Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chương 138: Điện chủ đại nhân đỉnh cấp toàn năng (3)
“Hắt xì..." Mười giờ trưa, Cao Ánh Vy đang ăn cơm trong nhà ăn của tập đoàn Quân Lâm thì đột nhiên hắt hơi một cái. Đây không phải cái hắt xì đầu tiên trong ngày hôm nay của cô, mà cô đã bị hắt hơi mấy cái liên tục.
"Ánh Vy, cậu sao thế? Bị cảm hả?" Lúc này, Thẩm Xuân Linh đang ngồi bên cạnh quan tâm hỏi han Cao Ánh Vy. Đêm hôm trước Thẩm Xuân Linh đã đến Sài Gòn, hôm qua đã chính thức nhận chức tại tập đoàn Quân Lâm. Không chỉ Thẩm Xuân Linh, ngoài ra còn có Tiêu Hồng ở thành phố Huế đi cùng cô ấy.
Nói thật thì Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng thật sự không hiểu, bởi vì buổi chiều hai hôm trước bọn họ đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Nhật Nam. Thẩm Nhật Nam nói bọn họ lập tức suốt đêm đi đến Sài Gòn, sau đó khi hai người đến nơi, ông ấy lập tức làm thủ tục nhận chức tại tập đoàn Quân Lâm cho hai người.
Toàn bộ quá trình cực kỳ đột ngột, đến bây giờ Thẩm Xuân Linh vẫn còn chưa phản ứng kịp. Mãi cho đến hôm nay, sau khi nhìn thấy Cao Ánh Vy đến làm việc, trong lòng Thẩm Xuân Linh mới đột nhiên hiểu ra. Cô ấy cảm thấy nguyên nhân khiến mình phải đến tập đoàn Quân Lâm làm việc có khả năng cao liên quan đến Cao Ánh Vy. Nhưng khi cô hỏi ba, thì ba cô lại không nói.
"Chị Ánh Vy, hay là em xuống mua chút thuốc cảm mạo cho chị uống nha..." Tiêu Hồng lo lắng nói với Cao Ánh Vy.
Cao Ánh Vy cau mày nói: “Chị không biết, nhưng chắc chị không bị cảm đâu. Chị cứ có cảm giác như đang có người nói xấu sau lưng chị ấy..." Cao Ánh Vy dừng một chút rồi nói với Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng: “Ha ha, Xuân Linh, Tiêu Hồng, giờ hai người đến Sài Gòn, chúng ta thành đồng nghiệp rồi. Tối nay hai người đến nhà mình ăn cơm đi, để mình nhắc ông xã nấu cơm trước..."
Sắc mặt Thẩm Xuân Linh vô cùng quái dị nhìn Cao Ánh Vy, hỏi: “Ánh Vy, cậu... cậu để Tiêu Hạo Thiên ở nhà nấu cơm á? Cậu để một chiến thần ở nhà nấu cơm cho cậu ấy hả?"
Cao Ánh Vy hưng phấn gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy, Xuân Linh. Tiêu Hạo Thiên nấu cơm ngon lắm đấy, tối nay cậu cứ nếm thử là biết."
"OK, được thôi. Cũng lâu rồi mình chưa gặp Thúy Hồng, mình nhớ con bé lắm. Vậy tối nay về nhà cậu đi." Thẩm Xuân Linh nói với Cao Ánh Vy.
"Em cũng vậy, chị Ánh Vy, em cũng nhớ Thúy Hồng lắm." Tiêu Hồng cũng vui vẻ gật đầu
Sau khi ba người cơm nước xong, đều quay về vị trí của mình làm việc. Ba người không cùng một bộ phận, chỉ là sau khi Cao Ánh Vy đi, lòng nghi ngờ của Thẩm Xuân Linh ngày càng nhiều. Chuyện này lạ quá. Tiêu Hạo Thiên cũng mua nhà ở Sài Gòn, vậy hẳn là anh ta rất có tiền. Nhưng tại sao Cao Ánh Vy lại như không phát hiện một chút gì? Mà cái tập đoàn Quân Lâm này thì sao? Nó có liên quan gì đến ba mình? Quan hệ giữa ba mình và Tiêu Hạo Thiên là gì? Thẩm Xuân Linh ngồi trên ghế làm việc, bắt đầu chìm vào suy tư...
Đến buổi tối, khi Cao Ánh Vy, Thẩm Xuân Linh, Tiêu Hồng về đến nhà, Tiêu Hạo Thiên đã nấu cơm xong. Toàn là những món ăn cao cấp đẹp mắt, sắc hương đều vẹn toàn. Thẩm Xuân Linh cảm thấy, khả năng nấu nướng của Tiêu Hạo Thiên còn cao hơn cả đầu bếp của khách sạn năm sao.
Sau khi ăn cơm xong, Thúy Hồng mang bức tranh mà hồi sáng Tiêu Hạo Thiên đã vẽ ra cho Cao Ánh Vy xem: “Mẹ ơi, mẹ xem ba vẽ mẹ này, xinh đẹp lắm."
Sau khi nhìn thấy người trong tranh là mình, Cao Ánh Vy không khỏi bị rung động, bởi vì Tiêu Hạo Thiên vẽ quá tốt, vẽ cô thật sự rất đẹp. Khi Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng nhìn thấy bức tranh kia, cũng bị chấn động một chút. Tiêu Hạo Thiên làm đồ ăn ngon, vẽ cũng hết sức xinh đẹp.
"Cái này là anh vẽ hả? Anh vẽ tranh giỏi như vậy sao? Cao Ánh Vy kinh ngạc ngẩng đầu hỏi Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên cười rồi nói: "Ừ, anh có học qua một chút, vẽ cũng tạm đưoc." Không đợi Cao Ánh Vy nói, Thúy Hồng đã nhảy đến trước mặt Cao Ánh Vy nói: "Mẹ, ba con vẽ đẹp lắm. Ngay cả cô giáo của con, cả chị Linh Chi cũng đều cực kỳ thích tranh ba vẽ. "
"Linh Chi? Là cô giáo của các con sao?" Cao Ánh Vy nghe vậy lập tức bắt được trọng điểm, hỏi Thúy Hồng.
Thúy Hồng gật đầu nói: “Vâng đúng vậy ạ, mẹ ơi, chị Linh Chi đẹp lắm. Còn có mẹ của Mỹ Linh nữa, sáng nay lúc nhìn thấy bím tóc ba tết cho con, bọn họ hâm mộ lắm..."
"Mẹ của Mỹ Linh?" Cao Ánh Vy lại bắt được trọng điểm chỉ trong nháy mắt. Hỏi Thúy Hồng: “Thúy Hồng à, mẹ của Mỹ Linh cũng rất xinh đẹp đúng không?"
Thúy Hồng gật đầu nói: “Vâng, rất xinh đẹp, nhưng không xinh bằng mẹ."
Sắc mặt Cao Ánh Vy lập tức đen lại, lặng lẽ nắm chặt tay, cắn răng nhìn Tiêu Hạo Thiên, nói gằn từng chữ một: “Chị Linh Chi? Mẹ của Mỹ Linh? Tiêu Hạo Thiên, anh giỏi lắm. Ánh dám trốn tôi đi tìm người phụ nữ khác!" Lúc này Cao Ánh Vy đã hiểu vì sao hôm nay lúc làm việc cô lại hắt hơi không ngừng như vậy. Thì ra là con heo lớn trong nhà đi tìm củ cải trắng khác ở bên ngoài!
Tiêu Hạo Thiên lập tức im lặng, vội vàng nghiêm nghị khoát tay nói: “Không, anh không hề, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Em đừng đoán mò, anh chỉ nói hai câu với bọn họ thôi, không làm gì cả."
Lúc này Thủy Hồng cũng giải thích giúp Tiêu Hạo Thiên: “Hì hì, mẹ nghĩ nhiều rồi, ba sẽ không để ý chị gái hay cô nào khác đâu, ba yêu mẹ nhất đó. Mẹ đừng nóng giận mà. Mẹ đến đây đi, nhìn đàn piano ba mua cho con này, đẹp lắm. Mẹ có biết đánh đàn piano không? Mẹ dạy con có được không?" Thúy Hồng nói xong liền kéo Cao Ánh Vy đến chỗ chiếc đàn piano ở bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt chờ mong nhìn Cao Ánh Vy.
“Cây..." Cao Ánh Vy ngây ngẩn cả người, có chút lúng túng nói: “Thúy Hồng à, mẹ, mẹ không biết đánh đàn."
Cao Ánh Vy nói xong, Thúy Hồng lập tức nhìn Cao Ánh Vy với vẻ mặt ghét bỏ, hừ hừ nói: “Nếu mẹ không biết, vậy thì con sẽ nhờ ba dạy. Ba không những biết đánh đàn, mà còn đánh hay lắm." Thúy Hồng nói xong, lại gọi Tiêu Hạo Thiên đến.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên bước đến, Cao Ánh Vy lại càng nhìn anh kinh ngạc hơn: "Anh... anh còn biết đánh piano nữa hả?"
Tiêu Hạo Thiên im lặng rồi đáp: "Em xem thường anh thế, đương nhiên là anh biết đánh rồi. Dù sao thì trình độ piano của anh cũng đã cấp mười được chưa?"
Cao Ánh Vy không tin nói: “Trình độ piano của anh là cấp mười? Đây là cấp cao nhất trên toàn thế giới rồi, em không tin đâu. Hừ, nếu anh thật sự biết đánh đàn, thì anh đàn một bản cho em đi?"
Tiêu Hạo Thiên lắc đầu cười, trong lòng thầm nói:
được thôi, vậy để em xem thực lực của ông xã em
một chút vậy. Anh nói chuyện bằng thực lực! Sau đó
Tiêu Hạo Thiên ngồi xuống cạnh đàn piano, vẻ mặt trở nên tập trung trong nháy mắt. Sau đó, tiếng đàn về bài "Canon" nổi tiếng khắp thế giới vang lên...
Ngay từ đầu Cao Ánh Vy còn chuẩn bị chờ xem trò cười của Tiêu Hạo Thiên, dù sao trong lòng cô, Tiêu Hạo Thiên là anh hùng trên chiến trường, chỉ biết chiến đấu mà thôi, hoàn toàn không am hiểu về âm nhạc, càng đừng nói là đạt trình độ cao nhất trong giới piano. Nhưng sau khi cô nghe tiếng đàn thì nhanh chóng chìm đắm trong âm nhạc. Tiếng đàn của Tiêu Hạo Thiên dạt dào tình cảm, cũng vô cùng dễ nghe, khiến người ta cảm động. Giờ phút này, không chỉ Cao Ánh Vy mà ngay cả Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng đang trong phòng khách cũng mê mang theo.
Ba người phụ nữ bọn họ cộng thêm tiểu mỹ nữ Thúy Hồng, cả bốn người đều nghe đến mê mẩn. Mà giờ phút này, Tiêu Hạo Thiên ngồi trước đàn piano chăm chú đánh đàn cho người ta một loại cảm giác điềm tĩnh, cao nhã như một chuyên gia piano cấp bậc thế giới, hoàn toàn không giống một vị chiến thần trên chiến trường. Trong lúc nhất thời, cả bốn người bọn họ đều có chút mê mang. Người đàn ông đang diễn tấu piano trước mặt bọn họ này là Tiêu Hao Thiên thật sao?
Đàn xong một khúc, đến khi Tiêu Hạo Thiên bước đến trước mặt Cao Ánh Vy, Cao Ánh Vy còn chưa kịp phản ứng, vẫn đảm chìm tiếng nhạc ưu thương kia. Tiêu Hạo Thiên không khỏi quơ tay trước mặt cô, nói: "Thế nào? Ông xã em đánh đàn được chứ?"
"Vô cùng... tốt, tốt." Cao Ánh Vy sững sờ nói. Sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên thật kỹ, trong chớp nhoáng, cô bỗng không nhìn thấu được người đàn ông trước mắt này. Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng cũng sững sờ nhìn
Tiêu Hạo Thiên, trong lòng càng thêm hoang mang.
Người đàn ông trước mắt họ như một đám mây mù,
khiến người ta không nhìn rõ được rốt cuộc anh ta có
bao nhiêu tài hoa, xuất sắc đến cỡ nào.
Cao Ánh Vy không biết rằng, hôm nay mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Mấy ngày nữa, khi cuộc sống đi làm tập đoàn Quân Lâm dần trôi qua, cô sẽ ngày càng phát hiện nhiều ưu điểm, ngày càng phát hiện nhiều tài hoa đủ loại trên người Tiêu Hạo Thiên...
"Ánh Vy, cậu sao thế? Bị cảm hả?" Lúc này, Thẩm Xuân Linh đang ngồi bên cạnh quan tâm hỏi han Cao Ánh Vy. Đêm hôm trước Thẩm Xuân Linh đã đến Sài Gòn, hôm qua đã chính thức nhận chức tại tập đoàn Quân Lâm. Không chỉ Thẩm Xuân Linh, ngoài ra còn có Tiêu Hồng ở thành phố Huế đi cùng cô ấy.
Nói thật thì Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng thật sự không hiểu, bởi vì buổi chiều hai hôm trước bọn họ đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Nhật Nam. Thẩm Nhật Nam nói bọn họ lập tức suốt đêm đi đến Sài Gòn, sau đó khi hai người đến nơi, ông ấy lập tức làm thủ tục nhận chức tại tập đoàn Quân Lâm cho hai người.
Toàn bộ quá trình cực kỳ đột ngột, đến bây giờ Thẩm Xuân Linh vẫn còn chưa phản ứng kịp. Mãi cho đến hôm nay, sau khi nhìn thấy Cao Ánh Vy đến làm việc, trong lòng Thẩm Xuân Linh mới đột nhiên hiểu ra. Cô ấy cảm thấy nguyên nhân khiến mình phải đến tập đoàn Quân Lâm làm việc có khả năng cao liên quan đến Cao Ánh Vy. Nhưng khi cô hỏi ba, thì ba cô lại không nói.
"Chị Ánh Vy, hay là em xuống mua chút thuốc cảm mạo cho chị uống nha..." Tiêu Hồng lo lắng nói với Cao Ánh Vy.
Cao Ánh Vy cau mày nói: “Chị không biết, nhưng chắc chị không bị cảm đâu. Chị cứ có cảm giác như đang có người nói xấu sau lưng chị ấy..." Cao Ánh Vy dừng một chút rồi nói với Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng: “Ha ha, Xuân Linh, Tiêu Hồng, giờ hai người đến Sài Gòn, chúng ta thành đồng nghiệp rồi. Tối nay hai người đến nhà mình ăn cơm đi, để mình nhắc ông xã nấu cơm trước..."
Sắc mặt Thẩm Xuân Linh vô cùng quái dị nhìn Cao Ánh Vy, hỏi: “Ánh Vy, cậu... cậu để Tiêu Hạo Thiên ở nhà nấu cơm á? Cậu để một chiến thần ở nhà nấu cơm cho cậu ấy hả?"
Cao Ánh Vy hưng phấn gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy, Xuân Linh. Tiêu Hạo Thiên nấu cơm ngon lắm đấy, tối nay cậu cứ nếm thử là biết."
"OK, được thôi. Cũng lâu rồi mình chưa gặp Thúy Hồng, mình nhớ con bé lắm. Vậy tối nay về nhà cậu đi." Thẩm Xuân Linh nói với Cao Ánh Vy.
"Em cũng vậy, chị Ánh Vy, em cũng nhớ Thúy Hồng lắm." Tiêu Hồng cũng vui vẻ gật đầu
Sau khi ba người cơm nước xong, đều quay về vị trí của mình làm việc. Ba người không cùng một bộ phận, chỉ là sau khi Cao Ánh Vy đi, lòng nghi ngờ của Thẩm Xuân Linh ngày càng nhiều. Chuyện này lạ quá. Tiêu Hạo Thiên cũng mua nhà ở Sài Gòn, vậy hẳn là anh ta rất có tiền. Nhưng tại sao Cao Ánh Vy lại như không phát hiện một chút gì? Mà cái tập đoàn Quân Lâm này thì sao? Nó có liên quan gì đến ba mình? Quan hệ giữa ba mình và Tiêu Hạo Thiên là gì? Thẩm Xuân Linh ngồi trên ghế làm việc, bắt đầu chìm vào suy tư...
Đến buổi tối, khi Cao Ánh Vy, Thẩm Xuân Linh, Tiêu Hồng về đến nhà, Tiêu Hạo Thiên đã nấu cơm xong. Toàn là những món ăn cao cấp đẹp mắt, sắc hương đều vẹn toàn. Thẩm Xuân Linh cảm thấy, khả năng nấu nướng của Tiêu Hạo Thiên còn cao hơn cả đầu bếp của khách sạn năm sao.
Sau khi ăn cơm xong, Thúy Hồng mang bức tranh mà hồi sáng Tiêu Hạo Thiên đã vẽ ra cho Cao Ánh Vy xem: “Mẹ ơi, mẹ xem ba vẽ mẹ này, xinh đẹp lắm."
Sau khi nhìn thấy người trong tranh là mình, Cao Ánh Vy không khỏi bị rung động, bởi vì Tiêu Hạo Thiên vẽ quá tốt, vẽ cô thật sự rất đẹp. Khi Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng nhìn thấy bức tranh kia, cũng bị chấn động một chút. Tiêu Hạo Thiên làm đồ ăn ngon, vẽ cũng hết sức xinh đẹp.
"Cái này là anh vẽ hả? Anh vẽ tranh giỏi như vậy sao? Cao Ánh Vy kinh ngạc ngẩng đầu hỏi Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên cười rồi nói: "Ừ, anh có học qua một chút, vẽ cũng tạm đưoc." Không đợi Cao Ánh Vy nói, Thúy Hồng đã nhảy đến trước mặt Cao Ánh Vy nói: "Mẹ, ba con vẽ đẹp lắm. Ngay cả cô giáo của con, cả chị Linh Chi cũng đều cực kỳ thích tranh ba vẽ. "
"Linh Chi? Là cô giáo của các con sao?" Cao Ánh Vy nghe vậy lập tức bắt được trọng điểm, hỏi Thúy Hồng.
Thúy Hồng gật đầu nói: “Vâng đúng vậy ạ, mẹ ơi, chị Linh Chi đẹp lắm. Còn có mẹ của Mỹ Linh nữa, sáng nay lúc nhìn thấy bím tóc ba tết cho con, bọn họ hâm mộ lắm..."
"Mẹ của Mỹ Linh?" Cao Ánh Vy lại bắt được trọng điểm chỉ trong nháy mắt. Hỏi Thúy Hồng: “Thúy Hồng à, mẹ của Mỹ Linh cũng rất xinh đẹp đúng không?"
Thúy Hồng gật đầu nói: “Vâng, rất xinh đẹp, nhưng không xinh bằng mẹ."
Sắc mặt Cao Ánh Vy lập tức đen lại, lặng lẽ nắm chặt tay, cắn răng nhìn Tiêu Hạo Thiên, nói gằn từng chữ một: “Chị Linh Chi? Mẹ của Mỹ Linh? Tiêu Hạo Thiên, anh giỏi lắm. Ánh dám trốn tôi đi tìm người phụ nữ khác!" Lúc này Cao Ánh Vy đã hiểu vì sao hôm nay lúc làm việc cô lại hắt hơi không ngừng như vậy. Thì ra là con heo lớn trong nhà đi tìm củ cải trắng khác ở bên ngoài!
Tiêu Hạo Thiên lập tức im lặng, vội vàng nghiêm nghị khoát tay nói: “Không, anh không hề, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Em đừng đoán mò, anh chỉ nói hai câu với bọn họ thôi, không làm gì cả."
Lúc này Thủy Hồng cũng giải thích giúp Tiêu Hạo Thiên: “Hì hì, mẹ nghĩ nhiều rồi, ba sẽ không để ý chị gái hay cô nào khác đâu, ba yêu mẹ nhất đó. Mẹ đừng nóng giận mà. Mẹ đến đây đi, nhìn đàn piano ba mua cho con này, đẹp lắm. Mẹ có biết đánh đàn piano không? Mẹ dạy con có được không?" Thúy Hồng nói xong liền kéo Cao Ánh Vy đến chỗ chiếc đàn piano ở bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt chờ mong nhìn Cao Ánh Vy.
“Cây..." Cao Ánh Vy ngây ngẩn cả người, có chút lúng túng nói: “Thúy Hồng à, mẹ, mẹ không biết đánh đàn."
Cao Ánh Vy nói xong, Thúy Hồng lập tức nhìn Cao Ánh Vy với vẻ mặt ghét bỏ, hừ hừ nói: “Nếu mẹ không biết, vậy thì con sẽ nhờ ba dạy. Ba không những biết đánh đàn, mà còn đánh hay lắm." Thúy Hồng nói xong, lại gọi Tiêu Hạo Thiên đến.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên bước đến, Cao Ánh Vy lại càng nhìn anh kinh ngạc hơn: "Anh... anh còn biết đánh piano nữa hả?"
Tiêu Hạo Thiên im lặng rồi đáp: "Em xem thường anh thế, đương nhiên là anh biết đánh rồi. Dù sao thì trình độ piano của anh cũng đã cấp mười được chưa?"
Cao Ánh Vy không tin nói: “Trình độ piano của anh là cấp mười? Đây là cấp cao nhất trên toàn thế giới rồi, em không tin đâu. Hừ, nếu anh thật sự biết đánh đàn, thì anh đàn một bản cho em đi?"
Tiêu Hạo Thiên lắc đầu cười, trong lòng thầm nói:
được thôi, vậy để em xem thực lực của ông xã em
một chút vậy. Anh nói chuyện bằng thực lực! Sau đó
Tiêu Hạo Thiên ngồi xuống cạnh đàn piano, vẻ mặt trở nên tập trung trong nháy mắt. Sau đó, tiếng đàn về bài "Canon" nổi tiếng khắp thế giới vang lên...
Ngay từ đầu Cao Ánh Vy còn chuẩn bị chờ xem trò cười của Tiêu Hạo Thiên, dù sao trong lòng cô, Tiêu Hạo Thiên là anh hùng trên chiến trường, chỉ biết chiến đấu mà thôi, hoàn toàn không am hiểu về âm nhạc, càng đừng nói là đạt trình độ cao nhất trong giới piano. Nhưng sau khi cô nghe tiếng đàn thì nhanh chóng chìm đắm trong âm nhạc. Tiếng đàn của Tiêu Hạo Thiên dạt dào tình cảm, cũng vô cùng dễ nghe, khiến người ta cảm động. Giờ phút này, không chỉ Cao Ánh Vy mà ngay cả Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng đang trong phòng khách cũng mê mang theo.
Ba người phụ nữ bọn họ cộng thêm tiểu mỹ nữ Thúy Hồng, cả bốn người đều nghe đến mê mẩn. Mà giờ phút này, Tiêu Hạo Thiên ngồi trước đàn piano chăm chú đánh đàn cho người ta một loại cảm giác điềm tĩnh, cao nhã như một chuyên gia piano cấp bậc thế giới, hoàn toàn không giống một vị chiến thần trên chiến trường. Trong lúc nhất thời, cả bốn người bọn họ đều có chút mê mang. Người đàn ông đang diễn tấu piano trước mặt bọn họ này là Tiêu Hao Thiên thật sao?
Đàn xong một khúc, đến khi Tiêu Hạo Thiên bước đến trước mặt Cao Ánh Vy, Cao Ánh Vy còn chưa kịp phản ứng, vẫn đảm chìm tiếng nhạc ưu thương kia. Tiêu Hạo Thiên không khỏi quơ tay trước mặt cô, nói: "Thế nào? Ông xã em đánh đàn được chứ?"
"Vô cùng... tốt, tốt." Cao Ánh Vy sững sờ nói. Sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên thật kỹ, trong chớp nhoáng, cô bỗng không nhìn thấu được người đàn ông trước mắt này. Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng cũng sững sờ nhìn
Tiêu Hạo Thiên, trong lòng càng thêm hoang mang.
Người đàn ông trước mắt họ như một đám mây mù,
khiến người ta không nhìn rõ được rốt cuộc anh ta có
bao nhiêu tài hoa, xuất sắc đến cỡ nào.
Cao Ánh Vy không biết rằng, hôm nay mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Mấy ngày nữa, khi cuộc sống đi làm tập đoàn Quân Lâm dần trôi qua, cô sẽ ngày càng phát hiện nhiều ưu điểm, ngày càng phát hiện nhiều tài hoa đủ loại trên người Tiêu Hạo Thiên...
Tác giả :
Q-Huy