Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Chương 154
Cô cảm thấy người bên cạnh trên người truyền đến một luồng không khí lạnh, cô bĩu bĩu môi, không hề để tâm.
Cô lúc đến đây liền mơ hồ cảm giác được không thể đúng giờ đi rước tụi nhỏ rồi, bất đắc dĩ đã nhắn tin cho Đường Sóc, không ngờ rằng anh lại đồng ý nhanh gọn như vậy.
May mà làm như thế rồi, nếu không Cảnh Thần Hạo nhất định sẽ phát hiện ra Dương Dương.
Anh tuyệt đối là cố ý đấy.
“Tan ca!" Cảnh Thần Hạo ngoảnh người đi về phía bên ngoài, đôi tay cúi xuống tự nhiên bất giác nắm chặt lại.
Nửa tiếng sau, Bùi Nhiễm Nhiễm tẩy trang, đeo kính mát và mũ lưỡi trai, xuất hiện trước cổng lớn của công ty truyền thông Đường thị.
Đường Sóc tại sao lại dẫn hai bảo bối đến công ty rồi, nghe nói Lucy là nghệ sĩ dưới công ty Đường thị, hi vộng đừng gặp phải cô ta.
Vẻ mặt niềm nở đi đến quầy lễ tân, “Chào cô, tôi họ Bùi, tôi tìm Đường tổng."
“Cô Bùi, mời theo tôi vào." Một trong các lễ tân đưa tay làm một động tác mời.
Thang máy đi đến tầng 5 thì dừng lại, cô có chút điềm báo không lành mơ hồ, không ở phòng làm việc của Đường Sóc, tầng 5 là làm gì thế?
Trên đường đi theo lễ tân, cuối cùng đi đến một phòng chụp hình, đập vào mắt là nhìn thấy Bùi Noãn đang cười tươi chụp hình, Bùi Dương đang ngồi kế bên Đường Sóc ánh mắt tập trung nhìn.
Sau khi hai đứa tan học cuộc sống vẫn khá phong phú đấy, Đường Sóc rốt cuộc đang làm gì, chụp hình cho Noãn Noãn?
“Cô Bùi, Đường tổng ở bên trong, tôi đi trước." Lễ tân ở kế bên ngoảnh lưng rời khỏi.
Cô cúi đầu dõi theo bức tường đi qua đó, rất nhanh đi đến bên cạnh bọn họ, những người vây quanh Đường Sóc không ít người nghiêng đầu nhìn vào cô.
“Dương Dương." Cô nhẹ nhàng gọi.
“Mẹ ơi!" Bùi Dương nghe được giọng nói của cô, lập tức tìm qua đó.
Đường Sóc cũng đứng dậy, âm thanh vừa nãy của anh nghe rất rõ ràng, với thư kí Bùi Dĩ Hàn của Cảnh Thần Hạo hoàn toàn không giống nhau, bọn họ có lẽ là hai người chăng?
“Chuyện hôm nay cám ơn Đường tổng giúp đỡ." Cô cười nói, rõ ràng biết đeo kính mát như thế không lịch sự, nhưng cô cũng không có cách nào khác.
“Vậy mời tôi ăn cơm!" Đường Sóc ngã người nhìn về Dương Dương, “Đúng không, Dương Dương?"
“Uhm, mẹ chúng con chắc nên mời chú Đường ăn cơm." Bùi Dương ngước đầu nhìn vào cô, đôi mắt to chớp chớp như đang nài nỉ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!" Bùi Noãn cũng nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy đến.
Bùi Noãn vừa bước vào, Đường Sóc liền ẵm cô bé lên, “Noãn Noãn, chú Đường tối hôm nay cùng tụi con đi ăn cơm được không?"
“Được ạ!" Cô bé niềm nở gật đầu, sau đó mới nghĩ đến mẹ còn ở đây, vội vàng nhìn vào cô, “Mẹ ơi, được không?"
Hai bảo bối đều nói vậy rồi, cộng thêm Đường Sóc hôm nay đích thực đã giúp đỡ cô, liền cười đồng ý.
Ăn tối xong về nhà đã là 8 giờ, tắm rửa cho tụi nhỏ xong, ẵm về phòng ngủ, lúc rời khỏi, nhưng lại bị Dương Dương kéo tay lại.
Cô liền ngồi xuống bên giường, xoa vào tóc của cậu, cười hỏi, “Hôm nay vui không?"
“Uhm!" Dương Dương nắm chặt lấy tay cô, “Mẹ ơi, chú Đường có phải không tồi? Rước tụi con tan học, chơi cùng với tụi con, mời chúng ta ăn cơm."
Không tồi, đã nói trước là cô mời anh, kết quả người trả tiền vẫn là Đường Sóc, mỗi lần đều ra tay chậm rồi.
Lần sau không lẽ phải đi trả tiền trước? Không được, không nên mong chờ có lần sau.
Đã hai lần như thế này, Cảnh Thần Hạo chắc sẽ không dùng cách như thế nữa, vậy phải đề phòng bằng cách khác rồi.
Đúng là bực bội, đều là cái tên Hà Hoa Huy, mở miệng là ăn nói lung tung, để Cảnh Thần Hạo sinh nghi.
“Con người chú Đường khá tốt đấy, nhưng mẹ không thích chú ấy." Tốt nhất là đừng có tiếp xúc nhiều với Đường Sóc nữa.
Bọn họ một người hai người đều là nhân tinh, rất dễ dàng bị lộ tẩy.
“Tại sao không thích? Con và em gái đều rất thích chú ấy! Mẹ cũng thử xem sao!" Cậu đúng thật rất thích Đường Sóc, nếu như Đường Sóc làm ba hai đứa, cậu sẽ không phản đối đâu.
“Dương Dương, cho dù mẹ thích chú Đường, vậy chú Đường cũng chưa chắc thích mẹ, biết chưa?" Cô rất kiên nhẫn mở miệng.
Thật ra cô luôn chiều theo ý tụi nhỏ, cơ bản sẽ không từ chối thỉnh cầu của tụi nhỏ, nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Nếu như là người khác cũng thôi, nhưng người đó lại là Đường Sóc, là anh em của Cảnh Thần Hạo!
“Ý của mẹ là chỉ cần chú Đường thích mẹ, hai người sẽ ở bên nhau đúng không? Chú Đường thì sẽ trở thành ba Đường đúng không?" Ánh mắt đen láy của Bùi Dương tràn đầy hi vọng nhìn vào cô.
Nếu như như thế, vậy đi xử lý Đường Sóc là được rồi.
“Ý của mẹ không phải như thế, ý của mẹ là……"
“Mẹ à con buồn ngủ rồi, con phải đi ngủ đây, chúc ngủ ngon!" Cậu lập tức nhắm mắt lại, cản trở Bùi Nhiễm Nhiễm nói câu tiếp theo.
Sao đi chăng nữa ý của cậu muốn hiểu chính là chú Đường mà thích mẹ, bọn họ có thể bên nhau rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy cậu nhắm mắt đi ngủ, cũng không tiếp tục nói nữa, sao đi chăng nữa cô và Đường Sóc là không thể nào.
Mục đích của cô về lần này là điều tra Bùi gia tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như thế, còn nữa mẹ của cô thì đã đi đâu rồi.
Đối với chuyện tình yêu, cô không phải rất mong đợi, cũng không muốn thử, năm trước thanh mai trúc mã mười năm với Âu Dương Lập cưới người khác, tình yêu là cái thứ chi?
Bùi gia vừa phá sản là cưới người khác ngay, thứ tình yêu đáng chết!
……
Sáng sớm cô đã đưa hai đứa bảo bối đi trường mầm non xong rồi đi Cảnh thị, dựa theo thói quen ngày thường đã pha trà, sắp xếp tất cả mọi việc, nhưng đến chín giờ rưỡi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Thần Hạo.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua gọi điện thoại bảo anh đi bệnh viện, không lẽ sức khỏe của anh không tốt thật?
Vừa nghĩ đến khả năng này, liền không có tâm tư làm việc, Cảnh Thần Hạo luôn luôn đúng giờ làm việc, chuyện đi trễ đối với anh cũng không quá bình thường rồi, hơn nữa còn trễ đến như thế.
Cô thỉnh thoảng nhìn về bên cửa, đến tận mười giờ sáng cũng không thấy bóng dáng của Cảnh Thần Hạo, nỗi lo trong lòng không ngừng lớn lên.
Lo lắng không nhiều được, cô lấy điện thoại bàn bên cạnh lên, gọi điện thoại cho Thích Thịnh Thiên.
Điện thoại reng vài lần cuối cùng có người bắt máy, “Trợ lý Thích, Cảnh tổng hôm nay có phải chưa đến công ty không?"
Anh phát hiện bên trong âm thanh của cô có chút lo lắng, anh ấy là đại boss, lo lắng cho anh ấy là chuyện đương nhiên, không hề có ý nghĩ gì.
Thích Thịnh Thiên ngước đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo đang ngồi đối diện anh cúi đầu xem văn kiện, nhất thời tinh nghịch lên, “Đúng rồi! Tôi nghe nói là đi bệnh viện rồi!"
“Căn bệnh viện nào……" Thích Thịnh Thiên lại liếc nhìn sang Cảnh Thần Hạo, phát hiện anh ấy đang khó hiểu nhìn anh, anh cố ý không thấy, “Chắc là bệnh viện An Như, bên đây công việc tôi đang bận không đi được, hay là cô qua đó xem thử!"
“Bụp" một tiếng cúp điện thoại, Thích Thịnh Thiên thực tình không nhịn được cười ra tiếng, “Anh Hạo, Bùi Dĩ Hàn muốn đi bệnh viện thăm cậu, cậu xem như thế nào?"
Văn kiện trên tay Cảnh Thần Hạo ném vào trước mặt anh, lạnh mặt trầm ngâm nói, “Hay là đưa cậu đi bệnh viện?"
Không ngờ dám nói đùa trước mặt anh, không muốn sống rồi!
“Anh Hạo, tôi là đang giúp cậu theo đuổi phụ nữ đấy! Cô ấy khẳng định là đang lo lắng cho cậu, nói không chừng bây giờ đang ngó ở trước cửa văn phòng không biết bao nhiêu lần, cậu nỡ để cô ấy uổng công một chuyến?" Thích Thịnh Thiên cầm lấy văn kiện mà Cảnh Thần Hạo vừa mới ném xuống, che trước mặt của mình.
Tên Bùi Dĩ Hàn kia khẳng định không nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đến công ty, tưởng rằng anh chưa đến, ai biết rằng Cảnh Thần Hạo sớm đã đến rồi, đang trong phòng làm việc của anh thảo luận hạng mục của Hà thị.
“Không lẽ tôi phải kẻ một nhát cho mình, đi bệnh viện đóng kịch?" Cảnh Thần Hạo cười lạnh hỏi ngược lại.
Cô lúc đến đây liền mơ hồ cảm giác được không thể đúng giờ đi rước tụi nhỏ rồi, bất đắc dĩ đã nhắn tin cho Đường Sóc, không ngờ rằng anh lại đồng ý nhanh gọn như vậy.
May mà làm như thế rồi, nếu không Cảnh Thần Hạo nhất định sẽ phát hiện ra Dương Dương.
Anh tuyệt đối là cố ý đấy.
“Tan ca!" Cảnh Thần Hạo ngoảnh người đi về phía bên ngoài, đôi tay cúi xuống tự nhiên bất giác nắm chặt lại.
Nửa tiếng sau, Bùi Nhiễm Nhiễm tẩy trang, đeo kính mát và mũ lưỡi trai, xuất hiện trước cổng lớn của công ty truyền thông Đường thị.
Đường Sóc tại sao lại dẫn hai bảo bối đến công ty rồi, nghe nói Lucy là nghệ sĩ dưới công ty Đường thị, hi vộng đừng gặp phải cô ta.
Vẻ mặt niềm nở đi đến quầy lễ tân, “Chào cô, tôi họ Bùi, tôi tìm Đường tổng."
“Cô Bùi, mời theo tôi vào." Một trong các lễ tân đưa tay làm một động tác mời.
Thang máy đi đến tầng 5 thì dừng lại, cô có chút điềm báo không lành mơ hồ, không ở phòng làm việc của Đường Sóc, tầng 5 là làm gì thế?
Trên đường đi theo lễ tân, cuối cùng đi đến một phòng chụp hình, đập vào mắt là nhìn thấy Bùi Noãn đang cười tươi chụp hình, Bùi Dương đang ngồi kế bên Đường Sóc ánh mắt tập trung nhìn.
Sau khi hai đứa tan học cuộc sống vẫn khá phong phú đấy, Đường Sóc rốt cuộc đang làm gì, chụp hình cho Noãn Noãn?
“Cô Bùi, Đường tổng ở bên trong, tôi đi trước." Lễ tân ở kế bên ngoảnh lưng rời khỏi.
Cô cúi đầu dõi theo bức tường đi qua đó, rất nhanh đi đến bên cạnh bọn họ, những người vây quanh Đường Sóc không ít người nghiêng đầu nhìn vào cô.
“Dương Dương." Cô nhẹ nhàng gọi.
“Mẹ ơi!" Bùi Dương nghe được giọng nói của cô, lập tức tìm qua đó.
Đường Sóc cũng đứng dậy, âm thanh vừa nãy của anh nghe rất rõ ràng, với thư kí Bùi Dĩ Hàn của Cảnh Thần Hạo hoàn toàn không giống nhau, bọn họ có lẽ là hai người chăng?
“Chuyện hôm nay cám ơn Đường tổng giúp đỡ." Cô cười nói, rõ ràng biết đeo kính mát như thế không lịch sự, nhưng cô cũng không có cách nào khác.
“Vậy mời tôi ăn cơm!" Đường Sóc ngã người nhìn về Dương Dương, “Đúng không, Dương Dương?"
“Uhm, mẹ chúng con chắc nên mời chú Đường ăn cơm." Bùi Dương ngước đầu nhìn vào cô, đôi mắt to chớp chớp như đang nài nỉ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!" Bùi Noãn cũng nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy đến.
Bùi Noãn vừa bước vào, Đường Sóc liền ẵm cô bé lên, “Noãn Noãn, chú Đường tối hôm nay cùng tụi con đi ăn cơm được không?"
“Được ạ!" Cô bé niềm nở gật đầu, sau đó mới nghĩ đến mẹ còn ở đây, vội vàng nhìn vào cô, “Mẹ ơi, được không?"
Hai bảo bối đều nói vậy rồi, cộng thêm Đường Sóc hôm nay đích thực đã giúp đỡ cô, liền cười đồng ý.
Ăn tối xong về nhà đã là 8 giờ, tắm rửa cho tụi nhỏ xong, ẵm về phòng ngủ, lúc rời khỏi, nhưng lại bị Dương Dương kéo tay lại.
Cô liền ngồi xuống bên giường, xoa vào tóc của cậu, cười hỏi, “Hôm nay vui không?"
“Uhm!" Dương Dương nắm chặt lấy tay cô, “Mẹ ơi, chú Đường có phải không tồi? Rước tụi con tan học, chơi cùng với tụi con, mời chúng ta ăn cơm."
Không tồi, đã nói trước là cô mời anh, kết quả người trả tiền vẫn là Đường Sóc, mỗi lần đều ra tay chậm rồi.
Lần sau không lẽ phải đi trả tiền trước? Không được, không nên mong chờ có lần sau.
Đã hai lần như thế này, Cảnh Thần Hạo chắc sẽ không dùng cách như thế nữa, vậy phải đề phòng bằng cách khác rồi.
Đúng là bực bội, đều là cái tên Hà Hoa Huy, mở miệng là ăn nói lung tung, để Cảnh Thần Hạo sinh nghi.
“Con người chú Đường khá tốt đấy, nhưng mẹ không thích chú ấy." Tốt nhất là đừng có tiếp xúc nhiều với Đường Sóc nữa.
Bọn họ một người hai người đều là nhân tinh, rất dễ dàng bị lộ tẩy.
“Tại sao không thích? Con và em gái đều rất thích chú ấy! Mẹ cũng thử xem sao!" Cậu đúng thật rất thích Đường Sóc, nếu như Đường Sóc làm ba hai đứa, cậu sẽ không phản đối đâu.
“Dương Dương, cho dù mẹ thích chú Đường, vậy chú Đường cũng chưa chắc thích mẹ, biết chưa?" Cô rất kiên nhẫn mở miệng.
Thật ra cô luôn chiều theo ý tụi nhỏ, cơ bản sẽ không từ chối thỉnh cầu của tụi nhỏ, nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Nếu như là người khác cũng thôi, nhưng người đó lại là Đường Sóc, là anh em của Cảnh Thần Hạo!
“Ý của mẹ là chỉ cần chú Đường thích mẹ, hai người sẽ ở bên nhau đúng không? Chú Đường thì sẽ trở thành ba Đường đúng không?" Ánh mắt đen láy của Bùi Dương tràn đầy hi vọng nhìn vào cô.
Nếu như như thế, vậy đi xử lý Đường Sóc là được rồi.
“Ý của mẹ không phải như thế, ý của mẹ là……"
“Mẹ à con buồn ngủ rồi, con phải đi ngủ đây, chúc ngủ ngon!" Cậu lập tức nhắm mắt lại, cản trở Bùi Nhiễm Nhiễm nói câu tiếp theo.
Sao đi chăng nữa ý của cậu muốn hiểu chính là chú Đường mà thích mẹ, bọn họ có thể bên nhau rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy cậu nhắm mắt đi ngủ, cũng không tiếp tục nói nữa, sao đi chăng nữa cô và Đường Sóc là không thể nào.
Mục đích của cô về lần này là điều tra Bùi gia tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như thế, còn nữa mẹ của cô thì đã đi đâu rồi.
Đối với chuyện tình yêu, cô không phải rất mong đợi, cũng không muốn thử, năm trước thanh mai trúc mã mười năm với Âu Dương Lập cưới người khác, tình yêu là cái thứ chi?
Bùi gia vừa phá sản là cưới người khác ngay, thứ tình yêu đáng chết!
……
Sáng sớm cô đã đưa hai đứa bảo bối đi trường mầm non xong rồi đi Cảnh thị, dựa theo thói quen ngày thường đã pha trà, sắp xếp tất cả mọi việc, nhưng đến chín giờ rưỡi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Thần Hạo.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua gọi điện thoại bảo anh đi bệnh viện, không lẽ sức khỏe của anh không tốt thật?
Vừa nghĩ đến khả năng này, liền không có tâm tư làm việc, Cảnh Thần Hạo luôn luôn đúng giờ làm việc, chuyện đi trễ đối với anh cũng không quá bình thường rồi, hơn nữa còn trễ đến như thế.
Cô thỉnh thoảng nhìn về bên cửa, đến tận mười giờ sáng cũng không thấy bóng dáng của Cảnh Thần Hạo, nỗi lo trong lòng không ngừng lớn lên.
Lo lắng không nhiều được, cô lấy điện thoại bàn bên cạnh lên, gọi điện thoại cho Thích Thịnh Thiên.
Điện thoại reng vài lần cuối cùng có người bắt máy, “Trợ lý Thích, Cảnh tổng hôm nay có phải chưa đến công ty không?"
Anh phát hiện bên trong âm thanh của cô có chút lo lắng, anh ấy là đại boss, lo lắng cho anh ấy là chuyện đương nhiên, không hề có ý nghĩ gì.
Thích Thịnh Thiên ngước đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo đang ngồi đối diện anh cúi đầu xem văn kiện, nhất thời tinh nghịch lên, “Đúng rồi! Tôi nghe nói là đi bệnh viện rồi!"
“Căn bệnh viện nào……" Thích Thịnh Thiên lại liếc nhìn sang Cảnh Thần Hạo, phát hiện anh ấy đang khó hiểu nhìn anh, anh cố ý không thấy, “Chắc là bệnh viện An Như, bên đây công việc tôi đang bận không đi được, hay là cô qua đó xem thử!"
“Bụp" một tiếng cúp điện thoại, Thích Thịnh Thiên thực tình không nhịn được cười ra tiếng, “Anh Hạo, Bùi Dĩ Hàn muốn đi bệnh viện thăm cậu, cậu xem như thế nào?"
Văn kiện trên tay Cảnh Thần Hạo ném vào trước mặt anh, lạnh mặt trầm ngâm nói, “Hay là đưa cậu đi bệnh viện?"
Không ngờ dám nói đùa trước mặt anh, không muốn sống rồi!
“Anh Hạo, tôi là đang giúp cậu theo đuổi phụ nữ đấy! Cô ấy khẳng định là đang lo lắng cho cậu, nói không chừng bây giờ đang ngó ở trước cửa văn phòng không biết bao nhiêu lần, cậu nỡ để cô ấy uổng công một chuyến?" Thích Thịnh Thiên cầm lấy văn kiện mà Cảnh Thần Hạo vừa mới ném xuống, che trước mặt của mình.
Tên Bùi Dĩ Hàn kia khẳng định không nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đến công ty, tưởng rằng anh chưa đến, ai biết rằng Cảnh Thần Hạo sớm đã đến rồi, đang trong phòng làm việc của anh thảo luận hạng mục của Hà thị.
“Không lẽ tôi phải kẻ một nhát cho mình, đi bệnh viện đóng kịch?" Cảnh Thần Hạo cười lạnh hỏi ngược lại.
Tác giả :
Bạc Nhất Tâm