Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)
Chương 21-3

Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)

Chương 21-3

Sự kiện Lục Phỉ “ẩn con" được mở đầu sôi trào. Bắt đầu xuất hiện một làn sóng mới.

Lúc chương trình này được truyền ra ngoài, công ty giải trí Chí Tôn đã bắt đầu dự trù cho những tình huống xấu nhất cộng với những anti-fan trên mạng thừa nước đục thả câu.

Nhưng nhìn tình hình thực tế thì phát hiện những thứ này hoàn toàn không có công dụng nữa.

Tất cả ý chính bình luận đều xoay quanh năm gia đình. Năm đứa bé tới ghi hình, ngẫu nhiên sẽ tràn ra một đợt sóng mới, nhưng những bọt nước này mọi người đều trầm trồ khen ngợi vì thế tình huống rất tốt.

Trong đó, Lục Hạo là con trai của Lục Phỉ, tiết mục của tổ gia đình họ chiếm tỉ lệ người xem cao nhất, đồng thời cũng là một tổ gia đình có sức hút nhất.

Nhìn tình huống này, mọi người đều hết ý kiến, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Tình huống như vậy, nhân viên công ty cũng thu được chút ít tin tức liên quan, bao gồm Hình Ảnh, là người đại diện của Lục Phỉ.

Nhìn tỉ lệ người xem tv, nhìn # Hạo Hạo đáng yêu #, # tiểu nam thần nhà Lục Phỉ # cùng với các loại đề tại ngắn ngủi, trong một thời gian ngắn đã hình thành nên một bảng xếp hạng. Thấy vậy, Hình Ảnh lập tức gọi điện cho Lục Phỉ.

Vừa nhấn nút gọi, đầu bên kia đã tiếp máy.

“Tin tức tốt, cho tới bây giờ, công ty không có hành động gì nữa. Phản ứng của nhóm người fan cùng với tỉ lệ người xem TV đều vô cùng tốt." Vừa thông máy, Hình Ảnh lập tức nói với Lục Phỉ. Loại tình huống như này, người làm đại diện như cô càng dễ thở hơn.

“Ừ, tôi biết rồi." Trong điện thoại, giọng nói của Lục Phỉ trầm thấp cũng mang theo trong trẻo lạnh lùng. Nhưng lúc này, khó có thể xem nhẹ có bao nhiêu vui sướng trong giọng nói của anh.

Hình Ảnh đi theo bên người Lục Phỉ đã nhiều năm, đương nhiên bây giờ cũng hiểu rõ tâm tình Lục Phỉ. Khóe môi bất giác quét qua ý cười, chân thành nói: “Chúc mừng anh, ước nguyện đã được hoàn thành rồi!"

Không ai rõ ràng hơn Hình Ảnh, Lục Phỉ có bao nhiêu mong muốn để vợ con anh xuất hiên trước mặt người khác, có thể quang mình chính đại ở cùng một chỗ

Làm người đại diện, cô cũng cảm thấy vui mừng thay cho Lục Phỉ.

“Cám ơn chị, chị Hình."

“Đừng, đừng lấy hai chữ đơn giản này đuổi tôi. Vẫn là tình hình bây giờ quan trọng hơn." Hình Ảnh cười đáp.

“Hay là, chị Hình nhận kịch bản rồi đưa đến em xem một chút, có thể chọn ra một bản thích hợp cho em được không?" Lục Phỉ cười nói: “Nhưng quay chụp ở gần đây thôi, em muốn mỗi ngày đều có thể về nhà."

Hình Ảnh nghe được câu đầu tiên còn tưởng mình nghe lầm, nghe đến câu sau cũng chỉ thản nhiên tiếp nhận.

Nghệ sĩ nhà cô hiện tại đã hoàn toàn trở thành một phụ nam của gia đình rồi, hơn nữa còn rất vui vẻ!

“Được, tôi chọn lựa xong sau sẽ đưa cho cậu xem, trong đó có mấy kịch bản cũng rất hay." Hình ảnh suy nghĩ một chút rồi nói.

Hiện tại Lục Phỉ cần phải bảo trì vị trí vững chắc đã.

Một cái ảnh đế ask này, trên thực tế đã đủ cho Lục Phỉ sống cả đời. Tuy nhiên, cô không muốn tiếp nhận một nghệ sĩ như mình, sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị như thế.

“Được, tôi sẽ nhìn thử." Lục Phỉ đáp.

Trong chốc lát, hai người liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Tắt điện thoại, Lục Phỉ nhìn thấy bóng dáng Lục Hạo đã chìm vào giấc ngủ đang nằm ở trong lòng Nhan Hạ.

“Anh ôm thằng bé trở về phòng đi." Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ nói, ngón tay sờ lên khuôn mặt trắng nõn của Lục Hạo, đáy lòng từng trần mềm mại.

“Anh ôm nó trở về phòng, em cũng nghỉ ngơi đi!" Lục Phỉ gật đầu, nhận lấy Lục Hạo đang nằm trong lòng Nhan Hạ, đi về phía phòng của Lục Hạo.

Nhìn bóng dáng hai cha con, Nhan Hạ đứng dậy, liền thấy mỏi lưng liền trở về phòng rửa mặt trước.

Chờ cho đến khi cô đi khỏi ra nhà tắm, Lục Phỉ đã thay quần áo xong đang nằm ở trên giường.

Thấy Nhan Hạ đi ra, anh xốc chăn bên cạnh lên, vỗ vỗ vào bên cạnh rồi nói với Nhan Hạ: “Lên đây đi."

Nhan Hạ cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, liền trực tiếp lên giường. Sau đó tựa vào trong ngực Lục Phỉ, nhìn chằm chằm di động trong tay Lục Phỉ, ngáp một cái, nói: “Chuyện gì vậy?"

“Em nhìn những cái này đi, tất cả mọi người đều nói Lục Hạo nhà chúng ta đáng yêu đó!" Nói xong, Lục Phỉ dời điện thoại tới trước mặt Nhan Hạ. Nhan Hạ thấy rõ ràng phía trên có rất nhiều lời chúc mừng Lục Phỉ.

Lục Phỉ, anh có biết suy nghĩ không hả, Hạo Hạo đã lớn như vậy mà không cho chú biết!

Lục Phỉ, Hạo Hạo nhà cậu thật đáng yêu, lúc nào thì cho chúng tôi nhìn đây.

Lục Phỉ, chuẩn bị đến nhà cậu chơi, có nghênh đón không?

.....

Hơn mười năm này, mặc dù Lục Phỉ này không kết giao bạn bè nhiều, nhưng bạn bè tốt thì vẫn có một số.

Đương nhiên, những người này có độ hot không kém hơn Lục Phỉ bao nhiêu.

Ngày thường, Lục Phỉ cũng thường hay đi ra ngoài với bọn họ.

Mà sự tồn tại của Nhan Hạ và Lục Hạo, Lục Phỉ không nói, vì thế cũng không ai nhắc tới.

Lục Phỉ cũng ý thức được, thì ra mình che giấu kín như vậy!

Có đôi khi Lục Phỉ cũng sẽ suy nghĩ. Lần này, nếu không phải bởi vì Nhan Hạ chủ động mở miệng, có phải anh sẽ tính toán cả đời không để cho người khác biết anh có vợ con rồi hay không?

Mải mê suy nghĩ, Lục Phỉ hoàn toàn cảm thấy có thể xảy ra khả năng này.

Bởi vì Nhan Hạ và con trai chính là hai người quan trọng nhất trong lòng anh.

Cúi đầu, Lục Phỉ có thể thấy rõ ràng cái trán trơn bóng của Nhan Hạ, cùng với đó anh cũng có thể nhìn thấy lông mi dài vút của Nhan Hạ. diễn.đàn.lê.quý.đôn Trong lòng nhất thời trở nên mềm mại, ôm cả người Nhan Hạ, chậm rãi cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên mái tóc của cô, từ từ nói: “Nhan Hạ, có cơ hội, chúng ta hãy sinh một đứa con gái đi! Dịu dàng, giống như em thì thật tốt!"

Nghe thấy câu này, cơ thể Nhan Hạ đang thả lõng lập tức trở nên căng cứng, di động trong tay thiếu chút nữa đã không lấy ra nổi nữa rồi.

“Sinh con gái?" Nhan Hạ hỏi ngược lại, trong đầu đột nhiên nghĩ tới bức vẽ của Lục Hạo.

“Ừm." Lục Phỉ tiếp tục gật đầu, anh nghĩ, hai người con gái, nhất định sẽ là hạnh phúc đẹp nhất trên thế giới.

Nhìn khuôn mặt của bà xã từ từ trở nên ửng đỏ, Lục Phỉ nở nụ cười.

Anh không nghĩ tới, Nhan Hạ đã sinh con trai một lần rồi mà vẫn còn cảm thấy thẹn thùng về những lời nói này của anh.

Nhớ lại chuyện xưa, khóe môi không tự giác mỉm cười, đè thấp giọng nói: “Có được không?"

Nói xong, lật người một cái, cũng đã ép Nhan Hạ chặt chẽ ở dưới thân.

Mặt đối mặt, hơi thở của hai người quấn quít vào nhau, một cỗ không khí ái muội như có như không bắt đầu chậm rãi phát sinh.

“Nhưng...."

Nhan Hạ còn chưa nói hết câu, tất cả lời nói tiếp theo đều bị đôi môi mềm mại kia ngăn chặn lại không một kẽ hở. Giờ khắc này, Nhan Hạ hoàn toàn không kịp suy nghĩ gì nữa, cả người bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình mãnh liệt của Lục Phỉ.

Giờ khắc này, Lục Phỉ giống như muốn ăn tươi nuốt sống Nhan Hạ, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

Một lúc lâu sau, hô hấp Lục Phỉ nặng nề rời khỏi đôi môi của Nhan Hạ. Nhìn đôi mắt mờ mịt của Nhan Hạ, khóe môi hình thành một đường cong. Ngay sau đó, vươn một tay ra vuốt cằm của Nhan Hạ, lại hôn thêm một lần nữa.

Từng chút từng chút, giống như là đang nhấp nhám bảo bối. Lục Phỉ đang cực lực phát ra lực hấp dẫn nam tính của mình.

Lôi kéo Nhan Hạ cùng nhau trầm luân, loại tư vị này khiến Lục Phỉ nhịn không được mà trầm mê vào.

Từng chút, quần áo trên người hai người cũng bắt đầu nhiệt tình mà rơi ra từng cái.

Chứng kiến hai người tiếp nhận điều nguyên thủy nhất của chính mình.

Kích tình cả đêm, trong phòng tràn đầy ấm áp.

Ngày hôm sau tỉnh lại, trên người Nhan Hạ đầy những vết xanh xanh tím tím không biết bao nhiêu lần hơn trước kia.

Nhìn chính mình trong gương, cô lấy phấn che lại những dấu vết trên cổ mình. Lục Phỉ chậm rãi ôm cô từ phía sau.

“Ô mai này nhìn thật đẹp." Giọng nói Lục Phỉ khàn khàn vang lên bên tai Nhan Hạ. Anh nhìn kiệt tác của chính mình, đáy mắt chỉ còn lại nụ cười xấu xa.

Nghe trong giọng nói Lục Phỉ trêu chọc, Nhan Hạ cũng không để ý đến. Chỉ được cái khoe mẽ là giỏi.

“Con trai đâu rồi?" Nhan Hạ đỏ mặt dời đi đề tài.

“Đã đưa thằng bé đến trường rồi, buổi sáng thừa lúc anh không chú ý liền chạy vào phòng kêu em. Chỉ tiếc em ngủ như heo chết, thằng bé chỉ có thể không can tâm tình nguyện cùng anh đến trường. ~ dieen dann - MarisMiu - lee quyy doon ~ Nhưng con có nói qua, buổi tối hai chúng ta nhất định phải tới đón nó." Lục Phỉ nhẹ giọng nói lại.

Đột nhiên cảm thấy, cuộc sống bây giờ giống như đang ở trong thiên đường hơn so với cuộc sống đơn điệu trước kia.

Thì ra, để cho bọn họ quang minh chính đại đứng bên cạnh là một cảm giác tốt đẹp như thế, thật sự khiến anh không bao giờ muốn rời khỏi bên người bà xã và con trai rồi.

“Vậy tan tầm anh qua đón em rồi chúng ta cùng đi đón thằng bé. Bây giờ, em còn phải đi làm!" Nhan Hạ sửa soạn xong chính mình, kéo bàn tay của Lục Phỉ ở trên eo mình ra, đi ra khỏi phòng tắm.

Dĩ nhiên, Lục Phỉ cũng đi ra theo.

Nhìn Nhan Hạ khó xử lựa chọn quần áo ở trước tủ quần áo. Sau đó anh đi lên phía trước, lấy ra bộ quần áo từ trong tủ quần áo, lười biếng nói: “Bà xã, để anh giúp em thay nhé!"

Nắm lấy quần áo trong tay Lục Phỉ, Nhan Hạ chạy nhanh vào phòng thay đồ, đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách Lục Phỉ ở bên ngoài.

Nếu để cho Lục Phỉ thay, hôm nay cô xác định chắc chắn không thể đi ra khỏi cửa, dù sao chuyện như vậy Lục Phỉ đã làm không ít rồi.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Lục Phỉ cảm thấy buồn cười, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Cùng nhau ăn cơm trưa xong, Lục Phỉ liền đưa Nhan Hạ đến công ty.

Chờ khi Nhan Hạ xuống xe, lòng tràn đầy vui sướng. Lục Phỉ lái xe đến công ty giải trí Chí Tôn.

Đây là bước đầu tiên, sau này phải bước thêm vài bước nữa rồi.

Sau khi đến công ty, đứng ở cửa, đột nhiên tròn lúc đó, một đám mây trôi qua lơ lửng. Ánh mặt trời cứ lẳng lặng rơi xuống từ trên bầu trời như thế.

Nghênh đón ánh mặt trời đúng lúc!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại