Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế
Chương 57: Sudoku 12 ô
Hoa Khanh Trần cười nói “Ta thực sự không nghĩ ra đề gì, không có chuẩn bị trước!"
Mọi người đều nói hắn là mãng phu, nếu đã vậy hắn cũng không ngại cùng sứ thần đến đấu một trận!
Lúc này một tiểu thái giám đến đưa cho Hoa Khanh Trần một tờ giấy, Liễu Nguyệt Phi cầm lấy, mở ra nhìn rồi cười nói “Hoàng đế đúng là Hoàng đế, ra đề cũng văn nhã như vậy!"
Liễu Nguyệt Phi đem tờ giấy mở ra đưa cho Hoa Khanh Trần, bên trong tất cả đều là một ít đố chữ, hôn mê, trận đấu như vầy không phải quá không công bằng sao! Hơn nữa, Hoa Mạch Tiêu nghĩ sứ giả người ta là ngu ngốc sao! Đã đi sứ đến đây, ngôn ngữ cũng thật lưu loát, nếu đã vậy, chắc hẳn cũng biết khá rõ về câu chữ!
“Sư phụ, người thấy thế nào?" Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần cười nói.
“Ngươi thấy rồi chứ, đã chơi trò chơi toán học, ta đây cũng bồi bọn họ!" Hoa Khanh Trần thu hồi tờ giấy, một lần nữa đứng lên đi tới trước mặt sứ thần!
Hoa Mạch Tiêu thấy hắn thu hồi tờ giấy, cho rằng hắn đã nhìn, nhất thời vừa lòng vô cùng.
Những người còn lại thấy biểu cảm của Hoàng đế, đương nhiên cũng chú ý đến thái giám bên cạnh Hoa Khanh Trần vừa rồi, thấy Hoàng thượng sớm có chuẩn bị, trong lòng cũng yên tâm.
Lưu Thừa tướng cùng con trai cũng chỉ có thể hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Sứ thần tất nhiên cũng thấy được thái giám, trong lòng đánh giá Hoa Khanh Trần, nếu thực sự dùng đề của Hoàng đế, vậy hắn đúng là đã quá xem trọng Ngạo Vương này rồi!
“Vương gia, mời ra đề mục!"
Hoa Khanh Trần nghe vậy gật đầu, phân phó với thái giám bên cạnh“Chuẩn bị giấy bút!"
Nhất thời mọi người đều không hiểu, chơi chữ còn cần giấy viết ra sao?
Trên mặt Hoa Mạch Tiêu nhất thời ảm đạm, Hoa Khanh Trần này, rốt cuộc muốn làm cái gì. Nếu làm mất thuyền đã nằm trong tay, hắn sẽ không tha thứ! Hoàn toàn quên vừa rồi là ai giúp hắn thắng được thuyền.
Thái tử Hoa Lạc Trần lúc này nhàn nhã uống rượu, ánh mắt lại chú ý Hoa Khanh Trần, không nhìn ra cảm xúc gì.
Đường Hương Nhã lúc này trên đài cao lại sốt ruột, ả hoàn toàn nhìn được biểu cảm của Hoàng đế, trong lòng lo lắng cho Hoa Khanh Trần, nhỏ giọng nói “Vương gia, cần thiếp thân hỗ trợ không?"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng mọi người chung quanh lại nghe rất rõ ràng, Hoa Khanh Trần nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện!"
(R: nói vại trước mặt người ta khác nào chê người ta ngu, mợ bị nạt là còn nhẹ à).
Sắc mặt Đường Hương Nhã càng trắng bệch. Vì sao? Vì sao Vương gia không xem trọng ả?
Liễu Nguyệt Phi cười nhạo trong lòng, đều nghĩ sư phụ là ngốc tử, cũng không biết sư phụ thông minh, tài trí vô cùng, đám người này có thể so sánh sao? Nếu nàng không có hai mươi mấy năm ở hiện đại làm trụ cột, kiếp này cũng khó theo kịp Hoa Khanh Trần, ngay cả công thức toán học rườm rà phức tạp kia, nàng chỉ nói một lần, sư phụ liền nhớ kĩ, nếu ở hiện đại chính là thiên tài a!
