Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 75: Phải quay về
Sau cảm giác say rượu, đó chính là đầu đau đến muốn nứt ra, một bên Ly Hận Thiên vừa ôm đầu rầm rì, một bên vừa đang đứng lên.
Chuyện của ngày hôm qua y cũng còn không nhớ rõ nữa là. Nhưng mà hình ảnh cuối cùng là hoàn cảnh y cùng với người nọ uống rượu thì y vẫn còn chưa quên, chỉ là từ khi nào thì y đã chạy lên mà nằm ở trên giường a…
Bức rèm che ở trước mặt bức rèm lẳng lặng, buông ra mà rũ xuống. Theo ánh mặt trời đang chiếu sáng vào phòng, mà từng hạt châu ánh sáng lấp lánh trải dài xuống, rạng rỡ lại huy hoàng. Hỉ bào màu đỏ tươi của y đang bị vướng lại ở chỗ bức rèm một nửa ở trong, một nửa lại lộ ra bên ngoài. Ly Hận Thiên không có tâm trạng nào mà đi nghiên cứu, ánh nắng soi rọi xuống, in lên trên vải vóc quần áo thì nhìn ngắm ra có bao nhiêu đẹp đẽ. Việc mà y quan tâm là, y phục này không phải là do chính y cởi bỏ ra…
Nếu đúng là do chính y làm, chẳng lẽ một bên y lại vừa bước đi hướng tới trên giường nằm, một bên lại vừa biểu diễn múa thoát y sao…
Loại khả năng này tính ra là không nhỏ đi, chỉ là, vì sao đến nội sam y cũng thoát ra a?!
Không thể phủ nhận, chăn của Thiết Lặc không tệ, chăn bông bằng lụa thêu tay, phủ ở trên người, cảm giác mặt vải dán lên trên da thịt rất là tốt. Bất quá, cái này cũng không phải là trọng điểm a. Trọng điểm là vì sao y lại có thể cảm nhận được là xúc cảm của cái chăn này có bao nhiêu tốt a?
Cảm giác vải dệt của chiếc chăn này lướt qua da thịt, chân thật như vậy, rõ ràng như vậy, toàn thân thể y, ở mỗi một chỗ, đều có cảm giác được rất rõ ràng …
Lý do này rất đơn giản, là bởi vì y không có mặc quần áo.
Trong nháy mắt, Ly Hận Thiên liền bật dậy mà từ trong chăn đi ra. Y lập tức đã biết, y lại không có mặc nội sam ở bên trong, kể cả tiết khố cũng không có.
Bởi vậy suy đoán là, rất có thể quần áo này vốn không phải do chính y cởi ra a.
Y sẽ không cởi đến sạch sẽ như vậy.
Nam nhân đến thời gian kêu rên cũng đều không có. Một bên y vừa mắng mấy tên bạch nhãn lang không có lương tâm kia, một bên lại vừa sờ soạng kiểm tra thân thể. Hôm qua là ngày thành thân của y, tối hôm qua cũng là đêm tân hôn của y a…
Việc này chứng minh rằng hôn lễ này, xem như đã bị phá hỏng rồi sao?
Rốt cuộc bọn hắn cũng đạt được mong muốn…
Bản thân y còn có gì nữa…
Y không cần phải xúi quẩy vậy chứ a?!
Y nghĩ rằng, người nọ ăn mặc thành như vậy, là muốn đem y mang đi. Nhưng trên thực tế lại giống như không phải là như thế, ngay từ đầu hắn đã không có ý định dẫn y đi, nhưng cũng để lại cho y sự trì hoãn vô hạn…
Hay là nói ở giữa đường thực hiện thì hắn lại thay đổi chủ ý? Đột nhiên không muốn dẫn y đi nữa sao…
Lại hoặc là, tên kia làm rất đãng trí đi, đến lúc rời khỏi lại quên đem quên y theo sao?
Xong việc, mặc quần lên, liền đem y quên mất hay sao…
Ly Hận Thiên đột nhiên muốn che mặt mà khóc không ra nước mắt…
Y thật sự là một tấn bi kịch tổng hợp mà…
Ly Hận Thiên không muốn biết hắn là ai. Nhưng mà y lại nhịn không được mà ở lúc này lại suy đoán. Xem xét lại ngày hôm qua, thái độ cùng biểu tình của Mộc Nhai và Văn Diệu đã tức giận như vậy. Nếu là hai người hắn, hẳn là y đã bị mang đi chứ không còn ở lại nơi này…
Chẳng lẽ là Ly Lạc? Bởi vì y không chấp nhận việc an bài của hắn, nên hắn mới đích thân tìm đến đây?
Nhưng mấu chốt là giải thích vì sao mà y vẫn còn ở lại nơi này a. Chẳng lẽ thật là bởi vì hai suy đoán vừa rồi chỉ toàn vớ vẩn thôi sao?
Ly Hận Thiên lắc đầu…
Hay là, Khâm Mặc?
Ngày hôm qua, giống như là từ đầu tới cuối y cũng chưa từng nhìn thấy Khâm Mặc…
Nhớ tới phỏng đoán lần trước, Ly Hận Thiên cảm thấy, khả năng là Khâm Mặc rất lớn. Lần này lại xuất hiện quỷ vô lại, hẳn chính là vì năng lực thông linh của hắn đi. Nhưng vì sao hắn lại làm như vậy a? Lần trước, nếu là vì nhắm vào Mộc Nhai, y còn có thể lý giải, lúc này đây thì là vì cái gì chứ…
Mục đích của việc này, Ly Hận Thiên nghĩ mãi cũng không ra.
Là vì muốn để y ở trước mặt của Thiết Lặc phải chịu nhục nhã sao?
Nhưng mà, lại không giống a…
Ít nhất y cũng không giống lần trước mà đối xử tàn nhẫn với y như vậy. Còn ngồi xuống cùng y, tâm bình khí hòa mà uống rượu, nói chuyện phiếm. Đương nhiên, toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình y tự quyết định rót rượu nói chuyện liên tục. Người nọ căn bản không có mở miệng ra đáp lại. Về sau khi y say, hắn có nói gì đó, Ly Hận Thiên đã không nhớ rõ ràng lắm…
Men rượu có là tuy chậm nhưng ngấm vào rồi lại có tác dụng rất lớn. Trí nhớ của y chỉ còn dừng lại ở hình ảnh cuối cùng là lúc y bị người nọ kéo vào trong lòng…
Hai người họ hình như còn hàn huyên một chút gì đó, nhưng Ly Hận Thiên lại thật sự nhớ không ra.
Còn có mục đích của hắn khi tới nơi này, thật sự chỉ là vì muốn bồi y uống rượu nói chuyện tào lao hay sao a?!
Rất nực cười.
Có rất nhiều nghi vấn, nhưng Ly Hận Thiên lại không có thời gian mà suy nghĩ ra bất cứ manh mối nào cả. Y vốn nghĩ đã biết được một việc, ngày hôm qua hai người họ có phải hay không…
Làm sao người trong cuộc lại không nhận ra được việc này a?
Y rốt cuộc bị thượng không?!
Y cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, một lần rồi lại một lần. Trên người của y không có một chút dấu vết kỳ quái nào. Y cũng sờ soạng, càng không hề có cảm giác giống vậy, tiếp theo y cử động nghiêng eo qua trái rồi lại qua phải. Kết quả là, eo của y không xót, chân không đau, đi đường cũng có thể lại có sức…
Điều này chứng minh là căn bản không giống như là có chuyện gì phát sinh…
Thật sự là kì quái…
Ly Hận Thiên hồ nghi xốc tóc cầm lên. Y giống như chó nhỏ mà ở trên giường tháp, kiểm tra qua một lần. Nhưng y cũng không thấy có dấu vết khả nghi nào, mà quan trọng hơn là, trên chiếc giường này cũng có dấu vết để lại của chỉ có một người ngủ qua..
Người nọ không có ở lại chỗ này. hiết Lặc cũng không có trở về. Tối hôm qua, là y một mình trải qua.
Nghĩ như vậy, đầu của Ly Hận Thiên lại bắt đầu phát đau. Y đã hoàn toàn rời đi khỏi nơi đó, vì sao bọn hắn lại còn không muốn buông tha y nữa…
Ly Hận Thiên chính là đang xoa đầu. Nha hoàn liền đẩy cửa đi vào. Vì cửa phòng ở một bên khác của phòng này, Ly Hận Thiên nghe thấy âm thanh của các nàng, nhưng hai bên vẫn lại hoàn toàn không thấy lẫn nhau.
Nha hoàn này là được chỉ thị tới để hầu hạ y rửa mặt thay quần áo.
Ly Hận Thiên kêu các nàng cứ đặt những thứ này nọ để ở đó là được rồi. Y cũng nói, không cần các nàng hầu hạ. Đồng thời y cũng gọi lại mà hỏi một câu, chủ tử của nhà nàng đang ở đâu…
Nha hoàn nói, tối hôm qua Thiết Lặc kính rượu hỉ với tân khách, kính rượu cả một đêm. Sáng sớm hôm nay vốn định quay trở về phòng ngủ, nhưng lại bị kẻ khác thỉnh đi.
Thiết Lặc trước khi đi còn dặn dò các nàng, nhất định phải hầu hạ Ly Hận Thiên cho tốt.
Ly Hận Thiên rất kỳ quái. Theo lý thuyết, tân khách vốn rất nhiều đi, cũng nên biết điều mà để hắn quay về để nháo động phòng, tiếp theo vén khăn hỉ cho tân nương không phải sao. Dù thế nào thì Thiết Lặc cũng đã một đêm vẫn chưa trở về, là cái dạng tân khách gì đây, đến tận bây giờ cũng không để cho hắn về…
Hơn nữa tới sáng sớm của ngày tân hôn, liền đem Thiết Lặc mời đi đâu đó.
Giống như có chút không thích hợp.
Bất quá đúng lúc này Thiết Lặc lại không trở về được, bằng không hẳn vừa vặn sẽ đụng phải đi…
Đến lúc đó liền thật sự là nói không rõ.
Nếu lúc đó mà người nọ đã rời đi rồi, ngay sau khi Thiết Lặc dẫn mọi người đẩy ra cửa hỉ phòng ra, nhìn thấy tân nương nhà mình uống đến say mèm lại đang trần truồng nằm ngủ khò ở trên giường, chỉ sợ Thiết Lặc ở ngay tại hiện trường mà sắc mặt liền xấu đi…
Dù là ai cũng đều sẽ không nhịn được, huống chi là một bậc đế vương.
Sau đó hậu quả của y sẽ thành cái gì đây a…
Ly Hận Thiên lắc đầu, không hề muốn suy nghĩ tiếp nữa. Sau khi nha hoàn rời khỏi đây, y liền tự mình mặc quần áo vào. Y không có thói quen để kẻ khác hầu hạ y, tiếp theo thì cùng với cuộc sống ở Ly phủ cũng không có gì khác nhau. Thứ tự là dùng bữa, dùng xong thì ngẩn người…
Nha hoàn dẫn y đi dạo quanh phủ, muốn giúp y quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Ly Hận Thiên thì khác, y không chú ý lắm điều nha hoàn đang nói. Y chỉ cảm thấy thị vệ canh phòng xung quanh đây tựa hồ như rất nhiều người đi…
Nhưng không phải là tinh kỵ binh, mà là thị vệ của Bắc Chiêu.
Bất quá Ly Hận Thiên cũng không để ý, cứ như vậy, sau ngày thành thân đầu tiên có chút hỗn loạn thì bây giờ hầu như y đều được an ổn mà trôi qua. Khi đến bữa tối, y cố ý mà ngồi chờ Thiết Lặc, bất quá hạ nhân có báo lại, nói hôm nay Thiết Lặc sẽ không quay về để dùng bữa được…
Sau khi dùng bữa xong qua một lát sau, Ly Hận Thiên liền tự mình đi ngủ trước. Bởi vì y lại nhận được thông tri nói, tối nay Thiết Lặc vẫn chưa thể hồi phủ được…
Thẳng đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, Ly Hận Thiên vẫn còn đang suy ngẫm, cái tên Thiết Lặc này làm sao lại liền bận rộn như vậy…
Bận rộn đến mức từ sau khi hai người họ, lại chưa thấy nhau lại được một lần nào nữa…
Bất quá như vậy cũng không tệ, y tuyệt không quá để ý việc chỉ có một mình y trong phòng, và y cũng không cô đơn đến mức nằm trên giường mà vẫn ngủ không được a…
Một đêm này, là chân chính an bình vô sự. Qua ngày hôm sau, Ly Hận Thiên nghĩ rằng Thiết Lặc sẽ trở về, nhưng mà, mắt thấy thời gian từng chút một đã trôi qua, lại đến buổi tối, cũng vẫn lặp lại một trình tự như hôm qua…
Ly Hận Thiên có chút buồn bực.
Rất nhanh liền đến ngày thứ ba, dựa theo lễ tiết, hôm nay là ngày quay trở về nhà thăm bố mẹ ruột của cô dâu, cũng chính là sau tân hôn, ba ngày thì lại gặp mặt. Y cùng Thiết Lặc cần phải cùng nhau mà trở lại Ly phủ. Buổi sáng, nha hoàn đưa tới một bộ đồ mới, quần áo kia có chút rườm rà. Ly Hận Thiên đang ở dưới sự giúp đỡ của nha hoàn mà mặc quần áo, chờ sau khi y dùng cơm xong, bên ngoài cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Khiến y cảm thấy ngoài ý muốn là, Thiết Lặc nhiều ngày không thấy đang đứng ở bên cạnh cỗ kiệu, Ly Hận Thiên nhìn thấy hắn đầu tiên là sửng sốt một chút. Y đang cân nhắc xem cần phải cùng Thiết Lặc chào hỏi ra sao đây. Tuy rằng hai người họ đã là vợ chồng, nhưng từ sau khi bái đường, hai người họ lại chưa thấy qua nhau lần nào nữa. Với lại, bởi vì lúc trước hại người họ lại không quá quen thuộc, có chút xa lạ là tất nhiên.
Bất quá điều Ly Hận Thiên lo lắng tuyệt đối là dư thừa, khi y mới vừa bước đi tiến lên tới trước, Thiết Lặc liền giúp y vén lên rèm che của cỗ kiệu, cũng cười nhẹ mà khen y nói rằng, một thân trang phục này mặc lên người y rất xinh đẹp…
Quần áo này là do Thiết Lặc chỉ thị cho người làm ra, Ly Hận Thiên thực tự nhiên mà đáp lại một câu “ánh mắt của ngươi thật không sai" liền tiến vào bên trong cỗ kiệu. Bất quá y mới vừa ngồi xuống, Thiết Lặc cũng liền đi theo vào, Ly Hận Thiên hồ nghi nhìn hắn. Y rõ ràng nhìn thấy, bên cạnh cỗ kiệu này còn có một con ngựa, Thiết Lặc hẳn là phải cưỡi ngựa đi theo kiệu này mới đúng chứ nhỉ.
