Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 19: Trong đó có nguyên nhân
Ly Hận Thiên tự cảm thấy thực may mắn. Bởi lão tử kia của y đối với y không yên lòng, nên bắt kẻ nọ dẫn y một mạch đến thẳng từ đường.
Mặc kệ bây giờ, địa vị của Ly Hận Thiên ở trong nhà này là như thế nào. Kẻ nọ là hạ nhân đến cuối cùng cũng vẫn là hạ nhân. Tuy là cố ý đến để giám sát canh chừng y, nhưng kẻ nọ cũng là người đi phía trước để dẫn đường. Như vậy đối với Ly Hận Thiên lại vừa vặn giúp y đỡ phải phiền toái cũng không cần lo lắng mò mẫm tìm không thấy đến từ đường.
Y không nghĩ phải nhận ‘trừng phạt’ này, nhưng y lại ở vai trò bị động trong tình thế bức bách này. Y không thể không nén giận đành nghiến răng mà thuận theo lời của Ly Tiêu Sơn đã nói mà làm theo…
Y không thể phản kháng. Bởi quan sát rồi xét ra thái độ của kẻ dưới ở phủ này, xem ra thân thể này cũng không phải lần đầu mà bị ‘trừng phạt’. Việc này có lẽ xảy ra với y, đã được mọi người nhìn quen mắt quá rồi. Bằng không nếu mà y manh động mà bộc phát phản kháng, thể nào cũng sẽ dẫn tới phiền toái càng lớn hơn nữa đến trên người y…
Chỉ là muốn bắt y ở yên trong căn phòng rồi quỳ ở đó ngây ngốc mà thôi. Y vẫn là có thể chịu đựng được.
Hiện tại, Ly Hận Thiên chỉ có thể đi một bước tính một bước. Y đến ngay cả phòng của bản thân ở đâu cũng không biết. Ngay lúc này, hành động mà y duy nhất có thể làm, là chỉ có cố hết sức mà nhẫn nhục chịu đựng tất thảy mọi chuyện.
Hơn nữa, hình thức của gia đình trong nhà này vốn là như vậy, quá mức khắc nghiệt.
Đầu óc của y suy nghĩ mà tận sức tưởng tượng vô cùng phong phú. Ngay lúc này kẻ đang đi phía trước y liền rẽ vào dừng tại một phòng, trong lòng của Ly Hận Thiên vẫn một mực nghĩ ra vô số loại suy đoán. Dù sao thì y có loại cảm giác, nơi mà được gọi là từ đường này nhất định không phải cái chỗ gì mà gọi là tốt đẹp…
Đủ loại suy nghĩ giả định này nọ lớn mật mà trùng trùng loạn thất bát tao rối rắm xoắn xuýt. Cũng có thể là một nơi mà nói ra không chừng còn doạ đến quỷ sợ chăng…
Nhưng, khi y bước đi vào nơi này y mới phát hiện mọi suy diễn của mình hết thảy đều là sai cả rồi.
Bên trong từ đường đã được đốt nến chong đèn, căn phòng này không như tưởng tượng của Ly Hận Thiên là kiểu âm trầm lại đáng sợ. Ở chính giữa của từ đường có một cái như kệ vững chãi được làm theo kiểu bậc thang, các bài vị được sắp xa nhau một khoảng nhất định, được bày chỉnh tề xếp theo ngăn nắp dường như theo thứ tự nào đó từ cao xuống thấp. Các vật phẩm để cúng được bày biện trên bàn thờ kia, tất cả bánh trái nhang đèn đều là còn mới. Không gian bao trùm lên căn phòng từ đường này thật yên lặng như mang một bộ mặt nghiêm túc trang trọng lại phi thường sạch sẽ không vươn một hạt bụi trong không khí khiến cho người đã ở trong này tâm không thể sinh ra ý niệm bất kính nào.
Kẻ nọ nhìn Ly Hận Thiên cúi người kính cẩn quỳ xuống ngay ngắn trên miếng đệm lót hình tròn màu bồ đào rồi mới rời đi. Y không biết lúc trước, chủ nhân cũ của thân thể này đối với loại ‘trừng phạt’ này là trải qua như thế nào. Ly Hận Thiên quỳ trong chốc lát, y đang quỳ gối liền chuyển thành tư thế ngồi xuống đệm.
Y không có ý định ngu ngốc phải quỳ thật sự ở đây tận qua ba ngày. Y không muốn tự bản thân biến thành thân thể mình thành tàn tật.
Ở vị trí của từ đường y nhìn ra trời so sánh đoán biết được chút ít thời gian, y đợi qua một lúc rất lâu cũng không nghe được tiếng bước chân của người đi ngang qua đây. Nếu Mộc Nhai đã bị lão tử của y kêu đi gặp Hoàng Thượng, Ly Hận Thiên tin tưởng rằng trừ phi có người quay lại canh chừng y. Nếu không có ai, thì tức là hiện tại bọn họ chưa trở về, tính từ bây giờ đến sau này y có thể bình bình an an trải qua ba ngày.
Ly Hận Thiên đành ngồi đến khi trời đã chạng vạng cũng không có gặp người nào ngang qua đây huống gì là xuất hiện. Y xoa bụng đang kêu vang lên khe khẽ. Trong lòng y cười khổ: xem ra, lão già kia lệnh bắt y phải đến từ đường ăn năn ba ngày. Y thở dài thườn thượt, mà ba ngày này có vẻ lão sẽ không cho ai chuẩn bị đồ ăn dù chỉ chút rau cải gì đó cho y ăn rồi…
Cho nên mới nói, thời cổ đại cách đối xử với mấy hậu nhân này nọ là phiền toái nhất…
Quy củ vừa nhiều như vậy lại dông dài đủ kiểu.
Bụng của Ly Hận Thiên vẫn còn căng tròn, từ trước tới giờ y cũng còn chưa có khổ sở mà chịu đói khát qua. Hiện tại lại được trải qua một lần, vậy thì thử một lần thân thiết tự mình thể nghiệm lãnh hội sự vạn ác của xã hội cũ này, còn có cảm giác chịu đựng vừa đói khổ và cảm giác bị kẻ dưới đối xử lạnh lẽo khinh thường…
Sau khi bầu trời đã hoàn toàn nhuộm đen, Ly Hận Thiên nhìn dĩa đựng đồ cúng này nọ được trưng trên bàn thờ liền không tự chủ được mà hầu kết trượt thẳng xuống, nuốt một ngụm nước miếng. Y rất đói bụng nhưng y cũng biết rõ. Nếu y đem đám đồ cúng đó ăn luôn, chỉ sợ lão già kia sẽ cố y mà phạt y ở đây mà tiếp tục lại quỳ hết một tháng…
Nhưng mà y thật sự rất đói bụng a.
Sau khi ở trong nội tâm giao đấu kịch liệt trong chốc lát, bụng càng ngày càng sôi sục đói cồn cào. Trong nháy mắt Ly Hận Thiên đã không suy nghĩ gì nữa, mà bàn tay nhịn không được đã di chuyển tới phía trước hướng về dĩa đựng trái cây trên bàn. Đồng thời, ánh mắt nam nhân dè chừng lại nhìn tới phía sau các bài vị kia. Y liền phát ra một tiếng ‘di’ như bất ngờ phát hiện ra gì đó…
Sau một bài vị khắc tên “Ly xx" trong số đó, có đặt hai quyển tập sách được xếp chỉnh tề. Trên bìa tập sách đề hai chữ lớn gia phổ, làm cho Ly Hận Thiên rất chú ý.
Trong nội dung của quyển gia phổ đã được ghi chép lại này, đúng là rất có khả năng có ghi cả tất cả chuyện tình của thân thể này mà y trăm phương nghìn kế muốn biết.
Y tin chắc không có người nào trong đại gia đình này mà sẽ không được ghi lại trong gia phổ. Quyển tập sách này lại dày lớn với bìa sách đã hơi cũ kĩ như vậy, hiển nhiên không phải chỉ ghi một vài việc mới xảy ra gần đây.
Nam nhân cảm thấy suy nghĩ này đúng là có khả năng rất chính xác. Nếu thật như vậy, việc này quả thực so với trúng xổ số càng kích động hơn.
Ly Hận Thiên tùy tay mở bìa ra tiếp tục lật ra từng trang. Chữ viết ở bên trong cũng không phải từ ngữ mà y không biết. Y xem xem vẫn biết mặt chữ hiểu ý nghĩa. Nam nhân đặc biệt cao hứng, xem ra y đã đoán đúng. Tay y cầm quả táo từ trên bàn tiếp theo y tiến tới ngồi lại trên tấm đệm lót tròn màu bồ đào, nương theo ánh sáng hắt ra từ đèn được chong mà đọc tiếp. Có điều ánh sáng quá mờ nhạt không đủ chiếu sáng tỏ chữ, Ly Hận Thiên đành phải đứng lên tiến gần đến ngọn nến đang thắp trong phòng bằng lòng đứng yên ở đấy mà chăm chú đọc.
Xem ra, gia phổ này cũng không phải bản chính. Ly Hận Thiên từng có nghe nói qua. Một gia tộc to lớn, vẫn sẽ có chút sự tình riêng quan trọng cần ghi lại vào đây, để lấy nói cho con cháu đời sau có thể biết được lịch sử của dòng tộc. Niên đại của gia phả kia rất xa xưa, cho nên gia phổ của năm đó được viết theo ý của trưởng giả đầu tiên của tộc đó, cũng đều là bản chép lại phỏng theo bản gốc. Sau này để gia phả đó truyền lại cho chưởng quản gia tộc đời sau lại ghi chép tiếp chuyện đã xảy ra nhưng vẫn phải sau khi đã chọn lựa trau chuốt mới được ghi vào trong gia phổ một cách chân chính. Ly Hận Thiên xem xét mức độ cũ mới của trang giấy này, y cảm thấy gia phả y đang cầm đọc này là một bản sao được mô phỏng lại.
Nội dung trong này y đã đọc được một mạch tới đây thì ngược lại, cũng không như gia phổ thông thường mà bị lọc bỏ giảm bớt điều gì, thậm chí ghi lại rất chi tiết. Bất quá phần lớn những thứ được viết vào trong đây, đều lấy câu chữ mà ca tụng công đức của vi chủ. Nhưng vẫn có một chút việc không tốt được ghi lại, Ly Hận Thiên lật giở thật lâu. Y mới tìm được trang viết kể về sự tình của y. Nội dung kia thiếu hụt đến đáng thương. Bất quá nhờ đọc qua trang này nói về y trong gia phổ, tuy vẫn còn cái gì đó vẫn còn rối rắm không rõ, nhưng rốt cục cũng có chút sự tình đã trồi lên mặt nước bị y bắt được rồi.
……
Phủ này và gia tộc họ Ly đã có lịch sử dài lâu. Tổ tiên này cũng từng là công thần khai quốc của nam triều. Còn về lúc trước khi làm quan đã làm qua nghề gì ra sao đương nhiên không có ghi vào đây.
Gia tộc này mỗi một đời đều có một người vào triều làm quan thành đại nhân vật. Thân mang chức vị trọng yếu, địa vị sớm lớn mạnh đến mức không thể phá vỡ.
Nhưng đến này đời của Ly Tiêu Sơn lại chỉ có duy nhất một mình nhi tử là Ly Hận Thiên. Trong khi các gia tộc khác lại tràn đầy hương khói còn gia tộc họ Ly lại giống như lung lay sắp đổ.
Dù Ly Tiêu Sơn đã cưới rất nhiều thê thiếp, nhưng đến cuối cùng, vẫn chính là một dòng nối dõi đời này chỉ độc nhất một đinh.
Cho nên, Ly Tiêu Sơn đối Ly Hận Thiên đặt hy vọng rất lớn, nhưng là…
Kỳ thật, nguyên bản ngày trước Ly Hận Thiên không phải được gọi bằng tên này. Nhưng bởi sau này là do Ly Tiêu Sơn đang trong giận dữ, liền đổi tên y thành tên như bây giờ. Vì vậy có thể thấy được, Ly Tiêu Sơn đối với Ly Hận Thiên là thất vọng đến mức độ nào mà bất đắc dĩ…
Hết thảy những nguyên do này, với thân thể của Ly Hận Thiên đều không thoát khỏi có liên quan.
Nam Triều lấy tu luyện Huyền Thuật vi chủ. Người dân của đất nước, ở nơi này đến một niên kỉ nhất định liền nghe theo sự dạy bảo và chỉ dẫn sẽ quan sát học tập. Đồng thời, thân thể phải tu luyện hai dạng bí thuật: võ công luyện thành tu vi với tu luyện pháp thuật. Cuối cùng, lấy kết quả tu vi đã luyện thành để mà quyết định ra phương hướng tu luyện cuối cùng.
Ly Hận Thiên cũng đã từng học tập như thế. Nhưng, chỉ là dù sau khi y đã tu luyện trải qua tất cả các giai đoạn đã hoàn thành đến bước cuối cùng, thì sức lực vẫn giống như trước. Mọi chuyện khổ cực làm qua đều không thành công. Y không có bất cứ tu vi nào được luyện thành khí mà tồn tại ở trong người. Y hoàn toàn không thể luyện thành.
Ly Tiêu Sơn không thể tin nên lão đã nhiều lần thí luyện y, kết quả vẫn là như vậy, y không có tu vi…
Ly Hận Thiên lại là con trai độc nhất trong gia tộc này, là hy vọng duy nhất của dòng dõi. Ly Tiêu Sơn không thể nào để cơ nghiệp danh dự của gia tộc bị mất ở trong tay của lão được. Lão rất bất đắc dĩ, Ly Tiêu Sơn đã quyết định làm ra một chuyện. Cũng chính bởi quyết định này, đã tạo ra cải biến duy nhất cho sinh mệnh của Ly Hận Thiên…
Ly Tiêu Sơn gấp rút giúp Ly Hận Thiên tuyển chọn mấy cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Lão muốn y cưới vợ, sinh con.
Khi ấy, Ly Hận Thiên mới mười bốn tuổi. Y tự biết chính mình không thể nào đạt thành nguyện vọng của phụ thân đối với mình, cho nên y mang theo áy náy mà không hề dị nghị gì mà tiếp nhận ý muốn cưới vợ cho y của phụ thân.
Gia tộc này vốn có thanh danh uy chấn nam triều từ xưa. Vì vậy sự kiện Ly Hận Thiên muốn kết hôn cưới thê một khi đã truyền ra, thì kéo theo vô số những cô nương xinh đẹp như ngọc sáng lại thướt tha như mây bay đều chưa có gả cho ai liền giống như thủy triều tràn tới mà đánh úp lên bãi cát. Cuối cùng Ly Tiêu Sơn ở giữa mà lựa chọn ra trong số đó vài người nữ tử thích hợp với Ly Hận Thiên.
Ly Hận Thiên cùng một lúc cưới mấy người phu nhân. Dù có là mĩ nữ rực rỡ hay nữ nhân xinh đẹp bình thường, thì địa vị đều không phân cao thấp mà đều bằng ngang nhau.
Tướng mạo của các cô nương tạm thời không nhắc tới. Nhưng bối cảnh của gia đình và người thân của các nàng đều giống nhau lại là dạng xuất thân từ gia tộc đều có địa vị quan trọng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay trong tại đất nước nam triều này. Đồng thời điều này vô hình trung gian lại đem lại lợi ích làm gia tộc của y lớn mạnh hơn bao giờ hết.
Ly Hận Thiên cảm thấy mình không có lí do gì mà để từ chối. Y chỉ có thể giả trang thành một nhân vật tốt mã trước mặt mọi người. Vì gia tộc hiện giờ chỉ có mình y là người có thể nối dõi cho đời tiếp theo, trên vai y bị đè nặng cái gánh gia tộc. Điều đáng được ăn mừng là không lâu sau khi thành thân thì các nương tử của y liên tiếp truyền đến tin vui…
Điều này làm cho Ly Tiêu Sơn đen mặt tâm tình âm u nhiều năm rốt cục chuyển biến bớt đi nhiều mây đen.
Các nữ nhân này so với Ly Hận Thiên đều lớn tuổi hơn. Nhưng các nàng đối tiểu trượng phu này vẫn tốt lắm. Tuy nói là không có tình yêu, nhưng nhìn bề ngoài thì gia đình của Ly Hận Thiên đã xem như hòa hợp.
Nhưng những ngày tốt đẹp mà Ly Hận Thiên trải qua không quá lâu …
Đến khi các nàng lâm bồn sinh con, hạ nhân của Ly quý phủ trên dưới đều bận rộn đến khí thế ngất trời. Tất cả người trong phủ vừa khẩn trương chờ đợi vừa vui sướng vì mấy đứa bé không biết gì kia mang trong mình sinh mệnh, khiến mọi người đều tràn ngập hy vọng…
Nhưng khi hài tử sinh ra lại không thuận lợi, các nữ nhân của Ly Hận Thiên đều chết do khó sinh ở bên trong phòng. Đây hoàn toàn là việc kì lạ nhất lại lần đầu tiên xuất hiện…
Đương nhiên là tất cả hài tử đều bình yên vô sự mà ra đời. Và chúng còn đều là nam hài.
Ly Hận Thiên giúp Ly Tiêu Sơn có thêm vài người tôn nhi, lại làm cho gia tộc tìm được hy vọng mới. Nhưng đồng thời cũng lại khiến cho gia tộc đeo vào một phiền toái không nhỏ…
Các nữ nhân kia đều chết, Ly Tiêu Sơn phải giải thích cho nhà mẹ ruột của các nàng, một cái công đạo.
Nữ nhi mới rời nhà mà gả đi tới Ly phủ chưa đến hai năm liền hương tiêu ngọc vẫn. Mặc kệ, Ly Tiêu Sơn cố gắng khuyên bảo như thế nào. Lão đã nghĩ ra tất cả các cách nhưng bên nhà mẹ ruột của các nàng vẫn không muốn nén giận mà dễ dàng bỏ qua như vậy….
Bọn họ nhất quyết một mực truy cứu muốn Ly Tiêu Sơn cho một thuyết pháp đúng đắn cho con gái nhà bọn họ.
Bối cảnh nhà của các nữ nhân này vốn không thể cùng gia tộc họ Ly đối địch nổi. Nhưng lần này liền mấy nhà đều đồng lòng mà liên thủ lại với nhau, nên tất nhiên là gia tộc họ Ly chỉ có thể trơ trọi mà trải qua một hồi đại nạn trung chuyển trời đất. Khiến cho gia tộc họ Ly từ là kì tích thần thoại từ ngàn xưa lúc mới khai sinh nên đất nước nam triều này cùng với lịch sử dài lâu kia, chỉ sợ tại lúc đó ở ngay đời này nằm trong tay lão mà hoàn toàn bị lụn bại.
Sau vượt qua nhiều lần trắc trở, khi Ly Tiêu Sơn mới vừa vượt qua cửa ải khó khăn nhất, cũng là lúc gia tộc đã trở nên kiệt quệ không ít. Đến cuối cùng cũng không có cách nào cứu vãn tình hình nghèo túng hiện tại để làm lại kì tích như dĩ vãng, vẫn là không thể kéo gia tộc trở nên cường thịnh như trước.
Tất cả những điều này, Ly Tiêu Sơn đều quy tội đến trên người của Ly Hận Thiên.
Là vì có y, nên mới mang đến tai ương vận rủi đến gia tộc này. Thái độ của lão đối với y, càng ngày càng kém đi.
Thẳng đến khi Ly Lạc bọn hắn lớn lên, thái độ kia mới có chút chuyển biến tốt lên.
Điều đáng vui mừng để nhắc tới là trong số các hài tử của Ly Hận Thiên chỉ có Ly Lạc được kế thừa họ từ dòng dõi gia tộc của y. Những đứa con khác đều là theo họ mẹ. Chuyện này chỉ được nhắc đến một câu trong gia phổ, cụ thể là trong lúc mang thai trước khi bọn hắn được sinh ra liền cứ như vậy mà đã quyết định xong. Sau này, sẽ có lúc Ly Tiêu Sơn vẫn là hèn mọn đánh ra lá bài tình thân, nhưng chắc sẽ không được như ý. Chuyện này sau này sẽ hạ hồi mà phân giải.
Đám nhi tử của Ly Hận Thiên cũng không giống như phụ thân của bọn hắn mà nhu nhược, nhịn nhục, chịu đựng uất ức. Ly Lạc với Mộc Nhai thì bước vào triều làm quan. Hai người bọn hắn dựa vào năng lực của bản thân tự mình lập nên thành tích lũ lượt, lại giành được nhiều kì công, chiếm được trọng dụng của Hoàng Thượng, dần dần đi lên mà thăng chức đến địa vị tối cao lẫn trọng yếu ở trong triều đình. Là quan văn võ tướng có tước vị mà thể hiện ra sự trung thành và thân cận với Hoàng Thượng nhất.
Điều này làm cho Ly Tiêu Sơn tìm lại được một chút an ủi. Từ đó, gia tộc cũng bắt đầu có một chút khởi sắc.
……
Trong gia phổ vốn ghi lại không nhiều, phần lớn của nội dung đều là dựa vào sự tưởng tượng của Ly Hận Thiên. Bất quá, những gì y phán đoán ra cũng không hẳn, không phải là không có đạo lý. Với việc ghi chép lại trong gia phổ này có thể biết được sự tình diễn biến, cho nên y cảm thấy bản thân y đoán không sai biệt lắm với sự thật.
Sự tình đại khái y cũng đã biết được bảy tám phần, lão tử kia là cha y nhưng lại chán ghét y. Y đã có thể lý giải được. Nhưng y vẫn không rõ ràng được, con y vì lí do gì lại như vậy cũng chán ghét y. Còn có, bọn hắn với y là như thế nào mà lại phát triển trở thành một quan hệ như vậy…
Mặt khác, trong gia phổ này cũng không có chi tiết nào chỉ ra rõ ràng đến cuối cùng rằng y vốn là có bao nhiêu người nhi tử. Trong đây chỉ có Ly Lạc với Mộc Nhai có chính xác ghi lại để minh chứng. Còn các nhi tử khác, chỉ thấy khoảng trắng trống trơn chưa đề bất cứ chữ nào.
Sau khi xem xong thông qua sự tình được thuật lại bên trong gia phổ này, Ly Hận Thiên tổng kết được dù không biết y có bao nhiêu người con nhưng chắc chắn không chỉ có hai đứa như vậy. Nhưng vì sao các nhi tử khác chỉ chừa khoảng trắng trên giấy mà không đề cập tới bất cứ thứ gì?
Hình như, y mơ hồ biết rõ điều gì đó trọng yếu, có vẻ càng ngày càng nhiều…
Gia phổ tiếp theo lại rất mỏng. Ly Hận Thiên lại xem suốt hai ngày, có rất nhiều chữ y nhìn không ra đọc không rõ được. Vậy nên y vẫn cố sức mà nhớ lại mặt chữ rồi mà đọc chăm chú để hiểu lại còn không được ăn gì nhiều trong bụng. Y xem như vậy, hiển nhiên đến mệt nhọc rồi ngủ ngủ thiếp đi mất.
Hai ngày nay, từ đường đi bên ngoài ngang qua đây cũng không có lấy một người đi tạt ngang qua, càng không có một kẻ nào mang cho y đưa ít đồ ăn thậm chí là rau cải gì đó…
Nhưng may là ở từ đường này có sẵn nước uống, bằng không Ly Hận Thiên cũng không biết y sẽ như thế nào mà sống qua hai ngày này. Bất quá hoàn hảo là sự ‘trừng phạt’ này mà y đang phải chịu đựng, sẽ mau kết thúc thôi…
Hai ngày qua nam nhân không có được ăn cơm, thân thể đã có vẻ mang một chút vô lực. Sắc mặt y cũng đã tái nhợt dọa người. Đồ cúng kia, tất nhiên là y không dám lại ăn tiếp. Y sợ sẽ bị Ly Tiêu Sơn phát hiện ra. Tuy rằng ngày đầu tiên y không khống chế được mà lấy táo ăn mất…
Ly Hận Thiên dùng tay che cái bụng đang kêu réo. Tâm y nhủ thầm:
Kỳ thật, chuyện này với y một chút liên quan cũng không có. Y bị phạt như này thật oan uổng tức tưởi a …
Ly Lạc bị thương. Thì như thế nào cũng tính lên trên đầu y, xem xét cũng không, lí lẽ gì cũng không nói.
Nhưng, ai kêu y lại là tội đồ trong mắt lão tử kia. Lão lại cực kì chán ghét y.
Số phận, cuộc sống mà chủ nhân cũ của thân thể mang tên Ly Hận Thiên quả thật quá mức xui xẻo. Nhưng y – Ngũ Tử Bình đây so với tên chủ nhân cũ kia còn càng xúi quẩy hơn, đen đủi a. Bởi vì không hay ho là chủ nhân thật của thân thể Ly Hận Thiên này đã được đi hưởng phúc rồi nha. Còn y đen đủi xui xẻo ra sao mà lại bị đẩy ra thay thế người chủ nhân cũ kia mà mang thân thể mang tên Ly Hận Thiên này tiếp tục cái cuộc sống xúi quẩy này vậy a …
Phiền toái trong lòng tràn đầy, y cũng chỉ có thể đành lẩm bẩm bực bội mà phát tiết một chút. Chung quy mà nói, y cũng không thể thay đổi được gì. Được rồi, y quả thật rất không hay ho rồi.
Y cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt của Ly Hận Thiên còn không bằng một người làm việc bình thường như y đâu.
Bất quá, có một chút chuyện y không hiểu rõ được. Nếu lão tử của Ly Hận Thiên cực kì chán ghét y như vậy, hận không thể làm cho y chết sớm một chút. Vì nguyên do gì lại không đem y đuổi ra khỏi Ly phủ, để cho y được tự sinh tự diệt, hoặc dễ dàng hơn là giết chết y luôn cho rồi…
Đừng nói cho y nghe cái thứ gì gọi là cốt nhục tình thân. Y tin tưởng lão già kia đối với thân thể tên Ly Hận Thiên này không có một tí tẹo nào gọi là cảm tình.
Giống như, còn có nguyên nhân gì đó ẩn tình…
Mặt khác y có cảm giác rõ rệt là Ly Tiêu Sơn hận y như vậy, hẳn là không chỉ là vì một nguyên nhân đã ghi chép lại kia…
Ly Hận Thiên suy ngẫm nghĩ đến chính mình tự nhăn mày nhíu mi chăm chú. Hai ngày qua cửa gỗ ra vào kia không có người chạm qua, đột nhiên bị lại bị ai đó đẩy ra…
Cửa gỗ phát ra tiếng vang ‘chi dát’. Âm thanh kia đã phát ra một lúc lâu khiến Ly Hận Thiên đột nhiên giật mình mới phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại nhìn. Bất giác trong lòng y liền thầm kêu lên không xong rồi. Căn bản bây giờ y không có làm theo yêu cầu mà đang quỳ. Gia phả kia bây giờ còn đặt bên cạnh chân y…
Ngay lúc này đây, y chết chắc rồi.
Mặc kệ bây giờ, địa vị của Ly Hận Thiên ở trong nhà này là như thế nào. Kẻ nọ là hạ nhân đến cuối cùng cũng vẫn là hạ nhân. Tuy là cố ý đến để giám sát canh chừng y, nhưng kẻ nọ cũng là người đi phía trước để dẫn đường. Như vậy đối với Ly Hận Thiên lại vừa vặn giúp y đỡ phải phiền toái cũng không cần lo lắng mò mẫm tìm không thấy đến từ đường.
Y không nghĩ phải nhận ‘trừng phạt’ này, nhưng y lại ở vai trò bị động trong tình thế bức bách này. Y không thể không nén giận đành nghiến răng mà thuận theo lời của Ly Tiêu Sơn đã nói mà làm theo…
Y không thể phản kháng. Bởi quan sát rồi xét ra thái độ của kẻ dưới ở phủ này, xem ra thân thể này cũng không phải lần đầu mà bị ‘trừng phạt’. Việc này có lẽ xảy ra với y, đã được mọi người nhìn quen mắt quá rồi. Bằng không nếu mà y manh động mà bộc phát phản kháng, thể nào cũng sẽ dẫn tới phiền toái càng lớn hơn nữa đến trên người y…
Chỉ là muốn bắt y ở yên trong căn phòng rồi quỳ ở đó ngây ngốc mà thôi. Y vẫn là có thể chịu đựng được.
Hiện tại, Ly Hận Thiên chỉ có thể đi một bước tính một bước. Y đến ngay cả phòng của bản thân ở đâu cũng không biết. Ngay lúc này, hành động mà y duy nhất có thể làm, là chỉ có cố hết sức mà nhẫn nhục chịu đựng tất thảy mọi chuyện.
Hơn nữa, hình thức của gia đình trong nhà này vốn là như vậy, quá mức khắc nghiệt.
Đầu óc của y suy nghĩ mà tận sức tưởng tượng vô cùng phong phú. Ngay lúc này kẻ đang đi phía trước y liền rẽ vào dừng tại một phòng, trong lòng của Ly Hận Thiên vẫn một mực nghĩ ra vô số loại suy đoán. Dù sao thì y có loại cảm giác, nơi mà được gọi là từ đường này nhất định không phải cái chỗ gì mà gọi là tốt đẹp…
Đủ loại suy nghĩ giả định này nọ lớn mật mà trùng trùng loạn thất bát tao rối rắm xoắn xuýt. Cũng có thể là một nơi mà nói ra không chừng còn doạ đến quỷ sợ chăng…
Nhưng, khi y bước đi vào nơi này y mới phát hiện mọi suy diễn của mình hết thảy đều là sai cả rồi.
Bên trong từ đường đã được đốt nến chong đèn, căn phòng này không như tưởng tượng của Ly Hận Thiên là kiểu âm trầm lại đáng sợ. Ở chính giữa của từ đường có một cái như kệ vững chãi được làm theo kiểu bậc thang, các bài vị được sắp xa nhau một khoảng nhất định, được bày chỉnh tề xếp theo ngăn nắp dường như theo thứ tự nào đó từ cao xuống thấp. Các vật phẩm để cúng được bày biện trên bàn thờ kia, tất cả bánh trái nhang đèn đều là còn mới. Không gian bao trùm lên căn phòng từ đường này thật yên lặng như mang một bộ mặt nghiêm túc trang trọng lại phi thường sạch sẽ không vươn một hạt bụi trong không khí khiến cho người đã ở trong này tâm không thể sinh ra ý niệm bất kính nào.
Kẻ nọ nhìn Ly Hận Thiên cúi người kính cẩn quỳ xuống ngay ngắn trên miếng đệm lót hình tròn màu bồ đào rồi mới rời đi. Y không biết lúc trước, chủ nhân cũ của thân thể này đối với loại ‘trừng phạt’ này là trải qua như thế nào. Ly Hận Thiên quỳ trong chốc lát, y đang quỳ gối liền chuyển thành tư thế ngồi xuống đệm.
Y không có ý định ngu ngốc phải quỳ thật sự ở đây tận qua ba ngày. Y không muốn tự bản thân biến thành thân thể mình thành tàn tật.
Ở vị trí của từ đường y nhìn ra trời so sánh đoán biết được chút ít thời gian, y đợi qua một lúc rất lâu cũng không nghe được tiếng bước chân của người đi ngang qua đây. Nếu Mộc Nhai đã bị lão tử của y kêu đi gặp Hoàng Thượng, Ly Hận Thiên tin tưởng rằng trừ phi có người quay lại canh chừng y. Nếu không có ai, thì tức là hiện tại bọn họ chưa trở về, tính từ bây giờ đến sau này y có thể bình bình an an trải qua ba ngày.
Ly Hận Thiên đành ngồi đến khi trời đã chạng vạng cũng không có gặp người nào ngang qua đây huống gì là xuất hiện. Y xoa bụng đang kêu vang lên khe khẽ. Trong lòng y cười khổ: xem ra, lão già kia lệnh bắt y phải đến từ đường ăn năn ba ngày. Y thở dài thườn thượt, mà ba ngày này có vẻ lão sẽ không cho ai chuẩn bị đồ ăn dù chỉ chút rau cải gì đó cho y ăn rồi…
Cho nên mới nói, thời cổ đại cách đối xử với mấy hậu nhân này nọ là phiền toái nhất…
Quy củ vừa nhiều như vậy lại dông dài đủ kiểu.
Bụng của Ly Hận Thiên vẫn còn căng tròn, từ trước tới giờ y cũng còn chưa có khổ sở mà chịu đói khát qua. Hiện tại lại được trải qua một lần, vậy thì thử một lần thân thiết tự mình thể nghiệm lãnh hội sự vạn ác của xã hội cũ này, còn có cảm giác chịu đựng vừa đói khổ và cảm giác bị kẻ dưới đối xử lạnh lẽo khinh thường…
Sau khi bầu trời đã hoàn toàn nhuộm đen, Ly Hận Thiên nhìn dĩa đựng đồ cúng này nọ được trưng trên bàn thờ liền không tự chủ được mà hầu kết trượt thẳng xuống, nuốt một ngụm nước miếng. Y rất đói bụng nhưng y cũng biết rõ. Nếu y đem đám đồ cúng đó ăn luôn, chỉ sợ lão già kia sẽ cố y mà phạt y ở đây mà tiếp tục lại quỳ hết một tháng…
Nhưng mà y thật sự rất đói bụng a.
Sau khi ở trong nội tâm giao đấu kịch liệt trong chốc lát, bụng càng ngày càng sôi sục đói cồn cào. Trong nháy mắt Ly Hận Thiên đã không suy nghĩ gì nữa, mà bàn tay nhịn không được đã di chuyển tới phía trước hướng về dĩa đựng trái cây trên bàn. Đồng thời, ánh mắt nam nhân dè chừng lại nhìn tới phía sau các bài vị kia. Y liền phát ra một tiếng ‘di’ như bất ngờ phát hiện ra gì đó…
Sau một bài vị khắc tên “Ly xx" trong số đó, có đặt hai quyển tập sách được xếp chỉnh tề. Trên bìa tập sách đề hai chữ lớn gia phổ, làm cho Ly Hận Thiên rất chú ý.
Trong nội dung của quyển gia phổ đã được ghi chép lại này, đúng là rất có khả năng có ghi cả tất cả chuyện tình của thân thể này mà y trăm phương nghìn kế muốn biết.
Y tin chắc không có người nào trong đại gia đình này mà sẽ không được ghi lại trong gia phổ. Quyển tập sách này lại dày lớn với bìa sách đã hơi cũ kĩ như vậy, hiển nhiên không phải chỉ ghi một vài việc mới xảy ra gần đây.
Nam nhân cảm thấy suy nghĩ này đúng là có khả năng rất chính xác. Nếu thật như vậy, việc này quả thực so với trúng xổ số càng kích động hơn.
Ly Hận Thiên tùy tay mở bìa ra tiếp tục lật ra từng trang. Chữ viết ở bên trong cũng không phải từ ngữ mà y không biết. Y xem xem vẫn biết mặt chữ hiểu ý nghĩa. Nam nhân đặc biệt cao hứng, xem ra y đã đoán đúng. Tay y cầm quả táo từ trên bàn tiếp theo y tiến tới ngồi lại trên tấm đệm lót tròn màu bồ đào, nương theo ánh sáng hắt ra từ đèn được chong mà đọc tiếp. Có điều ánh sáng quá mờ nhạt không đủ chiếu sáng tỏ chữ, Ly Hận Thiên đành phải đứng lên tiến gần đến ngọn nến đang thắp trong phòng bằng lòng đứng yên ở đấy mà chăm chú đọc.
Xem ra, gia phổ này cũng không phải bản chính. Ly Hận Thiên từng có nghe nói qua. Một gia tộc to lớn, vẫn sẽ có chút sự tình riêng quan trọng cần ghi lại vào đây, để lấy nói cho con cháu đời sau có thể biết được lịch sử của dòng tộc. Niên đại của gia phả kia rất xa xưa, cho nên gia phổ của năm đó được viết theo ý của trưởng giả đầu tiên của tộc đó, cũng đều là bản chép lại phỏng theo bản gốc. Sau này để gia phả đó truyền lại cho chưởng quản gia tộc đời sau lại ghi chép tiếp chuyện đã xảy ra nhưng vẫn phải sau khi đã chọn lựa trau chuốt mới được ghi vào trong gia phổ một cách chân chính. Ly Hận Thiên xem xét mức độ cũ mới của trang giấy này, y cảm thấy gia phả y đang cầm đọc này là một bản sao được mô phỏng lại.
Nội dung trong này y đã đọc được một mạch tới đây thì ngược lại, cũng không như gia phổ thông thường mà bị lọc bỏ giảm bớt điều gì, thậm chí ghi lại rất chi tiết. Bất quá phần lớn những thứ được viết vào trong đây, đều lấy câu chữ mà ca tụng công đức của vi chủ. Nhưng vẫn có một chút việc không tốt được ghi lại, Ly Hận Thiên lật giở thật lâu. Y mới tìm được trang viết kể về sự tình của y. Nội dung kia thiếu hụt đến đáng thương. Bất quá nhờ đọc qua trang này nói về y trong gia phổ, tuy vẫn còn cái gì đó vẫn còn rối rắm không rõ, nhưng rốt cục cũng có chút sự tình đã trồi lên mặt nước bị y bắt được rồi.
……
Phủ này và gia tộc họ Ly đã có lịch sử dài lâu. Tổ tiên này cũng từng là công thần khai quốc của nam triều. Còn về lúc trước khi làm quan đã làm qua nghề gì ra sao đương nhiên không có ghi vào đây.
Gia tộc này mỗi một đời đều có một người vào triều làm quan thành đại nhân vật. Thân mang chức vị trọng yếu, địa vị sớm lớn mạnh đến mức không thể phá vỡ.
Nhưng đến này đời của Ly Tiêu Sơn lại chỉ có duy nhất một mình nhi tử là Ly Hận Thiên. Trong khi các gia tộc khác lại tràn đầy hương khói còn gia tộc họ Ly lại giống như lung lay sắp đổ.
Dù Ly Tiêu Sơn đã cưới rất nhiều thê thiếp, nhưng đến cuối cùng, vẫn chính là một dòng nối dõi đời này chỉ độc nhất một đinh.
Cho nên, Ly Tiêu Sơn đối Ly Hận Thiên đặt hy vọng rất lớn, nhưng là…
Kỳ thật, nguyên bản ngày trước Ly Hận Thiên không phải được gọi bằng tên này. Nhưng bởi sau này là do Ly Tiêu Sơn đang trong giận dữ, liền đổi tên y thành tên như bây giờ. Vì vậy có thể thấy được, Ly Tiêu Sơn đối với Ly Hận Thiên là thất vọng đến mức độ nào mà bất đắc dĩ…
Hết thảy những nguyên do này, với thân thể của Ly Hận Thiên đều không thoát khỏi có liên quan.
Nam Triều lấy tu luyện Huyền Thuật vi chủ. Người dân của đất nước, ở nơi này đến một niên kỉ nhất định liền nghe theo sự dạy bảo và chỉ dẫn sẽ quan sát học tập. Đồng thời, thân thể phải tu luyện hai dạng bí thuật: võ công luyện thành tu vi với tu luyện pháp thuật. Cuối cùng, lấy kết quả tu vi đã luyện thành để mà quyết định ra phương hướng tu luyện cuối cùng.
Ly Hận Thiên cũng đã từng học tập như thế. Nhưng, chỉ là dù sau khi y đã tu luyện trải qua tất cả các giai đoạn đã hoàn thành đến bước cuối cùng, thì sức lực vẫn giống như trước. Mọi chuyện khổ cực làm qua đều không thành công. Y không có bất cứ tu vi nào được luyện thành khí mà tồn tại ở trong người. Y hoàn toàn không thể luyện thành.
Ly Tiêu Sơn không thể tin nên lão đã nhiều lần thí luyện y, kết quả vẫn là như vậy, y không có tu vi…
Ly Hận Thiên lại là con trai độc nhất trong gia tộc này, là hy vọng duy nhất của dòng dõi. Ly Tiêu Sơn không thể nào để cơ nghiệp danh dự của gia tộc bị mất ở trong tay của lão được. Lão rất bất đắc dĩ, Ly Tiêu Sơn đã quyết định làm ra một chuyện. Cũng chính bởi quyết định này, đã tạo ra cải biến duy nhất cho sinh mệnh của Ly Hận Thiên…
Ly Tiêu Sơn gấp rút giúp Ly Hận Thiên tuyển chọn mấy cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Lão muốn y cưới vợ, sinh con.
Khi ấy, Ly Hận Thiên mới mười bốn tuổi. Y tự biết chính mình không thể nào đạt thành nguyện vọng của phụ thân đối với mình, cho nên y mang theo áy náy mà không hề dị nghị gì mà tiếp nhận ý muốn cưới vợ cho y của phụ thân.
Gia tộc này vốn có thanh danh uy chấn nam triều từ xưa. Vì vậy sự kiện Ly Hận Thiên muốn kết hôn cưới thê một khi đã truyền ra, thì kéo theo vô số những cô nương xinh đẹp như ngọc sáng lại thướt tha như mây bay đều chưa có gả cho ai liền giống như thủy triều tràn tới mà đánh úp lên bãi cát. Cuối cùng Ly Tiêu Sơn ở giữa mà lựa chọn ra trong số đó vài người nữ tử thích hợp với Ly Hận Thiên.
Ly Hận Thiên cùng một lúc cưới mấy người phu nhân. Dù có là mĩ nữ rực rỡ hay nữ nhân xinh đẹp bình thường, thì địa vị đều không phân cao thấp mà đều bằng ngang nhau.
Tướng mạo của các cô nương tạm thời không nhắc tới. Nhưng bối cảnh của gia đình và người thân của các nàng đều giống nhau lại là dạng xuất thân từ gia tộc đều có địa vị quan trọng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay trong tại đất nước nam triều này. Đồng thời điều này vô hình trung gian lại đem lại lợi ích làm gia tộc của y lớn mạnh hơn bao giờ hết.
Ly Hận Thiên cảm thấy mình không có lí do gì mà để từ chối. Y chỉ có thể giả trang thành một nhân vật tốt mã trước mặt mọi người. Vì gia tộc hiện giờ chỉ có mình y là người có thể nối dõi cho đời tiếp theo, trên vai y bị đè nặng cái gánh gia tộc. Điều đáng được ăn mừng là không lâu sau khi thành thân thì các nương tử của y liên tiếp truyền đến tin vui…
Điều này làm cho Ly Tiêu Sơn đen mặt tâm tình âm u nhiều năm rốt cục chuyển biến bớt đi nhiều mây đen.
Các nữ nhân này so với Ly Hận Thiên đều lớn tuổi hơn. Nhưng các nàng đối tiểu trượng phu này vẫn tốt lắm. Tuy nói là không có tình yêu, nhưng nhìn bề ngoài thì gia đình của Ly Hận Thiên đã xem như hòa hợp.
Nhưng những ngày tốt đẹp mà Ly Hận Thiên trải qua không quá lâu …
Đến khi các nàng lâm bồn sinh con, hạ nhân của Ly quý phủ trên dưới đều bận rộn đến khí thế ngất trời. Tất cả người trong phủ vừa khẩn trương chờ đợi vừa vui sướng vì mấy đứa bé không biết gì kia mang trong mình sinh mệnh, khiến mọi người đều tràn ngập hy vọng…
Nhưng khi hài tử sinh ra lại không thuận lợi, các nữ nhân của Ly Hận Thiên đều chết do khó sinh ở bên trong phòng. Đây hoàn toàn là việc kì lạ nhất lại lần đầu tiên xuất hiện…
Đương nhiên là tất cả hài tử đều bình yên vô sự mà ra đời. Và chúng còn đều là nam hài.
Ly Hận Thiên giúp Ly Tiêu Sơn có thêm vài người tôn nhi, lại làm cho gia tộc tìm được hy vọng mới. Nhưng đồng thời cũng lại khiến cho gia tộc đeo vào một phiền toái không nhỏ…
Các nữ nhân kia đều chết, Ly Tiêu Sơn phải giải thích cho nhà mẹ ruột của các nàng, một cái công đạo.
Nữ nhi mới rời nhà mà gả đi tới Ly phủ chưa đến hai năm liền hương tiêu ngọc vẫn. Mặc kệ, Ly Tiêu Sơn cố gắng khuyên bảo như thế nào. Lão đã nghĩ ra tất cả các cách nhưng bên nhà mẹ ruột của các nàng vẫn không muốn nén giận mà dễ dàng bỏ qua như vậy….
Bọn họ nhất quyết một mực truy cứu muốn Ly Tiêu Sơn cho một thuyết pháp đúng đắn cho con gái nhà bọn họ.
Bối cảnh nhà của các nữ nhân này vốn không thể cùng gia tộc họ Ly đối địch nổi. Nhưng lần này liền mấy nhà đều đồng lòng mà liên thủ lại với nhau, nên tất nhiên là gia tộc họ Ly chỉ có thể trơ trọi mà trải qua một hồi đại nạn trung chuyển trời đất. Khiến cho gia tộc họ Ly từ là kì tích thần thoại từ ngàn xưa lúc mới khai sinh nên đất nước nam triều này cùng với lịch sử dài lâu kia, chỉ sợ tại lúc đó ở ngay đời này nằm trong tay lão mà hoàn toàn bị lụn bại.
Sau vượt qua nhiều lần trắc trở, khi Ly Tiêu Sơn mới vừa vượt qua cửa ải khó khăn nhất, cũng là lúc gia tộc đã trở nên kiệt quệ không ít. Đến cuối cùng cũng không có cách nào cứu vãn tình hình nghèo túng hiện tại để làm lại kì tích như dĩ vãng, vẫn là không thể kéo gia tộc trở nên cường thịnh như trước.
Tất cả những điều này, Ly Tiêu Sơn đều quy tội đến trên người của Ly Hận Thiên.
Là vì có y, nên mới mang đến tai ương vận rủi đến gia tộc này. Thái độ của lão đối với y, càng ngày càng kém đi.
Thẳng đến khi Ly Lạc bọn hắn lớn lên, thái độ kia mới có chút chuyển biến tốt lên.
Điều đáng vui mừng để nhắc tới là trong số các hài tử của Ly Hận Thiên chỉ có Ly Lạc được kế thừa họ từ dòng dõi gia tộc của y. Những đứa con khác đều là theo họ mẹ. Chuyện này chỉ được nhắc đến một câu trong gia phổ, cụ thể là trong lúc mang thai trước khi bọn hắn được sinh ra liền cứ như vậy mà đã quyết định xong. Sau này, sẽ có lúc Ly Tiêu Sơn vẫn là hèn mọn đánh ra lá bài tình thân, nhưng chắc sẽ không được như ý. Chuyện này sau này sẽ hạ hồi mà phân giải.
Đám nhi tử của Ly Hận Thiên cũng không giống như phụ thân của bọn hắn mà nhu nhược, nhịn nhục, chịu đựng uất ức. Ly Lạc với Mộc Nhai thì bước vào triều làm quan. Hai người bọn hắn dựa vào năng lực của bản thân tự mình lập nên thành tích lũ lượt, lại giành được nhiều kì công, chiếm được trọng dụng của Hoàng Thượng, dần dần đi lên mà thăng chức đến địa vị tối cao lẫn trọng yếu ở trong triều đình. Là quan văn võ tướng có tước vị mà thể hiện ra sự trung thành và thân cận với Hoàng Thượng nhất.
Điều này làm cho Ly Tiêu Sơn tìm lại được một chút an ủi. Từ đó, gia tộc cũng bắt đầu có một chút khởi sắc.
……
Trong gia phổ vốn ghi lại không nhiều, phần lớn của nội dung đều là dựa vào sự tưởng tượng của Ly Hận Thiên. Bất quá, những gì y phán đoán ra cũng không hẳn, không phải là không có đạo lý. Với việc ghi chép lại trong gia phổ này có thể biết được sự tình diễn biến, cho nên y cảm thấy bản thân y đoán không sai biệt lắm với sự thật.
Sự tình đại khái y cũng đã biết được bảy tám phần, lão tử kia là cha y nhưng lại chán ghét y. Y đã có thể lý giải được. Nhưng y vẫn không rõ ràng được, con y vì lí do gì lại như vậy cũng chán ghét y. Còn có, bọn hắn với y là như thế nào mà lại phát triển trở thành một quan hệ như vậy…
Mặt khác, trong gia phổ này cũng không có chi tiết nào chỉ ra rõ ràng đến cuối cùng rằng y vốn là có bao nhiêu người nhi tử. Trong đây chỉ có Ly Lạc với Mộc Nhai có chính xác ghi lại để minh chứng. Còn các nhi tử khác, chỉ thấy khoảng trắng trống trơn chưa đề bất cứ chữ nào.
Sau khi xem xong thông qua sự tình được thuật lại bên trong gia phổ này, Ly Hận Thiên tổng kết được dù không biết y có bao nhiêu người con nhưng chắc chắn không chỉ có hai đứa như vậy. Nhưng vì sao các nhi tử khác chỉ chừa khoảng trắng trên giấy mà không đề cập tới bất cứ thứ gì?
Hình như, y mơ hồ biết rõ điều gì đó trọng yếu, có vẻ càng ngày càng nhiều…
Gia phổ tiếp theo lại rất mỏng. Ly Hận Thiên lại xem suốt hai ngày, có rất nhiều chữ y nhìn không ra đọc không rõ được. Vậy nên y vẫn cố sức mà nhớ lại mặt chữ rồi mà đọc chăm chú để hiểu lại còn không được ăn gì nhiều trong bụng. Y xem như vậy, hiển nhiên đến mệt nhọc rồi ngủ ngủ thiếp đi mất.
Hai ngày nay, từ đường đi bên ngoài ngang qua đây cũng không có lấy một người đi tạt ngang qua, càng không có một kẻ nào mang cho y đưa ít đồ ăn thậm chí là rau cải gì đó…
Nhưng may là ở từ đường này có sẵn nước uống, bằng không Ly Hận Thiên cũng không biết y sẽ như thế nào mà sống qua hai ngày này. Bất quá hoàn hảo là sự ‘trừng phạt’ này mà y đang phải chịu đựng, sẽ mau kết thúc thôi…
Hai ngày qua nam nhân không có được ăn cơm, thân thể đã có vẻ mang một chút vô lực. Sắc mặt y cũng đã tái nhợt dọa người. Đồ cúng kia, tất nhiên là y không dám lại ăn tiếp. Y sợ sẽ bị Ly Tiêu Sơn phát hiện ra. Tuy rằng ngày đầu tiên y không khống chế được mà lấy táo ăn mất…
Ly Hận Thiên dùng tay che cái bụng đang kêu réo. Tâm y nhủ thầm:
Kỳ thật, chuyện này với y một chút liên quan cũng không có. Y bị phạt như này thật oan uổng tức tưởi a …
Ly Lạc bị thương. Thì như thế nào cũng tính lên trên đầu y, xem xét cũng không, lí lẽ gì cũng không nói.
Nhưng, ai kêu y lại là tội đồ trong mắt lão tử kia. Lão lại cực kì chán ghét y.
Số phận, cuộc sống mà chủ nhân cũ của thân thể mang tên Ly Hận Thiên quả thật quá mức xui xẻo. Nhưng y – Ngũ Tử Bình đây so với tên chủ nhân cũ kia còn càng xúi quẩy hơn, đen đủi a. Bởi vì không hay ho là chủ nhân thật của thân thể Ly Hận Thiên này đã được đi hưởng phúc rồi nha. Còn y đen đủi xui xẻo ra sao mà lại bị đẩy ra thay thế người chủ nhân cũ kia mà mang thân thể mang tên Ly Hận Thiên này tiếp tục cái cuộc sống xúi quẩy này vậy a …
Phiền toái trong lòng tràn đầy, y cũng chỉ có thể đành lẩm bẩm bực bội mà phát tiết một chút. Chung quy mà nói, y cũng không thể thay đổi được gì. Được rồi, y quả thật rất không hay ho rồi.
Y cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt của Ly Hận Thiên còn không bằng một người làm việc bình thường như y đâu.
Bất quá, có một chút chuyện y không hiểu rõ được. Nếu lão tử của Ly Hận Thiên cực kì chán ghét y như vậy, hận không thể làm cho y chết sớm một chút. Vì nguyên do gì lại không đem y đuổi ra khỏi Ly phủ, để cho y được tự sinh tự diệt, hoặc dễ dàng hơn là giết chết y luôn cho rồi…
Đừng nói cho y nghe cái thứ gì gọi là cốt nhục tình thân. Y tin tưởng lão già kia đối với thân thể tên Ly Hận Thiên này không có một tí tẹo nào gọi là cảm tình.
Giống như, còn có nguyên nhân gì đó ẩn tình…
Mặt khác y có cảm giác rõ rệt là Ly Tiêu Sơn hận y như vậy, hẳn là không chỉ là vì một nguyên nhân đã ghi chép lại kia…
Ly Hận Thiên suy ngẫm nghĩ đến chính mình tự nhăn mày nhíu mi chăm chú. Hai ngày qua cửa gỗ ra vào kia không có người chạm qua, đột nhiên bị lại bị ai đó đẩy ra…
Cửa gỗ phát ra tiếng vang ‘chi dát’. Âm thanh kia đã phát ra một lúc lâu khiến Ly Hận Thiên đột nhiên giật mình mới phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại nhìn. Bất giác trong lòng y liền thầm kêu lên không xong rồi. Căn bản bây giờ y không có làm theo yêu cầu mà đang quỳ. Gia phả kia bây giờ còn đặt bên cạnh chân y…
Ngay lúc này đây, y chết chắc rồi.
Tác giả :
Lạc Dận