Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 283: Hoàn toàn tiếp nhận
Lớp vải tăng bào còn vắt ở trên vai, còn được xem như là hoàn hảo. Vô Huyên trực tiếp lật người của Ly Hận Thiên lại. Cái đầu bóng loáng của nam nhân, ‘ầm’ một tiếng lại va vào trên ván cửa, y còn chưa kịp kêu đau, chiếc quần trên thân đã bị kéo xuống…
Không khí lạnh lẽo len lỏi vào khiến cho nam nhân nhịn không được đánh một cái rùng mình. Lúc này, Vô Huyên kéo lấy vòng eo của y, thô lỗ lôi y lui về phía sau này, Ly Hận Thiên không có chỗ dựa vào, thiếu chút nữa đã bị Vô Huyên đẩy ngã …
Hắn cũng không quản đến tay của y có thể vịn lấy ván cửa hay không. Bởi, dù sao hắn cũng đang vững vàng giữ lấy vòng eo của y. Động tác của Vô Huyên cực kì nhanh nhẹn, đá văng hai chân của nam nhân. Khí lực của hắn không nhỏ, lớp vải quần không tệ cũng đã bị mạnh bạo mà xé rách, sau khi phát ra một tiếng ‘roạch’, hai chân của nam nhân bị tách ra đến cực hạn…
Đè chặt lấy eo của y, Vô Huyên xoa mông của nam nhân, không phải là tán tỉnh, động tác này có chút ý muốn ngược đãi. Hắn hung hăng xoa nắn, tách ra hai cánh mông, lại ép mạnh cả hai cánh mông đến tận cùng, lại tách ra, khi hoàn toàn mở ra lần nữa, nơi đầy nếp uốn đó, đều bị kéo phẳng ra ít nhiều…
Vô Huyên rũ mí mắt xuống, hung hăng mà thở hổn hển. Hắn xoa nhẹ lung tung vài cái, liền tự kéo rớt quần của mình xuống, không có tiền diễn, cũng không có một chút âu yếm nào. Hắn đỡ lấy nam căn đã sớm cứng rắn như thiết của hắn, nhắm ngay nơi khô sap như cũ của nam nhân…
Cứ trực tiếp làm, sẽ đau chêt mất…
Ly Hận Thiên vừa định ngăn cản, đỉnh đầu tròn bóng loáng của nó, liền chuẩn xác không có lầm mà đâm vào, không có một chút bôi trơn nào. Vô Huyên tiến vào cũng không thuận lợi, nhưng mà cũng không có lệch khỏi quỹ đạo…
Từng chút một, tiến vào mỗi một tấc ở trong thân thể của nam nhân.
May mà, động tác của hắn cũng không nhanh, bằng không, nếu lập tức dứt khoát xông thẳng vào, khẳng định là đã bị thụ thương.
Nhưng bây giờ, tuy không bị thương rách da đổ máu, nhưng cái loại cảm giác đau đến sâu sắc bén nhọn này, cũng là không thể nào chịu đựng nổi…
Thân thể giống như bị lăng trì, chậm rãi mà tra tấn con người ta.
Vô Huyên đi tới nơi nào, thì liền tạo nên hình dạng nam căn nọ rất rõ ràng của trong vạch ruột, còn có cả các đường gân xạnh nhảy lên, Ly Hận Thiên đều cảm nhận được rất rõ…
Đến cái loại đau đớn này, cũng kéo dài ra, phảng phất như là vẫn không có dừng lại được…
Hai chân của y đều đang bị tách mở rất rộng, thế cho nên, y không thể đứng vững được. Nếu không phải do Vô Huyên chặt chẽ ôm lấy eo của y lại, đến cơ hội cũng không y ngã sấp xuống…
Bàn tay bám lấy ván cửa luôn luôn run ray, kéo theo, toàn bộ tấm lưng đều bị run lên theo. Động tác của Vô Huyên quá nhanh, cũng chỉ là nhất thời tốn một chút công phu nữa. Y chỉ tượng trưng định phản kháng đôi chút, đến một câu “không cần" cũng chưa kịp nói ra, đã trực tiếp đi đến loại tình trạng bây giờ rồi…
Khi Vô Huyên đâm mạnh vào, xem như là cho y có cơ hội duy nhất để hồi sức lại một chút, tiếp theo lại không cho y có một chút thở dốc nữa…
Y đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa ở một bên dốc sức mà thích ứng, vừa ở một bên run run rẩy rẩy mà tiếp tục sờ soạng…
Vị trí này, thân thể của y vừa vặn đổ lên xương hông của Vô Huyên. Nam căn ở trong thân thể đi ra, khí lực bị đau của y cũng đã nhỏ đi nhiều. Y cẩn thận đẩy hắn hai cái, thấp giọng nói,
– Đau… Ngươi chậm một chút… Nào có không bôi trơn gì đã xông vào như vậy…
– Đau sao? Ngươi không phải đều đã quen rồi sao? Ít giả bộ đáng thương đi. Ta sẽ không thương hại ngươi đâu.
Thân thể này của Ly Hận Thiên, vừa thấy, chính là liền biết, dạo gần nhất vẫn thường xuyên làm. Bởi nơi đó thực mêm, bằng không, hắn làm sao liền có thedễ dàng đi vào như vậy.
Khai phá rất tốt. Tuy rằng không khuếch trương hay bôi trương, nhưng mà đã được làm tốt chuẩn bị, tùy thời đều có thể nghênh đón nam nhân tiến vào yêu thương…
Lần này, hắn làm y, khác với lần trước hắn đã ôm y làm ở trước mặt Khâm Mặc.
Khi đó, nếu không có chuẩn bị trước, thì hắn căn bản là không vào được…
Nay, thân thể của y đều đã hình thành thói quen. Thì y còn dám ở nơi này, đòi hỏi sự thương hại của hắn sao…
– Thật sự đau… Ngươi… Ngô…
Lời nói còn chưa dứt lời, Vô Huyên trực tiếp đều đâm vào, đến cả thân nam căn đều hoàn toàn xâm nhập vào, đến cả cái gốc vô cùng thô to, cũng đều đã ở bên trong…
Nơi đó của y, đã bị chống đỡ đến cực hạn rồi.
– Nương tử, ta đã đi vào rồi? ngươi vẫn cắn nhanh như vậy, lại nóng bỏng đến vậy. Mặc kệ là nơi này đã bị bao nhiêu kẻ làm qua, thì vĩnh viễn đều giống như của xử nữ vậy a.
Vô Huyên giống như lang vậy, ‘ha ha’ thở hổn hển. Hắn chỉ nhất thời tạm dừng một lát, liền ôm lấy nam nhân tiếp tục trừu động.
Nơi đó thực mền, cảm giác cũng so với bình thường rõ ràng hơn nhiều. Vô Huyên tách hai cánh mông, để lộ ra nơi mà hắn đang ra vào…
Nay, nơi đó một chút chất dịch ẩm ướt cũng không có, theo động tác ra vào của hắn, co rút, vách bám dính lấy nam căn của hắn. Một động tác ma sát đi vào, lại kéo ra, thì đều mang cả tầng thịt ở bên trong bị hắn kéo ra. Ngay khi hắn đẩy nam căn trở vào lần nua, vừa ngoan ngoan bị đâm nhồi nhét trở về…
– Thật khô. Nương tử, ngươi lưu ra một nước nào. Đây là ngươi muốn cắn chặt lấy ta khiến ta không chết không chịu nổi đúng không a…
Cuồng dã cử động eo, như là bất mãn với sự khô sáp của Ly Hận Thiên, Vô Huyên giơ bàn tay lên, mạnh bạo giáng xuống hai cái đánh lên trên mông trắng nõn của y. Thân thể y v ốn đang đau, lại nhất thời bị đánh mông, càng liên lụy đến, khiến cho nơi bị tiến vào càng đau đớn thêm, Ly Hận Thiên bị đau đến da đầu đều đã tê rần…
– Vô Huyên… Ngươi… Ngươi chậm một chút…
Bị đâm choc va chạm đến hỗn loạn, Ly Hận Thiên chỉ có thể cố lên tiếng năn nỉ Vô Huyên thu hồi tay lại, lại một lần bám vào trên ván cửa, nhưng dù là như vậy, thân thể y vẫn vài lần bị trượt xuống, thiếu chút nữa đã bị Vô Huyên đâm đến thân thể lung lay ngã ra bên ngoài…
Từ trong phòng, đâm đến ra bên ngoài.
Vô Huyên không nói lời nào, nghẹn lại mà dùng sức làm y. Nam căn ở bên dưới, thật giống như là cái cọc cứng rắn vậy, hung hăng mà liên tiếp mà đóng chặt tiến vào thân thể y. Tính cả đùi cùng mông đều bị Vô Huyên va đập đến đỏ bừng, vẫn nhanh lại ngoan tuyệt như vậy, Ly Hận Thiên thật chịu không nổi…
Muốn khóc.
– Vô Huyên… Đau… Ngươi chậm một chút… Thật sự rất đau…
Ly Hận Thiên xin khoan dung còn mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng người sau vẫn còn chưa buông tha y. Y rũ đầu xuống, chiếc đầu này như là bị mất đi sự chống đỡ, lung tung lay động …
Ly Hận Thiên cảm thấy, y sắp chết rồi. Nam căn xông thẳng vào, trực tiếp đâm đến trong bụng, muốn xuyên ra ngoài luôn vậy. Khi y đau đến sắp phải chết ngất đi rồi, thì Vô Huyên lập tức đâm đến chỗ mẫn cảm nhất ở trong thân thể của y. Ly Hận Thiên mạnh mẽ run lên, khí lực toàn thân, lập tức đã không còn nữa…
Đến xương cốt cũng đều hoàn toàn mềm nhũn xuống.
Âm thanh của Ly Hận Thiên cũng đã thay đổi, không hề chỉ có mỗi thống khổ, ẩn ẩn còn lộ ra một tia vui thích, chỉ là âm thanh âm rất nhỏ, nhỏ xíu đến mức không thể nghe thấy….
Vô Huyên biết làm sao để làm cho y sẽ khiến cho y dược thoải mái. Hắn liền chuyên tâm tấn công một chút vào chỗ đó, không đến vài cái, hai đùi của nam nhân này liền mềm nhũn giống như chảy thành nước vậy….
Bên trong nơi đó, cũng có chút ướt át, hắn trừu sáp, càng thống khoái hơn nhiều.
Vô Huyên đã từng nói qua, sẽ không giờ thương tổn y nữa. Lần này là có chút ý tứ trừng phạt, hắn đang cáu kỉnh…
Nhất thời nghĩ đến bọn hắn có thể tùy ý chạm vào y, Ly Hận Thiên đối xử tốt với bọn hắn như vậy, Vô Huyên liền sinh khí…
Dựa vào cái gì, y chỉ dính lấy bọn hắn…
Ngoại trừ chỉ khi có việc không thể giải quyết mới đi tìm hắn ra, thì Ly Hận Thiên tựa hồ như từ trước đến nay đều không nhớ nổi hắn…
Vô Huyên không cam lòng, hắn muốn nổi điên lên.
Động tác của hắn càng thêm không biết tiết chế. Ly Hận Thiên bị hắn làm cho đến tiếng kêu cũng đều hoàn toàn bị đứt quãng, y sắp không thở nổi nữa rồi, nào có ai lại ngay từ đầu liền làm kịch liệt như vậy…
Đến thời gian hồi sức, y cũng đều hoàn toàn không có.
Thấy nam nhân thật sự đứng vững không nổi nữa, hắn nắm lấy cả eo của y, để cho y quỳ lên trên mặt đất. Quanh thân của Ly Hận Thiên vô lực, nửa người trên hoàn toàn mềm rũ xuống, trái lại ở phía dưới lại bị Vô Huyên lôi kéo, vẫn còn chưa bị ngã xuống….
Chiếc bụng của Vô Huyên liền dán dính ở trên người của y. Bây giờ, hắn không cần đỡ lấy y nữa, tay không nhàn liền đụng đến phía trước của nam nhân, vừa ở một bên trừu động, lại vừa ở một bên dùng tay giúp nam nhân tuốt động nam căn…
Tốc độ trước sau, cũng đều không chậm.
Đây là một hồi hoan ái kịch liệt dồn dập…
Đến tiếng thở dốc của nhau cũng chưa từng có…
Dưới sự va chạm của Vô Huyên, nam căn ở phía trước đã sớm thẳng tắp giương lên, y đau, lại cũng thoải mái. Dưới sự giáp kích trước sau của Vô Huyên, Ly Hận Thiên không bao lâu liền đột ngột tiết ra, phóng xa ngàn dặm….
Cơ bụng căng thẳng, kéo theo, mặt sau cũng siết chặt lại, Vô Huyên vốn cũng không định cùng y chiến đấu lâu dài, nơi đó bỗng co rút siết chặt lại, hắn cũng liền gầm nhẹ bắn ra…
Đâm vào sâu tận cùng ở bên trong nam nhân, dán vào chỗ mẫn cảm đó, lập tức bắn ra.
Co rút.
Ly Hận Thiên hai mắt bỗng tối đen, ngất đi.
Bất quá, cái ngất này cũng chỉ là ngắn ngủi, ngay khi Vô Huyên rời khỏi thân thể của y. Ly Hận Thiên liền tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, cả người đều dính dấp không chịu nổi. Đến khí lực nâng tay lên, y cũng chưa hồi phục, đôi mắt liền vô lực chớp chớp, nhìn Vô Huyên đang lau chùi thân thể giúp y….
Không khí ở xung quanh đều lạnh lẽo, trên mặt đất lại càng không thể ngồi quá lâu, Vô Huyên cho dọn dẹp tốt cho y, liền ôm nam nhân này vào trong lòng. Hắn thực sinh khí. Nam nhân này thật sự chọc hắn giận rồi…
Nhưng đồng thời, cũng thực thương tâm.
Hắn lại một lần nữa, bị từ bỏ.
Ly Hận Thiên là người duy nhất mà hắn muốn có, hắn quý trọng nâng niu đến vậy, nhưng người duy nhất này, hắn cũng đã không có được nữa rồi…
Ai trong hai người cũng không hề nói lời nào, liền cứ luôn trầm mặc như vậy. Qua một lúc rất lâu, Ly Hận Thiên mới hồi phục lại khí lực, nhưng mà Vô Huyên nhất thời khinh xuất làm kịch liệt như vậy, khí lực của y sớm đã bị ép khô, mặc dù là nói chuyện, cũng là có lực vô khí …
– Ta không phải, chỉ là thầm nghĩ, chỉ muốn bọn hắn,
Mỏi mệt tựa vào trên vai của Vô Huyên, nam nhân nhắm mắt lại mở miệng, hàng lông mi thật dài giống như bất an mà run run,
– Bọn hắn đều tự mình đến nơi ở của ta. Nhưng, ngươi lại không có tới. Ta đã hỏi, nhưng mà vẫn không có ai, biết ngươi đang ở đâu. Ta đã nghĩ rằng, ngươi vốn là không muốn gặp lại ta… Ta cũng không phải là, chỉ biết để ý đến những người khác. Đúng là, chuyện của Thanh Nhiên được giải quyết ổn thỏa, ta vốn rất cao hứng. Bởi vì nhờ có chuyện này làm cái cớ đương nhiên, lại cũng không có vẻ đường đột quá mức, để ta có thể nhìn thấy được ngươi…
Vô Huyên không nói lời nào, liền vùi đầu, lắng nghe y nói, chỉ ôm lấy cánh tay của y, cố chấp siết chặt một chút…
Hắn không muốn buông y ra.
Cả đời cũng không muốn.
– Cái kia, những lời này vào buổi tối ngày đó, ta đã muốn hỏi ngươi. Cái quỷ phủ này, chung quy không phải là nơi tốt để ở lâu. Ngươi có muốn cùng ta trở về nhà hay không?
Rốt cục Ly Hận Thiên cũng đã hỏi ra khỏi miệng.
– Trở về, làm gì?
Vô Huyên đã từng nói qua, Ly Hận Thiên ở đâu, thì bản thân hắn liền ở tại nơi đó. Nhưng mà, y cho hắn một lý do, để hắn làm bạn với y. Vô Huyên không có cách nào ở bên người của y, nhìn y ân ái với kẻ khác được.
Hắn sẽ chịu không nổi.
Hắn không muốn chỉ làm con của y, Ly Hận Thiên hiểu được.
– Dạo gần nhất những chuyện đã xảy ra, ngươi cũng đều đã thấy đấy. Nếu ngươi có thể chấp nhận mà nói, liền cùng ta trở về… Ta đối xử với bọn hắn như thế nào, liền đối xử với ngươi như thế đó. Đương nhiên là, nếu ngươi không tiếp thu được, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Có lẽ là ngươi sẽ cảm thấy ta thật không biết xấu hổ, vốn đã có tuổi lớn đến vậy, còn tham lam như vậy. Nhưng mà, ta thật sự đều thích, mỗi một người trong các ngươi.
Đối với lòng tham của bản thân, Ly Hận Thiên cũng hiểu rõ mà xấu hổ vạn phần. Nếu không phải do bọn hắn đã đưa ra thỏa hiệp, thì chỉ sợ là, cả đời này cũng vẫn sẽ cứ xa cách như vậy.
Có lẽ, người khác sẽ xem thường y, sẽ cười nhạo y, sẽ cảm thấy y ghê tởm, nhưng mà, Ly Hận Thiên vẫn rất cao hứng …
Chỉ có điều, ở trước mặt Vô Huyên, mà nói thẳng ra, y vẫn là có chút xấu hổ vô cùng…
Y không biết, Vô Huyên sẽ nhìn y ra sao….
Có chút, lo lắng sợ sệt a.
– Ta, cùng với ngươi trở về
Vô Huyên không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.
Sự đồng ý này đối với y mà nói, là kinh hỉ, là trời cao chiếu cố y a.
Tình cảm giữa hắn và Ly Hận Thiên, không có nhiều hơn bất cứ một tên nào trong bọn hắn cả. Vô Huyên sớm đã thấy rõ ràng được điểm ấy. Hắn đã tự nói cho chính mình biết, chỉ cần Ly Hận Thiên không cự tuyệt hắn, chấp nhận tiếp thu hắn, thì mặc kệ là bên người của y có thêm mấy người nữa, Vô Huyên cũng không để ý…
Cho nên, Vô Huyên nào còn có lý do để cự tuyệt…
Hắn cao hứng, còn không kịp.
Ly Hận Thiên cảm thấy giống như bản thân mình đang nằm mơ, mà Vô Huyên cũng vậy.
– Ngươi sẽ không gạt ta đi?
Không yên lòng, Vô Huyên hỏi lại một câu.
Ly Hận Thiên gật đầu,
– Ân.
– Ngươi muốn ta?
– Ngu ngốc.
Nhịn không được, bật cười, hốc mắt liền ấm áp, trong lòng cũng vậy, lập tức, còn có cả cảm giác vô dục vô cầu dâng trào…
Tất cả mọi thứ y muốn, đều đã hoàn toàn chiếm được.
Ly Hận Thiên thật cao hứng. Nhưng ngay sau đó, hắn nâng lên bàn tay đã khôi phục lại một ít khí lực, nhắm thẳng lên trên khuôn mặt tuấn tú của Vô Huyên kia, liền quăng xuống một cái tát…
Vô Huyên bị y đánh đến phát ngây.
– Lần sau, nhớ rõ cho ta, đừng có mà hành động khinh xuất thế này nữa.
Ly Hận Thiên hung tợn cảnh cáo, hắn eo đau, phía dưới rất đau, miệng cũng đã bị Vô Huyên cắn nát, vì y mới vừa bị đối xử thô bạo vậy mà.
Nếu cứ vậy mà tiếp tục làm nữa, y sẽ chết, khẳng định sẽ chết mất a.
Vô Huyên vô tội chớp mắt, hai má cảm nhận được cái đau nóng rát, qua một lát sau, hắn mới ôm chầm lấy nam nhân, dán lên trên ngực của y dụi dụi,
– Nương tử, làm thế này, không phải là thoải mái hơn so với làm từ từ mà đến, sao? Ta nhìn thấy ngươi rất thích, đến mức không biết bản thân mình là ai nha.
Trong lòng của Vô Huyên mĩ mãn ngọt ngào, cho dù là chịu một cái tát, hay liền bị y táng xuống thêm một cái tát nữa, thì hắn cũng không tức giận, Ly Hận Thiên nói, lần sau…
Còn có lần sau.
Hắn thật chờ mong.
Mấy l ời lẽ vô vị này, gọi là cái gì vậy hả?!
Quả thật, Ly Hận Thiên lại muốn đánh hắn thêm vài cái bạt tay nữa. Nhưng trong lúc này, Vô Huyên lại một ngụm ngậm lấy đầu nhũ lộ ra ở trước ngực của y. Y liền heo bản năng ôm lấy cái đầu ở trong lòng mình. Ly Hận Thiên không tiếng động thở dài. Xem ra, cũng đã đến lúc, y đi gặp Từ Ninh phương trượng một chuyến rồi…
Không khí lạnh lẽo len lỏi vào khiến cho nam nhân nhịn không được đánh một cái rùng mình. Lúc này, Vô Huyên kéo lấy vòng eo của y, thô lỗ lôi y lui về phía sau này, Ly Hận Thiên không có chỗ dựa vào, thiếu chút nữa đã bị Vô Huyên đẩy ngã …
Hắn cũng không quản đến tay của y có thể vịn lấy ván cửa hay không. Bởi, dù sao hắn cũng đang vững vàng giữ lấy vòng eo của y. Động tác của Vô Huyên cực kì nhanh nhẹn, đá văng hai chân của nam nhân. Khí lực của hắn không nhỏ, lớp vải quần không tệ cũng đã bị mạnh bạo mà xé rách, sau khi phát ra một tiếng ‘roạch’, hai chân của nam nhân bị tách ra đến cực hạn…
Đè chặt lấy eo của y, Vô Huyên xoa mông của nam nhân, không phải là tán tỉnh, động tác này có chút ý muốn ngược đãi. Hắn hung hăng xoa nắn, tách ra hai cánh mông, lại ép mạnh cả hai cánh mông đến tận cùng, lại tách ra, khi hoàn toàn mở ra lần nữa, nơi đầy nếp uốn đó, đều bị kéo phẳng ra ít nhiều…
Vô Huyên rũ mí mắt xuống, hung hăng mà thở hổn hển. Hắn xoa nhẹ lung tung vài cái, liền tự kéo rớt quần của mình xuống, không có tiền diễn, cũng không có một chút âu yếm nào. Hắn đỡ lấy nam căn đã sớm cứng rắn như thiết của hắn, nhắm ngay nơi khô sap như cũ của nam nhân…
Cứ trực tiếp làm, sẽ đau chêt mất…
Ly Hận Thiên vừa định ngăn cản, đỉnh đầu tròn bóng loáng của nó, liền chuẩn xác không có lầm mà đâm vào, không có một chút bôi trơn nào. Vô Huyên tiến vào cũng không thuận lợi, nhưng mà cũng không có lệch khỏi quỹ đạo…
Từng chút một, tiến vào mỗi một tấc ở trong thân thể của nam nhân.
May mà, động tác của hắn cũng không nhanh, bằng không, nếu lập tức dứt khoát xông thẳng vào, khẳng định là đã bị thụ thương.
Nhưng bây giờ, tuy không bị thương rách da đổ máu, nhưng cái loại cảm giác đau đến sâu sắc bén nhọn này, cũng là không thể nào chịu đựng nổi…
Thân thể giống như bị lăng trì, chậm rãi mà tra tấn con người ta.
Vô Huyên đi tới nơi nào, thì liền tạo nên hình dạng nam căn nọ rất rõ ràng của trong vạch ruột, còn có cả các đường gân xạnh nhảy lên, Ly Hận Thiên đều cảm nhận được rất rõ…
Đến cái loại đau đớn này, cũng kéo dài ra, phảng phất như là vẫn không có dừng lại được…
Hai chân của y đều đang bị tách mở rất rộng, thế cho nên, y không thể đứng vững được. Nếu không phải do Vô Huyên chặt chẽ ôm lấy eo của y lại, đến cơ hội cũng không y ngã sấp xuống…
Bàn tay bám lấy ván cửa luôn luôn run ray, kéo theo, toàn bộ tấm lưng đều bị run lên theo. Động tác của Vô Huyên quá nhanh, cũng chỉ là nhất thời tốn một chút công phu nữa. Y chỉ tượng trưng định phản kháng đôi chút, đến một câu “không cần" cũng chưa kịp nói ra, đã trực tiếp đi đến loại tình trạng bây giờ rồi…
Khi Vô Huyên đâm mạnh vào, xem như là cho y có cơ hội duy nhất để hồi sức lại một chút, tiếp theo lại không cho y có một chút thở dốc nữa…
Y đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa ở một bên dốc sức mà thích ứng, vừa ở một bên run run rẩy rẩy mà tiếp tục sờ soạng…
Vị trí này, thân thể của y vừa vặn đổ lên xương hông của Vô Huyên. Nam căn ở trong thân thể đi ra, khí lực bị đau của y cũng đã nhỏ đi nhiều. Y cẩn thận đẩy hắn hai cái, thấp giọng nói,
– Đau… Ngươi chậm một chút… Nào có không bôi trơn gì đã xông vào như vậy…
– Đau sao? Ngươi không phải đều đã quen rồi sao? Ít giả bộ đáng thương đi. Ta sẽ không thương hại ngươi đâu.
Thân thể này của Ly Hận Thiên, vừa thấy, chính là liền biết, dạo gần nhất vẫn thường xuyên làm. Bởi nơi đó thực mêm, bằng không, hắn làm sao liền có thedễ dàng đi vào như vậy.
Khai phá rất tốt. Tuy rằng không khuếch trương hay bôi trương, nhưng mà đã được làm tốt chuẩn bị, tùy thời đều có thể nghênh đón nam nhân tiến vào yêu thương…
Lần này, hắn làm y, khác với lần trước hắn đã ôm y làm ở trước mặt Khâm Mặc.
Khi đó, nếu không có chuẩn bị trước, thì hắn căn bản là không vào được…
Nay, thân thể của y đều đã hình thành thói quen. Thì y còn dám ở nơi này, đòi hỏi sự thương hại của hắn sao…
– Thật sự đau… Ngươi… Ngô…
Lời nói còn chưa dứt lời, Vô Huyên trực tiếp đều đâm vào, đến cả thân nam căn đều hoàn toàn xâm nhập vào, đến cả cái gốc vô cùng thô to, cũng đều đã ở bên trong…
Nơi đó của y, đã bị chống đỡ đến cực hạn rồi.
– Nương tử, ta đã đi vào rồi? ngươi vẫn cắn nhanh như vậy, lại nóng bỏng đến vậy. Mặc kệ là nơi này đã bị bao nhiêu kẻ làm qua, thì vĩnh viễn đều giống như của xử nữ vậy a.
Vô Huyên giống như lang vậy, ‘ha ha’ thở hổn hển. Hắn chỉ nhất thời tạm dừng một lát, liền ôm lấy nam nhân tiếp tục trừu động.
Nơi đó thực mền, cảm giác cũng so với bình thường rõ ràng hơn nhiều. Vô Huyên tách hai cánh mông, để lộ ra nơi mà hắn đang ra vào…
Nay, nơi đó một chút chất dịch ẩm ướt cũng không có, theo động tác ra vào của hắn, co rút, vách bám dính lấy nam căn của hắn. Một động tác ma sát đi vào, lại kéo ra, thì đều mang cả tầng thịt ở bên trong bị hắn kéo ra. Ngay khi hắn đẩy nam căn trở vào lần nua, vừa ngoan ngoan bị đâm nhồi nhét trở về…
– Thật khô. Nương tử, ngươi lưu ra một nước nào. Đây là ngươi muốn cắn chặt lấy ta khiến ta không chết không chịu nổi đúng không a…
Cuồng dã cử động eo, như là bất mãn với sự khô sáp của Ly Hận Thiên, Vô Huyên giơ bàn tay lên, mạnh bạo giáng xuống hai cái đánh lên trên mông trắng nõn của y. Thân thể y v ốn đang đau, lại nhất thời bị đánh mông, càng liên lụy đến, khiến cho nơi bị tiến vào càng đau đớn thêm, Ly Hận Thiên bị đau đến da đầu đều đã tê rần…
– Vô Huyên… Ngươi… Ngươi chậm một chút…
Bị đâm choc va chạm đến hỗn loạn, Ly Hận Thiên chỉ có thể cố lên tiếng năn nỉ Vô Huyên thu hồi tay lại, lại một lần bám vào trên ván cửa, nhưng dù là như vậy, thân thể y vẫn vài lần bị trượt xuống, thiếu chút nữa đã bị Vô Huyên đâm đến thân thể lung lay ngã ra bên ngoài…
Từ trong phòng, đâm đến ra bên ngoài.
Vô Huyên không nói lời nào, nghẹn lại mà dùng sức làm y. Nam căn ở bên dưới, thật giống như là cái cọc cứng rắn vậy, hung hăng mà liên tiếp mà đóng chặt tiến vào thân thể y. Tính cả đùi cùng mông đều bị Vô Huyên va đập đến đỏ bừng, vẫn nhanh lại ngoan tuyệt như vậy, Ly Hận Thiên thật chịu không nổi…
Muốn khóc.
– Vô Huyên… Đau… Ngươi chậm một chút… Thật sự rất đau…
Ly Hận Thiên xin khoan dung còn mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng người sau vẫn còn chưa buông tha y. Y rũ đầu xuống, chiếc đầu này như là bị mất đi sự chống đỡ, lung tung lay động …
Ly Hận Thiên cảm thấy, y sắp chết rồi. Nam căn xông thẳng vào, trực tiếp đâm đến trong bụng, muốn xuyên ra ngoài luôn vậy. Khi y đau đến sắp phải chết ngất đi rồi, thì Vô Huyên lập tức đâm đến chỗ mẫn cảm nhất ở trong thân thể của y. Ly Hận Thiên mạnh mẽ run lên, khí lực toàn thân, lập tức đã không còn nữa…
Đến xương cốt cũng đều hoàn toàn mềm nhũn xuống.
Âm thanh của Ly Hận Thiên cũng đã thay đổi, không hề chỉ có mỗi thống khổ, ẩn ẩn còn lộ ra một tia vui thích, chỉ là âm thanh âm rất nhỏ, nhỏ xíu đến mức không thể nghe thấy….
Vô Huyên biết làm sao để làm cho y sẽ khiến cho y dược thoải mái. Hắn liền chuyên tâm tấn công một chút vào chỗ đó, không đến vài cái, hai đùi của nam nhân này liền mềm nhũn giống như chảy thành nước vậy….
Bên trong nơi đó, cũng có chút ướt át, hắn trừu sáp, càng thống khoái hơn nhiều.
Vô Huyên đã từng nói qua, sẽ không giờ thương tổn y nữa. Lần này là có chút ý tứ trừng phạt, hắn đang cáu kỉnh…
Nhất thời nghĩ đến bọn hắn có thể tùy ý chạm vào y, Ly Hận Thiên đối xử tốt với bọn hắn như vậy, Vô Huyên liền sinh khí…
Dựa vào cái gì, y chỉ dính lấy bọn hắn…
Ngoại trừ chỉ khi có việc không thể giải quyết mới đi tìm hắn ra, thì Ly Hận Thiên tựa hồ như từ trước đến nay đều không nhớ nổi hắn…
Vô Huyên không cam lòng, hắn muốn nổi điên lên.
Động tác của hắn càng thêm không biết tiết chế. Ly Hận Thiên bị hắn làm cho đến tiếng kêu cũng đều hoàn toàn bị đứt quãng, y sắp không thở nổi nữa rồi, nào có ai lại ngay từ đầu liền làm kịch liệt như vậy…
Đến thời gian hồi sức, y cũng đều hoàn toàn không có.
Thấy nam nhân thật sự đứng vững không nổi nữa, hắn nắm lấy cả eo của y, để cho y quỳ lên trên mặt đất. Quanh thân của Ly Hận Thiên vô lực, nửa người trên hoàn toàn mềm rũ xuống, trái lại ở phía dưới lại bị Vô Huyên lôi kéo, vẫn còn chưa bị ngã xuống….
Chiếc bụng của Vô Huyên liền dán dính ở trên người của y. Bây giờ, hắn không cần đỡ lấy y nữa, tay không nhàn liền đụng đến phía trước của nam nhân, vừa ở một bên trừu động, lại vừa ở một bên dùng tay giúp nam nhân tuốt động nam căn…
Tốc độ trước sau, cũng đều không chậm.
Đây là một hồi hoan ái kịch liệt dồn dập…
Đến tiếng thở dốc của nhau cũng chưa từng có…
Dưới sự va chạm của Vô Huyên, nam căn ở phía trước đã sớm thẳng tắp giương lên, y đau, lại cũng thoải mái. Dưới sự giáp kích trước sau của Vô Huyên, Ly Hận Thiên không bao lâu liền đột ngột tiết ra, phóng xa ngàn dặm….
Cơ bụng căng thẳng, kéo theo, mặt sau cũng siết chặt lại, Vô Huyên vốn cũng không định cùng y chiến đấu lâu dài, nơi đó bỗng co rút siết chặt lại, hắn cũng liền gầm nhẹ bắn ra…
Đâm vào sâu tận cùng ở bên trong nam nhân, dán vào chỗ mẫn cảm đó, lập tức bắn ra.
Co rút.
Ly Hận Thiên hai mắt bỗng tối đen, ngất đi.
Bất quá, cái ngất này cũng chỉ là ngắn ngủi, ngay khi Vô Huyên rời khỏi thân thể của y. Ly Hận Thiên liền tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, cả người đều dính dấp không chịu nổi. Đến khí lực nâng tay lên, y cũng chưa hồi phục, đôi mắt liền vô lực chớp chớp, nhìn Vô Huyên đang lau chùi thân thể giúp y….
Không khí ở xung quanh đều lạnh lẽo, trên mặt đất lại càng không thể ngồi quá lâu, Vô Huyên cho dọn dẹp tốt cho y, liền ôm nam nhân này vào trong lòng. Hắn thực sinh khí. Nam nhân này thật sự chọc hắn giận rồi…
Nhưng đồng thời, cũng thực thương tâm.
Hắn lại một lần nữa, bị từ bỏ.
Ly Hận Thiên là người duy nhất mà hắn muốn có, hắn quý trọng nâng niu đến vậy, nhưng người duy nhất này, hắn cũng đã không có được nữa rồi…
Ai trong hai người cũng không hề nói lời nào, liền cứ luôn trầm mặc như vậy. Qua một lúc rất lâu, Ly Hận Thiên mới hồi phục lại khí lực, nhưng mà Vô Huyên nhất thời khinh xuất làm kịch liệt như vậy, khí lực của y sớm đã bị ép khô, mặc dù là nói chuyện, cũng là có lực vô khí …
– Ta không phải, chỉ là thầm nghĩ, chỉ muốn bọn hắn,
Mỏi mệt tựa vào trên vai của Vô Huyên, nam nhân nhắm mắt lại mở miệng, hàng lông mi thật dài giống như bất an mà run run,
– Bọn hắn đều tự mình đến nơi ở của ta. Nhưng, ngươi lại không có tới. Ta đã hỏi, nhưng mà vẫn không có ai, biết ngươi đang ở đâu. Ta đã nghĩ rằng, ngươi vốn là không muốn gặp lại ta… Ta cũng không phải là, chỉ biết để ý đến những người khác. Đúng là, chuyện của Thanh Nhiên được giải quyết ổn thỏa, ta vốn rất cao hứng. Bởi vì nhờ có chuyện này làm cái cớ đương nhiên, lại cũng không có vẻ đường đột quá mức, để ta có thể nhìn thấy được ngươi…
Vô Huyên không nói lời nào, liền vùi đầu, lắng nghe y nói, chỉ ôm lấy cánh tay của y, cố chấp siết chặt một chút…
Hắn không muốn buông y ra.
Cả đời cũng không muốn.
– Cái kia, những lời này vào buổi tối ngày đó, ta đã muốn hỏi ngươi. Cái quỷ phủ này, chung quy không phải là nơi tốt để ở lâu. Ngươi có muốn cùng ta trở về nhà hay không?
Rốt cục Ly Hận Thiên cũng đã hỏi ra khỏi miệng.
– Trở về, làm gì?
Vô Huyên đã từng nói qua, Ly Hận Thiên ở đâu, thì bản thân hắn liền ở tại nơi đó. Nhưng mà, y cho hắn một lý do, để hắn làm bạn với y. Vô Huyên không có cách nào ở bên người của y, nhìn y ân ái với kẻ khác được.
Hắn sẽ chịu không nổi.
Hắn không muốn chỉ làm con của y, Ly Hận Thiên hiểu được.
– Dạo gần nhất những chuyện đã xảy ra, ngươi cũng đều đã thấy đấy. Nếu ngươi có thể chấp nhận mà nói, liền cùng ta trở về… Ta đối xử với bọn hắn như thế nào, liền đối xử với ngươi như thế đó. Đương nhiên là, nếu ngươi không tiếp thu được, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Có lẽ là ngươi sẽ cảm thấy ta thật không biết xấu hổ, vốn đã có tuổi lớn đến vậy, còn tham lam như vậy. Nhưng mà, ta thật sự đều thích, mỗi một người trong các ngươi.
Đối với lòng tham của bản thân, Ly Hận Thiên cũng hiểu rõ mà xấu hổ vạn phần. Nếu không phải do bọn hắn đã đưa ra thỏa hiệp, thì chỉ sợ là, cả đời này cũng vẫn sẽ cứ xa cách như vậy.
Có lẽ, người khác sẽ xem thường y, sẽ cười nhạo y, sẽ cảm thấy y ghê tởm, nhưng mà, Ly Hận Thiên vẫn rất cao hứng …
Chỉ có điều, ở trước mặt Vô Huyên, mà nói thẳng ra, y vẫn là có chút xấu hổ vô cùng…
Y không biết, Vô Huyên sẽ nhìn y ra sao….
Có chút, lo lắng sợ sệt a.
– Ta, cùng với ngươi trở về
Vô Huyên không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.
Sự đồng ý này đối với y mà nói, là kinh hỉ, là trời cao chiếu cố y a.
Tình cảm giữa hắn và Ly Hận Thiên, không có nhiều hơn bất cứ một tên nào trong bọn hắn cả. Vô Huyên sớm đã thấy rõ ràng được điểm ấy. Hắn đã tự nói cho chính mình biết, chỉ cần Ly Hận Thiên không cự tuyệt hắn, chấp nhận tiếp thu hắn, thì mặc kệ là bên người của y có thêm mấy người nữa, Vô Huyên cũng không để ý…
Cho nên, Vô Huyên nào còn có lý do để cự tuyệt…
Hắn cao hứng, còn không kịp.
Ly Hận Thiên cảm thấy giống như bản thân mình đang nằm mơ, mà Vô Huyên cũng vậy.
– Ngươi sẽ không gạt ta đi?
Không yên lòng, Vô Huyên hỏi lại một câu.
Ly Hận Thiên gật đầu,
– Ân.
– Ngươi muốn ta?
– Ngu ngốc.
Nhịn không được, bật cười, hốc mắt liền ấm áp, trong lòng cũng vậy, lập tức, còn có cả cảm giác vô dục vô cầu dâng trào…
Tất cả mọi thứ y muốn, đều đã hoàn toàn chiếm được.
Ly Hận Thiên thật cao hứng. Nhưng ngay sau đó, hắn nâng lên bàn tay đã khôi phục lại một ít khí lực, nhắm thẳng lên trên khuôn mặt tuấn tú của Vô Huyên kia, liền quăng xuống một cái tát…
Vô Huyên bị y đánh đến phát ngây.
– Lần sau, nhớ rõ cho ta, đừng có mà hành động khinh xuất thế này nữa.
Ly Hận Thiên hung tợn cảnh cáo, hắn eo đau, phía dưới rất đau, miệng cũng đã bị Vô Huyên cắn nát, vì y mới vừa bị đối xử thô bạo vậy mà.
Nếu cứ vậy mà tiếp tục làm nữa, y sẽ chết, khẳng định sẽ chết mất a.
Vô Huyên vô tội chớp mắt, hai má cảm nhận được cái đau nóng rát, qua một lát sau, hắn mới ôm chầm lấy nam nhân, dán lên trên ngực của y dụi dụi,
– Nương tử, làm thế này, không phải là thoải mái hơn so với làm từ từ mà đến, sao? Ta nhìn thấy ngươi rất thích, đến mức không biết bản thân mình là ai nha.
Trong lòng của Vô Huyên mĩ mãn ngọt ngào, cho dù là chịu một cái tát, hay liền bị y táng xuống thêm một cái tát nữa, thì hắn cũng không tức giận, Ly Hận Thiên nói, lần sau…
Còn có lần sau.
Hắn thật chờ mong.
Mấy l ời lẽ vô vị này, gọi là cái gì vậy hả?!
Quả thật, Ly Hận Thiên lại muốn đánh hắn thêm vài cái bạt tay nữa. Nhưng trong lúc này, Vô Huyên lại một ngụm ngậm lấy đầu nhũ lộ ra ở trước ngực của y. Y liền heo bản năng ôm lấy cái đầu ở trong lòng mình. Ly Hận Thiên không tiếng động thở dài. Xem ra, cũng đã đến lúc, y đi gặp Từ Ninh phương trượng một chuyến rồi…
Tác giả :
Lạc Dận