Suy đoán của y rất là chính xác. Thiết Lặc vừa tiến vào, bên ngoài đã có tiếng nữ nhân đang kêu lên, nàng nói việc này không đúng với lễ tiết, hẳn là cỗ kiệu phải đi ở phía trước, chứ hai người họ không thể ngồi cùng một chiếc kiệu được đâu.
Bất quá Thiết Lặc căn bản không để ý tới lời nàng nói, hắn lệnh cho kiệu phu nâng kiệu lên, sau một trận lung lay nhấc lên, cỗ kiệu liền vững vàng di chuyển.
Cỗ kiệu này vốn rất lớn, hai người ngồi cùng cũng không tốn sức. Nhưng trong không gian kín mà lại có hai nam nhân ngồi cùng nhau thì có chút chật. Hơn nữa thân thể của Thiết Lặc lại còn cường tráng như vậy, hắn vừa ngồi xuống, không gian ở bên trong kiệu nhất thời bị thu hẹp lại không ít.
– Ngươi không biết là, cỗ kiệu này mà hai người cùng nhau ngồi, có chút chật hay sao?
Ý tứ của Ly Hận Thiên bảo Thiết Lặc vẫn nên ra ngoài mà cưỡi ngựa đi theo kiệu đi, một đường mà ngồi trong chỗ chật chội như vậy mà đến Ly phủ, sẽ không thể có nhiều thoải mái rồi a.
Thiết Lặc cười nhẹ mà lắc đầu, cũng thuận thế cầm lấy bàn tay của Ly Hận Thiên, nâng lên mà thưởng thức,
– Ta nghĩ nhân lúc có cơ hội lần này, mà cùng ngươi hảo hảo ôn tồn ở bên nhau mà thôi.
Ly Hận Thiên cũng không có nắm tay lại mà rút về, cũng không nói ra lời nào muốn hắn đi ra ngoài nữa, càng không đáp lại lời nói không đứng đắn kia của hắn, y liếc mắt nhìn Thiết Lặc một cái, mở miệng hỏi ra vấn đề mà y vẫn muốn biết.
– Hai ngày này, ngươi là đang bận cái gì sao? Bận rộn đến mức phủ của mình cũng không trở về.
Thiết Lặc không nghĩ tới, Ly Hận Thiên sẽ dùng loại khẩu khí chất vấn này lại thực tự nhiên mà hỏi hắn đã di đâu, giống như là y đã thật sự hòa nhập vào thân phận mới này rồi vậy…
Không phải Ly Hận Thiên của Nam Triều, mà chỉ là phi tử của Thiết Lặc hắn vậy…
Việc này tuyệt đối đã nằm ra ngoài dự kiến của hắn, bất quá, Thiết Lặc đối với việc này, rất là vừa lòng.
Ly Hận Thiên đột ngột nói là phải gả cho hắn, Thiết Lặc không phải là đã không có nghĩ tới nguyên do trong đó, chuyển biến rất đột ngột, cũng có chút chủ động quá mức, còn gấp gáp muố mau mau nhanh chóng mà thành hôn…
Hành động của Ly Hận Thiên rất là quái dị.
Thiết Lặc luôn luôn ở vị trí bất động thanh sắc mà quan sát, nhưng trong lúc này hắn vẫn để kẻ khác lo liệu chuẩn bị cho hôn sự của hai người họ. Hắn vẫn ttiếp thu ý tứ của Ly Hận Thiên bày ra mà làm theo. Dù là Ly Hận Thiên có suy nghĩ ra sao, nếu y đã dám gả đi, thì Thiết Lặc hắn đây, cũng sẽ không có còn gì phải sợ nữa.
Hắn đã nhìn trúng y, thì Ly Hận Thiên sớm hay muộn gì thì cũng đều là người của hắn.
Ly Hận Thiên không đơn giản. Thiết Lặc hiểu rất rõ ràng. Nhưng biểu hiện lúc này của Ly Hận Thiên phảng phất như là đang nói, hắn chỉ là đang đa tâm mà thôi.
– Còn không phải là do một đám nhi tử bảo bối này của ngươi, bọn hắn luôn luôn tới tìm ta mà gây phiền toái…
Trong giọng nói của Thiết Lặc, tựa hồ như còn mang theo một chút ý tứ oán giận.
Nhưng khi nói ra những lời này, đôi mắt thâm thúy kia của Thiết Lặc, cũng vẫn nhìn Ly Hận Thiên không chuyển mắt…
Hình như là muốn từ trên mặt y, mà tìm ra được một chút dấu vết lưu lại nào đó.
Khi nghe được những lời này, Ly Hận Thiên chọn mi. Y vẫn không hiểu, việc này thì cùng với mấy tên bạch nhãn lang kia, thì có liên quan gì a?
Chuyện của ngày hôm qua y cũng còn không nhớ rõ nữa là. Nhưng mà hình ảnh cuối cùng là hoàn cảnh y cùng với người nọ uống rượu thì y vẫn còn chưa quên, chỉ là từ khi nào thì y đã chạy lên mà nằm ở trên giường a…
Bức rèm che ở trước mặt bức rèm lẳng lặng, buông ra mà rũ xuống. Theo ánh mặt trời đang chiếu sáng vào phòng, mà từng hạt châu ánh sáng lấp lánh trải dài xuống, rạng rỡ lại huy hoàng. Hỉ bào màu đỏ tươi của y đang bị vướng lại ở chỗ bức rèm một nửa ở trong, một nửa lại lộ ra bên ngoài. Ly Hận Thiên không có tâm trạng nào mà đi nghiên cứu, ánh nắng soi rọi xuống, in lên trên vải vóc quần áo thì nhìn ngắm ra có bao nhiêu đẹp đẽ. Việc mà y quan tâm là, y phục này không phải là do chính y cởi bỏ ra…
Nếu đúng là do chính y làm, chẳng lẽ một bên y lại vừa bước đi hướng tới trên giường nằm, một bên lại vừa biểu diễn múa thoát y sao…
Loại khả năng này tính ra là không nhỏ đi, chỉ là, vì sao đến nội sam y cũng thoát ra a?!
Không thể phủ nhận, chăn của Thiết Lặc không tệ, chăn bông bằng lụa thêu tay, phủ ở trên người, cảm giác mặt vải dán lên trên da thịt rất là tốt. Bất quá, cái này cũng không phải là trọng điểm a. Trọng điểm là vì sao y lại có thể cảm nhận được là xúc cảm của cái chăn này có bao nhiêu tốt a?
Cảm giác vải dệt của chiếc chăn này lướt qua da thịt, chân thật như vậy, rõ ràng như vậy, toàn thân thể y, ở mỗi một chỗ, đều có cảm giác được rất rõ ràng …
Lý do này rất đơn giản, là bởi vì y không có mặc quần áo.
Trong nháy mắt, Ly Hận Thiên liền bật dậy mà từ trong chăn đi ra. Y lập tức đã biết, y lại không có mặc nội sam ở bên trong, kể cả tiết khố cũng không có.
Bởi vậy suy đoán là, rất có thể quần áo này vốn không phải do chính y cởi ra a.
Y sẽ không cởi đến sạch sẽ như vậy.
Nam nhân đến thời gian kêu rên cũng đều không có. Một bên y vừa mắng mấy tên bạch nhãn lang không có lương tâm kia, một bên lại vừa sờ soạng kiểm tra thân thể. Hôm qua là ngày thành thân của y, tối hôm qua cũng là đêm tân hôn của y a…
Việc này chứng minh rằng hôn lễ này, xem như đã bị phá hỏng rồi sao?
Rốt cuộc bọn hắn cũng đạt được mong muốn…
Bản thân y còn có gì nữa…
Y không cần phải xúi quẩy vậy chứ a?!
Y nghĩ rằng, người nọ ăn mặc thành như vậy, là muốn đem y mang đi. Nhưng trên thực tế lại giống như không phải là như thế, ngay từ đầu hắn đã không có ý định dẫn y đi, nhưng cũng để lại cho y sự trì hoãn vô hạn…
Hay là nói ở giữa đường thực hiện thì hắn lại thay đổi chủ ý? Đột nhiên không muốn dẫn y đi nữa sao…
Lại hoặc là, tên kia làm rất đãng trí đi, đến lúc rời khỏi lại quên đem quên y theo sao?
Xong việc, mặc quần lên, liền đem y quên mất hay sao…
Ly Hận Thiên đột nhiên muốn che mặt mà khóc không ra nước mắt…
Y thật sự là một tấn bi kịch tổng hợp mà…
Ly Hận Thiên không muốn biết hắn là ai. Nhưng mà y lại nhịn không được mà ở lúc này lại suy đoán. Xem xét lại ngày hôm qua, thái độ cùng biểu tình của Mộc Nhai và Văn Diệu đã tức giận như vậy. Nếu là hai người hắn, hẳn là y đã bị mang đi chứ không còn ở lại nơi này…
Chẳng lẽ là Ly Lạc? Bởi vì y không chấp nhận việc an bài của hắn, nên hắn mới đích thân tìm đến đây?
Nhưng mấu chốt là giải thích vì sao mà y vẫn còn ở lại nơi này a. Chẳng lẽ thật là bởi vì hai suy đoán vừa rồi chỉ toàn vớ vẩn thôi sao?
Ly Hận Thiên lắc đầu…
Hay là, Khâm Mặc?
Ngày hôm qua, giống như là từ đầu tới cuối y cũng chưa từng nhìn thấy Khâm Mặc…
Nhớ tới phỏng đoán lần trước, Ly Hận Thiên cảm thấy, khả năng là Khâm Mặc rất lớn. Lần này lại xuất hiện quỷ vô lại, hẳn chính là vì năng lực thông linh của hắn đi. Nhưng vì sao hắn lại làm như vậy a? Lần trước, nếu là vì nhắm vào Mộc Nhai, y còn có thể lý giải, lúc này đây thì là vì cái gì chứ…
Mục đích của việc này, Ly Hận Thiên nghĩ mãi cũng không ra.
Là vì muốn để y ở trước mặt của Thiết Lặc phải chịu nhục nhã sao?
Nhưng mà, lại không giống a…
Ít nhất y cũng không giống lần trước mà đối xử tàn nhẫn với y như vậy. Còn ngồi xuống cùng y, tâm bình khí hòa mà uống rượu, nói chuyện phiếm. Đương nhiên, toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình y tự quyết định rót rượu nói chuyện liên tục. Người nọ căn bản không có mở miệng ra đáp lại. Về sau khi y say, hắn có nói gì đó, Ly Hận Thiên đã không nhớ rõ ràng lắm…
Men rượu có là tuy chậm nhưng ngấm vào rồi lại có tác dụng rất lớn. Trí nhớ của y chỉ còn dừng lại ở hình ảnh cuối cùng là lúc y bị người nọ kéo vào trong lòng…
Hai người họ hình như còn hàn huyên một chút gì đó, nhưng Ly Hận Thiên lại thật sự nhớ không ra.
Còn có mục đích của hắn khi tới nơi này, thật sự chỉ là vì muốn bồi y uống rượu nói chuyện tào lao hay sao a?!
Rất nực cười.
Có rất nhiều nghi vấn, nhưng Ly Hận Thiên lại không có thời gian mà suy nghĩ ra bất cứ manh mối nào cả. Y vốn nghĩ đã biết được một việc, ngày hôm qua hai người họ có phải hay không…
Làm sao người trong cuộc lại không nhận ra được việc này a?
Y rốt cuộc bị thượng không?!
Y cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, một lần rồi lại một lần. Trên người của y không có một chút dấu vết kỳ quái nào. Y cũng sờ soạng, càng không hề có cảm giác giống vậy, tiếp theo y cử động nghiêng eo qua trái rồi lại qua phải. Kết quả là, eo của y không xót, chân không đau, đi đường cũng có thể lại có sức…
Điều này chứng minh là căn bản không giống như là có chuyện gì phát sinh…
Thật sự là kì quái…
Ly Hận Thiên hồ nghi xốc tóc cầm lên. Y giống như chó nhỏ mà ở trên giường tháp, kiểm tra qua một lần. Nhưng y cũng không thấy có dấu vết khả nghi nào, mà quan trọng hơn là, trên chiếc giường này cũng có dấu vết để lại của chỉ có một người ngủ qua..
Người nọ không có ở lại chỗ này. hiết Lặc cũng không có trở về. Tối hôm qua, là y một mình trải qua.
Nghĩ như vậy, đầu của Ly Hận Thiên lại bắt đầu phát đau. Y đã hoàn toàn rời đi khỏi nơi đó, vì sao bọn hắn lại còn không muốn buông tha y nữa…
Ly Hận Thiên chính là đang xoa đầu. Nha hoàn liền đẩy cửa đi vào. Vì cửa phòng ở một bên khác của phòng này, Ly Hận Thiên nghe thấy âm thanh của các nàng, nhưng hai bên vẫn lại hoàn toàn không thấy lẫn nhau.
Nha hoàn này là được chỉ thị tới để hầu hạ y rửa mặt thay quần áo.
Ly Hận Thiên kêu các nàng cứ đặt những thứ này nọ để ở đó là được rồi. Y cũng nói, không cần các nàng hầu hạ. Đồng thời y cũng gọi lại mà hỏi một câu, chủ tử của nhà nàng đang ở đâu…
Nha hoàn nói, tối hôm qua Thiết Lặc kính rượu hỉ với tân khách, kính rượu cả một đêm. Sáng sớm hôm nay vốn định quay trở về phòng ngủ, nhưng lại bị kẻ khác thỉnh đi.
Thiết Lặc trước khi đi còn dặn dò các nàng, nhất định phải hầu hạ Ly Hận Thiên cho tốt.
Ly Hận Thiên rất kỳ quái. Theo lý thuyết, tân khách vốn rất nhiều đi, cũng nên biết điều mà để hắn quay về để nháo động phòng, tiếp theo vén khăn hỉ cho tân nương không phải sao. Dù thế nào thì Thiết Lặc cũng đã một đêm vẫn chưa trở về, là cái dạng tân khách gì đây, đến tận bây giờ cũng không để cho hắn về…
Hơn nữa tới sáng sớm của ngày tân hôn, liền đem Thiết Lặc mời đi đâu đó.
Giống như có chút không thích hợp.
Bất quá đúng lúc này Thiết Lặc lại không trở về được, bằng không hẳn vừa vặn sẽ đụng phải đi…
Đến lúc đó liền thật sự là nói không rõ.
Nếu lúc đó mà người nọ đã rời đi rồi, ngay sau khi Thiết Lặc dẫn mọi người đẩy ra cửa hỉ phòng ra, nhìn thấy tân nương nhà mình uống đến say mèm lại đang trần truồng nằm ngủ khò ở trên giường, chỉ sợ Thiết Lặc ở ngay tại hiện trường mà sắc mặt liền xấu đi…
Dù là ai cũng đều sẽ không nhịn được, huống chi là một bậc đế vương.
Sau đó hậu quả của y sẽ thành cái gì đây a…
Ly Hận Thiên lắc đầu, không hề muốn suy nghĩ tiếp nữa. Sau khi nha hoàn rời khỏi đây, y liền tự mình mặc quần áo vào. Y không có thói quen để kẻ khác hầu hạ y, tiếp theo thì cùng với cuộc sống ở Ly phủ cũng không có gì khác nhau. Thứ tự là dùng bữa, dùng xong thì ngẩn người…
Nha hoàn dẫn y đi dạo quanh phủ, muốn giúp y quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Ly Hận Thiên thì khác, y không chú ý lắm điều nha hoàn đang nói. Y chỉ cảm thấy thị vệ canh phòng xung quanh đây tựa hồ như rất nhiều người đi…
Nhưng không phải là tinh kỵ binh, mà là thị vệ của Bắc Chiêu.
Bất quá Ly Hận Thiên cũng không để ý, cứ như vậy, sau ngày thành thân đầu tiên có chút hỗn loạn thì bây giờ hầu như y đều được an ổn mà trôi qua. Khi đến bữa tối, y cố ý mà ngồi chờ Thiết Lặc, bất quá hạ nhân có báo lại, nói hôm nay Thiết Lặc sẽ không quay về để dùng bữa được…
Sau khi dùng bữa xong qua một lát sau, Ly Hận Thiên liền tự mình đi ngủ trước. Bởi vì y lại nhận được thông tri nói, tối nay Thiết Lặc vẫn chưa thể hồi phủ được…
Thẳng đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, Ly Hận Thiên vẫn còn đang suy ngẫm, cái tên Thiết Lặc này làm sao lại liền bận rộn như vậy…
Bận rộn đến mức từ sau khi hai người họ, lại chưa thấy nhau lại được một lần nào nữa…
Bất quá như vậy cũng không tệ, y tuyệt không quá để ý việc chỉ có một mình y trong phòng, và y cũng không cô đơn đến mức nằm trên giường mà vẫn ngủ không được a…
Một đêm này, là chân chính an bình vô sự. Qua ngày hôm sau, Ly Hận Thiên nghĩ rằng Thiết Lặc sẽ trở về, nhưng mà, mắt thấy thời gian từng chút một đã trôi qua, lại đến buổi tối, cũng vẫn lặp lại một trình tự như hôm qua…
Ly Hận Thiên có chút buồn bực.
Rất nhanh liền đến ngày thứ ba, dựa theo lễ tiết, hôm nay là ngày quay trở về nhà thăm bố mẹ ruột của cô dâu, cũng chính là sau tân hôn, ba ngày thì lại gặp mặt. Y cùng Thiết Lặc cần phải cùng nhau mà trở lại Ly phủ. Buổi sáng, nha hoàn đưa tới một bộ đồ mới, quần áo kia có chút rườm rà. Ly Hận Thiên đang ở dưới sự giúp đỡ của nha hoàn mà mặc quần áo, chờ sau khi y dùng cơm xong, bên ngoài cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Khiến y cảm thấy ngoài ý muốn là, Thiết Lặc nhiều ngày không thấy đang đứng ở bên cạnh cỗ kiệu, Ly Hận Thiên nhìn thấy hắn đầu tiên là sửng sốt một chút. Y đang cân nhắc xem cần phải cùng Thiết Lặc chào hỏi ra sao đây. Tuy rằng hai người họ đã là vợ chồng, nhưng từ sau khi bái đường, hai người họ lại chưa thấy qua nhau lần nào nữa. Với lại, bởi vì lúc trước hại người họ lại không quá quen thuộc, có chút xa lạ là tất nhiên.
Bất quá điều Ly Hận Thiên lo lắng tuyệt đối là dư thừa, khi y mới vừa bước đi tiến lên tới trước, Thiết Lặc liền giúp y vén lên rèm che của cỗ kiệu, cũng cười nhẹ mà khen y nói rằng, một thân trang phục này mặc lên người y rất xinh đẹp…
Quần áo này là do Thiết Lặc chỉ thị cho người làm ra, Ly Hận Thiên thực tự nhiên mà đáp lại một câu “ánh mắt của ngươi thật không sai" liền tiến vào bên trong cỗ kiệu. Bất quá y mới vừa ngồi xuống, Thiết Lặc cũng liền đi theo vào, Ly Hận Thiên hồ nghi nhìn hắn. Y rõ ràng nhìn thấy, bên cạnh cỗ kiệu này còn có một con ngựa, Thiết Lặc hẳn là phải cưỡi ngựa đi theo kiệu này mới đúng chứ nhỉ.
Suy đoán của y rất là chính xác. Thiết Lặc vừa tiến vào, bên ngoài đã có tiếng nữ nhân đang kêu lên, nàng nói việc này không đúng với lễ tiết, hẳn là cỗ kiệu phải đi ở phía trước, chứ hai người họ không thể ngồi cùng một chiếc kiệu được đâu.
Bất quá Thiết Lặc căn bản không để ý tới lời nàng nói, hắn lệnh cho kiệu phu nâng kiệu lên, sau một trận lung lay nhấc lên, cỗ kiệu liền vững vàng di chuyển.
Cỗ kiệu này vốn rất lớn, hai người ngồi cùng cũng không tốn sức. Nhưng trong không gian kín mà lại có hai nam nhân ngồi cùng nhau thì có chút chật. Hơn nữa thân thể của Thiết Lặc lại còn cường tráng như vậy, hắn vừa ngồi xuống, không gian ở bên trong kiệu nhất thời bị thu hẹp lại không ít.
– Ngươi không biết là, cỗ kiệu này mà hai người cùng nhau ngồi, có chút chật hay sao?
Ý tứ của Ly Hận Thiên bảo Thiết Lặc vẫn nên ra ngoài mà cưỡi ngựa đi theo kiệu đi, một đường mà ngồi trong chỗ chật chội như vậy mà đến Ly phủ, sẽ không thể có nhiều thoải mái rồi a.
Thiết Lặc cười nhẹ mà lắc đầu, cũng thuận thế cầm lấy bàn tay của Ly Hận Thiên, nâng lên mà thưởng thức,
– Ta nghĩ nhân lúc có cơ hội lần này, mà cùng ngươi hảo hảo ôn tồn ở bên nhau mà thôi.
Ly Hận Thiên cũng không có nắm tay lại mà rút về, cũng không nói ra lời nào muốn hắn đi ra ngoài nữa, càng không đáp lại lời nói không đứng đắn kia của hắn, y liếc mắt nhìn Thiết Lặc một cái, mở miệng hỏi ra vấn đề mà y vẫn muốn biết.
– Hai ngày này, ngươi là đang bận cái gì sao? Bận rộn đến mức phủ của mình cũng không trở về.
Thiết Lặc không nghĩ tới, Ly Hận Thiên sẽ dùng loại khẩu khí chất vấn này lại thực tự nhiên mà hỏi hắn đã di đâu, giống như là y đã thật sự hòa nhập vào thân phận mới này rồi vậy…
Không phải Ly Hận Thiên của Nam Triều, mà chỉ là phi tử của Thiết Lặc hắn vậy…
Việc này tuyệt đối đã nằm ra ngoài dự kiến của hắn, bất quá, Thiết Lặc đối với việc này, rất là vừa lòng.
Ly Hận Thiên đột ngột nói là phải gả cho hắn, Thiết Lặc không phải là đã không có nghĩ tới nguyên do trong đó, chuyển biến rất đột ngột, cũng có chút chủ động quá mức, còn gấp gáp muố mau mau nhanh chóng mà thành hôn…
Hành động của Ly Hận Thiên rất là quái dị.
Thiết Lặc luôn luôn ở vị trí bất động thanh sắc mà quan sát, nhưng trong lúc này hắn vẫn để kẻ khác lo liệu chuẩn bị cho hôn sự của hai người họ. Hắn vẫn ttiếp thu ý tứ của Ly Hận Thiên bày ra mà làm theo. Dù là Ly Hận Thiên có suy nghĩ ra sao, nếu y đã dám gả đi, thì Thiết Lặc hắn đây, cũng sẽ không có còn gì phải sợ nữa.
Hắn đã nhìn trúng y, thì Ly Hận Thiên sớm hay muộn gì thì cũng đều là người của hắn.
Ly Hận Thiên không đơn giản. Thiết Lặc hiểu rất rõ ràng. Nhưng biểu hiện lúc này của Ly Hận Thiên phảng phất như là đang nói, hắn chỉ là đang đa tâm mà thôi.
– Còn không phải là do một đám nhi tử bảo bối này của ngươi, bọn hắn luôn luôn tới tìm ta mà gây phiền toái…
Trong giọng nói của Thiết Lặc, tựa hồ như còn mang theo một chút ý tứ oán giận.
Nhưng khi nói ra những lời này, đôi mắt thâm thúy kia của Thiết Lặc, cũng vẫn nhìn Ly Hận Thiên không chuyển mắt…
Hình như là muốn từ trên mặt y, mà tìm ra được một chút dấu vết lưu lại nào đó.
Khi nghe được những lời này, Ly Hận Thiên chọn mi. Y vẫn không hiểu, việc này thì cùng với mấy tên bạch nhãn lang kia, thì có liên quan gì a?
Tác giả :
Lạc Dận