Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chương 136: Điện chủ đại nhân đỉnh cấp toàn năng (1)
Ban đêm, vì ngày mai phải đến tập đoàn Quân Lâm làm việc nên Cao Ánh Vy đi ngủ sớm. Tiêu Hạo Thiên lại không ngủ được, một mình ra ban công hút thuốc.
Từ lúc anh trở về đến giờ đã được hai tháng. Có chuyến xuất hành mấy ngày lần đó của anh, trong thời gian ngắn ngoài chiến trường ngoại vực sẽ không nổi sóng nữa. Từ khi anh trở lại Việt Nam đến bây giờ, đã sắp xếp rất nhiều chuyện. Đầu tiên là tổ chức một hôn lễ thế kỷ cho Cao Ánh Vy, chơi đùa với Thúy Hồng, qua ít ngày nữa sẽ giao toàn bộ tập đoàn Quân Lâm cho Cao Ánh Vy. Anh đã sắp xếp cho Cao Ánh Vy và Thúy Hồng khá ổn thỏa.
Anh ngủ được là vì trong lòng vẫn còn một số chuyện. Trước đó lúc anh trở về, lại không có ý định quay lại Hà Nội một chuyến. Nhưng giờ anh cảm thấy dù thế nào cũng phải quay lại một chuyến, dù chỉ là tảo mộ cho mẹ, cũng phải quay lại một chuyến. Hôm nay sau khi đi cùng Trần Kim Phượng về nhà ngoại, Tiêu Hạo Thiên đột nhiên nhớ ra ông ngoại mình vẫn còn sống. Năm đó khi mẹ anh qua đời, ông ngoại cũng cực kỳ đau lòng. Thế là Tiêu Hạo Thiên quyết định, chờ sau khi cử hành xong buổi trình diễn thời trang của tập đoàn Quân Lâm, anh sẽ về Hà Nội một chuyển, gặp một số người, đồng thời cũng để kết thúc với một số người.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi trình diễn thời của tập đoàn Quân Lâm. Mà trong hai tuần này, Cao Ánh Vy công tác ở tập đoàn Quân Lâm cũng có thể quen thuộc với tập đoàn. Đến lúc đó giao tập đoàn Quân Lâm cho cô, cô cũng sẽ không lúng túng.
"Còn mười mấy ngày nữa sống sao đây?" Tiêu Hạo Tiên cau mày suy nghĩ một chút, sau khi rút ra một điếu thuốc, nhìn vợ mình đang yên tĩnh say giấc, anh bỗng nảy ra một ý định. Anh muốn thể hiện cho Cao Ánh Vy biết một chút về thân phận thật của mình trong mười bốn ngày này. Anh muốn cho cô nhóc này biết anh không chỉ biết mang binh đánh giặc. Anh muốn cho cô biết, ở những phương diện khác chồng của cô vẫn rất đỉnh cấp...
Hút xong một điếu thuốc, trong lòng Tiêu Hạo Thiên quyết định, những ngày này sẽ biểu lộ bản thân một lần nữa trước mặt Cao Ánh Vy. Hai tuần sau, chờ Cao Ánh Vy biết anh chính là người sáng lập tập đoàn Quân Lâm rồi cũng sẽ không đến mức khó chấp nhận. Khóe miệng Tiêu Hạo Thiên mỉm cười...
Sáng hôm sau, Cao Ánh Vy còn chưa rời giường đã bị một trận mùi thơm đánh thức. Đợi sau khi cô mặc đồ ngủ đi chân trần bước ra cửa, đã thấy trên bàn ăn trong phòng khách bày một đống bữa sáng cực kỳ tinh xảo.
Cháo loãng trắng xanh đan xen, họa tiết các động vật tinh xảo, bánh ngọt tình yêu xinh đẹp, trứng tráng như được vẽ ra, còn có sữa đậu nành nóng hổi...
Cao Ánh Vy mở to mắt nhìn. Lúc này Tiêu Hạo Thiên vừa làm bữa sáng xong, rửa tay bế Thúy Hồng đi đến, cười nói với Cao Ánh Vy: “Em mau rửa mặt đi, rửa mặt xong thì ăn cơm trước. Ăn xong rồi trang điểm, đi làm..."
Cao Ánh Vy nhìn bữa sáng trên bàn mà sững sờ, nói: “Mấy món này là anh làm cả sao?"
Tiêu Hạo Thiên còn chưa nói xong, Thúy Hồng trong ngực anh đã gấp gáp không nhịn được. Đôi mắt nhỏ nhắn nhìn chòng chọc vào mấy cái bánh ngọt hình heo và thỏ nhỏ trên bàn, nhỏ nước bọt. Cô bé vừa chảy nước bọt vừa nói với Cao Ánh Vy: “Đúng vậy, những thứ này đều là ba làm đó mẹ. Thơm lắm, con muốn ăn mà ba không cho, nói phải chờ mẹ. Mẹ, mẹ mau rửa mặt đi, Thúy Hồng đói bụng rồi, Thúy Hồng muốn ăn..." Thúy Hồng ôm bụng, mặt tủi thân nói với Cao Ánh Vy.
“Anh... anh biết nấu cơm hả? A, em đi rửa mặt ngay, em đi ngay đây.." Cao Ánh Vy cực kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo Thiên, sau đó vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cao Ánh Vy rửa mặt khá nhanh, con gái đói bụng nên cô không dám lãng phí thời gian. Chỉ năm phút sau cô đã ra, mà Cao Ngọc Kiều cũng đã ra. Trần Kim Phượng và Cao Huy Cường là người thuộc đảng hoạt động về đêm nên giờ vẫn đang ngủ. Trên bàn cơm, mắt của ba người đẹp Cao Ngọc Kiều, Cao Ánh Vy và Thúy Hồng, hai lớn một nhỏ đều đang tỏa sáng. Cao Ngọc Kiều thì lấy điện thoại ra chụp ảnh không ngừng, Cao Ánh Vy cũng lấy điện thoại ra chụp. Thủy Hồng buồn bã, cô bé đói bụng, muốn ăn lắm rồi. Trông bánh ngọt mà ba làm có vẻ rất ngon, nhưng mẹ với dì còn đang chụp ảnh, thế là Thúy Hồng bất lực đặt cằm nhỏ lên bàn, cực kỳ đáng thương chờ hai người phụ nữ phiền phức này...
"Anh rể, mấy món này đẹp quá, em không nỡ ăn..." Cao Ngọc Kiều chụp ảnh xong, lúc chuẩn bị ăn lại không biết nên hạ miệng kiểu gì.
Mặt mũi Cao Ánh Vy tràn đầy sự xấu hổ, bởi vì hình như cô vừa phát hiện một chuyện vô cùng ghê gớm, Tiêu Hạo Thiên chồng của cô biết nấu cơm sao? Mà hình như trông còn rất ngon nữa. Chưa biết hương vị ra sao, nhưng nhìn bề ngoài thôi đã thấy giống như đầu bếp năm sao làm. Sau đó cô phát hiện khả năng nấu nướng của cô không tốt, kém xa Tiêu Hạo Thiên...
"Bang." Đúng lúc này, Thúy Hồng cầm cái muỗng nhỏ vỗ lên mông bé heo trong đĩa của mình một cái, thế là phát ra một tiếng vang nhỏ. Mà bánh ngọt bé heo hồng kia còn rung rung mấy cái, Thúy Hồng lập tức vui vẻ, mắt mở thật to, nói với Tiêu Hạo Thiên: "Ba, bé heo đáng yêu quá, chúng ta đừng ăn nó được không?"
Tiêu Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Ừ, vậy hay là chúng ta ăn thỏ nhỏ?"
Thúy Hồng suy nghĩ thêm một lát, sau đó ăn một miếng bánh bé heo trong đĩa, nói với Tiêu Hạo Thiên: "Ba, bé heo thơm quá..."
Cao Ngọc Kiều, Cao Ánh Vy lập tức không phản bác được, sau đó hai người đẹp bọn họ cũng cúi đầu bắt đầu ăn. Chẳng qua sau khi hai người vừa ăn vài miếng xong, đã bị hương vị của món ăn quyến rũ. Thế là mới đầu hai lớn một nhỏ còn ăn rất thận trọng, những chỉ vẻn vẹn nữa phút sau, ba người ra tay rất nhanh. Thúy Hồng còn ăn cả ba bé heo đáng yêu...
Ăn sáng xong, Cao Ánh Vy đỏ mặt đi trang điểm, vừa đi vừa cúi đầu, bởi vì cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để gặp ai nữa. Vừa nãy cô ăn nhiều lắm, ba bát cháo, đương nhiên là bát nhỏ thôi, nhưng vẫn là ba bát. Hơn nữa cô còn ăn rất nhiều bánh ngọt, rất rất nhiều...
Sau khi trang điểm và thay quần áo xong, Cao Ánh Vy xuống lầu chuẩn bị lái xe đi làm. Tiêu Hạo Thiên cũng sắp xếp sách vở vào cặp sách cho Thúy Hồng, tết bím tóc xong chuẩn bị đưa Thúy Hồng đi học.
Dưới lầu, Cao Ánh Vy nhìn tám bím tóc cực kỳ xinh đẹp trên đầu Thúy Hồng, nội tâm nghi ngờ bản thân một cách trầm trọng, bởi vì Tiêu Hạo Thiên tết tóc quá đáng yêu, quá đẹp. Ngay cả cô cũng không làm được đến mức này. Thấy Thúy Hồng vui vẻ như vậy, Cao Ánh Vy có dự cảm sau này con gái mình sẽ thân thiết với ba nó hơn. Tuyệt đối...
"Được rồi, em đi làm đi. Anh đưa Thúy Hồng đi học cho, dù sao dạo này anh cũng rảnh..." Tiêu Hạo Thiên nói với Cao Ánh Vy. Cao Ánh Vy gật đầu, lúc chuẩn bị lên xe lại quay đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: “À, anh từng học nấu cơm rồi hả?"
Tiêu Hạo Thiên cười nói: “Ừ, biết chút chút. Thế nào, ăn ngon không?"
Cao Ánh Vy đỏ mặt nói: “Vâng, ăn ngon, ngon lắm luôn..."
Tiêu Hạo Thiên cười nói: “Vậy thì được, sau này chỉ cần khi nào rảnh, anh sẽ nấu cơm cho em và Thúy Hồng ăn..."
Mặt Cao Ánh Vy càng đỏ hơn, lắc đầu nói: "Không được, khó lắm. Về sau anh còn phải đi Bộ Quốc Phòng, sẽ bận rộn lắm. Sau này anh dạy em, để em nấu đi, đây cũng là việc em nên làm."
Chỉ là Cao Ánh Vy nói xong, Tiêu Hạo Thiên vừa định đáp lời thì Thúy Hồng ở bên cạnh đã vội kéo tay anh. Cô bé cuống lên, cái đầu nhỏ dễ thương lắc liên tục: “Đừng, đừng, con không muốn đâu. Mẹ nấu cơm khó ăn lắm, con muốn ba nấu cơ, con muốn ba nấu c..."
"Con..." Trong lòng Cao Ánh Vy bỗng dâng lên cảm giác cực kỳ thất bại, gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn. Con bé này đúng là, đúng là không giữ lại chút thể diện nào cho mẹ nó luôn...
“Em, em... em đi làm đây..." Cao Ánh Vy không dám đứng đây nữa rồi, vội ngồi vào trong xe, lái xe đi làm.
“Hừ hừ! Đi làm cái gì, mẹ ngốc quá, Thúy Hồng còn đoán được công ty là của ba, vậy mà mẹ vẫn không đoán được..." Ngay sau khi Cao Ánh Vy đi, Thúy Hồng quệt miệng nói.
"Ha ha, con đừng nói cho mẹ biết nhé! Mẹ của con rất cố gắng! Thúy Hồng, con phải cổ vũ cho mẹ, biết không? Tiêu Hạo Thiên cười nói với Thúy Hồng. Thúy Hồng cười, gật đầu, thè lưỡi trông cực đáng yêu: "Con biết rồi ạ... Ba con đẹp trai quả, ba con quá đẹp trai, sao ba con lại có thể đẹp trai như vậy nhỉ..."
Thúy Hồng muốn Tiêu Hạo Thiên tiếp tục nấu cơm, tiếp tục chải tóc cho cô bé mà không ngừng khen Tiêu Hạo Thiên. Cái miệng nhỏ kia thật ngọt. Điểm này của cô bé khá giống ba mình, vừa thông minh mà giá trị nhan sắc lại cao, EQ cũng cao. Tiêu Hạo Thiên bị chọc mà cười to rất thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn bóng xe của Cao Ánh Vy một chút, anh cười lẩm bẩm nói: “Ông xã của em không chỉ biết làm cơm với tết tóc thôi đâu. Anh còn rất nhiều kỹ năng đỉnh cấp khác, em phải giữ kỹ ông xã đấy..."
