Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế
Chương 73: Ban chết Hoa Khanh Trần

Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 73: Ban chết Hoa Khanh Trần

Môi bị hung hăng chà đạp, gáy lại bị bàn tay to của Hoa Khanh Trần chế trụ khiến nàng không thể cử động, chỉ có thể tùy ý hắn đoạt lấy. Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ tức giận, cắn một ngụm vào miệng Hoa Khanh Trần, nháy mắt mùi máu tanh lan tỏa trong không trung. Động tác của Hoa Khanh Trần dừng lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục hôn sâu, không để nàng lui lại, hắn ngậm lấy đôi môi của nàng, để miệng nàng tràn ngập mùi máu của hắn, hương vị của hắn mới vừa lòng ngưng lại!

“Nàng muốn một cây một hoa một đời một kiếp, ta có thể cho nàng!" Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh mê người của nàng, nói lên những lời phát ra từ nội tâm.

Đầu óc Liễu Nguyệt Phi vốn vì thiếu không khí mà mơ hồ, lúc nghe được những lời này, nàng ngơ ngác hỏi ra vấn đề vẫn đắn đo trong lòng: “Người yêu ta sao?"

Phản ứng theo bản năng, những lời này của Hoa Khanh Trần, nàng là nữ nhân, là người bình thường, tất nhiên cũng sẽ cảm động.

Hoa Khanh Trần thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng thì xì cười một tiếng, nhéo nhéo mũi nàng nói: “Đồ ngốc, sao nàng lại không hiểu chứ?"

Mặt Liễu Nguyệt Phi lập tức đỏ lên. Nàng không tin, nàng vẫn luôn cho rằng ở trong lòng Hoa Khanh Trần, bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ thầy trò, hắn thương yêu nàng, đối tốt với nàng, đó là quan tâm của bậc trưởng bối.

Cho nên lúc nàng nhận ra mình thích sư phụ, trong lòng đã bị ý nghĩ xấu xa của bản thân dọa sợ hãi, nhưng cũng không thể chối bỏ tình yêu với hắn. Nàng sợ, sợ nếu như sư phụ biết suy nghĩ đó sẽ tránh xa nàng, nàng sẽ hủy đi sư phụ.

Nhưng Liễu Nguyệt Phi lại không ngờ sư phụ lại nói với nàng như vậy. Nàng sợ tất cả những điều này chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha!

“Sư phụ, ta là đồ đệ của người a!" Những lời này nàng nói cho sư phụ nghe, đồng thời cũng nhắc nhở bản thân! Bọn họ là thầy trò, là quan hệ không được thế nhân cho phép!

“Đúng, nàng là đồ đệ của ta, cũng là người ta yêu nhất!" Hoa Khanh Trần dịu dàng vuốt mái tóc của Liễu Nguyệt Phi, chậm rãi nói. Đứa nhỏ đã lớn, là lúc nên ăn rồi, nếu không ăn, nàng chạy theo người khác hắn sẽ hối hận không kịp!

“Sư phụ, trong lòng người thực sự chỉ có ta? Chỉ cần một mình ta, buông tha cho cả một rừng cây sao?" Liễu Nguyệt Phi nói thầm, mục đích của Hoa Khanh Trần là cái gì, nàng sao có thể không biết! Sông ba ngàn gáo nước, ta cũng chỉ lấy một! Loại chuyện này sẽ xảy ra với nàng sao?

Nơi này là cổ đại, là thời đại nam tôn nữ ti, tam thê tứ thiếp a!

Hoa Khanh Trần nhìn thiên hạ dưới thân, cũng hiểu được nỗi bất an trong lòng nàng, là hắn đột nhiên phát bệnh, thần chí không rõ muốn thân, đúng là đã dọa đến nàng!

“Ta đã lừa nàng khi nào chưa?" Hoa Khanh Trần xoay người nằm bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, ôm nàng vào lòng, nhìn đỉnh giường nói.

Lúc này nói nhiều cũng vô dụng, thời gian sẽ chứng minh tất cả!

Động tác vô cùng thân thiết, ấm áp cũng vô cùng quen thuộc, không biết đã bao nhiêu đêm Hoa Khanh Trần ôm nàng ngủ như vậy, nhưng nàng hôm nay nhất định sẽ thức trắng!

Đúng vậy, nàng sợ hãi, nàng bất an!

~

Trong kinh thành, đoàn xe của Hoa Mạch Tiêu chậm rãi hồi cung, dân chúng cũng tràn ra xem. Khác với lúc đi, đội ngũ bây giờ không khí nặng nề, khiến người ta cũng cảm thấy khó thở. Cho nên sau khi đoàn xe đi khuất, dân chúng liền lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời đi, không muốn nán lại lâu.

Hoa Lạc Trần trở lại hoàng cung trước Hoa Mạch Tiêu một bước, xử lý hết tất cả mọi chuyện trước khi Hoa Mạch Tiêu trở về. Ngày ấy trong địa động hắn hạ sát thủ, không biết nàng kia như thế nào! Lúc này hắn vô cùng do dự. Nếu nàng kia còn sống, vậy tức là Hoa Khanh Trần cũng còn, nếu nàng chết, Hoa Khanh Trần chắc chắn cũng dữ nhiều lành ít. Nhưng không, hắn không hy vọng như vậy. Hiện tại hắn đã hối hận, lúc trước không nên ra tay nặng đến thế!

“Thái tử, Ám Ảnh đã trở lại!" Phụ tá lúc này bước đến phía sau Hoa Lạc Trần, nói với bóng lưng nặng nề kia.

“Gọi hắn tiến vào!" Tiếng của phụ tá thành công lay tỉnh Hoa Lạc Trần đang thất thần. Lý trí nói cho hắn, Hoa Khanh Trần tất phải trừ bỏ!

Lúc này một người toàn thân quần áo màu đen bước vào, quỳ xuống hành lễ với Hoa Lạc Trần rồi nói: “Thái tử, Ngạo Vương bị giam giữ kia, thuộc hạ hoàn toàn không tìm được dấu vết gì chứng minh hắn là giả!"

Nghe vậy, Hoa Lạc Trần nhíu mày. Nếu người bị giam giữ kia thật là Hoa Khanh Trần, vậy kẻ trong động là ai?

Không đúng, kẻ trong địa động nhất định là Hoa Khanh Trần, tên bị giam mới là giả!

“Thật hay giả đều không sao cả, Ngạo Vương, phải chết!" Trong mắt Hoa Lạc Trần đột nhiên lộ ra tia sáng độc ác. Hoa Khanh Trần, nếu ngươi không chết, vậy ta khiến ngươi mất đi thân phận Ngạo Vương trước!

“Dạ, Thái tử!" Đối với phân phó của Hoa Lạc Trần, Ám Ảnh vẫn chưa từng do dự. Mệnh lệnh của Thái tử, hắn chỉ cần nghiêm túc tuân theo!

“Vậy mười vạn binh mã kia biết nói như thế nào chưa?" Hoa Lạc Trần nhìn chén trà trong tay, vài lá nổi trên mặt nước, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Hồi Thái tử, hết thảy đều đã an bày xong!" Ám Ảnh không chút nhíu mày. Chuyện Thái tử giao cho hắn, hắn chỉ cần cho xong là được!

Ánh mắt phụ tá bên cạnh lung lay một chút, trong lòng có chút không nỡ!

Hoa Lạc Trần một ngụm uống hết chén trà nóng, nếu không thể chịu đau đớn, sao có thể thành nghiệp lớn: “Ngươi đi xuống đi!"

“Dạ, Thái tử!" Ám Ảnh dập đầu với Hoa Lạc Trần, sau đó liền lui ra ngoài!

Trên đại điện, Hoa Mạch Tiêu vừa trở lại, không nghỉ ngơi một khắc liền trực tiếp vào triều, chuẩn bị tự mình thẩm vấn ‘Hoa Khanh Trần’.

Bách quan chia làm hai bên đứng dưới, ‘Hoa Khanh Trần’ quỳ gối ở giữa, toàn bộ đại điện lúc này vô cùng im lặng.

Hoa Mạch Tiêu mặc long bào màu vàng kim bước đến, phía sau là thái giám cùng Hoa Lạc Trần. Bách quan thấy Hoàng đế vừa đến liền quỳ xuống hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Hoa Mạch Tiêu nghe được tiếng này vẫn không phản ứng gì, sau khi xoay người ngồi xuống long ỷ mới nói với bách quan bên dưới: “Đều đứng lên đi, còn vạn tuế, trẫm thiếu chút nữa đã táng thân trên tay nghịch tử!"

(R: vạn tuế là vạn tuổi á).

Vừa nói chuyện vừa giơ tay run run chỉ vào ‘Hoa Khanh Trần’ đang quỳ bên dưới!

“Hoàng thượng bớt giận, Ngạo Vương đúng là tội không thể tha, xin Hoàng thượng trừng phạt!" Bách quan lúc này trăm miệng một lời nói. Hoa Lạc Trần ngồi trên vị trí thứ hai, vừa lòng nhìn bên dưới. Ngoại trừ một số ít đại thần chưa xác định, còn lại đều cúi đầu thần phục.

Hoa Mạch Tiêu liếc mắt nhìn Hoa Lạc Trần ngồi dưới một cái, sau đó nhanh chóng dời đi, nói với ‘Hoa Khanh Trần’ đang quỳ gối “Ngươi biết tội không?"

‘Hoa Khanh Trần’ nghe vậy, cho dù đang quỳ cũng toát ra khí lạnh xa cách người cả ngàn dặm. Khí lạnh hôm nay ‘Hoa Khanh Trần’ toát ra càng có vẻ nặng nề, những đại thần đứng gần đó đều run run.

“Muốn gán tội người thì sợ gì không có lý do!"

“Làm càn!" Nghe được lời ‘Hoa Khanh Trần’, Hoa Mạch Tiêu nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm ‘Hoa Khanh Trần’, tức giận nói: “Ngươi cho rằng trẫm là đang oan uổng ngươi sao?"

‘Hoa Khanh Trần’ châm chọc cười, gằn từng tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần không có ngốc như vậy, lại đi dùng cách này mà hại đến người!"Hoa Mạch Tiêu thật sự là quá coi thường môn chủ nhà hắn. Nếu môn chủ muốn ra tay, lão làm sao còn có mạng ngồi đây chứ, hẳn là đã sớm xuống Diêm Vương điện mắng môn chủ rồi!

“Ngươi còn muốn ngụy biện, mười vạn đại quân bên ngoài kia toàn bộ đều đã thừa nhận là người của ngươi!" Hoa Mạch Tiêu nheo mắt, nhìn sang thái giám bên cạnh.

Thái giám hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, một người toàn thân đầy máu đã được nâng vào!

Người này tóc tai bù xù, toàn thân là máu, có mấy chỗ còn có thể nhìn thấy xương trắng. Trong mắt Hoa Lạc Trần ngồi phía trên thoáng hiện lên một tia đau đớn, nhưng trên mặt hắn vẫn không có gì thay đổi.

“Ngươi nói, ngươi là người của ai!" Hoa Mạch Tiêu chán ghét nhìn người nọ, lấy tay che mũi, miễn cho phải ngửi thấy mùi máu tanh kia.

Bách quan nhìn thấy hành động của Hoàng đế, cũng đều ào ào che mũi lại, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ. Hoa Lạc Trần nhìn hết thảy, trong mắt hiện lên một tia sát ý!

“Nói, Hoàng thượng đang hỏi a!" Thái giám hung hăng quất roi trên tay về phía người nọ, khiến gã thanh tỉnh vài phần. Người nọ nhìn xung quanh, đến lúc thấy được Hoa Lạc Trần, trong mắt gã lập tức hiện lên một tia kích động, nhưng liền lập tức che giấu, chỉ còn lại vẻ ưu thương nhàn nhạt. Gã nhìn chằm chằm Hoa Mạch Tiêu trên long ỷ, châm chọc nói: “Ta là người của Ngạo Vương!"

Hoa Lạc Trần chịu đựng nỗi đau đớn trong lòng. Hắn muốn từ trong tay thái giám cứu ra thuộc hạ đắc ý của mình, nhưng lý trí lại nói cho hắn, không thể! Đây là cơ hội tốt nhất để bắt Hoa Khanh Trần, hắn không thể làm vậy, nếu ra tay, người quỳ dưới kia nhất định sẽ đổi thành hắn!

“Hoa Khanh Trần, ngươi có nghe chưa, ngươi còn không thừa nhận!" Hoa Mạch Tiêu nghe vậy, đập mạnh xuống long ỷ, lớn tiếng quát!

‘Hoa Khanh Trần’ nhìn về phía người nọ, đôi mắt bình tĩnh lại khiến người nọ cảm nhận được hơi thở tử vong đang vây lấy. Gã phát run nói với Hoa Khanh Trần: “Vương gia, cứu thuộc hạ a!"

Một tiếng này, thành công để các đại thần vẫn luôn chực chờ bắt lấy cơ hội, bọn họ nói với Hoa Mạch Tiêu: “Hoàng thượng, chứng cớ vô cùng xác thực, xin Hoàng thượng hạ lệnh, ban chết Ngạo Vương!"

“Xin Hoàng thượng ban chết Ngạo Vương!" Một đám đại thần quỳ xuống theo, trăm miệng một lời nói.

Đối với tình hình này, Hoa Mạch Tiêu cùng Hoa Lạc Trần đều vừa lòng!

“Hừ, Khanh tự quân không có loại phản bội chủ nhân như thế này!" ‘Hoa Khanh Trần’ hừ lạnh, một câu đã trực tiếp nói người này không phải thuộc Khanh tự quân!

Hoa Mạch Tiêu sao có thể để hắn có cơ hội này, mấy đại thần tinh mắt phía dưới vì muốn nịnh bợ Hoa Mạch Tiêu liền chỉ vào ‘Hoa Khanh Trần’ nói: “Ngạo Vương vẫn không thừa nhận sao? Ngài xem thuộc hạ của ngài vì chủ tử của mình mà ăn bao nhiêu khổ. Đường đường Ngạo Vương, ngay cả chuyện đó cũng không dám nhận ư?"

“Nếu đúng, bổn vương liền nhận. Còn không đúng, bổn vương vì sao phải nhận?" Con ngươi đen của ‘Hoa Khanh Trần’ nhìn về phía người vừa lên tiếng, nháy mắt người nọ liền cảm thấy một loại hơi thở tử vong bao lấy, không khỏi run run, sợ hãi nuốt nước miếng, không dám lên tiếng nữa.

“Bớt nói nhảm đi, đánh cho ta!" Hoa Mạch Tiêu lúc này đã tức giận. Vì sao đã rơi vào tình cảnh này mà hắn còn có thể trấn định như vậy? Hoa Khanh Trần rốt cuộc thâm sâu đến cỡ nào?

Thái giám nghe được mệnh lệnh, lập tức đánh về phía người nọ. Đầu roi có tẩm nước muối, mỗi một roi quất xuống đều là máu thịt lẫn lộn, đau đớn vạn phần!

Tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết của người nọ vang khắp đại diện, người ở đây cơ bản đều là văn nhân, sao có thể chịu được hình ảnh tàn nhẫn như vậy, có mấy lão cổ hủ không nhìn nổi nữa, ào ào chỉ trích ‘Hoa Khanh Trần: “Ngạo Vương, thuộc hạ của ngài đang thay ngài chịu khổ, ngài mau mau nhận đi. Đại trượng phu dám làm dám chịu!"

“Đúng vậy, Ngạo Vương, không ngờ ngài lại là người nhẫn tâm như vậy!"

Đối mặt với những lời này, ‘Hoa Khanh Trần’ hoàn toàn không có phản ứng gì, mặt không chút biểu cảm nói: “Bổn vương nói rồi, không phải người của bổn vương, không cần đau lòng! Nên đau lòng hẳn là một người khác!"

Lúc này Hoa Lạc Trần ngồi trên đã sắp nhịn không được, hắn thiếu chút nữa đã lên tiếng, nhưng bị người nọ nhìn thấy, gã thống khổ kêu lên: “Vương gia, thuộc hạ kiếp sau còn muốn làm người của Vương gia!" Nói xong, liền cắn lưỡi tự sát, ngay cả thời gian để người ta kịp phản ứng cũng không có!

Bàn tay giấu dưới áo của Hoa Lạc Trần đã run run, ngón tay dần trắng bệch, hắn không đành lòng nhìn thân thể máu thịt lẫn lộn bên dưới, trong lòng đau như đao cắt, như bị đâm, nhưng hắn phải giữ vẻ vô tình nhìn hết thảy, bằng không cái chết của người nọ sẽ uổng phí!

‘Hoa Khanh Trần’ vẫn mặt không chút biểu cảm như trước, trong lòng không hề dao động mà nhìn chằm chằm Hoa Lạc Trần. Vị Thái tử này, quả nhiên thâm tàng bất lộ!

Thái giám kinh ngạc, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Hoa Mạch Tiêu, run run nói: “Hoàng, Hoàng thượng, hắn, hắn tự sát!"

Hoa Mạch Tiêu không kiên nhẫn phất phất tay, thái giám lễ phép gọi người nâng người nọ ra ngoài, lau sạch vết máu trên đại điện.

Nhất thời trên đại điện lại an tĩnh, ngay lúc không khí nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi, Hoa Lạc Trần đột nhiên mở miệng nói: “Phụ hoàng, mọi chuyện đã sáng tỏ, xin người hạ lệnh đi!"

Hoa Lạc Trần nói nhẹ, nhưng không ai biết trong lòng hắn là bi thương, thống khổ đến mức nào.

Hoa Mạch Tiêu chỉ chờ có người mở miệng, nhìn bóng lưng Hoa Lạc Trần, tuy không nhìn tới vẻ mặt nhưng kẻ làm phụ thân như hắn sao có thể không biết trong lòng Hoa Lạc Trần là đang nghĩ gì!

Có vài thứ, là của ngươi thì chắc chắn sẽ thuộc về ngươi, người khác trộm cũng không được!

Nhưng cũng có vài thứ không phải của ngươi thì không cần đến đoạt, bởi vì sẽ mất nhiều hơn được!

“Đến đây, giam Ngạo Vương vào đại lao, trưa ngày mai xử trảm!"Giọng Hoa Mạch Tiêu vang dội trong đại điện, trong lời nói lộ ra khí thế khiến người khác không thể kháng cự!

Bách quan nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ có vài người mang ánh mắt đồng tình nhìn về phía ‘Hoa Khanh Trần’, những cũng ào ào quỳ xuống hô lớn với Hoa Mạch Tiêu: “Ngô hoàng thánh minh!"

Không ai cầu xin cho Hoa Khanh Trần, cũng không ai vì hắn giải oan. Thực tế luôn tàn khốc như vậy, nhưng là đối với Hoa Khanh Trần mà nói, những thứ đó hắn cũng không cần!

