Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Chương 610
Ưng Thường Nguyệt nhìn thấy bóng dáng rời đi một cách dứt khoát, làm cô cũng muốn cáo biệt luôn, nhưng cuối cùng vẫn nán lại.
Cáo biệt rồi sao chứ, cái kết quả đạt được thì cũng là cái quay lưng rời xa nhau thôi.
Người không đồng ý đi ăn với nhau, hừ!
Một người đàn ông lạnh lùng cao ráo quyến rũ, cô sẽ không bỏ cuộc đâu, sẽ có một ngày chiếm được anh ta.
Ưng Thường Nguyệt cũng đi ra ngoài, nếu không được thì cô có cần đi uống rượu chuốt say không nhỉ?
Nhưng mà cô sợ sau khi say xỉn, Đường Sóc sẽ không thừa nhận, phải chăng cô cần có một đứa con?
Thôi không cần, tuy rằng cô ta muốn ở với anh, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có con ngay bây giờ.
Gần đây cũng hơi rảnh, hay là đi tìm người khác liên lạc tình cảm xem sao, không tin sau này không ai giúp cô!
......
Bùi Nhiễm Nhiễm về nhà, đúng lúc muốn lên mạng xem tin tức, thì có một cánh tay giật mất ipad trên tay cô.
"Có cần thiết không? Tri Hiểu mang thai hơn chín tháng mà còn được chơi điện thoại, trong khi em chỉ mới có một tháng, anh muốn em chỉ xem sách suốt chín tháng à?" nếu vậy sau này con được sinh ra sẽ giống như con mọt sách đấy.
Đừng nói là con, ngay cả cô cũng không xong!
"Không phải, để anh xem trước cái đã." Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh ghế sofa, ngón tay đang trượt kéo màn hình.
Khi anh nhìn thấy ba chữ Diệp Mộ Yên trên đó, cả người bị căng thẳng, vì tiếp theo đó sẽ là tên anh ta.
Nhấn vô thì thấy rất nhiều hình ảnh, Diệp Mộ Yên đã nói một câu liệt phía trên cùng.
[Thần Hạo, anh rất tốt, bất kể xảy ra chuyện gì, em và An An đều ủng hộ anh]
Bọn họ tự lúc nào đã thân đến mức độ gọi bằng tên thế này, lại còn ủng hộ anh ta nữa ư?
Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng đứng dậy, giật cái ipad từ trên tay anh ta, cô ngồi xuống ghế, Cảnh Thần Hạo cũng ngồi xuống theo cô.
"Bịa đặt." Cảnh Thần Hạo thản nhiên nói.
"Thần Hạo, anh rất tốt, bất kể chuyện gì, em và An An cũng sẽ ủng hộ anh......" Bùi Nhiễm Nhiễm đọc dòng chữ hiện trên trang mạng, nghiên đầu nhìn vẻ mặt đẹp trai của Cảnh Thần Hạo, "em cảm thấy hai người thật xứng với nhau đấy!"
"Nói xàm, chúng ta mới là một đôi." Cảnh Thần Hạo ôm lấy cái eo nhỏ của cô ta, "Nhiễm Nhiễm, hay là cho cô ta rời khỏi đây, có được không?"
"Không có liên quan gì với em cả, sao anh lại hỏi em thế? Nếu như cô ấy thật sự đã mang An An rời khỏi nơi này, đến lúc đó người chịu ảnh hưởng là ai? Một người nổi tiếng bỗng nhiên bỏ đi, vả lại cô ta vẫn còn đang đóng phim, nhất định sẽ nói anh ỷ thế hiếp người đuổi cô ta đi, tuy rằng sự thật là như thế."
Cảnh Thần Hạo âm thầm nghe lời cô ta, tay bên phải ôm cô càng chặt hơn.
"Vả lại, mẹ cũng rất yêu quý An An, anh mà đuổi bé đi, sợ mẹ sẽ giận vì sau này không gặp được cháu."
Cảnh Thần Hạo áp mặt gần người cô, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đừng suy nghĩ đến hai mẹ con họ nữa, chỉ muốn suy nghĩ đến em, mẹ và An An chỉ gặp nhau vài lần, làm sao mà có cảm tình với nhau được, chúng ta mặc kệ những người không liên quan đi!"
"Nhưng mà em cảm thấy, muốn cô ta rời khỏi không phải là vấn đề cần giải quyết, cô ta đã bắt đầu bộc lộ dần dã tâm và chân ngựa ra rồi." Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn lời văn trên màn hình.
Nếu như thật sự Diệp Mộ Yên không nghĩ gì hết, không muốn nghĩ tới Cảnh Thần Hạo và không muốn có mối quan hệ gì với Cảnh gia, căn bản là không thể nào ở trước mặt công chúng nói những lời đó được.
Đây là sự khiêu khích.
"Là một điềm báo." Cảnh Thần Hạo nhìn vào màn hình, nhưng cũng chỉ xem sơ qua, bèn quay sang nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm.
Vợ của mình, có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
"Vậy anh cũng phải lâu lâu để ý lấy cô ta chứ?"
"Không." Tay trái của Cảnh Thần Hạo giật lấy cái ipad trên tay cô, "vợ yêu, sự đẹp đẽ của anh cũng chỉ dành cho em thôi."
"Em không nói anh dùng mỹ nam kế, hóa ra trong lòng anh muốn dùng đến mỹ nam kế à, được thôi, xem như em nhìn lầm anh vậy." Bùi Nhiễm Nhiễm giang tay về phía anh ta, "em vẫn chưa xem xong tin tức, mà anh đã giành đồ của bà bầu rồi à?"
"Vợ à, bà bầu nên xem ít lại, rất hại mắt, và có phúc xạ đấy." Cảnh Thần Hạo không thể không đem ipad đưa cho cô ta.
"Anh đi nghĩ nên sử dụng mỹ nhân kế của anh đi? Đừng hiến thân lên giường với cô ta là được, nếu không......" trên mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm nở nụ cười, "anh biết xảy ra chuyện gì chứ."
"Không, anh không sử dụng mỹ nhân kế, cũng không hiến thân lên giường cô ta, chỉ muốn hiến thân cho em thôi." Anh ta thân mật đưa mặt gần sát gò má của cô, bỗng nhiên nhiên bế cô ngồi lên hai đùi của anh.
Bỗng nhiên thay đổi tư thế, Bùi Nhiễm Nhiễm nhăn nhó, nhưng rất nhanh bị thu hút bởi những thông tin trên mạng.
"Ưng Thường Nguyệt thật sự to gan......" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn lên tiêu đề to lớn phía trên, bèn không kiềm chế được cảm xúc.
[Ưng Thường Nguyệt: Tôi chưa từng có cuộc sống x.]
Cảnh Thần Hạo chỉ lườm mắt nhìn, vợ nói chuyện thì anh không thể không phát biểu ý kiến, không thể làm lơ, nên anh mới thản nhiên "ừm" cho qua.
Bùi Nhiễm Nhiễm tiếp tục trượt xuống chuyển sang trang khác, hai tay của Cảnh Thần Hạo choàng qua eo của cô ta, không ngừng nhúc nhích.
Chiếc điện thoại để trong túi xách vang lên, cô ta nhìn cái túi xách màu đen, "điện thoại."
"Để anh lấy." Cảnh Thần Hạo buông cô ra.
Cảnh Thần Hạo dựa vào ghế sofa, tiếp tục xem tin tức, bỗng điện thoại được đem gần bên tai cô.
"Ưng Thường Nguyệt." Cảnh Thần Hạo nhắc nhở cô.
"Nhiễm Nhiễm......" Ưng Thần Nguyệt ở phía bên kia điện thoại thân mật gọi tên cô, "hôm nay cô có rảnh không? Ra đây ngồi hóng với tôi không? Trong lòng có tí buồn, có nhiều chuyện muốn kể, nhưng không ai thích hợp để tìm gặp, suy đi nghĩ lại hai chúng ta đã lâu không gặp mặt, cô đừng từ chối tôi chứ......"
"Tôi không nỡ từ chối cô, nhưng bây giờ cô đang nóng giận, gần đây tôi cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt công chúng, cô có chắc chúng ta cùng ra ngoài chứ?" Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ đến tin tức vừa tung ra của Ưng Thường Nguyệt, cảm thấy kỳ lạ.
Cảnh Thần Hạo càng lo lắng, vừa mới nghe vợ mình mở miệng nói muốn đi ra ngoài, anh ta bồn chồn.
Không muốn Nhiễm Nhiễm ra ngoài, không muốn Nhiễm Nhiễm rời xa anh ta.
"Hình như vậy, tôi vừa mới bước ra ngoài là vẫn luôn tránh, Nhiễm Nhiễm nhà cô ở đâu? Tôi đến tìm cô!" lúc này Ưng Thường Nguyệt đã ở trên xe, hôm nay cũng không có việc gì, lái xe chạy lòng vòng.
"Được, Ở Tố Viên, nhà chồng tôi." Bùi Nhiễm Nhiễm làm lơ người đàn ông bên cạnh mình đang có chút giận dỗi, cười nói ra địa chỉ.
"Vậy đợi tôi nhé." Ưng Thường Nguyệt tắt máy.
"Vợ ơi, em không sợ có cả đám phóng viên bám theo khi cô ta vừa đến nơi à?" Cảnh Thần Hạo nhìn vẻ mặt đang cười hớn hở của cô ta, không vui mà lên tiếng.
"Lúc nãy anh không nhắc em, em cũng quên luôn điều này, hay là để em gọi kêu cô ta đừng tới nữa." Bùi Nhiễm Nhiễm cầm điện thoại lên nửa đùa nửa thật nói.
"Không cần, cho dù phóng viên có đến, cũng không sao." Phóng viên không được phép vào trong nhà.
"Chồng em là tốt nhất, anh đi bận đi! Em ngồi đợi cô ta, đến lúc đó tụi em có nói chuyện với nhau thì anh cũng sẽ ngại!" Bùi Nhiễm Nhiễm đặt đồ trên tay xuống, đẩy tay anh ra.
Cảnh Thần Hạo nhìn vẻ mặt hối hả của cô ta, càng không muốn bỏ đi.
"Vợ ơi, cô ta đến anh mới đi cũng được mà, ở chơi với em tí nhé!"
Cáo biệt rồi sao chứ, cái kết quả đạt được thì cũng là cái quay lưng rời xa nhau thôi.
Người không đồng ý đi ăn với nhau, hừ!
Một người đàn ông lạnh lùng cao ráo quyến rũ, cô sẽ không bỏ cuộc đâu, sẽ có một ngày chiếm được anh ta.
Ưng Thường Nguyệt cũng đi ra ngoài, nếu không được thì cô có cần đi uống rượu chuốt say không nhỉ?
Nhưng mà cô sợ sau khi say xỉn, Đường Sóc sẽ không thừa nhận, phải chăng cô cần có một đứa con?
Thôi không cần, tuy rằng cô ta muốn ở với anh, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có con ngay bây giờ.
Gần đây cũng hơi rảnh, hay là đi tìm người khác liên lạc tình cảm xem sao, không tin sau này không ai giúp cô!
......
Bùi Nhiễm Nhiễm về nhà, đúng lúc muốn lên mạng xem tin tức, thì có một cánh tay giật mất ipad trên tay cô.
"Có cần thiết không? Tri Hiểu mang thai hơn chín tháng mà còn được chơi điện thoại, trong khi em chỉ mới có một tháng, anh muốn em chỉ xem sách suốt chín tháng à?" nếu vậy sau này con được sinh ra sẽ giống như con mọt sách đấy.
Đừng nói là con, ngay cả cô cũng không xong!
"Không phải, để anh xem trước cái đã." Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh ghế sofa, ngón tay đang trượt kéo màn hình.
Khi anh nhìn thấy ba chữ Diệp Mộ Yên trên đó, cả người bị căng thẳng, vì tiếp theo đó sẽ là tên anh ta.
Nhấn vô thì thấy rất nhiều hình ảnh, Diệp Mộ Yên đã nói một câu liệt phía trên cùng.
[Thần Hạo, anh rất tốt, bất kể xảy ra chuyện gì, em và An An đều ủng hộ anh]
Bọn họ tự lúc nào đã thân đến mức độ gọi bằng tên thế này, lại còn ủng hộ anh ta nữa ư?
Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng đứng dậy, giật cái ipad từ trên tay anh ta, cô ngồi xuống ghế, Cảnh Thần Hạo cũng ngồi xuống theo cô.
"Bịa đặt." Cảnh Thần Hạo thản nhiên nói.
"Thần Hạo, anh rất tốt, bất kể chuyện gì, em và An An cũng sẽ ủng hộ anh......" Bùi Nhiễm Nhiễm đọc dòng chữ hiện trên trang mạng, nghiên đầu nhìn vẻ mặt đẹp trai của Cảnh Thần Hạo, "em cảm thấy hai người thật xứng với nhau đấy!"
"Nói xàm, chúng ta mới là một đôi." Cảnh Thần Hạo ôm lấy cái eo nhỏ của cô ta, "Nhiễm Nhiễm, hay là cho cô ta rời khỏi đây, có được không?"
"Không có liên quan gì với em cả, sao anh lại hỏi em thế? Nếu như cô ấy thật sự đã mang An An rời khỏi nơi này, đến lúc đó người chịu ảnh hưởng là ai? Một người nổi tiếng bỗng nhiên bỏ đi, vả lại cô ta vẫn còn đang đóng phim, nhất định sẽ nói anh ỷ thế hiếp người đuổi cô ta đi, tuy rằng sự thật là như thế."
Cảnh Thần Hạo âm thầm nghe lời cô ta, tay bên phải ôm cô càng chặt hơn.
"Vả lại, mẹ cũng rất yêu quý An An, anh mà đuổi bé đi, sợ mẹ sẽ giận vì sau này không gặp được cháu."
Cảnh Thần Hạo áp mặt gần người cô, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đừng suy nghĩ đến hai mẹ con họ nữa, chỉ muốn suy nghĩ đến em, mẹ và An An chỉ gặp nhau vài lần, làm sao mà có cảm tình với nhau được, chúng ta mặc kệ những người không liên quan đi!"
"Nhưng mà em cảm thấy, muốn cô ta rời khỏi không phải là vấn đề cần giải quyết, cô ta đã bắt đầu bộc lộ dần dã tâm và chân ngựa ra rồi." Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn lời văn trên màn hình.
Nếu như thật sự Diệp Mộ Yên không nghĩ gì hết, không muốn nghĩ tới Cảnh Thần Hạo và không muốn có mối quan hệ gì với Cảnh gia, căn bản là không thể nào ở trước mặt công chúng nói những lời đó được.
Đây là sự khiêu khích.
"Là một điềm báo." Cảnh Thần Hạo nhìn vào màn hình, nhưng cũng chỉ xem sơ qua, bèn quay sang nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm.
Vợ của mình, có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
"Vậy anh cũng phải lâu lâu để ý lấy cô ta chứ?"
"Không." Tay trái của Cảnh Thần Hạo giật lấy cái ipad trên tay cô, "vợ yêu, sự đẹp đẽ của anh cũng chỉ dành cho em thôi."
"Em không nói anh dùng mỹ nam kế, hóa ra trong lòng anh muốn dùng đến mỹ nam kế à, được thôi, xem như em nhìn lầm anh vậy." Bùi Nhiễm Nhiễm giang tay về phía anh ta, "em vẫn chưa xem xong tin tức, mà anh đã giành đồ của bà bầu rồi à?"
"Vợ à, bà bầu nên xem ít lại, rất hại mắt, và có phúc xạ đấy." Cảnh Thần Hạo không thể không đem ipad đưa cho cô ta.
"Anh đi nghĩ nên sử dụng mỹ nhân kế của anh đi? Đừng hiến thân lên giường với cô ta là được, nếu không......" trên mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm nở nụ cười, "anh biết xảy ra chuyện gì chứ."
"Không, anh không sử dụng mỹ nhân kế, cũng không hiến thân lên giường cô ta, chỉ muốn hiến thân cho em thôi." Anh ta thân mật đưa mặt gần sát gò má của cô, bỗng nhiên nhiên bế cô ngồi lên hai đùi của anh.
Bỗng nhiên thay đổi tư thế, Bùi Nhiễm Nhiễm nhăn nhó, nhưng rất nhanh bị thu hút bởi những thông tin trên mạng.
"Ưng Thường Nguyệt thật sự to gan......" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn lên tiêu đề to lớn phía trên, bèn không kiềm chế được cảm xúc.
[Ưng Thường Nguyệt: Tôi chưa từng có cuộc sống x.]
Cảnh Thần Hạo chỉ lườm mắt nhìn, vợ nói chuyện thì anh không thể không phát biểu ý kiến, không thể làm lơ, nên anh mới thản nhiên "ừm" cho qua.
Bùi Nhiễm Nhiễm tiếp tục trượt xuống chuyển sang trang khác, hai tay của Cảnh Thần Hạo choàng qua eo của cô ta, không ngừng nhúc nhích.
Chiếc điện thoại để trong túi xách vang lên, cô ta nhìn cái túi xách màu đen, "điện thoại."
"Để anh lấy." Cảnh Thần Hạo buông cô ra.
Cảnh Thần Hạo dựa vào ghế sofa, tiếp tục xem tin tức, bỗng điện thoại được đem gần bên tai cô.
"Ưng Thường Nguyệt." Cảnh Thần Hạo nhắc nhở cô.
"Nhiễm Nhiễm......" Ưng Thần Nguyệt ở phía bên kia điện thoại thân mật gọi tên cô, "hôm nay cô có rảnh không? Ra đây ngồi hóng với tôi không? Trong lòng có tí buồn, có nhiều chuyện muốn kể, nhưng không ai thích hợp để tìm gặp, suy đi nghĩ lại hai chúng ta đã lâu không gặp mặt, cô đừng từ chối tôi chứ......"
"Tôi không nỡ từ chối cô, nhưng bây giờ cô đang nóng giận, gần đây tôi cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt công chúng, cô có chắc chúng ta cùng ra ngoài chứ?" Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ đến tin tức vừa tung ra của Ưng Thường Nguyệt, cảm thấy kỳ lạ.
Cảnh Thần Hạo càng lo lắng, vừa mới nghe vợ mình mở miệng nói muốn đi ra ngoài, anh ta bồn chồn.
Không muốn Nhiễm Nhiễm ra ngoài, không muốn Nhiễm Nhiễm rời xa anh ta.
"Hình như vậy, tôi vừa mới bước ra ngoài là vẫn luôn tránh, Nhiễm Nhiễm nhà cô ở đâu? Tôi đến tìm cô!" lúc này Ưng Thường Nguyệt đã ở trên xe, hôm nay cũng không có việc gì, lái xe chạy lòng vòng.
"Được, Ở Tố Viên, nhà chồng tôi." Bùi Nhiễm Nhiễm làm lơ người đàn ông bên cạnh mình đang có chút giận dỗi, cười nói ra địa chỉ.
"Vậy đợi tôi nhé." Ưng Thường Nguyệt tắt máy.
"Vợ ơi, em không sợ có cả đám phóng viên bám theo khi cô ta vừa đến nơi à?" Cảnh Thần Hạo nhìn vẻ mặt đang cười hớn hở của cô ta, không vui mà lên tiếng.
"Lúc nãy anh không nhắc em, em cũng quên luôn điều này, hay là để em gọi kêu cô ta đừng tới nữa." Bùi Nhiễm Nhiễm cầm điện thoại lên nửa đùa nửa thật nói.
"Không cần, cho dù phóng viên có đến, cũng không sao." Phóng viên không được phép vào trong nhà.
"Chồng em là tốt nhất, anh đi bận đi! Em ngồi đợi cô ta, đến lúc đó tụi em có nói chuyện với nhau thì anh cũng sẽ ngại!" Bùi Nhiễm Nhiễm đặt đồ trên tay xuống, đẩy tay anh ra.
Cảnh Thần Hạo nhìn vẻ mặt hối hả của cô ta, càng không muốn bỏ đi.
"Vợ ơi, cô ta đến anh mới đi cũng được mà, ở chơi với em tí nhé!"
Tác giả :
Bạc Nhất Tâm