Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 34: Đừng nóng giận
Tuy rằng hoàn cảnh nơi này vốn đơn sơ, nhưng cũng thực sạch sẽ. Khi Ly Hận Thiên tỉnh lại, liền ngửi được mùi hương nhưng không phải là dư vị sau khi đã làm chuyện xấu hổ kia, mà thay vào đó là một cỗ mùi thơm ngát. Xem ra, đối phương đã thay đệm chăn mới ở trên giường, cũng đã thay luôn quần áo mới cho y.
Lần này không giống với lần trước đang làm giữa chừng bị y nhảy vào mới bắt đầu cùng Ly Lạc làm chưa cảm giác được gì đã bị ngất đi. Lần này là từ đầu tới cuối, Ly Hận Thiên chân chính mà cảm thụ hoàn toàn một lần, trải qua cái cảm giác điên cuồng, nóng bỏng…
Từ lúc đầu không thể thích ứng được, đến cuối cùng từ sâu bên trong thân thể lại phảng phất như dấy lên một ngọn lửa. Nó bùng lên từ nơi hai người kết hợp chặt chẽ, lan tràn đến mỗi tấc da tấc thịt tiếp theo là khắp mọi ngóc ngách bên trong thân thể y.
Cảm giác hoàn toàn mất tự chủ, bị chèn ép đến sắp điên rồi.
Ngẫu nhiên người nọ sẽ nói thì thầm vào tai y mấy lời lẽ thô thiển khiến y ngày càng cảm thấy nan kham, trần trụi đến mức khiến cả người y như nhũn ra…
Người nọ còn rất lo lắng quan tâm đến cảm thụ của y, hoặc là nói, hắn thực dụng tâm mà hầu hạ Ly Hận Thiên, mặc dù y bị bao vây trong trạng thái không tình nguyện, nhưng hắn vẫn khiến y cảm nhận được sự sung sướng.
So với lần đó, y làm cùng Ly Lạc kém hơn rất nhiều.
Ít nhất lần này y không phải là một thân một mình lại phải bị chịu ngược đãi.
Ly Hận Thiên cũng bị hắn làm cho xuất ra vài lần.
Loại thể nghiệm này thực xa lạ, thực kích thích. Trong bóng đêm bàn tay vuốt ve dạo quanh làn da trắng mịn trải dài khắp thân thể y. Còn có môi lưỡi của người nọ vừa hôn vừa liếm láp khắp mọi chỗ trên người y. Nơi thân thể hai người họ đang giao hợp, va chạm từng đợt tạo nên làn sóng lan tỏa tạo nên sự rung động đến tận sâu trong linh hồn. Thực khác thường, lại có thể kích thích cảm xúc ham muốn mãnh liệt của thể xác. Sự sung sướng đánh sâu thèm khát muốn được nhiều hơn nữa khiến nam căn của y cũng bắt cương cứng, càng không thể vãn hồi.
Kỳ thật, cùng với nam nhân phát sinh quan hệ này, cũng không giống như lần đó y cùng Ly Lạc đau đớn lẫn mệt mỏi như vậy. Điều này đối với y rất không ổn a…
Trước không nói đến tâm lý đi, thân thể của y rõ ràng là có thể chấp nhận được việc này.
Đây là tự trong bản năng thói quen mà phản ứng. Đây chân chính là bản năng của nam nhân, Ly Hận Thiên không thể khống chế được.
Ly Hận Thiên không bị đau cũng không bị ngất đi. Nhưng đến cuối cùng, y vẫn là bị đối phương áp đến mức bức phải rơi nước mắt, đó là do hiện tượng sinh lí mà trào ra chứ không phải là gào khóc. Lúc đó chỉ là rớt vài giọt nước mắt tượng trưng, cùng với hốc mắt hơi bị đỏ một chút mà thôi, cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng đối phương hình như là thực thích nhìn y như vậy…
Chuyện sau đó nữa, Ly Hận Thiên thực không muốn nhớ lại a. Rất thống khổ, tên kia làm không biết mệt, thường xuyên chơi đùa, làm y đến muốn khóc …
Sau khi lần đầu tiên kết thúc, trói buộc của y đã được người nọ cởi bỏ. Y vốn đã có cơ hội để chạy trốn. Nhưng căn bản y đến một chút khí lực để ngồi dậy còn không có huống gì là chạy trốn a. Chỉ một lần mà y đã bị vắt đến khô kiệt rồi.
Sau đó nữa, y bị người nọ ôm đi di chuyển ở khắp nơi trong phòng để làm. Khi thì y bị đặt ở trên bàn, bệ cửa sổ, khi lại dựa vào tường cho, bị hắn làm miệt mài không tính đi. Khiến cho Ly Hận Thiên thẹn đến không chịu nổi là, hắn đặt y ghé lên trên giường, cố ý chỉnh lại tư thế của y khiến thân y nằm sấp xuống nửa thân trên nằm vịnh vào đệm giường, nửa thân dưới khụy xuống mà quỳ trên mặt đất, tiếp theo là hắn từ phía sau mà…
Ván giường lắc lư, va chạm nhau kêu lên chi dát chi dát*, giống như phải giường diêu xấu bình thường……
Ly Hận Thiên căn bản không cần có sức lực để phản kháng, mặc người tùy ý mà chà xát đến dẹt mỏng hay nắm bóp vo tròn.
Y bị hắn đùa nghịch, hắn khiến y phải lớn tiếng kêu, còn bắt ép y phải kêu lên tên của hắn……
Văn Diệu.
Tên này y nhớ rất rõ.
