Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 208: Bị ướp lạnh
Tiếng bước chân lọt vào tai của Ly Hận Thiên mà nói, giống như là tiếng chuông tang ngân vang của Tử Thần đang rung lên vậy.
Y không muốn nghe thấy.
Suốt ba ngày này, y đều ở cùng một chỗ với Vô Huyên, Ly Hận Thiên cảm thấy, thân thể này đều rất nhanh không phải là của y nữa rồi…
Không chỉ là đau, giống như là mỗi một tế bào ở trong thân thể, đều bị Vô Huyên hủy hoại đến nứt ra rời rạc hết vậy. Tiếp sau đó, lại một lần nữa sắp xếp hoàn chỉnh trở về, nhưng mà vị trí sắp xếp có vẻ đã bị sai, vì vậy không có một chỗ nào không khó chịu…
Mấy ngày nay, y không thể rời khỏi chiếc giường lớn này. Ban đầu, Vô Huyên trói y lại. Sau đó, đến trói cũng không cần, bởi vì y bước xuống giường cũng không nổi nữa rồi.
Lòng bàn chân nhất thời giẫm lên trên mặt đất, cảm giác liền giống như toàn bộ dây thần kinh đang trực tiếp chạm phải một cỗ đau đớn bén nhọn sâu sắc, theo lòng bàn chân trực tiếp lan dài đến xương cụt, sau đó cả người y gục ngã xuống…
Đặc biệt là chỗ ở giữa kia, cũng giống như là nứt ra rồi.
Chân không có cách nào có sức đi nổi.
Không khác mấy gì so với kẻ bị tàn phế, nhưng mà bên trong thân thể của y lại không có việc gì, Vô Huyên gây ra cho y, chỉ đều là ngoại thương mà thôi.
Dưỡng một thời gian sẽ tốt lại.
Vô tri vô giác lại qua vài ngày, Ly Hận Thiên cũng không biết đã là canh giờ nào. Nơi này nhìn khắp nơi đều là màu sắc mờ nhạt, bầu trời vốn không có biến hóa gì, toàn bộ đều hoàn toàn không có thay đổi…
Tên Vô Huyên này đã không phải chỉ đơn thuần là làm y, mà là đang ngược đãi y, lăng nhục y, cứ như là bạo lực gia đình lạm dụng tình dục vậy.
Tách thân thể của y ra, lấy ngón tay, dùng nam căn của hắn, dùng tất cả những thứ có thể, mà tiến vào trong thân thể của y để tàn sát bừa bãi. Thậm chí một số động tác tư thế hay vật gì đó dù đã nghe qua thấy qua hay chưa từng nghe qua thấy qua, thì Ly Hận Thiên đều được thể nghiệm qua từng cái cả rồi…
Sinh sinh tử tử. Mơ màng mê mang. Y cũng không biết, bản thân y còn có thể chống đỡ được bao lâu…
Ngoài ý muốn là, hôm nay tỉnh lại, không thấy bóng dáng của Vô Huyên, càng thêm khiến y ngạc nhiên là, dơ bẩn ở trên người, cái loại cảm giác giống như là mặc một tầng áo giáp sắc nặng nề cũng đã không còn thấy đâu nữa. Y cũng không bị thương, nhưng đều là vết bầm, còn có sưng phù, trên bề mặt, đều đã được thoa thuốc mỡ, mỗi một chỗ cũng không để sót.
Ly Hận Thiên thử giật giật thân thể, xương cốt ‘rôm rốp’ rung động. Đây là kết quả của việc ở trong một thời gian quá lâu mà không hề cử động. Bất quá này cảm nhận đau đớn sâu sắc này vẫn tốt hơn so với cảm giác cương cứng nằm chết ở một chỗ nhiều lắm. Nam nhân nặng nề thở dài. Người này không phải chuẩn bị cho chữa trị cho y lành lặn, sau đó lại tiếp tục ngược đãi y đi…
Tóm lại là sẽ không thể để y dễ dàng chết đi.
Muốn cười khổ, lại lười kéo lên khóe miệng.
Đang nghĩ tới, kẻ y sợ nhất, thì kẻ đó lại đúng lúc mà đến đây.
Tiếng bước chân.
Nơi này ngoại trừ Vô Huyên bước đến ra, thì không còn ai khác.
Quả nhiên, bề mặt giường ở bên người liền trũng xuống, chiếc nệm giường mềm mại khiến thân thể nam nhân bị ảnh hưởng bởi động tác ngồi xuống đột ngột của hắn mà hơi tung lên hai cái. Ly Hận Thiên không ngẩng đầu. Tên Vô Huyên kia vươn ra bàn tay không mang theo nhiệt độ nào, trực tiếp khoát lên trên lưng của y…
– Hôm nay, ta đã đi gặp Mộc Nhai.
Nam nhân đến đôi mắt cũng đều hoàn toàn lười mở. Nhưng mà Vô Huyên vẫn biết y đã tỉnh, cũng không có cố ý yêu cầu Ly Hận Thiên phải phối hợp với mình. Vô Huyên ở một bên đang vuốt ve tấm lưng của y, ở một bên lại tiếp tục nói cho xong, có điểm chút thì thào mang theo ý tứ hàm xúc,
– Ta đề nghị hắn, dùng Đế Đô thành, để đổi ngươi, nhưng mà, hắn đã cự tuyệt.
Vô Huyên nói lời này với y, là để làm cái gì…
Là muốn nói cho y biết. Y ở trong mắt của Mộc Nhai đều hoàn toàn cũng không phải là cái gì cả, phải không…
Nếu Mộc Nhai đã đáp ứng, thì mới kỳ quái đi…
Hắn là một võ thần đệ nhất nam triều. Trên thân của hắn đeo lên trọng trách, bản thân liên hệ mật thiết với sự an nguy của quốc gia, làm sao lại có thể chỉ vì mỗi một người là y đây, mà mở cửa thành ra được chứ…
Vậy thì hắn làm sao mà có thể đối mặt với các tướng sĩ đang chiến đấu hăng hái đến đẫm máu ngoài chiến trường, càng làm sao lại có thể đối mặt với toàn bộ dân chúng ở thành trì này đây…
Còn có, một khi Đế Đô thất thủ, nam triều, hơn cả là, nhân giới sẽ phải đối mặt với cái gì, không có một ai có thể biết mà không biết rõ ràng…
Tất cả những điều, Mộc Nhai có thể không cần. Nhưng mà Mộc Nhai không thích bị kẻ khác uy hiếp, so với tước vũ khí đầu hàng, thì hẳn là hắn sẽ lựa chọn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, tự tay hắn sẽ đoạt được lại người từ trong tay Vô Huyên, chứ không phải muốn thứ hắn bố thí cho…
Đây chính là tính cách của Mộc Nhai.
Nói cách khác, nếu Mộc Nhai đồng ý với Vô Huyên, thì ngay cả y cũng sẽ xem thường Mộc Nhai.
Nghĩ đến ngày trước, bộ dáng hổn hển của Mộc Nhai vì bị y chọc tức, Ly Hận Thiên liền nhịn không được mà mỉm cười một chút. Thật là chưa từng nghĩ tới, Mộc Nhai còn có lúc ổn trọng đến vậy. Ly Hận Thiên vẫn nghĩ rằng, tên kia, chính là tiểu hài tử xấu xa có tính tình táo bạo…
Vô Huyên nhìn thấy nụ cười của y, bàn tay đang vuốt ve dừng lại một chút….
– Ta nói, ta sẽ giết ngươi.
Ly Hận Thiên hít một hơi, mấy ngày nay y vốn không có mở miệng nói chuyện, cổ họng có chút khô khốc cứng ngắc, y thanh thanh cổ họng, ‘khụ’ ra hai tiếng, cười nói,
– Mộc Nhai sẽ nói, hắn sẽ thay ta báo thù, cho ngươi đền mạng.
Vô Huyên tỏ vẻ ‘không sao cả’ nhún nhún hai vai, hắn bĩu môi,
– Ngươi thật hiểu rõ hắn.
Ly Hận Thiên chỉ cười không nói gì. Trong mấy tên nhi tử này, kẻ duy nhất mà y có thể hiểu rõ, chỉ sợ là chỉ có mỗi Mộc Nhai mà thôi…
Kẻ nhìn bên ngoài như là khó ở chung nhất, là có bản chất đơn giản nhất.
Nghĩ đến Mộc Nhai, cả thân thể đều theo đó mà thoải mái hơn chút đỉnh, đáy lòng âm u tối tăm, tựa hồ như cũng cải thiện được không ít….
– Đã nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy, hẳn là không có vấn đề gì nữa đi?
Vô Huyên vừa nói xong, liền chạm vào mông của nam nhân, chỗ kia là nơi bị hắn chà đạp nhiều nhất. Hắn nhất thời đụng vào, thân thể của nam nhân lập tức cương cứng lại, bất quá cũng không có phản kháng, cũng không có phản ứng thích hợp. Không phải là y không muốn, mà là đã muốn vô lực để phản kháng rồi đi? Bất quá, hôm nay hắn tốt bụng tha cho y, còn có cơ hội dưỡng sức,
– Nương tử, ngươi đừng sợ hãi. Ta không phải là ta muốn nữa đâu. Đã làm qua nhiều ngày như vậy rồi, ngươi cũng đã mệt mỏi. Ta thấy sắc trời hôm nay không tệ. Cho nên, ta mang ngươi đi hóng mát tản bộ vậy.
Sắc trời không sai sao…
Trong lòng của nam nhân cười lạnh khinh thường, con mắt nào của hắn có thể nhìn thấy sắc trời ở cái địa phương quỷ quái này không tệ vậy hả?!
– Nhân tiện, đưa ngươi đi gặp mặt ca ca một chút, ngươi cũng luôn nhớ hắn đi…
Lạnh lùng cười, kỳ thật, việc này mới là mục đích chân chính của hắn đi.
……
Chỉ cần biết rằng, Khâm Mặc luôn bình yên vô sự, thì Ly Hận Thiên đã an tâm lắm rồi. Y không muốn nhìn thấy Khâm Mặc, bởi vì gặp lại Khâm Mặc thì kết quả chờ đợi hắn sẽ là cái gì. Ly Hận Thiên đều có thể suy đoán sơ sài ra được.
Hôm nay, Vô Huyên đột nhiên nói đưa y đi gặp Khâm Mặc, chuyện này, khẳng định sẽ không hề đơn giản như vậy.
Hắn tra tấn y trong một thời gian dài như vậy. Chẳng lẽ, hôm nay, là đã điểm tới một khắc cuối cùng, hắn đã tung ra đòn sát thủ cuối cùng rồi sao…
Một đường đi vẫn không nói gì. Nhưng nam nhân vẫn luôn lo lắng cùng với lo lắng. Y e ngại, không phải là vì sợ Vô Huyên sẽ lại ở trước mặt Khâm Mặc mà tra tấn y. Mà là, hắn ở trước mặt y, xé toang lồng ngực của Khâm Mặc, móc ra trái tim vẫn còn đập kia, ăn hết vào trong bụng…
Nơi nhốt Khâm Mặc, hẳn là tù thất lần trước. Nhưng mà Vô Huyên dẫn y đi đến nơi, lại là một căn hầm có cầu thang nối từ mặt đất xuống phía dưới. Trên thân thể y đều được thoa dược, nhưng mà thuốc này cũng không phải là tiên dược gì, không thể nào vừa thoa lên thì lập tức sẽ khỏi hẳn. Đi vài bước đường, thời gian di chuyển của nam nhân rất lâu. Vô Huyên cũng không có ý định giúp đỡ y. Hắn cũng không sốt ruột, chờ đợi nam nhân chậm rãi bước tới, đi được vài bước, hô hấp liền hổn hển, mồ hôi ứa ra, giống như là sắp phải chết vậy….
Đứng ở trước cầu thang, nam nhân đang do dự cần phải xuống cất bước đi xuống ra sao, đi đường bình thường, đều đã muốn lấy nửa cái mạng của y rồi, lần này lại còn phải bước xuống cầu thang, không phải sẽ cần cả cái mạng già của y luôn hay sao….
Nhìn ra sự chần chờ của nam nhân, Vô Huyên cười hỏi hắn, có muốn hắn giúp đỡ hay không. Liền không có gì bất ngờ xảy ra, là nam nhân lập tức cự tuyệt. Tiếp theo bày ra dáng vẻ quật cường giương cổ, hướng đến cầu thang bước xuống dưới, vừa bày ra cả vẻ bực bội mà cử động, khiến cho Vô Huyên nhịn không được cười khẽ. Hắn bước nhanh về phía trước, trực tiếp ngồi xuống ôm lấy nam nhân…
Giãy dụa không có kết quả, cũng sẽ chỉ làm eo càng đau hơn mà thôi. Ly Hận Thiên biết rất rõ ràng. Y nhìn về phía con đường ẩn hiện như là kéo dài đến vô tận. Phản kháng ban đầu của y, đã dần theo bước chân của Vô Huyên hòa vào, dần dần bị lo lắng thay thế được. Cái cầu thang này rất dài. Lần trước con đường rời đi khỏi tù thất, y không có ấn tượng gì lắm. Nhưng mà không khí ở bên trong sẽ không ẩm ướt, hẳn là không phải ở dưới mặt đất, bây giờ lại đi sâu đến như vậy, phòng lại ở phía dưới này, hẳn là chỉ có âm trầm lại lạnh lẽo mới đúng…
Cuối cầu thang, là nơi tận cùng, với cả hơi ẩm lạnh buốt khiến cho người ta tóc gáy đều dựng thẳng. Nam nhân không thấy được cái gì cổ quái đột ngột, chỉ có mỗi một cửa sổ bằng sắt nhỏ bé, trên khung cửa sổ còn có cả song sắt chắn dọc xuống, đến một bàn tay, cũng chui không lọt.
Gần thêm chút nữa, nam nhân nhìn thấy trên cửa sắt đều là giọt nước li ti, dày đặc, giống nhu là hơi nước. Y vẫn còn không chưa kịp ngờ vực vô căn cứ, Vô Huyên liền mở cửa ra …
Cánh cửa sắt phát ra âm thanh gỉ sét, kẽo kè kẽo kẹt, khiến cho người nghe bắt đầu nổi lên một tầng da gà. Cửa kia vừa mở ra, Ly Hận Thiên vẫn còn chưa kịp thấy rõ tình cảnh ở bên trong, đã bị Vô Huyên ném toàn bộ thân thể y vào trong đó…
Giống như quăng một cái bao cát vậy.
Y nghĩ rằng, y sẽ bị tầng tầng ném xuống va đập với mặt đất cứng rắn, cũng không nghĩ ra, thân thể vừa chạm tới, là nước…
Nước này lạnh lẽo đến tận xương.
Trên thân thể của nam nhân vốn ban đầu đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, ở trong nháy mắt liền bị sự mát mẻ thẩm thấu từ trong ra ngoài…
‘Bùm’ một tiếng vang lên nặng nề rơi vào trong nước, theo bản năng giãy dụa, nhưng Ly Hận Thiên kinh ngạc phát hiện ra. Mực nước này cũng không sâu, y dùng một chút sức, liền đã trực tiếp đứng lên rồi…
Từ đầu đến chân, đều ướt đẫm, nước này lạnh lẽo đến chết đi được, nam nhân đến thời gian đánh hắt xì cũng hoàn toàn không có, hai hàm răng nanh trực tiếp bắt đầu rùng mình đánh nhau lập cập….
Ly Hận Thiên xoa xoa cánh tay, eo bụng đều bị đau đớn, lại bị nước lạnh này nhất thời kích thích, bây giờ đến một chút cảm giác đau cũng đều không có, như là chết lặng, mặc dù là động tác có lớn, cũng sẽ không đau…
Bị ướp lạnh rồi, thì quả nhiên sẽ không biết đau.
Nước từ trên đầu tóc tí tách rơi xuống, nam nhân lau chùi mặt một phen, ngay khi bàn tay từ trên mặt rời đi, có một hình ảnh phản chiếu ở xa xa, ánh lên một người vặn vẹo….
Theo mặt sóng gợn lăn tăn của nước, hình ảnh ngược khi thì vỡ ra loan ra, khi thì thu lại, chắp vá lại thành một bóng dáng hoàn chỉnh mơ hồ….
Kinh ngạc ngẩng đầu, lại ở nơi bóng dáng trong nước giao nhau, liền thấy được chỉ có một nửa người trên không ở trong trồng nước…
Trái tim suýt chút nữa đã ngừng đập, hình ảnh này quá mức mạnh mẽ mà hung hăng đánh vào thị giác của nam nhân, khiến cho tinh thần của y ở trong lúc nhất thời cũng chưa có thể bình ổn lại được. Bất quá y rất nhanh liền chạy tới người nọ, sức nước lại cản trở khiến tốc độ của y rất chậm. Ly Hận Thiên loạng choạng xiêu vẹo, bước tới gần người nọ, vươn mấy ngón tay băng lãnh mà đẩy mái tóc tán loạn đang phủ lên trên mặt kia ra…
– Khâm Mặc…
Quả thực, y không thể tin vào hình ảnh mà mình nhìn thấy nữa, khuôn mặt tuấn tú của Khâm Mặc, trắng bệch giống như tờ giấy vậy. Nếu không phải lồng ngực kia vẫn còn đang hơi hơi phập phồng, thì y thật sự đã nghĩ rằng, hình ảnh y vừa nhìn thấy, chính là một cái xác rồi…
Khâm Mặc vẫn còn mặc bộ quần áo ngày, bị Vô Huyên quất roi đánh đến rách tơi tả. Hắn cũng duy trì bộ dáng bị treo, chỉ là cọc gỗ hình chữ thập kia, nay đã biến thành xích sắt, hai cánh tay của hắn nhẹ nhàng bị khóa lại kéo sang hai bên, dưới chân, cũng có hai quả cầu sắt treo xuống…
Khâm Mặc không động đậy, cánh tay kia, đều đã bị xích sắt ma sát đến sắp thối rữa…
Bởi vì vẫn ngâm thân thể ở trong nước, nên làn da cũng đã nhăn nhúm lại….
Bộ dạng thực thảm.
Khiến cho người nhìn trực tiếp lo lắng khẩn trương.
Nghe thấy giọng nói của nam nhân, hai hàng lông mi của Khâm Mặc lông mi nhẹ nhàng run run, mí mắt nâng lên, nam nhân nhìn thấy, một đôi mắt vẫn trong veo như cũ, khiến người nhìn vẫn không thể nhìn thấu được…
– Ngươi đã đến rồi.
Khâm Mặc thản nhiên nói.
Y không muốn nghe thấy.
Suốt ba ngày này, y đều ở cùng một chỗ với Vô Huyên, Ly Hận Thiên cảm thấy, thân thể này đều rất nhanh không phải là của y nữa rồi…
Không chỉ là đau, giống như là mỗi một tế bào ở trong thân thể, đều bị Vô Huyên hủy hoại đến nứt ra rời rạc hết vậy. Tiếp sau đó, lại một lần nữa sắp xếp hoàn chỉnh trở về, nhưng mà vị trí sắp xếp có vẻ đã bị sai, vì vậy không có một chỗ nào không khó chịu…
Mấy ngày nay, y không thể rời khỏi chiếc giường lớn này. Ban đầu, Vô Huyên trói y lại. Sau đó, đến trói cũng không cần, bởi vì y bước xuống giường cũng không nổi nữa rồi.
Lòng bàn chân nhất thời giẫm lên trên mặt đất, cảm giác liền giống như toàn bộ dây thần kinh đang trực tiếp chạm phải một cỗ đau đớn bén nhọn sâu sắc, theo lòng bàn chân trực tiếp lan dài đến xương cụt, sau đó cả người y gục ngã xuống…
Đặc biệt là chỗ ở giữa kia, cũng giống như là nứt ra rồi.
Chân không có cách nào có sức đi nổi.
Không khác mấy gì so với kẻ bị tàn phế, nhưng mà bên trong thân thể của y lại không có việc gì, Vô Huyên gây ra cho y, chỉ đều là ngoại thương mà thôi.
Dưỡng một thời gian sẽ tốt lại.
Vô tri vô giác lại qua vài ngày, Ly Hận Thiên cũng không biết đã là canh giờ nào. Nơi này nhìn khắp nơi đều là màu sắc mờ nhạt, bầu trời vốn không có biến hóa gì, toàn bộ đều hoàn toàn không có thay đổi…
Tên Vô Huyên này đã không phải chỉ đơn thuần là làm y, mà là đang ngược đãi y, lăng nhục y, cứ như là bạo lực gia đình lạm dụng tình dục vậy.
Tách thân thể của y ra, lấy ngón tay, dùng nam căn của hắn, dùng tất cả những thứ có thể, mà tiến vào trong thân thể của y để tàn sát bừa bãi. Thậm chí một số động tác tư thế hay vật gì đó dù đã nghe qua thấy qua hay chưa từng nghe qua thấy qua, thì Ly Hận Thiên đều được thể nghiệm qua từng cái cả rồi…
Sinh sinh tử tử. Mơ màng mê mang. Y cũng không biết, bản thân y còn có thể chống đỡ được bao lâu…
Ngoài ý muốn là, hôm nay tỉnh lại, không thấy bóng dáng của Vô Huyên, càng thêm khiến y ngạc nhiên là, dơ bẩn ở trên người, cái loại cảm giác giống như là mặc một tầng áo giáp sắc nặng nề cũng đã không còn thấy đâu nữa. Y cũng không bị thương, nhưng đều là vết bầm, còn có sưng phù, trên bề mặt, đều đã được thoa thuốc mỡ, mỗi một chỗ cũng không để sót.
Ly Hận Thiên thử giật giật thân thể, xương cốt ‘rôm rốp’ rung động. Đây là kết quả của việc ở trong một thời gian quá lâu mà không hề cử động. Bất quá này cảm nhận đau đớn sâu sắc này vẫn tốt hơn so với cảm giác cương cứng nằm chết ở một chỗ nhiều lắm. Nam nhân nặng nề thở dài. Người này không phải chuẩn bị cho chữa trị cho y lành lặn, sau đó lại tiếp tục ngược đãi y đi…
Tóm lại là sẽ không thể để y dễ dàng chết đi.
Muốn cười khổ, lại lười kéo lên khóe miệng.
Đang nghĩ tới, kẻ y sợ nhất, thì kẻ đó lại đúng lúc mà đến đây.
Tiếng bước chân.
Nơi này ngoại trừ Vô Huyên bước đến ra, thì không còn ai khác.
Quả nhiên, bề mặt giường ở bên người liền trũng xuống, chiếc nệm giường mềm mại khiến thân thể nam nhân bị ảnh hưởng bởi động tác ngồi xuống đột ngột của hắn mà hơi tung lên hai cái. Ly Hận Thiên không ngẩng đầu. Tên Vô Huyên kia vươn ra bàn tay không mang theo nhiệt độ nào, trực tiếp khoát lên trên lưng của y…
– Hôm nay, ta đã đi gặp Mộc Nhai.
Nam nhân đến đôi mắt cũng đều hoàn toàn lười mở. Nhưng mà Vô Huyên vẫn biết y đã tỉnh, cũng không có cố ý yêu cầu Ly Hận Thiên phải phối hợp với mình. Vô Huyên ở một bên đang vuốt ve tấm lưng của y, ở một bên lại tiếp tục nói cho xong, có điểm chút thì thào mang theo ý tứ hàm xúc,
– Ta đề nghị hắn, dùng Đế Đô thành, để đổi ngươi, nhưng mà, hắn đã cự tuyệt.
Vô Huyên nói lời này với y, là để làm cái gì…
Là muốn nói cho y biết. Y ở trong mắt của Mộc Nhai đều hoàn toàn cũng không phải là cái gì cả, phải không…
Nếu Mộc Nhai đã đáp ứng, thì mới kỳ quái đi…
Hắn là một võ thần đệ nhất nam triều. Trên thân của hắn đeo lên trọng trách, bản thân liên hệ mật thiết với sự an nguy của quốc gia, làm sao lại có thể chỉ vì mỗi một người là y đây, mà mở cửa thành ra được chứ…
Vậy thì hắn làm sao mà có thể đối mặt với các tướng sĩ đang chiến đấu hăng hái đến đẫm máu ngoài chiến trường, càng làm sao lại có thể đối mặt với toàn bộ dân chúng ở thành trì này đây…
Còn có, một khi Đế Đô thất thủ, nam triều, hơn cả là, nhân giới sẽ phải đối mặt với cái gì, không có một ai có thể biết mà không biết rõ ràng…
Tất cả những điều, Mộc Nhai có thể không cần. Nhưng mà Mộc Nhai không thích bị kẻ khác uy hiếp, so với tước vũ khí đầu hàng, thì hẳn là hắn sẽ lựa chọn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, tự tay hắn sẽ đoạt được lại người từ trong tay Vô Huyên, chứ không phải muốn thứ hắn bố thí cho…
Đây chính là tính cách của Mộc Nhai.
Nói cách khác, nếu Mộc Nhai đồng ý với Vô Huyên, thì ngay cả y cũng sẽ xem thường Mộc Nhai.
Nghĩ đến ngày trước, bộ dáng hổn hển của Mộc Nhai vì bị y chọc tức, Ly Hận Thiên liền nhịn không được mà mỉm cười một chút. Thật là chưa từng nghĩ tới, Mộc Nhai còn có lúc ổn trọng đến vậy. Ly Hận Thiên vẫn nghĩ rằng, tên kia, chính là tiểu hài tử xấu xa có tính tình táo bạo…
Vô Huyên nhìn thấy nụ cười của y, bàn tay đang vuốt ve dừng lại một chút….
– Ta nói, ta sẽ giết ngươi.
Ly Hận Thiên hít một hơi, mấy ngày nay y vốn không có mở miệng nói chuyện, cổ họng có chút khô khốc cứng ngắc, y thanh thanh cổ họng, ‘khụ’ ra hai tiếng, cười nói,
– Mộc Nhai sẽ nói, hắn sẽ thay ta báo thù, cho ngươi đền mạng.
Vô Huyên tỏ vẻ ‘không sao cả’ nhún nhún hai vai, hắn bĩu môi,
– Ngươi thật hiểu rõ hắn.
Ly Hận Thiên chỉ cười không nói gì. Trong mấy tên nhi tử này, kẻ duy nhất mà y có thể hiểu rõ, chỉ sợ là chỉ có mỗi Mộc Nhai mà thôi…
Kẻ nhìn bên ngoài như là khó ở chung nhất, là có bản chất đơn giản nhất.
Nghĩ đến Mộc Nhai, cả thân thể đều theo đó mà thoải mái hơn chút đỉnh, đáy lòng âm u tối tăm, tựa hồ như cũng cải thiện được không ít….
– Đã nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy, hẳn là không có vấn đề gì nữa đi?
Vô Huyên vừa nói xong, liền chạm vào mông của nam nhân, chỗ kia là nơi bị hắn chà đạp nhiều nhất. Hắn nhất thời đụng vào, thân thể của nam nhân lập tức cương cứng lại, bất quá cũng không có phản kháng, cũng không có phản ứng thích hợp. Không phải là y không muốn, mà là đã muốn vô lực để phản kháng rồi đi? Bất quá, hôm nay hắn tốt bụng tha cho y, còn có cơ hội dưỡng sức,
– Nương tử, ngươi đừng sợ hãi. Ta không phải là ta muốn nữa đâu. Đã làm qua nhiều ngày như vậy rồi, ngươi cũng đã mệt mỏi. Ta thấy sắc trời hôm nay không tệ. Cho nên, ta mang ngươi đi hóng mát tản bộ vậy.
Sắc trời không sai sao…
Trong lòng của nam nhân cười lạnh khinh thường, con mắt nào của hắn có thể nhìn thấy sắc trời ở cái địa phương quỷ quái này không tệ vậy hả?!
– Nhân tiện, đưa ngươi đi gặp mặt ca ca một chút, ngươi cũng luôn nhớ hắn đi…
Lạnh lùng cười, kỳ thật, việc này mới là mục đích chân chính của hắn đi.
……
Chỉ cần biết rằng, Khâm Mặc luôn bình yên vô sự, thì Ly Hận Thiên đã an tâm lắm rồi. Y không muốn nhìn thấy Khâm Mặc, bởi vì gặp lại Khâm Mặc thì kết quả chờ đợi hắn sẽ là cái gì. Ly Hận Thiên đều có thể suy đoán sơ sài ra được.
Hôm nay, Vô Huyên đột nhiên nói đưa y đi gặp Khâm Mặc, chuyện này, khẳng định sẽ không hề đơn giản như vậy.
Hắn tra tấn y trong một thời gian dài như vậy. Chẳng lẽ, hôm nay, là đã điểm tới một khắc cuối cùng, hắn đã tung ra đòn sát thủ cuối cùng rồi sao…
Một đường đi vẫn không nói gì. Nhưng nam nhân vẫn luôn lo lắng cùng với lo lắng. Y e ngại, không phải là vì sợ Vô Huyên sẽ lại ở trước mặt Khâm Mặc mà tra tấn y. Mà là, hắn ở trước mặt y, xé toang lồng ngực của Khâm Mặc, móc ra trái tim vẫn còn đập kia, ăn hết vào trong bụng…
Nơi nhốt Khâm Mặc, hẳn là tù thất lần trước. Nhưng mà Vô Huyên dẫn y đi đến nơi, lại là một căn hầm có cầu thang nối từ mặt đất xuống phía dưới. Trên thân thể y đều được thoa dược, nhưng mà thuốc này cũng không phải là tiên dược gì, không thể nào vừa thoa lên thì lập tức sẽ khỏi hẳn. Đi vài bước đường, thời gian di chuyển của nam nhân rất lâu. Vô Huyên cũng không có ý định giúp đỡ y. Hắn cũng không sốt ruột, chờ đợi nam nhân chậm rãi bước tới, đi được vài bước, hô hấp liền hổn hển, mồ hôi ứa ra, giống như là sắp phải chết vậy….
Đứng ở trước cầu thang, nam nhân đang do dự cần phải xuống cất bước đi xuống ra sao, đi đường bình thường, đều đã muốn lấy nửa cái mạng của y rồi, lần này lại còn phải bước xuống cầu thang, không phải sẽ cần cả cái mạng già của y luôn hay sao….
Nhìn ra sự chần chờ của nam nhân, Vô Huyên cười hỏi hắn, có muốn hắn giúp đỡ hay không. Liền không có gì bất ngờ xảy ra, là nam nhân lập tức cự tuyệt. Tiếp theo bày ra dáng vẻ quật cường giương cổ, hướng đến cầu thang bước xuống dưới, vừa bày ra cả vẻ bực bội mà cử động, khiến cho Vô Huyên nhịn không được cười khẽ. Hắn bước nhanh về phía trước, trực tiếp ngồi xuống ôm lấy nam nhân…
Giãy dụa không có kết quả, cũng sẽ chỉ làm eo càng đau hơn mà thôi. Ly Hận Thiên biết rất rõ ràng. Y nhìn về phía con đường ẩn hiện như là kéo dài đến vô tận. Phản kháng ban đầu của y, đã dần theo bước chân của Vô Huyên hòa vào, dần dần bị lo lắng thay thế được. Cái cầu thang này rất dài. Lần trước con đường rời đi khỏi tù thất, y không có ấn tượng gì lắm. Nhưng mà không khí ở bên trong sẽ không ẩm ướt, hẳn là không phải ở dưới mặt đất, bây giờ lại đi sâu đến như vậy, phòng lại ở phía dưới này, hẳn là chỉ có âm trầm lại lạnh lẽo mới đúng…
Cuối cầu thang, là nơi tận cùng, với cả hơi ẩm lạnh buốt khiến cho người ta tóc gáy đều dựng thẳng. Nam nhân không thấy được cái gì cổ quái đột ngột, chỉ có mỗi một cửa sổ bằng sắt nhỏ bé, trên khung cửa sổ còn có cả song sắt chắn dọc xuống, đến một bàn tay, cũng chui không lọt.
Gần thêm chút nữa, nam nhân nhìn thấy trên cửa sắt đều là giọt nước li ti, dày đặc, giống nhu là hơi nước. Y vẫn còn không chưa kịp ngờ vực vô căn cứ, Vô Huyên liền mở cửa ra …
Cánh cửa sắt phát ra âm thanh gỉ sét, kẽo kè kẽo kẹt, khiến cho người nghe bắt đầu nổi lên một tầng da gà. Cửa kia vừa mở ra, Ly Hận Thiên vẫn còn chưa kịp thấy rõ tình cảnh ở bên trong, đã bị Vô Huyên ném toàn bộ thân thể y vào trong đó…
Giống như quăng một cái bao cát vậy.
Y nghĩ rằng, y sẽ bị tầng tầng ném xuống va đập với mặt đất cứng rắn, cũng không nghĩ ra, thân thể vừa chạm tới, là nước…
Nước này lạnh lẽo đến tận xương.
Trên thân thể của nam nhân vốn ban đầu đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, ở trong nháy mắt liền bị sự mát mẻ thẩm thấu từ trong ra ngoài…
‘Bùm’ một tiếng vang lên nặng nề rơi vào trong nước, theo bản năng giãy dụa, nhưng Ly Hận Thiên kinh ngạc phát hiện ra. Mực nước này cũng không sâu, y dùng một chút sức, liền đã trực tiếp đứng lên rồi…
Từ đầu đến chân, đều ướt đẫm, nước này lạnh lẽo đến chết đi được, nam nhân đến thời gian đánh hắt xì cũng hoàn toàn không có, hai hàm răng nanh trực tiếp bắt đầu rùng mình đánh nhau lập cập….
Ly Hận Thiên xoa xoa cánh tay, eo bụng đều bị đau đớn, lại bị nước lạnh này nhất thời kích thích, bây giờ đến một chút cảm giác đau cũng đều không có, như là chết lặng, mặc dù là động tác có lớn, cũng sẽ không đau…
Bị ướp lạnh rồi, thì quả nhiên sẽ không biết đau.
Nước từ trên đầu tóc tí tách rơi xuống, nam nhân lau chùi mặt một phen, ngay khi bàn tay từ trên mặt rời đi, có một hình ảnh phản chiếu ở xa xa, ánh lên một người vặn vẹo….
Theo mặt sóng gợn lăn tăn của nước, hình ảnh ngược khi thì vỡ ra loan ra, khi thì thu lại, chắp vá lại thành một bóng dáng hoàn chỉnh mơ hồ….
Kinh ngạc ngẩng đầu, lại ở nơi bóng dáng trong nước giao nhau, liền thấy được chỉ có một nửa người trên không ở trong trồng nước…
Trái tim suýt chút nữa đã ngừng đập, hình ảnh này quá mức mạnh mẽ mà hung hăng đánh vào thị giác của nam nhân, khiến cho tinh thần của y ở trong lúc nhất thời cũng chưa có thể bình ổn lại được. Bất quá y rất nhanh liền chạy tới người nọ, sức nước lại cản trở khiến tốc độ của y rất chậm. Ly Hận Thiên loạng choạng xiêu vẹo, bước tới gần người nọ, vươn mấy ngón tay băng lãnh mà đẩy mái tóc tán loạn đang phủ lên trên mặt kia ra…
– Khâm Mặc…
Quả thực, y không thể tin vào hình ảnh mà mình nhìn thấy nữa, khuôn mặt tuấn tú của Khâm Mặc, trắng bệch giống như tờ giấy vậy. Nếu không phải lồng ngực kia vẫn còn đang hơi hơi phập phồng, thì y thật sự đã nghĩ rằng, hình ảnh y vừa nhìn thấy, chính là một cái xác rồi…
Khâm Mặc vẫn còn mặc bộ quần áo ngày, bị Vô Huyên quất roi đánh đến rách tơi tả. Hắn cũng duy trì bộ dáng bị treo, chỉ là cọc gỗ hình chữ thập kia, nay đã biến thành xích sắt, hai cánh tay của hắn nhẹ nhàng bị khóa lại kéo sang hai bên, dưới chân, cũng có hai quả cầu sắt treo xuống…
Khâm Mặc không động đậy, cánh tay kia, đều đã bị xích sắt ma sát đến sắp thối rữa…
Bởi vì vẫn ngâm thân thể ở trong nước, nên làn da cũng đã nhăn nhúm lại….
Bộ dạng thực thảm.
Khiến cho người nhìn trực tiếp lo lắng khẩn trương.
Nghe thấy giọng nói của nam nhân, hai hàng lông mi của Khâm Mặc lông mi nhẹ nhàng run run, mí mắt nâng lên, nam nhân nhìn thấy, một đôi mắt vẫn trong veo như cũ, khiến người nhìn vẫn không thể nhìn thấu được…
– Ngươi đã đến rồi.
Khâm Mặc thản nhiên nói.
Tác giả :
Lạc Dận