Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Chương 616

Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 616

“Phim rất hay, nhưng diễn lại trên người mình, thì không có hay cho lắm."

Thật ra lúc bắt đầu, đã liên lụy ra ngoài rồi.

“Bùi Nhiễm Nhiễm, không lẽ cô chưa từng nghĩ qua, thật ra chuyện này tôi là chủ mưu sao? Diệp Mộ Yên là tôi sắp xếp, An An cũng là tôi sắp xếp, mục đích thì……" Anh cười cười, “Rất đơn giản, muốn để hai người ly hôn thôi."

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe lời của anh, trong lòng thắt lại, thần sắc trên khuôn mặt khựng lại, “Sau đó thì sao? Để chúng tôi ly hôn có ích gì với anh? Nếu như Diệp Mộ Yên là do anh sắp xếp thật, vậy tôi chỉ có thể nói Tề tổng anh diễn kịch khá hay đấy!"

Cô không phải chưa từng nghi ngờ qua Tề Viễn Dương, nhưng với tính cách của Tề Viễn Dương, anh căn bản không thể nào làm chuyện đó được, anh mà làm thì nhất định phải quang minh chính đại.

Mới không cần âm mưu lâu như thế làm những chuyện vô bổ này.

“Tôi chẳng phải là có chút thích cô sao, sao thế? Lý do này không đủ sao? Cho dù tôi có hứng thú với phụ nữ đã kết hôn, nhưng tôi không có hứng thú làm người thứ ba, hai người không ly hôn, tôi làm sao có cơ hội? Bùi Nhiễm Nhiễm, cô đúng là không hiểu tôi chút nào." Tề Viễn Dương nghiêng đầu nhìn vào cảnh sắc dần dần lướt qua bên cửa sổ.

Hình như ngay cả bản thân cũng bắt đầu không hiểu bản thân rồi.

“Tôi tại sao phải hiểu anh nhỉ? Tôi đâu phải là hồng nhan tri kỉ của anh, việc hiểu anh vẫn là để dành cho hồng nhan tri kỉ của anh đi! Trong lòng anh cũng không phải thích tôi, chúng ta là bạn bè, anh nói qua, chuyện của Diệp Mộ Yên tôi tin không phải anh làm, chuyện này chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý, anh chỉ xem náo nhiệt là được rồi, đừng có tham gia vào." Bùi Nhiễm Nhiễm bình tĩnh nói, “Không có chuyện gì khác tôi cúp máy trước, Tề tổng, chúc anh hạnh phúc."

Tề Viễn Dương nghe được tiếng “tút tút" từ bên trong di động truyền đến, mép miệng lạnh lùng khẽ nhếch.

“Hô hô……chúc tôi hạnh phúc." Anh không hề cảm thấy hạnh phúc chút nào, không biết hạnh phúc là gì.

Ngày xưa tưởng rằng có tiền là có hạnh phúc, nhưng bây giờ tiền nhiều đến mấy đời không xài hết, anh hình như cũng không vui cho lắm.

Bây giờ……

Anh cảm thấy bản thân có lẽ không hiểu được định nghĩa của hạnh phúc thật, có lẽ là bản thân chưa từng có được hạnh phúc, căn bản không lý giải được mùi vị của hạnh phúc.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, như không có mục đích vậy.

Cũng giống như anh, không biết bản thân ở lại đây làm gì, cuộc đời vô vị như thế, không mấy dễ dàng gặp được một người phụ nữ thú vị, nhưng lại là của người khác.

Ngày đầu tiên đi làm mặt đẹp như hoa, ngày thứ hai đi làm thì mặt xấu như ma, ngay cả giọng nói thanh lệ cũng trở nên khàn đặc, người phụ nữ như thế làm sao có thể vô vị được!

Sự thật chứng minh cô đích thực là một phụ nữ thú vị, chí ít là một người phụ nữ có thể thu hút được ánh nhìn của anh.

……

Văn phòng tổng tài Cảnh thị.

Ánh mắt Cảnh Thần Hạo cứ nhìn vào màn hình vi tính trước mặt, tin tức trên đó có chút nực cười, vừa nãy nhận được cuộc gọi của Nhiễm Nhiễm, Tề Viễn Dương đơn huần là đang phá đám, gây thêm phiền phức cho họ.

Đoán chắc điện thoại của mẹ bây giờ đã gọi đến bên Diệp Mộ Yên rồi, bỏ đi, không muốn quan tâm họ.

Cửa văn phòng bị mở ra, Cảnh Thần Hạo nhìn vào người đi vào, lập tức đứng dậy, “Giáo sư Châu, mời ngồi."

“Cảnh tổng khách khí quá." Cụ già được xưng hô là giáo sư Châu ngồi lên sofa.

“Vốn dĩ nên đích thân đi ghé thăm ông, nhưng công việc gần đây rất bận, không dành thời gian ra được, để giáo sư đích thân đến một lần." Cảnh Thần Hạo ngồi xuống đối diện ông, tôn kính nhìn vào lão giáo sư trước mặt.

Thư kí bước vào rót hai cốc trà nóng, liền ra ngoài.

Trong văn phòng rộng rãi, chỉ còn lại hai người họ.

“Cảnh tổng, liên quan đến chuyện lần trước mà cậu nói với tôi, tôi về nhà suy nghĩ kĩ lại, nếu An An và cậu hoàn toàn không có quan hệ gen di truyền, mặt đứa bé đó có chút giống cậu có thể là ba ruột thực sự của nó cũng giống cậu, hoặc là trong gen di truyền đã sử dụng……" Giáo sư Châu muốn nói lại thôi, hi vọng không phải là cố ý làm ra, như thế nói sao thì không tốt với đứa bé cho lắm.

“Tôi là con một, ba tôi cũng vậy, theo lý lẽ ba của nó không phải là người Cảnh gia." Cảnh Thần Hạo vẫn lạnh mặt như cũ.

Thật ra anh vẫn luôn cảm thấy An An không phải là con của anh, xét nghiệm tóc và máu đều có thể làm giả, thật ra cách đơn giản nhất chính là đi xét nghiệm thêm một lần.

Nhưng cho dù kết quả xét nghiệm ra không phải là con của anh, anh cũng muốn biết tại sao đứa bé đó có chút giống anh, không giải quyết những thắc mắc này, vẫn là không có cách nào yên tâm được.

“Thật ra tôi hôm nay đến là muốn nói đến vấn đề này, thế giới này rất lớn, cho dù người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ cũng có thể giống mặt nhau, nếu An An đích thực không phải con của cậu, nó rất có thể là con của một người giống với cậu, hơn nữa còn là người nước ngoài." Lão giáo sư kiên nhẫn giải thích.

“Cảnh tổng, thời đại bây giờ rất khoan dung với phái nữ, khoan dung đến bọn họ có thể không cần kết hôn, cho dù không có bạn trai, cũng có thể dưỡng dục đời sau của mình, đó chính là kho tinh trùng, hơn nữa nước ngoài chú trọng hơn trong nước rất nhiều, người quyên góp không chỉ là người đi làm thông thường, thậm chí là có rất nhiều phái nam có học lực, IQ rất cao, chí ít có sở trường nào đó, nếu nhất quyết muốn điều tra sự thật rõ ràng, cá nhân tôi cảm thấy có thể điều tra theo hướng này."

“Khả năng cô Diệp thụ tinh trong ống nghiệm rất cao, tìm được người đàn ông vẻ ngoài và lông mày giống với Cảnh tổng là được, huống chi An An bây giờ vẫn còn nhỏ, lông mày nhìn vào có chút giống, dần dần lớn lên rồi, có thể càng giống hơn, lại có thể trở nên không giống nữa." Giáo sư Châu cầm cốc trà nóng trước mặt, “Cảnh tổng, tôi kiến nghị vẫn làm lại một lần giám định cha con, rồi quyết định, phần trên đều là cá nhân tôi tự suy đoán thôi."

“Giáo sư Châu nói đúng, có kết quả sẽ lập tức báo ông." Cho dù là làm lại giám định cha con, cũng không thể để Diệp Mộ Yên biết được.

Hai người ở trong văn phòng lại trò chuyện thêm một lát, Cảnh Thần Hạo mới đứng dậy tiễn giáo sư Châu đi.

Trợ lý lập tức liền đi theo anh vào văn phòng.

Cảnh Thần Hạo đứng trước cửa sổ lớn trước mặt, ánh mắt nhìn vào kiến trúc cao to trước mặt, giọng điệu bình tĩnh nói, “Đi lấy tóc của An An, không được để Diệp Mộ Yên biết."

“Vâng."

Nghe tiếng bước chân của trợ lý xa dần đi, cửa văn phòng lại bị đóng lại, anh vẫn là đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tính kế anh, thì phải trả giá đắt.

……

Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở nhà rất chán nản, liền dẫn theo Dương Dương Noãn Noãn đến nhà Lâm Tri Hiểu đi thăm họ.

Lúc bọn họ vào nhà, Tiểu Mật Nguyệt đang khóc rất đau lòng, Thích Thịnh Thiên ôm vào lòng dỗ sao cũng khóc, đưa cho Lâm Tri Hiểu bế cũng khóc.

“Có phải đói rồi không?" Bùi Nhiễm Nhiễm nắm tay Noãn Noãn đi vào.

“Nhiễm Nhiễm, không phải đói, nó vừa mới ăn rồi, ăn rồi liền bắt đầu khóc." Lâm Tri Hiểu chỉ nhìn một mắt vào họ, liền cúi đầu tiếp tục đỗ Tiểu Mật Nguyệt trong lòng.

“Tiểu Mật Nguyệt, đừng nhõng nhẽo nữa, mẹ nuôi đến thăm con nè, còn có anh trai chị gái, con khóc là không ngoan rồi, mất mặt lắm!" Lâm Tri Hiểu cúi đầu dỗ đứa bé, nhưng vẫn là khóc lóc ầm ĩ.

Tiếng khóc oa oa oa vang to trong phòng ngủ.

Dương Dương Noãn Noãn đều đứng bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, im lặng nhìn vào Tiểu Mật Nguyệt khóc đến không biết trời chăng mây đất, Tiểu Mật Nguyệt khóc đau thương quá!

Tụi nhỏ gần như đồng thời nhìn vào bụng nhỏ bằng phẳng của Bùi Nhiễm Nhiễm, Noãn Noãn không nhịn được mở miệng nói trước, “Mẹ ơi, sau này nhà mình cũng sẽ như thế phải không?"
Tác giả : Bạc Nhất Tâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại