Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 62: Xướng tuồng
Lần thứ hai mà Ly Hận Thiên trải qua cái cảm giác không có bất kì một động tác tiền diễn nào đã bị tiến vào.
Thân thể của y bị Mộc Nhai làm cho mềm nhũn xuống, giống như một vũng nước. Trong nháy mắt khi Mộc Nhai ngang ngược xâm nhập vào, toàn thân y liền hung hăng mà cương cứng cả người. Mỗi một khối cơ thịt đều bị căng ra đến gắt gao, ngay cả gân xanh đều nổi gồ lên trên da.
Mộc Nhai vỗ mông nam nhân. Hắn muốn y thả lỏng thân thể ra một chút, cũng mắng y là bộ muốn đem cái của hắn cắn đứt đi mới vừa lòng đúng không. Ly Hận Thiên không có tâm trạng mà ba hoa cùng hắn. Có trời mới biết thân thể y có bao nhiêu khó chịu. Nếu thật sự có thể đem cái nghiệt căn kia của Mộc Nhai cắn đứt đi thì thật tốt. Y thật sự đã nghĩ muốn cũng hắn đồng quy vu tận…
Lần này, Mộc Nhai thực sự thượng y rất là chính xác. Cùng với vài lần làm trước đây là khác nhau, hắn là muốn cùng y làm.
Nhưng bây giờ lại là cưỡng bức.
Mộc Nhai vừa đút vào nhưng không có lập tức động. Hắn cau mày đợi ở trong chốc lát. Hắn vẫn không thích nổi cái cảm giác loại khô sáp này. Nhưng lại không còn cách nào khác, nam nhân chọc đến hắn quá nhiều lần. Hắn phải dạy dỗ y một lần mới được.
Hắn biết thân thể nam nhân cũng rất khó chịu. Ly Hận Thiên hơi nhíu mi, bộ dáng ẩn nhẫn của y lại rất dễ nhìn, biểu tình thật sự là khiến cho người ở trên thân y, chỉ muốn chà đạp thêm mà thôi. Hình ảnh này khiến cho nam căn ở dưới thân của Mộc Nhai lại trướng lên vài phần. Một bên hắn vừa mắng Ly Hận Thiên không biết xấu hổ, nơi nơi đi câu dẫn nam giới, một bên bắt đầu thô lỗ mà cử động eo…
Ly Hận Thiên bị hắn đâm vào một cái rồi lại một cái. Phía sau lưng y bị đẩy mà ma sát lên trên bề mặt của thân cây, dưới tác động đó những lọn tóc của y cũng bị vướng vào vỏ cây, tiếp theo tóc y giống như bị kẻ khác bứt từng sợi từng sợi vậy. Một chân của y thì đang gác ở trên người của Mộc Nhai. Một chân lại rớt xuống bị đặt ở phía dưới. Hai chân bị tách ra đến cực hạn. Nhưng lại không thể bị gãy xương được, chỉ là thân thể có chút đè ép vất vả…
Ly Hận Thiên nhìn ra, Mộc Nhai không phải muốn cùng y làm mà hắn chỉ đơn giản là muốn tra tấn y mà thôi.
Mộc Nhai ôm y tựa vào thân cây làm đến một lúc. Tiếp theo, hắn đột ngột dừng lại, tay hắn buông cổ tay y ra, rời đi, thân thể nam nhân liền mất điểm tựa mà trượt xuống dưới. Hai chân của Ly Hận Thiên mềm nhũn, lui lại một chút, liền trực tiếp quỳ trên mặt đất. Nam căn của Mộc Nhai cũng theo đó mà ‘phù’ một tiếng mà nhanh chóng trượt ra khỏi thân thể y.
So với hơi thở hỗn loạn của nam nhân, Mộc Nhai lại giống như là không có phát sinh bất kì việc gì. Hắn đứng ở bên cạnh, từ trên cao mà nhìn xuống một thân chật vật của nam nhân. Trong giây lát tiếp theo, âm thanh lạnh lùng vang lên…
– Nhặt lên.
Mí mắt của Mộc Nhai thùy xuống. Vẻ mặt của hắn là lạnh lùng mà trước nay chưa từng có. Ngay từ đầu bộ dáng của hai người họ không giống như đang làm, mà như là đang đánh nhau thì đúng hơn. Hắn là người thắng, đứng ở trên đài cao mà phủ cái bóng của mình xuống, nhìn tới kẻ thua cuộc mà bị hắn đánh rớt xuống lôi đài.
Mộc Nhai cầm chiếc hộp trong tay mà ném xuống đất. Trong lúc này Ly Hận Thiên liền định nếu Mộc Nhai không để y lấy lại, y cũng sẽ nhặt lên. Mặc kệ là ngã, quăng đi, vật này cũng không thể để lại ở Mạt Nhai cư này được. Nhưng tay y vừa vươn đến bắt lấy chiếc hộp kia, đã bị Mộc Nhai lập tức kéo thân thể y lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, Mộc Nhai lại hung hăng đâm sâu vào thân thể y.
Ly Hận Thiên bị hắn đâm mạnh đến mức thân thể của y nhất thời bị đẩy tiến về phía trước. Lần này, nội tạng của y phảng phất như đều bị tên Mộc Nhai kia đâm đến muốn lọt ra khỏi thân thể…
Y bị ăn đau liền “ngô" một tiếng. Mộc Nhai lại hoàn toàn không để ý tới y. Hắn ôm lấy eo của nam nhân mà điều chỉnh lại vị trí. Ly Hận Thiên bị hắn túm lấy cả người y lên chỉ có thể đem mũi chân chạm xuống dưới mặt đất. Y nghĩ rằng Mộc Nhai là muốn dùng tư thế này làm, lại không nghĩ rằng, Mộc Nhai là đang giúp thân thể y di chuyển về phía trước mà đi.
Tư thế đứng như vậy cũng đã đủ vất vả lắm rồi, còn muốn y bước đi mà di chuyển tới trước. Ly Hận Thiên không nghĩ sẽ đi, Mộc Nhai liền hung hăng đâm tới, đẩy thân thể y tiến tới…
Hoàn toàn không cho y có một lối thoát để trốn tránh được.
Mộc Nhai tiến vào quá sâu, hoàn toàn thâm nhập vào tận sâu nhất ở bên trong. Y có cảm giác tựa như là chỉ cần ở nháy mắt tiếp theo, thành ruột của y nếu cứ bị nghiệt căn đâm như vậy nhất định sẽ không chống đỡ nổi mà sẽ vỡ ra mất. Cảm giác này không phải là loại thoải mái kéo đến do làm tình mà, mà chỉ duy nhất có một cảm xúc đau đớn bén nhọn mà lan tràn nhưng chỉ có nghẹn lại ở bên trong.
Ly Hận Thiên không còn có cách khác. Y chỉ có thể theo cường độ của Mộc Nhai đưa đẩy mà thân thể di chuyển đi về phía trước …
Vườn này cách phòng ngủ của Mộc Nhai không xa. Nhưng hai người họ lại giằng co trong thời gian rất lâu mới tới nơi được, nhìn thấy cửa phòng. Ly Hận Thiên rốt cục cũng có thể hít thở nhẹ nhàng rồi. Hiển nhiên đây đều là y bị bắt buộc. Nhưng hiện tại lúc này mà không có người ở chỗ này thấy được cảnh này, tâm y còn có thể có chút dễ chịu. Ít nhất vẫn còn mặt mũi. Ngay lúc vừa rồi, khi y bị Mộc Nhai ép buộc, vài lần y có nghe thấy được tiếng bước chân……
Thực dồn dập.
Chắc là đã biết hai người họ đang làm cái gì rồi, nên mới thong thả vội vàng mà tránh đi.
Đây là điều mà Ly Hận Thiên không muốn nhìn thấy nhất. Mối quan hệ này của hai người, y không nghĩ sẽ để cho người ngoài biết được. Nói ra sao thì hai người họ cũng là phụ tử, huyết mạch tương liên. Hai người họ làm sao lại có thể đối diện với miệng của người đời bêu rếu từ xa đến gần. Huống chi, Mộc Nhai còn là quan viên…
Việc này truyền ra ngoài, thể diện của hai người còn đặt vô chỗ nào nữa đây…
Nhưng Mộc Nhai hình như lại không hề để ý đến mặt mũi làm loại chuyện này nọ. Hắn muốn làm, thì hắn cũng sẽ mặc kệ là bản thân hắn đang ở chỗ nào…
Mộc Nhai dẫn y vào phòng. Cửa từ phía sau bị Mộc Nhai đá một phát liền ‘ầm’ một tiếng. Âm thanh này thiếu chút nữa khiến cho đầu gối của Ly Hận Thiên mềm nhũn, trực tiếp mà quỳ ở trên mặt đất, vô luận là tinh thần hay là thân thể, y đều đã tới cực hạn…
– Thật chậm.
Tâm của Ly Hận Thiên còn đang treo lơ lửng còn chưa kịp buông xuống. Từ trong phòng liền đột ngột mà truyền ra một giọng nói lạnh nhạt. Âm thanh kia y rất quen thuộc. Cho dù là cách một cánh cửa, y biết chủ nhân của giọng nói này là ai.
Cả người Ly Hận Thiên lập tức cứng ngắc.
Y đến thở mạnh cũng không dám hô hấp tiếp.
Y thật cẩn thận mà quay đầu nhìn Mộc Nhai. Y sợ bản thân mình phát ra âm thanh, bị người trong phòng phát hiện ra.
Biểu hiện kích động cùng nôn nóng của Ly Hận Thiên chỉ đổi lấy một tiếng cười lạnh của Mộc Nhai…
– Làm sao, ngươi sợ bị hắn nhìn thấy?
Mộc Nhai dán vào lỗ tai y mà hỏi. Giọng nói kia phảng phất như là trực tiếp mà đâm vào màng nhĩ của Ly Hận Thiên, không có một chút sót một chữ nào mà lọt ra bên ngoài.
Ly Hận Thiên lắc đầu, lại gật đầu. Trên thân y nhúc nhich, cố gắng để nghiệt căn ở trong thân thể y không trướng to hơn nữa. Y dùng một loại tư thế cực kỳ vặn vẹo mà bắt lấy cánh tay của Mộc Nhai mà nói,
– Mộc Nhai. Ta xin ngươi, đừng làm cho hắn phát hiện ra hai chúng ta như thế này.
– Ngươi vừa thấy hắn, lập tức liền lại để ý hắn như vậy?
Nhìn thấy biểu tình bối rối kia của nam nhân kia, Mộc Nhai đột nhiên rất muốn cất tiếng cười to. Hắn còn chưa từng nhìn thấy bộ dạng hèn mọn như vậy của Ly Hận Thiên.
Kẻ nọ ở trong mắt Ly Hận Thiên liền quan trọng như vậy sao…
Ly Hận Thiên cắn môi. Y không tiếng động mà lắc đầu. Y dùng ánh mắt mà nói cho Mộc Nhai biết, chỉ cần không để kẻ nọ phát hiện ra, bảo y làm cái gì cũng đều được…
Thật là bi thương làm sao. Mộc Nhai tươi cười càng lớn hơn nữa.
Hắn cắn cắn lỗ tai của Ly Hận Thiên, nói một câu,
– Cha, ta nghe lời ngươi.
Nam nhân nhẹ nhàng thở ra. Lúc này Mộc Nhai bắt đầu vén lên vạt áo đã hỗn độn không chịu nổi, từ phía sau mà ôm lấy Ly Hận Thiên.
Cùng với động tác vừa nãy của Khâm Mặc cũng thần kỳ như vậy. Chỉ là lúc này đây, nam căn của Mộc Nhai vẫn còn ở bên trong thân thể của Ly Hận Thiên.
Sau đó, Mộc Nhai đứng trên con đường bằng đá này mà giơ chân đá văng cánh cửa trước mặt ra.
Đúng vậy, là hắn lừa y. Hoặc nói hắn ở ngay lúc này mà rõ ràng liền đùa giỡn y.
Trong nháy mắt cánh cửa bị đá mở ra, Ly Hận Thiên lập tức che khuất mặt lại. Nhưng y che cùng với không che, đã không còn khác nhau là mấy nữa…
Thân thể y hoàn toàn bị lõa lồ ra ngoài, bao gồm cả chỗ gắn kết giữa y cùng Mộc Nhai. Mộc Nhai liền cứ giữ tư thế ôm y như vậy. Một bên vừa động, một bên vừa đi vào bên trong phòng.
Mà không hề che đậy bất cứ cái gì, để cho kẻ nọ đều nhìn thấy hoàn toàn.
Ánh mắt của Ly Lạc chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ lướt đến nhìn qua loa, liền nhạt nhẽo mà thu hồi tầm mắt lại. Hắn bưng chung trà lên, ý bảo Mộc Nhai cứ đi qua bên kia mà làm, đừng quấy rầy làm chậm trễ nhã hứng uống trà của hắn.
Trái lại, Mộc Nhai lại thấy không sao cả. Hắn đem nam nhân ôm đến đặt ở trên bàn. Lúc này sắc mặt của Ly Hận Thiên đã sớm tái nhợt đi. Trong ánh mắt trống rỗng của y khi nhìn Mộc Nhai, còn mang theo một tia u oán.
Bộ dáng đáng thương hề hề này.
Chọc người yêu thương.
Mộc Nhai chỉ nhất thời mà dừng lại một chút, liền bắt lấy chiếc hộp ở trong tay nam nhân, ném lên bàn cạnh tay của Ly Lạc.
– Ngươi xem xem, là của tên Khâm Mặc kia đưa cho hắn.
Ly Lạc xem xét chiếc hộp trên bàn. Sau một lúc lâu, hắn mới vươn tay cầm lấy chiếc hộp lên. Quá trình mà hắn chậm rãi mở ra này. Ly Hận Thiên không dám nhìn dù chỉ liếc mắt một cái. Y vô cùng hy vọng đây chỉ là giả, là ảo giác, là một giấc mơ…
Y muốn tỉnh lại. Y không muốn xuất hiện ở trong này. Y không muốn nhìn thấy hình ảnh này…
Giờ khắc này, mới chân chính gọi là cái cảm giác sống không bằng chết.
Tuyệt vọng sâu thẳm.
Ly Lạc đem chiếc hộp rỗng nhẹ nhàng thả lại trên mặt bàn. Hắn đem cái ngọc thế kia đặt ở trong tay, cẩn thận mà tìm tòi manh mối. Ly Lạc xem không phải là muốn kiểm tra tỉ lệ ngọc này nọ. Mộc Nhai cũng không thể lấy cái loại vật này mà muốn hắn xem xét ngọc tốt hay xấu.
Ly Lạc nhìn lướt qua, trên mặt của ngọc thế đều trơn nhẵn kia, chính là ngay chỗ để tay cầm, rõ ràng có khắc một hàng chữ nhỏ —
‘Khâm Mặc tặng’
Ly Lạc không nói ra bất kì đánh giá nào, đem ngọc thế thả lại trên bàn. Ngược lại hắn một lần nữa nâng lên chung trà. Mộc Nhai biết hắn cũng đã nhìn thấy, liền cười lạnh, một bên trừu động, một bên châm chọc nói,
– Mẹ nó, còn có thể nghĩ ra thứ đồ chơi tốt như vậy.
Nam nhân cau mày, cắn môi. Y đối với Mộc Nhai mà nói, hoàn toàn không có phản ứng. Y giống như một con rối gỗ, yên lặng mà nhận lấy cử động của Mộc Nhai.
– Ly Hận Thiên. Mẹ nó, ngươi quả thật là lợi hại a. Quả nhiên đã kéo Khâm Mặc tới tay, còn lén lút cùng nhau làm bậy. Ta còn thật muốn biết cổ tay của ngươi thế nào liền cao thâm như vậy. Thì làm sao mà nam nhân bỏ chạy không ra khỏi lòng bàn tay của ngươi được nha?
Thấy Ly Hận Thiên không để ý tới hắn, Mộc Nhai trực tiếp đem thân y nhấc lên trên, khiến y một lần nữa đối diện với Ly Lạc. Ly Hận Thiên càng không muốn làm, hắn lại càng muốn làm như thế. Ly Hận Thiên càng cảm thấy xấu hổ, hắn lại càng cảm thấy có khoái cảm trả thù.
– Ta nói dạo gần đây nhất, ngươi cũng không thèm nhìn đến tên Văn Diệu kia. Nguyên lai là vội vàng cùng tên Khâm Mặc đó mà ân ái… Ta còn nghe nói, mỗi ngày ngươi đều chạy đến chỗ của tên đó, ở khắp nơi mà hỏi thăm đến khi nào thì tên đó trở về. Làm sao, tên tiểu tử Khâm Mặc đó làm cho ngươi thích đến vậy sao? Ngươi không muốn rời khỏi hắn sao? Mấy ngày nay không gặp được ngươi chờ đến nóng ruột nóng gan rồi?
Ly Hận Thiên lay động xiêu vẹo theo Mộc Nhai cử động ra vào mà nhích lên từng chút. Trước mặt y, vẫn là Ly Lạc vẫn lạnh nhạt như cũ mà bình thản uống nước trà. Y không muốn nhìn thấy Ly Lạc. Y cũng sợ hãi nhìn thấy được biểu tình chán ghét từ trên mặt của Ly Lạc. Bất quá nam nhân chỉ cần nhắm mắt lại thì y liền không biết nữa. Chuyện mà hai người họ đang làm ngay từ đầu đến giờ cũng không có ảnh hưởng nào đến Ly Lạc dù chỉ là một chút.
Hắn uống tra của hắn, hắn đối với việc này đều thờ ơ.
– Tên tiểu tử Khâm Mặc không ở. Ngươi hay dùng vật này để tự an ủi mình sao? Dù thế nào thì hắn cũng tốt hơn so với bọn ta sao? Ly Hận Thiên, ngươi là có mới nới cũ? Bọn ta bị ngươi chơi đủ, tên Văn Diệu kia cũng bị ngươi chơi đủ luôn rồi, ngươi lại muốn chơi tiếp mà lén lút với tên Khâm Mặc đó cùng nhau làm bậy? Còn đối với hắn một lòng nhung nhớ?
Mộc Nhai tiếp tục ép buộc nam nhân. Hắn liền ôm y ở tư thế. Ở trước mặt nam nhân, còn nói lời lẽ khó nghe này…
– Ly Hận Thiên, ngươi là đồ đê tiện. Ngươi không có nam nhân liền sống không được, có phải hay không?
Mộc Nhai nói xong. Ly Lạc đột ngột đem chung trà một phát đặt ở trên bàn liền đứng lên. Hành động của hắn khiến Mộc Nhai nhất thời ngừng lại. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, Ly Lạc nghe không nổi nữa, hắn định đến ngăn cản. Nhưng y lại nghe thấy Mộc Nhai “hừ" cười một tiếng, đỡ thân thể y tiến về phía trước như mời gọi…
– Làm sao vậy, hôm nay có tâm tình tốt sao, muốn cùng nhau làm?
Ly Hận Thiên hung hăng mà run lên một chút. Ánh mắt vẫn đang nhắm chặt của y, nhất thời rõ ràng tối lại.
Như là bị mù, hoàn toàn không thấy được chút ánh sáng nào nữa.
Thân thể của y bị Mộc Nhai làm cho mềm nhũn xuống, giống như một vũng nước. Trong nháy mắt khi Mộc Nhai ngang ngược xâm nhập vào, toàn thân y liền hung hăng mà cương cứng cả người. Mỗi một khối cơ thịt đều bị căng ra đến gắt gao, ngay cả gân xanh đều nổi gồ lên trên da.
Mộc Nhai vỗ mông nam nhân. Hắn muốn y thả lỏng thân thể ra một chút, cũng mắng y là bộ muốn đem cái của hắn cắn đứt đi mới vừa lòng đúng không. Ly Hận Thiên không có tâm trạng mà ba hoa cùng hắn. Có trời mới biết thân thể y có bao nhiêu khó chịu. Nếu thật sự có thể đem cái nghiệt căn kia của Mộc Nhai cắn đứt đi thì thật tốt. Y thật sự đã nghĩ muốn cũng hắn đồng quy vu tận…
Lần này, Mộc Nhai thực sự thượng y rất là chính xác. Cùng với vài lần làm trước đây là khác nhau, hắn là muốn cùng y làm.
Nhưng bây giờ lại là cưỡng bức.
Mộc Nhai vừa đút vào nhưng không có lập tức động. Hắn cau mày đợi ở trong chốc lát. Hắn vẫn không thích nổi cái cảm giác loại khô sáp này. Nhưng lại không còn cách nào khác, nam nhân chọc đến hắn quá nhiều lần. Hắn phải dạy dỗ y một lần mới được.
Hắn biết thân thể nam nhân cũng rất khó chịu. Ly Hận Thiên hơi nhíu mi, bộ dáng ẩn nhẫn của y lại rất dễ nhìn, biểu tình thật sự là khiến cho người ở trên thân y, chỉ muốn chà đạp thêm mà thôi. Hình ảnh này khiến cho nam căn ở dưới thân của Mộc Nhai lại trướng lên vài phần. Một bên hắn vừa mắng Ly Hận Thiên không biết xấu hổ, nơi nơi đi câu dẫn nam giới, một bên bắt đầu thô lỗ mà cử động eo…
Ly Hận Thiên bị hắn đâm vào một cái rồi lại một cái. Phía sau lưng y bị đẩy mà ma sát lên trên bề mặt của thân cây, dưới tác động đó những lọn tóc của y cũng bị vướng vào vỏ cây, tiếp theo tóc y giống như bị kẻ khác bứt từng sợi từng sợi vậy. Một chân của y thì đang gác ở trên người của Mộc Nhai. Một chân lại rớt xuống bị đặt ở phía dưới. Hai chân bị tách ra đến cực hạn. Nhưng lại không thể bị gãy xương được, chỉ là thân thể có chút đè ép vất vả…
Ly Hận Thiên nhìn ra, Mộc Nhai không phải muốn cùng y làm mà hắn chỉ đơn giản là muốn tra tấn y mà thôi.
Mộc Nhai ôm y tựa vào thân cây làm đến một lúc. Tiếp theo, hắn đột ngột dừng lại, tay hắn buông cổ tay y ra, rời đi, thân thể nam nhân liền mất điểm tựa mà trượt xuống dưới. Hai chân của Ly Hận Thiên mềm nhũn, lui lại một chút, liền trực tiếp quỳ trên mặt đất. Nam căn của Mộc Nhai cũng theo đó mà ‘phù’ một tiếng mà nhanh chóng trượt ra khỏi thân thể y.
So với hơi thở hỗn loạn của nam nhân, Mộc Nhai lại giống như là không có phát sinh bất kì việc gì. Hắn đứng ở bên cạnh, từ trên cao mà nhìn xuống một thân chật vật của nam nhân. Trong giây lát tiếp theo, âm thanh lạnh lùng vang lên…
– Nhặt lên.
Mí mắt của Mộc Nhai thùy xuống. Vẻ mặt của hắn là lạnh lùng mà trước nay chưa từng có. Ngay từ đầu bộ dáng của hai người họ không giống như đang làm, mà như là đang đánh nhau thì đúng hơn. Hắn là người thắng, đứng ở trên đài cao mà phủ cái bóng của mình xuống, nhìn tới kẻ thua cuộc mà bị hắn đánh rớt xuống lôi đài.
Mộc Nhai cầm chiếc hộp trong tay mà ném xuống đất. Trong lúc này Ly Hận Thiên liền định nếu Mộc Nhai không để y lấy lại, y cũng sẽ nhặt lên. Mặc kệ là ngã, quăng đi, vật này cũng không thể để lại ở Mạt Nhai cư này được. Nhưng tay y vừa vươn đến bắt lấy chiếc hộp kia, đã bị Mộc Nhai lập tức kéo thân thể y lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, Mộc Nhai lại hung hăng đâm sâu vào thân thể y.
Ly Hận Thiên bị hắn đâm mạnh đến mức thân thể của y nhất thời bị đẩy tiến về phía trước. Lần này, nội tạng của y phảng phất như đều bị tên Mộc Nhai kia đâm đến muốn lọt ra khỏi thân thể…
Y bị ăn đau liền “ngô" một tiếng. Mộc Nhai lại hoàn toàn không để ý tới y. Hắn ôm lấy eo của nam nhân mà điều chỉnh lại vị trí. Ly Hận Thiên bị hắn túm lấy cả người y lên chỉ có thể đem mũi chân chạm xuống dưới mặt đất. Y nghĩ rằng Mộc Nhai là muốn dùng tư thế này làm, lại không nghĩ rằng, Mộc Nhai là đang giúp thân thể y di chuyển về phía trước mà đi.
Tư thế đứng như vậy cũng đã đủ vất vả lắm rồi, còn muốn y bước đi mà di chuyển tới trước. Ly Hận Thiên không nghĩ sẽ đi, Mộc Nhai liền hung hăng đâm tới, đẩy thân thể y tiến tới…
Hoàn toàn không cho y có một lối thoát để trốn tránh được.
Mộc Nhai tiến vào quá sâu, hoàn toàn thâm nhập vào tận sâu nhất ở bên trong. Y có cảm giác tựa như là chỉ cần ở nháy mắt tiếp theo, thành ruột của y nếu cứ bị nghiệt căn đâm như vậy nhất định sẽ không chống đỡ nổi mà sẽ vỡ ra mất. Cảm giác này không phải là loại thoải mái kéo đến do làm tình mà, mà chỉ duy nhất có một cảm xúc đau đớn bén nhọn mà lan tràn nhưng chỉ có nghẹn lại ở bên trong.
Ly Hận Thiên không còn có cách khác. Y chỉ có thể theo cường độ của Mộc Nhai đưa đẩy mà thân thể di chuyển đi về phía trước …
Vườn này cách phòng ngủ của Mộc Nhai không xa. Nhưng hai người họ lại giằng co trong thời gian rất lâu mới tới nơi được, nhìn thấy cửa phòng. Ly Hận Thiên rốt cục cũng có thể hít thở nhẹ nhàng rồi. Hiển nhiên đây đều là y bị bắt buộc. Nhưng hiện tại lúc này mà không có người ở chỗ này thấy được cảnh này, tâm y còn có thể có chút dễ chịu. Ít nhất vẫn còn mặt mũi. Ngay lúc vừa rồi, khi y bị Mộc Nhai ép buộc, vài lần y có nghe thấy được tiếng bước chân……
Thực dồn dập.
Chắc là đã biết hai người họ đang làm cái gì rồi, nên mới thong thả vội vàng mà tránh đi.
Đây là điều mà Ly Hận Thiên không muốn nhìn thấy nhất. Mối quan hệ này của hai người, y không nghĩ sẽ để cho người ngoài biết được. Nói ra sao thì hai người họ cũng là phụ tử, huyết mạch tương liên. Hai người họ làm sao lại có thể đối diện với miệng của người đời bêu rếu từ xa đến gần. Huống chi, Mộc Nhai còn là quan viên…
Việc này truyền ra ngoài, thể diện của hai người còn đặt vô chỗ nào nữa đây…
Nhưng Mộc Nhai hình như lại không hề để ý đến mặt mũi làm loại chuyện này nọ. Hắn muốn làm, thì hắn cũng sẽ mặc kệ là bản thân hắn đang ở chỗ nào…
Mộc Nhai dẫn y vào phòng. Cửa từ phía sau bị Mộc Nhai đá một phát liền ‘ầm’ một tiếng. Âm thanh này thiếu chút nữa khiến cho đầu gối của Ly Hận Thiên mềm nhũn, trực tiếp mà quỳ ở trên mặt đất, vô luận là tinh thần hay là thân thể, y đều đã tới cực hạn…
– Thật chậm.
Tâm của Ly Hận Thiên còn đang treo lơ lửng còn chưa kịp buông xuống. Từ trong phòng liền đột ngột mà truyền ra một giọng nói lạnh nhạt. Âm thanh kia y rất quen thuộc. Cho dù là cách một cánh cửa, y biết chủ nhân của giọng nói này là ai.
Cả người Ly Hận Thiên lập tức cứng ngắc.
Y đến thở mạnh cũng không dám hô hấp tiếp.
Y thật cẩn thận mà quay đầu nhìn Mộc Nhai. Y sợ bản thân mình phát ra âm thanh, bị người trong phòng phát hiện ra.
Biểu hiện kích động cùng nôn nóng của Ly Hận Thiên chỉ đổi lấy một tiếng cười lạnh của Mộc Nhai…
– Làm sao, ngươi sợ bị hắn nhìn thấy?
Mộc Nhai dán vào lỗ tai y mà hỏi. Giọng nói kia phảng phất như là trực tiếp mà đâm vào màng nhĩ của Ly Hận Thiên, không có một chút sót một chữ nào mà lọt ra bên ngoài.
Ly Hận Thiên lắc đầu, lại gật đầu. Trên thân y nhúc nhich, cố gắng để nghiệt căn ở trong thân thể y không trướng to hơn nữa. Y dùng một loại tư thế cực kỳ vặn vẹo mà bắt lấy cánh tay của Mộc Nhai mà nói,
– Mộc Nhai. Ta xin ngươi, đừng làm cho hắn phát hiện ra hai chúng ta như thế này.
– Ngươi vừa thấy hắn, lập tức liền lại để ý hắn như vậy?
Nhìn thấy biểu tình bối rối kia của nam nhân kia, Mộc Nhai đột nhiên rất muốn cất tiếng cười to. Hắn còn chưa từng nhìn thấy bộ dạng hèn mọn như vậy của Ly Hận Thiên.
Kẻ nọ ở trong mắt Ly Hận Thiên liền quan trọng như vậy sao…
Ly Hận Thiên cắn môi. Y không tiếng động mà lắc đầu. Y dùng ánh mắt mà nói cho Mộc Nhai biết, chỉ cần không để kẻ nọ phát hiện ra, bảo y làm cái gì cũng đều được…
Thật là bi thương làm sao. Mộc Nhai tươi cười càng lớn hơn nữa.
Hắn cắn cắn lỗ tai của Ly Hận Thiên, nói một câu,
– Cha, ta nghe lời ngươi.
Nam nhân nhẹ nhàng thở ra. Lúc này Mộc Nhai bắt đầu vén lên vạt áo đã hỗn độn không chịu nổi, từ phía sau mà ôm lấy Ly Hận Thiên.
Cùng với động tác vừa nãy của Khâm Mặc cũng thần kỳ như vậy. Chỉ là lúc này đây, nam căn của Mộc Nhai vẫn còn ở bên trong thân thể của Ly Hận Thiên.
Sau đó, Mộc Nhai đứng trên con đường bằng đá này mà giơ chân đá văng cánh cửa trước mặt ra.
Đúng vậy, là hắn lừa y. Hoặc nói hắn ở ngay lúc này mà rõ ràng liền đùa giỡn y.
Trong nháy mắt cánh cửa bị đá mở ra, Ly Hận Thiên lập tức che khuất mặt lại. Nhưng y che cùng với không che, đã không còn khác nhau là mấy nữa…
Thân thể y hoàn toàn bị lõa lồ ra ngoài, bao gồm cả chỗ gắn kết giữa y cùng Mộc Nhai. Mộc Nhai liền cứ giữ tư thế ôm y như vậy. Một bên vừa động, một bên vừa đi vào bên trong phòng.
Mà không hề che đậy bất cứ cái gì, để cho kẻ nọ đều nhìn thấy hoàn toàn.
Ánh mắt của Ly Lạc chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ lướt đến nhìn qua loa, liền nhạt nhẽo mà thu hồi tầm mắt lại. Hắn bưng chung trà lên, ý bảo Mộc Nhai cứ đi qua bên kia mà làm, đừng quấy rầy làm chậm trễ nhã hứng uống trà của hắn.
Trái lại, Mộc Nhai lại thấy không sao cả. Hắn đem nam nhân ôm đến đặt ở trên bàn. Lúc này sắc mặt của Ly Hận Thiên đã sớm tái nhợt đi. Trong ánh mắt trống rỗng của y khi nhìn Mộc Nhai, còn mang theo một tia u oán.
Bộ dáng đáng thương hề hề này.
Chọc người yêu thương.
Mộc Nhai chỉ nhất thời mà dừng lại một chút, liền bắt lấy chiếc hộp ở trong tay nam nhân, ném lên bàn cạnh tay của Ly Lạc.
– Ngươi xem xem, là của tên Khâm Mặc kia đưa cho hắn.
Ly Lạc xem xét chiếc hộp trên bàn. Sau một lúc lâu, hắn mới vươn tay cầm lấy chiếc hộp lên. Quá trình mà hắn chậm rãi mở ra này. Ly Hận Thiên không dám nhìn dù chỉ liếc mắt một cái. Y vô cùng hy vọng đây chỉ là giả, là ảo giác, là một giấc mơ…
Y muốn tỉnh lại. Y không muốn xuất hiện ở trong này. Y không muốn nhìn thấy hình ảnh này…
Giờ khắc này, mới chân chính gọi là cái cảm giác sống không bằng chết.
Tuyệt vọng sâu thẳm.
Ly Lạc đem chiếc hộp rỗng nhẹ nhàng thả lại trên mặt bàn. Hắn đem cái ngọc thế kia đặt ở trong tay, cẩn thận mà tìm tòi manh mối. Ly Lạc xem không phải là muốn kiểm tra tỉ lệ ngọc này nọ. Mộc Nhai cũng không thể lấy cái loại vật này mà muốn hắn xem xét ngọc tốt hay xấu.
Ly Lạc nhìn lướt qua, trên mặt của ngọc thế đều trơn nhẵn kia, chính là ngay chỗ để tay cầm, rõ ràng có khắc một hàng chữ nhỏ —
‘Khâm Mặc tặng’
Ly Lạc không nói ra bất kì đánh giá nào, đem ngọc thế thả lại trên bàn. Ngược lại hắn một lần nữa nâng lên chung trà. Mộc Nhai biết hắn cũng đã nhìn thấy, liền cười lạnh, một bên trừu động, một bên châm chọc nói,
– Mẹ nó, còn có thể nghĩ ra thứ đồ chơi tốt như vậy.
Nam nhân cau mày, cắn môi. Y đối với Mộc Nhai mà nói, hoàn toàn không có phản ứng. Y giống như một con rối gỗ, yên lặng mà nhận lấy cử động của Mộc Nhai.
– Ly Hận Thiên. Mẹ nó, ngươi quả thật là lợi hại a. Quả nhiên đã kéo Khâm Mặc tới tay, còn lén lút cùng nhau làm bậy. Ta còn thật muốn biết cổ tay của ngươi thế nào liền cao thâm như vậy. Thì làm sao mà nam nhân bỏ chạy không ra khỏi lòng bàn tay của ngươi được nha?
Thấy Ly Hận Thiên không để ý tới hắn, Mộc Nhai trực tiếp đem thân y nhấc lên trên, khiến y một lần nữa đối diện với Ly Lạc. Ly Hận Thiên càng không muốn làm, hắn lại càng muốn làm như thế. Ly Hận Thiên càng cảm thấy xấu hổ, hắn lại càng cảm thấy có khoái cảm trả thù.
– Ta nói dạo gần đây nhất, ngươi cũng không thèm nhìn đến tên Văn Diệu kia. Nguyên lai là vội vàng cùng tên Khâm Mặc đó mà ân ái… Ta còn nghe nói, mỗi ngày ngươi đều chạy đến chỗ của tên đó, ở khắp nơi mà hỏi thăm đến khi nào thì tên đó trở về. Làm sao, tên tiểu tử Khâm Mặc đó làm cho ngươi thích đến vậy sao? Ngươi không muốn rời khỏi hắn sao? Mấy ngày nay không gặp được ngươi chờ đến nóng ruột nóng gan rồi?
Ly Hận Thiên lay động xiêu vẹo theo Mộc Nhai cử động ra vào mà nhích lên từng chút. Trước mặt y, vẫn là Ly Lạc vẫn lạnh nhạt như cũ mà bình thản uống nước trà. Y không muốn nhìn thấy Ly Lạc. Y cũng sợ hãi nhìn thấy được biểu tình chán ghét từ trên mặt của Ly Lạc. Bất quá nam nhân chỉ cần nhắm mắt lại thì y liền không biết nữa. Chuyện mà hai người họ đang làm ngay từ đầu đến giờ cũng không có ảnh hưởng nào đến Ly Lạc dù chỉ là một chút.
Hắn uống tra của hắn, hắn đối với việc này đều thờ ơ.
– Tên tiểu tử Khâm Mặc không ở. Ngươi hay dùng vật này để tự an ủi mình sao? Dù thế nào thì hắn cũng tốt hơn so với bọn ta sao? Ly Hận Thiên, ngươi là có mới nới cũ? Bọn ta bị ngươi chơi đủ, tên Văn Diệu kia cũng bị ngươi chơi đủ luôn rồi, ngươi lại muốn chơi tiếp mà lén lút với tên Khâm Mặc đó cùng nhau làm bậy? Còn đối với hắn một lòng nhung nhớ?
Mộc Nhai tiếp tục ép buộc nam nhân. Hắn liền ôm y ở tư thế. Ở trước mặt nam nhân, còn nói lời lẽ khó nghe này…
– Ly Hận Thiên, ngươi là đồ đê tiện. Ngươi không có nam nhân liền sống không được, có phải hay không?
Mộc Nhai nói xong. Ly Lạc đột ngột đem chung trà một phát đặt ở trên bàn liền đứng lên. Hành động của hắn khiến Mộc Nhai nhất thời ngừng lại. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, Ly Lạc nghe không nổi nữa, hắn định đến ngăn cản. Nhưng y lại nghe thấy Mộc Nhai “hừ" cười một tiếng, đỡ thân thể y tiến về phía trước như mời gọi…
– Làm sao vậy, hôm nay có tâm tình tốt sao, muốn cùng nhau làm?
Ly Hận Thiên hung hăng mà run lên một chút. Ánh mắt vẫn đang nhắm chặt của y, nhất thời rõ ràng tối lại.
Như là bị mù, hoàn toàn không thấy được chút ánh sáng nào nữa.
Tác giả :
Lạc Dận