Lúc này thái giám đã chuẩn bị tốt giấy bút, Hoa Khanh Trần cầm bút vẽ trên giấy một hình vẽ khác thường, Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn một cái, nhất thời liền hiểu được hắn đang làm gì!
Không tệ a sư phụ, lại chơi Sudoku 12 ô chứ không phải 9 ô như bình thường!
(R: Sudoku 12 ô (12×12):
Sudoku 9 ô (9×9):
)
Hoa Khanh Trần vẽ xong liền điền mấy chữ số, cầm lấy đưa cho mọi người xem rồi nói luật chơi “Cũng vậy, cho sứ thần thời gian một nén hương, hai người chính là hai nén hương, dùng những chữ số ta đã cho, phối hợp với nhau, khiến cho hàng ngang, hàng dọc hay trong ô đều có đủ mười hai chữ số!"
Nói xong, toàn trường đều ồ lên, loại đề này bọn họ đều chừa từng nghe qua, đề mới lạ như vậy là mãng phu Ngạo Vương nghĩ ra sao?
Bất quá ra đề này bọn họ không biết được chiều sâu bao nhiêu, cũng không nắm chắc.
Hoa Mạch Tiêu cũng nghĩ như vậy, híp mắt đánh giá Hoa Khanh Trần, tốt nhất là đừng có thua!
Hoa Lạc Trần nghiêng đầu, xem chữ số trên giấy, bắt đầu suy nghĩ mới phát hiện, cư nhiên khó như vậy?
Sứ thần vừa thấy, liền nhíu mày suy nghĩ, bởi vì sứ thần ít người, cho nên hai người cùng tiến lên thảo luận với nhau.
Hoa Khanh Trần thấy vậy, trở lại chỗ ngồi của mình ôm lấy đồ đệ âu yếm, uống nước trà, rất nhàn nhã, để sứ giả đầu đầy mồ hôi giải đi.
“Sư phụ, không ngờ người còn có một chiêu này!" Liễu Nguyệt Phi cầm một miếng bánh hoa quế đút vào miệng Hoa Khanh Trần.
Loại Sudoku 12 ô này, cách giải nhanh nhất chính là dùng số hiệu máy tính, nhưng là cũng cần thời gian tầm sáu giờ để suy nghĩ ra nha.
Huống chi chỉ dùng trí nhớ, tính tay, không có công thức toán học cao cấp đến trợ giúp, thật đúng là phiền toái a! Thời gian hai nén hương căn bản không thể hoàn thành!
Quả nhiên, hai nén hương sau, hai người đều mồ hôi đầy đầu, nhưng là vẫn là không giải ra được, bất đắc dĩ cúi đầu. Lần này thật sự là bọn họ thua. Chết tiệt, hắn lắm miệng gọi Hoa Khanh Trần ra làm gì chứ?
“Tại hạ nhận thua! Nguyện dâng thuyền cho Hoàng thượng!" Sứ giả dám chơi dám chịu nói.
Nghe vậy, Hoa Mạch Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra. Tốt lắm, bảy năm, rốt cục thắng!
“Ha ha ha, sứ giả khách khí, năm nay hương liệu cùng hạt giống, trẫm sẽ cấp!" Hoa Mạch Tiêu vô cùng rộng lượng nói, chỉ là hạt giống cùng hương liệu thôi, hắn có rất nhiều!
“Đa tạ Hoàng thượng!" Sứ giả nghe vậy, mặt mày hớn hở lên.“Bất quá, tại hạ muốn Ngạo Vương nói cho tại hạ đáp án!"
Nghe vậy, Hoa Khanh Trần liền đưa ra một tờ giấy, mặt trên sớm đã viết đáp án, để thái giám mang đến cho sứ thần. Sứ thần mở ra nhìn, liền bừng tỉnh đại ngộ!
“Tuyệt, thì ra là sắp như thế này, ta thế nào không nghĩ tới! Ngạo Vương quả nhiên thông minh!" Sứ thần tán thưởng, ánh mắt nhìn Hoa Khanh Trần cũng thêm mấy phần bội phục.
Ở một quốc gia lấy văn làm chủ như Nam Tề mà cũng có người nghiên cứu toán học đến trình độ này, hắn thật lòng bội phục!
