Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế
Chương 85: Sơ hở
Khi Hoàng Mạnh về đến nhà, nhìn thấy dưới đất bừa bãi lộn xộn, bình hoa cổ quý giá cũng nằm lăn dưới đất, bát đũa xoong nồi cũng không thể tránh khỏi.
Ánh mắt Hoàng Mạnh sắc nhọn nhìn về phía người giúp việc lúng túng đứng cạnh:
“Không biết dọn sao?"
Cô giúp việc có chút lớn gan khẽ nói:
“Cô chủ không cho."
Hoàng Mạnh nghe xong những lời này, chân mày không khỏi nhíu lại:
“Dưới đất đầy mảnh vỡ, cô chủ không cẩn thận giẫm vào thì phải làm sao."
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn nhóm người giúp việc.
Cô giúp việc lập tức hiểu ý:
“Còn không mau dọn, dọn dẹp sạch sẽ những thứ này đi."
Hoàng Mạnh lên tầng, vào từng phòng tìm hình bóng của Hà Ngân, cuối cùng tìm thấy một hình bóng đã uống say ở góc trước tủ rượu.
Không phải Hà Ngân còn có thể là ai.
Bụng ngón tay phải của cô có một vết xước, chắc hẳn là trong lúc đập đồ không cẩn thận đụng phải, Hà Ngân cũng mặc kệ, vết máu thuận theo thân thể của cô chảy tràn lan trên sàn nhà, cũng không nhiều, nhưng vẫn khiến Hoàng Mạnh đau lòng.
Lấy băng dán cá nhân bọc lại ngón tay của cô, lấy bình rượu đã uống cạn trong lòng cô, người trong lòng bất mãn kêu mấy tiếng, cọ cọ trong lòng anh, rồi lại ngủ.
Có phải chỉ có lúc này cô mới có thể cởi bỏ sự đề phòng, hai người mới có thể hòa bình sống chung.
Khóe miệng Hoàng Mạnh nhếch lên nụ cười khổ SỞ.
“Hoàng Mạnh, tôi hận anh." Người trong lòng đột nhiên phát ra tiếng, cho dù trong mơ cũng đang lẩm bẩm.
Đã hận đến mức này rồi, nằm mơ cũng hận, khiến cô đau khổ như vậy sao?
Nhưng cho dù như vậy, Hoàng Mạnh vẫn không muốn buông tay, đợi giải quyết xong chuyện của Phan Vân Lam, hiểu lầm giữa hai người họ sẽ được giải trừ, hai người có thể quay về khoảng thời gian yêu nhau hay không.
Hoàng Mạnh đặt Hà Ngân lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tình cảm sâu đậm cùng lưu luyến, nếu như lúc này Hà Ngân có thể tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận che chở cô của Hoàng Mạnh, trong lòng không biết sẽ có mùi vị gì.
Vốn dĩ muốn để cô gái nhỏ này cùng anh tham gia một buổi tụ họp, buổi tụ họp lần này sẽ có bạn thâm giao của nhà họ Hoàng, tham gia kỷ niệm ba mươi năm kết hôn của cặp vợ chồng, Hoàng Mạnh vốn muốn nói với cô ba mươi năm sau, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc ngọt ngào như vậy.
Nhưng cô gái nhỏ này lại uống say thành thế này.
Hoàng Mạnh cưng chiều lại không nhịn được mà cúi xuống hôn cô, sửa sang lại quần áo, chuẩn bị đi đến buổi tụ họp.
Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, cho nên quét dọn rất nhanh, Hoàng Mạnh liếc nhìn biệt thự đã khôi phục lại sự sạch sẽ ngăn nắp, căn dặn:
“Cô chủ uống say rồi, đi nấu canh giải rượu, làm mấy món thanh đạm, cô chủ dậy sẽ có đồ để lấp bụng, khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ về, khi tôi không ở nhà, chăm sóc cô chủ cho tốt."
Hoàng Mạnh chỉnh sửa lại quần áo, sai tài xế của mình lái xe đến nơi tụ họp.
Đây là tự họp cá nhân, ngày thường đều là những người cùng hợp tác, kiểu tụ họp này cũng là phương thức gắn kết tình cảm tốt nhất, mặc dù không có Hà Ngân ở cùng, Hoàng Mạnh cũng không muốn tới, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho người ta, đến đây một chút rồi rời đi cũng được.
Hoàng Mạnh nghĩ như vậy.
“Sếp Hoàng, đừng ngồi yên một chỗ như vậy."
Nhìn thấy Hoàng Mạnh tuổi trẻ tài cao nhất thành phố Nhiễu, không tránh được luôn có người bắt chuyện.
Hoàng Mạnh mỉm cười đáp lại, trong lòng lại đang nghĩ đến người đang ở nhà.
Sau khi Hoàng Mạnh đến được hai ba phút, buổi tiệc bắt đầu, Hoàng Mạnh đang định bước lên chúc phúc rồi rời đi trước, người phụ nữ không biết điều kia lại chặn đường anh.
“Sếp Hoàng, ngưỡng mộ đã lâu."
Mặc dù người phụ nữ trước mặt vô cùng xinh đẹp, cả người thoạt nhìn tôn quý không thể xâm phạm, cử chỉ đều rất tao nhã, nhưng Hoàng Mạnh lại không có kiên nhẫn.
“Cô Giang quá khen."
Hoàng Mạnh vẫn rất lịch sự mỉm cười, hôn nhẹ lên bàn tay của cô gái đó.
“Anh Hoàng, anh còn khách khí với tôi làm gì."
Giang Việt Nhượt dường như không nhìn thấy được vẻ mặt không vui của Hoàng Mạnh, tiếp tục mỉm cười nói.
Hoàng Mạnh nghe thấy một tiếng bạn học cũ, nhưng lại không hề có hứng thú nhớ lại chuyện xưa.
“Sếp Hoàng, anh quen cô Giang sao?"
Có người tham gia vào cuộc đối thoại của họ.
Hoàng Mạnh vừa nhìn, chính là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, Lâm Thanh Hùng và vợ của ông ta.
“Đúng vậy, tôi học cùng trường đại học với anh Hoàng bên Mỹ, nhưng anh ấy hơn tôi hai khóa, khi đó anh ấy là nhân vật quan trọng của trường chúng tôi."
Giang Việt Nhượt nở nụ cười tinh nghịch.
“Quá khen, khi đó cô Giang cũng là nữ thần trong mộng của các bạn nam trong trường."
Hoàng Mạnh có qua có lại tâng bốc cô ta, chỉ cảm thấy vô vị.
“Vẫn chưa chúc mừng giám đốc Lam cùng bà xã của anh, hai người tình cảm vợ chồng sâu đậm, quả thực khiến người ta hâm mộ."
Hoàng Mạnh lịch sử cười, trong thương trường chìm nổi mấy năm nay, đã sớm luyện được vui vẻ giận dữ không lộ ra mặt, cho dù trong lòng anh nóng ruột muốn về, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.
“Tên nhóc cậu cũng rất đào hoa, đây không phải là có sẵn rồi sao?"
Nói xong còn ý xấu nhìn về phía Giang Việt Nhượt.
“Chú, chú đừng trều cháu." Giang Việt Nhượt cúi đầu, ngượng ngùng nói.
Hai bên lấy lòng tâng bốc nhau một hồi, Hoàng Mạnh mới có thể thoát thân.
“Cô Giang, tôi có việc gấp, tôi rời đi trước."
Giang Việt Nhượt vô cùng hiểu ý không ngăn cản, rất hiểu chuyện nói tạm biệt.
Nhìn thấy người mình vẫn luôn nhớ nhung, vì sao có thể dễ dàng để anh rời đi được, đương nhiên phải giải quyết đám hoa đào bên cạnh Hoàng Mạnh.
Một chùm ánh mắt nhức mắt quả thực khiến người ta muốn lơ đi cũng khó.
Giang Việt Nhượt cười lạnh một tiếng, cầm lấy chai rượu sâm panh, khi xoay người lại trở thành thục nữ duyên dáng nở nụ cười xinh đẹp.
“Hà Dung? Tôi nói không sai chứ." Giang Việt Nhượt mỉm cười, nhìn người phụ nữ ngu xuẩn trước mặt.
Trong mắt người này tất cả đều là sự đố kỵ, sao có thể làm người ta yêu thích cho được?
“Cô là ai?" Hà Dung hết sức không vui, bởi vì trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, người phụ nữ trước mặt chính là tình địch của cô ta, nhìn thấy một người có gia thế, dung mạo và học thức đều hơn cô ta rất nhiều, bản thân sao có thể không đố kỵ.
Thậm chí khi nhìn người phụ nữ cao hơn cô ta đến bắt chuyện với Hoàng Mạnh, cô ta nháy mắt không dám đứng cạnh Giang Việt Nhượt, sợ rằng bản thân sẽ bị lu mờ, sao cô ta có thể không đố kỵ.
Từ lúc nào bên cạnh Hoàng Mạnh lại xuất hiện nhiều người nổi bật như vậy.
“Tôi là Giang Việt Nhượt, Hoàng Mạnh là học cùng trường với tôi, cô đừng hiểu lầm."
Cho dù nói đừng hiểu lầm, thế nhưng giọng nói và vẻ mặt và thái độ của Giang Việt Nhượt lại khiến người ta hiểu lầm.
Giang Việt Nhượt nhìn người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, bởi vì thái độ vừa rồi của Hoàng Mạnh mà có chút không vui với Giang Việt Nhượt, trong lòng có chút vui vẻ.
Người ngu xuẩn như vậy mới có thể lợi dụng.
Giang Việt Nhượt cúi người bên tai Hà Dung, khẽ nói:
“Những chuyện cô từng làm, Hoàng Mạnh biết được sẽ thế nào."
“Chuyện tôi từng làm?"
Trong lòng Hà Dung không khỏi có chút chột dạ.
Giang Việt Nhượt tiếp tục khẽ nói:
“Nhiều lần bắt cóc Hà Ngân không nói, phóng hỏa Dạ Khôi, còn có…"
Hà Dung nghe thấy những lời này liền kinh hãi, người phụ nữ đột nhiên từ đâu chui ra, sao có thể biết được.
“Còn có, cô bị người ta cưỡng hiếp, có điều những chuyện này đều không quan trọng."
Vẻ mặt của Giang Việt Nhượt càng thêm dịu dàng:
“Quan trọng nhất chính là My My, đúng không?"
Ánh mắt Hoàng Mạnh sắc nhọn nhìn về phía người giúp việc lúng túng đứng cạnh:
“Không biết dọn sao?"
Cô giúp việc có chút lớn gan khẽ nói:
“Cô chủ không cho."
Hoàng Mạnh nghe xong những lời này, chân mày không khỏi nhíu lại:
“Dưới đất đầy mảnh vỡ, cô chủ không cẩn thận giẫm vào thì phải làm sao."
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn nhóm người giúp việc.
Cô giúp việc lập tức hiểu ý:
“Còn không mau dọn, dọn dẹp sạch sẽ những thứ này đi."
Hoàng Mạnh lên tầng, vào từng phòng tìm hình bóng của Hà Ngân, cuối cùng tìm thấy một hình bóng đã uống say ở góc trước tủ rượu.
Không phải Hà Ngân còn có thể là ai.
Bụng ngón tay phải của cô có một vết xước, chắc hẳn là trong lúc đập đồ không cẩn thận đụng phải, Hà Ngân cũng mặc kệ, vết máu thuận theo thân thể của cô chảy tràn lan trên sàn nhà, cũng không nhiều, nhưng vẫn khiến Hoàng Mạnh đau lòng.
Lấy băng dán cá nhân bọc lại ngón tay của cô, lấy bình rượu đã uống cạn trong lòng cô, người trong lòng bất mãn kêu mấy tiếng, cọ cọ trong lòng anh, rồi lại ngủ.
Có phải chỉ có lúc này cô mới có thể cởi bỏ sự đề phòng, hai người mới có thể hòa bình sống chung.
Khóe miệng Hoàng Mạnh nhếch lên nụ cười khổ SỞ.
“Hoàng Mạnh, tôi hận anh." Người trong lòng đột nhiên phát ra tiếng, cho dù trong mơ cũng đang lẩm bẩm.
Đã hận đến mức này rồi, nằm mơ cũng hận, khiến cô đau khổ như vậy sao?
Nhưng cho dù như vậy, Hoàng Mạnh vẫn không muốn buông tay, đợi giải quyết xong chuyện của Phan Vân Lam, hiểu lầm giữa hai người họ sẽ được giải trừ, hai người có thể quay về khoảng thời gian yêu nhau hay không.
Hoàng Mạnh đặt Hà Ngân lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tình cảm sâu đậm cùng lưu luyến, nếu như lúc này Hà Ngân có thể tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận che chở cô của Hoàng Mạnh, trong lòng không biết sẽ có mùi vị gì.
Vốn dĩ muốn để cô gái nhỏ này cùng anh tham gia một buổi tụ họp, buổi tụ họp lần này sẽ có bạn thâm giao của nhà họ Hoàng, tham gia kỷ niệm ba mươi năm kết hôn của cặp vợ chồng, Hoàng Mạnh vốn muốn nói với cô ba mươi năm sau, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc ngọt ngào như vậy.
Nhưng cô gái nhỏ này lại uống say thành thế này.
Hoàng Mạnh cưng chiều lại không nhịn được mà cúi xuống hôn cô, sửa sang lại quần áo, chuẩn bị đi đến buổi tụ họp.
Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, cho nên quét dọn rất nhanh, Hoàng Mạnh liếc nhìn biệt thự đã khôi phục lại sự sạch sẽ ngăn nắp, căn dặn:
“Cô chủ uống say rồi, đi nấu canh giải rượu, làm mấy món thanh đạm, cô chủ dậy sẽ có đồ để lấp bụng, khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ về, khi tôi không ở nhà, chăm sóc cô chủ cho tốt."
Hoàng Mạnh chỉnh sửa lại quần áo, sai tài xế của mình lái xe đến nơi tụ họp.
Đây là tự họp cá nhân, ngày thường đều là những người cùng hợp tác, kiểu tụ họp này cũng là phương thức gắn kết tình cảm tốt nhất, mặc dù không có Hà Ngân ở cùng, Hoàng Mạnh cũng không muốn tới, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho người ta, đến đây một chút rồi rời đi cũng được.
Hoàng Mạnh nghĩ như vậy.
“Sếp Hoàng, đừng ngồi yên một chỗ như vậy."
Nhìn thấy Hoàng Mạnh tuổi trẻ tài cao nhất thành phố Nhiễu, không tránh được luôn có người bắt chuyện.
Hoàng Mạnh mỉm cười đáp lại, trong lòng lại đang nghĩ đến người đang ở nhà.
Sau khi Hoàng Mạnh đến được hai ba phút, buổi tiệc bắt đầu, Hoàng Mạnh đang định bước lên chúc phúc rồi rời đi trước, người phụ nữ không biết điều kia lại chặn đường anh.
“Sếp Hoàng, ngưỡng mộ đã lâu."
Mặc dù người phụ nữ trước mặt vô cùng xinh đẹp, cả người thoạt nhìn tôn quý không thể xâm phạm, cử chỉ đều rất tao nhã, nhưng Hoàng Mạnh lại không có kiên nhẫn.
“Cô Giang quá khen."
Hoàng Mạnh vẫn rất lịch sự mỉm cười, hôn nhẹ lên bàn tay của cô gái đó.
“Anh Hoàng, anh còn khách khí với tôi làm gì."
Giang Việt Nhượt dường như không nhìn thấy được vẻ mặt không vui của Hoàng Mạnh, tiếp tục mỉm cười nói.
Hoàng Mạnh nghe thấy một tiếng bạn học cũ, nhưng lại không hề có hứng thú nhớ lại chuyện xưa.
“Sếp Hoàng, anh quen cô Giang sao?"
Có người tham gia vào cuộc đối thoại của họ.
Hoàng Mạnh vừa nhìn, chính là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, Lâm Thanh Hùng và vợ của ông ta.
“Đúng vậy, tôi học cùng trường đại học với anh Hoàng bên Mỹ, nhưng anh ấy hơn tôi hai khóa, khi đó anh ấy là nhân vật quan trọng của trường chúng tôi."
Giang Việt Nhượt nở nụ cười tinh nghịch.
“Quá khen, khi đó cô Giang cũng là nữ thần trong mộng của các bạn nam trong trường."
Hoàng Mạnh có qua có lại tâng bốc cô ta, chỉ cảm thấy vô vị.
“Vẫn chưa chúc mừng giám đốc Lam cùng bà xã của anh, hai người tình cảm vợ chồng sâu đậm, quả thực khiến người ta hâm mộ."
Hoàng Mạnh lịch sử cười, trong thương trường chìm nổi mấy năm nay, đã sớm luyện được vui vẻ giận dữ không lộ ra mặt, cho dù trong lòng anh nóng ruột muốn về, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.
“Tên nhóc cậu cũng rất đào hoa, đây không phải là có sẵn rồi sao?"
Nói xong còn ý xấu nhìn về phía Giang Việt Nhượt.
“Chú, chú đừng trều cháu." Giang Việt Nhượt cúi đầu, ngượng ngùng nói.
Hai bên lấy lòng tâng bốc nhau một hồi, Hoàng Mạnh mới có thể thoát thân.
“Cô Giang, tôi có việc gấp, tôi rời đi trước."
Giang Việt Nhượt vô cùng hiểu ý không ngăn cản, rất hiểu chuyện nói tạm biệt.
Nhìn thấy người mình vẫn luôn nhớ nhung, vì sao có thể dễ dàng để anh rời đi được, đương nhiên phải giải quyết đám hoa đào bên cạnh Hoàng Mạnh.
Một chùm ánh mắt nhức mắt quả thực khiến người ta muốn lơ đi cũng khó.
Giang Việt Nhượt cười lạnh một tiếng, cầm lấy chai rượu sâm panh, khi xoay người lại trở thành thục nữ duyên dáng nở nụ cười xinh đẹp.
“Hà Dung? Tôi nói không sai chứ." Giang Việt Nhượt mỉm cười, nhìn người phụ nữ ngu xuẩn trước mặt.
Trong mắt người này tất cả đều là sự đố kỵ, sao có thể làm người ta yêu thích cho được?
“Cô là ai?" Hà Dung hết sức không vui, bởi vì trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, người phụ nữ trước mặt chính là tình địch của cô ta, nhìn thấy một người có gia thế, dung mạo và học thức đều hơn cô ta rất nhiều, bản thân sao có thể không đố kỵ.
Thậm chí khi nhìn người phụ nữ cao hơn cô ta đến bắt chuyện với Hoàng Mạnh, cô ta nháy mắt không dám đứng cạnh Giang Việt Nhượt, sợ rằng bản thân sẽ bị lu mờ, sao cô ta có thể không đố kỵ.
Từ lúc nào bên cạnh Hoàng Mạnh lại xuất hiện nhiều người nổi bật như vậy.
“Tôi là Giang Việt Nhượt, Hoàng Mạnh là học cùng trường với tôi, cô đừng hiểu lầm."
Cho dù nói đừng hiểu lầm, thế nhưng giọng nói và vẻ mặt và thái độ của Giang Việt Nhượt lại khiến người ta hiểu lầm.
Giang Việt Nhượt nhìn người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, bởi vì thái độ vừa rồi của Hoàng Mạnh mà có chút không vui với Giang Việt Nhượt, trong lòng có chút vui vẻ.
Người ngu xuẩn như vậy mới có thể lợi dụng.
Giang Việt Nhượt cúi người bên tai Hà Dung, khẽ nói:
“Những chuyện cô từng làm, Hoàng Mạnh biết được sẽ thế nào."
“Chuyện tôi từng làm?"
Trong lòng Hà Dung không khỏi có chút chột dạ.
Giang Việt Nhượt tiếp tục khẽ nói:
“Nhiều lần bắt cóc Hà Ngân không nói, phóng hỏa Dạ Khôi, còn có…"
Hà Dung nghe thấy những lời này liền kinh hãi, người phụ nữ đột nhiên từ đâu chui ra, sao có thể biết được.
“Còn có, cô bị người ta cưỡng hiếp, có điều những chuyện này đều không quan trọng."
Vẻ mặt của Giang Việt Nhượt càng thêm dịu dàng:
“Quan trọng nhất chính là My My, đúng không?"
Tác giả :
Vô Danh