Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 139: Gặp bằng hữu
Thương Nhất Hoành là người của Khinh Nguyệt tộc, cũng là bạn thân duy nhất đời này của Ly Hận Thiên.
Từ nhỏ, hai người họ xem như là cùng nhau lớn lên, biết nhau từ trước khi bắt đầu tu luyện, hai người họ đều luôn luôn ở bên nhau, quan hệ vô cùng gắn bó.
Thương Nhất Hoành thành công tu luyện được Huyền Thuật độc môn của Khinh Nguyệt tộc. Hận Thiên ở cùng thời gian đó lại được xác nhận rằng, y vốn không có bất cứ năng lực nào.
Khinh Nguyệt tộc am hiểu cổ thuật, cổ thuật này duy độc trở thành một phái duy nhất, khác với nó.
Phương thức tu luyện cũng khác với người của y, có phương pháp riêng cùng với rất nhiều yêu cầu đặc biệt. Cho nên ngay sau khi Thương Nhất Hoành bắt đầu tu luyện. Hắn liền trở về Nam Cương của Khinh Nguyệt tộc, từ đó liền chia cách với Ly Hận Thiên đến bây giờ.
Bất quá hai người họ cũng không có chặt đứt liên lạc, hai người ngẫu nhiên vẫn luôn gửi thư từ qua lại, động viên lẫn nhau. Những lúc vô cùng gian nan trong cuộc sống của Ly Hận Thiên, Thương Nhất Hoành sẽ động viên khích lệ cùng với giúp đỡ, y xem hắn như là trụ cột tinh thần duy nhất của bản thân y.
Ngay sau khi Thương Nhất Hoành đạt tới cấp bậc nhất định, cũng thuận lợi tiếp quản Khinh Nguyệt tộc, hắn còn ghé qua Đế Đô vài lần. Hắn hiểu rõ tính cách làm người của Ly Tiêu Sơn. ắn biết ngày ngày Ly Hận Thiên trải qua cũng không quá tốt, cho nên hắn làm hết khả năng vốn có để giúp đỡ y.
Cho dù chỉ là bồi y trò chuyện.
Sau này khi Ly Hận Thiên thành thân, Thương Nhất Hoành cũng đến tuổi thành thân. Sau khi có thê nhi thì liên lạc giữa hai người giảm đi rất nhiều. Nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có mấy phong thư lui tới, lại so với ngày trước vẫn ít hơn rất nhiều.
Vài năm gần đây, sự vụ ở trong Khinh Nguyệt tộc trở nên nặng nề. Ly Hận Thiên ở bên này lại bị Mộc Nhai và Ly Lạc quấn lấy. Bởi vì ai nấy đều có bận rộn của riêng mình. Việc liên lạc này cũng vì vậy mà liền chặt đứt. Hôm nay Thương Nhất Hoành đột ngột tiến vào Đế Đô, đúng lúc ghé qua thăm Ly Hận Thiên, càng nhiều, hẳn là vì chuyện tinh tượng dị biến.
Lúc này, Ly Hận Thiên căn bản không biết Thương Nhất Hoành là ai. Y chỉ là nghe Mộc Nhai nói ra một câu đó, nói hai người họ là bằng hữu. Y lại nghe hắn thuận miệng hỏi ra một câu “dạo gần nhất vì sao lại hoàn toàn không có viết một lá thư nào vậy “. Ly Hận Thiên đối với người tên Thương Nhất Hoành, đại khái có chút hiểu được. Bất quá ngày trước, y cũng không ở trong phòng y mà nhìn thấy bất cứ thư tín nào. Nơi đó cũng không có tờ giấy nào mà do chính tay chủ nhân trước của thân thể ghi chép mà lưu lại. Sự hiểu biết của y đối với thân thể, đều là do thăm dò ở bên ngoài mà biết được.
Ban đầu cái nam nhân kia thực thanh cao, thanh cao đến mức cảm giác tồn tại cũng mờ nhạt.
Căn phòng y ở, cungtchỉ là một chỗ để ngủ mà thôi.
Không có tình cảm, cũng không có một chút cảm giác gia đình nào.
Có đôi khi Ly Hận Thiên thật sự hoài nghi, Ly Hận Thiên ban đầu, thật sự đã từng tồn tại rồi sao…
Nghe nói Thương Nhất Hoành đã tới, Khâm Mặc muốn ôm nam nhân đến thư phòng. Bất quá Ly Hận Thiên vẫn đang dựa vào trong lòng của Mộc Nhai. Người sau vừa thấy Khâm Mặc vươn tay lại đây, lập tức hay dùng cánh tay chặn lại. Mộc Nhai nói Khâm Mặc dạo gần nhất “thân thể suy yếu", sẽ không làm phiền hắn. Nhưng mà Khâm Mặc cố chấp nói, đây là chỗ của hắn, không cần Nhị ca giúp đỡ…
Ngay trong khi hai người bọn hắn tranh chấp không lâu, Ly Hận Thiên lặng lẽ đẩy Mộc Nhai ra, tiếp theo được Vũ Quả đỡ y đứng lên một chút, liền đi thẳng đến thư phòng. Y vốn không biết thư phòng ở đâu. Nhưng y sẽ hỏi hạ nhân. Bọn hắn nguyện ý tranh chấp mà nói, liền cứ để bọn hắn tiếp tục xung đột đi. Y tuyệt đối không để ý…
Bất quá Ly Hận Thiên chưa đi quá xa, hai tên kia liền đuổi kịp. Ly Hận Thiên thản nhiên lướt qua cho bọn hắn hai cái liếc mắt. Mộc Nhai đối với hành động này của y có chút bất mãn. Biểu hiện của Khâm Mặc luôn là một kiểu, không sao cả. Nhưng đối với kết quả hiện tại, bọn hắn đều xem như là vừa lòng.
Ly Hận Thiên xoa miệng hồi đầu. Tâm y nói, bất quá bản thân y chỉ là mắc phải một loại quái bệnh, luôn phát bệnh vào mỗi buổi tối, lại không phải nửa người dưới bị liệt. Chính y vẫn có thể tự đi đường được, y hoàn toàn không cần bọn hắn ôm…
Thật sự là chết cũng muốn ôm kiểu công chúa đó.
Y nhất thời vừa tưởng tượng ra, liền cảm thấy từng đợt lạnh lẽo tuôn trào.
……
Bên trong thư phòng được đốt hai chậu than, toàn bộ không gian đều ấm áp dạt dào. Nói vậy đây là do Khâm Mặc trước đó đã phân phó chuẩn bị tốt rồi. Ly Hận Thiên thực hưởng thụ loại độ ấm này. Bất quá y chỉ là cởi xuống áo choàng, cũng không có lấy thảm đắp lên người.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống không bao lâu. Hạ nhân đã dâng trà lên trước. Phúc bá liền mang theo đám người Thương Nhất Hoành tiến vào thư phòng. Thương Nhất Hoành không chỉ một mình đến. Ở phía sau hắn, còn mang theo hai nam nhân. Ly Hận Thiên vốn không biết, y cũng không tự đoán mò, y chỉ có thể bình tĩnh mà xem sự biến này.
Thương Nhất Hoành là hảo hữu tri kỉ của y. Nói vậy, y vốn có thói quen gì đó đến ngay cả nhi tử của y cũng không biết, nhưng Thương Nhất Hoành lại hiểu rất rõ ràng. Vì giấu diếm sự thật, nam nhân biết, y chỉ cần nói ít đi một câu, làm ra thiếu một động tác, thì liền có nguy cơ ít nhiều gì cũng sẽ bị kẻ khác phát hiện ra.
Y đang sinh bệnh, đó là một lý do rất tốt để giải vây.
Thương Nhất Hoành vừa bước vào cửa, Mộc Nhai và Khâm Mặc liền lễ phép mà đón tiếp. Khâm Mặc đều đi qua khắp mọi nơi. Hắn cũng từng đi qua Nam Cương vài lần, lại cũng không gặp Thương Nhất Hoành nhiều cũng chỉ là gặp qua vài lần. Trái lại Mộc Nhai đối với Thương Nhất Hoành càng không phải quá quen biết, cho nên biểu hiện của hắn cũng không thân thiết như Khâm Mặc.
Thương Nhất Hoành cười gật đầu, cũng nói ra vài câu tượng trưng như “nhiều năm không gặp, trưởng thành tuấn tú lịch sự" linh tinh mà nói, tiếp theo liền chỉ vào đại thanh niên đứng ở bên người hắn có tuổi tác của Mộc Nhai không khác nhau là mấy, giới thiệu cho Ly Hận Thiên biết,
– Kình thiên, đây là Thương Khung. Ngươi xem, ta không nói thì ngươi cũng không nhận ra được đi. Mấy năm nay, hắn thay đổi rất nhiều, chỉ sợ hai người đi đường ngang qua nhau. Ngươi cũng sẽ hoàn toàn không nhận ra đi.
Thì ra Kình Thiên lại là cái tên ban đầu của Ly Hận Thiên. Bất quá, lão cha của y dưới sự giận dữ liền đổi tên y thành hiện tại. Từ nhỏ Thương Nhất Hoành gọi là đã kêu cái tên này, đã thành thói quen, hắn vẫn không có bỏ, luôn gọi như vậy, lại càng hiện ra vẻ vô cùng thân thiết.
Tuy rằng hai chữ kia đối với y mà nói, thực xa lạ. Bất quá, lời lẽ của Thương Nhất Hoành nói với y, cho nên Ly Hận Thiên rất nhanh liền từ trong miệng của Thương Nhất Hoành hiểu ra. “Kình Thiên", đây là dùng để gọi bản thân y. Y âm thầm nhớ kỹ tên này, tiếp theo dời tầm mắt về phía Thương Khung.
Tuổi của Thương Nhất Hoành không lớn hơn Ly Hận Thiên bao nhiêu cả, hai người họ lại trước sau đều cưới vợ. Tuổi mới hơn ba mươi, bộ dáng của hắn lại không có một chút thấy lão hoá. Thương Khung rất giống hắn. Hai phụ tử này đều có khí độ phi phàm, hơn người. Bất quá Thương Nhất Hoành so với Thương Khung ổn trọng hơn rất nhiều. Tuổi tác của hắn vốn luôn mang theo sự trầm ổn. Trái lại Thương Khung, một thân ngạo khí, kiệt ngạo bất tuân. Ly Hận Thiên cảm thấy, trái lại khí chất mà Thương Khung mang theo có vài phần tương tự Mộc Nhai…
Đều là ngạo mạn đến vậy.
Chỉ là Thương Khung thoáng có chút nội liễm, không có bừa bãi như Mộc Nhai vậy.
– Ngươi không nói, ta thật sự còn không nhận ra đây là Thương Khung…
Nếu Thương Nhất Hoành đã hô thẳng kỳ danh, cũng không có khách sáo mà Ly huynh đi Ly đệ lại, liền chứng minh mối quan hệ của hai người họ đã thân thuộc đến độ giống như người trong nhà vậy. Ly Hận Thiên nếu tỏ ra khách khí mà nói, trái lại càng có vẻ mất tự nhiên. Cho nên y cũng giảm bớt loại kính ngữ này, trực tiếp mà dùng từ “ngươi",
– Bất quá, Thương Khung đã có thể sánh bằng với bộ dáng tuấn lãng của ngươi thời trẻ, thậm chí còn hơn ngươi rất nhiều nha.
Lời trêu ghẹo bình thường vừa nói ra, Thương Nhất Hoành nghe xong liền nở nụ cười to sang sảng vài tiếng. Nhi tử nhà mình được khen ngợi, hắn tự nhiên sẽ vui sướng rồi. Nhưng càng nhiều là, hắn được nhìn thấy bằng hữu nhiều năm khen hắn vẫn chưa già, liền có tâm tình sung sướng.
Ly Hận Thiên theo đó cười cười. Ánh mắt từ sắc mặt của Thương Khung, trái lại dời về người ở bên cạnh Thương Khung. Lực chú ý ban đầu của Ly Hận Thiên ở trên người Thương Nhất Hoành, y vừa quay đầu lại, vừa vặn tầm mắt giao nhau với người nọ…
Người nọ, thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn y bao nhiêu. Nhưng thân thể của người nọ so với y, cũng cường tráng hơn nhiều. Nam nhân kia không tính là anh tuấn, vẻ ngoài thực bình thường, nhưng lại không khó nhìn. Bất quá người như vậy lại xuất hiện ở trong này, lại có vẻ không thích hợp với một đám người ở trong phòng đây.
Tầm mắt của hai người họ giao nhau. Người nọ cũng không có tránh đi, trái lại vẫn như cũ, mà giữ nguyên thẳng tắp nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên. Đôi con ngươi đen láy trong cặp mắt đó, nhìn không ra tình cảm gì. Bất quá kia tầm mắt quá mức thẳng thắn trực tiếp, Ly Hận Thiên có chút không được tự nhiên, không có ai vào lần gặp mặt đầu tiên liền nhìn chằm chằm người khác như vậy, rất không lịch sự.
Ly Hận Thiên hiển nhiên cảm thấy xấu hổ mà lờ đi, dời đi tầm mắt của y. Nhưng tầm mắt của y nhất thời vừa bắt đầu di chuyển đi, thế nhưng phát hiện ra tay của Thương Khung đang nắm tay của người nọ…
Hành động này khiến y kinh ngạc. Y lại kinh ngạc nhìn về Thương Khung, lại nhìn về phía Thương Nhất Hoành ở bên cạnh. Lúc này nam nhân vừa thoải mái cười khi nãy, tươi cười còn có chút phát khô khốc…
– Hắn, hắn là…
Đón lấy ánh mắt khó hiểu của Ly Hận Thiên, Thương Nhất Hoành đột ngột trở nên lắp bắp không nói được, hắn chỉ vào người nọ ở bên người nhi tử, đã qua một lúc lâu sau, vẫn không thể nói ra được người nọ rốt cuộc là ai…
Thương Khung trừng mắt liếc nhìn lão cha vô dụng nhà mình một cái. Hắn hào phóng nắm tay đối phương, tiếp theo chủ động giới thiệu cho Ly Hận Thiên biết,
– Thế thúc. Đây là nương tử của ta, gọi là Lang Đại Bảo. Đại bảo, kêu thế thúc.
Thương Khung vừa dứt lời. Thương Nhất Hoành liền lấy hai tay che kín nét mặt già nua. Bởi vì trải qua quá nhiều lần kinh hách, cho nên lần này nam nhân vẫn còn giữ lại hình tượng rất tốt. Y không bị sặc nước miếng, cũng không kinh hô đi ra, hắn chỉ là thoáng mở to hai mắt nhìn…
Nương tử của Thương Khung…
Thấy thế nào, thì hai người này cũng không xứng lứa vừa đôi.
Một kẻ thì tuấn lãng phi phàm, lại ngạo khí bức người. Một người còn lại, có chút quá mức bình thường …
Diện mạo bình thường. Dáng người bình thường. Người như vậy chỉ cần ở trên đường cái liền vươn tay chộp một phát liền có ngay, căn bản không có cảm giác tồn tại nào cả.
Hai người như vậy, làm sao lại có thể đứng cùng một chỗ với nhau?
Hơn nữa, tuổi tác của người nọ, đều không phải ngang với tuổi của cha hắn sao…
Này, cũng cách nhau quá xa đi.
Nghe thấy những lời này của Thương Khung, ánh mắt của Lang Đại Bảo cuối cùng từ ở trên người của Ly Hận Thiên liền dời đi. Y cổ quái nhìn người nọ vẫn bình thản ung dung như cũ. Y không lầm. Tuổi tác của người nọ không nhỏ hơn Ly Hận Thiên lắm, y để cho người nọ gọi y một tiếng là thế thúc, có hơi…
Hơn nữa, y có thể không cần tại ở trước người khác, mà gọi người nọ là Đại Bảo đâu a…
Dù thế nào thì gọi họ thôi có được không, gọi tên như vậy, y sẽ bị giảm thọ mất a!
– Việc xưng hô kia, Thương Khung a, không cần khách khí như vậy. Không ngại mà nói, để y gọi tên ta cũng được. Chúng ta đều là người một nhà, không cần chú ý nhiều như vậy. Cái kia, cái kia…
Ly Hận Thiên vốn định khách sáo với đối phương hai câu. Nếu là y, thì cũng không có cách nào gọi một người có tuổi tác không lớn hơn y là mấy, gọi một tiếng thúc thúc đâu a. Nhưng nói đến một nửa Ly Hận Thiên liền lắp bắp, bởi vì y không biết phải xưng hô đối phương ra sao đây…
Y nghẹn nửa ngày đổ mồ hôi đầy đầu cũng không biết phải xưng hô Lang Đại Bảo là gì. Kêu tên, thì vẫn chưa thân thiết đến mức đó. Kêu Đại Bảo, miệng y lại kêu không ra tiếng, rất khó nhọc a. Kêu cháu xưng thúc mà nói, y liếc mắt một cái nhìn mọi người ở đây, vừa kêu ra chỉ sợ tất cả mọi người sẽ đồng loạt mà phun nước trà…
Đương nhiên Thương Khung là sẽ không.
Y không muốn nhìn thấy cái hình ảnh hoa lệ kia.
Thương Nhất Hoành đã biết đem Lang Đại Bảo giới thiệu đi ra sẽ có kết quả là loại phản ứng này. Hắn đã nói là không cần dẫn người nọ theo, chờ đến sau này lén giới thiệu thì được rồi. Nhưng mà Thương Khung mặc kệ. Hắn nói, người là do hắn cưới hỏi đàng hoàng, là chính thất, có cái gì mà lại không dám dẫn theo đi gặp người. Hắn thật đúng là liền một đường từ Nam Cương đến Đế Đô nắm chặt lấy tay người nọ mà kéo đi.
Lúc vừa rồi gặp Ly Tiêu Sơn, Thương Khung đã làm cho Thương Nhất Hoành ném đi hết một lần cách thức làm người rồi a, bây giờ lại là lần thứ hai…
Bình tĩnh mà xem xét, đã có vết xe đổ vừa nãy. Lần này Thương Nhất Hoành so với biểu hiện vừa nãy đã có sự trấn định hơn, vừa rồi hắn thiếu chút nữa tông cửa xông ra mất rồi…
– Khụ khụ…
Ly Hận Thiên ấp a ấp úng trước khi đem lời nói cho hết. Thương Nhất Hoành ho khan hai tiếng, ngăn cản y tiếp tục nói, lại thuận tiện mà dời đi đề tài,
– Lúc ấy khi yêu phong nổi lên bốn phía, Thương Khung cùng Thiên Dật liền chuẩn bị đến Đế Đô. Nhưng Thương Khung, hắn lại đến tuổi tốt để thích hợp thành thân. Ta cùng nương hắn liền chuẩn bị để hắn thành thân trước rồi lại đi. Thành gia lập thất xong lại xa nhà, sẽ tốt hơn. Bởi vì như vậy, tính cách cũng sẽ thành thục trầm tĩnh hơn. Ta và nương hắn mới có thể yên tâm cho hắn đi xa. Cho nên liền ấn theo truyền thống của Khinh Nguyệt tộc, giúp Thương Khung chọn thê. Cái kia… Đại bảo… Là thê tử mà Thần Nguyệt đã ban tặng cho Thương Khung.
Thương Nhất Hoành đã vô số lần ngửa mặt lên trời mà thở dài. Hắn hối hận a, hắn không nên để Thương Khung sớm thành thân như vậy…
Thần Nguyệt ban cho Thương Khung, một người có tuổi tác không nhỏ hơn hắn không bao nhiêu, hắn có thể không ngại. Hắn để ý chính là, con của hắn hiện tại như đã ăn phải quả cân quyết tâm vậy. Cái gì nạp thiếp, cái gì tái tục. Thương Khung đều kiên quyết từ chối, hắn chỉ nhận định mỗi một nam nhân này…
Điều này khiến cho hắn thật sự là nan kham, hắn đã tạo nghiệt gì vậy a…
Hắn còn chưa có ôm tôn tử đâu…
Nếu không, thì hắn làm gì lại để cho Thương Khung trước khi đi xa phải thành thân sớm làm gì đây. Hắn không phải lo lắng, vạn nhất con của hắn không chịu thua kém lại xảy ra chuyện không may nào đó. Hắn vẫn còn có tôn tử ôm.
Nhưng, nhưng mà…
Nhìn thấy khuôn mặt khổ qua của Thương Nhất Hoành, Ly Hận Thiên liền đoán được là chuyện gì xảy ra. Loại thời điểm này y cũng không có cách nào khác để có thể an ủi được. Y chỉ có thể cười nhạt mà góp vui, gật đầu, nói ra câu có lệ “con cháu đều có phúc của con cháu."
– Vốn, ta không chuẩn bị đến Đế Đô. Nhưng trước đây, có nghe được chút tin đồn về đại hôn của ngươi. Ta vốn chuẩn bị đến tham dự lễ thành thân. Nhưng ngày thành thân của ngươi và Thương Khung trùng nhau. Ta thật sự không có cách nào phân thân được, cho nên… Kình Thiên, ngươi cũng đừng trách ta. Hôm nay, ta đây chính là đến để vào cửa mà chúc mừng, nhân tiện chịu đòn nhận tội.
Thương Nhất Hoành vừa nói việc này, liền nên đến phiên Ly Hận Thiên lộ ra biểu tình không đúng…
============================
Đôi Lời của Ưu:
Cám ơn, mọi người đã theo dõi truyện đến đây! Ka- sa – mi – ta~ ヾ(*⌒ヮ⌒*)ゞ
Và vì đây là truyện ê đít đầu tay cùng với 1tuần ê đít xong 10chương là up ngay nên chưa có thời gian xem xét lỗi chính tả. Nên có gì sai sót, mong mọi người chỉ bảo và bỏ qua cho tuôi nhá~
< (ˍ ˍ*)> *chưn ái cúi đầu*
Sau 10chương này… ╰( ̄▽ ̄)╭
Ưu nhi meo meo, thiên chân vô tà mà nhắc nhở nhỏ. ╮(╯▽╰)╭
Mọi ng chuẩn bị tinh thần thép với một trái trym mạnh mẽ đi nha. ╮(╯_╰)╭
Bởi vì sắp tới sẽ ngược Ly thúc. Tất cả các a công luôn nhá. Ko ngược thì cũng rời bỏ thúc.
╮(╯◇╰)╭
Tầng tầng lớp lớp của tấm màn bí mật sẽ được hé mở…
Lang Đại Bảo là ai? Tại sao lại nhìn chăm chăm Ly thúc đến mức kì lạ như vậy?
Khâm Mặc vô tình, liệu có động lòng với Ly thúc hay không?
Mộc Nhai và Ly Lạc, có thật sự là đã yêu Ly thúc? Tình yêu mà hai người bọn hắn dành cho thúc là như thế nào, đủ bọn hắn chết vì thúc hay từ bỏ mọi thứ hay không đây?
Nhất là…
Người nam tử mang mặt nạ xưng là con trai của Ly thúc, thật sự là ai? Vì sao lại hận Ly thúc đến như vậy?
Là yêu hay là hận?
Hận biến thành yêu sao?
Liệu rằng Ly thúc của chúng ta sẽ thoát được sai lầm này chăng?
Ly thúc hảo đáng thương a~
Moah ha ha ha ha~~~~~( ̄▽+ ̄*)
Mọi người hãy nhớ đón xem nha~
╮(╯3╰)╭
P. S: thật ra thì Ly Kình Thiên vẫn hay hơn Ly Hận Thiên. Suốt truyện này, tuôi ghét nhất lão Ly Tiêu Sơn!!!(○` 3′○)
Hoa Thiên Ưu yêu thương.
Từ nhỏ, hai người họ xem như là cùng nhau lớn lên, biết nhau từ trước khi bắt đầu tu luyện, hai người họ đều luôn luôn ở bên nhau, quan hệ vô cùng gắn bó.
Thương Nhất Hoành thành công tu luyện được Huyền Thuật độc môn của Khinh Nguyệt tộc. Hận Thiên ở cùng thời gian đó lại được xác nhận rằng, y vốn không có bất cứ năng lực nào.
Khinh Nguyệt tộc am hiểu cổ thuật, cổ thuật này duy độc trở thành một phái duy nhất, khác với nó.
Phương thức tu luyện cũng khác với người của y, có phương pháp riêng cùng với rất nhiều yêu cầu đặc biệt. Cho nên ngay sau khi Thương Nhất Hoành bắt đầu tu luyện. Hắn liền trở về Nam Cương của Khinh Nguyệt tộc, từ đó liền chia cách với Ly Hận Thiên đến bây giờ.
Bất quá hai người họ cũng không có chặt đứt liên lạc, hai người ngẫu nhiên vẫn luôn gửi thư từ qua lại, động viên lẫn nhau. Những lúc vô cùng gian nan trong cuộc sống của Ly Hận Thiên, Thương Nhất Hoành sẽ động viên khích lệ cùng với giúp đỡ, y xem hắn như là trụ cột tinh thần duy nhất của bản thân y.
Ngay sau khi Thương Nhất Hoành đạt tới cấp bậc nhất định, cũng thuận lợi tiếp quản Khinh Nguyệt tộc, hắn còn ghé qua Đế Đô vài lần. Hắn hiểu rõ tính cách làm người của Ly Tiêu Sơn. ắn biết ngày ngày Ly Hận Thiên trải qua cũng không quá tốt, cho nên hắn làm hết khả năng vốn có để giúp đỡ y.
Cho dù chỉ là bồi y trò chuyện.
Sau này khi Ly Hận Thiên thành thân, Thương Nhất Hoành cũng đến tuổi thành thân. Sau khi có thê nhi thì liên lạc giữa hai người giảm đi rất nhiều. Nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có mấy phong thư lui tới, lại so với ngày trước vẫn ít hơn rất nhiều.
Vài năm gần đây, sự vụ ở trong Khinh Nguyệt tộc trở nên nặng nề. Ly Hận Thiên ở bên này lại bị Mộc Nhai và Ly Lạc quấn lấy. Bởi vì ai nấy đều có bận rộn của riêng mình. Việc liên lạc này cũng vì vậy mà liền chặt đứt. Hôm nay Thương Nhất Hoành đột ngột tiến vào Đế Đô, đúng lúc ghé qua thăm Ly Hận Thiên, càng nhiều, hẳn là vì chuyện tinh tượng dị biến.
Lúc này, Ly Hận Thiên căn bản không biết Thương Nhất Hoành là ai. Y chỉ là nghe Mộc Nhai nói ra một câu đó, nói hai người họ là bằng hữu. Y lại nghe hắn thuận miệng hỏi ra một câu “dạo gần nhất vì sao lại hoàn toàn không có viết một lá thư nào vậy “. Ly Hận Thiên đối với người tên Thương Nhất Hoành, đại khái có chút hiểu được. Bất quá ngày trước, y cũng không ở trong phòng y mà nhìn thấy bất cứ thư tín nào. Nơi đó cũng không có tờ giấy nào mà do chính tay chủ nhân trước của thân thể ghi chép mà lưu lại. Sự hiểu biết của y đối với thân thể, đều là do thăm dò ở bên ngoài mà biết được.
Ban đầu cái nam nhân kia thực thanh cao, thanh cao đến mức cảm giác tồn tại cũng mờ nhạt.
Căn phòng y ở, cungtchỉ là một chỗ để ngủ mà thôi.
Không có tình cảm, cũng không có một chút cảm giác gia đình nào.
Có đôi khi Ly Hận Thiên thật sự hoài nghi, Ly Hận Thiên ban đầu, thật sự đã từng tồn tại rồi sao…
Nghe nói Thương Nhất Hoành đã tới, Khâm Mặc muốn ôm nam nhân đến thư phòng. Bất quá Ly Hận Thiên vẫn đang dựa vào trong lòng của Mộc Nhai. Người sau vừa thấy Khâm Mặc vươn tay lại đây, lập tức hay dùng cánh tay chặn lại. Mộc Nhai nói Khâm Mặc dạo gần nhất “thân thể suy yếu", sẽ không làm phiền hắn. Nhưng mà Khâm Mặc cố chấp nói, đây là chỗ của hắn, không cần Nhị ca giúp đỡ…
Ngay trong khi hai người bọn hắn tranh chấp không lâu, Ly Hận Thiên lặng lẽ đẩy Mộc Nhai ra, tiếp theo được Vũ Quả đỡ y đứng lên một chút, liền đi thẳng đến thư phòng. Y vốn không biết thư phòng ở đâu. Nhưng y sẽ hỏi hạ nhân. Bọn hắn nguyện ý tranh chấp mà nói, liền cứ để bọn hắn tiếp tục xung đột đi. Y tuyệt đối không để ý…
Bất quá Ly Hận Thiên chưa đi quá xa, hai tên kia liền đuổi kịp. Ly Hận Thiên thản nhiên lướt qua cho bọn hắn hai cái liếc mắt. Mộc Nhai đối với hành động này của y có chút bất mãn. Biểu hiện của Khâm Mặc luôn là một kiểu, không sao cả. Nhưng đối với kết quả hiện tại, bọn hắn đều xem như là vừa lòng.
Ly Hận Thiên xoa miệng hồi đầu. Tâm y nói, bất quá bản thân y chỉ là mắc phải một loại quái bệnh, luôn phát bệnh vào mỗi buổi tối, lại không phải nửa người dưới bị liệt. Chính y vẫn có thể tự đi đường được, y hoàn toàn không cần bọn hắn ôm…
Thật sự là chết cũng muốn ôm kiểu công chúa đó.
Y nhất thời vừa tưởng tượng ra, liền cảm thấy từng đợt lạnh lẽo tuôn trào.
……
Bên trong thư phòng được đốt hai chậu than, toàn bộ không gian đều ấm áp dạt dào. Nói vậy đây là do Khâm Mặc trước đó đã phân phó chuẩn bị tốt rồi. Ly Hận Thiên thực hưởng thụ loại độ ấm này. Bất quá y chỉ là cởi xuống áo choàng, cũng không có lấy thảm đắp lên người.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống không bao lâu. Hạ nhân đã dâng trà lên trước. Phúc bá liền mang theo đám người Thương Nhất Hoành tiến vào thư phòng. Thương Nhất Hoành không chỉ một mình đến. Ở phía sau hắn, còn mang theo hai nam nhân. Ly Hận Thiên vốn không biết, y cũng không tự đoán mò, y chỉ có thể bình tĩnh mà xem sự biến này.
Thương Nhất Hoành là hảo hữu tri kỉ của y. Nói vậy, y vốn có thói quen gì đó đến ngay cả nhi tử của y cũng không biết, nhưng Thương Nhất Hoành lại hiểu rất rõ ràng. Vì giấu diếm sự thật, nam nhân biết, y chỉ cần nói ít đi một câu, làm ra thiếu một động tác, thì liền có nguy cơ ít nhiều gì cũng sẽ bị kẻ khác phát hiện ra.
Y đang sinh bệnh, đó là một lý do rất tốt để giải vây.
Thương Nhất Hoành vừa bước vào cửa, Mộc Nhai và Khâm Mặc liền lễ phép mà đón tiếp. Khâm Mặc đều đi qua khắp mọi nơi. Hắn cũng từng đi qua Nam Cương vài lần, lại cũng không gặp Thương Nhất Hoành nhiều cũng chỉ là gặp qua vài lần. Trái lại Mộc Nhai đối với Thương Nhất Hoành càng không phải quá quen biết, cho nên biểu hiện của hắn cũng không thân thiết như Khâm Mặc.
Thương Nhất Hoành cười gật đầu, cũng nói ra vài câu tượng trưng như “nhiều năm không gặp, trưởng thành tuấn tú lịch sự" linh tinh mà nói, tiếp theo liền chỉ vào đại thanh niên đứng ở bên người hắn có tuổi tác của Mộc Nhai không khác nhau là mấy, giới thiệu cho Ly Hận Thiên biết,
– Kình thiên, đây là Thương Khung. Ngươi xem, ta không nói thì ngươi cũng không nhận ra được đi. Mấy năm nay, hắn thay đổi rất nhiều, chỉ sợ hai người đi đường ngang qua nhau. Ngươi cũng sẽ hoàn toàn không nhận ra đi.
Thì ra Kình Thiên lại là cái tên ban đầu của Ly Hận Thiên. Bất quá, lão cha của y dưới sự giận dữ liền đổi tên y thành hiện tại. Từ nhỏ Thương Nhất Hoành gọi là đã kêu cái tên này, đã thành thói quen, hắn vẫn không có bỏ, luôn gọi như vậy, lại càng hiện ra vẻ vô cùng thân thiết.
Tuy rằng hai chữ kia đối với y mà nói, thực xa lạ. Bất quá, lời lẽ của Thương Nhất Hoành nói với y, cho nên Ly Hận Thiên rất nhanh liền từ trong miệng của Thương Nhất Hoành hiểu ra. “Kình Thiên", đây là dùng để gọi bản thân y. Y âm thầm nhớ kỹ tên này, tiếp theo dời tầm mắt về phía Thương Khung.
Tuổi của Thương Nhất Hoành không lớn hơn Ly Hận Thiên bao nhiêu cả, hai người họ lại trước sau đều cưới vợ. Tuổi mới hơn ba mươi, bộ dáng của hắn lại không có một chút thấy lão hoá. Thương Khung rất giống hắn. Hai phụ tử này đều có khí độ phi phàm, hơn người. Bất quá Thương Nhất Hoành so với Thương Khung ổn trọng hơn rất nhiều. Tuổi tác của hắn vốn luôn mang theo sự trầm ổn. Trái lại Thương Khung, một thân ngạo khí, kiệt ngạo bất tuân. Ly Hận Thiên cảm thấy, trái lại khí chất mà Thương Khung mang theo có vài phần tương tự Mộc Nhai…
Đều là ngạo mạn đến vậy.
Chỉ là Thương Khung thoáng có chút nội liễm, không có bừa bãi như Mộc Nhai vậy.
– Ngươi không nói, ta thật sự còn không nhận ra đây là Thương Khung…
Nếu Thương Nhất Hoành đã hô thẳng kỳ danh, cũng không có khách sáo mà Ly huynh đi Ly đệ lại, liền chứng minh mối quan hệ của hai người họ đã thân thuộc đến độ giống như người trong nhà vậy. Ly Hận Thiên nếu tỏ ra khách khí mà nói, trái lại càng có vẻ mất tự nhiên. Cho nên y cũng giảm bớt loại kính ngữ này, trực tiếp mà dùng từ “ngươi",
– Bất quá, Thương Khung đã có thể sánh bằng với bộ dáng tuấn lãng của ngươi thời trẻ, thậm chí còn hơn ngươi rất nhiều nha.
Lời trêu ghẹo bình thường vừa nói ra, Thương Nhất Hoành nghe xong liền nở nụ cười to sang sảng vài tiếng. Nhi tử nhà mình được khen ngợi, hắn tự nhiên sẽ vui sướng rồi. Nhưng càng nhiều là, hắn được nhìn thấy bằng hữu nhiều năm khen hắn vẫn chưa già, liền có tâm tình sung sướng.
Ly Hận Thiên theo đó cười cười. Ánh mắt từ sắc mặt của Thương Khung, trái lại dời về người ở bên cạnh Thương Khung. Lực chú ý ban đầu của Ly Hận Thiên ở trên người Thương Nhất Hoành, y vừa quay đầu lại, vừa vặn tầm mắt giao nhau với người nọ…
Người nọ, thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn y bao nhiêu. Nhưng thân thể của người nọ so với y, cũng cường tráng hơn nhiều. Nam nhân kia không tính là anh tuấn, vẻ ngoài thực bình thường, nhưng lại không khó nhìn. Bất quá người như vậy lại xuất hiện ở trong này, lại có vẻ không thích hợp với một đám người ở trong phòng đây.
Tầm mắt của hai người họ giao nhau. Người nọ cũng không có tránh đi, trái lại vẫn như cũ, mà giữ nguyên thẳng tắp nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên. Đôi con ngươi đen láy trong cặp mắt đó, nhìn không ra tình cảm gì. Bất quá kia tầm mắt quá mức thẳng thắn trực tiếp, Ly Hận Thiên có chút không được tự nhiên, không có ai vào lần gặp mặt đầu tiên liền nhìn chằm chằm người khác như vậy, rất không lịch sự.
Ly Hận Thiên hiển nhiên cảm thấy xấu hổ mà lờ đi, dời đi tầm mắt của y. Nhưng tầm mắt của y nhất thời vừa bắt đầu di chuyển đi, thế nhưng phát hiện ra tay của Thương Khung đang nắm tay của người nọ…
Hành động này khiến y kinh ngạc. Y lại kinh ngạc nhìn về Thương Khung, lại nhìn về phía Thương Nhất Hoành ở bên cạnh. Lúc này nam nhân vừa thoải mái cười khi nãy, tươi cười còn có chút phát khô khốc…
– Hắn, hắn là…
Đón lấy ánh mắt khó hiểu của Ly Hận Thiên, Thương Nhất Hoành đột ngột trở nên lắp bắp không nói được, hắn chỉ vào người nọ ở bên người nhi tử, đã qua một lúc lâu sau, vẫn không thể nói ra được người nọ rốt cuộc là ai…
Thương Khung trừng mắt liếc nhìn lão cha vô dụng nhà mình một cái. Hắn hào phóng nắm tay đối phương, tiếp theo chủ động giới thiệu cho Ly Hận Thiên biết,
– Thế thúc. Đây là nương tử của ta, gọi là Lang Đại Bảo. Đại bảo, kêu thế thúc.
Thương Khung vừa dứt lời. Thương Nhất Hoành liền lấy hai tay che kín nét mặt già nua. Bởi vì trải qua quá nhiều lần kinh hách, cho nên lần này nam nhân vẫn còn giữ lại hình tượng rất tốt. Y không bị sặc nước miếng, cũng không kinh hô đi ra, hắn chỉ là thoáng mở to hai mắt nhìn…
Nương tử của Thương Khung…
Thấy thế nào, thì hai người này cũng không xứng lứa vừa đôi.
Một kẻ thì tuấn lãng phi phàm, lại ngạo khí bức người. Một người còn lại, có chút quá mức bình thường …
Diện mạo bình thường. Dáng người bình thường. Người như vậy chỉ cần ở trên đường cái liền vươn tay chộp một phát liền có ngay, căn bản không có cảm giác tồn tại nào cả.
Hai người như vậy, làm sao lại có thể đứng cùng một chỗ với nhau?
Hơn nữa, tuổi tác của người nọ, đều không phải ngang với tuổi của cha hắn sao…
Này, cũng cách nhau quá xa đi.
Nghe thấy những lời này của Thương Khung, ánh mắt của Lang Đại Bảo cuối cùng từ ở trên người của Ly Hận Thiên liền dời đi. Y cổ quái nhìn người nọ vẫn bình thản ung dung như cũ. Y không lầm. Tuổi tác của người nọ không nhỏ hơn Ly Hận Thiên lắm, y để cho người nọ gọi y một tiếng là thế thúc, có hơi…
Hơn nữa, y có thể không cần tại ở trước người khác, mà gọi người nọ là Đại Bảo đâu a…
Dù thế nào thì gọi họ thôi có được không, gọi tên như vậy, y sẽ bị giảm thọ mất a!
– Việc xưng hô kia, Thương Khung a, không cần khách khí như vậy. Không ngại mà nói, để y gọi tên ta cũng được. Chúng ta đều là người một nhà, không cần chú ý nhiều như vậy. Cái kia, cái kia…
Ly Hận Thiên vốn định khách sáo với đối phương hai câu. Nếu là y, thì cũng không có cách nào gọi một người có tuổi tác không lớn hơn y là mấy, gọi một tiếng thúc thúc đâu a. Nhưng nói đến một nửa Ly Hận Thiên liền lắp bắp, bởi vì y không biết phải xưng hô đối phương ra sao đây…
Y nghẹn nửa ngày đổ mồ hôi đầy đầu cũng không biết phải xưng hô Lang Đại Bảo là gì. Kêu tên, thì vẫn chưa thân thiết đến mức đó. Kêu Đại Bảo, miệng y lại kêu không ra tiếng, rất khó nhọc a. Kêu cháu xưng thúc mà nói, y liếc mắt một cái nhìn mọi người ở đây, vừa kêu ra chỉ sợ tất cả mọi người sẽ đồng loạt mà phun nước trà…
Đương nhiên Thương Khung là sẽ không.
Y không muốn nhìn thấy cái hình ảnh hoa lệ kia.
Thương Nhất Hoành đã biết đem Lang Đại Bảo giới thiệu đi ra sẽ có kết quả là loại phản ứng này. Hắn đã nói là không cần dẫn người nọ theo, chờ đến sau này lén giới thiệu thì được rồi. Nhưng mà Thương Khung mặc kệ. Hắn nói, người là do hắn cưới hỏi đàng hoàng, là chính thất, có cái gì mà lại không dám dẫn theo đi gặp người. Hắn thật đúng là liền một đường từ Nam Cương đến Đế Đô nắm chặt lấy tay người nọ mà kéo đi.
Lúc vừa rồi gặp Ly Tiêu Sơn, Thương Khung đã làm cho Thương Nhất Hoành ném đi hết một lần cách thức làm người rồi a, bây giờ lại là lần thứ hai…
Bình tĩnh mà xem xét, đã có vết xe đổ vừa nãy. Lần này Thương Nhất Hoành so với biểu hiện vừa nãy đã có sự trấn định hơn, vừa rồi hắn thiếu chút nữa tông cửa xông ra mất rồi…
– Khụ khụ…
Ly Hận Thiên ấp a ấp úng trước khi đem lời nói cho hết. Thương Nhất Hoành ho khan hai tiếng, ngăn cản y tiếp tục nói, lại thuận tiện mà dời đi đề tài,
– Lúc ấy khi yêu phong nổi lên bốn phía, Thương Khung cùng Thiên Dật liền chuẩn bị đến Đế Đô. Nhưng Thương Khung, hắn lại đến tuổi tốt để thích hợp thành thân. Ta cùng nương hắn liền chuẩn bị để hắn thành thân trước rồi lại đi. Thành gia lập thất xong lại xa nhà, sẽ tốt hơn. Bởi vì như vậy, tính cách cũng sẽ thành thục trầm tĩnh hơn. Ta và nương hắn mới có thể yên tâm cho hắn đi xa. Cho nên liền ấn theo truyền thống của Khinh Nguyệt tộc, giúp Thương Khung chọn thê. Cái kia… Đại bảo… Là thê tử mà Thần Nguyệt đã ban tặng cho Thương Khung.
Thương Nhất Hoành đã vô số lần ngửa mặt lên trời mà thở dài. Hắn hối hận a, hắn không nên để Thương Khung sớm thành thân như vậy…
Thần Nguyệt ban cho Thương Khung, một người có tuổi tác không nhỏ hơn hắn không bao nhiêu, hắn có thể không ngại. Hắn để ý chính là, con của hắn hiện tại như đã ăn phải quả cân quyết tâm vậy. Cái gì nạp thiếp, cái gì tái tục. Thương Khung đều kiên quyết từ chối, hắn chỉ nhận định mỗi một nam nhân này…
Điều này khiến cho hắn thật sự là nan kham, hắn đã tạo nghiệt gì vậy a…
Hắn còn chưa có ôm tôn tử đâu…
Nếu không, thì hắn làm gì lại để cho Thương Khung trước khi đi xa phải thành thân sớm làm gì đây. Hắn không phải lo lắng, vạn nhất con của hắn không chịu thua kém lại xảy ra chuyện không may nào đó. Hắn vẫn còn có tôn tử ôm.
Nhưng, nhưng mà…
Nhìn thấy khuôn mặt khổ qua của Thương Nhất Hoành, Ly Hận Thiên liền đoán được là chuyện gì xảy ra. Loại thời điểm này y cũng không có cách nào khác để có thể an ủi được. Y chỉ có thể cười nhạt mà góp vui, gật đầu, nói ra câu có lệ “con cháu đều có phúc của con cháu."
– Vốn, ta không chuẩn bị đến Đế Đô. Nhưng trước đây, có nghe được chút tin đồn về đại hôn của ngươi. Ta vốn chuẩn bị đến tham dự lễ thành thân. Nhưng ngày thành thân của ngươi và Thương Khung trùng nhau. Ta thật sự không có cách nào phân thân được, cho nên… Kình Thiên, ngươi cũng đừng trách ta. Hôm nay, ta đây chính là đến để vào cửa mà chúc mừng, nhân tiện chịu đòn nhận tội.
Thương Nhất Hoành vừa nói việc này, liền nên đến phiên Ly Hận Thiên lộ ra biểu tình không đúng…
============================
Đôi Lời của Ưu:
Cám ơn, mọi người đã theo dõi truyện đến đây! Ka- sa – mi – ta~ ヾ(*⌒ヮ⌒*)ゞ
Và vì đây là truyện ê đít đầu tay cùng với 1tuần ê đít xong 10chương là up ngay nên chưa có thời gian xem xét lỗi chính tả. Nên có gì sai sót, mong mọi người chỉ bảo và bỏ qua cho tuôi nhá~
< (ˍ ˍ*)> *chưn ái cúi đầu*
Sau 10chương này… ╰( ̄▽ ̄)╭
Ưu nhi meo meo, thiên chân vô tà mà nhắc nhở nhỏ. ╮(╯▽╰)╭
Mọi ng chuẩn bị tinh thần thép với một trái trym mạnh mẽ đi nha. ╮(╯_╰)╭
Bởi vì sắp tới sẽ ngược Ly thúc. Tất cả các a công luôn nhá. Ko ngược thì cũng rời bỏ thúc.
╮(╯◇╰)╭
Tầng tầng lớp lớp của tấm màn bí mật sẽ được hé mở…
Lang Đại Bảo là ai? Tại sao lại nhìn chăm chăm Ly thúc đến mức kì lạ như vậy?
Khâm Mặc vô tình, liệu có động lòng với Ly thúc hay không?
Mộc Nhai và Ly Lạc, có thật sự là đã yêu Ly thúc? Tình yêu mà hai người bọn hắn dành cho thúc là như thế nào, đủ bọn hắn chết vì thúc hay từ bỏ mọi thứ hay không đây?
Nhất là…
Người nam tử mang mặt nạ xưng là con trai của Ly thúc, thật sự là ai? Vì sao lại hận Ly thúc đến như vậy?
Là yêu hay là hận?
Hận biến thành yêu sao?
Liệu rằng Ly thúc của chúng ta sẽ thoát được sai lầm này chăng?
Ly thúc hảo đáng thương a~
Moah ha ha ha ha~~~~~( ̄▽+ ̄*)
Mọi người hãy nhớ đón xem nha~
╮(╯3╰)╭
P. S: thật ra thì Ly Kình Thiên vẫn hay hơn Ly Hận Thiên. Suốt truyện này, tuôi ghét nhất lão Ly Tiêu Sơn!!!(○` 3′○)
Hoa Thiên Ưu yêu thương.
Tác giả :
Lạc Dận