Sủng Ái Vô Tận: Ông Xã Thâm Tình Của Tôi
Chương 7-2: Chúng ta hãy nói về một cái gì đó khác 2
Nói rồi, cô đưa tay đẩy cánh cửa xe bước xuống, cái cảm giác bị người ta chạm đến đáy lòng đó, thật sự rất khó chịu. Không ngờ, một giây sau liền bị người ta kéo cánh tay, lôi trở lại trong xe.
“Anh Đoàn, anh làm gì vậy?"
Cô có chút tức giận, không hiểu nhìn hắn.
Đoàn Hồng Huyên lại không có trả lời, xoay người lật tìm trong túi bên cạnh, một lát, lấy ra một cuộn băng gạc, nắm lấy tay cô.
Cơ thể rất cao dần tiến về phía cô, với một hơi thở nội tiết mạnh mẽ.
Ngải Tử lam có chút căng thẳng cả người cứng lại.
Nếu không phải trong tay hắn là cuộn băng gạc kia, cô nhất định sẽ nghĩ rằng, hắn lại gần như này, có phải là có ý đồ xấu với cô.
Gương mặt anh tuấn càng lúc càng gần, chỉ cách cô có mười cm, Đoàn Hồng Huyên cúi xuống.
“Băng gạc sút ra rồi"
Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô, Ngải Tử Lam đột nhiên sực tỉnh, cúi xuống thấy hắn cầm tay cô lên, bộ dạng nghiêm túc băng bó…..
Một dòng ấm áp, từ từ dâng lên trong trái tim.
Ở Ngải gia lâu như vậy, trừ khi bà ngoại còn khỏe mạnh, cô có khi nào được hưởng thụ cái đãi ngộ này….
Cô từ từ thả lỏng, thích thú nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào cửa xe. Cảm giác này, làm cô nhớ lại cảm giác ấm áp khi còn nhỏ bà ngoại băng bó cho cô.
Lông mi không nhịn được run run, khóe môi cô hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cô không biết, bộ dáng này của cô hấp dẫn đến thế nào.
Đang khi Đoàn Hồng Huyên băng bó xong, ngẩng đầu thấy hàng lông mi dài của cô run run, cùng với khóe môi ngọt ngào cười kia, cổ họng không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhìn chiếc cổ trắng nõn của cô.
Hắn nhịn không được cúi xuống, đôi môi mỏng áp lên cánh môi hồng quyến rũ kia.
Trên môi đột nhiên mát lạnh, khiến cho Ngải Tử Lam bỗng nhiên cả kinh, giơ tay, một cái tát hướng về phía hắn quét tới.
Hắn lại nhanh tay nhanh mắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, nhàn nhạt thổ ra một câu: “Đừng nháo, tay cô hãy còn bị thương đấy."
Hắn buông tay cô, xoay người ngồi thẳng lại, vẻ mặt bình thản, giống như là kẻ hôn trộm vừa nãy không phải hắn vậy.
Ngải Tử Lam há hốc miệng mắt trợn trừng nhìn hắn một hồi, mới phản ứng lại.
Không vui trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Không ngờ Đoàn thiếu gia lừng danh cũng làm cái chuyện trộm cắp này."
Cô hãy còn nghĩ hắn ta là một người tốt, một gương mặt trắng một gương mặt tuấn mỹ.
Đoàn Hồng Huyên phớt lờ, trong khoảnh khắc, khóe môi lại gợi lên nụ cười lười biếng.
Hắn hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh như cười như không nhìn cô, trên mặt có chút nghiền ngẫm.
Ngải Tử Lam rất ghét ánh mắt quan sát con mồi này của hắn, nhưng nghĩ tới ba lúc đó niềm nở lấy lòng hắn, bàn tay nắm chặt lại.
Người đàn ông này, không phải là kẻ cô có thể đắc tội, cô vẫn là nên sớm tránh đi một chút thì tốt hơn.
Thật kiềm chế cơn tức giận, cô cố gắng để cho giọng mình thật bình tĩnh, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh Đoàn, anh hôm nay đã giúp tôi, nhưng…."
Dường như sớm đã dự liệu được cô định nói gì, Đoàn Hồng Huyên đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Cô Ngải, chúng ta nên nói chút chuyện khác đi."
“Nói chút, chuyện khác." Ngải Tử Lam khó tiêu hóa nổi ý của câu này.
Thấy bộ dạng cô mơ hồ, Đoàn Hồng Huyên khóe môi gian tà nhếch lên: “Tôi giới thiệu với cô trước một chút nhé."
Cái gì
Ngải Tử Lam càng kinh ngạc
“Đoàn Hồng Huyên, 25 tuổi, con trai độc nhất trong nhà, còn về nghề nghiệp của tôi" hắn liếc Ngải Tử Lam, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ cô Ngải hẳn đã biết, tôi là một doanh nhân."
Phụt
Ngải Tử Lam chút nữa thì nhịn không nổi, đường đường là tổng tài tập đoàn Đoàn Thị, có hơn phân nửa sản nghiệp s Thị, thế nhưng Đoàn Hồng Huyên lại nhẹ nhàng nói mình là doanh nhân. Cảm giác đó chẳng khác nào tổng tài của một chuỗi tập đoàn quốc tế về thực phẩm thịt, lại nói tôi là người bán thịt heo vậy.
Như thể không trông thấy biểu cảm của cô, Đoàn Hồng Huyên tiếp tục nói: “Tôi 16 tuổi đến Harvard học quản lý kinh doanh, sau khi tốt nghiệp đã tiếp quản Đoàn Thị."
Nói đến đây, khẽ nhướn mày, có chút bỡn cợt nói: “Quan trọng nhất là, đến giờ vẫn chưa kết hôn."
“Anh Đoàn, anh làm gì vậy?"
Cô có chút tức giận, không hiểu nhìn hắn.
Đoàn Hồng Huyên lại không có trả lời, xoay người lật tìm trong túi bên cạnh, một lát, lấy ra một cuộn băng gạc, nắm lấy tay cô.
Cơ thể rất cao dần tiến về phía cô, với một hơi thở nội tiết mạnh mẽ.
Ngải Tử lam có chút căng thẳng cả người cứng lại.
Nếu không phải trong tay hắn là cuộn băng gạc kia, cô nhất định sẽ nghĩ rằng, hắn lại gần như này, có phải là có ý đồ xấu với cô.
Gương mặt anh tuấn càng lúc càng gần, chỉ cách cô có mười cm, Đoàn Hồng Huyên cúi xuống.
“Băng gạc sút ra rồi"
Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô, Ngải Tử Lam đột nhiên sực tỉnh, cúi xuống thấy hắn cầm tay cô lên, bộ dạng nghiêm túc băng bó…..
Một dòng ấm áp, từ từ dâng lên trong trái tim.
Ở Ngải gia lâu như vậy, trừ khi bà ngoại còn khỏe mạnh, cô có khi nào được hưởng thụ cái đãi ngộ này….
Cô từ từ thả lỏng, thích thú nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào cửa xe. Cảm giác này, làm cô nhớ lại cảm giác ấm áp khi còn nhỏ bà ngoại băng bó cho cô.
Lông mi không nhịn được run run, khóe môi cô hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cô không biết, bộ dáng này của cô hấp dẫn đến thế nào.
Đang khi Đoàn Hồng Huyên băng bó xong, ngẩng đầu thấy hàng lông mi dài của cô run run, cùng với khóe môi ngọt ngào cười kia, cổ họng không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhìn chiếc cổ trắng nõn của cô.
Hắn nhịn không được cúi xuống, đôi môi mỏng áp lên cánh môi hồng quyến rũ kia.
Trên môi đột nhiên mát lạnh, khiến cho Ngải Tử Lam bỗng nhiên cả kinh, giơ tay, một cái tát hướng về phía hắn quét tới.
Hắn lại nhanh tay nhanh mắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, nhàn nhạt thổ ra một câu: “Đừng nháo, tay cô hãy còn bị thương đấy."
Hắn buông tay cô, xoay người ngồi thẳng lại, vẻ mặt bình thản, giống như là kẻ hôn trộm vừa nãy không phải hắn vậy.
Ngải Tử Lam há hốc miệng mắt trợn trừng nhìn hắn một hồi, mới phản ứng lại.
Không vui trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Không ngờ Đoàn thiếu gia lừng danh cũng làm cái chuyện trộm cắp này."
Cô hãy còn nghĩ hắn ta là một người tốt, một gương mặt trắng một gương mặt tuấn mỹ.
Đoàn Hồng Huyên phớt lờ, trong khoảnh khắc, khóe môi lại gợi lên nụ cười lười biếng.
Hắn hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh như cười như không nhìn cô, trên mặt có chút nghiền ngẫm.
Ngải Tử Lam rất ghét ánh mắt quan sát con mồi này của hắn, nhưng nghĩ tới ba lúc đó niềm nở lấy lòng hắn, bàn tay nắm chặt lại.
Người đàn ông này, không phải là kẻ cô có thể đắc tội, cô vẫn là nên sớm tránh đi một chút thì tốt hơn.
Thật kiềm chế cơn tức giận, cô cố gắng để cho giọng mình thật bình tĩnh, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh Đoàn, anh hôm nay đã giúp tôi, nhưng…."
Dường như sớm đã dự liệu được cô định nói gì, Đoàn Hồng Huyên đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Cô Ngải, chúng ta nên nói chút chuyện khác đi."
“Nói chút, chuyện khác." Ngải Tử Lam khó tiêu hóa nổi ý của câu này.
Thấy bộ dạng cô mơ hồ, Đoàn Hồng Huyên khóe môi gian tà nhếch lên: “Tôi giới thiệu với cô trước một chút nhé."
Cái gì
Ngải Tử Lam càng kinh ngạc
“Đoàn Hồng Huyên, 25 tuổi, con trai độc nhất trong nhà, còn về nghề nghiệp của tôi" hắn liếc Ngải Tử Lam, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ cô Ngải hẳn đã biết, tôi là một doanh nhân."
Phụt
Ngải Tử Lam chút nữa thì nhịn không nổi, đường đường là tổng tài tập đoàn Đoàn Thị, có hơn phân nửa sản nghiệp s Thị, thế nhưng Đoàn Hồng Huyên lại nhẹ nhàng nói mình là doanh nhân. Cảm giác đó chẳng khác nào tổng tài của một chuỗi tập đoàn quốc tế về thực phẩm thịt, lại nói tôi là người bán thịt heo vậy.
Như thể không trông thấy biểu cảm của cô, Đoàn Hồng Huyên tiếp tục nói: “Tôi 16 tuổi đến Harvard học quản lý kinh doanh, sau khi tốt nghiệp đã tiếp quản Đoàn Thị."
Nói đến đây, khẽ nhướn mày, có chút bỡn cợt nói: “Quan trọng nhất là, đến giờ vẫn chưa kết hôn."
Tác giả :
Khang Kiều