Suy nghĩ của Ly Hận Thiên dừng lại mà y chỉ nhìn mạn giường màu lam đậm treo ngoài giường, biểu tình dần dần chuyển thành ngưng trọng…
Văn Diệu cũng là con của y.
Mặc kệ Văn Diệu có đối với y tốt đến thế nào, khi đang làm có nhiều bận tâm đến cảm thụ của y, hắn vẫn là bắt buộc y …
Dù y rất không muốn, nhưng y vốn không phải là đối thủ của Văn Diệu.
Cuối cùng Văn Diệu vẫn đạt được như ý muốn, mặc kệ hắn là xuất phát từ mục đích gì. Nhưng đối với Ly Hận Thiên mà nói, đây đã là một loại tổn thương…
Suy nghĩ của nam nhân trở nên khá là phức tạp, cùng lúc y chấp nhận sự thật bị người bắt cóc lại bị ép buộc. Trong quá trình bị ép đó, y còn thực không cốt khí mà bị làm đến bắn ra. Về mặt khác, y lại nghe được một sự thật đối với bản thân y là gần như vừa nghe được một việc rất khủng khiếp, cái kẻ đang ép buộc trên người của y, vốn là con của y.
Mặc kệ Văn Diệu cùng với quá khứ của Ly Hận Thiên từng có gì đó. Nhưng tối hôm qua, hắn cũng không nên làm như vậy đối với y.
Y vốn không muốn làm, Văn Diệu căn bản cũng biết được.
Ly Hận Thiên cũng sẽ không tha thứ cho hắn, dù cho có là con y đi nữa.
Nhưng là…
Mối quan hệ kì quặc của y với Ly Lạc cùng Mộc Nhai, cũng có chút lí luận không rõ ràng. Nhưng mà đây đều là chuyện của quá khứ, bởi vì sau khi y đi vào thế giới này mới tiếp nhập thân thể này, Văn Diệu là cái kẻ đàu tiên bắt cóc sau đó lại còn ép buộc y…
Dùng cái loại thủ đoạn này để chiếm đoạt được y hoàn toàn, ngay cả Mộc Nhai vô cùng hỏa bạo, cũng chưa từng đối với y như vậy.
Nam nhân không nghĩ sẽ lại nhìn thấy Văn Diệu, cũng không muốn bắt đầu suy ngẫm mà lại nhớ về chuyện xảy ra tối hôm qua.
Đối y, đây là một loại vũ nhục, cũng là chê cười nhạo báng.
Cũng giống như chính lời của Ly Lạc nói, y quả thực rất vô dụng. Bởi vì đồng dạng cùng là nam nhân, y lại không có cách nào để ngăn cản cái loại chuyện này phát sinh ra trên người y…
Ly Hận Thiên càng nghĩ lại càng phiền. Y cảm thấy bản thân hẳn là nên rời khỏi chỗ này. Y không nghĩ lại muốn nhìn thấy Văn Diệu lần nữa. Nhất định, y mà vừa thấy hắn lập tức sẽ nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Mặt khác chính là, y không biết chuyện trước đây ra sao, y cũng không có cách nào mà cho một đáp án đúng đắn chính xác đối với việc Văn Diệu đã làm ra với y.
So với hình thức ác liệt khi đang ở chung với Ly Lạc cùng Mộc Nhai, nam nhân cảm thấy bản thân y khi đối mặt Văn Diệu mới càng nguy hiểm hơn hai tên kia. Bởi vì thân thể y có cảm giác thực vô cùng thân thiết đối với hắn. Có một số việc, căn bản y không thể nào giả đến mức thật hoàn hảo được. Nếu vẫn ở đây mà bên cạnh hắn đến cuối cùng, Văn Diệu chắc chắn sẽ thực dễ dàng mà phát hiện ra y là Ly Hận Thiên giả mạo.
Y sẽ thật sự bại lộ vô cùng triệt để là việc sớm hay muộn mà thôi.
Ly Hận Thiên đang nghĩ đến đây thì cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra. Y phản xạ có điều kiện mà định nhúc nhích muốn ngồi dậy. Đối phương vừa vào Liên thấy loại phản ứng này của y, liền sửng sốt. Bất quá Văn Diệu rất nhanh đã phản ứng kịp, bước nhanh lại, nhìn thấy biểu tình trên mặt cùng với mái tóc rối bời của Ly Hận Thiên. Trên khuôn mặt của hanh niên, lộ ra một mạt cười nhu hòa…
Rốt cuộc, Ly Hận Thiên cũng đã thấy được hình dáng của cái tên đã áp lên y ép buộc cả đêm qua là dáng vẻ gì rồi…
Văn Diệu mặc một thân hắc y vừa người, vạt áo quá dài được hắn nhét vào bên trong đai lưng thắt giữa eo, sau vạt áo dài chấm chân lộ ra đôi đoản giày màu vàng mũi giày được thêu hổ văn. Tay áo của Văn Diệu kéo đến phía trên khuỷu tay, tóc của hắn không được gom gọn mà búi cao lên, cũng không dùng đến phát quan để buộc tóc, mà trực tiếp dùng dây liền buộc chặt cao lên, cả thân người hắn làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác dũng mãnh lão luyện.
Bất đồng với Ly Lạc lạnh lùng cùng Mộc Nhai cao ngạo, cảm giác của Văn Diệu biểu hiện ra như ngọn lửa đang cháy rực rỡ, thực nhiệt tình. Ly Hận Thiên cảm thấy ba người họ trưởng thành một chút cũng không hề giống nhau. Nhưng cẩn thận mà nhìn kĩ một chút, hình dáng đôi mắt cũng có điểm tương tự nhau.
Lông mi của Văn Diệu so với y thô hơn, đôi chân mày lại tiêu chuẩn là mày kiếm, đôi mắt hẹp dài. Cười rộ lên hai mí mắt có một chút mị lại với nhau, lông mi dày bao bọc xung quanh cao thấp nhẹ nhàng lay động va chạm vào nhau, bóng mi che phủ xuống hằn lên da một chút. Cái loại cảm giác này thoạt nhìn cũng có một chút xấu, nhưng lại cũng mang cho nam nhân một hương vị đặc biệt vừa thần bí lại mị lực mà chỉ có một mình hắn mới sở hữu…
Ly Hận Thiên cảm thấy, khuôn mặt này của Văn Diệu nhất định đã làm cho không ít nữ nhân mê mệt đảo điên a.
Rõ ràng, Ly Hận Thiên không nghĩ sẽ để ý tới hắn, lại nhịn không được nhìn gương mặt của tên này thêm một chút rồi lại một chút tiếp theo trong đầu không tự chủ được mà còn đánh giá loạn thất bát tao một hồi…
– Như thế nào, nhìn thấy ta nên ngươi thật cao hứng đi, cao hứng nên luyến tiếc đến không muốn dừng lại dù chỉ chớp mắt một cái.
Văn Diệu mỉm cười, tay nắm quai cầm của thực hạp* đặt xuống trên giường. Từ khi hắn vừa vào cửa, vẻ mặt Ly Hận Thiên liền đờ đẫn ra mà chăm chú nhìn hắn. Vì sao lúc trước hắn lại không phát hiện, Ly Hận Thiên… khả ái đến mức thế này.
Mặc dù lúc này Ly Hận Thiên không phải là đang ngẩn người, mà bây giờ là đang trợn mắt trừng người. Chỉ là tóc như thế kia, tư thế như thế kia, kể cả vị trí như thế kia, nhìn y một chút cũng thực không có khí tràng*, cho nên đã bị Văn Diệu hiểu lầm cho rằng y đang ở trạng thái ngơ ngác ngây ngốc…
Lúc này, Văn Diệu luôn luôn mỉm cười, bắt gặp ánh mắt của nam nhân đang trừng hắn, tươi cười treo bên môi ngày càng nở thêm thật lớn.
Sâu trong ấn tượng của hắn, đáng lí phụ thân thực im lặng, cũng thực bình tĩnh. Y thường xuyên chỉ nhìn một chỗ, mà ngẩn người thật lâu thật lâu. Những lúc khi đó, Văn Diệu có thể cảm giác được một cỗ đau thương thật nhạt cũng rất nhẹ lượn lờ quanh thân y. Hắn cũng không biết cái loại cảm giác này từ đâu mà sinh ra, nhưng từ lúc hắn còn rất nhỏ hắn đã biết, phụ thân của hắn sống rất không vui vẻ hay hạnh phúc.
Kỳ thật Ly Hận Thiên không thích cười, vẻ mặt của y luôn lạnh nhạt như vậy. Khi y cười lên cũng chỉ là lấy lệ miễn cưỡng mà kéo kéo khóe miệng câu cao lên bình thường một chút. Căn bản nụ cười đó của y không phải là phát ra từ nội tâm. Nhưng nụ cười kia, lại khiến cho Văn Diệu cảm thấy nụ cười như vậy có thể khuynh quốc, khuynh thành…
Hắn cảm thấy, đáng lẽ nam nhân này nên đáng được quý trọng, được che chở, được phủng* ở lòng bàn tay.
Một thời gian xa cách đã thật lâu, hắn chưa từng gặp lại Ly Hận Thiên. Sau khi hắn rời đi Ly gia từ hai năm trước, thời điểm Hoàng Thượng đại hôn chỉ là hắn định trở về một lần. Hắn không nghĩ sẽ quay trở về cái nơi được gọi là nhà nhưng mà hắn lại không có một chút cảm tình kia. Hắn chỉ là muốn ghé về đó để nhìn qua nam nhân một chút là tốt rồi…
Khi đó, hắn thấy được nam nhân đã không còn giống như bộ dáng trước đây mà hắn khắc ghi trong trí nhớ. Chỉ là mới hai năm trôi qua, y cư nhiên lại thay đổi lớn như thế…
Bên môi Văn Diệu luôn mỉm cười không ngừng nghỉ. Nhìn cái nụ cười toe toét trước mắt, cái đầu nhỏ của Ly Hận Thiên liền nhanh chóng co quắp không ngừng. Y đang tự cân nhắc xem bản thân có nên trước nhất mà trực tiếp mà đánh bầm dập cái mặt khoa trương lừa không biết bao nữ nhân kia của hắn thành mèo hoa hay không đây. Bằng không, y nhất định sẽ tồn một bụng oán khí mà căn bản không có chỗ nào mà phát tiết ra…
Y phải nên hảo hảo mà giáo huấn hắn một lần mới được. Nếu y là cha, hắn là con, thì hắn liền ngoan ngoãn mà sắm tốt vai một đứa con hiếu tử a. Chuyện xảy ra ngày hôm qua sau hôm nay liền coi là quá khứ đi. Nếu đã là quá khứ thì Ly Hận Thiên nguyện ý mà coi như chuyện cũ nên bỏ qua. Sự thật thì dù gì cũng đã làm, y cũng không thay đổi được gì. Nhưng từ nay về sau này nữa, Văn Diệu không thể lại có một chút ý định vượt qua qua ranh giới phụ tử được. Hắn chỉ có xem y trở thành một phụ thân chân chính. Về phần chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Ly Hận Thiên tạm thời không muốn nghĩ đến nữa, lúc này coi như y đang sinh khí rồi đi.
Bất quá…
Hiện tại, y biết bản thân đã có ba cái nhi tử. Ba tên nhi tử, đều cùng y có mối quan hệ kì quái khó nói.
Y thực là hấp dẫn nam nhân đi, nhưng y lại càng hấp dẫn nhi tử của chính mình…
Đầu nhỏ của Ly Hận Thiên, đột nhiên nhất thời mà dừng lại suy nghĩ.
Ngay lúc Ly Hận Thiên vẫn chìm trong trạng thái sững sờ, Văn Diệu đang đem đồ gì đó ở trong thực hạp mà bày ra. Đó là bát đáy sâu được múc đầy cháo, cháo bên trong còn tỏa ra làn khói nóng bay lượn lờ trong không khí, chắc là mới nấu xong không bao lâu…
Văn Diệu vẫn như trước.
Hắn bưng chén cháo miệng vẫn không khép lại mà vẫn hướng về phía nam nhân mà cười.
Văn Diệu cảm thấy, nam nhân đã có thay đổi khá lớn. Quả thực như là hai người khác nhau, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng. Một người là trống đánh xuôi, một người là kèn thổi ngược. Sau khi Ly Hận Thiên thay đổi, hắn có chút không quen thuộc. Nhưng Văn Diệu cảm giác được y như thế này vẫn là tốt hơn. Ít nhất y sẽ được hoạt bát vui vẻ hơn một ít, không có bi thương như trước nữa.
Ly Hận Thiên không nghĩ để ý đến hắn. Y cũng không định uống cháo. Y nhìn thấy Văn Diệu liền liền một bụng nộ hỏa bị nén đầy đến no. Tối hôm qua, hắn khiến bụng y bị trướng căng cả đêm còn không có tính…
– Ngươi đem cháo này uống vào đi.
Văn Diệu thấy y bất động, liền múc một muỗng cháo lên. Hắn đem cháo bên trong thổi nguội đi, tiếp theo đưa đến bên miệng nam nhân,
– Đã ép buộc một đêm rồi, ngươi vẫn là nên ăn một chút gì đi a.
Văn Diệu nói xong, Ly Hận Thiên càng muốn đánh người. Y nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Văn Diệu. Tâm y chửi rủa, “không phải cũng là do ngươi làm hại mà ra sao…"
– Đừng giận ta.
Ly Hận Thiên nhìn hắn như vậy, Văn Diệu làm sao mà lại không nhìn ra được ý nghĩ của y. Thanh niên chậm rãi buông bát cháo xuống, nhất thời dùng sức mà cắn cắn môi dưới một chút,
– Tối hôm qua ta là do ta quá xúc động. Nhưng ta sẽ không bao giờ hối hận. Không dễ dàng gì ta mới có thể trở về lại đế đô, được nhìn thấy ngươi, lại không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở cùng Ly Lạc… Cho nên, ta liền làm.
Văn Diệu nói nghe thật như đúng lý hợp tình, giống như tất cả lỗi lầm, đều là do y, hoàn toàn là nằm ở trên người y…
Tuy rằng mối quan hệ của y hòa Ly Lạc có chút nói không rõ. Nhưng hẳn là không tới lượt Văn Diệu dù là kiếp sau đi nữa mà phán xét giận dữ cái gì nha. Huống chi hắn tức giận liền bắt y phải cho hắn làm sao, vậy sau đó Ly Hận Thiên y tức giận thì nên đi tìm ai làm đây?!
– Ngoan, ngươi đem cháo uống vào đi. Sau đó còn phải thoa dược cho tốt nữa. Cháo để một hồi sẽ bị lạnh a.
Văn Diệu tựa hồ không nghĩ lại sẽ nhắc thêm lần nữa. Một lần nữa hắn giúp Ly Hận Thiên múc một muỗng cháo lên, cố chấp mà đưa đến bên khoé miệng của y. Ly Hận Thiên chỉ bướng bỉnh mà mặc kệ. Y lật thân trở mình lại liền nằm xuống. Y đột nhiên nhớ tới, tối hôm qua thời điểm khi bị bắt đi y chỉ mặc một bộ nội sam duy nhất. Hiện tại y căn bản không có cách nào để rời đi, y cũng không thể để toàn thân bọc một cái chăn bông, mà trở lại Ly phủ được a.
Bàn tay Văn Diệu đang cầm muỗng cháo liền cương cứng lại ở không trung. Nhìn chiếc lưng đang đưa về phía hắn, đem toàn thân trên dưới của thân mình bao lại chặt chẽ giống như con nhộng, Văn Diệu đột nhiên bật cười…
Hắn buông muỗng cháo xuống, từ chỗ nào đó lấy ra chiếc rổ nhỏ chứa chai lọ này nọ. Tiếp theo, hắn lấy từ bên trong lấy ra một chiếc bình nhỏ tinh xảo, trên miệng bình còn được bịt lại bởi một miếng vải nhỏ buộc chặt để che kín lại.
Văn Diệu xốc chăn đang quấn quanh thân nam nhân lên. Bởi vì Ly Hận Thiên chỉ lo bọc phía trước, mà y đã quên mất phía sau lưng mình…
Sau đó, y cảm giác được sự lạnh lẽo…
Nam nhân thầm kêu không xong rồi, đỉnh đầu liền xoát xoát mà rơi xuống vài mấy cái hắc tuyến….
Ưu said:
Mặt Ly thúc lúc này chắc l à như vại nè mn =]]] =====> Σ( ° △ °|||)︴
– CHÚ THÍCH:
*Chi dát : từ tượng thanh, kẽo kẹt, kẽo cà kẽo kẹt.
* Thực hạp : lồng, hộp chứa đồ ăn mang đi.
* Tràng : giận dữ, xung đột, bén nhọn.
* Phủng : nâng niu, trân trọng, bưng lên bằng hai tay.
Lần này không giống với lần trước đang làm giữa chừng bị y nhảy vào mới bắt đầu cùng Ly Lạc làm chưa cảm giác được gì đã bị ngất đi. Lần này là từ đầu tới cuối, Ly Hận Thiên chân chính mà cảm thụ hoàn toàn một lần, trải qua cái cảm giác điên cuồng, nóng bỏng…
Từ lúc đầu không thể thích ứng được, đến cuối cùng từ sâu bên trong thân thể lại phảng phất như dấy lên một ngọn lửa. Nó bùng lên từ nơi hai người kết hợp chặt chẽ, lan tràn đến mỗi tấc da tấc thịt tiếp theo là khắp mọi ngóc ngách bên trong thân thể y.
Cảm giác hoàn toàn mất tự chủ, bị chèn ép đến sắp điên rồi.
Ngẫu nhiên người nọ sẽ nói thì thầm vào tai y mấy lời lẽ thô thiển khiến y ngày càng cảm thấy nan kham, trần trụi đến mức khiến cả người y như nhũn ra…
Người nọ còn rất lo lắng quan tâm đến cảm thụ của y, hoặc là nói, hắn thực dụng tâm mà hầu hạ Ly Hận Thiên, mặc dù y bị bao vây trong trạng thái không tình nguyện, nhưng hắn vẫn khiến y cảm nhận được sự sung sướng.
So với lần đó, y làm cùng Ly Lạc kém hơn rất nhiều.
Ít nhất lần này y không phải là một thân một mình lại phải bị chịu ngược đãi.
Ly Hận Thiên cũng bị hắn làm cho xuất ra vài lần.
Loại thể nghiệm này thực xa lạ, thực kích thích. Trong bóng đêm bàn tay vuốt ve dạo quanh làn da trắng mịn trải dài khắp thân thể y. Còn có môi lưỡi của người nọ vừa hôn vừa liếm láp khắp mọi chỗ trên người y. Nơi thân thể hai người họ đang giao hợp, va chạm từng đợt tạo nên làn sóng lan tỏa tạo nên sự rung động đến tận sâu trong linh hồn. Thực khác thường, lại có thể kích thích cảm xúc ham muốn mãnh liệt của thể xác. Sự sung sướng đánh sâu thèm khát muốn được nhiều hơn nữa khiến nam căn của y cũng bắt cương cứng, càng không thể vãn hồi.
Kỳ thật, cùng với nam nhân phát sinh quan hệ này, cũng không giống như lần đó y cùng Ly Lạc đau đớn lẫn mệt mỏi như vậy. Điều này đối với y rất không ổn a…
Trước không nói đến tâm lý đi, thân thể của y rõ ràng là có thể chấp nhận được việc này.
Đây là tự trong bản năng thói quen mà phản ứng. Đây chân chính là bản năng của nam nhân, Ly Hận Thiên không thể khống chế được.
Ly Hận Thiên không bị đau cũng không bị ngất đi. Nhưng đến cuối cùng, y vẫn là bị đối phương áp đến mức bức phải rơi nước mắt, đó là do hiện tượng sinh lí mà trào ra chứ không phải là gào khóc. Lúc đó chỉ là rớt vài giọt nước mắt tượng trưng, cùng với hốc mắt hơi bị đỏ một chút mà thôi, cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng đối phương hình như là thực thích nhìn y như vậy…
Chuyện sau đó nữa, Ly Hận Thiên thực không muốn nhớ lại a. Rất thống khổ, tên kia làm không biết mệt, thường xuyên chơi đùa, làm y đến muốn khóc …
Sau khi lần đầu tiên kết thúc, trói buộc của y đã được người nọ cởi bỏ. Y vốn đã có cơ hội để chạy trốn. Nhưng căn bản y đến một chút khí lực để ngồi dậy còn không có huống gì là chạy trốn a. Chỉ một lần mà y đã bị vắt đến khô kiệt rồi.
Sau đó nữa, y bị người nọ ôm đi di chuyển ở khắp nơi trong phòng để làm. Khi thì y bị đặt ở trên bàn, bệ cửa sổ, khi lại dựa vào tường cho, bị hắn làm miệt mài không tính đi. Khiến cho Ly Hận Thiên thẹn đến không chịu nổi là, hắn đặt y ghé lên trên giường, cố ý chỉnh lại tư thế của y khiến thân y nằm sấp xuống nửa thân trên nằm vịnh vào đệm giường, nửa thân dưới khụy xuống mà quỳ trên mặt đất, tiếp theo là hắn từ phía sau mà…
Ván giường lắc lư, va chạm nhau kêu lên chi dát chi dát*, giống như phải giường diêu xấu bình thường……
Ly Hận Thiên căn bản không cần có sức lực để phản kháng, mặc người tùy ý mà chà xát đến dẹt mỏng hay nắm bóp vo tròn.
Y bị hắn đùa nghịch, hắn khiến y phải lớn tiếng kêu, còn bắt ép y phải kêu lên tên của hắn……
Văn Diệu.
Tên này y nhớ rất rõ.
Suy nghĩ của Ly Hận Thiên dừng lại mà y chỉ nhìn mạn giường màu lam đậm treo ngoài giường, biểu tình dần dần chuyển thành ngưng trọng…
Văn Diệu cũng là con của y.
Mặc kệ Văn Diệu có đối với y tốt đến thế nào, khi đang làm có nhiều bận tâm đến cảm thụ của y, hắn vẫn là bắt buộc y …
Dù y rất không muốn, nhưng y vốn không phải là đối thủ của Văn Diệu.
Cuối cùng Văn Diệu vẫn đạt được như ý muốn, mặc kệ hắn là xuất phát từ mục đích gì. Nhưng đối với Ly Hận Thiên mà nói, đây đã là một loại tổn thương…
Suy nghĩ của nam nhân trở nên khá là phức tạp, cùng lúc y chấp nhận sự thật bị người bắt cóc lại bị ép buộc. Trong quá trình bị ép đó, y còn thực không cốt khí mà bị làm đến bắn ra. Về mặt khác, y lại nghe được một sự thật đối với bản thân y là gần như vừa nghe được một việc rất khủng khiếp, cái kẻ đang ép buộc trên người của y, vốn là con của y.
Mặc kệ Văn Diệu cùng với quá khứ của Ly Hận Thiên từng có gì đó. Nhưng tối hôm qua, hắn cũng không nên làm như vậy đối với y.
Y vốn không muốn làm, Văn Diệu căn bản cũng biết được.
Ly Hận Thiên cũng sẽ không tha thứ cho hắn, dù cho có là con y đi nữa.
Nhưng là…
Mối quan hệ kì quặc của y với Ly Lạc cùng Mộc Nhai, cũng có chút lí luận không rõ ràng. Nhưng mà đây đều là chuyện của quá khứ, bởi vì sau khi y đi vào thế giới này mới tiếp nhập thân thể này, Văn Diệu là cái kẻ đàu tiên bắt cóc sau đó lại còn ép buộc y…
Dùng cái loại thủ đoạn này để chiếm đoạt được y hoàn toàn, ngay cả Mộc Nhai vô cùng hỏa bạo, cũng chưa từng đối với y như vậy.
Nam nhân không nghĩ sẽ lại nhìn thấy Văn Diệu, cũng không muốn bắt đầu suy ngẫm mà lại nhớ về chuyện xảy ra tối hôm qua.
Đối y, đây là một loại vũ nhục, cũng là chê cười nhạo báng.
Cũng giống như chính lời của Ly Lạc nói, y quả thực rất vô dụng. Bởi vì đồng dạng cùng là nam nhân, y lại không có cách nào để ngăn cản cái loại chuyện này phát sinh ra trên người y…
Ly Hận Thiên càng nghĩ lại càng phiền. Y cảm thấy bản thân hẳn là nên rời khỏi chỗ này. Y không nghĩ lại muốn nhìn thấy Văn Diệu lần nữa. Nhất định, y mà vừa thấy hắn lập tức sẽ nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Mặt khác chính là, y không biết chuyện trước đây ra sao, y cũng không có cách nào mà cho một đáp án đúng đắn chính xác đối với việc Văn Diệu đã làm ra với y.
So với hình thức ác liệt khi đang ở chung với Ly Lạc cùng Mộc Nhai, nam nhân cảm thấy bản thân y khi đối mặt Văn Diệu mới càng nguy hiểm hơn hai tên kia. Bởi vì thân thể y có cảm giác thực vô cùng thân thiết đối với hắn. Có một số việc, căn bản y không thể nào giả đến mức thật hoàn hảo được. Nếu vẫn ở đây mà bên cạnh hắn đến cuối cùng, Văn Diệu chắc chắn sẽ thực dễ dàng mà phát hiện ra y là Ly Hận Thiên giả mạo.
Y sẽ thật sự bại lộ vô cùng triệt để là việc sớm hay muộn mà thôi.
Ly Hận Thiên đang nghĩ đến đây thì cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra. Y phản xạ có điều kiện mà định nhúc nhích muốn ngồi dậy. Đối phương vừa vào Liên thấy loại phản ứng này của y, liền sửng sốt. Bất quá Văn Diệu rất nhanh đã phản ứng kịp, bước nhanh lại, nhìn thấy biểu tình trên mặt cùng với mái tóc rối bời của Ly Hận Thiên. Trên khuôn mặt của hanh niên, lộ ra một mạt cười nhu hòa…
Rốt cuộc, Ly Hận Thiên cũng đã thấy được hình dáng của cái tên đã áp lên y ép buộc cả đêm qua là dáng vẻ gì rồi…
Văn Diệu mặc một thân hắc y vừa người, vạt áo quá dài được hắn nhét vào bên trong đai lưng thắt giữa eo, sau vạt áo dài chấm chân lộ ra đôi đoản giày màu vàng mũi giày được thêu hổ văn. Tay áo của Văn Diệu kéo đến phía trên khuỷu tay, tóc của hắn không được gom gọn mà búi cao lên, cũng không dùng đến phát quan để buộc tóc, mà trực tiếp dùng dây liền buộc chặt cao lên, cả thân người hắn làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác dũng mãnh lão luyện.
Bất đồng với Ly Lạc lạnh lùng cùng Mộc Nhai cao ngạo, cảm giác của Văn Diệu biểu hiện ra như ngọn lửa đang cháy rực rỡ, thực nhiệt tình. Ly Hận Thiên cảm thấy ba người họ trưởng thành một chút cũng không hề giống nhau. Nhưng cẩn thận mà nhìn kĩ một chút, hình dáng đôi mắt cũng có điểm tương tự nhau.
Lông mi của Văn Diệu so với y thô hơn, đôi chân mày lại tiêu chuẩn là mày kiếm, đôi mắt hẹp dài. Cười rộ lên hai mí mắt có một chút mị lại với nhau, lông mi dày bao bọc xung quanh cao thấp nhẹ nhàng lay động va chạm vào nhau, bóng mi che phủ xuống hằn lên da một chút. Cái loại cảm giác này thoạt nhìn cũng có một chút xấu, nhưng lại cũng mang cho nam nhân một hương vị đặc biệt vừa thần bí lại mị lực mà chỉ có một mình hắn mới sở hữu…
Ly Hận Thiên cảm thấy, khuôn mặt này của Văn Diệu nhất định đã làm cho không ít nữ nhân mê mệt đảo điên a.
Rõ ràng, Ly Hận Thiên không nghĩ sẽ để ý tới hắn, lại nhịn không được nhìn gương mặt của tên này thêm một chút rồi lại một chút tiếp theo trong đầu không tự chủ được mà còn đánh giá loạn thất bát tao một hồi…
– Như thế nào, nhìn thấy ta nên ngươi thật cao hứng đi, cao hứng nên luyến tiếc đến không muốn dừng lại dù chỉ chớp mắt một cái.
Văn Diệu mỉm cười, tay nắm quai cầm của thực hạp* đặt xuống trên giường. Từ khi hắn vừa vào cửa, vẻ mặt Ly Hận Thiên liền đờ đẫn ra mà chăm chú nhìn hắn. Vì sao lúc trước hắn lại không phát hiện, Ly Hận Thiên… khả ái đến mức thế này.
Mặc dù lúc này Ly Hận Thiên không phải là đang ngẩn người, mà bây giờ là đang trợn mắt trừng người. Chỉ là tóc như thế kia, tư thế như thế kia, kể cả vị trí như thế kia, nhìn y một chút cũng thực không có khí tràng*, cho nên đã bị Văn Diệu hiểu lầm cho rằng y đang ở trạng thái ngơ ngác ngây ngốc…
Lúc này, Văn Diệu luôn luôn mỉm cười, bắt gặp ánh mắt của nam nhân đang trừng hắn, tươi cười treo bên môi ngày càng nở thêm thật lớn.
Sâu trong ấn tượng của hắn, đáng lí phụ thân thực im lặng, cũng thực bình tĩnh. Y thường xuyên chỉ nhìn một chỗ, mà ngẩn người thật lâu thật lâu. Những lúc khi đó, Văn Diệu có thể cảm giác được một cỗ đau thương thật nhạt cũng rất nhẹ lượn lờ quanh thân y. Hắn cũng không biết cái loại cảm giác này từ đâu mà sinh ra, nhưng từ lúc hắn còn rất nhỏ hắn đã biết, phụ thân của hắn sống rất không vui vẻ hay hạnh phúc.
Kỳ thật Ly Hận Thiên không thích cười, vẻ mặt của y luôn lạnh nhạt như vậy. Khi y cười lên cũng chỉ là lấy lệ miễn cưỡng mà kéo kéo khóe miệng câu cao lên bình thường một chút. Căn bản nụ cười đó của y không phải là phát ra từ nội tâm. Nhưng nụ cười kia, lại khiến cho Văn Diệu cảm thấy nụ cười như vậy có thể khuynh quốc, khuynh thành…
Hắn cảm thấy, đáng lẽ nam nhân này nên đáng được quý trọng, được che chở, được phủng* ở lòng bàn tay.
Một thời gian xa cách đã thật lâu, hắn chưa từng gặp lại Ly Hận Thiên. Sau khi hắn rời đi Ly gia từ hai năm trước, thời điểm Hoàng Thượng đại hôn chỉ là hắn định trở về một lần. Hắn không nghĩ sẽ quay trở về cái nơi được gọi là nhà nhưng mà hắn lại không có một chút cảm tình kia. Hắn chỉ là muốn ghé về đó để nhìn qua nam nhân một chút là tốt rồi…
Khi đó, hắn thấy được nam nhân đã không còn giống như bộ dáng trước đây mà hắn khắc ghi trong trí nhớ. Chỉ là mới hai năm trôi qua, y cư nhiên lại thay đổi lớn như thế…
Bên môi Văn Diệu luôn mỉm cười không ngừng nghỉ. Nhìn cái nụ cười toe toét trước mắt, cái đầu nhỏ của Ly Hận Thiên liền nhanh chóng co quắp không ngừng. Y đang tự cân nhắc xem bản thân có nên trước nhất mà trực tiếp mà đánh bầm dập cái mặt khoa trương lừa không biết bao nữ nhân kia của hắn thành mèo hoa hay không đây. Bằng không, y nhất định sẽ tồn một bụng oán khí mà căn bản không có chỗ nào mà phát tiết ra…
Y phải nên hảo hảo mà giáo huấn hắn một lần mới được. Nếu y là cha, hắn là con, thì hắn liền ngoan ngoãn mà sắm tốt vai một đứa con hiếu tử a. Chuyện xảy ra ngày hôm qua sau hôm nay liền coi là quá khứ đi. Nếu đã là quá khứ thì Ly Hận Thiên nguyện ý mà coi như chuyện cũ nên bỏ qua. Sự thật thì dù gì cũng đã làm, y cũng không thay đổi được gì. Nhưng từ nay về sau này nữa, Văn Diệu không thể lại có một chút ý định vượt qua qua ranh giới phụ tử được. Hắn chỉ có xem y trở thành một phụ thân chân chính. Về phần chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Ly Hận Thiên tạm thời không muốn nghĩ đến nữa, lúc này coi như y đang sinh khí rồi đi.
Bất quá…
Hiện tại, y biết bản thân đã có ba cái nhi tử. Ba tên nhi tử, đều cùng y có mối quan hệ kì quái khó nói.
Y thực là hấp dẫn nam nhân đi, nhưng y lại càng hấp dẫn nhi tử của chính mình…
Đầu nhỏ của Ly Hận Thiên, đột nhiên nhất thời mà dừng lại suy nghĩ.
Ngay lúc Ly Hận Thiên vẫn chìm trong trạng thái sững sờ, Văn Diệu đang đem đồ gì đó ở trong thực hạp mà bày ra. Đó là bát đáy sâu được múc đầy cháo, cháo bên trong còn tỏa ra làn khói nóng bay lượn lờ trong không khí, chắc là mới nấu xong không bao lâu…
Văn Diệu vẫn như trước.
Hắn bưng chén cháo miệng vẫn không khép lại mà vẫn hướng về phía nam nhân mà cười.
Văn Diệu cảm thấy, nam nhân đã có thay đổi khá lớn. Quả thực như là hai người khác nhau, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng. Một người là trống đánh xuôi, một người là kèn thổi ngược. Sau khi Ly Hận Thiên thay đổi, hắn có chút không quen thuộc. Nhưng Văn Diệu cảm giác được y như thế này vẫn là tốt hơn. Ít nhất y sẽ được hoạt bát vui vẻ hơn một ít, không có bi thương như trước nữa.
Ly Hận Thiên không nghĩ để ý đến hắn. Y cũng không định uống cháo. Y nhìn thấy Văn Diệu liền liền một bụng nộ hỏa bị nén đầy đến no. Tối hôm qua, hắn khiến bụng y bị trướng căng cả đêm còn không có tính…
– Ngươi đem cháo này uống vào đi.
Văn Diệu thấy y bất động, liền múc một muỗng cháo lên. Hắn đem cháo bên trong thổi nguội đi, tiếp theo đưa đến bên miệng nam nhân,
– Đã ép buộc một đêm rồi, ngươi vẫn là nên ăn một chút gì đi a.
Văn Diệu nói xong, Ly Hận Thiên càng muốn đánh người. Y nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Văn Diệu. Tâm y chửi rủa, “không phải cũng là do ngươi làm hại mà ra sao…"
– Đừng giận ta.
Ly Hận Thiên nhìn hắn như vậy, Văn Diệu làm sao mà lại không nhìn ra được ý nghĩ của y. Thanh niên chậm rãi buông bát cháo xuống, nhất thời dùng sức mà cắn cắn môi dưới một chút,
– Tối hôm qua ta là do ta quá xúc động. Nhưng ta sẽ không bao giờ hối hận. Không dễ dàng gì ta mới có thể trở về lại đế đô, được nhìn thấy ngươi, lại không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở cùng Ly Lạc… Cho nên, ta liền làm.
Văn Diệu nói nghe thật như đúng lý hợp tình, giống như tất cả lỗi lầm, đều là do y, hoàn toàn là nằm ở trên người y…
Tuy rằng mối quan hệ của y hòa Ly Lạc có chút nói không rõ. Nhưng hẳn là không tới lượt Văn Diệu dù là kiếp sau đi nữa mà phán xét giận dữ cái gì nha. Huống chi hắn tức giận liền bắt y phải cho hắn làm sao, vậy sau đó Ly Hận Thiên y tức giận thì nên đi tìm ai làm đây?!
– Ngoan, ngươi đem cháo uống vào đi. Sau đó còn phải thoa dược cho tốt nữa. Cháo để một hồi sẽ bị lạnh a.
Văn Diệu tựa hồ không nghĩ lại sẽ nhắc thêm lần nữa. Một lần nữa hắn giúp Ly Hận Thiên múc một muỗng cháo lên, cố chấp mà đưa đến bên khoé miệng của y. Ly Hận Thiên chỉ bướng bỉnh mà mặc kệ. Y lật thân trở mình lại liền nằm xuống. Y đột nhiên nhớ tới, tối hôm qua thời điểm khi bị bắt đi y chỉ mặc một bộ nội sam duy nhất. Hiện tại y căn bản không có cách nào để rời đi, y cũng không thể để toàn thân bọc một cái chăn bông, mà trở lại Ly phủ được a.
Bàn tay Văn Diệu đang cầm muỗng cháo liền cương cứng lại ở không trung. Nhìn chiếc lưng đang đưa về phía hắn, đem toàn thân trên dưới của thân mình bao lại chặt chẽ giống như con nhộng, Văn Diệu đột nhiên bật cười…
Hắn buông muỗng cháo xuống, từ chỗ nào đó lấy ra chiếc rổ nhỏ chứa chai lọ này nọ. Tiếp theo, hắn lấy từ bên trong lấy ra một chiếc bình nhỏ tinh xảo, trên miệng bình còn được bịt lại bởi một miếng vải nhỏ buộc chặt để che kín lại.
Văn Diệu xốc chăn đang quấn quanh thân nam nhân lên. Bởi vì Ly Hận Thiên chỉ lo bọc phía trước, mà y đã quên mất phía sau lưng mình…
Sau đó, y cảm giác được sự lạnh lẽo…
Nam nhân thầm kêu không xong rồi, đỉnh đầu liền xoát xoát mà rơi xuống vài mấy cái hắc tuyến….
Ưu said:
Mặt Ly thúc lúc này chắc l à như vại nè mn =]]] =====> Σ( ° △ °|||)︴
– CHÚ THÍCH:
*Chi dát : từ tượng thanh, kẽo kẹt, kẽo cà kẽo kẹt.
* Thực hạp : lồng, hộp chứa đồ ăn mang đi.
* Tràng : giận dữ, xung đột, bén nhọn.
* Phủng : nâng niu, trân trọng, bưng lên bằng hai tay.
Tác giả :
Lạc Dận