Từ lúc anh trở về đến giờ đã được hai tháng. Có chuyến xuất hành mấy ngày lần đó của anh, trong thời gian ngắn ngoài chiến trường ngoại vực sẽ không nổi sóng nữa. Từ khi anh trở lại Việt Nam đến bây giờ, đã sắp xếp rất nhiều chuyện. Đầu tiên là tổ chức một hôn lễ thế kỷ cho Cao Ánh Vy, chơi đùa với Thúy Hồng, qua ít ngày nữa sẽ giao toàn bộ tập đoàn Quân Lâm cho Cao Ánh Vy. Anh đã sắp xếp cho Cao Ánh Vy và Thúy Hồng khá ổn thỏa.
Anh ngủ được là vì trong lòng vẫn còn một số chuyện. Trước đó lúc anh trở về, lại không có ý định quay lại Hà Nội một chuyến. Nhưng giờ anh cảm thấy dù thế nào cũng phải quay lại một chuyến, dù chỉ là tảo mộ cho mẹ, cũng phải quay lại một chuyến. Hôm nay sau khi đi cùng Trần Kim Phượng về nhà ngoại, Tiêu Hạo Thiên đột nhiên nhớ ra ông ngoại mình vẫn còn sống. Năm đó khi mẹ anh qua đời, ông ngoại cũng cực kỳ đau lòng. Thế là Tiêu Hạo Thiên quyết định, chờ sau khi cử hành xong buổi trình diễn thời trang của tập đoàn Quân Lâm, anh sẽ về Hà Nội một chuyển, gặp một số người, đồng thời cũng để kết thúc với một số người.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi trình diễn thời của tập đoàn Quân Lâm. Mà trong hai tuần này, Cao Ánh Vy công tác ở tập đoàn Quân Lâm cũng có thể quen thuộc với tập đoàn. Đến lúc đó giao tập đoàn Quân Lâm cho cô, cô cũng sẽ không lúng túng.
"Còn mười mấy ngày nữa sống sao đây?" Tiêu Hạo Tiên cau mày suy nghĩ một chút, sau khi rút ra một điếu thuốc, nhìn vợ mình đang yên tĩnh say giấc, anh bỗng nảy ra một ý định. Anh muốn thể hiện cho Cao Ánh Vy biết một chút về thân phận thật của mình trong mười bốn ngày này. Anh muốn cho cô nhóc này biết anh không chỉ biết mang binh đánh giặc. Anh muốn cho cô biết, ở những phương diện khác chồng của cô vẫn rất đỉnh cấp...
Hút xong một điếu thuốc, trong lòng Tiêu Hạo Thiên quyết định, những ngày này sẽ biểu lộ bản thân một lần nữa trước mặt Cao Ánh Vy. Hai tuần sau, chờ Cao Ánh Vy biết anh chính là người sáng lập tập đoàn Quân Lâm rồi cũng sẽ không đến mức khó chấp nhận. Khóe miệng Tiêu Hạo Thiên mỉm cười...
Sáng hôm sau, Cao Ánh Vy còn chưa rời giường đã bị một trận mùi thơm đánh thức. Đợi sau khi cô mặc đồ ngủ đi chân trần bước ra cửa, đã thấy trên bàn ăn trong phòng khách bày một đống bữa sáng cực kỳ tinh xảo.
Cháo loãng trắng xanh đan xen, họa tiết các động vật tinh xảo, bánh ngọt tình yêu xinh đẹp, trứng tráng như được vẽ ra, còn có sữa đậu nành nóng hổi...
Cao Ánh Vy mở to mắt nhìn. Lúc này Tiêu Hạo Thiên vừa làm bữa sáng xong, rửa tay bế Thúy Hồng đi đến, cười nói với Cao Ánh Vy: “Em mau rửa mặt đi, rửa mặt xong thì ăn cơm trước. Ăn xong rồi trang điểm, đi làm..."
Cao Ánh Vy nhìn bữa sáng trên bàn mà sững sờ, nói: “Mấy món này là anh làm cả sao?"
Tiêu Hạo Thiên còn chưa nói xong, Thúy Hồng trong ngực anh đã gấp gáp không nhịn được. Đôi mắt nhỏ nhắn nhìn chòng chọc vào mấy cái bánh ngọt hình heo và thỏ nhỏ trên bàn, nhỏ nước bọt. Cô bé vừa chảy nước bọt vừa nói với Cao Ánh Vy: “Đúng vậy, những thứ này đều là ba làm đó mẹ. Thơm lắm, con muốn ăn mà ba không cho, nói phải chờ mẹ. Mẹ, mẹ mau rửa mặt đi, Thúy Hồng đói bụng rồi, Thúy Hồng muốn ăn..." Thúy Hồng ôm bụng, mặt tủi thân nói với Cao Ánh Vy.
“Anh... anh biết nấu cơm hả? A, em đi rửa mặt ngay, em đi ngay đây.." Cao Ánh Vy cực kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo Thiên, sau đó vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cao Ánh Vy rửa mặt khá nhanh, con gái đói bụng nên cô không dám lãng phí thời gian. Chỉ năm phút sau cô đã ra, mà Cao Ngọc Kiều cũng đã ra. Trần Kim Phượng và Cao Huy Cường là người thuộc đảng hoạt động về đêm nên giờ vẫn đang ngủ. Trên bàn cơm, mắt của ba người đẹp Cao Ngọc Kiều, Cao Ánh Vy và Thúy Hồng, hai lớn một nhỏ đều đang tỏa sáng. Cao Ngọc Kiều thì lấy điện thoại ra chụp ảnh không ngừng, Cao Ánh Vy cũng lấy điện thoại ra chụp. Thủy Hồng buồn bã, cô bé đói bụng, muốn ăn lắm rồi. Trông bánh ngọt mà ba làm có vẻ rất ngon, nhưng mẹ với dì còn đang chụp ảnh, thế là Thúy Hồng bất lực đặt cằm nhỏ lên bàn, cực kỳ đáng thương chờ hai người phụ nữ phiền phức này...
"Anh rể, mấy món này đẹp quá, em không nỡ ăn..." Cao Ngọc Kiều chụp ảnh xong, lúc chuẩn bị ăn lại không biết nên hạ miệng kiểu gì.
Mặt mũi Cao Ánh Vy tràn đầy sự xấu hổ, bởi vì hình như cô vừa phát hiện một chuyện vô cùng ghê gớm, Tiêu Hạo Thiên chồng của cô biết nấu cơm sao? Mà hình như trông còn rất ngon nữa. Chưa biết hương vị ra sao, nhưng nhìn bề ngoài thôi đã thấy giống như đầu bếp năm sao làm. Sau đó cô phát hiện khả năng nấu nướng của cô không tốt, kém xa Tiêu Hạo Thiên...
"Bang." Đúng lúc này, Thúy Hồng cầm cái muỗng nhỏ vỗ lên mông bé heo trong đĩa của mình một cái, thế là phát ra một tiếng vang nhỏ. Mà bánh ngọt bé heo hồng kia còn rung rung mấy cái, Thúy Hồng lập tức vui vẻ, mắt mở thật to, nói với Tiêu Hạo Thiên: "Ba, bé heo đáng yêu quá, chúng ta đừng ăn nó được không?"
Tiêu Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Ừ, vậy hay là chúng ta ăn thỏ nhỏ?"
Thúy Hồng suy nghĩ thêm một lát, sau đó ăn một miếng bánh bé heo trong đĩa, nói với Tiêu Hạo Thiên: "Ba, bé heo thơm quá..."
Cao Ngọc Kiều, Cao Ánh Vy lập tức không phản bác được, sau đó hai người đẹp bọn họ cũng cúi đầu bắt đầu ăn. Chẳng qua sau khi hai người vừa ăn vài miếng xong, đã bị hương vị của món ăn quyến rũ. Thế là mới đầu hai lớn một nhỏ còn ăn rất thận trọng, những chỉ vẻn vẹn nữa phút sau, ba người ra tay rất nhanh. Thúy Hồng còn ăn cả ba bé heo đáng yêu...
Ăn sáng xong, Cao Ánh Vy đỏ mặt đi trang điểm, vừa đi vừa cúi đầu, bởi vì cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để gặp ai nữa. Vừa nãy cô ăn nhiều lắm, ba bát cháo, đương nhiên là bát nhỏ thôi, nhưng vẫn là ba bát. Hơn nữa cô còn ăn rất nhiều bánh ngọt, rất rất nhiều...
Sau khi trang điểm và thay quần áo xong, Cao Ánh Vy xuống lầu chuẩn bị lái xe đi làm. Tiêu Hạo Thiên cũng sắp xếp sách vở vào cặp sách cho Thúy Hồng, tết bím tóc xong chuẩn bị đưa Thúy Hồng đi học.
Dưới lầu, Cao Ánh Vy nhìn tám bím tóc cực kỳ xinh đẹp trên đầu Thúy Hồng, nội tâm nghi ngờ bản thân một cách trầm trọng, bởi vì Tiêu Hạo Thiên tết tóc quá đáng yêu, quá đẹp. Ngay cả cô cũng không làm được đến mức này. Thấy Thúy Hồng vui vẻ như vậy, Cao Ánh Vy có dự cảm sau này con gái mình sẽ thân thiết với ba nó hơn. Tuyệt đối...
"Được rồi, em đi làm đi. Anh đưa Thúy Hồng đi học cho, dù sao dạo này anh cũng rảnh..." Tiêu Hạo Thiên nói với Cao Ánh Vy. Cao Ánh Vy gật đầu, lúc chuẩn bị lên xe lại quay đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: “À, anh từng học nấu cơm rồi hả?"
Tiêu Hạo Thiên cười nói: “Ừ, biết chút chút. Thế nào, ăn ngon không?"
Cao Ánh Vy đỏ mặt nói: “Vâng, ăn ngon, ngon lắm luôn..."
Tiêu Hạo Thiên cười nói: “Vậy thì được, sau này chỉ cần khi nào rảnh, anh sẽ nấu cơm cho em và Thúy Hồng ăn..."
Mặt Cao Ánh Vy càng đỏ hơn, lắc đầu nói: "Không được, khó lắm. Về sau anh còn phải đi Bộ Quốc Phòng, sẽ bận rộn lắm. Sau này anh dạy em, để em nấu đi, đây cũng là việc em nên làm."
Chỉ là Cao Ánh Vy nói xong, Tiêu Hạo Thiên vừa định đáp lời thì Thúy Hồng ở bên cạnh đã vội kéo tay anh. Cô bé cuống lên, cái đầu nhỏ dễ thương lắc liên tục: “Đừng, đừng, con không muốn đâu. Mẹ nấu cơm khó ăn lắm, con muốn ba nấu cơ, con muốn ba nấu c..."
"Con..." Trong lòng Cao Ánh Vy bỗng dâng lên cảm giác cực kỳ thất bại, gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn. Con bé này đúng là, đúng là không giữ lại chút thể diện nào cho mẹ nó luôn...
“Em, em... em đi làm đây..." Cao Ánh Vy không dám đứng đây nữa rồi, vội ngồi vào trong xe, lái xe đi làm.
“Hừ hừ! Đi làm cái gì, mẹ ngốc quá, Thúy Hồng còn đoán được công ty là của ba, vậy mà mẹ vẫn không đoán được..." Ngay sau khi Cao Ánh Vy đi, Thúy Hồng quệt miệng nói.
"Ha ha, con đừng nói cho mẹ biết nhé! Mẹ của con rất cố gắng! Thúy Hồng, con phải cổ vũ cho mẹ, biết không? Tiêu Hạo Thiên cười nói với Thúy Hồng. Thúy Hồng cười, gật đầu, thè lưỡi trông cực đáng yêu: "Con biết rồi ạ... Ba con đẹp trai quả, ba con quá đẹp trai, sao ba con lại có thể đẹp trai như vậy nhỉ..."
Thúy Hồng muốn Tiêu Hạo Thiên tiếp tục nấu cơm, tiếp tục chải tóc cho cô bé mà không ngừng khen Tiêu Hạo Thiên. Cái miệng nhỏ kia thật ngọt. Điểm này của cô bé khá giống ba mình, vừa thông minh mà giá trị nhan sắc lại cao, EQ cũng cao. Tiêu Hạo Thiên bị chọc mà cười to rất thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn bóng xe của Cao Ánh Vy một chút, anh cười lẩm bẩm nói: “Ông xã của em không chỉ biết làm cơm với tết tóc thôi đâu. Anh còn rất nhiều kỹ năng đỉnh cấp khác, em phải giữ kỹ ông xã đấy..."
Tác giả :
Q-Huy