Hoa Khanh Trần chỉ gật đầu nhẹ một cái, sau đó nhìn thẳng sứ thần, trong mắt hai bên đều là bội phục, bất quá sứ thần là từ trong lòng phát ra, Hoa Khanh Trần tất nhiên là giả bộ!
Nhưng một sứ giả có râu mép đen khác lại không được thoải mái như vậy, dùng tiếng Anh nói “Thật sự là tiện cho bọn họ!"
Sứ giả đột nhiên sử dụng tiếng nước ngoài, mọi người ở đây tất nhiên là không ai hiểu được, khiến sứ giả có râu mép càng thêm đắc ý. Hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn trả thù nói “Hoàng thượng, hai nước qua lại nhiều năm như vậy, chúng ta đều nói ngôn ngữ nơi này, tại hạ thật sự là muốn đem ngôn ngữ nước chúng ta dạy cho mọi người một chút, đặc biệt là Ngạo Vương gia!"
Nghe vậy, gương mặt vốn đang tươi cười của Liễu Nguyệt Phi nhất thời lạnh như băng. Không muốn sống chăng, dám đánh chủ ý lên người sư phụ nàng.
Tất nhiên, mọi người trừ bỏ Liễu Nguyệt Phi đều cho rằng không có gì, còn nghĩ là sứ giả đến giao hữu, đã là nước chủ, đương nhiên phải lễ phép một chút.
Hoa Mạch Tiêu nói với Hoa Khanh Trần “Nếu đã vậy, ngươi đi học một hai câu đi, ha ha!"
“Dạ!" Hoa Khanh Trần nghe vậy lập tức trả lời.
Sứ giả có râu mép thấy vậy cười híp mắt nói “Đến, mời Vương gia nói theo tại hạ một chút, để biểu đạt tình hữu nghị giữa hai nước!"
Hoa Khanh Trần làm một thế mời, tất nhiên cũng biết sứ giả không có lòng tốt gì!
“Ta là ngu ngốc, siêu cấp vô địch đại ngu ngốc, ta thành tâm khuất phục dưới ngài, là nô lệ của ngài!" Sứ giả dùng tiếng Anh nói, để Hoa Khanh Trần học theo. Nghĩ muốn chiếm tiện nghi trên miệng một chút!
Mọi người đều nói hắn là mãng phu, nếu đã vậy hắn cũng không ngại cùng sứ thần đến đấu một trận!
Lúc này một tiểu thái giám đến đưa cho Hoa Khanh Trần một tờ giấy, Liễu Nguyệt Phi cầm lấy, mở ra nhìn rồi cười nói “Hoàng đế đúng là Hoàng đế, ra đề cũng văn nhã như vậy!"
Liễu Nguyệt Phi đem tờ giấy mở ra đưa cho Hoa Khanh Trần, bên trong tất cả đều là một ít đố chữ, hôn mê, trận đấu như vầy không phải quá không công bằng sao! Hơn nữa, Hoa Mạch Tiêu nghĩ sứ giả người ta là ngu ngốc sao! Đã đi sứ đến đây, ngôn ngữ cũng thật lưu loát, nếu đã vậy, chắc hẳn cũng biết khá rõ về câu chữ!
“Sư phụ, người thấy thế nào?" Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần cười nói.
“Ngươi thấy rồi chứ, đã chơi trò chơi toán học, ta đây cũng bồi bọn họ!" Hoa Khanh Trần thu hồi tờ giấy, một lần nữa đứng lên đi tới trước mặt sứ thần!
Hoa Mạch Tiêu thấy hắn thu hồi tờ giấy, cho rằng hắn đã nhìn, nhất thời vừa lòng vô cùng.
Những người còn lại thấy biểu cảm của Hoàng đế, đương nhiên cũng chú ý đến thái giám bên cạnh Hoa Khanh Trần vừa rồi, thấy Hoàng thượng sớm có chuẩn bị, trong lòng cũng yên tâm.
Lưu Thừa tướng cùng con trai cũng chỉ có thể hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Sứ thần tất nhiên cũng thấy được thái giám, trong lòng đánh giá Hoa Khanh Trần, nếu thực sự dùng đề của Hoàng đế, vậy hắn đúng là đã quá xem trọng Ngạo Vương này rồi!
“Vương gia, mời ra đề mục!"
