Sức Mạnh Tình Yêu (P.S. I Love You)
Chương 22
Chúc mừng Giáng Sinh, con gái! – ông Frank mở cửa đón chào cô con gái Holly đang lạnh run trước bậc thềm nhà.
- Chúc mừng Giáng Sinh, bố. – Nàng mỉm cười và vòng tay ôm bố thật lâu.
Nhưng nàng đang bị sự cô đơn dày vò. Giáng sinh làm nàng nhớ Gerry vô cùng.
Giáng sinh mang hình dáng của Gerry. Đó là khoảng thời gian đặc biệt họ ở bên nhau, kô còn phải lo lắng, căng thẳng, chỉ nghỉ ngơi và vui đùa với những người bạn đáng yêu, với gia đình. Nàng nhớ Gerry rất nhiều, tim nàng lại nhói đau.
Sáng nay, nàng đã đến thăm mộ chàng. Đó là lần đầu tiên nàng viếng mộ kể từ sau đám tang; nàng tránh đến đó bởi nó làm nàng đau đớn khôn tả. Và hôm nay, nàng có một buổi sáng buồn vô hạn. Không một món quà dưới cây thông Noel, kô bữa ăn sáng trên giường, kô có tiếng ồn, kô có bất cứ thứ gì mang hình ảnh Gerry trong đó. Nàng đã kể cho chàng nghe một năm qua nàng sống thế nào và nàng dự định sẽ làm gì trong Giáng Sinh năm nay, nàng kể rằng Sharon và John sắp có một bé trai và họ dự định sẽ đặt tên cậu bé là Gerry. Nàng nói với Gerry rằng nàng sẽ là mẹ đỡ đầu của đứa bé, và rằng nàng sẽ là phù dâu chính trong đám cưới của Denise. Nàng mô tả cho Gerry rằng Tom như thế nào vì Gerry chưa hề gặp Tom, và nàng còn nói cho chàng nghe về công việc mới của mình. Nhưng nàng kô nói gì đến Daniel.
Holly nhìn thấy một người phụ nữ trẻ òa khóc trước một tấm bia mộ trong khi hai đứa trẻ bối rối đứng nhìn vì chẳng biết phải làm gì. Làm thế nào người phụ nữ ấy có đủ sức mạnh để sống quá những ngày tháng đau khổ này với hai đứa con thơ? Ý nghĩ ấy cứ mãi vấn vương trong tấm trí nàng kể từ lúc nàng rời khỏi nghĩa trang buồn.
- Ôi, chúc mừng Giáng sinh, con gái yêu! - bà Elizabeth nói to khi từ trong nhà bếp đi ra với đôi cánh tay rộng mở để ôm con gái vào lòng. Holly bắt đầu khóc. Nàng thấy mình giống hệt như đứa trẻ ngoài nghĩa trang. Nàng vẫn cần có mẹ.
- Con xin lỗi. – Holly lau nước mắt. – con kô muốn làm thế.
- Yên nào. – bà Elizabeth vỗ về và ôm Holly chặt hơn. Nàng cũng kô cần nghe mẹ nói gì thêm, chỉ cần bà ở đó bên cạnh nàng là đủ.
- Con đang nghĩ gì thế, con gái? – mẹ nàng hỏi và đẩy khay bánh quy về phía Holly.
Bao tử Holly sôi ùng ục nhưng nàng không thể cho thứ gì vào bụng. Một lần nữa, nàng lại chẳng muốn ăn. Nàng hít một hơi thật sâu rồi kể cho mẹ nghe chuyện của nàng với Daniel, và về quyết định của nàng. Mẹ nàng lắng nghe một cách kiên nhẫn.
- Vậy con cảm thấy thế nào về anh ấy? – Bà Elizabeth hỏi và quan sát gương mặt con gái.
Nàng lại nhún vai:
- Con thích anh ấy, mẹ ạ, con có thích, nhưng...
Nàng lại nhún vai và im bặt.
- Có phải vì con chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ khác, đúng kô? – mẹ nàng nhẹ nhàng hỏi.
Holly xoa xoa tay lên trán:
- Ôi, con không biết nữa. Con chỉ cảm thấy hiện tại con không thể... - nàng suy nghĩ một lúc. – Daniel là một người bạn rất tuyệt. Anh ấy luôn ở bên cạnh khi con cần, luôn làm con mỉm cười, con thấy vui khi ở bên anh ấy. Nhưng con kô biết liệu con có sẵn sàng cho một mối quan hệ khác hay kô, mẹ ạ. Có lẽ là có và cũng có lẽ là kô. Anh ấy kô phải là Gerry và con cũng kô muốn anh ấy là Gerry. Những gì con cảm thấy bây giờ là một cảm giác rất khác, nhưng nó dễ chịu.
Nàng tiếp:
- Con không biết con có thể yêu lại như ngày xưa con đã từng yêu hay không, con cảm thấy điều đó thật khó, nhưng biết đâu được, một ngày nào đó, con lại có thể.. thì sao..
Nàng nhìn mẹ với một nụ cười buồn.
- Thật ra con không thể biết được sự thật nếu như con kô thử. – Bà Elizabeth động viên. – Quan trọng là chúng ta kô được vội vàng quyết định chuyện gì, Holly ạ. Mẹ biết là con hiểu điều đó, nhưng tất cả những gì mẹ mong muốn là thấy con được hạnh phúc. Con xứng đáng được như thế, dù đó là với Daniel, người đàn ông hay mơ mộng, hay khi con chỉ muốn được ở một mình. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc mà thôi.
- Cảm ơn mẹ. – Holly mỉm cười yếu ớt và ngả đầu vào vai mẹ. Điều đầu tiên nàng phải làm là trải qua một Giáng sinh không có Gerry.
- Vậy ra em trốn ở đây.
Holly quay lại, thấy Jack đang đứng sau lưng. Nàng khẽ mỉm cười và quay mặt lại, nàng cảm thấy kô còn hứng thú với Jack vì thái độ của anh ấy trong thời gian gần đây. Có tiếng Jack thở dài và nàng có cảm giác tay anh đang vòng qua vai nàng.
- Anh xin lỗi.
Holly nhướn mày, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.
Jack nhẹ gật đầu với chính mình.
- Anh rất đáng bị đối xử như thế, Holly. Gần đây anh cư xử như một người mất trí. Và anh thật sự xin lỗi em.
Holly quay sang nhìn anh.
- Anh đã làm em rất thất vọng, Jack.
Anh nhắm mắt lại như thể đó chính là điều làm anh rất đau khổ.
- Anh biết, và anh thật sự xin lỗi,- anh nói, giọng còn khẽ khàng hơn trước, - chỉ là anh kô biết phải làm sao cho tốt, Holly. Anh biết... em thật khó mà đối diện với...
- Cái chết của Gerry. – Holly tiếp lời.
- Phải.
- Việc đó cũng kô dễ dàng gì với em, anh biết đấy Jack.
Cả hai cùng im lặng.
- Nhưng anh đã giúp em gói ghém lại tất cả những đồ đạc của anh ấy và giúp em hoàn tất nguyện vọng của anh ấy dễ dàng hơn,- nàng vẫn tiếp tục, - anh đã ở đó bên cạnh em, nhưng rồi, tại sao anh lại đột nhiên biến mất?
- Chúa ơi, đó quả thật là một việc kô dễ làm. – anh nói vẻ mặt rất buồn. – Em đã rất mạnh mẽ, Holly. Kô, nói đúng hơn em là một người rất mạnh mẽ. Nhìn lại tất cả những gì thuộc về Gerry làm anh đau đớn. Anh đang ở trong nhà cậu ấy và cậu ấy thì chẳng còn ở đó nữa.. Và rồi anh nhận thấy em gần gũi với Richard nhiều hơn, anh nghĩ có lẽ mình nên bước lùi lại phía sau bởi vì em đã có anh ấy.. – Mặt anh đỏ bừng lên vì lời giải thích nghe có vẻ rất buồn cười.
- Anh thật là ngốc, Jack ạ. – Holly nói và thụi thật mạnh vào bụng Jack. – Anh nghĩ như thể là Richard dành lấy vị trí của anh vậy.
Anh mỉm cười,
- Ồ, anh kô biết nữa, gần đây hai người trông như một cặp bài trùng ấy.
Holly bắt đầu nghiêm túc trở lại.
- Suốt một năm qua, Richard đã luôn chăm soc cho em – và anh hãy tin em, qua chuyện lần này, một số người đã kô ngừng làm em ngạc nhiên. – nàng cố ý nhấn mạnh từng từ. – hãy cho anh ấy một cơ hội, Jack.
Jack khẽ gật đầu khi hiểu ra ý Holly.
- Anh xin lỗi, Holly.
Holly vòng tay qua ôm Jack, nàng đã cảm nhận được cảm giác ấm áp thân thuộc như ngày nào bên cạnh người anh trai của mình.
- Em biết. Và em cũng thế. Em rất tiếc vì những gì đã xảy ra. Nhưng em vẫn rất cần đến anh, anh biết đấy.
- Holly, - Jack ôm chặt đứa em gái vào lòng – anh đang ở bên cạnh em đây. Anh sẽ kô ích kỉ nữa và sẽ chăm soc thật tốt cho cô em gái bé bỏng của anh.
- Này, cô em gái bé bỏng này của anh có thể tự xoay xở được mọi việc đấy, cảm ơn anh nhiều. – Nàng vờ hờn dỗi.
Từ trên cao, nàng nhìn những con sóng dữ dội ào ào lao vào bờ đá, ngọn sóng cao vút như chạm được đến trời cao.
Họ cùng ngồi vào bàn ăn và lúc này, Holly cảm thấy thực sự thèm những món ăn ngon mẹ nấu đang bày ra trước mắt.
- Con vừa nhận được email của chị Ciara. – Declan thông báo.
Mọi người ai nấy đều tỏ ra vui mừng.
- Người ta nói hôm nay sẽ có tuyết đấy, - Holly thông báo rồi cúi xuống dùng món sườn dê nướng.
- Kô, sẽ kô có tuyết đâu. – Richard vừa nói vừa bẻ bánh mì vào bát súp. – trời rất lạnh nên sẽ không có tuyết đâu.
Holly cau mày:
- Richard, sao lại có chuyện quá lạnh thì không có tuyết nhỉ?
Richard liếm mấy ngón tay rồi nói với vẻ hiểu biết:
- Trời thường bớt lạnh hơn một chút trước khi có tuyết đấy chứ.
- ở Nam cực bây giờ chắc phải âm đến mấy trăm độ nhưng nó vẫn có tuyết đấy thôi. – Holly kô chịu đầu hàng.
- Nhưng nó là như thế đấy. – Richard đáp lại lời Holly gọn lỏn.
- Anh nói thế nào mà chả được. – Holly hờn dỗi.
- Thật ra anh ấy nói đúng đấy. – jack bấy giờ mới lên tiếng, mọi người ai nấy đều ngừng ăn chăm chú nghe, Richard cũng vậy. Đó kô phải là Jack thường ngày. Thế là Jack tiếp tục giải thích tuyết sẽ rơi như thế nào còn Richard thì bổ sung bằng những dữ kiện khoa học. Họ nhìn nhau mỉm cười hài lòng với vai trò mới của mình là những "ông biết tuốt" – chuyện gì cũng biết.
- Này, em cược với mọi người là hôm nay có tuyết đấy. – Declan nói
- Vậy thì em hãy để dành từ bây giờ đi vì các ông anh rất thông minh của em đã nói là kô có tuyết rồi. – Holly đùa.
- Vậy thì các anh cũng phải chuẩn bị tiền để trả cho em đi. – Declan xoa xoa hai bàntay vẻ đắc ý.
- Ôi, Chúa ơi. – Holly reo lên, hồi hộp nhảy ra khỏi chiếc ghế nàng đang ngồi. – Tuyết đang rơi kìa!
- Hóa ra chỉ là lí thuyết thôi nhỉ. – Jack quay ra nói với Richard và cả hai cùng cười ồ khi nhìn thấy những bông tuyết trắng xóa nhè nhẹ đậu trên bệ cửa kính.
Holly kéo chiếc va li vào con đường lát sỏi và bống nhiên giật mình chúi người về phía trước vì nàng vừa bị ai đó lấn đường.
- Xin lỗi! – một giọng nói the thé cất lên.
Nàng giận dữ quay lại, nhìn theo ả tóc vàng, dáng người cao với chiếc mông lắc qua lắc lại õng ẹo đi vào khách sạn. Holly chau mày: trông quen quen. Và rôi nàng mường tượng ra... Laura.
Ôi, kô, nàng thầm nghĩ là cảm thấy sợ hãi. Tom và Denise mời cả Laura sao? Nàng phải nhanh chóng tìm Daniel để báo với anh ấy mới được. Chắc chắn là anh ấy sẽ kô chịu nổi khi nhìn thấy người phụ nữ đáng ghét ấy. nàng vòng hai tay ra sau nắm thật chặt chiếc va li và lao đến quầy lễ tân.
- Ông Daniel ở phòng 342, thưa cô!
- Cảm ơn!
Đến trước cửa phòng, nàng gõ liên hồi cho đến khi nghe tiếng bước chân người ra mở cửa.
Nàng nín thở.
Lại là Laura.
- Em yêu, ai thế? – nàng nghe giọng Daniel nói vọng ra và nhìn thấy anh bước ra từ phòng tắm.
- Là cô! – Laura trợn mắt kêu lên.
Holly đứng bên ngoài nhìn Daniel qua Laura rồi từ Laura qua Daniel. Bộ dạng của họ cho phép nàng đoán được rằng Laura sẽ đến dự buổi tiệc cưới này. Nàng nhận ra mình kô có lí do gì để đứng đó nữa.
**
Denise hồi hộp nhìn Holly đang ngồi ngay chiếc bàn chính trong phòng tiệc cưới. Vài phút nữa, bài diễn văn của phù dâu chính sẽ bắt đầu. Holly căng thẳng, đôi tay vụng về long ngóng đặt trênn đùi, miệng nhẩm đi nhẩm lại bài diễn văn trong đầu đến nõi kô nghe thấy những người trước nàng nói gì.
- Xin hãy thứ lỗi cho tôi nếu như tôi có hơi xúc động trong khi nói bởi vì chỉ là tôi đang rất hạnh phúc cho Denise trong ngày hôm này. Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi... - nàng ngừng lại và liếc nhìn xuống Sharon. – à, chính xác hơn là một trong những người bạn tốt nhất của tôi.
Mọi người cười ồ lên.
- Và hôm nay, tôi rất hãnh diện về cô ấy và rất vui khi biết rằng cô ấy đã tìm thấy tình yêu với một người đàn ông tuyệt vời như Tom.
Holly mỉm cười khi thấy Denise rưng rưng nước mắt. Denise chưa khóc bao giờ.
- Tìm thấy một người bạn yêu và đáp lại tình yêu của mình là một điều kì diệu, một cảm giác kì diệu. Nhưng tìm thấy một người bạn đời, một người bạn tâm giao lại càng là một cảm xúc tuyệt vời hơn nữa. Người ta thường nói kô có gì là mãi mãi, nhưng riêng tôi, tôi lại có một niềm tin vững chắc rằng, với một số người, tình yêu vẫn luôn sống mãi ngay cả khi chúng ta kô còn trên cõi đời này nữa. Tôi biết rằng Denise đã tìm thấy một nửa cuộc đời của mình ở Tom. Denise, mình rất vui được nói với cậu rằng một mối liên kết như thế sẽ kô bao giờ có kết thúc. – Cổ họng nàng nghẹn lại, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp. – Tôi vừa rất lấy làm vinh hạnh lại vừa rất sợ hãi khi Denise bảo tôi làm phù dâu cho cô ấy ngày hôm nay.
Mọi người vẫn im lặng.
- Nhưng tôi rất vui vì Tom và Denise đã mang đến cho tôi một sơ hội được chia sẻ những giây phút đẹp đẽ này cùng họ. và đây, xin chúc cho họ có thêm được những ngày tươi đẹp nữa khi được sống bên nhau.
Mọi người reo hò chúc tụng và nâng li.
Holly trở lại chỗ ngồi của mình. Sharon ôm bạn vào lòng, nước mắt cô rươm rướm.
- Thật tuyệt vời, Holly.
Buổi tiệc bắt đầu.
Mắt Holly bỗng rưng rưng khi nhìn thấy Tom và Denise tình tứ dìu nhau đi trong điệu nhảy đầu tiên chào đón một cuộc đời mới. Nàng thầm nhớ đến cái cảm giác ấy khi ở cạnh Gerry trong lễ cưới của họ. Đó là một cảm xúc của sự hồi hộp, của hi vọng và hạnh phúc. Nàng đã rất vui mừng với từng giây phút sống bên cạnh Gerry, nhưng đã đến lúc nàng phải bước tiếp đoạn đường còn lại, trên đôi chân của chính mình, mang theo những kí ức êm đềm hạnh phúc, và những trải nghiệm sẽ giúp nàng biết phải sống thế nào để làm chủ tương lai của chính mình.
- Anh có thể cùng nhảy với em bài này kô? – một bàn tay chìa ra trước mặt nàng, là Daniel.
- Tất nhiên, - nàng vui vẻ trả lời và nắm lấy tay anh.
Cho phép anh được nói đêm nay em rất đẹp Holly
- Vâng, - Holly mỉm cười.
Nàng cảm thấy rất hài lòng với bản thân mình. Denise đã chọn cho nàng một chiếc váy màu hoa đinh tử hương rất đẹp và một chiếc ao ngắn vừa bó sát người để giấu bớt chiếc bụng hơi to. Một đường xẻ dài hai bên váy khiến nàng trông quyến rũ hơn. Còn Leo, với nguồn cảm hứng bất ngờ, đã giúp nàng có một mái tóc trông thật gọn gàng. Mái tóc được bới lên cao, vài lọn được thả rơi xuống vai một cách cố ý. Nàng cảm thấy mình xinh đẹp. nàng cảm thấy nàng giống công nương Holly, và nàng tự mỉm cười với ý nghĩ ấy.
- Em có bài phát hiểu thật là hay. – Daniel mỉm cười. – anh nhận ra mình thật ích kỉ khi nói những điều đó với em. Em nói em chưa sẵn sàng và anh đã kô lắng nghe, anh xin lỗi.
- Bỏ qua đi Daniel. TÔi kô biết tôi sẽ sẵn sàng trong bao lâu nữa. Nhưng cảm ơn anh đã có thể vượt qua được những cảm xúc đó với tôi thật nhanh. – nàng nhướn mày nhìn về phía Laura đang ngồi một mình với vẻ mặt kô vui.
Daniel bặm môi.
- Anh biết điều đó có lẽ là hơi nhanh với em, Holly, nhưng khi em kô gọi cho anh, anh đã đoán biết được rằng em thật sự chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Và khi trở về nhà để mừng lễ Giáng sinh và gặp lại Laura, ngọn lửa tình yêu trong anh bùng cháy trở lại. Em nói đúng, anh chưa bao giờ quên được cô ấy. hãy tin anh, nếu như anh biết được rằng em đã yêu anh thì anh sẽ kô đưa Laura đến buổi tiệc cưới này.
Holly mỉm cười với Daniel.
- xin lỗi vì đã kô gọi lại cho anh, Daniel. Chỉ là lúc đó tôi cần một chút thời gian cho riêng mình. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng anh là một kẻ ngốc.
Daniel thở dài
- anh biết anh và cô ấy phải nói chuyện với nhau, nhưng như em nói, với một số người, tình yêu vẫn cứ tồn tại mãi.
Holly hơi nhăn mặt
- Ôi, đừng trích dẫn lời của tôi làm gì. – nàng cười. – Phải, miễn là anh hạnh phúc.
Nàng thở dài một cách cố ý và Daniel phì cười.
- Anh hạnh phúc, Holly. Anh nghĩ anh không thể sống thiếu cái tính thất thường ấy. – anh liếc nhìn sang Laura, và đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn. – Anh cần yêu anh một cách đam mê, kô biết là cuộc đời anh sẽ tồi tệ hơn hay hạnh phúc hơn nhưng Laura là một người như thế. Còn em, em có hạnh phúc kô?- anh nhìn vào khuôn mặt nàng.
Holly suy nghĩ về điều đó.
- đêm nay tôi hạnh phúc. Tôi cũng phải lo lắng cho ngày mai. Nhưng tôi sẽ vượt qua.
Cuối buổi tiệc, Holly nép mình vào giữa Sharon, John, Denise, và Tom.
- Năm... bốn..ba..hai..một! Chúc mừng năm mới!
Mọi người reo hò. Những quả bong bóng đầy màu sắc được cột lại thành chum tung bay khắp phòng.
***
Holly lật nhanh cuốn tạp chí Thời Đại Mới xem trang nào có in ảnh đám cưới của Denise và Tom. Không phải ngày nào cũng có đám cưới của một trong những DJ hàng đầu Ailen với một trong "nữ diễn viên chính" của cuốn phim "Những cô gái và Thành phố về đêm" như thế đâu.
- Này! – người chủ tiệm báo gắt gỏng nhìn nàng.- Đây kô phải là thư viện. Hoặc là cô hãy mua lấy mà đọc hoặc là cô hãy bỏ nó xuống
Holly thở dài và bắt đầu nắm lấy mỗi đầu báo một tờ như lần trước. Một hàng người dài đang xếp hàng sau lưng nàng. Holly khẽ mỉm cười và vẫn vờ như kô phải vội vã gì. Nàng lấy thêm vài thanh sô cô la, mấy gói kẹo rồi đặt lên quầy tính tiền.
- Ồ, ông có thể làm ơn lấy thêm cho tôi một chiếc túi được kô? – nàng ngước nhìn lên ong chủ tiệm và cười thật tươi.
- Cảm ơn, - Holly cầm lấy chiếc túi rồi từ từ bước về phía cửa. Khi nàng vừa định đẩy cánh cửa ra thì bên kia lại có người đẩy vào. Mọi thứ trên tay nàng rơi tung tóe ra sàn.
- Tôi thật sự xin lỗi. – người đàn ông nói và cúi xuống giúp nàng.
- Ôi, là cô! Người nghiện sô cô la. – Holly giật mình nhìn lên.
Đó là người đàn ông với đôi mắt màu xanh rất lạ, người đàn ông đã giúp nàng lần trước.
- chúng ta lại gặp nhau. Holly có phải kô? – anh ta mỉm cười và đưa lại cho nàng những thanh kẹo.
- đúng thế. Rob có phải kô? – nàng mỉm cười.
- À, chắc là sẽ có lầm nào đó tôi sẽ tiếp tục đụng phải cô. – Rob mỉm cười và từ từ bước vào hàng người đang chờ đợi.
Holly nhìn theo anh, vẫn còn nguyên cảm giác ngạc nhiên. Cuối cùng nàng tiến về phía anh.
- Rob, hôm nay anh có rỗi để cùng tôi đi uống một tách cà phê kô? Nếu anh kô rỗi thì cũng kô sao.. – nàng bặm môi.
Anh mỉm cười và hơi bối rối nhìn xuống, có lẽ anh đang tìm chiếc nhẫn cưới trên ngón tay nàng.
- Ồ, anh đừng lo về nó. – nàng đưa ngón tay ra. – bây giờ nó đã là một kỷ vật rồi.
Anh gật đầu hiểu ra.
- Vâng, vậy thì tôi sẽ rất vui được đi cùng cô.
Họ băng qua đường và cùng hướng về quán Greasy Spoon.
- Nhân tiên, tôi cũng muốn xin lỗi cô vì.. lần trước...
Holly khẽ mỉm cười môt mình khi ngồi xuống bàn đợi anh mang thức uống lại. Trông anh ấy có vẻ rất dễ mến.
Bên ngoài ô cửa sổ, làn gió xuân nhè nhẹ thổi, những cành lá non óng ánh trong nắng mới cũng nhảy nhót vui đùa. Nàng nghĩ về những điều mình đã học được, nghĩ về con người nàng của một năm trước và môt năm sau. Nàng đã được người đàn ông mà nàng yêu tha thiết dẫn dắt trong suốt một năm qua, nàng đã đón nhận tất cả những lời khuyên ấy, đã cố hết sức để tự chữa lấy vết thương của chính mình.
Giờ đây, nàng đã có một công việc mà nàng yêu thích, nàng cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình, nàng tin rằng nàng sẽ có thể chạm đến được những ước mơ từng một thời ấp ủ.
Nàng là người đã từng có những thiếu sót, là người từng cảm thấy chán nản với cuộc đời mình và luôn cảm thấy việc bước ra khỏi giường để đi làm là thật sự khó khăn. Nàng từng là người hầu như ngày nào cũng ủ rũ, là người thường tự hỏi lý do nào khiến nàng phải tiếp tục sống trên cõi đời này – từ khi mất Gerry.
Nhưng dù vậy, nàng còn là một người có hàng triệu triệu ký ức hạnh phúc, người biết rất rõ một tình yêu đích thực là như thế nào và đã sẵn sàng tiếp tục sống hết mình cho cuộc sống, cho tình yêu để lại có thêm được những ký ức mới. Cho dù điều đó sẽ xảy ra vào mười tháng sau hay mười năm sau nữa, nàng cũng sẽ làm theo những gì Gerry căn dặn. Bất kể khó khăn nào đang đợi ở phía trước, nàng tin rằng mình nhất định sẽ vượt qua.
Và cuộc sống vẫn tiếp tục.
- Chúc mừng Giáng Sinh, bố. – Nàng mỉm cười và vòng tay ôm bố thật lâu.
Nhưng nàng đang bị sự cô đơn dày vò. Giáng sinh làm nàng nhớ Gerry vô cùng.
Giáng sinh mang hình dáng của Gerry. Đó là khoảng thời gian đặc biệt họ ở bên nhau, kô còn phải lo lắng, căng thẳng, chỉ nghỉ ngơi và vui đùa với những người bạn đáng yêu, với gia đình. Nàng nhớ Gerry rất nhiều, tim nàng lại nhói đau.
Sáng nay, nàng đã đến thăm mộ chàng. Đó là lần đầu tiên nàng viếng mộ kể từ sau đám tang; nàng tránh đến đó bởi nó làm nàng đau đớn khôn tả. Và hôm nay, nàng có một buổi sáng buồn vô hạn. Không một món quà dưới cây thông Noel, kô bữa ăn sáng trên giường, kô có tiếng ồn, kô có bất cứ thứ gì mang hình ảnh Gerry trong đó. Nàng đã kể cho chàng nghe một năm qua nàng sống thế nào và nàng dự định sẽ làm gì trong Giáng Sinh năm nay, nàng kể rằng Sharon và John sắp có một bé trai và họ dự định sẽ đặt tên cậu bé là Gerry. Nàng nói với Gerry rằng nàng sẽ là mẹ đỡ đầu của đứa bé, và rằng nàng sẽ là phù dâu chính trong đám cưới của Denise. Nàng mô tả cho Gerry rằng Tom như thế nào vì Gerry chưa hề gặp Tom, và nàng còn nói cho chàng nghe về công việc mới của mình. Nhưng nàng kô nói gì đến Daniel.
Holly nhìn thấy một người phụ nữ trẻ òa khóc trước một tấm bia mộ trong khi hai đứa trẻ bối rối đứng nhìn vì chẳng biết phải làm gì. Làm thế nào người phụ nữ ấy có đủ sức mạnh để sống quá những ngày tháng đau khổ này với hai đứa con thơ? Ý nghĩ ấy cứ mãi vấn vương trong tấm trí nàng kể từ lúc nàng rời khỏi nghĩa trang buồn.
- Ôi, chúc mừng Giáng sinh, con gái yêu! - bà Elizabeth nói to khi từ trong nhà bếp đi ra với đôi cánh tay rộng mở để ôm con gái vào lòng. Holly bắt đầu khóc. Nàng thấy mình giống hệt như đứa trẻ ngoài nghĩa trang. Nàng vẫn cần có mẹ.
- Con xin lỗi. – Holly lau nước mắt. – con kô muốn làm thế.
- Yên nào. – bà Elizabeth vỗ về và ôm Holly chặt hơn. Nàng cũng kô cần nghe mẹ nói gì thêm, chỉ cần bà ở đó bên cạnh nàng là đủ.
- Con đang nghĩ gì thế, con gái? – mẹ nàng hỏi và đẩy khay bánh quy về phía Holly.
Bao tử Holly sôi ùng ục nhưng nàng không thể cho thứ gì vào bụng. Một lần nữa, nàng lại chẳng muốn ăn. Nàng hít một hơi thật sâu rồi kể cho mẹ nghe chuyện của nàng với Daniel, và về quyết định của nàng. Mẹ nàng lắng nghe một cách kiên nhẫn.
- Vậy con cảm thấy thế nào về anh ấy? – Bà Elizabeth hỏi và quan sát gương mặt con gái.
Nàng lại nhún vai:
- Con thích anh ấy, mẹ ạ, con có thích, nhưng...
Nàng lại nhún vai và im bặt.
- Có phải vì con chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ khác, đúng kô? – mẹ nàng nhẹ nhàng hỏi.
Holly xoa xoa tay lên trán:
- Ôi, con không biết nữa. Con chỉ cảm thấy hiện tại con không thể... - nàng suy nghĩ một lúc. – Daniel là một người bạn rất tuyệt. Anh ấy luôn ở bên cạnh khi con cần, luôn làm con mỉm cười, con thấy vui khi ở bên anh ấy. Nhưng con kô biết liệu con có sẵn sàng cho một mối quan hệ khác hay kô, mẹ ạ. Có lẽ là có và cũng có lẽ là kô. Anh ấy kô phải là Gerry và con cũng kô muốn anh ấy là Gerry. Những gì con cảm thấy bây giờ là một cảm giác rất khác, nhưng nó dễ chịu.
Nàng tiếp:
- Con không biết con có thể yêu lại như ngày xưa con đã từng yêu hay không, con cảm thấy điều đó thật khó, nhưng biết đâu được, một ngày nào đó, con lại có thể.. thì sao..
Nàng nhìn mẹ với một nụ cười buồn.
- Thật ra con không thể biết được sự thật nếu như con kô thử. – Bà Elizabeth động viên. – Quan trọng là chúng ta kô được vội vàng quyết định chuyện gì, Holly ạ. Mẹ biết là con hiểu điều đó, nhưng tất cả những gì mẹ mong muốn là thấy con được hạnh phúc. Con xứng đáng được như thế, dù đó là với Daniel, người đàn ông hay mơ mộng, hay khi con chỉ muốn được ở một mình. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc mà thôi.
- Cảm ơn mẹ. – Holly mỉm cười yếu ớt và ngả đầu vào vai mẹ. Điều đầu tiên nàng phải làm là trải qua một Giáng sinh không có Gerry.
- Vậy ra em trốn ở đây.
Holly quay lại, thấy Jack đang đứng sau lưng. Nàng khẽ mỉm cười và quay mặt lại, nàng cảm thấy kô còn hứng thú với Jack vì thái độ của anh ấy trong thời gian gần đây. Có tiếng Jack thở dài và nàng có cảm giác tay anh đang vòng qua vai nàng.
- Anh xin lỗi.
Holly nhướn mày, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.
Jack nhẹ gật đầu với chính mình.
- Anh rất đáng bị đối xử như thế, Holly. Gần đây anh cư xử như một người mất trí. Và anh thật sự xin lỗi em.
Holly quay sang nhìn anh.
- Anh đã làm em rất thất vọng, Jack.
Anh nhắm mắt lại như thể đó chính là điều làm anh rất đau khổ.
- Anh biết, và anh thật sự xin lỗi,- anh nói, giọng còn khẽ khàng hơn trước, - chỉ là anh kô biết phải làm sao cho tốt, Holly. Anh biết... em thật khó mà đối diện với...
- Cái chết của Gerry. – Holly tiếp lời.
- Phải.
- Việc đó cũng kô dễ dàng gì với em, anh biết đấy Jack.
Cả hai cùng im lặng.
- Nhưng anh đã giúp em gói ghém lại tất cả những đồ đạc của anh ấy và giúp em hoàn tất nguyện vọng của anh ấy dễ dàng hơn,- nàng vẫn tiếp tục, - anh đã ở đó bên cạnh em, nhưng rồi, tại sao anh lại đột nhiên biến mất?
- Chúa ơi, đó quả thật là một việc kô dễ làm. – anh nói vẻ mặt rất buồn. – Em đã rất mạnh mẽ, Holly. Kô, nói đúng hơn em là một người rất mạnh mẽ. Nhìn lại tất cả những gì thuộc về Gerry làm anh đau đớn. Anh đang ở trong nhà cậu ấy và cậu ấy thì chẳng còn ở đó nữa.. Và rồi anh nhận thấy em gần gũi với Richard nhiều hơn, anh nghĩ có lẽ mình nên bước lùi lại phía sau bởi vì em đã có anh ấy.. – Mặt anh đỏ bừng lên vì lời giải thích nghe có vẻ rất buồn cười.
- Anh thật là ngốc, Jack ạ. – Holly nói và thụi thật mạnh vào bụng Jack. – Anh nghĩ như thể là Richard dành lấy vị trí của anh vậy.
Anh mỉm cười,
- Ồ, anh kô biết nữa, gần đây hai người trông như một cặp bài trùng ấy.
Holly bắt đầu nghiêm túc trở lại.
- Suốt một năm qua, Richard đã luôn chăm soc cho em – và anh hãy tin em, qua chuyện lần này, một số người đã kô ngừng làm em ngạc nhiên. – nàng cố ý nhấn mạnh từng từ. – hãy cho anh ấy một cơ hội, Jack.
Jack khẽ gật đầu khi hiểu ra ý Holly.
- Anh xin lỗi, Holly.
Holly vòng tay qua ôm Jack, nàng đã cảm nhận được cảm giác ấm áp thân thuộc như ngày nào bên cạnh người anh trai của mình.
- Em biết. Và em cũng thế. Em rất tiếc vì những gì đã xảy ra. Nhưng em vẫn rất cần đến anh, anh biết đấy.
- Holly, - Jack ôm chặt đứa em gái vào lòng – anh đang ở bên cạnh em đây. Anh sẽ kô ích kỉ nữa và sẽ chăm soc thật tốt cho cô em gái bé bỏng của anh.
- Này, cô em gái bé bỏng này của anh có thể tự xoay xở được mọi việc đấy, cảm ơn anh nhiều. – Nàng vờ hờn dỗi.
Từ trên cao, nàng nhìn những con sóng dữ dội ào ào lao vào bờ đá, ngọn sóng cao vút như chạm được đến trời cao.
Họ cùng ngồi vào bàn ăn và lúc này, Holly cảm thấy thực sự thèm những món ăn ngon mẹ nấu đang bày ra trước mắt.
- Con vừa nhận được email của chị Ciara. – Declan thông báo.
Mọi người ai nấy đều tỏ ra vui mừng.
- Người ta nói hôm nay sẽ có tuyết đấy, - Holly thông báo rồi cúi xuống dùng món sườn dê nướng.
- Kô, sẽ kô có tuyết đâu. – Richard vừa nói vừa bẻ bánh mì vào bát súp. – trời rất lạnh nên sẽ không có tuyết đâu.
Holly cau mày:
- Richard, sao lại có chuyện quá lạnh thì không có tuyết nhỉ?
Richard liếm mấy ngón tay rồi nói với vẻ hiểu biết:
- Trời thường bớt lạnh hơn một chút trước khi có tuyết đấy chứ.
- ở Nam cực bây giờ chắc phải âm đến mấy trăm độ nhưng nó vẫn có tuyết đấy thôi. – Holly kô chịu đầu hàng.
- Nhưng nó là như thế đấy. – Richard đáp lại lời Holly gọn lỏn.
- Anh nói thế nào mà chả được. – Holly hờn dỗi.
- Thật ra anh ấy nói đúng đấy. – jack bấy giờ mới lên tiếng, mọi người ai nấy đều ngừng ăn chăm chú nghe, Richard cũng vậy. Đó kô phải là Jack thường ngày. Thế là Jack tiếp tục giải thích tuyết sẽ rơi như thế nào còn Richard thì bổ sung bằng những dữ kiện khoa học. Họ nhìn nhau mỉm cười hài lòng với vai trò mới của mình là những "ông biết tuốt" – chuyện gì cũng biết.
- Này, em cược với mọi người là hôm nay có tuyết đấy. – Declan nói
- Vậy thì em hãy để dành từ bây giờ đi vì các ông anh rất thông minh của em đã nói là kô có tuyết rồi. – Holly đùa.
- Vậy thì các anh cũng phải chuẩn bị tiền để trả cho em đi. – Declan xoa xoa hai bàntay vẻ đắc ý.
- Ôi, Chúa ơi. – Holly reo lên, hồi hộp nhảy ra khỏi chiếc ghế nàng đang ngồi. – Tuyết đang rơi kìa!
- Hóa ra chỉ là lí thuyết thôi nhỉ. – Jack quay ra nói với Richard và cả hai cùng cười ồ khi nhìn thấy những bông tuyết trắng xóa nhè nhẹ đậu trên bệ cửa kính.
Holly kéo chiếc va li vào con đường lát sỏi và bống nhiên giật mình chúi người về phía trước vì nàng vừa bị ai đó lấn đường.
- Xin lỗi! – một giọng nói the thé cất lên.
Nàng giận dữ quay lại, nhìn theo ả tóc vàng, dáng người cao với chiếc mông lắc qua lắc lại õng ẹo đi vào khách sạn. Holly chau mày: trông quen quen. Và rôi nàng mường tượng ra... Laura.
Ôi, kô, nàng thầm nghĩ là cảm thấy sợ hãi. Tom và Denise mời cả Laura sao? Nàng phải nhanh chóng tìm Daniel để báo với anh ấy mới được. Chắc chắn là anh ấy sẽ kô chịu nổi khi nhìn thấy người phụ nữ đáng ghét ấy. nàng vòng hai tay ra sau nắm thật chặt chiếc va li và lao đến quầy lễ tân.
- Ông Daniel ở phòng 342, thưa cô!
- Cảm ơn!
Đến trước cửa phòng, nàng gõ liên hồi cho đến khi nghe tiếng bước chân người ra mở cửa.
Nàng nín thở.
Lại là Laura.
- Em yêu, ai thế? – nàng nghe giọng Daniel nói vọng ra và nhìn thấy anh bước ra từ phòng tắm.
- Là cô! – Laura trợn mắt kêu lên.
Holly đứng bên ngoài nhìn Daniel qua Laura rồi từ Laura qua Daniel. Bộ dạng của họ cho phép nàng đoán được rằng Laura sẽ đến dự buổi tiệc cưới này. Nàng nhận ra mình kô có lí do gì để đứng đó nữa.
**
Denise hồi hộp nhìn Holly đang ngồi ngay chiếc bàn chính trong phòng tiệc cưới. Vài phút nữa, bài diễn văn của phù dâu chính sẽ bắt đầu. Holly căng thẳng, đôi tay vụng về long ngóng đặt trênn đùi, miệng nhẩm đi nhẩm lại bài diễn văn trong đầu đến nõi kô nghe thấy những người trước nàng nói gì.
- Xin hãy thứ lỗi cho tôi nếu như tôi có hơi xúc động trong khi nói bởi vì chỉ là tôi đang rất hạnh phúc cho Denise trong ngày hôm này. Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi... - nàng ngừng lại và liếc nhìn xuống Sharon. – à, chính xác hơn là một trong những người bạn tốt nhất của tôi.
Mọi người cười ồ lên.
- Và hôm nay, tôi rất hãnh diện về cô ấy và rất vui khi biết rằng cô ấy đã tìm thấy tình yêu với một người đàn ông tuyệt vời như Tom.
Holly mỉm cười khi thấy Denise rưng rưng nước mắt. Denise chưa khóc bao giờ.
- Tìm thấy một người bạn yêu và đáp lại tình yêu của mình là một điều kì diệu, một cảm giác kì diệu. Nhưng tìm thấy một người bạn đời, một người bạn tâm giao lại càng là một cảm xúc tuyệt vời hơn nữa. Người ta thường nói kô có gì là mãi mãi, nhưng riêng tôi, tôi lại có một niềm tin vững chắc rằng, với một số người, tình yêu vẫn luôn sống mãi ngay cả khi chúng ta kô còn trên cõi đời này nữa. Tôi biết rằng Denise đã tìm thấy một nửa cuộc đời của mình ở Tom. Denise, mình rất vui được nói với cậu rằng một mối liên kết như thế sẽ kô bao giờ có kết thúc. – Cổ họng nàng nghẹn lại, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp. – Tôi vừa rất lấy làm vinh hạnh lại vừa rất sợ hãi khi Denise bảo tôi làm phù dâu cho cô ấy ngày hôm nay.
Mọi người vẫn im lặng.
- Nhưng tôi rất vui vì Tom và Denise đã mang đến cho tôi một sơ hội được chia sẻ những giây phút đẹp đẽ này cùng họ. và đây, xin chúc cho họ có thêm được những ngày tươi đẹp nữa khi được sống bên nhau.
Mọi người reo hò chúc tụng và nâng li.
Holly trở lại chỗ ngồi của mình. Sharon ôm bạn vào lòng, nước mắt cô rươm rướm.
- Thật tuyệt vời, Holly.
Buổi tiệc bắt đầu.
Mắt Holly bỗng rưng rưng khi nhìn thấy Tom và Denise tình tứ dìu nhau đi trong điệu nhảy đầu tiên chào đón một cuộc đời mới. Nàng thầm nhớ đến cái cảm giác ấy khi ở cạnh Gerry trong lễ cưới của họ. Đó là một cảm xúc của sự hồi hộp, của hi vọng và hạnh phúc. Nàng đã rất vui mừng với từng giây phút sống bên cạnh Gerry, nhưng đã đến lúc nàng phải bước tiếp đoạn đường còn lại, trên đôi chân của chính mình, mang theo những kí ức êm đềm hạnh phúc, và những trải nghiệm sẽ giúp nàng biết phải sống thế nào để làm chủ tương lai của chính mình.
- Anh có thể cùng nhảy với em bài này kô? – một bàn tay chìa ra trước mặt nàng, là Daniel.
- Tất nhiên, - nàng vui vẻ trả lời và nắm lấy tay anh.
Cho phép anh được nói đêm nay em rất đẹp Holly
- Vâng, - Holly mỉm cười.
Nàng cảm thấy rất hài lòng với bản thân mình. Denise đã chọn cho nàng một chiếc váy màu hoa đinh tử hương rất đẹp và một chiếc ao ngắn vừa bó sát người để giấu bớt chiếc bụng hơi to. Một đường xẻ dài hai bên váy khiến nàng trông quyến rũ hơn. Còn Leo, với nguồn cảm hứng bất ngờ, đã giúp nàng có một mái tóc trông thật gọn gàng. Mái tóc được bới lên cao, vài lọn được thả rơi xuống vai một cách cố ý. Nàng cảm thấy mình xinh đẹp. nàng cảm thấy nàng giống công nương Holly, và nàng tự mỉm cười với ý nghĩ ấy.
- Em có bài phát hiểu thật là hay. – Daniel mỉm cười. – anh nhận ra mình thật ích kỉ khi nói những điều đó với em. Em nói em chưa sẵn sàng và anh đã kô lắng nghe, anh xin lỗi.
- Bỏ qua đi Daniel. TÔi kô biết tôi sẽ sẵn sàng trong bao lâu nữa. Nhưng cảm ơn anh đã có thể vượt qua được những cảm xúc đó với tôi thật nhanh. – nàng nhướn mày nhìn về phía Laura đang ngồi một mình với vẻ mặt kô vui.
Daniel bặm môi.
- Anh biết điều đó có lẽ là hơi nhanh với em, Holly, nhưng khi em kô gọi cho anh, anh đã đoán biết được rằng em thật sự chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Và khi trở về nhà để mừng lễ Giáng sinh và gặp lại Laura, ngọn lửa tình yêu trong anh bùng cháy trở lại. Em nói đúng, anh chưa bao giờ quên được cô ấy. hãy tin anh, nếu như anh biết được rằng em đã yêu anh thì anh sẽ kô đưa Laura đến buổi tiệc cưới này.
Holly mỉm cười với Daniel.
- xin lỗi vì đã kô gọi lại cho anh, Daniel. Chỉ là lúc đó tôi cần một chút thời gian cho riêng mình. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng anh là một kẻ ngốc.
Daniel thở dài
- anh biết anh và cô ấy phải nói chuyện với nhau, nhưng như em nói, với một số người, tình yêu vẫn cứ tồn tại mãi.
Holly hơi nhăn mặt
- Ôi, đừng trích dẫn lời của tôi làm gì. – nàng cười. – Phải, miễn là anh hạnh phúc.
Nàng thở dài một cách cố ý và Daniel phì cười.
- Anh hạnh phúc, Holly. Anh nghĩ anh không thể sống thiếu cái tính thất thường ấy. – anh liếc nhìn sang Laura, và đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn. – Anh cần yêu anh một cách đam mê, kô biết là cuộc đời anh sẽ tồi tệ hơn hay hạnh phúc hơn nhưng Laura là một người như thế. Còn em, em có hạnh phúc kô?- anh nhìn vào khuôn mặt nàng.
Holly suy nghĩ về điều đó.
- đêm nay tôi hạnh phúc. Tôi cũng phải lo lắng cho ngày mai. Nhưng tôi sẽ vượt qua.
Cuối buổi tiệc, Holly nép mình vào giữa Sharon, John, Denise, và Tom.
- Năm... bốn..ba..hai..một! Chúc mừng năm mới!
Mọi người reo hò. Những quả bong bóng đầy màu sắc được cột lại thành chum tung bay khắp phòng.
***
Holly lật nhanh cuốn tạp chí Thời Đại Mới xem trang nào có in ảnh đám cưới của Denise và Tom. Không phải ngày nào cũng có đám cưới của một trong những DJ hàng đầu Ailen với một trong "nữ diễn viên chính" của cuốn phim "Những cô gái và Thành phố về đêm" như thế đâu.
- Này! – người chủ tiệm báo gắt gỏng nhìn nàng.- Đây kô phải là thư viện. Hoặc là cô hãy mua lấy mà đọc hoặc là cô hãy bỏ nó xuống
Holly thở dài và bắt đầu nắm lấy mỗi đầu báo một tờ như lần trước. Một hàng người dài đang xếp hàng sau lưng nàng. Holly khẽ mỉm cười và vẫn vờ như kô phải vội vã gì. Nàng lấy thêm vài thanh sô cô la, mấy gói kẹo rồi đặt lên quầy tính tiền.
- Ồ, ông có thể làm ơn lấy thêm cho tôi một chiếc túi được kô? – nàng ngước nhìn lên ong chủ tiệm và cười thật tươi.
- Cảm ơn, - Holly cầm lấy chiếc túi rồi từ từ bước về phía cửa. Khi nàng vừa định đẩy cánh cửa ra thì bên kia lại có người đẩy vào. Mọi thứ trên tay nàng rơi tung tóe ra sàn.
- Tôi thật sự xin lỗi. – người đàn ông nói và cúi xuống giúp nàng.
- Ôi, là cô! Người nghiện sô cô la. – Holly giật mình nhìn lên.
Đó là người đàn ông với đôi mắt màu xanh rất lạ, người đàn ông đã giúp nàng lần trước.
- chúng ta lại gặp nhau. Holly có phải kô? – anh ta mỉm cười và đưa lại cho nàng những thanh kẹo.
- đúng thế. Rob có phải kô? – nàng mỉm cười.
- À, chắc là sẽ có lầm nào đó tôi sẽ tiếp tục đụng phải cô. – Rob mỉm cười và từ từ bước vào hàng người đang chờ đợi.
Holly nhìn theo anh, vẫn còn nguyên cảm giác ngạc nhiên. Cuối cùng nàng tiến về phía anh.
- Rob, hôm nay anh có rỗi để cùng tôi đi uống một tách cà phê kô? Nếu anh kô rỗi thì cũng kô sao.. – nàng bặm môi.
Anh mỉm cười và hơi bối rối nhìn xuống, có lẽ anh đang tìm chiếc nhẫn cưới trên ngón tay nàng.
- Ồ, anh đừng lo về nó. – nàng đưa ngón tay ra. – bây giờ nó đã là một kỷ vật rồi.
Anh gật đầu hiểu ra.
- Vâng, vậy thì tôi sẽ rất vui được đi cùng cô.
Họ băng qua đường và cùng hướng về quán Greasy Spoon.
- Nhân tiên, tôi cũng muốn xin lỗi cô vì.. lần trước...
Holly khẽ mỉm cười môt mình khi ngồi xuống bàn đợi anh mang thức uống lại. Trông anh ấy có vẻ rất dễ mến.
Bên ngoài ô cửa sổ, làn gió xuân nhè nhẹ thổi, những cành lá non óng ánh trong nắng mới cũng nhảy nhót vui đùa. Nàng nghĩ về những điều mình đã học được, nghĩ về con người nàng của một năm trước và môt năm sau. Nàng đã được người đàn ông mà nàng yêu tha thiết dẫn dắt trong suốt một năm qua, nàng đã đón nhận tất cả những lời khuyên ấy, đã cố hết sức để tự chữa lấy vết thương của chính mình.
Giờ đây, nàng đã có một công việc mà nàng yêu thích, nàng cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình, nàng tin rằng nàng sẽ có thể chạm đến được những ước mơ từng một thời ấp ủ.
Nàng là người đã từng có những thiếu sót, là người từng cảm thấy chán nản với cuộc đời mình và luôn cảm thấy việc bước ra khỏi giường để đi làm là thật sự khó khăn. Nàng từng là người hầu như ngày nào cũng ủ rũ, là người thường tự hỏi lý do nào khiến nàng phải tiếp tục sống trên cõi đời này – từ khi mất Gerry.
Nhưng dù vậy, nàng còn là một người có hàng triệu triệu ký ức hạnh phúc, người biết rất rõ một tình yêu đích thực là như thế nào và đã sẵn sàng tiếp tục sống hết mình cho cuộc sống, cho tình yêu để lại có thêm được những ký ức mới. Cho dù điều đó sẽ xảy ra vào mười tháng sau hay mười năm sau nữa, nàng cũng sẽ làm theo những gì Gerry căn dặn. Bất kể khó khăn nào đang đợi ở phía trước, nàng tin rằng mình nhất định sẽ vượt qua.
Và cuộc sống vẫn tiếp tục.
Tác giả :
Cecelia Ahern