Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)
Chương 16
“Hạo Hạo, con có nên nói với mẹ về cả quá trình của sựu việc không?" Chống lại ánh mắt củ Lục Hạo, con ngươi Lục Phỉ thâm thúy, cười như không cười nói. Con trai làm sai lại muốn tranh sự chú ý của vợ mình, điều này không thể được nha!
“Hạo Hạo, con nói đi." Nhan Hạ nhìn con, có chút hăng hái hỏi, đối với chi tiết quá trình chung sống của hai cha con, cô còn rất tò mò.
“A, không có gì, thật ra thì ba cũng rất ngoan!" Lục Hạo thấy ánh mắt “nguy hiểm" của Lục Phỉ, lại nhìn lén Nhan Hạ một cái, sau đó hơi cúi thấp đầu, mẹ nếu biết chuyện, nhất định sẽ phạt ngồi xổm góc tường, vì vậy cậu vội vàng xua tay bày tỏ ý phủ nhận.
Sau đó, chân mày lại nhăn thành một khối, cậu chỉ muốn cho mẹ biết là baba không ngoan, không để ý đến cậu, còn giận cậu nữa nhưng lại không muốn mẹ biết chuyện cậu nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, mà sao lại khó như vậy?
Thấy bộ dáng khổ đại cừu thâm (1) của con trai, Nhan Hạ lại càng tò mò hơn.
Thấy ánh mắt của mẹ vẫn rơi trên người mình, nét mặt Lục Hạo có chút khẩn trương, cậu lập tức đưa mắt cầu cứu về phía Lục Phỉ, hàm ý chính là “Giúp con một chút đi!"
Lục Phỉ nhận được thông điệp, nụ cười nơi khóe môi càng đậm, tưởng đến việc mình thật là đã khiến con phải bật khóc, cuối cùng anh vẫn lựa chọn giúp con trai một chút, vì vậy, Lục nam thần lên tiếng dời đi lực chú ý của Nhan Hạ:" Nếu con đã không muốn nói thì chờ đến lúc chương trình phát sóng đi!"
Anh nghĩ, đến lúc đó, sắc mặt vợ mình nhất định sẽ rất “đẹp mắt".
Nghe thấy hai chữ chương trình, đôi mắt Lục Hạo lập tức trợn to, vậy cuối cùng không phải mẹ sẽ vẫn biết sao? Nghĩ vậy, cậu lập tức nhìn vè phía Nhan Hạ.
Nhưng lúc này lưc chú ý của Nhan Hạ đã bị Lục Phỉ kéo đi rồi, cô nhìn Lục Phỉ, truy vấn nói:" Chương trình này khi nào bắt đầu phát sóng anh?"
“Lần này sẽ khá vội, có lẽ sẽ vào tối thứ sáu, sáu ngày sau là có thể xem rồi." Lục Phỉ nhớ lại lời nói của tổ đạo diễn rồi thuật lại cho vợ, ánh mắt lại liếc về phía đứa con trai đang nắm hai bên tai nhỏ, ánh mắt chứa đầy sự hả hê.
Nhan Hạ gật đầu một cái, sau khi có đoạn video ngắn lúc trước phát ra và xem phản ứng của cư dân mạng, cô cũng không không giống như trước đây, suốt ngày nơm nớp lo sợ, tất cả đều hướng theo phương hướng tốt phát triển.
Mà Lục Phỉ thu hồi tầm mắt, nhìn phản ứng của Nhan Hạ, thấy cô không căng thẳng như trước đây, khóe môi anh không tự chủ được mà buông lỏng, nở nụ cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi phát ra:" Em yêu? Có chuyện này anh muốn nói với em một chút."
“Hả?" Nhan Hạ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Phỉ một cái, mắt lộ vẻ nghi ngờ.
“Sáng nay anh có tham gia một game show hỏi đáp, tối nay là có thể xem."
“Game show hỏi đáp?" Nhan Hạ lập tức hỏi, tất cả việc có liên quan đến bọn họ, cô đều để ý đến.
“Là về em và con trai."
Bọn họ?
Nhan Hạ và Lục Hạo ngồi phía sau lập tức đưa mắt nhìn về phía Lục Phỉ.
Mà lúc này, Lục Phỉ không giải thích thêm cái gì, chỉ có ánh sáng nở rộ trong mắt khi đối diện hai mẹ con.
*****
Ban đêm, cả nhà canh trước màn hình TV.
TV đang phát tiết mục <>.
“Ba đi ra kìa." Lục Hạo chỉ vào Lục Phỉ trên màn hình, hung phấn nói, sau đó cậu ôm cả đĩa cà chua, ngồi yên trước ghế sofa, mắt không chớp nhìn, thỉnh thoảng còn cầm một quả cà chua nhỏ nhét vào miệng mình.
Lục Phỉ ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt thường thường ôm Nhan Hạ vào trong lòng, nghe giọng nói hung phấn của Lục Hạo, Nhan Hạ từ từ giải thích:" Moiix lần nhìn thấy bóng dáng của anh trên TV, con trai đều xem vô cùng nghiêm túc."
Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn Lục Hạo ngồi bên chân mình, trong lòng có một cảm giác tê dại, giống như có cái gì đang cắn cắn vậy.
Khẽ ngẩng đầu, Nhan Hạ thấy Lục Phỉ lộ vẻ mặt xúc động, một bộ mất hồn mất dạng, cô lập tức cười, sau đó thu hồi tầm mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm vào tiết mục trên TV.
“Lục ảnh đế, trước kia có người nói đã thấy anh gặp mặt tổng đạo diễn của chương trình << Bố ơi mình đi đâu thế>>,buổi sáng lại có người phát video anh cùng một đứa trẻ đi siêu thị, đứa trẻ ấy hình như còn gọi anh là cha? Vậy điều đó có phải thể hiện rằng anh đã ẩn hôn và có con đúng như tin đồn hay không?
“Đúng vậy." Đối với câu hỏi dài của Khâu Lan, Lục Phỉ chỉ đơn giản đáp lại một câu, thể hiện rõ ràng tính cách cao lãnh của anh.
Khâu Lan thấy vậy vẫn không tỏ thái độ gì, cô vẫn duy trì nụ cười và tiếp tục nói:" Lục ảnh đế, tại sao anh lại chọn lúc này để cho chuyện được hấp thu ánh sáng?"
“Thực ra, có một hôm, khi cả nhà đang xem << Bố ơi mình đi đâu thế >> thì con trai tôi có nói một câu, con cũng muốn đi chơi, lúc đó tôi đã có ý định này, vì phải đi quay phim nên tôi vẫn không có cơ hội ở bên con, nhìn bầu không khí giữa các cặp cha con trên đó, tôi đã bị rung động, đúng lúc này, chương trình có lời mời, và tôi lập tức đồng ý."
“Nghe nói hôm qua đã bắt đầu quay, chuyện này là thật sao?"
“Ừm, đây là ngày thứ hai."
“Đến lúc đó tôi nhất định sẽ xem mới được, thật muốn biết Lục ảnh đế ở trước và sau màn ảnh sẽ có khác biệt như thế nào?"
“Đây chính thức là lần đầu tiên tôi ở chung một mình với thằng bé, thật ra lần này đã bộc lộ một vài vấn đề, nhưng cuối cùng tất cả đều giúp mối quan hệ của tôi và con trở nên thân thiết, gần gũi hơn." Sau khi nói xong, khóe môi luôn trong trẻo, lạnh lùng bỗng gợi lên một độ cung nhỏ, người xem trước TV có thể cảm nhận rõ ẩn trong cái cong môi ấy là……….một loại dịu dàng không thể nói rõ thành lời.
“Vậy thì đối với gia đình, anh thấy thế nào?" trên mặt người dẫn chương trình Khâu Lan lộ vẻ xúc động, nhưng vì phải duy trì tác phong nghề nghiệp nên vẫn như thường mà tiếp tục hỏi.
“Diễn được mười năm, mấy năm đầu còn không có tên tuổi, cho đến giờ, làm bạn với tôi không ai khác ngoài nửa kia, gia đình tôi càng thêm hạnh phúc khi có sự xuất hiện của tiểu Hạo, và đó đã trở thành mục tiêu phấn đấu của tôi, có gia đình ở đây, trái tim như có điểm tựa. Mỗi lần đi đóng phim về, điều khắc sâu trong lòng tôi nhất chính là căn phòng nhỏ vì chờ tôi mà sáng đèn, khi bạn chỉ có một mình, xung quanh chỉ là tăm tối, mà khi phát hiện ánh sáng thì sẽ như thiêu thân lao vào lửa, tóm lại một câu chính là: Vì gia đình này, tôi có thể buông tha tất cả!" Khi nói những câu này, giọng nói của Lục Phỉ không tự chủ mà mang theo sự nhu hòa, đến cuối cùng lại vô cùng khí phách. ( Ôi em mệt với đoạn của a lắm, nói ngắn cho e đỡ khổ a ơi)
Đang trong cuộc phỏng vấn mà lòng Khâu Lan lập tức cứng lại, nhưng cô vẫn áp chế lại và tiếp tục nói:" Có thể thấy Lục ảnh đế rất rất yêu gia đình của mình, những người yêu anh nhất định sẽ vì anh mà cảm thấy vui vẻ."
Khâu Lan là một người dẫn chương trình, nhưng cô cũng là một fan chân chính, có thể nói, cô cũng là người nhìn theo từng bước phát triển của Lục Phỉ, từ đầu cho đến khi anh bước lên vị trí ngày hôm nay.
Ở trong mắt người khác, anh có thể là cao cao tại thượng, đó không phải do Lục Phỉ cố ý tỏ vẻ mà do đó là bản chất thực sự trong tính cách của anh, giống như một đóa hoa mọc ở đỉnh núi cao, chỉ có thể đứng xa xem mà không thể với tới.
Ngoài ra còn có sự tự giữ, kỹ thuật diễn, thái độ với công việc,…. Tất cả đều là lí do khiến Lục Phỉ trở thành nam thần trong lòng mọi người, mỗi một lần xuất hiện scandal, dù Lục Phỉ không giải thích, fan cũng sẽ tự động khiến những nữ nghệ sĩ kia không có đất dung thân nếu không bác bỏ tin đồn.
Từng có vô số người cho rằng Lục Phỉ vĩnh viễn cao đến không thể với tới như vậy, không ai cảm thấy sẽ có người có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh ấy.
Nhưng bây giờ, chính Lục Phỉ lại nói cho mọi người biết, bên cạnh anh đã sớm có một người bạn, nhất là anh còn dùng thái độ chắc chắn không để ai xen vào.
Cảm xúc của Khâu Lan khá phức tạp, nhưng cũng rất xúc động, bởi vì cô nhận ra, mình không có lí do gì để đi hủy bỏ sự tồn tại của gia đình thần tượng, cũng không có tư cách đó.
Đến cả Khâu Lan cũng có cảm giác phức tạp như vậy, huống chi những người đang xem chương trình trước màn hình nhỏ và cả fan Lục Phỉ, không ít người nhớ lại lời nói của anh, từ từ suy ngẫm.
Mà lúc này, ngồi bên cạnh Lục Phỉ, Nhan Hạ cũng không biết dùng ngôn ngữ như thế nào để biểu đạt tâm trạng hiện tại của mình. Một hồi lâu sau, cô cầm bàn tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, đối diện ánh mắt sáng quắc không hề che giấu kia, nhu hòa và chuyên chú, giống như cả thế giới của anh ta chỉ có mình cô vậy.
Từ lúc Lục Phỉ nói muốn công khai đến nay vẫn luôn nói với cô rằng không cần lo lắng, tất cả hãy để anh, Nhan Hạ vẫn tin tưởng điều này.
Nhưng cô không hề nghĩ tới việc, Lục Phỉ sẽ biểu thị điều đó đối với công chúng, nói rõ thái độ của anh, không cho cự tuyệt.
Vào giờ khắc này, ngôn ngữ dường như đã không còn quan trọng.
Tiết mục hỏi đáp trên TV vẫn đang tiếp tục, mà giọng nói của Lục Phỉ vẫn như cũ xuyên thấu lòng người.
“Vậy kế tiếp anh có dự định gì không?"
“Nếu có kịch bản thích hợp thì tôi sẽ tiếp tục tham gia, nhưng trước mắt thì tôi sẽ ở giai đoạn nghỉ ngơi, tôi muốn có nhiều thời gian bên gia đình hơn, nhất là với con trai."
“…….."
………..
Sau khi tất cả đã chấm dứt, Lục Hạo lập tức nghiêng đầu sang, thấy Nhan Hạ vẫn ôm Lục Phỉ không rời, cậu liền vội vàng che mắt:" Ba mẹ, hai người đang dạy xấu trẻ con."
Nghe vậy, Lục Phỉ có chút khóc khong ra nước mắt, anh đưa tay ôm Lục Hạo thật chặt:"Vậy chúng ta cùng xấu đi!"
Nghe vậy, Lục Hạo cười khanh khách, hai cái tay nhỏ nắm chặt quần áo của ba.
Một lát sau, như nhớ tới cái gì, cậu ngẩng đầu, thanh âm trong trẻo:" Ba, nếu ba sợ tối thì về sau phòng Hạo Hạo cũng sẽ bật đèn, con và mẹ sẽ chờ ba."
Lời nói của con trai khiến lòng Lục Phỉ vô cùng chua sót, anh nhìn con, vui vẻ cười thành tiếng:"Được."
Lục Hạo cũng không hiểu ý nghĩa ẩn sau câu nói của ba, cậu chỉ hiểu những gì mình nghe thấy ở mặt ngoài.
Đối vối Lục Phỉ mà nói, như vậy cũng đủ rồi.
Rất nhiều người đi hết cả đời cũng không thể tìm được hạnh phúc của bản thân, mà anh thì đã tìm được.
Và anh nguyện ý đem hạnh phúc của mình lộ ra, nhưng cũng chỉ là thể hiện ra.
Bất luận ai cũng không thể can thiệp vào điều đó, hạnh phúc của anh vượt qua tất cả những gì anh có, đây chính là thông điệp Lục Phỉ muốn hướng tới mọi người.
1. khổ đại cừu thâm:vô cùng đau khổ
“Hạo Hạo, con nói đi." Nhan Hạ nhìn con, có chút hăng hái hỏi, đối với chi tiết quá trình chung sống của hai cha con, cô còn rất tò mò.
“A, không có gì, thật ra thì ba cũng rất ngoan!" Lục Hạo thấy ánh mắt “nguy hiểm" của Lục Phỉ, lại nhìn lén Nhan Hạ một cái, sau đó hơi cúi thấp đầu, mẹ nếu biết chuyện, nhất định sẽ phạt ngồi xổm góc tường, vì vậy cậu vội vàng xua tay bày tỏ ý phủ nhận.
Sau đó, chân mày lại nhăn thành một khối, cậu chỉ muốn cho mẹ biết là baba không ngoan, không để ý đến cậu, còn giận cậu nữa nhưng lại không muốn mẹ biết chuyện cậu nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, mà sao lại khó như vậy?
Thấy bộ dáng khổ đại cừu thâm (1) của con trai, Nhan Hạ lại càng tò mò hơn.
Thấy ánh mắt của mẹ vẫn rơi trên người mình, nét mặt Lục Hạo có chút khẩn trương, cậu lập tức đưa mắt cầu cứu về phía Lục Phỉ, hàm ý chính là “Giúp con một chút đi!"
Lục Phỉ nhận được thông điệp, nụ cười nơi khóe môi càng đậm, tưởng đến việc mình thật là đã khiến con phải bật khóc, cuối cùng anh vẫn lựa chọn giúp con trai một chút, vì vậy, Lục nam thần lên tiếng dời đi lực chú ý của Nhan Hạ:" Nếu con đã không muốn nói thì chờ đến lúc chương trình phát sóng đi!"
Anh nghĩ, đến lúc đó, sắc mặt vợ mình nhất định sẽ rất “đẹp mắt".
Nghe thấy hai chữ chương trình, đôi mắt Lục Hạo lập tức trợn to, vậy cuối cùng không phải mẹ sẽ vẫn biết sao? Nghĩ vậy, cậu lập tức nhìn vè phía Nhan Hạ.
Nhưng lúc này lưc chú ý của Nhan Hạ đã bị Lục Phỉ kéo đi rồi, cô nhìn Lục Phỉ, truy vấn nói:" Chương trình này khi nào bắt đầu phát sóng anh?"
“Lần này sẽ khá vội, có lẽ sẽ vào tối thứ sáu, sáu ngày sau là có thể xem rồi." Lục Phỉ nhớ lại lời nói của tổ đạo diễn rồi thuật lại cho vợ, ánh mắt lại liếc về phía đứa con trai đang nắm hai bên tai nhỏ, ánh mắt chứa đầy sự hả hê.
Nhan Hạ gật đầu một cái, sau khi có đoạn video ngắn lúc trước phát ra và xem phản ứng của cư dân mạng, cô cũng không không giống như trước đây, suốt ngày nơm nớp lo sợ, tất cả đều hướng theo phương hướng tốt phát triển.
Mà Lục Phỉ thu hồi tầm mắt, nhìn phản ứng của Nhan Hạ, thấy cô không căng thẳng như trước đây, khóe môi anh không tự chủ được mà buông lỏng, nở nụ cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi phát ra:" Em yêu? Có chuyện này anh muốn nói với em một chút."
“Hả?" Nhan Hạ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Phỉ một cái, mắt lộ vẻ nghi ngờ.
“Sáng nay anh có tham gia một game show hỏi đáp, tối nay là có thể xem."
“Game show hỏi đáp?" Nhan Hạ lập tức hỏi, tất cả việc có liên quan đến bọn họ, cô đều để ý đến.
“Là về em và con trai."
Bọn họ?
Nhan Hạ và Lục Hạo ngồi phía sau lập tức đưa mắt nhìn về phía Lục Phỉ.
Mà lúc này, Lục Phỉ không giải thích thêm cái gì, chỉ có ánh sáng nở rộ trong mắt khi đối diện hai mẹ con.
*****
Ban đêm, cả nhà canh trước màn hình TV.
TV đang phát tiết mục <>.
“Ba đi ra kìa." Lục Hạo chỉ vào Lục Phỉ trên màn hình, hung phấn nói, sau đó cậu ôm cả đĩa cà chua, ngồi yên trước ghế sofa, mắt không chớp nhìn, thỉnh thoảng còn cầm một quả cà chua nhỏ nhét vào miệng mình.
Lục Phỉ ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt thường thường ôm Nhan Hạ vào trong lòng, nghe giọng nói hung phấn của Lục Hạo, Nhan Hạ từ từ giải thích:" Moiix lần nhìn thấy bóng dáng của anh trên TV, con trai đều xem vô cùng nghiêm túc."
Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn Lục Hạo ngồi bên chân mình, trong lòng có một cảm giác tê dại, giống như có cái gì đang cắn cắn vậy.
Khẽ ngẩng đầu, Nhan Hạ thấy Lục Phỉ lộ vẻ mặt xúc động, một bộ mất hồn mất dạng, cô lập tức cười, sau đó thu hồi tầm mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm vào tiết mục trên TV.
“Lục ảnh đế, trước kia có người nói đã thấy anh gặp mặt tổng đạo diễn của chương trình << Bố ơi mình đi đâu thế>>,buổi sáng lại có người phát video anh cùng một đứa trẻ đi siêu thị, đứa trẻ ấy hình như còn gọi anh là cha? Vậy điều đó có phải thể hiện rằng anh đã ẩn hôn và có con đúng như tin đồn hay không?
“Đúng vậy." Đối với câu hỏi dài của Khâu Lan, Lục Phỉ chỉ đơn giản đáp lại một câu, thể hiện rõ ràng tính cách cao lãnh của anh.
Khâu Lan thấy vậy vẫn không tỏ thái độ gì, cô vẫn duy trì nụ cười và tiếp tục nói:" Lục ảnh đế, tại sao anh lại chọn lúc này để cho chuyện được hấp thu ánh sáng?"
“Thực ra, có một hôm, khi cả nhà đang xem << Bố ơi mình đi đâu thế >> thì con trai tôi có nói một câu, con cũng muốn đi chơi, lúc đó tôi đã có ý định này, vì phải đi quay phim nên tôi vẫn không có cơ hội ở bên con, nhìn bầu không khí giữa các cặp cha con trên đó, tôi đã bị rung động, đúng lúc này, chương trình có lời mời, và tôi lập tức đồng ý."
“Nghe nói hôm qua đã bắt đầu quay, chuyện này là thật sao?"
“Ừm, đây là ngày thứ hai."
“Đến lúc đó tôi nhất định sẽ xem mới được, thật muốn biết Lục ảnh đế ở trước và sau màn ảnh sẽ có khác biệt như thế nào?"
“Đây chính thức là lần đầu tiên tôi ở chung một mình với thằng bé, thật ra lần này đã bộc lộ một vài vấn đề, nhưng cuối cùng tất cả đều giúp mối quan hệ của tôi và con trở nên thân thiết, gần gũi hơn." Sau khi nói xong, khóe môi luôn trong trẻo, lạnh lùng bỗng gợi lên một độ cung nhỏ, người xem trước TV có thể cảm nhận rõ ẩn trong cái cong môi ấy là……….một loại dịu dàng không thể nói rõ thành lời.
“Vậy thì đối với gia đình, anh thấy thế nào?" trên mặt người dẫn chương trình Khâu Lan lộ vẻ xúc động, nhưng vì phải duy trì tác phong nghề nghiệp nên vẫn như thường mà tiếp tục hỏi.
“Diễn được mười năm, mấy năm đầu còn không có tên tuổi, cho đến giờ, làm bạn với tôi không ai khác ngoài nửa kia, gia đình tôi càng thêm hạnh phúc khi có sự xuất hiện của tiểu Hạo, và đó đã trở thành mục tiêu phấn đấu của tôi, có gia đình ở đây, trái tim như có điểm tựa. Mỗi lần đi đóng phim về, điều khắc sâu trong lòng tôi nhất chính là căn phòng nhỏ vì chờ tôi mà sáng đèn, khi bạn chỉ có một mình, xung quanh chỉ là tăm tối, mà khi phát hiện ánh sáng thì sẽ như thiêu thân lao vào lửa, tóm lại một câu chính là: Vì gia đình này, tôi có thể buông tha tất cả!" Khi nói những câu này, giọng nói của Lục Phỉ không tự chủ mà mang theo sự nhu hòa, đến cuối cùng lại vô cùng khí phách. ( Ôi em mệt với đoạn của a lắm, nói ngắn cho e đỡ khổ a ơi)
Đang trong cuộc phỏng vấn mà lòng Khâu Lan lập tức cứng lại, nhưng cô vẫn áp chế lại và tiếp tục nói:" Có thể thấy Lục ảnh đế rất rất yêu gia đình của mình, những người yêu anh nhất định sẽ vì anh mà cảm thấy vui vẻ."
Khâu Lan là một người dẫn chương trình, nhưng cô cũng là một fan chân chính, có thể nói, cô cũng là người nhìn theo từng bước phát triển của Lục Phỉ, từ đầu cho đến khi anh bước lên vị trí ngày hôm nay.
Ở trong mắt người khác, anh có thể là cao cao tại thượng, đó không phải do Lục Phỉ cố ý tỏ vẻ mà do đó là bản chất thực sự trong tính cách của anh, giống như một đóa hoa mọc ở đỉnh núi cao, chỉ có thể đứng xa xem mà không thể với tới.
Ngoài ra còn có sự tự giữ, kỹ thuật diễn, thái độ với công việc,…. Tất cả đều là lí do khiến Lục Phỉ trở thành nam thần trong lòng mọi người, mỗi một lần xuất hiện scandal, dù Lục Phỉ không giải thích, fan cũng sẽ tự động khiến những nữ nghệ sĩ kia không có đất dung thân nếu không bác bỏ tin đồn.
Từng có vô số người cho rằng Lục Phỉ vĩnh viễn cao đến không thể với tới như vậy, không ai cảm thấy sẽ có người có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh ấy.
Nhưng bây giờ, chính Lục Phỉ lại nói cho mọi người biết, bên cạnh anh đã sớm có một người bạn, nhất là anh còn dùng thái độ chắc chắn không để ai xen vào.
Cảm xúc của Khâu Lan khá phức tạp, nhưng cũng rất xúc động, bởi vì cô nhận ra, mình không có lí do gì để đi hủy bỏ sự tồn tại của gia đình thần tượng, cũng không có tư cách đó.
Đến cả Khâu Lan cũng có cảm giác phức tạp như vậy, huống chi những người đang xem chương trình trước màn hình nhỏ và cả fan Lục Phỉ, không ít người nhớ lại lời nói của anh, từ từ suy ngẫm.
Mà lúc này, ngồi bên cạnh Lục Phỉ, Nhan Hạ cũng không biết dùng ngôn ngữ như thế nào để biểu đạt tâm trạng hiện tại của mình. Một hồi lâu sau, cô cầm bàn tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, đối diện ánh mắt sáng quắc không hề che giấu kia, nhu hòa và chuyên chú, giống như cả thế giới của anh ta chỉ có mình cô vậy.
Từ lúc Lục Phỉ nói muốn công khai đến nay vẫn luôn nói với cô rằng không cần lo lắng, tất cả hãy để anh, Nhan Hạ vẫn tin tưởng điều này.
Nhưng cô không hề nghĩ tới việc, Lục Phỉ sẽ biểu thị điều đó đối với công chúng, nói rõ thái độ của anh, không cho cự tuyệt.
Vào giờ khắc này, ngôn ngữ dường như đã không còn quan trọng.
Tiết mục hỏi đáp trên TV vẫn đang tiếp tục, mà giọng nói của Lục Phỉ vẫn như cũ xuyên thấu lòng người.
“Vậy kế tiếp anh có dự định gì không?"
“Nếu có kịch bản thích hợp thì tôi sẽ tiếp tục tham gia, nhưng trước mắt thì tôi sẽ ở giai đoạn nghỉ ngơi, tôi muốn có nhiều thời gian bên gia đình hơn, nhất là với con trai."
“…….."
………..
Sau khi tất cả đã chấm dứt, Lục Hạo lập tức nghiêng đầu sang, thấy Nhan Hạ vẫn ôm Lục Phỉ không rời, cậu liền vội vàng che mắt:" Ba mẹ, hai người đang dạy xấu trẻ con."
Nghe vậy, Lục Phỉ có chút khóc khong ra nước mắt, anh đưa tay ôm Lục Hạo thật chặt:"Vậy chúng ta cùng xấu đi!"
Nghe vậy, Lục Hạo cười khanh khách, hai cái tay nhỏ nắm chặt quần áo của ba.
Một lát sau, như nhớ tới cái gì, cậu ngẩng đầu, thanh âm trong trẻo:" Ba, nếu ba sợ tối thì về sau phòng Hạo Hạo cũng sẽ bật đèn, con và mẹ sẽ chờ ba."
Lời nói của con trai khiến lòng Lục Phỉ vô cùng chua sót, anh nhìn con, vui vẻ cười thành tiếng:"Được."
Lục Hạo cũng không hiểu ý nghĩa ẩn sau câu nói của ba, cậu chỉ hiểu những gì mình nghe thấy ở mặt ngoài.
Đối vối Lục Phỉ mà nói, như vậy cũng đủ rồi.
Rất nhiều người đi hết cả đời cũng không thể tìm được hạnh phúc của bản thân, mà anh thì đã tìm được.
Và anh nguyện ý đem hạnh phúc của mình lộ ra, nhưng cũng chỉ là thể hiện ra.
Bất luận ai cũng không thể can thiệp vào điều đó, hạnh phúc của anh vượt qua tất cả những gì anh có, đây chính là thông điệp Lục Phỉ muốn hướng tới mọi người.
1. khổ đại cừu thâm:vô cùng đau khổ
Tác giả :
An Nhiên Nhất Thế