Hoa Khanh Trần nghe vậy gật đầu, phân phó với thái giám bên cạnh“Chuẩn bị giấy bút!"
Nhất thời mọi người đều không hiểu, chơi chữ còn cần giấy viết ra sao?
Trên mặt Hoa Mạch Tiêu nhất thời ảm đạm, Hoa Khanh Trần này, rốt cuộc muốn làm cái gì. Nếu làm mất thuyền đã nằm trong tay, hắn sẽ không tha thứ! Hoàn toàn quên vừa rồi là ai giúp hắn thắng được thuyền.
Thái tử Hoa Lạc Trần lúc này nhàn nhã uống rượu, ánh mắt lại chú ý Hoa Khanh Trần, không nhìn ra cảm xúc gì.
Đường Hương Nhã lúc này trên đài cao lại sốt ruột, ả hoàn toàn nhìn được biểu cảm của Hoàng đế, trong lòng lo lắng cho Hoa Khanh Trần, nhỏ giọng nói “Vương gia, cần thiếp thân hỗ trợ không?"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng mọi người chung quanh lại nghe rất rõ ràng, Hoa Khanh Trần nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện!"
(R: nói vại trước mặt người ta khác nào chê người ta ngu, mợ bị nạt là còn nhẹ à).
Sắc mặt Đường Hương Nhã càng trắng bệch. Vì sao? Vì sao Vương gia không xem trọng ả?
Liễu Nguyệt Phi cười nhạo trong lòng, đều nghĩ sư phụ là ngốc tử, cũng không biết sư phụ thông minh, tài trí vô cùng, đám người này có thể so sánh sao? Nếu nàng không có hai mươi mấy năm ở hiện đại làm trụ cột, kiếp này cũng khó theo kịp Hoa Khanh Trần, ngay cả công thức toán học rườm rà phức tạp kia, nàng chỉ nói một lần, sư phụ liền nhớ kĩ, nếu ở hiện đại chính là thiên tài a!
Lúc này thái giám đã chuẩn bị tốt giấy bút, Hoa Khanh Trần cầm bút vẽ trên giấy một hình vẽ khác thường, Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn một cái, nhất thời liền hiểu được hắn đang làm gì!
Không tệ a sư phụ, lại chơi Sudoku 12 ô chứ không phải 9 ô như bình thường!
(R: Sudoku 12 ô (12×12):
Sudoku 9 ô (9×9):
)
Hoa Khanh Trần vẽ xong liền điền mấy chữ số, cầm lấy đưa cho mọi người xem rồi nói luật chơi “Cũng vậy, cho sứ thần thời gian một nén hương, hai người chính là hai nén hương, dùng những chữ số ta đã cho, phối hợp với nhau, khiến cho hàng ngang, hàng dọc hay trong ô đều có đủ mười hai chữ số!"
Nói xong, toàn trường đều ồ lên, loại đề này bọn họ đều chừa từng nghe qua, đề mới lạ như vậy là mãng phu Ngạo Vương nghĩ ra sao?
Bất quá ra đề này bọn họ không biết được chiều sâu bao nhiêu, cũng không nắm chắc.
Hoa Mạch Tiêu cũng nghĩ như vậy, híp mắt đánh giá Hoa Khanh Trần, tốt nhất là đừng có thua!
Hoa Lạc Trần nghiêng đầu, xem chữ số trên giấy, bắt đầu suy nghĩ mới phát hiện, cư nhiên khó như vậy?
Sứ thần vừa thấy, liền nhíu mày suy nghĩ, bởi vì sứ thần ít người, cho nên hai người cùng tiến lên thảo luận với nhau.
Hoa Khanh Trần thấy vậy, trở lại chỗ ngồi của mình ôm lấy đồ đệ âu yếm, uống nước trà, rất nhàn nhã, để sứ giả đầu đầy mồ hôi giải đi.
“Sư phụ, không ngờ người còn có một chiêu này!" Liễu Nguyệt Phi cầm một miếng bánh hoa quế đút vào miệng Hoa Khanh Trần.
Loại Sudoku 12 ô này, cách giải nhanh nhất chính là dùng số hiệu máy tính, nhưng là cũng cần thời gian tầm sáu giờ để suy nghĩ ra nha.
Huống chi chỉ dùng trí nhớ, tính tay, không có công thức toán học cao cấp đến trợ giúp, thật đúng là phiền toái a! Thời gian hai nén hương căn bản không thể hoàn thành!
Quả nhiên, hai nén hương sau, hai người đều mồ hôi đầy đầu, nhưng là vẫn là không giải ra được, bất đắc dĩ cúi đầu. Lần này thật sự là bọn họ thua. Chết tiệt, hắn lắm miệng gọi Hoa Khanh Trần ra làm gì chứ?
“Tại hạ nhận thua! Nguyện dâng thuyền cho Hoàng thượng!" Sứ giả dám chơi dám chịu nói.
Nghe vậy, Hoa Mạch Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra. Tốt lắm, bảy năm, rốt cục thắng!
“Ha ha ha, sứ giả khách khí, năm nay hương liệu cùng hạt giống, trẫm sẽ cấp!" Hoa Mạch Tiêu vô cùng rộng lượng nói, chỉ là hạt giống cùng hương liệu thôi, hắn có rất nhiều!
“Đa tạ Hoàng thượng!" Sứ giả nghe vậy, mặt mày hớn hở lên.“Bất quá, tại hạ muốn Ngạo Vương nói cho tại hạ đáp án!"
Nghe vậy, Hoa Khanh Trần liền đưa ra một tờ giấy, mặt trên sớm đã viết đáp án, để thái giám mang đến cho sứ thần. Sứ thần mở ra nhìn, liền bừng tỉnh đại ngộ!
“Tuyệt, thì ra là sắp như thế này, ta thế nào không nghĩ tới! Ngạo Vương quả nhiên thông minh!" Sứ thần tán thưởng, ánh mắt nhìn Hoa Khanh Trần cũng thêm mấy phần bội phục.
Ở một quốc gia lấy văn làm chủ như Nam Tề mà cũng có người nghiên cứu toán học đến trình độ này, hắn thật lòng bội phục!
Hoa Khanh Trần chỉ gật đầu nhẹ một cái, sau đó nhìn thẳng sứ thần, trong mắt hai bên đều là bội phục, bất quá sứ thần là từ trong lòng phát ra, Hoa Khanh Trần tất nhiên là giả bộ!
Nhưng một sứ giả có râu mép đen khác lại không được thoải mái như vậy, dùng tiếng Anh nói “Thật sự là tiện cho bọn họ!"
Sứ giả đột nhiên sử dụng tiếng nước ngoài, mọi người ở đây tất nhiên là không ai hiểu được, khiến sứ giả có râu mép càng thêm đắc ý. Hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn trả thù nói “Hoàng thượng, hai nước qua lại nhiều năm như vậy, chúng ta đều nói ngôn ngữ nơi này, tại hạ thật sự là muốn đem ngôn ngữ nước chúng ta dạy cho mọi người một chút, đặc biệt là Ngạo Vương gia!"
Nghe vậy, gương mặt vốn đang tươi cười của Liễu Nguyệt Phi nhất thời lạnh như băng. Không muốn sống chăng, dám đánh chủ ý lên người sư phụ nàng.
Tất nhiên, mọi người trừ bỏ Liễu Nguyệt Phi đều cho rằng không có gì, còn nghĩ là sứ giả đến giao hữu, đã là nước chủ, đương nhiên phải lễ phép một chút.
Hoa Mạch Tiêu nói với Hoa Khanh Trần “Nếu đã vậy, ngươi đi học một hai câu đi, ha ha!"
“Dạ!" Hoa Khanh Trần nghe vậy lập tức trả lời.
Sứ giả có râu mép thấy vậy cười híp mắt nói “Đến, mời Vương gia nói theo tại hạ một chút, để biểu đạt tình hữu nghị giữa hai nước!"
Hoa Khanh Trần làm một thế mời, tất nhiên cũng biết sứ giả không có lòng tốt gì!
“Ta là ngu ngốc, siêu cấp vô địch đại ngu ngốc, ta thành tâm khuất phục dưới ngài, là nô lệ của ngài!" Sứ giả dùng tiếng Anh nói, để Hoa Khanh Trần học theo. Nghĩ muốn chiếm tiện nghi trên miệng một chút!
Tác giả :
Khuynh Ao Ao