Biểu cảm của ‘Hoa Khanh Trần’ quỳ trên mặt đất cũng không hề thay đổi, vẫn luôn là một thân lãnh ý, ngay cả khi bị người dẫn xuống, lưng hắn vẫn thẳng tắp, không có một chút chật vật!

Hoa Khanh Trần như vậy làm các đại thần có cảm giác hắn sẽ không dễ dàng biến mất. Cũng vì điểm đó mà Hoa Mạch Tiêu cùng Hoa Lạc Trần mới e ngại!

~

Lúc này tại Ngạo vương phủ, trong Chiêu Lan các thần bí nhất, nơi này bình thường không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, là phòng ngủ cá nhân của Hoa Khanh Trần.

Hoa Khanh Trần đang ngồi trong phòng uống trà hoa Liễu Nguyệt Phi pha cho hắn, nghe Cực Thiên báo cáo.

Sau khi Hoa Mạch Tiêu về kinh, bọn họ cũng âm thầm trở lại kinh thành, lẫn vào Ngạo vương phủ. Không ai biết, ngay cả Triệu Nhu Nhi vừa trở về cũng không phát hiện bọn họ là về phủ cùng lúc với nàng!

“Môn chủ, Hoàng thượng hạ lệnh, trưa ngày mai xử trảm!" Cực Thiên nghiêm túc nói, nhìn chằm chằm vẻ mặt Hoa Khanh Trần, chờ xem thay đổi của hắn.

Nhưng Hoa Khanh Trần chỉ chậm rãi phẩm trà, biểu cảm không chút thay đổi. Không biết tại sao đã đến nước này mà trên mặt môn chủ vẫn mang vẻ vui sướng. Vui sướng cái gì? Thích bị phụ thân chém đầu sao? Này cũng quá sức tưởng tượng rồi!

“Sư phụ, Hoa Lạc Trần biết kia không phải là người, tại sao không nói?" Liễu Nguyệt Phi nói ra nghi hoặc trong lòng. Nếu Hoa Lạc Trần tiếp tục điều tra, chỉ cần xé mở mặt nạ của Ngọc Diện Công tử là có thể trực tiếp công khai hết thảy, sau đó sẽ bày ra thiên la địa võng để tìm người. Đây đối với Hoa Lạc Trần là một cơ hội tốt, vì sao hắn không lên tiếng?

Hoa Khanh Trần buông chén trà, trên mặt mang theo tươi cười nhìn Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi thấy tươi cười của hắn liền xấu hổ xoay mặt.

Mà Hoa Khanh Trần cũng không nói gì. Hoa Lạc Trần sở dĩ không vạch trần Ngọc Diện Công tử, đó là bởi vì trong lòng y đang chờ mong, chờ mong hắn không chết, như vậy là có thể chứng minh đồ đệ bảo bối của hắn cũng không chết!

Xem ra Hoa Lạc Trần đúng là rất để ý đồ đệ của hắn, này cũng không phải chuyện gì tốt!

“Môn chủ, Hoa Lạc Trần làm như thế là muốn hủy bỏ danh hiệu Vương gia của ngài!" Nếu Ngọc Diện Công tử bị chém đầu trước dân chúng, vậy trong mắt mọi người, Hoa Khanh Trần đã chết!

Về sau môn chủ có lấy mặt thật ra cũng không có ai tin tưởng hắn là Ngạo Vương, càng không có những quyền lợi của Ngạo Vương!

Hoa Khanh Trần đương nhiên biết mục đích của Hoa Lạc Trần, nhưng mà y cũng mong chờ, chờ có người đến cướp pháp trường. Như vậy, hắn liền thỏa mãn y!

“Nguyệt Nhi!"

Liễu Nguyệt Phi đột nhiên bị gọi tên hoảng hốt nhìn về phía Hoa Khanh Trần, không biết hắn gọi nàng là có chuyện gì!

“Sư phụ!"

Cực Thiên có chút không hiểu, vì sao thiếu chủ vẫn luôn thông minh, hai ngày nay lại có vẻ si ngốc?

“Ngày mai nàng đi cướp pháp trường đi, đó là Ngọc Diện!" Hoa Khanh Trần lạnh nhạt nói, tựa như chuyện cướp pháp trường đơn giản như chuyện về nhà.

Trong mắt Liễu Nguyệt Phi chợt lóe, đầu óc bắt đầu hoạt động, khôi phục tự tin vốn có của mình, nàng cười nói: “Không thành vấn đề!"

“Cực Thiên, ngươi đi thông tri bên phía Bắc Sát, tốt nhất đừng để Lâm Sùng biết tin Lâm Tường Vi đã chết!" Lợi thế từ phía Lâm Sùng đối với hắn là một thanh kiếm sắc, nếu biết vận dụng, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

“Dạ!" Cực Thiên gật đầu cung kính đáp! Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hoa Khanh Trần liền rời đi!

Trong phòng chỉ còn lại Hoa Khanh Trần cùng Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi bởi vì đầu óc đã hoạt động nên cũng không còn vẻ tiêu cực lúc trước, nhớ lại đủ loại tình huống trước đây, nàng rất có tự tin cho rằng sư phụ là sủng ái, bao dung hết thảy của nàng! Hiện tại sư phụ bày tỏ tâm ý như thế, vậy nàng sẽ thừa cơ hội này mà nắm chắc, không để người khác có cơ hội xen vào.

Chuyện này một chút đã nghĩ thông, vậy sao lúc trước nàng lại rối rắm cả nửa ngày chứ! Thật sự là thông minh một đời hồ đồ nhất thời a!

“Đang nghĩ cái gì?" Giọng nói nhu hòa chỉ nói với nàng của Hoa Khanh Trần đột nhiên truyền vào tai, vốn vẻ âm trầm chợt lóe qua trên mặt nàng cũng đổi thành tươi cười sáng lạn. Nàng cười ôm Hoa Khanh Trần nói: “Suy nghĩ ngày mai cướp pháp trường nên làm thế nào để bọn hắn đẹp mặt!"

Hoa Khanh Trần nhìn thiên hạ đột nhiên chui vào lòng, khóe miệng dần cong lên, hắn lắc mình một cái, ôm nàng đi về phía giường.

(R: ta biết lắc mình là xoay người với tốc độ nhanh. Nhưng k biết s lúc nào edit tới chỗ ‘lắc mình’ cũng không nhịn được mà liên tưởng tới cái này . Mà cái này là lắc hông, đưa đẩy chứ có phải lắc mình đâu ò.Ó)

~

Màn đêm buông xuống, trong Ngạo vương phủ là một mảnh trầm lặng, bên ngoài Chiêu Lan các có một mảnh rừng nhỏ được Hoa Khanh Trần bố trí trận pháp, người bên ngoài căn bản không thể vào, ồn ào bên ngoài cũng không thể truyền đến.

Đường Hương Nhã lúc này đang rối rắm ngồi trong phòng. Lúc biết được tin Hoa Khanh Trần mưu phản bị xử trảm, ả hoảng, liền tiến cung cầu đến Hoàng hậu nhưng cũng không có cách!

Trong nhà truyền tin đến là đã cầu Hoàng thượng một phong hưu thư, thoát khỏi quan hệ với Ngạo vương phủ, như vậy cho dù sau này Ngạo vương phủ có như thế nào cũng không liên quan đến ả.

Nhưng bảo ả vào lúc này mà rời đi người mình ái mộ nhất, trong lòng ả không thể dứt khoát. Đỗ Chân Chân may mắn hơn, lúc còn ở bãi săn đã bị hưu, có thể không bận tâm gì mà rời đi, không giống ả lúc này, nếu đi sẽ mang tiếng bất nhân bất nghĩa!

“Tiểu thư, xe ngựa của lão gia đã chờ bên ngoài!" Nha đầu tiến vào thấy Đường Hương Nhã liền lo lắng nói. Lúc này trời tối, là thời điểm rời đi thích hợp nhất. Nếu đợi trời sáng, rời đi sẽ bị rất nhiều người chú ý!

Đường Hương Nhã thở dài, nhìn xung quanh một cái. Nếu được, ả hy vọng có thể cùng Hoa Khanh Trần rời đi, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, ả biết mình không làm được!

“Đi thôi!" Thở dài một lần nữa, ả không quay đầu lại bước đi.

Ngoài cửa có rất nhiều gia đinh nha hoàn thấy Đường Hương Nhã rời đi, trong lòng tràn ngập tức giận, thật sự là tai vạ đến nơi đều tự bay a!

Đường Hương Nhã lại không để ý đến ánh mắt của bọn họ, lần đầu tiên trong đời, ả không quan tâm đến ánh mắt của người khác như vậy!

“Tỷ tỷ phải đi sao?" Lúc này Triệu Nhu Nhi một thân áo trắng bước đến, đứng dưới ánh trăng lại có vài phần mềm mại đáng yêu!

“Thế nào, muội muội không định đi sao?" Đường Hương Nhã nhíu mày. Chỉ bằng bối cảnh của Triệu Nhu Nhi, muốn cầu một cái bùa bình an từ chỗ Hoàng thượng là hoàn toàn có thể!

“Đã gả vào Ngạo vương phủ, tất nhiên là người của Ngạo Vương!"Triệu Nhu Nhi nhàn nhạt nói, nhìn ánh trăng trên cao, nàng không biết vì sao hiện tại mình lại ở chỗ này, về tình, về lí, về tư nàng đều không có lí do rời đi!

“Muội muội thật đúng là si tình với Vương gia, đáng tiếc tỷ tỷ ta không làm được!" Trong mắt Đường Hương Nhã, Triệu Nhu Nhi lúc này là tới châm chọc ả, không chừng ả vừa đi khuất nàng cũng liền cuốn gói!

“Vào Vương phủ đã lâu, Vương gia không có chạm vào ta, càng không đặt ta trong lòng. Nếu đã vậy, ta cũng không cần vì ngài thủ tiết!" Đường Hương Nhã lúc này mới nói ra suy nghĩ thật trong lòng, cho dù ả không thừa nhận, đây cũng là sự thật!

Triệu Nhu Nhi sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng Đường Hương Nhã. Nàng chính là đến đưa tiễn, hôm nay sau khi ả rời khỏi vương phủ, hai người sẽ không còn là quan hệ tỉ muội nữa, sau này có gặp nhau cũng không cần chào hỏi. Nàng thật sự là đến đưa tiễn!

“Muội muội cần phải suy nghĩ cho kĩ, Ngạo vương phủ sắp không còn nữa, muội muội sau này phải sống như thế nào? Vẫn là nhanh trở lại Triệu phủ, nói không chừng Triệu đại nhân còn thể tìm cho muội muội một người trong sạch khác để gả!" Đường Hương Nhã châm chọc, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Từ nay về sau, ả là Đường Hương Nhã, không còn là Đường Trắc phi của Ngạo vương phủ nữa!

“Tiểu thư, thật sự là hảo tâm không hảo báo*, cô hảo tâm đến xem ả, ả lại trả cho cô châm chọc!" Vô Ngôn đi theo phía sau Triệu Nhu Nhi, thấy châm chọc của Đường Hương Nhã liền bất mãn nói.

(R: hảo tâm không hảo báo: có lòng tốt mà không được báo đáp tốt).

Triệu Nhu Nhi cũng chỉ lắc đầu, trong lòng vẫn bình tĩnh. Lời Đường Hương Nhã hoàn toàn không tác động gì đến nàng, nàng quay lại nói với Vô Ngôn: “Chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!"

Nói xong, liền xoay người rời đi, gia đinh nhìn Trắc phi duy nhất còn lại trong phủ, đều sinh ra hảo cảm với Triệu Nhu Nhi. Chỉ lúc hoạn nạn mới gặp chân tình!

Trong lòng bọn họ, Triệu Nhu Nhi là vô cùng cao thượng, còn có vị Lâm Trắc phi vì Vương gia mà chết kia nữa!

Trên đường, Vô Ngôn đi bên cạnh Triệu Nhu Nhi, cầm đèn cho nàng, một bộ dáng muốn nói lại thôi, Triệu Nhu Nhi không đành lòng nhìn nàng nghẹn đáng thương như vậy liền nói: “Em muốn nói cái gì thì nói đi!"

Vô Ngôn đầu tiên là cả kinh, sau đó cũng hiểu được, ở trước mặt tiểu thư, nàng không thể che giấu điều gì, liền buồn rầu nói ra suy nghĩ của mình: “Tiểu thư, Đường Trắc phi nói cũng có chỗ đúng. Vương gia chưa bao giờ chạm vào cô, trong lòng cũng không có cô, cô vì sao còn phải vì Vương gia thủ tiết?"

Triệu Nhu Nhi nghe Vô Ngôn nói, vẫn giữ bình tĩnh. Mấy vấn đề này, nàng đã sớm đoán được, nhàn nhạt nói: “Lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu!"

Vô Ngôn càng không rõ, tiều thư rốt cuộc đang bận tâm cái gì?

“Tiểu thư, Vương gia Ngạo vương phủ bị chặt đầu, cô không còn là Trắc phi nữa, chỉ là dân chúng bình thường. Ngày sau sẽ rất vất vả, gia đinh nha hoàn trong Ngạo vương phủ này còn phải nhờ cô lo lắng, đám rắc rối này sẽ chờ tiểu thư đến giải quyết! Nếu tiểu thư hiện tại cầu lão gia, lão gia nhất định không đành lòng để tiểu thư vất vả như vậy! Chỉ dựa vào tài năng, vào bề ngoài của tiểu thư, muốn tái giá cũng không khó khăn a. Mộc đại nhân vẫn còn đang chờ tiểu thư……"

“Vô Ngôn, câm miệng!" Nhắc tới Mộc Khinh, gương mặt bình tĩnh của Triệu Nhu Nhi cũng vỡ tan. Nam tử kia đã bị nàng chôn sâu dưới đáy lòng!

“Tiểu thư, những lời Vô Ngôn nói đều là sự thật, tiểu thư nên lo lắng cho tương lai a!" Vô Ngôn đau lòng nói, nàng không muốn thấy tiểu thư buồn bực không vui, cô độc sống hết quãng đời còn lại.

“Vô Ngôn, những lời này về sau không được nói. Nếu em còn nói, ta sẽ để em trở lại Triệu phủ!" Triệu Nhu Nhi lớn tiếng, giữa đôi mày để lộ ra vô hạn ưu thương.

“Tiểu thư, Vô Ngôn không muốn trở lại Triệu phủ!" Vô Ngôn vừa nghe Triệu Nhu Nhi muốn để mình trở lại Triệu phủ liền kêu lên.

“Nàng thực sự không muốn rời đi sao?" Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nam, lưng Triệu Nhu Nhi lập tức cứng ngắc!

“Mộc đại nhân!" Vô Ngôn đang thút thít chợt nhìn thấy Mộc Khinh phía sau Triệu Nhu Nhi liền hưng phấn mang theo chút chờ mong kêu lên.

Mộc Khinh bước đến phía sau Triệu Nhu Nhi, thần sắc đau thương nói: “Nàng thực sự nguyện ý vì Vương gia thủ tiết cả đời sao?"

Lệ châu trong mắt Triệu Nhu Nhi không kìm được mà rơi xuống, thân thể buộc chặc. Vô Ngôn thấy vậy liền im lặng thối lui, nhường không gian lại cho hai người!

“Nói cho ta, nàng thực sự nguyện ý sao?" Mộc Khinh chậm rãi xoay Triệu Nhu Nhi lại, mặt nhìn thẳng hắn. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã trắng bệch, không biết vì sao nàng phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Rõ ràng rất yếu ớt, lại còn muốn gian nan chống đỡ.

Hơi thở nam tử quen thuộc tràn ngập xoang mũi của nàng, nước mắt không ngừng tuôn ra, rất muốn tựa vào vai hắn mà khóc, nhưng lý trí nói với nàng, không thể!

Lau nước mắt, tránh khỏi đôi tay của Mộc Khinh, Triệu Nhu Nhi ra vẻ trấn định nói: “Mộc đại nhân đêm khuya đến đây là có chuyện gì sao?"

Mộc Khinh nhìn bàn tay bị đẩy ra còn lưu lại mùi hương của nàng, hỏi hắn tới làm gì? Còn có thể làm gì nữa chứ? Hắn đều sắp phát điên, nàng còn không biết sao?

“Nàng là một nử tử, làm sao có thể gánh vác chuyện còn lại của Ngạo vương phủ?" Ngay cả hơn trăm gia đinh, nha hoàn trong Ngạo vương phủ cũng phải để nàng lo!

“Đây là chuyện của dân nữ, Mộc đại nhân đa tâm!" Triệu Nhu Nhi tận lực tránh né, cố kiềm nén nỗi đau đớn trong lòng!

Mộc Khinh thấy vậy, đột nhiên kéo nàng lại, dùng sức ôm vào lòng, không để nàng giãy dụa thoát ra. Nhìn thiên hạ trong lòng, trên mặt hắn hiện rõ vẻ thống khổ nói: “Trong lòng nàng cũng không có hắn, vì sao lại cố chấp như thế?"

Triệu Nhu Nhi dùng toàn lực giãy thoát, nhưng chút khí lực đó đối với Mộc Khinh hoàn toàn không đáng là gì, nàng liền nổi giận: “Nam nữ thụ thụ bất thân, Mộc đại nhân xin tự trọng!"

Mộc Khinh sắp điên rồi sao có thể để nàng thoát dễ dàng như vậy, thật vất vả mới ôm được người mình yêu vào lòng, hắn sao có thể buông tay.

“Theo ta đi!" Ở lại đây cũng chỉ chịu khổ mà thôi!

“Mộc đại nhân là bằng hữu tốt của Vương gia, có câu ‘vợ bạn không thể chọc’! Vương gia vừa gặp khó khăn, người làm bằng hữu như Mộc đại nhân liền làm vậy sao?" Triệu Nhu Nhi vội vã thoát khỏi Mộc Khinh, cũng không quan tâm lời mình nói làm tổn thương người khác đến mức nào.

“Nhu Nhi, nàng thật sự cho rằng ta không biết tại sao nàng lại gả cho Ngạo Vương sao?" Mộc Khinh đột nhiên nghiêm khắc nói, hào quang sắc bén trong mắt hắn khiến Triệu Nhu Nhi sợ hãi dừng lại, ánh mắt nàng mang vẻ suy xét nhìn thẳng vào hắn. Hắn thực sự đã biết? Biết được những gì?

Mộc Khinh vừa lòng thấy Triệu Nhu Nhi không giãy dụa nữa, tiếp tục nói: “Hiện thời nàng không đi có phải do người đó còn chưa hạ lệnh hay không?"

Hắn biết Triệu Nhu Nhi nghe theo mệnh lệnh ai, nhưng lại không biết vì sao nàng nghe người nọ. Bí mật trong đó, hắn hoàn toàn không biết, Hoa Khanh Trần cũng không có nói, chỉ đảm bảo sẽ hoàn bích quy Triệu, mang Triệu Nhu Nhi trả lại cho hắn!

Toàn thân Triệu Nhu Nhi run lên sợ hãi? Hắn biết? Hắn biết tất cả? Môi nàng run run hé ra rồi hợp lại, nhỏ giọng nói: “Ta là bất đắc dĩ!"

“Ta biết, ta đều biết. Hiện tại nàng có thể thoát khỏi hắn." Tuy không biết thực sự có chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của Triệu Nhu Nhi, hắn không đành lòng mà ôm lấy nàng.

Ngay lập tức Triệu Nhu Nhi liền kinh hoảng nhảy ra, ánh mắt trừng lớn nhìn Mộc Khinh, run run nói: “Không, chàng không biết, chàng không biết!"

Nói xong liền xoay người chạy đi, trong mắt hiện lên vẻ kiên nghị khiến hắn hoảng hốt. Nàng phát hiện rồi sao?

(R: ở đây là phát hiện bạn MK k biết rõ chuyện của bạn TNN á).

“Nhu Nhi!" Vô luận như thế nào, hôm nay hắn phải mang nàng đi, ở lại đây cũng chỉ có chịu khổ! Mộc Khinh nghĩ vậy liền lập tức phi thân đuổi theo Triệu Nhu Nhi, nhưng vừa nhấc chân, phía trước đã xuất hiện một nữ tử mặc quần áo đỏ tươi. Không để ý đến dung mạo của nàng, Mộc Khinh một lòng chỉ có Triệu Nhu Nhi liền lên tiếng quát lớn với người vừa đến: “Ngươi là ai? Sao có thể xuất hiện ở Ngạo vương phủ?"

Nữ tử nghe vậy, ngẩng đầu nhìn vào mắt Mộc Khinh, khẽ nâng môi: “Có muốn biết nguyên nhân Triệu Nhu Nhi bị lợi dụng hay không?"

Giọng nói của nữ tử êm dịu như chim hoàng oanh, Mộc Khinh lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của nàng. Mày liễu mắt sáng, chim sa cá lặn, đứng dưới ánh trăng lại tăng thêm vài phần khí chất tiên tử, khiến người ta trầm mê. Mộc Khinh nhíu mày nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên toát ra không biết là địch hay là bạn. Nhưng nàng sao có thể biết? Hắn không khỏi chất vấn: “Cô biết?"

Nữ tử dường như đặc biệt thích cười, đôi môi đỏ mọng lại cong lên: “Đương nhiên!"

“Vậy cô mau nói cho ta!" Mộc Khinh sốt ruột nói, hắn muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xen vào giữa hắn cùng Triệu Nhu Nhi, chia rẽ bọn họ!

“Bây giờ còn chưa phải lúc!" Nữ tử lại đột nhiên nói như vậy, đôi mày Mộc Khinh không khỏi cau thêm mấy phần. Nữ tử này là đang đùa bỡn hắn sao?

Nữ tử thấy Mộc Khinh tức giận, tiếp tục cười nói: “Hiện tại huynh cứ để nguyên như vậy đi, đối với huynh lẫn Triệu Nhu Nhi đều tốt! Về phần Ngạo Vương, ngày mai sẽ hồi phủ! Tin chắc ước định của huynh cùng Ngạo Vương cũng sắp đến rồi!"

Nữ tử nói xong liền phi thân lên mái hiên, phía sau là ánh trăng sáng ngời. Hình tượng như vậy không khỏi khiến người ta tin tưởng thêm mấy phần!

Mộc Khinh không những không cảm thấy nghi ngờ mà còn có vẻ vô cùng tin tưởng lời của nữ tử! Cảm giác kì quái như vậy khiến hắn cũng rất khó hiểu!

“Cô rốt cuộc là ai?" Lúc này hắn muốn biết nhất chính là thân phận của nàng? Vì sao nàng lại tự tin như vậy, hơn nữa còn khiến người ta cảm giác vô cùng tin tưởng?

“Sau ngày mai, huynh tự nhiên sẽ biết!" Nữ tử nói xong một câu cuối cùng liền phi thân rời đi.

Dưới trời đêm, Mộc Khinh nhìn theo hướng nữ tử biến mất, lại hướng về nơi ở của Triệu Nhu Nhi trầm tư, một lúc lâu sau mới rời đi.

~

Triệu Nhu Nhi vừa rời khỏi Mộc Khinh liền khóc liên tục trở lại phòng mình. Vô Ngôn bị nhốt bên ngoài lo lắng đập cửa cũng không thấy bên trong trả lời.

Trong lòng Vô Ngôn đang rất sợ hãi. Nàng biết đêm nay mọi chuyện xảy ra, làm thế nào Triệu Nhu Nhi cũng sẽ bị kích thích, nhưng nàng thực sự không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy! Vô Ngôn không ngừng gõ cửa phòng, chỉ mong có thể được vào trong cùng tiểu thư nhà mình!

Triệu Nhu Nhi nằm trên giường ôm chăn khóc rống. Vì sao ông trời lại muốn trêu chọc nàng như vậy? Vì sao lại xé đi lớp vỏ ngụy trang của nàng? Đêm nay Mộc Khinh xuất hiện bảo nàng theo hắn bỏ trốn, nhưng là Mộc Khinh cũng nói đúng, nàng đúng là không nhận được mệnh lệnh nên không thể rời đi!

“Rất đau lòng sao?" Một giọng nữ đột nhiên vang lên trong phòng, Triệu Nhu Nhi giật mình ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Trong phòng đốt đầy nến, bởi vì sợ tối nên mỗi đêm đều châm rất nhiều, nhưng cho dù sáng thế nào đi nữa, nàng cũng không thể tìm được nơi phát ra âm thanh, trong lòng nàng không khỏi sợ hãi, khiếp đảm hỏi: “Ai, là ai đang tránh chỗ đó!"

Nói xong, liền nghe được một tiếng cười như chuông bạc, một nữ tử quần áo đỏ thẫm từ trần phòng nhảy xuống! Triệu Nhu Nhi lúc đầu bị dọa phát ngốc, nhưng khi nhìn đến dung nhanh khuynh quốc khuynh thành kia, phần sợ hãi trong lòng nháy mắt biến mất hoàn toàn. Trực giác nói nữ tử này sẽ không thương tổn đến nàng!

“Cô là ai?"

Nữ tử nghe vậy nghiêng đầu đánh giá Triệu Nhu Nhi. Nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, nữ tử thương tiếc nói: “Sao lại khóc đến đau lòng như vậy?"

Nữ tử không trả lời còn hỏi ngược lại khiến Triệu Nhu Nhi không biết nói gì, chính là rất kỳ quái, người này sao đột nhiên lại xuất hiện trong phòng nàng!

“Quên đi, nhìn bộ dáng hiện tại của cô, ta cũng lười nhiều lời, trực tiếp vào đề tốt lắm!" Nữ tử thở dài nói “Muốn cùng Mộc đại nhân ở một chỗ sao?"

Triệu Nhu Nhi cả kinh trong lòng, giật mình ngẩng đầu nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy?

Nữ tử vừa lòng nhìn biểu cảm của Triệu Nhu Nhi, cười nói: “Chuyện của cô cùng Hoa Lạc Trần, ta đều biết!"

Triệu Nhu Nhi càng thêm kinh ngạc, nữ tử thần bí trước mắt này là ai?

“Hoa Lạc Trần hạ độc trên người Mộc Khinh rồi lấy đó uy hiếp cô. Ta nói đúng không?" Nữ tử bước đến cạnh bàn, tự mình đổ một chén nước trà!

Nhưng là vừa uống một ngụm, phát hiện nước trà đã lạnh liền đặt sang một bên.

Triệu Nhu Nhi kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng lễ tiết vẫn phải có: “Ta bảo Vô Ngôn châm trà!" Nói xong liền chuẩn bị đi gọi người.

Nữ tử thấy vậy vội vàng ngăn lại: “Đừng, nha đầu kia rất ầm ỹ, đã bị ta gõ choáng váng khiêng lên giường rồi!"

Nghe vậy, Triệu Nhu Nhi khó hiểu nhìn nữ tử áo đỏ. Nữ tử bị nhìn đến mức xấu hổ!

“Lời ta vừa nói cô nghe hiểu không?"

Triệu Nhu Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ biết!

Nữ tử áo đỏ cảm giác thật thất bại. Sao lại là phản ứng này chứ? “Cô không muốn nói?"

Triệu Nhu Nhi lắc đầu, tỏ vẻ không!

Nữ tử thiếu chút phát hỏa, nàng thiên tân vạn khổ tìm đến người ta, được đến là phản ứng như vậy sao ?

“Vì sao không muốn?"

“Cô nói đều là sự thật, ta còn gì để nói?" Triệu Nhu Nhi nhìn nàng, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì!

Nữ tử áo đỏ càng khó hiểu “Vậy cô không muốn cứu hắn sao?"

“Ta là muốn cứu hắn nên mới có thể bị Thái tử khống chế!" Triệu Nhu Nhi ngồi xuống đối diện nữ tử!

Nữ tử áo đỏ đột nhiên cảm thấy Triệu Nhu Nhi trước mắt cũng không phải thông minh như nàng tưởng tượng, liền thở dài nói: “Cô tin tưởng Hoa Lạc Trần sẽ cho cô giải dược sao?"

Triệu Nhu Nhi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhưng ta không còn cách nào khác a!"

Chỉ chờ những lời này, nữ tử áo đỏ lập tức nói: “Vậy sao cô không tìm ta?"

(R: làm ơn, ai biết có sự tồn tại của bạn đâu mà tìm, mà có cũng chả biết tìm ở đâu a ==")

Nghe những lời này, Triệu Nhu Nhi giật mình: “Cô sao?"

Cảm giác thất bại lại tràn ngập trong lòng nữ tử áo đỏ, là nàng thì làm sao a? Nữ tử liền chậm rãi nói từng chữ với Triệu Nhu Nhi, chỉ sợ nàng không hiểu: “Chúng ta liên thủ đi!"

“Có ý gì?" Triệu Nhu Nhi đúng là không hiểu hỏi lại, nhưng cũng có thể là nàng hiểu được, chỉ là muốn chính miệng đối phương nói ra!

“Chính là liên thủ lừa Hoa Lạc Trần. Cô thì có thể lấy được giải dược, ta thì có thể tóm được hắn!"

“Đó là Thái tử a, cô có thể sao?" Triệu Nhu Nhi kinh hô, nàng hiểu ý của nữ tử trước mắt này, nhưng trong lòng lại không nghĩ sẽ làm được!

“Hoa Lạc Trần cũng không phải thần. Cô toàn tâm toàn ý làm việc cho hắn như vậy, kết quả được cái gì? Còn không bằng chúng ta liên thủ chống lại hắn!"

Nữ tử áo đỏ theo thói quen bưng chén trà lên uống một ngụm, lần này mặc kệ nước trà có lạnh hay không, nói nhiều như vậy, nàng khát muốn chết!

“Làm như thế nào?" Triệu Nhu Nhi đã có chút động lòng, nàng cũng không chỉ một lần muốn thoát khỏi Thái tử, hoặc suy nghĩ dùng cái gì uy hiếp hắn để có thể lấy được giải dược, nhưng một mình nàng thật sự không đủ sức. Nay nữ tử trước mắt này đột nhiên xuất hiện, trực giác lập tức nói cho nàng nên tin tưởng người này!

“Ngày mai sau khi Ngạo Vương trở về sẽ nói cho cô!" Nữ tử mặc dù đang uống trà nhưng nét lay động thoáng hiện ra trên mặt Triệu Nhu Nhi cũng bị nàng bắt được. Hiện tại nàng chỉ cần thuyết phục được Triệu Nhu Nhi là xong!

“Ngày mai Vương gia sẽ về sao?" Triệu Nhu Nhi lại kinh hô, cảm thấy không thể hiểu nổi! Hôm nay mới hạ lệnh trưa mai chém đầu thị chúng, làm sao có thể trở về?

“Ngày mai tự nhiên cô sẽ biết!" Nữ tử đột nhiên tử cừa sổ nhảy ra ngoài. Nàng khát, phải đi tìm nước uống, trà nguội uống thật không thoải mái!

Nói nhiêu đó là được rồi, còn lại liền để Triệu Nhu Nhi tự suy nghĩ.

Triệu Nhu Nhi nhìn công phu xuất thần nhập hóa của nữ tử, do dự trong lòng cũng dần chuyển thành tin tưởng. Nữ tử nói Vương gia sẽ về, vậy nàng ta chính là người của Vương gia sao?

Nếu thế, vậy nàng tất nhiên sẽ tin tưởng Vương gia!
Tác giả : Khuynh Ao Ao
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại