Sủng Ái Cả Đời
Chương 70: Lễ tình nhân, trượt tuyết
Edit: Phưn Phưn
Phó Tranh muốn dọn ra ngoài ở với Chu Tương Tương, hoàn toàn là bị Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm kích thích.
Tuần trước, Phó Tranh gọi điện thoại cho Lục Mộ Trầm, vốn chỉ muốn gọi anh đi ra ngoài chơi bóng, kết quả anh nói, "Anh không có thời gian, phải đi siêu thị mua đồ ăn với Nhiễm Nhiễm."
Phó Tranh nghe vậy, khi đó trong đầu liền hiện ra cảnh tưởng vợ chồng son ở chung nhà sống qua ngày, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Anh cũng muốn được như vậy với Tương Tương.
...
Chu Tương Tương cúp điện thoại, tâm sự nặng nề.
Thẩm Đình hỏi cô, "Sao thế?"
Chu Tương Tương trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Phó Tranh nói, muốn dọn ra ngoài ở."
Vừa dứt lời, ba người đồng loạt nhìn cô.
Trương Tâm là người kêu lên đầu tiên, "Ông trời ơi! Tương Tương, cậu muốn chuyển ra ngoài ở à!"
Chu Tương Tương vội vàng lắc đầu, "Tớ... Tớ còn chưa nghĩ xong."
Thẩm Đình ôm chặt cánh tay cô, vẻ mặt mập mờ nhìn cô, nói: "Tương Tương, nếu cậu chuyển ra ngoài ở cùng với Phó Tranh, vậy có phải là ở chung không?"
Thẩm Đình nói, lại nhìn cô một cái, nói: "Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Chuẩn... Chuẩn bị cái gì cơ..."
Vẻ ái muội trong mắt Thẩm Đình càng sâu hơn, "Cậu nói đi? Hai người ở cùng một chỗ, này **, ha ha, cậu hiểu mà."
Trong nháy mắt mặt Chu Tương Tương đỏ bừng.
Thẩm Đình nói, chính là cái mà cô lo lắng đó!!
Giản Vi vỗ vai Chu Tương Tương, nói: "Thật ra thì, việc này cũng không có gì đâu. Hai người các cậu cũng đã đính hôn, có một số việc sớm muộn gì cũng phải phát sinh. Nếu đã sớm muộn đều phải phát sinh, vậy cũng không có đáng sợ đâu."
Chu Tương Tương liên tục lắc đầu.
Cô còn chưa nghĩ tới, thật sự chưa nghĩ tới.
Khi đi học, mấy người Chu Tương Tương ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp học.
Thẩm Đình nằm sấp ở trên bàn thở dài, "Haizz, nghĩ đến việc Tương Tương muốn chuyển ra ngoài, trong lòng tớ cảm thấy vắng vẻ quá, thật không nỡ mà."
Trương Tâm chế nhạo cô nàng, nói: "Cậu là sợ Tương Tương đi rồi, mỗi ngày không có ai đi lấy nước giùm cậu thì có."
Thẩm Đình nói: "Nói bậy cái gì đó, tớ là thật sự luyến tiếc Tương Tương của chúng ta mà."
Giản Vi thở dài, nói: "Tớ cũng không nỡ. Tương Tương đi, thì không còn tư liệu sống cho tớ viết ngọt văn nữa!"
Trương Tâm cũng bị các cô lây bệnh, thở dài nói: "Tớ cũng luyến tiếc, nếu Tương Tương thật sự đi rồi, về sau mọi người trừ lên lớp thì thời gian tụ tập ít hẳn đi."
Thẩm Đình nói: "Còn không phải sao, sang năm là năm ba, đến lúc đó mọi người bận rộn thực tập bận rộn thực tập, bận rộn kiểm tra bận rộn kiểm tra, thời gian tụ tập một chỗ sẽ ít đi. Ôi, nếu là như thế, bốn năm đại học thật sự rất rất ngắn đó."
Chu Tương Tương nghe các cô nói trong lòng cũng có chút khó chịu.
Mấy nữ sinh trong phòng ngủ đều đến từ những nơi khác nhau, nhưng cái khó có được là, bốn người rất hợp, tình cảm rất tốt.
Chu Tương Tương cũng không muốn tách khỏi các cô nàng.
Cô nghĩ một lát, sau đó liền kiên định nói: "Các cậu yên tâm đi, tớ sẽ không chuyển ra ngoài đâu!"
Nói xong, liền gửi tin nhắn cho Phó Tranh, nói cho anh biết, cô vẫn muốn ở chung với các bạn cùng phòng, không muốn dọn ra bên ngoài ở.
...
Gần đây Phó Tranh đang bận mở phòng làm việc.
Đương nhiên, nếu đã là phòng làm việc, khẳng định không chỉ có một mình anh, còn có vài bạn học cùng khoa.
Quan trọng nhất là, còn có Hạ Lâm Lâm.
Nhưng mà, Hạ Lâm Lâm là do Từ Hải mang tới. Từ Hải mãnh liệt đề cử Hạ Lâm Lâm với Phó Tranh, nói rằng cô ấy rất có hứng thú với phòng thiết kế này, hơn nữa rất có thực lực, thậm chí còn đưa cho Phó Tranh xem vài phương án thiết kế độc đáo.
Phó Tranh nhìn, đúng là rất giỏi giang.
Nhưng Phó Tranh luôn luôn nhớ rõ trước đây Chu Tương Tương đã từng cảnh cáo anh, bảo anh cách xa Hạ Lâm Lâm một chút. Cho nên lập tức từ chối.
Vì chuyện này, Từ Hải đã nháo lên với anh, cuối cùng vẫn là hai người bạn cùng phòng còn lại giảng hòa, đưa Phó Tranh và Từ Hải ra bên ngoài ăn bữa cơm, trên bàn cơm hiểm khích trước đó của hai người mới tiêu tan.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn là do Phó Tranh thỏa hiệp nên kết thúc.
Từ Hải vô cùng thích Hạ Lâm Lâm, hận không thể đem sao trên trời đều hái xuống cho cô ta.
Lúc Chu Tương Tương gửi tin nhắn tới, Phó Tranh đang ở trong lớp thảo luận một hạng mục với mấy người bạn học kiêm luôn đồng nghiệp gây dựng sự nghiệp.
Di động rung lên, Phó Tranh tiện tay trượt di động nhìn thoáng qua, sau đó cả người liền sửng sờ tại chỗ.
Lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại.
Cho đến khi hội nghị kết thúc, lông mày của Phó Tranh vẫn chưa giãn ra.
Lúc bước ra ngoài khu dạy học, Tạ Nguyên vỗ vai Phó Tranh, hỏi: "Sao vậy? Hạng mục vừa rồi chúng ta thảo luận không phải rất tốt sao? Tại sao lại mặt ủ mày chau thế kia."
Phó Tranh lắc đầu, "Không có gì."
Vừa dứt lời, di động Phó Tranh liền vang lên.
Lục Mộ Trầm gọi điện thoại đến, nói ở nhà làm nồi lẩu, bảo anh buổi trưa đưa Tương Tương qua ăn.
Trong lòng Phó Tranh càng ngày càng lạnh.
Ăn lẩu cái gì mà ăn lẩu, ăn thức ăn cho chó thì đúng hơn!
Đương nhiên, nếu Chu Tương Tương đã muốn ở ký túc xá, Phó Tranh hiển nhiên cũng không bắt ép cô.
Chỉ là càng ngày càng trông mau một chút tốt nghiệp.
...
Học kỳ năm thứ hai sắp kết thúc, cuối cùng Phó Tranh cũng cầm được hạng mục đầu tiên trong đời mình.
Là trùng tu một gian phòng khách sạn bình dân trong làng du lịch.
Diện tích khách sạn không lớn, kỳ hạn công trình cũng ngắn, sau khi làm xong, không có gì ngoài chia tiền cho đồng nghiệp, Phó Tranh còn dư lại cho bản thân hơn bốn vạn.
Mua một món quà cho Chu Tương Tương, dự định đến ngày lễ tình nhân thì tặng cho cô.
Ngày lễ tình nhân, vừa đúng lúc nghỉ đông.
Buổi tối hôm trước, Phó Tranh và Chu Tương Tương gọi video.
Lúc video vừa lên, Phó Tranh liền thấy ở bên kia, Chu Tương Tương co lại ở trong chăn.
Chăn rất dày, quấn chặt chẽ trên người, chỉ lộ ra một khuôn mặt lớn cỡ bàn tay.
Chu Tương Tương cười với ống kính, giọng mềm mại hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
Trong phòng Phó Tranh mở điều hoà, chỉ mặc một cái áo tay ngắn, dựa nửa người lên đầu giường.
Thấy Chu Tương Tương bọc mình như cái bánh chưng, liền bật cười thành tiếng, "Ôi trời ơi, Chu Tương Tương em không mở điều hòa à?"
Chu Tương Tương thấy anh cười mình, bĩu môi nói: "Em không thích mở điều hoà, vừa khô vừa khó chịu."
Phía nam không có hệ thống sưởi, nhưng sẽ mở điều hòa. Nhưng mà Chu Tương Tương không thích điều hoà vừa khô lại khó chịu, cho nên trước nay đến mùa đông không bao giờ mở.
Ở nhà thích bọc đồ ngủ thật dày, chăn cũng là dày nhất.
Bên ngoài chăn, một đôi mắt đen nhánh, quay tròn nhìn Phó Tranh, "Tại sao anh còn chưa ngủ? Đã muộn lắm rồi."
Ánh mắt Phó Tranh nhìn cô thật sâu, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Anh vừa từ bên ngoài trở về, ăn bữa cơm với bọn Lục Quýnh."
"Ồ." Chu Tương Tương nheo mắt lại, hỏi: "Chơi vui không?"
Phó Tranh nói: "Tạm được, có mấy người bạn đã lâu không gặp."
"Ừm, đó là cuộc tụ họp rất tốt." Chu Tương Tương nói.
Phó Tranh gật đầu, hơi nghiêng người sang bên cạnh, đổi tư thế, một chân rảnh rang cong lên, nói: "Vợ, ngày mai là lễ tình nhân."
Chu Tương Tương liền biết anh muốn nói cái này, cười nói: "Em biết."
"Ngày mai chúng ta đi làng du lịch chơi đi, anh đặt mua hai vé trượt tuyết."
Chu Tương Tương trợn tròn mắt, "Trượt tuyết? Nhưng mà em không biết trượt tuyết."
Phó Tranh cười khẽ, nói: "Không sao không sao, anh dạy cho em."
"Nếu như em ngã thì sao?"
Phó Tranh cười ha ha, "Chu Tương Tương, em đừng có nhát vậy chứ."
Chu Tương Tương bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, "Nếu anh dám để cho em ngã, em sẽ đánh anh."
Phó Tranh cười không ngừng được, "Chỉ với quả đấm nhỏ đó của em, nếu đập đau anh, anh còn đau lòng cho em đấy."
Chu Tương Tương xụ mặt trừng anh, chưa được mấy giây, vẫn là không thể căng mặt được lâu, bật cười.
Phó Tranh nói: "Ngoan nào, đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh đến đón em."
Chu Tương Tương gật đầu, "Ừm, anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, vợ."
Phó Tranh muốn dọn ra ngoài ở với Chu Tương Tương, hoàn toàn là bị Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm kích thích.
Tuần trước, Phó Tranh gọi điện thoại cho Lục Mộ Trầm, vốn chỉ muốn gọi anh đi ra ngoài chơi bóng, kết quả anh nói, "Anh không có thời gian, phải đi siêu thị mua đồ ăn với Nhiễm Nhiễm."
Phó Tranh nghe vậy, khi đó trong đầu liền hiện ra cảnh tưởng vợ chồng son ở chung nhà sống qua ngày, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Anh cũng muốn được như vậy với Tương Tương.
...
Chu Tương Tương cúp điện thoại, tâm sự nặng nề.
Thẩm Đình hỏi cô, "Sao thế?"
Chu Tương Tương trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Phó Tranh nói, muốn dọn ra ngoài ở."
Vừa dứt lời, ba người đồng loạt nhìn cô.
Trương Tâm là người kêu lên đầu tiên, "Ông trời ơi! Tương Tương, cậu muốn chuyển ra ngoài ở à!"
Chu Tương Tương vội vàng lắc đầu, "Tớ... Tớ còn chưa nghĩ xong."
Thẩm Đình ôm chặt cánh tay cô, vẻ mặt mập mờ nhìn cô, nói: "Tương Tương, nếu cậu chuyển ra ngoài ở cùng với Phó Tranh, vậy có phải là ở chung không?"
Thẩm Đình nói, lại nhìn cô một cái, nói: "Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Chuẩn... Chuẩn bị cái gì cơ..."
Vẻ ái muội trong mắt Thẩm Đình càng sâu hơn, "Cậu nói đi? Hai người ở cùng một chỗ, này **, ha ha, cậu hiểu mà."
Trong nháy mắt mặt Chu Tương Tương đỏ bừng.
Thẩm Đình nói, chính là cái mà cô lo lắng đó!!
Giản Vi vỗ vai Chu Tương Tương, nói: "Thật ra thì, việc này cũng không có gì đâu. Hai người các cậu cũng đã đính hôn, có một số việc sớm muộn gì cũng phải phát sinh. Nếu đã sớm muộn đều phải phát sinh, vậy cũng không có đáng sợ đâu."
Chu Tương Tương liên tục lắc đầu.
Cô còn chưa nghĩ tới, thật sự chưa nghĩ tới.
Khi đi học, mấy người Chu Tương Tương ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp học.
Thẩm Đình nằm sấp ở trên bàn thở dài, "Haizz, nghĩ đến việc Tương Tương muốn chuyển ra ngoài, trong lòng tớ cảm thấy vắng vẻ quá, thật không nỡ mà."
Trương Tâm chế nhạo cô nàng, nói: "Cậu là sợ Tương Tương đi rồi, mỗi ngày không có ai đi lấy nước giùm cậu thì có."
Thẩm Đình nói: "Nói bậy cái gì đó, tớ là thật sự luyến tiếc Tương Tương của chúng ta mà."
Giản Vi thở dài, nói: "Tớ cũng không nỡ. Tương Tương đi, thì không còn tư liệu sống cho tớ viết ngọt văn nữa!"
Trương Tâm cũng bị các cô lây bệnh, thở dài nói: "Tớ cũng luyến tiếc, nếu Tương Tương thật sự đi rồi, về sau mọi người trừ lên lớp thì thời gian tụ tập ít hẳn đi."
Thẩm Đình nói: "Còn không phải sao, sang năm là năm ba, đến lúc đó mọi người bận rộn thực tập bận rộn thực tập, bận rộn kiểm tra bận rộn kiểm tra, thời gian tụ tập một chỗ sẽ ít đi. Ôi, nếu là như thế, bốn năm đại học thật sự rất rất ngắn đó."
Chu Tương Tương nghe các cô nói trong lòng cũng có chút khó chịu.
Mấy nữ sinh trong phòng ngủ đều đến từ những nơi khác nhau, nhưng cái khó có được là, bốn người rất hợp, tình cảm rất tốt.
Chu Tương Tương cũng không muốn tách khỏi các cô nàng.
Cô nghĩ một lát, sau đó liền kiên định nói: "Các cậu yên tâm đi, tớ sẽ không chuyển ra ngoài đâu!"
Nói xong, liền gửi tin nhắn cho Phó Tranh, nói cho anh biết, cô vẫn muốn ở chung với các bạn cùng phòng, không muốn dọn ra bên ngoài ở.
...
Gần đây Phó Tranh đang bận mở phòng làm việc.
Đương nhiên, nếu đã là phòng làm việc, khẳng định không chỉ có một mình anh, còn có vài bạn học cùng khoa.
Quan trọng nhất là, còn có Hạ Lâm Lâm.
Nhưng mà, Hạ Lâm Lâm là do Từ Hải mang tới. Từ Hải mãnh liệt đề cử Hạ Lâm Lâm với Phó Tranh, nói rằng cô ấy rất có hứng thú với phòng thiết kế này, hơn nữa rất có thực lực, thậm chí còn đưa cho Phó Tranh xem vài phương án thiết kế độc đáo.
Phó Tranh nhìn, đúng là rất giỏi giang.
Nhưng Phó Tranh luôn luôn nhớ rõ trước đây Chu Tương Tương đã từng cảnh cáo anh, bảo anh cách xa Hạ Lâm Lâm một chút. Cho nên lập tức từ chối.
Vì chuyện này, Từ Hải đã nháo lên với anh, cuối cùng vẫn là hai người bạn cùng phòng còn lại giảng hòa, đưa Phó Tranh và Từ Hải ra bên ngoài ăn bữa cơm, trên bàn cơm hiểm khích trước đó của hai người mới tiêu tan.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn là do Phó Tranh thỏa hiệp nên kết thúc.
Từ Hải vô cùng thích Hạ Lâm Lâm, hận không thể đem sao trên trời đều hái xuống cho cô ta.
Lúc Chu Tương Tương gửi tin nhắn tới, Phó Tranh đang ở trong lớp thảo luận một hạng mục với mấy người bạn học kiêm luôn đồng nghiệp gây dựng sự nghiệp.
Di động rung lên, Phó Tranh tiện tay trượt di động nhìn thoáng qua, sau đó cả người liền sửng sờ tại chỗ.
Lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại.
Cho đến khi hội nghị kết thúc, lông mày của Phó Tranh vẫn chưa giãn ra.
Lúc bước ra ngoài khu dạy học, Tạ Nguyên vỗ vai Phó Tranh, hỏi: "Sao vậy? Hạng mục vừa rồi chúng ta thảo luận không phải rất tốt sao? Tại sao lại mặt ủ mày chau thế kia."
Phó Tranh lắc đầu, "Không có gì."
Vừa dứt lời, di động Phó Tranh liền vang lên.
Lục Mộ Trầm gọi điện thoại đến, nói ở nhà làm nồi lẩu, bảo anh buổi trưa đưa Tương Tương qua ăn.
Trong lòng Phó Tranh càng ngày càng lạnh.
Ăn lẩu cái gì mà ăn lẩu, ăn thức ăn cho chó thì đúng hơn!
Đương nhiên, nếu Chu Tương Tương đã muốn ở ký túc xá, Phó Tranh hiển nhiên cũng không bắt ép cô.
Chỉ là càng ngày càng trông mau một chút tốt nghiệp.
...
Học kỳ năm thứ hai sắp kết thúc, cuối cùng Phó Tranh cũng cầm được hạng mục đầu tiên trong đời mình.
Là trùng tu một gian phòng khách sạn bình dân trong làng du lịch.
Diện tích khách sạn không lớn, kỳ hạn công trình cũng ngắn, sau khi làm xong, không có gì ngoài chia tiền cho đồng nghiệp, Phó Tranh còn dư lại cho bản thân hơn bốn vạn.
Mua một món quà cho Chu Tương Tương, dự định đến ngày lễ tình nhân thì tặng cho cô.
Ngày lễ tình nhân, vừa đúng lúc nghỉ đông.
Buổi tối hôm trước, Phó Tranh và Chu Tương Tương gọi video.
Lúc video vừa lên, Phó Tranh liền thấy ở bên kia, Chu Tương Tương co lại ở trong chăn.
Chăn rất dày, quấn chặt chẽ trên người, chỉ lộ ra một khuôn mặt lớn cỡ bàn tay.
Chu Tương Tương cười với ống kính, giọng mềm mại hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
Trong phòng Phó Tranh mở điều hoà, chỉ mặc một cái áo tay ngắn, dựa nửa người lên đầu giường.
Thấy Chu Tương Tương bọc mình như cái bánh chưng, liền bật cười thành tiếng, "Ôi trời ơi, Chu Tương Tương em không mở điều hòa à?"
Chu Tương Tương thấy anh cười mình, bĩu môi nói: "Em không thích mở điều hoà, vừa khô vừa khó chịu."
Phía nam không có hệ thống sưởi, nhưng sẽ mở điều hòa. Nhưng mà Chu Tương Tương không thích điều hoà vừa khô lại khó chịu, cho nên trước nay đến mùa đông không bao giờ mở.
Ở nhà thích bọc đồ ngủ thật dày, chăn cũng là dày nhất.
Bên ngoài chăn, một đôi mắt đen nhánh, quay tròn nhìn Phó Tranh, "Tại sao anh còn chưa ngủ? Đã muộn lắm rồi."
Ánh mắt Phó Tranh nhìn cô thật sâu, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Anh vừa từ bên ngoài trở về, ăn bữa cơm với bọn Lục Quýnh."
"Ồ." Chu Tương Tương nheo mắt lại, hỏi: "Chơi vui không?"
Phó Tranh nói: "Tạm được, có mấy người bạn đã lâu không gặp."
"Ừm, đó là cuộc tụ họp rất tốt." Chu Tương Tương nói.
Phó Tranh gật đầu, hơi nghiêng người sang bên cạnh, đổi tư thế, một chân rảnh rang cong lên, nói: "Vợ, ngày mai là lễ tình nhân."
Chu Tương Tương liền biết anh muốn nói cái này, cười nói: "Em biết."
"Ngày mai chúng ta đi làng du lịch chơi đi, anh đặt mua hai vé trượt tuyết."
Chu Tương Tương trợn tròn mắt, "Trượt tuyết? Nhưng mà em không biết trượt tuyết."
Phó Tranh cười khẽ, nói: "Không sao không sao, anh dạy cho em."
"Nếu như em ngã thì sao?"
Phó Tranh cười ha ha, "Chu Tương Tương, em đừng có nhát vậy chứ."
Chu Tương Tương bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, "Nếu anh dám để cho em ngã, em sẽ đánh anh."
Phó Tranh cười không ngừng được, "Chỉ với quả đấm nhỏ đó của em, nếu đập đau anh, anh còn đau lòng cho em đấy."
Chu Tương Tương xụ mặt trừng anh, chưa được mấy giây, vẫn là không thể căng mặt được lâu, bật cười.
Phó Tranh nói: "Ngoan nào, đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh đến đón em."
Chu Tương Tương gật đầu, "Ừm, anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, vợ."
Tác giả :
Nghê Đa Hỷ