Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế
Chương 96: Ghen
Gió lạnh đêm khuya khẽ lay tỉnh đầu óc mê man của anh, mặc dù ấn tượng đối với Giang Việt Nhượt không tệ, nhưng khi còn ở Mỹ anh chỉ chuyên tâm mở rộng thế lực của mình, không có lòng dạ nói chuyện yêu đương.
Đối với cô ta chỉ có tán thưởng mà không phải tình yêu nam nữ, chỉ là lần này.
Không biết cô ta về nước có mục đích gì.
Anh khẽ vén tóc, mở ra vài nút trên chiếc áo sơ mi trắng, mang theo một loại đẹp đẽ ngông cuồng.
Về nhà nhìn người phụ nữ kia thôi. Chắc hẳn lúc này cô đã ngủ rồi, dáng vẻ đó quả thực rất ngoan ngoãn, không còn giương nanh múa vuốt giống như ban ngày.
Bắt một chiếc taxi, tài xế thấy anh quần áo xốc xếch, trên cổ còn có dấu son, sau khi kêu thầm một câu không biết kìm chế cũng không nói gì nữa.
Nghĩ đến tâm sự trong lòng anh không nghe được tài xế nói gì.
Rất nhanh đã đi tới biệt thự nhà họ Hoàng, đây là nơi ở của người có tiền, chỉ có đèn đường hai bên lấp lánh ánh sáng, cây cối trồng đầy ven đường. Bây giờ đã là mùa thu, vài chiếc lá héo úa lặng lẽ rơi trên mặt đất, để lại vẻ trống vắng, tịch mịch.
Lúc này biệt thự vẫn sáng đèn, nghe thấy tiếng động, đám người giúp việc liền lập tức chạy ra nghênh đón.
“Dì Lưu, cô ấy đâu?" Thấy đèn trong phòng Hà Ngân ở lầu hai đã tắt, anh mới nhớ tới chuyện hôm nay Phan Vân Lam chạy trốn.
“Đang ngủ trên lầu rồi." Dì Lưu nhận lấy áo khoác của anh, lập tức ngửi thấy mùi nước hoa thoảng thoảng, đây là nước hoa của phụ nữ.
Ánh đèn có chút u ám, dì Lưu cũng không chú ý tới dấu son trên cổ áo anh.
“Cậu chủ, tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu." Dì Lưu nhanh chóng đi đến phòng bếp.
“Quản gia Mạc." Hoàng Mạnh mệt mỏi ngồi trên ghế sofa.
Một người đàn ông trung niên tuổi hơn năm mươi lập tức đứng dậy: “Cậu chủ."
Anh khẽ xoa xoa chân mày: “Sắp tới, chắc hẳn trong nhà sẽ có khách không mời mà đến, ông nhớ tăng thêm vệ sĩ."
“Vâng."
Hoàng Mạnh đi thẳng lên lầu, nhìn thấy dấu son trên người anh, đám người hầu đều âm thầm mở miệng suy đoán, có phải cô trong phòng kia sắp bị ghét bỏ rồi không?
Đâu ai có thể chịu được một người suốt ngày bày ra vẻ mặt khó chịu với mình chứ, những người phụ nữ ngoài kia, có ai không sánh được với Hà Ngân, hơn nữa mỗi người bọn họ đều vô cùng coi trọng Hoàng Mạnh đấy.
Anh rón rén mở của phòng, sợ quấy rầy đến cô gái bên trong.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào bên giường cô. Gò mà xinh đẹp vô cùng dịu dàng dưới ánh trắng, bởi vì đang ngủ, cả người cô nhìn qua hết sức an tĩnh, còn mang theo vài phần tĩnh lặng.
Anh không kìm nổi lòng mà hôn lên khóe môi cô.
Hà Ngân ngủ không sâu giấc, nhận thấy có người chạm vào mình, chân mày cô khẽ nhíu lại, vô cùng không muốn chậm rãi mở mắt ra.
Anh bỗng cảm thấy có chút hối hận bản thân đã đánh thức cô.
Mới vừa tỉnh lại, cô cũng không còn lạnh lùng giống như ban ngày, mang theo một chút lười biếng, cô nói: “Anh đã về rồi?"
Nghe được lời này, trong lòng anh đột nhiên mừng rỡ như điên. Cô vẫn đang chờ anh về sao?
Lúc cô nhận ra mình đã nói gì liền lập tức từ trong mộng tỉnh lại. Cô vừa mới nói gì vậy.
Hoàng Mạnh quay lưng về phía ánh trăng, không trông thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng cô vẫn như trước có thể nhận ra tâm trạng của anh rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng mà tràn đầy yêu thương: “Ừ, tôi đã trở về."
Sắc mặt cô khẽ thay đổi, vừa rồi cô đã nói gì thế, vì sao lại mong chờ người đàn ông này? Nhất định là do ngủ tới mơ hồ rồi.
Trong phút chốc, cô cũng không biết nói gì, chỉ đành trở mình, không nhìn anh nữa.
Hoàng Mạnh ngồi quỳ ở bên giường, xoay người cô lại, nói: “Chúng ta đừng như vậy nữa được không em?"
Tràn vào chóp mũi không chỉ có mùi rượu mà còn xen lẫn mùi nước hoa thoang thoảng, đây là nước hoa của phụ nữ.
Sắc mặt cô lập tức trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa lúc này anh ngồi rất gần, vì vậy khi anh cúi đầu, vết hôn đỏ rực kia đã làm mắt cô đau nhói.
“Vừa rồi còn ôm mỹ nhân trong lòng, bây giờ lại đến tìm tôi. Anh không chán ghét nhưng tôi buồn nôn." Biết mình không thể tránh khỏi giam cầm của anh, cô liền dứt khoát kéo chăn, che cả người lại.
Người đàn ông này, lại dám đi tìm cô gái khác.
“Tôi không có." Hoàng Mạnh có chút phiền não vò đầu, không rõ vì sao cô lại có ý nghĩ này.
Cô cảm thấy lời giải thích này thật sự vô cùng cứng nhắc, thế nào, luôn miệng nói thích cô, không từ bất kỳ thủ đoạn muốn giam cầm cô. Còn anh thì sao, không phải vẫn ăn chơi trác táng, ra ngoài tìm phụ nữ chơi đùa như trước sao.
Anh coi cô là cái gì? Tình nhân ư?
“Em nói rõ ràng cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?" Anh kéo chăn của cô xuống. Chuyện này nhất định phải giải thích cho tốt, quan hệ giữa bọn họ đã bế tắc đến mức này rồi, tuyệt đối không thể có thêm hiểu lầm nữa.
Hà Ngân hung tợn nhìn anh chằm chằm: “Dấu son trên áo sơ mi của anh nên giải thích thế nào? Còn mùi nước hoa trên người anh nữa, quả thực muốn sặc chết người."
Cô không hề nương tay đạp anh một cước, khiến anh vội vàng không kịp chuẩn bị mà ngã xuống bên giường.
“Dấu son gì cơ?" Hoàng Mạnh sốt ruột cởi từng cúc áo sơ mi, cuối cùng không còn kiên nhẫn, trực tiếp giật phăng, nút áo rơi vãi khắp nơi, lộ ra thân thể cường tráng của anh. Quả nhiên, anh thấy trên cổ áo có dấu môi son.
Đầu óc chuyển động thật nhanh, chỉ trong nháy mắt anh liền nghĩ đến nụ hôn kia của Giang Việt Nhượt.
Cho nên dáng vẻ bây giờ của Hà Ngân chính là ghen sao?
Nghĩ tới đây, tâm trạng phiền não của anh cũng dần dần dịu đi, hơn nữa còn có thêm một chút vui mừng. Điều này có phải nói lên Hà Ngân vẫn còn yêu thích anh hay không?
“Hóa ra em đang ghen." Hoàng Mạnh cười như không cười, vui vẻ nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô.
“Nói lung tung." Cô không chút nghĩ ngợi phủ nhận, thế nhưng vừa nghĩ tới việc có thể vừa rồi anh đã vui vẻ cùng người phụ nữ khác, trong lòng cô liền khó chịu như bị đao cắt vậy.
Anh nghiêng người đè xuống, không cho phép cô trốn tránh, hai người cứ như vậy nhìn nhau. Anh có thể thấy rõ sự tức giận trong mắt cô, cô đang chờ mình, mà cô cũng lại trông thấy khuôn mặt mỉm cười của anh, nhìn thế nào cũng cảm thấy xấu xa.
“Anh tránh ra, mau đi tìm người phụ nữ khác về đây làm đi." Hai tay cô không ngừng đẩy ngực anh ra, muốn người đang đè lên người mình rời đi.
Nhưng đối với anh mà nói, sức lực của cô quá yếu, ngược lại còn có một chút nghênh đón.
“Lúc đầu tôi chỉ muốn mượn rượu giải sầu, người phụ nữ này chính là đàn em thời đại học của tôi. Cô ta uống say đột nhiên hôn tôi một cái, giữa bọn tôi không có gì cả." Hoàng Mạnh tình cảm nồng nàn nhìn cô, giải thích.
Khóe môi nhếch lên mỉm cười thể hiện tâm trạng lúc này của anh không tệ.
Hà Ngân hừ mạnh một tiếng tỏ vẻ mình không muốn nghe, lập tức quay đầu về phía khác.
“Vừa rồi có phải em ghen không?" Hoàng Mạnh xoay đầu cô lại, để cô nhìn mình.
“Không phải." Hà Ngân không thoát khỏi sự kìm chặt của anh, chỉ đành tiếp tục phủ nhận.
“Người phụ nữ không thành thật này." Hoàng Mạnh nói xong liền hôn lên môi cô, cái miệng đáng ghét này sao không thể nói ra những lời thật lòng chứ? Dáng vẻ tức giận vừa rồi không phải ghen thì là gì?
Đúng là cái đồ miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo.
Đối với cô ta chỉ có tán thưởng mà không phải tình yêu nam nữ, chỉ là lần này.
Không biết cô ta về nước có mục đích gì.
Anh khẽ vén tóc, mở ra vài nút trên chiếc áo sơ mi trắng, mang theo một loại đẹp đẽ ngông cuồng.
Về nhà nhìn người phụ nữ kia thôi. Chắc hẳn lúc này cô đã ngủ rồi, dáng vẻ đó quả thực rất ngoan ngoãn, không còn giương nanh múa vuốt giống như ban ngày.
Bắt một chiếc taxi, tài xế thấy anh quần áo xốc xếch, trên cổ còn có dấu son, sau khi kêu thầm một câu không biết kìm chế cũng không nói gì nữa.
Nghĩ đến tâm sự trong lòng anh không nghe được tài xế nói gì.
Rất nhanh đã đi tới biệt thự nhà họ Hoàng, đây là nơi ở của người có tiền, chỉ có đèn đường hai bên lấp lánh ánh sáng, cây cối trồng đầy ven đường. Bây giờ đã là mùa thu, vài chiếc lá héo úa lặng lẽ rơi trên mặt đất, để lại vẻ trống vắng, tịch mịch.
Lúc này biệt thự vẫn sáng đèn, nghe thấy tiếng động, đám người giúp việc liền lập tức chạy ra nghênh đón.
“Dì Lưu, cô ấy đâu?" Thấy đèn trong phòng Hà Ngân ở lầu hai đã tắt, anh mới nhớ tới chuyện hôm nay Phan Vân Lam chạy trốn.
“Đang ngủ trên lầu rồi." Dì Lưu nhận lấy áo khoác của anh, lập tức ngửi thấy mùi nước hoa thoảng thoảng, đây là nước hoa của phụ nữ.
Ánh đèn có chút u ám, dì Lưu cũng không chú ý tới dấu son trên cổ áo anh.
“Cậu chủ, tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu." Dì Lưu nhanh chóng đi đến phòng bếp.
“Quản gia Mạc." Hoàng Mạnh mệt mỏi ngồi trên ghế sofa.
Một người đàn ông trung niên tuổi hơn năm mươi lập tức đứng dậy: “Cậu chủ."
Anh khẽ xoa xoa chân mày: “Sắp tới, chắc hẳn trong nhà sẽ có khách không mời mà đến, ông nhớ tăng thêm vệ sĩ."
“Vâng."
Hoàng Mạnh đi thẳng lên lầu, nhìn thấy dấu son trên người anh, đám người hầu đều âm thầm mở miệng suy đoán, có phải cô trong phòng kia sắp bị ghét bỏ rồi không?
Đâu ai có thể chịu được một người suốt ngày bày ra vẻ mặt khó chịu với mình chứ, những người phụ nữ ngoài kia, có ai không sánh được với Hà Ngân, hơn nữa mỗi người bọn họ đều vô cùng coi trọng Hoàng Mạnh đấy.
Anh rón rén mở của phòng, sợ quấy rầy đến cô gái bên trong.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào bên giường cô. Gò mà xinh đẹp vô cùng dịu dàng dưới ánh trắng, bởi vì đang ngủ, cả người cô nhìn qua hết sức an tĩnh, còn mang theo vài phần tĩnh lặng.
Anh không kìm nổi lòng mà hôn lên khóe môi cô.
Hà Ngân ngủ không sâu giấc, nhận thấy có người chạm vào mình, chân mày cô khẽ nhíu lại, vô cùng không muốn chậm rãi mở mắt ra.
Anh bỗng cảm thấy có chút hối hận bản thân đã đánh thức cô.
Mới vừa tỉnh lại, cô cũng không còn lạnh lùng giống như ban ngày, mang theo một chút lười biếng, cô nói: “Anh đã về rồi?"
Nghe được lời này, trong lòng anh đột nhiên mừng rỡ như điên. Cô vẫn đang chờ anh về sao?
Lúc cô nhận ra mình đã nói gì liền lập tức từ trong mộng tỉnh lại. Cô vừa mới nói gì vậy.
Hoàng Mạnh quay lưng về phía ánh trăng, không trông thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng cô vẫn như trước có thể nhận ra tâm trạng của anh rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng mà tràn đầy yêu thương: “Ừ, tôi đã trở về."
Sắc mặt cô khẽ thay đổi, vừa rồi cô đã nói gì thế, vì sao lại mong chờ người đàn ông này? Nhất định là do ngủ tới mơ hồ rồi.
Trong phút chốc, cô cũng không biết nói gì, chỉ đành trở mình, không nhìn anh nữa.
Hoàng Mạnh ngồi quỳ ở bên giường, xoay người cô lại, nói: “Chúng ta đừng như vậy nữa được không em?"
Tràn vào chóp mũi không chỉ có mùi rượu mà còn xen lẫn mùi nước hoa thoang thoảng, đây là nước hoa của phụ nữ.
Sắc mặt cô lập tức trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa lúc này anh ngồi rất gần, vì vậy khi anh cúi đầu, vết hôn đỏ rực kia đã làm mắt cô đau nhói.
“Vừa rồi còn ôm mỹ nhân trong lòng, bây giờ lại đến tìm tôi. Anh không chán ghét nhưng tôi buồn nôn." Biết mình không thể tránh khỏi giam cầm của anh, cô liền dứt khoát kéo chăn, che cả người lại.
Người đàn ông này, lại dám đi tìm cô gái khác.
“Tôi không có." Hoàng Mạnh có chút phiền não vò đầu, không rõ vì sao cô lại có ý nghĩ này.
Cô cảm thấy lời giải thích này thật sự vô cùng cứng nhắc, thế nào, luôn miệng nói thích cô, không từ bất kỳ thủ đoạn muốn giam cầm cô. Còn anh thì sao, không phải vẫn ăn chơi trác táng, ra ngoài tìm phụ nữ chơi đùa như trước sao.
Anh coi cô là cái gì? Tình nhân ư?
“Em nói rõ ràng cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?" Anh kéo chăn của cô xuống. Chuyện này nhất định phải giải thích cho tốt, quan hệ giữa bọn họ đã bế tắc đến mức này rồi, tuyệt đối không thể có thêm hiểu lầm nữa.
Hà Ngân hung tợn nhìn anh chằm chằm: “Dấu son trên áo sơ mi của anh nên giải thích thế nào? Còn mùi nước hoa trên người anh nữa, quả thực muốn sặc chết người."
Cô không hề nương tay đạp anh một cước, khiến anh vội vàng không kịp chuẩn bị mà ngã xuống bên giường.
“Dấu son gì cơ?" Hoàng Mạnh sốt ruột cởi từng cúc áo sơ mi, cuối cùng không còn kiên nhẫn, trực tiếp giật phăng, nút áo rơi vãi khắp nơi, lộ ra thân thể cường tráng của anh. Quả nhiên, anh thấy trên cổ áo có dấu môi son.
Đầu óc chuyển động thật nhanh, chỉ trong nháy mắt anh liền nghĩ đến nụ hôn kia của Giang Việt Nhượt.
Cho nên dáng vẻ bây giờ của Hà Ngân chính là ghen sao?
Nghĩ tới đây, tâm trạng phiền não của anh cũng dần dần dịu đi, hơn nữa còn có thêm một chút vui mừng. Điều này có phải nói lên Hà Ngân vẫn còn yêu thích anh hay không?
“Hóa ra em đang ghen." Hoàng Mạnh cười như không cười, vui vẻ nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô.
“Nói lung tung." Cô không chút nghĩ ngợi phủ nhận, thế nhưng vừa nghĩ tới việc có thể vừa rồi anh đã vui vẻ cùng người phụ nữ khác, trong lòng cô liền khó chịu như bị đao cắt vậy.
Anh nghiêng người đè xuống, không cho phép cô trốn tránh, hai người cứ như vậy nhìn nhau. Anh có thể thấy rõ sự tức giận trong mắt cô, cô đang chờ mình, mà cô cũng lại trông thấy khuôn mặt mỉm cười của anh, nhìn thế nào cũng cảm thấy xấu xa.
“Anh tránh ra, mau đi tìm người phụ nữ khác về đây làm đi." Hai tay cô không ngừng đẩy ngực anh ra, muốn người đang đè lên người mình rời đi.
Nhưng đối với anh mà nói, sức lực của cô quá yếu, ngược lại còn có một chút nghênh đón.
“Lúc đầu tôi chỉ muốn mượn rượu giải sầu, người phụ nữ này chính là đàn em thời đại học của tôi. Cô ta uống say đột nhiên hôn tôi một cái, giữa bọn tôi không có gì cả." Hoàng Mạnh tình cảm nồng nàn nhìn cô, giải thích.
Khóe môi nhếch lên mỉm cười thể hiện tâm trạng lúc này của anh không tệ.
Hà Ngân hừ mạnh một tiếng tỏ vẻ mình không muốn nghe, lập tức quay đầu về phía khác.
“Vừa rồi có phải em ghen không?" Hoàng Mạnh xoay đầu cô lại, để cô nhìn mình.
“Không phải." Hà Ngân không thoát khỏi sự kìm chặt của anh, chỉ đành tiếp tục phủ nhận.
“Người phụ nữ không thành thật này." Hoàng Mạnh nói xong liền hôn lên môi cô, cái miệng đáng ghét này sao không thể nói ra những lời thật lòng chứ? Dáng vẻ tức giận vừa rồi không phải ghen thì là gì?
Đúng là cái đồ miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo.
Tác giả :
Vô Danh