Sự Trở Về Của Tiểu Thư
Chương 13: Dự tiệc [1]
Mặt trời đã lên, từng tia nắng cố len lỏi qua cánh cửa sổ chiếu lên gương mặt trắng hồng như bạch ngọc của Lâm Nhược Băng.
Cô khẽ mở mắt, vươn vai vài cái rồi dụi mắt như một con mèo nhìn rất chi dễ thương. Bước xuống giường, tiếng rên khe khẽ vang lên.
Quái! Làm gì mà đau vậy? Các khúc xương như muốn rụng rời vậy, đúng là đáng ghét mà.
Mà tại sao trên người cô lại mặc bộ đồ ngủ màu hồng hình con mèo nhỉ? Ai đã thay đồ cho Lâm Nhược Băng cô vậy? Chả phải mọi người ở đây đều lạnh lùng và luôn muốn sát hại lẫn nhau sao? Đã vậy các vết thương trên người cô đã được băng bó lại nữa chứ.
Aishhh cô đau đầu quá!!! Từ khi chuyển về đây triệu chứng mất trí nhớ thường xuyên xảy ra, điển hình là hiện tại cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa, cô chỉ nhớ mình bị đánh tơi bời hoa lá thôi!
Suy nghĩ mình mắc bệnh gì đó chợt lóe lên trong đầu Lâm Nhược Băng rồi biến mất ngay lập tức. Không thể nào! Cô thì mắc bệnh gì chứ? Chắc tại dạo này cô mệt mỏi quá độ và bị hành hạ thể xác quá nhiều nên mới hay quên thôi.
Tự biện minh cho mình bằng cái lí do đó, cô cố gắng lết cái thân xác tàn tạ này vào phòng tắm để vscn. Lâm nhược băng vừa bước ra khỏi phòng tắm thì tiếng gõ cửa vang lên.
* Cộc cộc *
* Cạch *
- Ai vậy? _ Ló cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh ra ngoài, cô hỏi người đối diện - một cô gái với vẻ mặt khiến người ta cảm thấy lạnh run, ngũ quan tinh xảo, mái tóc màu đen truyền thống được buộc cao lên gọn gàng. Cô gái này thật đẹp nha!!
- Ông trùm có lệnh! Mời cô đi theo tôi.
- Vậy à? Đợi tôi xíu nha! _ Lại cái ông trùm khó ưa đó, mới sáng sớm đã kêu người ta rồi. Hiện tại thân thể cô bị người ta đánh đến mức độ này rôi, ổng còn muốn gì nữa hả trời??
Bước ra với một bộ trang phục quần jean dài màu xanh đậm được mài rách đúng chất xì-teen đi kèm với áo sơ mi cách điệu màu trắng tinh, mái tóc màu nâu đỏ được buộc hai bên trong cực kỳ nhí nhảnh. Lâm Nhược Băng xem ra vẫn còn rất trẻ con a!
- Đi thôi. _ Cô gái với mái tóc màu đen trước sau đều giữ y nguyên biểu cảm lạnh lùng nhìn...hơi hơi đáng sợ một chút, nhưng có vẻ như cô ta sẽ không lừa gạt cô nên Lâm Nhược Băng cũng không nghi ngờ gì.
* Cạch *
Một căn phòng xa hoa mang phong cách Châu Âu xen lẫn một chút cổ điển hiện lên. Một tấm thảm trải dài từ cánh cửa lên đến chiếc ghế nạm kim cương màu vàng chói ở cuối phòng - nơi một người đàn ông đeo chiếc mặt nạ màu xám đang ngồi. Từ người đó tỏa ra hàn khí lạnh lẽo gấp bội cái ông Long gì gì đó kia.
Cô có cảm giác hơi lành lạnh ở sống lưng, đây chẳng phải là phản ứng đầu tiên trước khi bạn nhìn thấy một con ma sao? Nhưng người này không phải ma....mà là một con quỷ!!
Lâm Nhược Băng đi theo cô gái lạnh lùng kia đến gần chiếc ghế nạm kim cương. Ông ta từ từ ngước mặt lên, ánh mắt sắc bén như diều hâu đang thăm dò người cô từ trên xuống dưới. Cái ánh mát dò xét vẫn không chịu dừng lại làm cô đứng yên không dám nhúc nhích. Động đậy một phát là chết như chơi ý!!
- Cô....chính là một trong bốn người dành được viên huyết kim cương kia sao? _ Chất giọng khàn khàn theo năm tháng mang theo chút âm hưởng nghi hoặc vang lên.
-????? _ Mặt cô đần thối cả ra. Ông ta đang nói cái quái gì vậy? Cô chính là một trong bốn người vượt qua được cửa ải đó sao? À mà cũng đúng, cô không vượt qua thì làm sao mà sống sót chứ? Vậy mà lúc đầu cô cứ tưởng...người ta thấy cô tội nghiệp quá nên thương hại không giết cô nữa chứ. Ảo tưởng nặng rồi!!!
- Sao không trả lời? _ Ông ta hình như đang nhướng mày lên thì phải, cô cảm giác được ánh mắt đó đang hướng lên trên gương mặt xinh đẹp của cô, hichic.
- Vâng! _ Run đến nỗi cô chỉ dám trả lời đúng một từ, không dám tía lia tía lia cái mồm nữa.
- Hừm...... _ Ông ta khẽ vuốt cằm vài cái rồi liếc về phía bên tay trái của cô ra vẻ suy xét điều gì đó.
Lâm Nhược Băng nhìn theo ánh mắt của ông ta thì thấy ngoài cô và cô gái tóc đen ra thì còn tới ba người đang ở trong phòng.
Hai cô gái một chàng trai. Mỗi cô mỗi người một vẻ, cô đứng gần Lâm Nhược Băng nhất có gương mặt đẹp một cách tinh tế, hai hàng lông mi dài cong vun vút, ngũ quan hài hoà nói chung là không tệ. Còn cô gái bên cạnh khiến cho cô có cái cảm giác gì đó rất quen thuộc, một cô gái cực kỳ xinh đẹp và sắc sảo. Mái tóc màu hồng sáng nhìn rất nhí nhảnh được thả tung ra hai bên dài ngang lưng, điểm thêm một chiếc nơ cài tóc cũng màu hồng nốt. Cậu con trai bên cạnh nhìn cũng rất điển trai, với mái tóc kiểu cách được cắt tém mang màu nâu nâu trông khá là lãng tử. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam, hình như cậu ta là con lai thì phải.
Ai cũng đẹp hết! Thật khiến cô ghen tị a! Cô chả bằng một góc của họ ( chị đẹp hơn họ nhiều ákkkkk =_=).
Ông trùm ngoắc tay kêu cô gái mái tóc màu đen( cô đặt biệt danh cho cổ luôn rồi) lại và thì thầm to nhỏ gì đó, sau đó lại thấy cô gái đó gật đầu vài cái rồi bước ra chỗ chúng tôi.
- Ông chủ vừa thông báo rằng tối nay cần có một nhiệm vụ mà cả bốn người đều phải làm, không được có bất kỳ ý kiến hay khiếu nại gì. Tối nay lúc 6h ở nhà hàng Frjcs nổi tiếng nhất Trung Quốc có diễn ra một buổi tiệc, trong đó có ngài nghị trưởng Tấn Dương tham gia. Nhiệm vụ là ám sát ông ta và tốt nhất đừng gây chú ý ở đó vì có rất nhiều người trong giới chính trị và kinh doanh, sẽ rất phiền phức nếu như các cô cậu vướng vào họ. Chú ý là lão già đó có rất nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ, phải hạ tất cả đám đó mới có thể giết ông ta được, tôi sẽ phát cho mỗi người một bộ đàm gắn ngay tai, nó rất nhỏ nên không lo bị phát hiện và có thể liên lạc với nhau để thực hiện kế hoạch. Nên nhớ, không làm được thì mấy người chết hết luôn đi cấm vác mặt về đây nữa. Tất cả nghe chưa? _ Cô ta nói một lèo với giọng hơi khàn, có lẽ cô gái này phải thông báo rất nhiều trong một ngày.
- Nghe rồi _ Cả bốn chúng tôi đồng thanh.
- Tốt! Trang phục và vé vào đã được gửi đến phòng, không được buộc tóc hay trang điểm qua loa vì bữa tiệc ở đó rất sang trọng. Luộm thuộm quá sẽ bị nghi ngờ! Rõ chưa ba cô gái xinh đẹp? _ Cô ta nói tiếp.
- Rõ. _ Ba chúng tôi đồng thanh rồi ai nấy đi về phòng chuẩn bị.
Sắp tới.....đôi bàn tay này của cô..sẽ nhuốm đầy máu.
Cô khẽ mở mắt, vươn vai vài cái rồi dụi mắt như một con mèo nhìn rất chi dễ thương. Bước xuống giường, tiếng rên khe khẽ vang lên.
Quái! Làm gì mà đau vậy? Các khúc xương như muốn rụng rời vậy, đúng là đáng ghét mà.
Mà tại sao trên người cô lại mặc bộ đồ ngủ màu hồng hình con mèo nhỉ? Ai đã thay đồ cho Lâm Nhược Băng cô vậy? Chả phải mọi người ở đây đều lạnh lùng và luôn muốn sát hại lẫn nhau sao? Đã vậy các vết thương trên người cô đã được băng bó lại nữa chứ.
Aishhh cô đau đầu quá!!! Từ khi chuyển về đây triệu chứng mất trí nhớ thường xuyên xảy ra, điển hình là hiện tại cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa, cô chỉ nhớ mình bị đánh tơi bời hoa lá thôi!
Suy nghĩ mình mắc bệnh gì đó chợt lóe lên trong đầu Lâm Nhược Băng rồi biến mất ngay lập tức. Không thể nào! Cô thì mắc bệnh gì chứ? Chắc tại dạo này cô mệt mỏi quá độ và bị hành hạ thể xác quá nhiều nên mới hay quên thôi.
Tự biện minh cho mình bằng cái lí do đó, cô cố gắng lết cái thân xác tàn tạ này vào phòng tắm để vscn. Lâm nhược băng vừa bước ra khỏi phòng tắm thì tiếng gõ cửa vang lên.
* Cộc cộc *
* Cạch *
- Ai vậy? _ Ló cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh ra ngoài, cô hỏi người đối diện - một cô gái với vẻ mặt khiến người ta cảm thấy lạnh run, ngũ quan tinh xảo, mái tóc màu đen truyền thống được buộc cao lên gọn gàng. Cô gái này thật đẹp nha!!
- Ông trùm có lệnh! Mời cô đi theo tôi.
- Vậy à? Đợi tôi xíu nha! _ Lại cái ông trùm khó ưa đó, mới sáng sớm đã kêu người ta rồi. Hiện tại thân thể cô bị người ta đánh đến mức độ này rôi, ổng còn muốn gì nữa hả trời??
Bước ra với một bộ trang phục quần jean dài màu xanh đậm được mài rách đúng chất xì-teen đi kèm với áo sơ mi cách điệu màu trắng tinh, mái tóc màu nâu đỏ được buộc hai bên trong cực kỳ nhí nhảnh. Lâm Nhược Băng xem ra vẫn còn rất trẻ con a!
- Đi thôi. _ Cô gái với mái tóc màu đen trước sau đều giữ y nguyên biểu cảm lạnh lùng nhìn...hơi hơi đáng sợ một chút, nhưng có vẻ như cô ta sẽ không lừa gạt cô nên Lâm Nhược Băng cũng không nghi ngờ gì.
* Cạch *
Một căn phòng xa hoa mang phong cách Châu Âu xen lẫn một chút cổ điển hiện lên. Một tấm thảm trải dài từ cánh cửa lên đến chiếc ghế nạm kim cương màu vàng chói ở cuối phòng - nơi một người đàn ông đeo chiếc mặt nạ màu xám đang ngồi. Từ người đó tỏa ra hàn khí lạnh lẽo gấp bội cái ông Long gì gì đó kia.
Cô có cảm giác hơi lành lạnh ở sống lưng, đây chẳng phải là phản ứng đầu tiên trước khi bạn nhìn thấy một con ma sao? Nhưng người này không phải ma....mà là một con quỷ!!
Lâm Nhược Băng đi theo cô gái lạnh lùng kia đến gần chiếc ghế nạm kim cương. Ông ta từ từ ngước mặt lên, ánh mắt sắc bén như diều hâu đang thăm dò người cô từ trên xuống dưới. Cái ánh mát dò xét vẫn không chịu dừng lại làm cô đứng yên không dám nhúc nhích. Động đậy một phát là chết như chơi ý!!
- Cô....chính là một trong bốn người dành được viên huyết kim cương kia sao? _ Chất giọng khàn khàn theo năm tháng mang theo chút âm hưởng nghi hoặc vang lên.
-????? _ Mặt cô đần thối cả ra. Ông ta đang nói cái quái gì vậy? Cô chính là một trong bốn người vượt qua được cửa ải đó sao? À mà cũng đúng, cô không vượt qua thì làm sao mà sống sót chứ? Vậy mà lúc đầu cô cứ tưởng...người ta thấy cô tội nghiệp quá nên thương hại không giết cô nữa chứ. Ảo tưởng nặng rồi!!!
- Sao không trả lời? _ Ông ta hình như đang nhướng mày lên thì phải, cô cảm giác được ánh mắt đó đang hướng lên trên gương mặt xinh đẹp của cô, hichic.
- Vâng! _ Run đến nỗi cô chỉ dám trả lời đúng một từ, không dám tía lia tía lia cái mồm nữa.
- Hừm...... _ Ông ta khẽ vuốt cằm vài cái rồi liếc về phía bên tay trái của cô ra vẻ suy xét điều gì đó.
Lâm Nhược Băng nhìn theo ánh mắt của ông ta thì thấy ngoài cô và cô gái tóc đen ra thì còn tới ba người đang ở trong phòng.
Hai cô gái một chàng trai. Mỗi cô mỗi người một vẻ, cô đứng gần Lâm Nhược Băng nhất có gương mặt đẹp một cách tinh tế, hai hàng lông mi dài cong vun vút, ngũ quan hài hoà nói chung là không tệ. Còn cô gái bên cạnh khiến cho cô có cái cảm giác gì đó rất quen thuộc, một cô gái cực kỳ xinh đẹp và sắc sảo. Mái tóc màu hồng sáng nhìn rất nhí nhảnh được thả tung ra hai bên dài ngang lưng, điểm thêm một chiếc nơ cài tóc cũng màu hồng nốt. Cậu con trai bên cạnh nhìn cũng rất điển trai, với mái tóc kiểu cách được cắt tém mang màu nâu nâu trông khá là lãng tử. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam, hình như cậu ta là con lai thì phải.
Ai cũng đẹp hết! Thật khiến cô ghen tị a! Cô chả bằng một góc của họ ( chị đẹp hơn họ nhiều ákkkkk =_=).
Ông trùm ngoắc tay kêu cô gái mái tóc màu đen( cô đặt biệt danh cho cổ luôn rồi) lại và thì thầm to nhỏ gì đó, sau đó lại thấy cô gái đó gật đầu vài cái rồi bước ra chỗ chúng tôi.
- Ông chủ vừa thông báo rằng tối nay cần có một nhiệm vụ mà cả bốn người đều phải làm, không được có bất kỳ ý kiến hay khiếu nại gì. Tối nay lúc 6h ở nhà hàng Frjcs nổi tiếng nhất Trung Quốc có diễn ra một buổi tiệc, trong đó có ngài nghị trưởng Tấn Dương tham gia. Nhiệm vụ là ám sát ông ta và tốt nhất đừng gây chú ý ở đó vì có rất nhiều người trong giới chính trị và kinh doanh, sẽ rất phiền phức nếu như các cô cậu vướng vào họ. Chú ý là lão già đó có rất nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ, phải hạ tất cả đám đó mới có thể giết ông ta được, tôi sẽ phát cho mỗi người một bộ đàm gắn ngay tai, nó rất nhỏ nên không lo bị phát hiện và có thể liên lạc với nhau để thực hiện kế hoạch. Nên nhớ, không làm được thì mấy người chết hết luôn đi cấm vác mặt về đây nữa. Tất cả nghe chưa? _ Cô ta nói một lèo với giọng hơi khàn, có lẽ cô gái này phải thông báo rất nhiều trong một ngày.
- Nghe rồi _ Cả bốn chúng tôi đồng thanh.
- Tốt! Trang phục và vé vào đã được gửi đến phòng, không được buộc tóc hay trang điểm qua loa vì bữa tiệc ở đó rất sang trọng. Luộm thuộm quá sẽ bị nghi ngờ! Rõ chưa ba cô gái xinh đẹp? _ Cô ta nói tiếp.
- Rõ. _ Ba chúng tôi đồng thanh rồi ai nấy đi về phòng chuẩn bị.
Sắp tới.....đôi bàn tay này của cô..sẽ nhuốm đầy máu.
Tác giả :
Hoa Diên Vỹ