về Đường Hương Nhã rồi, tuy không còn vị trí Quý phi nhưng ít nhất bọn họ cũng có cơ hội đưa nữ nhi vào cung.
Ở đây chỉ có Đỗ Chân Chân không cho là đúng. Đường Hương Nhã chính là quá tự cao, sau này sẽ ngã thực thảm!
Hoa Khanh Trần nhấp một ngụm trà, ánh mắt thản nhiên nhìn Đường Hương Nhã, giọng lạnh lùng nói: “Ngươi lúc trước tự lựa chọn vứt bỏ thân phận Trắc phi, phân rõ quan hệ với kẻ sắp bị xử trảm là trẫm, hơn nữa còn cho trẫm một phong hưu thư, lúc này ngươi cư nhiên còn có thể mặt dày tìm đến đây. Đường Hương Nhã, ngươi quá xem trọng bản thân rồi!"
Giọng nói lạnh như băng không mang theo chút cảm tình nào như một mũi tên nhọn bắn về phía Đường Hương Nhã. Trong nháy mắt gương mặt ả trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
Mọi người lại đánh giá Hoa Khanh Trần, quả nhiên, muốn vào hậu cung cũng không dễ dàng!
Đỗ Chân Chân châm chọc cười, Đường Hương Nhã là tự làm tự chịu!
Đường đại nhân nghe thấy lời nói không chút lưu tình như vậy của Hoa Khanh Trần liền vội vã quỳ xuống giải thích: “Hoàng thượng thứ tội, lúc ấy mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nội tử* vì bảo hộ tiểu nữ nên mới ra hạ sách đó, tiểu nữ hoàn toàn không biết. Vi thần lập tức về hưu nội tử!"
(R: nội tử: vợ).
Lúc này cũng chỉ có thể tìm người đến chịu tiếng xấu thay, Đường Hương Nhã nghe vậy cũng vội vàng hùa theo: “Hoàng thượng, dân nữ là oan uổng a!"
Hiện tại chỉ cần có thể tránh tội là được, không cần quan tâm người kia có phải mẫu thân mình hay không!
Hoa Khanh Trần nghe vậy thì khẽ híp mắt, hai người trước mặt khiến hắn vô cùng chán ghét, vì đạt được mục đích mà không tiếc hy sinh thê tử cùng mẫu thân của mình. Người như vậy sao có thể làm mệnh quan triều đình? Nữ tử như vậy sao có tư cách làm hậu phi?
Những quan viên khác ở đây cũng đều tránh xa người Đường gia. Người như vậy, ngay cả bọn họ cũng không muốn tới gần!
~
Trong Phượng Huyên cung, Liễu Nguyệt Phi đang được Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi mặc cung trang lộng lẫy, tuy không thích, nhưng đây là đại biểu cho thân phận của nàng, chỉ cần thân phận này là có thể nói cho người khác sư phụ là của nàng, không cho phép nhìn trộm. Vì điểm này, nàng mặc!
“Thiếu chủ, hôm nay cô thức trễ thật a!" Hoàng Nhi không nhịn được chế nhạo.
Liễu Nguyệt Phi gần đây bởi vì mặt đỏ nhiều quá nên cũng dần miễn dịch mà trở nên chai lì rồi!
Trực tiếp quăng cho Hoàng Nhi một ánh mắt xem thường, nàng nói: “Xem ra có người cũng đến tuổi kết hôn rồi. Nghe nói ai đó cảm tình với Diệt Thiên rất không lệ!"
“Thiếu chủ nói đúng, Hoàng Nhi nếu bây giờ còn không gả, mai mốt sợ là gả không được nữa!" Thanh Nhi vội vàng phụ họa theo, có cơ hội chế nhạo Hoàng Nhi, nàng đến giờ chưa từng bỏ qua!
“Thiếu chủ, Thanh Nhi còn hơn em nửa tuổi, phải là Thanh Nhi gả trước mới đúng. Hơn nữa người ta cùng Diệt Thiên có thù không đội trời chung a, thiếu chủ sao có thể gộp người ta vào cùng một chỗ với Diệt Thiên chứ!" Hoàng Nhi lập tức kháng nghị.
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, quay lại nhìn Hoàng Nhi hồi lâu mới nói: “Có vấn đề!"
Lời nói không ăn nhập của Liễu Nguyệt Phi khiến Hoàng Nhi khó hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Thanh Nhi cầu trợ giúp.
Thanh Nhi cười nói: “Tất nhiên là có vấn đề, người ta đang yêu đương nhiên là mặt mày hồng hào rồi a!"
“Thanh Nhi!" Hoàng Nhi vừa nghe thì ra là ý tứ này, mặt liền đỏ đến mức có thể rán trứng, lập tức triển khai đuổi đánh quyết liệt với Thanh Nhi
Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, Thanh Nhi vừa thấy liền lập tức né sang một bên, Hoàng Nhi không kịp dừng lại, trực tiếp nhào vào lòng người nọ.
Liễu Nguyệt Phi đang xem trò hay vừa thấy vậy liền cao hứng vỗ tay: “Xem ra trong cung sắp có việc vui!"
Thanh Nhi lúc này đã đứng phía sau Liễu Nguyệt Phi cũng hùa theo mà ồn ào.
Hoàng Nhi vừa nhìn thấy người đến, vừa nhảy ra từ trong lòng người nọ vừa mắng to: “Sao huynh lại tới đây?"
Diệt Thiên đến giờ cũng chưa rõ tình huống, không biết tại sao Hoàng Nhi lại tức giận đến vậy, ủy khuất nói: “Ta là tìm đến thiếu chủ!"
Phì –
Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi nhìn bộ dạng 囧 của Diệt Thiên thì cười không ngớt miệng.
Hoàng Nhi khó chịu cho Diệt Thiên một quyền vào ngực, sau đó tức giận giậm chân với Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi.
Nhưng là Hoàng Nhi càng như vậy, Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi lại càng cười vui vẻ.
Diệt Thiên vẫn không rõ tình huống hiện tại, quay sang hỏi Hoàng Nhi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì mà thiếu chủ cùng Thanh Nhi lại cười vui vẻ đến thế?"
Trong giọng nói có một cỗ chờ mong, tựa như muốn biết Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi rốt cuộc đang cười cái gì để mình cũng cười ké một cái.
Hoàng Nhi tức giận đến thở không ra hơi, lại tống cho Diệt Thiên một quyền, sau đó quay đầu chạy thẳng.
Liễu Nguyệt Phi cười đến ngã ra đất, cũng may cung nữ thái giám trong Phượng Huyên cung đều đã bị nàng điều ra ngoài, bằng không hình tượng của nàng đã hoàn toàn mất hết.
Diệt Thiên liên tiếp ăn hai quyền của Hoàng Nhi. Bản thân Hoàng Nhi là người luyện võ, sức lực đương nhiên rất lớn, hai quyền này khiến Diệt Thiên thiếu chút hộc máu, hắn ủy khuất hỏi Liễu Nguyệt Phi: “Thiếu chủ, sao lại thế này a?" Sao lúc nào người bị thương cũng là hắn hết vậy?
Liễu Nguyệt Phi nhún vai: “Không có việc gì, là ta nghĩ linh tinh mà thôi!"
Loại chuyện tình cảm nam nữ này, bản thân nàng cũng không phải rất rành, không cần tham gia vào.
“Đúng rồi, huynh tới làm gì?" Liễu Nguyệt Phi sửa sang lại hình tượng, nàng hiện tại đã là Hoàng hậu rồi nha.
Diệt Thiên nghe Liễu Nguyệt Phi nhắc nhở cũng nhớ ra mục đích đến đây. Đột nhiên hắn trở nên khẩn trương nói với Liễu Nguyệt Phi: “Thiếu chủ, có năm vị đại nhân mang khuê nữ nhà mình đến gặp Hoàng thượng, trong đó còn có Đường Hương Nhã cũng Đỗ Chân Chân!"
Nghe vậy, đôi mắt lười biếng của Liễu Nguyệt Phi đột nhiên trở nên sắc bén. Nha, ngày đầu tiên đã đến nhìn trộm trượng phu của nàng, không muốn sống chăng!
“Đi, bản cung đi xem xem người nào dám không để ý đến thánh chỉ hôm qua của Hoàng thượng!"
Không cho bọn họ biết mặt một chút, bọn họ liền nghĩ Liễu Nguyệt Phi nàng là dễ chọc sao?
~
Trong ngự thư phòng, không khí vô cùng trầm thấp, có người đã không thở nổi. Đường Hương Nhã nhỏ giọng thút thít, từ lúc đổ tội lên người mẫu thân đến giờ, ả đã quỳ gần nửa canh giờ, Hoa Khanh Trần lại không nói gì, ả không hiểu dụng ý của Hoa Khanh Trần, không nhịn được mà nói: “Hoàng thượng, dân nữ bị oan uổng a, Hoàng thượng không thể không có chứng cớ gì mà gán tội cho dân nữ!"
Đường Hương Nhã nói có vẻ vô cùng nắm chắc. Ả rất tin tưởng mẫu thân sẽ gánh tội thay cho ả, đến khi ả trở thành cung phi rồi lại cứu mẫu thân ra thì có sao?
Suy nghĩ trong lòng Đường Hương Nhã, Hoa Khanh Trần sao có thể không biết?
Hắn châm chọc: “Để ngươi quỳ gối ở đây là có ba lí do. Thứ nhất, dám ở trước mặt trẫm lớn tiếng, còn khóc sướt mướt, không ra thể thống gì! Thứ hai, tự cho là đúng, trong mắt không hề có người trên. Thứ ba đó là……" Nói đến đây, Hoa Khanh Trần tạm dừng một chút, ánh mắt bắn thẳng lên người Đường Hương Nhã đang run sợ như muốn trừng thủng mấy lỗ trên người ả! Giọng lạnh thấu xương như gió ngày đông thổi qua, hắn nói “Thứ ba đó là vì lợi cho bản thân, cư nhiên lôi cả mẫu thân của mình xuống nước. Ngươi thực sự cho rằng trẫm cái gì đều không biết sao? Chỉ bằng điểm này, trẫm đã có thể trị ngươi tội bất hiếu cùng khi quân!" Nói xong, hắn chuyển tầm mắt sang Đường đại nhân đứng bên cạnh “Đường đại nhân, tội khi quân phải làm như thế nào?"
Đường đại nhân nháy mắt như bị sét đánh. Tội khi quân, đó là tội lớn tru di cửu tộc a. Thoáng chốc lão run rẩy không ngừng, môi không chút máu cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng tha mạng a Hoàng thượng!"
Đường Hương Nhã lúc này mới biết được mình đã triệt để xong đời, ả cách vị trí cung phi càng ngày càng xa rồi. Gương mặt ả dần trở nên trắng bệch, hồn phách đều bay mất, chỉ có thể khóc hô: “Hoàng thượng, dân nữ làm vậy chính là vì quá yêu người a……"
Nghe được lời của Đường Hương Nhã, Hoa Khanh Trần chỉ cười nhạt. Yêu? Nếu là yêu, tai vạ đến sẽ tự bay sao?
“Niệm tình Đường đại nhân đã tận chức cho Nam Tề, miễn tội chết. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Huỷ bỏ chức vụ của Đường đại nhân, biếm làm thứ dân. Bắt đầu từ ngày mai, người Đường gia không cho phép bước vào kinh thành, ba đời không được làm quan!"
Hoa Khanh Trần không chút khách khí nói, ra vẻ giết gà dọa khỉ, sau đó lại nâng cốc lên nhấp một ngụm trà, thưởng thức vẻ thất kinh của Đường Hương Nhã cùng Đường đại nhân bên dưới.
Mọi người ở đây hoàn toàn ngây người, đây là kết cục của chim đầu đàn. Thì ra lúc trước Đường Hương Nhã đột nhiên trở lại Đường phủ là vì vậy. Nữ tử như thế, nam tử nào có thể nhận chứ? Muốn trách thì trách Đường Hương Nhã tự làm tự chịu đi!
Một thái giám lập tức tiến lên lột mũ quan của Đường đại nhân xuống, kéo hai người bọn họ đi ra ngoài.
Đỗ Chân Chân nhìn một màn thay đổi lớn này, Hoa Khanh Trần đúng là một người thâm tình, đối đãi với Lâm Trắc phi lúc trước cũng như Hoàng hậu bây giờ đều là vì một nữ tử mà buông tha ba ngàn gáo nước. Người như vậy, nàng xem trong mắt, khắc trong lòng, căn bản không tin hắn chỉ vì quyền lực như lời lão nhân nói.
Người như vậy, nàng chắc chắn không thể bước vào lòng, nếu đã thế, tại sao không tiêu sái mà rời đi?
Hiện tại chính là cơ hội, thừa dịp lão nhân không canh chừng, Đỗ Chân Chân lập tức hướng tới Hoa Khanh Trần quỳ xuống, động tác này thật sự là dọa Đỗ Tướng quân phát hoảng. Ông trời, nó định làm gì vậy? Lúc này nói cái gì cũng đều sẽ chết a!
Ánh mắt Hoa Khanh Trần chợt lóe, hắn đang đợi Đỗ Chân Chân mở miệng.
Đỗ Chân Chân nâng môi cười nói: “Hoàng thượng thánh minh, dân nữ có một chuyện khẩn cầu!"
Hoa Khanh Trần mím môi, hắn là muốn xem Đỗ Chân Chân sẽ nói gì!
“Nói!"
Đỗ Chân Chân nghe vậy, lập tức nói: “Tin tưởng Hoàng thượng cũng sẽ không làm khó dân nữ, dân nữ đã sớm bị Hoàng thượng hưu từ lúc ở Thu Minh sơn, dân nữ tất nhiên biết là mình phạm phải sai lầm gì, cũng cam tâm tình nguyện! Nhưng là dân nữ vẫn chưa hầu hạ qua Hoàng thượng, đến giờ vẫn còn thân hoàn bích, nhưng lại mang tiếng là hạ đường thê, nếu muốn gả cho người khác, chỉ sợ cũng là việc khó!"
Nhân cơ hội này, triệt để chặt đứt suy nghĩ muốn đưa nàng vào cung của lão nhân luôn.
Lúc này Đỗ Tướng quân lại bình tĩnh vô cùng, kỳ thực lúc nãy lão mới hiểu được, chỉ cần khuê nữ của mình sống thoải mái là được rồi, chuyện gì cũng không quan trọng!
Bản thân lão vì nàng thỉnh cầu Hoàng thượng cũng là vì không muốn con mình bị người đời chỉ trích, sau đó chết già trong nhà. Đột nhiên lão phát hiện khuê nữ nhà mình rất thông minh, hiện tại để Hoàng thượng tứ hôn, hơn nữa còn thừa nhận thân nữ nhi vẫn còn hoàn bích, giống như Triệu Nhu Nhi, trở thành chính thê cũng không phải việc khó a!
Trong mắt Hoa Khanh Trần chứa ý cười, quả nhiên Đỗ Chân Chân này không có làm hắn thất vọng a!
Tầm tình hắn đột nhiên tốt lên, khiến mọi người ở đây thở phào một hơi, cũng thật sự bội phục Đỗ Chân Chân dám mở miệng vào thời khắc như thế này.
“Như vậy ngươi nói xem ngươi muốn trẫm đáp ứng chuyện gì?" Hoa Khanh Trần không chút để ý nói, lúc trước cưới ba người này cũng là vì Hoa Mạch Tiêu đưa qua, hắn cũng đã tính đến chuyện để bọn họ tái giá, chỉ có Đường Hương Nhã là tự làm tự chịu.
“Dân nữ muốn thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn!" Lời nói không e dè của Đỗ Chân Chân đúng là đã dọa sợ nhóm nữ quyến ở đây.
Nhưng phần hào sảng cũng thẳng thắn này của nàng cũng khiến bọn họ hâm mộ.
Đỗ Chân Chân không dám quay đầu nhìn mặt lão nhân nhà mình, lại không biết hiện tại Đỗ Tướng quân cũng là vẻ mặt tự hào!
“Vậy ngươi nói xem, người nhìn trúng ai?" Hoa Khanh Trần cũng có phần tán thưởng tính cách thẳng thắn của Đỗ Chân Chân, hiện tại người như vậy là rất hiếm thấy!
“Dân nữ muốn xin Hoàng thượng tứ hôn, dân nữ rất thưởng thức bộ dáng anh dũng của Đông Phương Ngưng Tử Tướng quân trên chiến trường, ái mộ chàng đã lâu!" Đỗ Chân Chân nói tới đây mới có chút thẹn thùng cúi đầu.
Từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, nàng đã gặp qua Đông Phương Ngưng Tử, lúc trước không biết tình cảm đó là gì, nhưng hiện tại bảo nàng chọn một người để gả, nàng lại hy vọng đó là Đông Phương Ngưng Tử!
Gương mặt Hoa Khanh Trần giãn ra, trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Hai vị Trắc phi đều gả cho huynh đệ tốt của hắn, này là cái gì a?
Nhưng là cô nương người ta đã mở miệng, hắn không tiện cự tuyệt, vừa vặn Đông Phương tiểu tử cũng nên thành gia!
“Trẫm chuẩn!" Hoa Khanh Trần gọn gàng dứt khoát hồi đáp, lập tức kêu Cực Thiên đi viết thánh chỉ!
Đỗ Chân Chân kích động thiếu chút kêu lên, nhưng vẫn rất có lễ phép tạ ơn, cùng lúc đó Đỗ Tướng quân cũng quỳ xuống tạ ơn.
Đỗ Chân Chân kinh ngạc khi thấy lão nhân không những không mắng mà còn cười nhìn nàng, đột nhiên cảm giác nổi da gà……
Tác giả :
Khuynh Ao Ao