Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết
Chương 2
Edit: jena
Cảnh Tây: "Không phải là thích thì mới muốn ăn sao?"
Hệ thống nhỏ: "Đó là trong tình huống một đối một! Hai người trở lên thì tạo thành tình thế giằng co uy hiếp nhau, do đó bọn họ sẽ vội vàng bắt con mồi trước khi đối phương kịp sơ múi! Hoàn cảnh khốc liệt gấp đôi đó!"
Cảnh Tây từ trước đến nay đều chỉ quan tâm đến trọng điểm, giữa loạt tin tức, cậu tổng kết tình huống của bản thân thành hai chữ: đoạt thực.
Hệ thống nhỏ thiếu điều ngất xỉu tại chỗ.
Nó biết rằng cộng sự cùng Cảnh Tây rất khó khăn, nhưng không nghĩ rằng độ khó trực tiếp lại kinh khủng như thế này, vừa bắt đầu đã thấy kết cục thảm khốc nhất. Nó thấy hai đôi mắt trợn ngược hằn lên tơ máu của hai Dị Lang, hỏi: "Ngài không chạy à?"
Cảnh Tây thủng thỉnh đáp: "Không chạy."
Gặp tình huống này muốn chạy cũng chạy không thoát, cậu bình tĩnh phân phó: "Cường hóa thể chất của ta lên mức cao nhất."
Hệ thống khi nói chuyện vẫn luôn ở trạng thái tính toán ra phương án giải quyết, chọn ra được vài biện pháp.
Trước mắt là có hai biện pháp: một là mở lớp chắn bảo vệ, hai là điều chỉnh thể trạng của Cảnh Tây. Cái thứ nhất tiêu hao năng lượng hệ thống, cái thứ hai tiêu hao năng lượng của Cảnh Tây.
Suy xét đến đường phố xung quanh, đám đông sẽ nhìn bọn họ như lũ điên vì mở lớp chắn bảo vệ quá chói mắt, vì vậy chỉ có thể lựa chọn biện pháp thứ hai.
Đại khái là sợ Cảnh Tây đến đây lại chăm chăm hành động theo bản thân, trước khi tiến vào, cục quản lý đã đem năng lượng của Cảnh Tây chuyển quyền hạn sang cho hệ thống nhỏ, còn bố trí đặt một thiết lập điều kiện, hiện tại chính là thời điểm phù hợp.
Hệ thốn nhỏ hỏi: "Xác định mở?"
Cảnh Tây: "Mở."
Hệ thống nhỏ lập tức chấp hành.
Như mở cửa đập, dòng nước cuồn cuộn ồ ạt chảy vào khắp cơ thể, nháy mắt một luồng năng lượng cường đại căng tràn cả người Cảnh Tây.
Hệ thống nhỏ nhìn cánh cổng năng lượng khép lại, rà quét cấp bậc thân thể của Cảnh Tây, không hiểu vì sao cậu không kêu lên một tiếng. Cấp bậc đột nhiên thăng cấp với cường độ lớn sẽ không đơn giản như uống một ly nước. Một nguồn năng lượng khổng lồ thâm nhập vào tận xương tủy, lan tràn thông suốt toàn bộ kinh mạch cùng cơ bắp, cảm giác đớn đau không cần trải nghiệm cũng đã thấy ớn lạnh cả người.
Thế mà Cảnh Tây ngay cả chớp mắt cũng không buồn chớp, nếu không phải sau lưng đổ một tầng mồ hôi mỏng, hệ thống nhỏ liền cho rằng chủ nhân của mình chính là mắc bệnh mất cảm giác bẩm sinh.
Hệ thống nhỏ báo cáo: "Gen từ cấp B lên cấp S, nếu tiếp tục tăng thân thể sẽ chịu không nổi."
Cảnh Tây: "Ta biết rồi."
Một người, một hệ thống đối thoại cực nhanh, trong hiện thực bên ngoài cũng chỉ vừa qua vài giây.
Hai Dị Lang đối điện lặng im bất động, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào con mồi. Cảnh Tây cũng không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn lại, hô hấp áp chế đến mức nhẹ nhất. Cùng dã thú giằng co, đưa lưng về phía chúng chính là dại dột, tốt nhất là nên mặt đối mặt trực diện.
Hai bên đánh giá lẫn nhau, sẵn sàng giương cung bạt kiếm chuẩn bị phát động.
Vòng tay vù vù chạy, tiếng chuông bén nhọn lại vang lên.
Người qua đường sôi nổi nhìn qua, phát hiện là một đối chọi với hai, không nén nổi kinh ngạc mà "A" lên.
Âm thanh này giống như một tiếng chớp giật, trong phút chốc xé rách không khí ngưng đọng.
Thần kinh bị kéo căng của hai Dị Lang đứt phựt, đồng loạt nhào đến chỗ Cảnh Tây.
Cảnh Tây lui về sau nửa bước, vừa lùi vừa lưu loát né tránh công kích. Đồng thời hệ thống phóng chiếu toàn bộ bản đồ trong tâm trí cậu. Cậu liếc mắt quét qua, nhắm vào cửa hàng gần nhất, nhẹ nhàng parkour* lên mái nhà.
*parkour: là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kĩ năng tránh vật cản của quân đội.
Tiếng bước chân phía sau như xé gió ráo riết đuổi theo.
Cảnh Tây không quay đầu lại, nhảy xuống đất lấy chân trái làm điểm tựa, đùi phải cong lên nửa vòng, một chân đá vào một tên Dị Lang.
Một chân đá này dùng mười phần lực đạo, trúng ngay giữa cằm, Dị Lang kêu lên một tiếng, ngửa đầu bay ngược ra sau, lăn ra giữa đường.
Quần chúng xung quanh xúm lại xem kịch vui "ô a" la lên. Cảnh Tây giơ tay đánh một trận, nhanh chóng tóm lấy cổ con Dị Lang còn lại. Cậu vẫn bình tĩnh, bình bình đạm đạm như ban đầu: "Mở sóng âm thôi miên."
Hệ thống nhỏ vâng dạ làm việc.
Sóng âm không có tiếng động, chỉ cần sử dụng tinh thần lực kích hoạt, tinh thần lực càng cao thì càng hữu hiệu.
Tinh thần lực của Cảnh Tây lại cao đến đáng sợ, cậu nhìn máu đỏ chảy tràn từ hốc mắt đối phương, cười đến mê hoặc: "Đánh qua đánh lại không vui đâu, hai người các ngươi đánh một trận đi, ai thắng thì người đó sẽ có được tôi."
Ánh mắt Dị Lang hơi tối lại.
Lúc này bên cạnh bỗng lóa lên một bóng người, là kẻ bị đánh vào cằm ngã ra đường. Dị Lang bị cậu nắm cổ nhìn chằm chằm đồng bạn vừa đến, trên mặt bày ra địch ý đậm sâu.
Tên kia vừa đến, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mất cảnh giác lại bị đấm một cái.
Hai người đồng loạt ngã xuống đất, sau đó lại lăn một đoàn, đem thế trận từ "đoạt thực" thành "ai có thể ăn". Sức chiến đấu khủng bố phá nát bốn phía phố phường, đồ vật thay phiên nhau làm vật hi sinh. Quần chúng ăn dưa xem kịch vui lại xúm lại "ối chà ái chà" bình luận thấy tình cảnh này lập tức tan rã.
Hệ thống nhỏ: "Chúng ta đi được chưa?"
"Không đi." Cảnh Tây xoay khớp cổ tay, cảm tưởng lại chút lực đạo vừa nãy, "So sánh sức lực giữa con người và của bọn sói này đi."
Hệ thống nhỏ: "Của bọn họ lợi hại hơn. Nhưng vẫn là tương đương với con người cấp S."
Cảnh Tây nhàn nhạt nhìn trận chiến trước mắt: "Vậy thì tại sao ban đầu lại nói ta không đánh lại bọn họ?"
Hệ thống nhỏ phổ cập tri thức khoa học: "Vì trên vòng tay của chúng có thuốc, khi kiểm tra đo lường những yếu tố kích thích phát sinh biến hóa liền sẽ tự động tiêm vào cơ thể họ, chủ yếu là để ức chế biến thân, tiếp nữa là có tác dụng trấn định cơn thèm khát. Nhưng chỉ là một liều thuốc nhỏ, hiệu quả trấn định không tốt lắm."
"Mặt trên còn có công năng định vị và báo nguy. Cảnh sát sẽ mau tới đây."
Cảnh Tây "ừ" tỏ vẻ đã hiểu.
"Chà vậy hôm nay ngươi cố gắng đội nồi* giúp ta nhé."
*đội nồi: nhận thay tội cho người khác, bị đổ vỏ, vu khống
Hệ thống nhỏ oe oe: "Vì sao QAQ?"
Cảnh Tây: "Nếu biết đặc thù của thân thể này, chuyện đầu tiên ngươi nên làm chính là xác định vị trí an toàn cho ta, giúp ta né tránh mấy con Dị Lang này. Nếu ta nắm được cốt truyện, ta đã thoát khỏi tình huống này rồi."
"..." Hệ thống nhỏ thút thít nhắc nhở: "Nếu không phải ngài muốn ăn đồ ăn vặt, chúng ta căn bản không hề gặp bọn họ rồi... Lại nói thêm, tôi đã hỏi ngài có muốn nghe cốt truyện không, ngài bảo là "không vội" mà? Tôi vừa phải đem cốt truyện từ từ diễn giải, vừa an bài hậu sự, ngài còn không cho tôi quyền tự chủ kìa!"
Nó cũng muốn làm một hệ thống vô cảm, trực tiếp quăng dữ liệu cho Cảnh Tây, ngày ngày chấp hành mệnh lệnh là được. Nhưng cục quản lý không cho, bắt mọi giá trang bị cho nó chức năng giao tiếp, còn muốn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cảnh Tây, nó cũng rất là tuyệt vọng có biết không!
Đều do Cảnh Tây quá đáng, nếu không phải trong khi chấp hành nhiệm vụ làm bậy quá nhiều, cục quản lý làm gì mệt mỏi đến mức độ này?
Cảnh Tây mắt điếc tai ngơ: "Ta phải cho ngươi một đánh giá kém."
Hệ thống nhỏ bé lại khóc rống: "Tôi chịu, tôi đội nồi, ngài đừng đánh giá kém huhu."
Cảnh Tây vô cùng hài lòng: "Chính mình chủ động báo cáo rõ ràng, nhân tiện thay ta góp ý đôi chút, quy tắc của mấy người cũng quá khô khan vô lý rồi."
Hệ thống nhỏ bé oe oe thấu hiểu dụng ý "đội nồi" của chủ nhân mình.
Nó nắm giữ quyền hạn năng lượng của chủ nhân, mỗi lần sử dụng đều phải báo cáo lên cục quản lý, để bọn họ biết Cảnh Tây làm gì. Cho nên Cảnh Tây liền muốn mượn tay nó tố khổ, xem ra cậu cũng không thích điều kiện hà khắc này.
Cảnh Tây nghe nó thành thành thật thật đồng ý, tiếp tục quan sát cuộc chiến của hai con Dị Lang: "Cảnh sát chừng nào đến?"
Hệ thống nhỏ: "Cảnh sát dùng máy bay đến trong vòng năm phút."
Cảnh Tây một bên tính thời gian, một bên hoạt động chân tay.
Đau nhức biến mất, thân thể dần thích ứng với thay đổi mới, cậu từ sân thượng nhảy xuống. Thân thể cấp S có chỗ tốt chính là nhảy từ tầng ba xuống vẫn không hề thấy áp lực.
Hệ thống nhỏ thấy cậu tiến đến gần hai con Dị Lang liền cảnh giác hỏi: "Ngài muốn làm gì?"
Cảnh Tây cà lơ phất phơ: "Muốn thử một chút."
Cậu không đợi hệ thống nhỏ rít gào, tự động cắn vào ngón trỏ của mình.
Cần phải xử lý bug ở 6 tuyến truyện, hiển nhiên cậu phải ở lại đây một thời gian dài. Cậu không xác định được sau này mình có thể tránh Dị Lang mãi hay không, chi bằng đánh thử xem.
Mùi máu tươi nhanh chóng lan ra khắp không khí, hai Dị Lang đồng thời cứng đờ, từ từ quay đầu nhìn về phía cậu.
Cảnh Tây mỉm cười, dùng ngón tay dính đầy máu ngoắc ngoắc bọn chúng.
Hai đôi mắt sói đối diện lập tức đỏ ngầu lên.
Lúc trước cách một lớp da, bọn họ đã không chịu nổi, hiện giờ chịu đựng loại kích thích này, cả hai tưởng như phát điên, sóng âm thôi miên hoàn toàn mất tác dụng, chúng đồng loạt nhảy bổ vào Cảnh Tây.
Cảnh Tây không những lùi mà còn tiến tới, đứng trực diện với bọn họ.
Hiện tại cậu có lẽ không mạnh bằng họ, nhưng kinh nghiệm thực chiến thì nhiều lại càng nhiều, một chọi hai hoàn toàn không rơi vào thế bí.
Đám người ở phía xa nhìn một màn này, nhịn không được "Đm"* một tiếng.
*Ngọa tào aka đm hihi
Rõ ràng ở nóc nhà chờ cả hai giết hại lẫn nhau là được, nhưng cậu ta lại chủ động gia nhập cuộc chiến, còn mơ hồ ở phe mạnh hơn, quá mức lợi hại rồi!
Tiếng còi hụ ò e ò e của xe cảnh sát từ xa vang lên.
Cảnh Tây canh chuẩn thời cơ kéo lưng một con sói xuống, đem hai móng vuốt của nó trói hai tên vào nhau, nhanh chóng nhảy ra xa tạo thành khoảng cách.
Trói buộc cỏn con ấy căn bản không đủ sức, hai con sói liền tránh ra.
Thế nhưng vài giây ngắn ngủi ấy đã giúp cho cảnh sát phát huy, chỉ nghe "Bang bang" hai tiếng, hai tên đó đều bị bắn.
Thuốc mê của cảnh sát còn tốt hơn loại trên vòng tay của chúng, chỉ cần năm giây hai con sói đồng loạt trước sau ngã xuống đất.
Máy bay đáp xuống, cảnh sát liền chạy đến hiện trường.
Cảnh Tây điều chỉnh lại hô hấp, đem mồ hôi mỏng ở thái dương lau đi. Cậu thấy hai Dị Lang giãy giụa vẫn ngoan cố muốn nhào đến chỗ mình, cảm thấy vô cùng xúc động, đứng im không nhúc nhích.
Cậu cảm động vì hai con sói ấy không ngừng cố gắng bò trườn về phía mình, móng vuốt run run giơ lên nắm lấy ống quần cậu thều thào: "Một... một ngụm... Tôi chỉ cần liếm một ngụm thôi..."
Ngay lúc đó cảnh sát đã đuổi đến, hợp lực đè lại bọn chúng rồi kéo đi.
"Không!!!" Móng vuốt của hai Dị Lang bấu lấy mặt đất, tuyệt vọng kêu to: "Chỉ một ngụm thôi! Một ngụm a a a!!!"
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây nhìn theo hai con sói bị trói gô lên máy bay, hỏi hỏi: "Nam chính trong nguyên tác của các ngươi cũng bất hạnh như thế à?"
"Không có!" Hệ thống nhỏ nghẹn ngào "Nam chính của chúng ta là gia giáo nghiêm ngặt, là ngoại hình lý trí, không hề mê luyến trầm kha máu của nữ chính, đặc biệt khắc chế chấn chỉnh bản thân!"
Cảnh Tây: "Khắc chế đến mức cuối cùng vẫn lựa chọn kết hôn với ngoại tộc à?"
Hệ thống nhỏ: "Vì cậu ta thích nhân loại nha."
Cảnh Tây theo cảnh sát ngồi vào máy bay: "Ta hiểu rồi, chỉ thích máu của nữ chính, nhưng kết hôn rồi cũng không hút hết máu."
Là nhân viên của bộ phận xuyên thư, hệ thống nhỏ chính là fan cuồng của tiểu thuyết này.
Nó giảng giải đạo lý: "Ngài không thể chỉ vì biểu hiện quá mức... ờm đau khổ của hai Dị Lang kia mà suy ra nam chính cũng đồng dạng như thế. Bởi vì nguyên chủ của thân thể này cũng gặp nam chính, nhưng cuối cùng nam chính vẫn yêu và ở bên cạnh nữ chính thôi."
Cảnh Tây cài lại đai an toàn, nhìn hệ thống nhỏ ngoan cường bảo vệ chính nghĩa muốn sặc nước miếng mà đưa ra mệnh lệnh: "Nhanh chóng định vị những Dị Lang có trong thành phố này và theo dõi mọi nơi mọi lúc đi."
Hệ thống nhỏ nghe xong liền thực thi nhiệm vụ, sau đó có chút lo lắng cho Cảnh Tây.
"Về sau có thể tránh thì tránh đi.", nó tận tình khuyên bảo "Hệ liệt văn chính là ngài đi đâu cũng sẽ gặp được người, nếu điều chỉnh cốt truyện đi chệch đường ray sẽ có hậu quả rất lớn. Xin ngài chú ý." Ngàn vạn lần xin ngài đừng quên!
Cảnh Tây thả lỏng tinh thần, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ "ừ" một tiếng đáp ứng cộng sự.
Hệ thống nhỏ nghĩ đến chủ nhân từng là một đặc vụ cấp S, còn chủ động để cho nó theo dõi nguy hiểm liền có chút an tâm, xoa dịu trái tim thủy tinh mong manh của mình.
Vài phút sau, hệ thống nhỏ với trái tim thủy tinh mong manh đã vỡ vụn la lên: "Không, ngài không thể xuống đó! Có một Dị Lang đang đến gần cục cảnh sát!"
Cảnh Tây ngồi trên xe cảnh sát là con người, thành khẩn dò hỏi hệ thống nhỏ có chút thiểu năng trí tuệ: "Chuyện này ta có thể quyết định được à? Nếu không thì ta đem mấy tên này giải quyết gọn nhẹ cho ngươi an tâm nhé, rồi chúng ta cùng nhau lấy máy bay này đi lưu lạc luôn?"
Hệ thống nhỏ bé gom lại những mảnh trái tim vỡ vụn: "... Không thể đánh ngất họ sao?"
Cảnh Tây vừa nghe qua liền biết nhân vật phía dưới chỉ sợ không phải là người qua đường Giáp, lập tức trợn ngược mắt.
Nhưng tốc độ của máy bay quá nhanh, trong chớp mắt đã an toàn đến nơi, hai cửa hai bên đồng thời mở ra.
Ngay lập tức, một chiếc xe dừng lại ngay trước cục cảnh sát, một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống.
Hắn lớn lên cực kỳ anh tuấn, tuy rằng là một đôi mắt đào hoa đa tình nhưng khí chất trên người là một bộ "người sống chớ đến gần", vậy mà vẫn khiến người khác không thể dời tầm mắt.
Hắn xuống xe, ngay sau đó nhìn về phía Cảnh Tây.
Cảnh Tây: "Ai vậy?"
Hệ thống nhỏ tuyệt vọng giới thiệu: "Đoạn Trì, giám đốc tập đoàn tài chính Ngân Lũy, là cậu của nam chính, là bàn tay vàng lớn nhất... Í cha?"
Nó phát hiện tiếng chuông không vang lên, nảy ra một giả thuyết: "Máu của ngài đối với phần lớn Dị Lang đều rất hấp dẫn, chẳng lẽ hắn bị khiếm khuyết mất bộ phận nào đó?
Cảnh Tây đánh giá người đàn ông trước mặt: "Hẳn là không phải, nếu không hắn sẽ không nhìn ta chằm chằm như vậy."
Hệ thống nhỏ hô lên: "Tôi biết rồi!"
Nó quả thực là phấn khích: "Hắn là một người có năng lực ý chí vô cùng lớn, không thích đi lung tung bị rối loạn bởi những thứ hỗn tạp. Vì vậy mới có thể giáo dục nam chính lớn lên rất khắc chế. Ngài nhìn xem, có phải ưu tú lắm không? So với hai con sói "chỉ một ngụm thôi" quả thực là một bên trời cao một bên dưới mặt đất rồi đó!"
Cảnh Tây thu hồi tầm mắt, mặc kệ hệ thống nhỏ líu ríu như chim non trong đầu, khoan thai bước vào cục cảnh sát, rót một ly nước ấm, an tĩnh ngồi trên ghế.
Cảnh sát xác minh xong thân phận của cậu thì vẻ mặt chính là không thể tin nổi.
Gen cấp B, con người, 18 tuổi, hắn rốt cuộc làm thế nào mà khống chế được hai Dị Lang trưởng thành?
Bọn họ đang muốn hỏi thì video quay ở hiện trường đã được gửi đến.
Đoạn Trì cũng nhận được video từ thư ký gửi đến, rũ mắt xem xong, cùng vài cảnh sát bắn mắt về phía người bị hại.
Cảnh Tây hai tay cầm ly nước, cả người toát lên vẻ yếu nhược của người bị hại vô tội.
Hai bên nhìn nhau hai giây.
Ngay sau đó, một âm thanh bén nhọn từ vòng tay của Đoạn Trì gào thét vang lên.
Cảnh Tây: "Không phải là thích thì mới muốn ăn sao?"
Hệ thống nhỏ: "Đó là trong tình huống một đối một! Hai người trở lên thì tạo thành tình thế giằng co uy hiếp nhau, do đó bọn họ sẽ vội vàng bắt con mồi trước khi đối phương kịp sơ múi! Hoàn cảnh khốc liệt gấp đôi đó!"
Cảnh Tây từ trước đến nay đều chỉ quan tâm đến trọng điểm, giữa loạt tin tức, cậu tổng kết tình huống của bản thân thành hai chữ: đoạt thực.
Hệ thống nhỏ thiếu điều ngất xỉu tại chỗ.
Nó biết rằng cộng sự cùng Cảnh Tây rất khó khăn, nhưng không nghĩ rằng độ khó trực tiếp lại kinh khủng như thế này, vừa bắt đầu đã thấy kết cục thảm khốc nhất. Nó thấy hai đôi mắt trợn ngược hằn lên tơ máu của hai Dị Lang, hỏi: "Ngài không chạy à?"
Cảnh Tây thủng thỉnh đáp: "Không chạy."
Gặp tình huống này muốn chạy cũng chạy không thoát, cậu bình tĩnh phân phó: "Cường hóa thể chất của ta lên mức cao nhất."
Hệ thống khi nói chuyện vẫn luôn ở trạng thái tính toán ra phương án giải quyết, chọn ra được vài biện pháp.
Trước mắt là có hai biện pháp: một là mở lớp chắn bảo vệ, hai là điều chỉnh thể trạng của Cảnh Tây. Cái thứ nhất tiêu hao năng lượng hệ thống, cái thứ hai tiêu hao năng lượng của Cảnh Tây.
Suy xét đến đường phố xung quanh, đám đông sẽ nhìn bọn họ như lũ điên vì mở lớp chắn bảo vệ quá chói mắt, vì vậy chỉ có thể lựa chọn biện pháp thứ hai.
Đại khái là sợ Cảnh Tây đến đây lại chăm chăm hành động theo bản thân, trước khi tiến vào, cục quản lý đã đem năng lượng của Cảnh Tây chuyển quyền hạn sang cho hệ thống nhỏ, còn bố trí đặt một thiết lập điều kiện, hiện tại chính là thời điểm phù hợp.
Hệ thốn nhỏ hỏi: "Xác định mở?"
Cảnh Tây: "Mở."
Hệ thống nhỏ lập tức chấp hành.
Như mở cửa đập, dòng nước cuồn cuộn ồ ạt chảy vào khắp cơ thể, nháy mắt một luồng năng lượng cường đại căng tràn cả người Cảnh Tây.
Hệ thống nhỏ nhìn cánh cổng năng lượng khép lại, rà quét cấp bậc thân thể của Cảnh Tây, không hiểu vì sao cậu không kêu lên một tiếng. Cấp bậc đột nhiên thăng cấp với cường độ lớn sẽ không đơn giản như uống một ly nước. Một nguồn năng lượng khổng lồ thâm nhập vào tận xương tủy, lan tràn thông suốt toàn bộ kinh mạch cùng cơ bắp, cảm giác đớn đau không cần trải nghiệm cũng đã thấy ớn lạnh cả người.
Thế mà Cảnh Tây ngay cả chớp mắt cũng không buồn chớp, nếu không phải sau lưng đổ một tầng mồ hôi mỏng, hệ thống nhỏ liền cho rằng chủ nhân của mình chính là mắc bệnh mất cảm giác bẩm sinh.
Hệ thống nhỏ báo cáo: "Gen từ cấp B lên cấp S, nếu tiếp tục tăng thân thể sẽ chịu không nổi."
Cảnh Tây: "Ta biết rồi."
Một người, một hệ thống đối thoại cực nhanh, trong hiện thực bên ngoài cũng chỉ vừa qua vài giây.
Hai Dị Lang đối điện lặng im bất động, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào con mồi. Cảnh Tây cũng không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn lại, hô hấp áp chế đến mức nhẹ nhất. Cùng dã thú giằng co, đưa lưng về phía chúng chính là dại dột, tốt nhất là nên mặt đối mặt trực diện.
Hai bên đánh giá lẫn nhau, sẵn sàng giương cung bạt kiếm chuẩn bị phát động.
Vòng tay vù vù chạy, tiếng chuông bén nhọn lại vang lên.
Người qua đường sôi nổi nhìn qua, phát hiện là một đối chọi với hai, không nén nổi kinh ngạc mà "A" lên.
Âm thanh này giống như một tiếng chớp giật, trong phút chốc xé rách không khí ngưng đọng.
Thần kinh bị kéo căng của hai Dị Lang đứt phựt, đồng loạt nhào đến chỗ Cảnh Tây.
Cảnh Tây lui về sau nửa bước, vừa lùi vừa lưu loát né tránh công kích. Đồng thời hệ thống phóng chiếu toàn bộ bản đồ trong tâm trí cậu. Cậu liếc mắt quét qua, nhắm vào cửa hàng gần nhất, nhẹ nhàng parkour* lên mái nhà.
*parkour: là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kĩ năng tránh vật cản của quân đội.
Tiếng bước chân phía sau như xé gió ráo riết đuổi theo.
Cảnh Tây không quay đầu lại, nhảy xuống đất lấy chân trái làm điểm tựa, đùi phải cong lên nửa vòng, một chân đá vào một tên Dị Lang.
Một chân đá này dùng mười phần lực đạo, trúng ngay giữa cằm, Dị Lang kêu lên một tiếng, ngửa đầu bay ngược ra sau, lăn ra giữa đường.
Quần chúng xung quanh xúm lại xem kịch vui "ô a" la lên. Cảnh Tây giơ tay đánh một trận, nhanh chóng tóm lấy cổ con Dị Lang còn lại. Cậu vẫn bình tĩnh, bình bình đạm đạm như ban đầu: "Mở sóng âm thôi miên."
Hệ thống nhỏ vâng dạ làm việc.
Sóng âm không có tiếng động, chỉ cần sử dụng tinh thần lực kích hoạt, tinh thần lực càng cao thì càng hữu hiệu.
Tinh thần lực của Cảnh Tây lại cao đến đáng sợ, cậu nhìn máu đỏ chảy tràn từ hốc mắt đối phương, cười đến mê hoặc: "Đánh qua đánh lại không vui đâu, hai người các ngươi đánh một trận đi, ai thắng thì người đó sẽ có được tôi."
Ánh mắt Dị Lang hơi tối lại.
Lúc này bên cạnh bỗng lóa lên một bóng người, là kẻ bị đánh vào cằm ngã ra đường. Dị Lang bị cậu nắm cổ nhìn chằm chằm đồng bạn vừa đến, trên mặt bày ra địch ý đậm sâu.
Tên kia vừa đến, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mất cảnh giác lại bị đấm một cái.
Hai người đồng loạt ngã xuống đất, sau đó lại lăn một đoàn, đem thế trận từ "đoạt thực" thành "ai có thể ăn". Sức chiến đấu khủng bố phá nát bốn phía phố phường, đồ vật thay phiên nhau làm vật hi sinh. Quần chúng ăn dưa xem kịch vui lại xúm lại "ối chà ái chà" bình luận thấy tình cảnh này lập tức tan rã.
Hệ thống nhỏ: "Chúng ta đi được chưa?"
"Không đi." Cảnh Tây xoay khớp cổ tay, cảm tưởng lại chút lực đạo vừa nãy, "So sánh sức lực giữa con người và của bọn sói này đi."
Hệ thống nhỏ: "Của bọn họ lợi hại hơn. Nhưng vẫn là tương đương với con người cấp S."
Cảnh Tây nhàn nhạt nhìn trận chiến trước mắt: "Vậy thì tại sao ban đầu lại nói ta không đánh lại bọn họ?"
Hệ thống nhỏ phổ cập tri thức khoa học: "Vì trên vòng tay của chúng có thuốc, khi kiểm tra đo lường những yếu tố kích thích phát sinh biến hóa liền sẽ tự động tiêm vào cơ thể họ, chủ yếu là để ức chế biến thân, tiếp nữa là có tác dụng trấn định cơn thèm khát. Nhưng chỉ là một liều thuốc nhỏ, hiệu quả trấn định không tốt lắm."
"Mặt trên còn có công năng định vị và báo nguy. Cảnh sát sẽ mau tới đây."
Cảnh Tây "ừ" tỏ vẻ đã hiểu.
"Chà vậy hôm nay ngươi cố gắng đội nồi* giúp ta nhé."
*đội nồi: nhận thay tội cho người khác, bị đổ vỏ, vu khống
Hệ thống nhỏ oe oe: "Vì sao QAQ?"
Cảnh Tây: "Nếu biết đặc thù của thân thể này, chuyện đầu tiên ngươi nên làm chính là xác định vị trí an toàn cho ta, giúp ta né tránh mấy con Dị Lang này. Nếu ta nắm được cốt truyện, ta đã thoát khỏi tình huống này rồi."
"..." Hệ thống nhỏ thút thít nhắc nhở: "Nếu không phải ngài muốn ăn đồ ăn vặt, chúng ta căn bản không hề gặp bọn họ rồi... Lại nói thêm, tôi đã hỏi ngài có muốn nghe cốt truyện không, ngài bảo là "không vội" mà? Tôi vừa phải đem cốt truyện từ từ diễn giải, vừa an bài hậu sự, ngài còn không cho tôi quyền tự chủ kìa!"
Nó cũng muốn làm một hệ thống vô cảm, trực tiếp quăng dữ liệu cho Cảnh Tây, ngày ngày chấp hành mệnh lệnh là được. Nhưng cục quản lý không cho, bắt mọi giá trang bị cho nó chức năng giao tiếp, còn muốn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cảnh Tây, nó cũng rất là tuyệt vọng có biết không!
Đều do Cảnh Tây quá đáng, nếu không phải trong khi chấp hành nhiệm vụ làm bậy quá nhiều, cục quản lý làm gì mệt mỏi đến mức độ này?
Cảnh Tây mắt điếc tai ngơ: "Ta phải cho ngươi một đánh giá kém."
Hệ thống nhỏ bé lại khóc rống: "Tôi chịu, tôi đội nồi, ngài đừng đánh giá kém huhu."
Cảnh Tây vô cùng hài lòng: "Chính mình chủ động báo cáo rõ ràng, nhân tiện thay ta góp ý đôi chút, quy tắc của mấy người cũng quá khô khan vô lý rồi."
Hệ thống nhỏ bé oe oe thấu hiểu dụng ý "đội nồi" của chủ nhân mình.
Nó nắm giữ quyền hạn năng lượng của chủ nhân, mỗi lần sử dụng đều phải báo cáo lên cục quản lý, để bọn họ biết Cảnh Tây làm gì. Cho nên Cảnh Tây liền muốn mượn tay nó tố khổ, xem ra cậu cũng không thích điều kiện hà khắc này.
Cảnh Tây nghe nó thành thành thật thật đồng ý, tiếp tục quan sát cuộc chiến của hai con Dị Lang: "Cảnh sát chừng nào đến?"
Hệ thống nhỏ: "Cảnh sát dùng máy bay đến trong vòng năm phút."
Cảnh Tây một bên tính thời gian, một bên hoạt động chân tay.
Đau nhức biến mất, thân thể dần thích ứng với thay đổi mới, cậu từ sân thượng nhảy xuống. Thân thể cấp S có chỗ tốt chính là nhảy từ tầng ba xuống vẫn không hề thấy áp lực.
Hệ thống nhỏ thấy cậu tiến đến gần hai con Dị Lang liền cảnh giác hỏi: "Ngài muốn làm gì?"
Cảnh Tây cà lơ phất phơ: "Muốn thử một chút."
Cậu không đợi hệ thống nhỏ rít gào, tự động cắn vào ngón trỏ của mình.
Cần phải xử lý bug ở 6 tuyến truyện, hiển nhiên cậu phải ở lại đây một thời gian dài. Cậu không xác định được sau này mình có thể tránh Dị Lang mãi hay không, chi bằng đánh thử xem.
Mùi máu tươi nhanh chóng lan ra khắp không khí, hai Dị Lang đồng thời cứng đờ, từ từ quay đầu nhìn về phía cậu.
Cảnh Tây mỉm cười, dùng ngón tay dính đầy máu ngoắc ngoắc bọn chúng.
Hai đôi mắt sói đối diện lập tức đỏ ngầu lên.
Lúc trước cách một lớp da, bọn họ đã không chịu nổi, hiện giờ chịu đựng loại kích thích này, cả hai tưởng như phát điên, sóng âm thôi miên hoàn toàn mất tác dụng, chúng đồng loạt nhảy bổ vào Cảnh Tây.
Cảnh Tây không những lùi mà còn tiến tới, đứng trực diện với bọn họ.
Hiện tại cậu có lẽ không mạnh bằng họ, nhưng kinh nghiệm thực chiến thì nhiều lại càng nhiều, một chọi hai hoàn toàn không rơi vào thế bí.
Đám người ở phía xa nhìn một màn này, nhịn không được "Đm"* một tiếng.
*Ngọa tào aka đm hihi
Rõ ràng ở nóc nhà chờ cả hai giết hại lẫn nhau là được, nhưng cậu ta lại chủ động gia nhập cuộc chiến, còn mơ hồ ở phe mạnh hơn, quá mức lợi hại rồi!
Tiếng còi hụ ò e ò e của xe cảnh sát từ xa vang lên.
Cảnh Tây canh chuẩn thời cơ kéo lưng một con sói xuống, đem hai móng vuốt của nó trói hai tên vào nhau, nhanh chóng nhảy ra xa tạo thành khoảng cách.
Trói buộc cỏn con ấy căn bản không đủ sức, hai con sói liền tránh ra.
Thế nhưng vài giây ngắn ngủi ấy đã giúp cho cảnh sát phát huy, chỉ nghe "Bang bang" hai tiếng, hai tên đó đều bị bắn.
Thuốc mê của cảnh sát còn tốt hơn loại trên vòng tay của chúng, chỉ cần năm giây hai con sói đồng loạt trước sau ngã xuống đất.
Máy bay đáp xuống, cảnh sát liền chạy đến hiện trường.
Cảnh Tây điều chỉnh lại hô hấp, đem mồ hôi mỏng ở thái dương lau đi. Cậu thấy hai Dị Lang giãy giụa vẫn ngoan cố muốn nhào đến chỗ mình, cảm thấy vô cùng xúc động, đứng im không nhúc nhích.
Cậu cảm động vì hai con sói ấy không ngừng cố gắng bò trườn về phía mình, móng vuốt run run giơ lên nắm lấy ống quần cậu thều thào: "Một... một ngụm... Tôi chỉ cần liếm một ngụm thôi..."
Ngay lúc đó cảnh sát đã đuổi đến, hợp lực đè lại bọn chúng rồi kéo đi.
"Không!!!" Móng vuốt của hai Dị Lang bấu lấy mặt đất, tuyệt vọng kêu to: "Chỉ một ngụm thôi! Một ngụm a a a!!!"
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây nhìn theo hai con sói bị trói gô lên máy bay, hỏi hỏi: "Nam chính trong nguyên tác của các ngươi cũng bất hạnh như thế à?"
"Không có!" Hệ thống nhỏ nghẹn ngào "Nam chính của chúng ta là gia giáo nghiêm ngặt, là ngoại hình lý trí, không hề mê luyến trầm kha máu của nữ chính, đặc biệt khắc chế chấn chỉnh bản thân!"
Cảnh Tây: "Khắc chế đến mức cuối cùng vẫn lựa chọn kết hôn với ngoại tộc à?"
Hệ thống nhỏ: "Vì cậu ta thích nhân loại nha."
Cảnh Tây theo cảnh sát ngồi vào máy bay: "Ta hiểu rồi, chỉ thích máu của nữ chính, nhưng kết hôn rồi cũng không hút hết máu."
Là nhân viên của bộ phận xuyên thư, hệ thống nhỏ chính là fan cuồng của tiểu thuyết này.
Nó giảng giải đạo lý: "Ngài không thể chỉ vì biểu hiện quá mức... ờm đau khổ của hai Dị Lang kia mà suy ra nam chính cũng đồng dạng như thế. Bởi vì nguyên chủ của thân thể này cũng gặp nam chính, nhưng cuối cùng nam chính vẫn yêu và ở bên cạnh nữ chính thôi."
Cảnh Tây cài lại đai an toàn, nhìn hệ thống nhỏ ngoan cường bảo vệ chính nghĩa muốn sặc nước miếng mà đưa ra mệnh lệnh: "Nhanh chóng định vị những Dị Lang có trong thành phố này và theo dõi mọi nơi mọi lúc đi."
Hệ thống nhỏ nghe xong liền thực thi nhiệm vụ, sau đó có chút lo lắng cho Cảnh Tây.
"Về sau có thể tránh thì tránh đi.", nó tận tình khuyên bảo "Hệ liệt văn chính là ngài đi đâu cũng sẽ gặp được người, nếu điều chỉnh cốt truyện đi chệch đường ray sẽ có hậu quả rất lớn. Xin ngài chú ý." Ngàn vạn lần xin ngài đừng quên!
Cảnh Tây thả lỏng tinh thần, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ "ừ" một tiếng đáp ứng cộng sự.
Hệ thống nhỏ nghĩ đến chủ nhân từng là một đặc vụ cấp S, còn chủ động để cho nó theo dõi nguy hiểm liền có chút an tâm, xoa dịu trái tim thủy tinh mong manh của mình.
Vài phút sau, hệ thống nhỏ với trái tim thủy tinh mong manh đã vỡ vụn la lên: "Không, ngài không thể xuống đó! Có một Dị Lang đang đến gần cục cảnh sát!"
Cảnh Tây ngồi trên xe cảnh sát là con người, thành khẩn dò hỏi hệ thống nhỏ có chút thiểu năng trí tuệ: "Chuyện này ta có thể quyết định được à? Nếu không thì ta đem mấy tên này giải quyết gọn nhẹ cho ngươi an tâm nhé, rồi chúng ta cùng nhau lấy máy bay này đi lưu lạc luôn?"
Hệ thống nhỏ bé gom lại những mảnh trái tim vỡ vụn: "... Không thể đánh ngất họ sao?"
Cảnh Tây vừa nghe qua liền biết nhân vật phía dưới chỉ sợ không phải là người qua đường Giáp, lập tức trợn ngược mắt.
Nhưng tốc độ của máy bay quá nhanh, trong chớp mắt đã an toàn đến nơi, hai cửa hai bên đồng thời mở ra.
Ngay lập tức, một chiếc xe dừng lại ngay trước cục cảnh sát, một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống.
Hắn lớn lên cực kỳ anh tuấn, tuy rằng là một đôi mắt đào hoa đa tình nhưng khí chất trên người là một bộ "người sống chớ đến gần", vậy mà vẫn khiến người khác không thể dời tầm mắt.
Hắn xuống xe, ngay sau đó nhìn về phía Cảnh Tây.
Cảnh Tây: "Ai vậy?"
Hệ thống nhỏ tuyệt vọng giới thiệu: "Đoạn Trì, giám đốc tập đoàn tài chính Ngân Lũy, là cậu của nam chính, là bàn tay vàng lớn nhất... Í cha?"
Nó phát hiện tiếng chuông không vang lên, nảy ra một giả thuyết: "Máu của ngài đối với phần lớn Dị Lang đều rất hấp dẫn, chẳng lẽ hắn bị khiếm khuyết mất bộ phận nào đó?
Cảnh Tây đánh giá người đàn ông trước mặt: "Hẳn là không phải, nếu không hắn sẽ không nhìn ta chằm chằm như vậy."
Hệ thống nhỏ hô lên: "Tôi biết rồi!"
Nó quả thực là phấn khích: "Hắn là một người có năng lực ý chí vô cùng lớn, không thích đi lung tung bị rối loạn bởi những thứ hỗn tạp. Vì vậy mới có thể giáo dục nam chính lớn lên rất khắc chế. Ngài nhìn xem, có phải ưu tú lắm không? So với hai con sói "chỉ một ngụm thôi" quả thực là một bên trời cao một bên dưới mặt đất rồi đó!"
Cảnh Tây thu hồi tầm mắt, mặc kệ hệ thống nhỏ líu ríu như chim non trong đầu, khoan thai bước vào cục cảnh sát, rót một ly nước ấm, an tĩnh ngồi trên ghế.
Cảnh sát xác minh xong thân phận của cậu thì vẻ mặt chính là không thể tin nổi.
Gen cấp B, con người, 18 tuổi, hắn rốt cuộc làm thế nào mà khống chế được hai Dị Lang trưởng thành?
Bọn họ đang muốn hỏi thì video quay ở hiện trường đã được gửi đến.
Đoạn Trì cũng nhận được video từ thư ký gửi đến, rũ mắt xem xong, cùng vài cảnh sát bắn mắt về phía người bị hại.
Cảnh Tây hai tay cầm ly nước, cả người toát lên vẻ yếu nhược của người bị hại vô tội.
Hai bên nhìn nhau hai giây.
Ngay sau đó, một âm thanh bén nhọn từ vòng tay của Đoạn Trì gào thét vang lên.
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường