Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 282: Tôi thật sự quá lanh trí rồi
Những doanh nhân đứng sau Hoàng Ưng Long vốn cho rằng câu hỏi vừa nãy của Hoàng Ưng Long đủ để khiến cho Nhạc Huy rối loạn một phen, sau đó sẽ mất đi hơn nửa số người tin tưởng.
Thực tế lúc Hoàng Ưng Long đưa ra vấn đề đó cũng đã có không ít người bắt đầu dao động. Nhưng bọn họ và ngay cả Hoàng Ưng Long đều không thể ngờ được rằng Nhạc Huy không những không hoảng loạn mà ngược lại còn dựa vào lời nói để khiến cho những người đang dao động kia phải quay trở lại.
Trong hai năm anh đã nắm giữ được quyền lực kinh tế của Sở Châu, trong vòng vài tháng đã có một chỗ đứng vững chắc ở một thành phố hạng một mới nổi như thành phố Thiên Hải, thậm chí còn đưa được tập đoàn đứng trong Top ba mươi doanh nghiệp hàng đầu. Tất cả những điều này đã đủ để cho thấy thực lực của Nhạc Huy.
“Cậu chủ này thật biết cách ăn nói, người chết đều có thể bị cậu ta nói thành sống, rõ ràng mấy người này quá dễ dàng bị tẩy não, nói mấy lời hàm hồ một cách hùng hồn là có thể khiến cho người ta dao động".
Lúc này, đám người Hoàng Ưng Long ngồi túm tụm lại với nhau, người nào cũng cau mày thì thầm to nhỏ.
“Mấy người cho rằng cậu chủ nhà họ Nhạc giống với những cậu ấm cô chiêu mà chúng ta thường thấy hay sao?", Hoàng Ưng Long lắc đầu, cười nhạt nói: “Bất kỳ ai trong nhà họ Nhạc, dù là con cháu nhánh phụ cũng là những người tài trí mưu lược kiệt xuất. Dù ở nơi đâu thì cũng là người có tài có chí cả".
“Chứ đừng nói đến cậu chủ nhà họ Nhạc là con trai ruột của ông Nhạc, cháu trai của Nhạc Diêm Vương. Cậu ta nhất định được thừa hưởng trọn vẹn tài năng từ bố và ông nội".
Mọi người nghe thấy vậy thì thở dài một hơi. Bọn họ không muốn gia nhập hiệp hội kinh doanh của Nhạc Huy và phải chịu sự kiểm soát của anh. Nhưng bọn họ cũng sợ Nhạc Huy đã thu hút được nhiều người như vậy, tám mươi phần trăm doanh nhân có tên tuổi ở tỉnh Giang Kiên đã gia nhập hiệp hội kinh doanh rồi. Sau này, mấy người bọn họ chắc chắn sẽ bị cô lập.
Mặc dù bây giờ bọn họ hơi bất mãn nhưng lại không dám tùy ý đứng lên phản bác lại Nhạc Huy. Bởi vì bọn họ tự nhận thấy mình không giỏi ăn nói bằng Nhạc Huy, sợ nói không lại anh, ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què, để cho bản thân tự rơi vào cái bẫy ngôn từ của anh.
Vậy nên lúc này bọn họ chỉ biết nhìn Hoàng Ưng Long mà thôi.
“Ông chủ Hoàng, mau đứng dậy phản bác cậu ta đi, chúng ta đều sắp bị cô lập cả rồi", lúc này, mấy doanh nhân ngồi cùng Hoàng Ưng Long đều đưa đôi mắt cầu cứu nhìn ông ta.
“Haiz, mấy người để tôi suy nghĩ xem…", Hoàng Ưng Long thở dài, cũng hơi sốt ruột nôn nóng.
Lúc này, những doanh nhân đã đồng ý gia nhập hiệp hội kinh doanh đều đang thảo luận hăng say, sôi nổi. Nhạc Huy đứng trên bục, vẫn là dáng vẻ vô cùng ung dung và điềm tĩnh.
Anh mỉm cười nhìn nhóm người Hoàng Ưng Long, dường như đang đợi bọn họ tiếp tục phản bác mình.
Đối diện với ánh mắt của Nhạc Huy, Hoàng Ưng Long không khỏi chột dạ nhưng ông ta vẫn đứng lên, cười nói:
“Cậu chủ, hiệp hội kinh doanh của cậu bây giờ chỉ có mấy doanh nhân tỉnh Giang Kiên chúng tôi thôi sao?"
Thấy ông trùm lại lên tiếng, những doanh nhân xung quanh dần yên tĩnh trở lại.
Vương Hạc Niên cau mày, không khỏi tức giận, lẩm bẩm:
“Hoàng Ưng Long đúng là không biết điều, từ việc nhúng tay thất bại vào bối cảnh của hiệp hội kinh doanh, bây giờ lại bắt đầu xoáy vào quy mô của hiệp hội kinh doanh rồi".
Vương Côn nghe thấy thì khẽ cười, nói:
“Yên tâm đi, nhìn dáng vẻ của Nhạc Huy bình tĩnh như thế là biết ngay cậu ta đã có biện pháp đối phó rồi".
Đối diện với lần khiêu khích tiếp theo của Hoàng Ưng Long, Nhạc Huy cười nói:
“Thế này nhé, hiệp hội kinh doanh của tôi là một hiệp hội kinh doanh lớn tầm cỡ cả nước. Thế nhưng để tiện việc quản lý, ở mỗi tỉnh tôi đều thành lập một hội trưởng. Mỗi một tỉnh là một chi nhánh hiệp hội, trước mắt tỉnh Giang Kiên là chi nhánh thứ ba".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người lại bắt đầu xôn xao.
“Trời đất! Chi nhánh hiệp hội thứ ba, như vậy thì hiệp hội kinh doanh của chúng ta không phải cũng đã có doanh nhân từ hai tỉnh khác gia nhập rồi hay sao?"
“Cậu chủ thật sự quá tài ba, không dựa dẫm gia đình mà đã có thể đưa hiệp hội kinh doanh phát triển lớn đến mức này rồi!"
Vương Hạc Niên nghe vậy thì không khỏi sững sờ, ngơ ngác nhìn sang Vương Côn, nhỏ giọng hỏi:
“Bố, Nhạc Huy không phải nói hiệp hội kinh doanh của cậu ta chỉ mới thành lập ư, sao đã có thể lôi kéo được doanh nhân của hai tỉnh rồi chứ?"
Vương Côn cười như không cười, lắc lắc đầu không nói gì cả.
Với sự khôn ngoan và trí tuệ của mình, ông ta đã đoán được những gì Nhạc Huy vừa mới nói là có ý gì.
Lúc này, mấy doanh nhân đứng sau Hoàng Ưng Long cũng sửng sốt hết cả. Bọn họ cũng không thể ngờ được rằng hiệp hội kinh doanh của Nhạc Huy đã có quy mô lớn như thế.
Chỉ có vẻ mặt Hoàng Ưng Long là u ám, trong lòng thầm rủa:
“Cái tên gian manh xảo trá này, rõ ràng là quá nham hiểm!"
Ông ta biết rằng, trước mắt hiệp hội kinh doanh của Nhạc Huy chắc chắn là hoàn toàn trống không, căn bản không có khả năng có doanh nhân của hai tỉnh khác đã gia nhập. Nếu có thật thì vừa nãy Nhạc Huy đã nói thẳng đó là hai tỉnh nào rồi, hơn nữa còn nói rất tỉ mỉ ấy chứ.
Tuy nhiên anh không tiết lộ tên của hai tỉnh kia mà lại nói tỉnh Giang Kiên là chi nhánh hiệp hội thứ ba, những người không suy nghĩ kỹ thì chỉ cần vừa nghe sẽ cho rằng Nhạc Huy đã lôi kéo được người của hai tỉnh, tỉnh Giang Kiên là tỉnh thứ ba anh lôi kéo, bởi vậy mà gọi là chi nhánh thứ ba.
Có điều, Hoàng Ưng Long lại biết Nhạc Huy chỉ là đang chơi chữ. Dù sao hiệp hội kinh doanh cũng là của anh, anh muốn đặt tên cho chi nhánh hiệp hội ở tỉnh Giang Kiên là gì thì là đó. Đặt tên là chi nhánh thứ ba, còn có thể ra oai, cứ vậy mà lại đá quả bom mà Hoàng Ưng Long ném ra trở về phía ông ta.
“Mẹ kiếp…"
Hoàng Ưng Long đột nhiên thấy hơi dở khóc dở cười.
Lúc này đương nhiên ông ta không thể vạch trần Nhạc Huy. Thứ nhất, không thể xác minh được rốt cuộc hiệp hội kinh doanh là của Nhạc Huy có lôi kéo được doanh nhân của hai tỉnh khác hay không. Thứ hai, nếu Hoàng Ưng Long vạch trần Nhạc Huy trước mặt mọi người thì ông ta căn bản không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng xác thực nào cả, như vậy thì quá là tùy tiện và hèn hạ, cũng dễ kết thù với Nhạc Huy.
Nhạc Huy có vẻ cũng đã nghĩ đến hai điểm này nên mới nghĩ ra cái tên “chi nhánh hiệp hội thứ ba".
“Đúng rồi, ông chủ Hoàng", Nhạc Huy lại liếc nhìn ông ta và cười nói: “Trong hiệp hội kinh doanh của tôi vẫn còn một doanh nhân lớn nữa, ông ta ở thành phố Thiên Hải, tên là Tiêu Vân Long".
Nói xong, Nhạc Huy nhìn tất cả mọi người, cười nói:
“Mọi người có lẽ đều đã nghe nói đến tập đoàn Tiêu Thị ở thành phố Thiên Hải rồi phải không, đó là một trong số mười doanh nghiệp hàng đầu của thành phố Thiên Hải. Ông chủ Tiêu đó cũng là người trong hiệp hội kinh doanh của tôi. Ông chủ Hoàng, ông chủ Tiêu đó cũng làm trong ngành tài chính, kể ra thì hai người còn là cùng ngành đấy".
“Đợi đến khi hiệp hội kinh doanh của chúng ta tổ chức tiệc mừng, tôi sẽ dẫn ông chủ Tiêu đến giới thiệu cho mọi người làm quen được không?"
Anh vừa dứt lời, cả căn phòng lại trở nên náo nhiệt.
“Tiêu Vân Long của thành phố Thiên Hải, là nhân vật quan trọng của thành phố Thiên Hải đó!"
“Thành phố Thiên Hải là một thành phố hạng một mới nổi, doanh nhân bên đó đều vô cùng giàu có chứ chưa nói đến là một trong mười doanh nghiệp hàng đầu. Khối tài sản mà ông chủ Tiêu đó sở hữu cũng đã trên mười tỷ rồi…"
“Trời đất, cậu chủ lợi hại thật, lôi kéo được cả ông chủ Tiêu gia nhập hiệp hội kinh doanh!"
Ánh mắt mọi người như phát ra tia sáng, có vẻ như họ đều rất có hứng thú với Tiêu Vân Long.
Hoàng Ưng Long sững sờ tại chỗ, hận không thể tự tát mình một cái. Ông ta lại bị Nhạc Huy coi như con cờ, sớm biết như vậy thì ông ta đã không nói gì rồi.
“Vậy thì… vậy thì quá tốt rồi. Cảm ơn cậu chủ giới thiệu, tôi cũng rất muốn được làm quen với ông chủ Tiêu", Hoàng Ưng Long cố gắng mỉm cười, gượng gạo nói.
Nhạc Huy đứng trên bục cũng mỉm cười nhìn ông ta.
Thực tế lúc mời Tiêu Vân Long gia nhập hiệp hội kinh doanh, Nhạc Huy cũng đã coi Tiêu Vân Long như là con át chủ bài rồi. Một trong mười doanh nghiệp hàng đầu của thành phố Thiên Hải, khỏi phải nói là giàu có bao nhiêu. Một khi tiết lộ ra thì đương nhiên có thể khiến mọi người yên tâm hơn. Giống như bây giờ, những người này biết được một doanh nhân như Tiêu Vân Long cũng đã gia nhập hiệp hội kinh doanh thì không còn lo lắng gì nữa mà lại đang thảo luận làm thế nào để kết giao với Tiêu Vân Long.
“Ôi, mình thật là quá lanh trí. Đáng tiếc chỉ có mỗi mình mình thấy được sự lanh trí này của bản thân, buồn ghê…", Nhạc Huy không khỏi ngầm tán dương tầm nhìn xa trông rộng của bản thân.
Trong lúc suy nghĩ, hội trường đột nhiên đón thêm một đoàn khách mới.
Đoàn khách này ai cũng ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa đều là những người đàn ông trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Khí phách của bọn họ quá mạnh mẽ, vừa bước vào hội trường đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả những gia tộc ngồi ở hàng đầu.
Mọi người nhìn thấy đội hình những người vừa bước vào thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, tất cả mọi người, bao gồm cả Vương Côn và ông cụ nhà họ Lâm đều đồng loạt đứng bật dậy.
Thực tế lúc Hoàng Ưng Long đưa ra vấn đề đó cũng đã có không ít người bắt đầu dao động. Nhưng bọn họ và ngay cả Hoàng Ưng Long đều không thể ngờ được rằng Nhạc Huy không những không hoảng loạn mà ngược lại còn dựa vào lời nói để khiến cho những người đang dao động kia phải quay trở lại.
Trong hai năm anh đã nắm giữ được quyền lực kinh tế của Sở Châu, trong vòng vài tháng đã có một chỗ đứng vững chắc ở một thành phố hạng một mới nổi như thành phố Thiên Hải, thậm chí còn đưa được tập đoàn đứng trong Top ba mươi doanh nghiệp hàng đầu. Tất cả những điều này đã đủ để cho thấy thực lực của Nhạc Huy.
“Cậu chủ này thật biết cách ăn nói, người chết đều có thể bị cậu ta nói thành sống, rõ ràng mấy người này quá dễ dàng bị tẩy não, nói mấy lời hàm hồ một cách hùng hồn là có thể khiến cho người ta dao động".
Lúc này, đám người Hoàng Ưng Long ngồi túm tụm lại với nhau, người nào cũng cau mày thì thầm to nhỏ.
“Mấy người cho rằng cậu chủ nhà họ Nhạc giống với những cậu ấm cô chiêu mà chúng ta thường thấy hay sao?", Hoàng Ưng Long lắc đầu, cười nhạt nói: “Bất kỳ ai trong nhà họ Nhạc, dù là con cháu nhánh phụ cũng là những người tài trí mưu lược kiệt xuất. Dù ở nơi đâu thì cũng là người có tài có chí cả".
“Chứ đừng nói đến cậu chủ nhà họ Nhạc là con trai ruột của ông Nhạc, cháu trai của Nhạc Diêm Vương. Cậu ta nhất định được thừa hưởng trọn vẹn tài năng từ bố và ông nội".
Mọi người nghe thấy vậy thì thở dài một hơi. Bọn họ không muốn gia nhập hiệp hội kinh doanh của Nhạc Huy và phải chịu sự kiểm soát của anh. Nhưng bọn họ cũng sợ Nhạc Huy đã thu hút được nhiều người như vậy, tám mươi phần trăm doanh nhân có tên tuổi ở tỉnh Giang Kiên đã gia nhập hiệp hội kinh doanh rồi. Sau này, mấy người bọn họ chắc chắn sẽ bị cô lập.
Mặc dù bây giờ bọn họ hơi bất mãn nhưng lại không dám tùy ý đứng lên phản bác lại Nhạc Huy. Bởi vì bọn họ tự nhận thấy mình không giỏi ăn nói bằng Nhạc Huy, sợ nói không lại anh, ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què, để cho bản thân tự rơi vào cái bẫy ngôn từ của anh.
Vậy nên lúc này bọn họ chỉ biết nhìn Hoàng Ưng Long mà thôi.
“Ông chủ Hoàng, mau đứng dậy phản bác cậu ta đi, chúng ta đều sắp bị cô lập cả rồi", lúc này, mấy doanh nhân ngồi cùng Hoàng Ưng Long đều đưa đôi mắt cầu cứu nhìn ông ta.
“Haiz, mấy người để tôi suy nghĩ xem…", Hoàng Ưng Long thở dài, cũng hơi sốt ruột nôn nóng.
Lúc này, những doanh nhân đã đồng ý gia nhập hiệp hội kinh doanh đều đang thảo luận hăng say, sôi nổi. Nhạc Huy đứng trên bục, vẫn là dáng vẻ vô cùng ung dung và điềm tĩnh.
Anh mỉm cười nhìn nhóm người Hoàng Ưng Long, dường như đang đợi bọn họ tiếp tục phản bác mình.
Đối diện với ánh mắt của Nhạc Huy, Hoàng Ưng Long không khỏi chột dạ nhưng ông ta vẫn đứng lên, cười nói:
“Cậu chủ, hiệp hội kinh doanh của cậu bây giờ chỉ có mấy doanh nhân tỉnh Giang Kiên chúng tôi thôi sao?"
Thấy ông trùm lại lên tiếng, những doanh nhân xung quanh dần yên tĩnh trở lại.
Vương Hạc Niên cau mày, không khỏi tức giận, lẩm bẩm:
“Hoàng Ưng Long đúng là không biết điều, từ việc nhúng tay thất bại vào bối cảnh của hiệp hội kinh doanh, bây giờ lại bắt đầu xoáy vào quy mô của hiệp hội kinh doanh rồi".
Vương Côn nghe thấy thì khẽ cười, nói:
“Yên tâm đi, nhìn dáng vẻ của Nhạc Huy bình tĩnh như thế là biết ngay cậu ta đã có biện pháp đối phó rồi".
Đối diện với lần khiêu khích tiếp theo của Hoàng Ưng Long, Nhạc Huy cười nói:
“Thế này nhé, hiệp hội kinh doanh của tôi là một hiệp hội kinh doanh lớn tầm cỡ cả nước. Thế nhưng để tiện việc quản lý, ở mỗi tỉnh tôi đều thành lập một hội trưởng. Mỗi một tỉnh là một chi nhánh hiệp hội, trước mắt tỉnh Giang Kiên là chi nhánh thứ ba".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người lại bắt đầu xôn xao.
“Trời đất! Chi nhánh hiệp hội thứ ba, như vậy thì hiệp hội kinh doanh của chúng ta không phải cũng đã có doanh nhân từ hai tỉnh khác gia nhập rồi hay sao?"
“Cậu chủ thật sự quá tài ba, không dựa dẫm gia đình mà đã có thể đưa hiệp hội kinh doanh phát triển lớn đến mức này rồi!"
Vương Hạc Niên nghe vậy thì không khỏi sững sờ, ngơ ngác nhìn sang Vương Côn, nhỏ giọng hỏi:
“Bố, Nhạc Huy không phải nói hiệp hội kinh doanh của cậu ta chỉ mới thành lập ư, sao đã có thể lôi kéo được doanh nhân của hai tỉnh rồi chứ?"
Vương Côn cười như không cười, lắc lắc đầu không nói gì cả.
Với sự khôn ngoan và trí tuệ của mình, ông ta đã đoán được những gì Nhạc Huy vừa mới nói là có ý gì.
Lúc này, mấy doanh nhân đứng sau Hoàng Ưng Long cũng sửng sốt hết cả. Bọn họ cũng không thể ngờ được rằng hiệp hội kinh doanh của Nhạc Huy đã có quy mô lớn như thế.
Chỉ có vẻ mặt Hoàng Ưng Long là u ám, trong lòng thầm rủa:
“Cái tên gian manh xảo trá này, rõ ràng là quá nham hiểm!"
Ông ta biết rằng, trước mắt hiệp hội kinh doanh của Nhạc Huy chắc chắn là hoàn toàn trống không, căn bản không có khả năng có doanh nhân của hai tỉnh khác đã gia nhập. Nếu có thật thì vừa nãy Nhạc Huy đã nói thẳng đó là hai tỉnh nào rồi, hơn nữa còn nói rất tỉ mỉ ấy chứ.
Tuy nhiên anh không tiết lộ tên của hai tỉnh kia mà lại nói tỉnh Giang Kiên là chi nhánh hiệp hội thứ ba, những người không suy nghĩ kỹ thì chỉ cần vừa nghe sẽ cho rằng Nhạc Huy đã lôi kéo được người của hai tỉnh, tỉnh Giang Kiên là tỉnh thứ ba anh lôi kéo, bởi vậy mà gọi là chi nhánh thứ ba.
Có điều, Hoàng Ưng Long lại biết Nhạc Huy chỉ là đang chơi chữ. Dù sao hiệp hội kinh doanh cũng là của anh, anh muốn đặt tên cho chi nhánh hiệp hội ở tỉnh Giang Kiên là gì thì là đó. Đặt tên là chi nhánh thứ ba, còn có thể ra oai, cứ vậy mà lại đá quả bom mà Hoàng Ưng Long ném ra trở về phía ông ta.
“Mẹ kiếp…"
Hoàng Ưng Long đột nhiên thấy hơi dở khóc dở cười.
Lúc này đương nhiên ông ta không thể vạch trần Nhạc Huy. Thứ nhất, không thể xác minh được rốt cuộc hiệp hội kinh doanh là của Nhạc Huy có lôi kéo được doanh nhân của hai tỉnh khác hay không. Thứ hai, nếu Hoàng Ưng Long vạch trần Nhạc Huy trước mặt mọi người thì ông ta căn bản không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng xác thực nào cả, như vậy thì quá là tùy tiện và hèn hạ, cũng dễ kết thù với Nhạc Huy.
Nhạc Huy có vẻ cũng đã nghĩ đến hai điểm này nên mới nghĩ ra cái tên “chi nhánh hiệp hội thứ ba".
“Đúng rồi, ông chủ Hoàng", Nhạc Huy lại liếc nhìn ông ta và cười nói: “Trong hiệp hội kinh doanh của tôi vẫn còn một doanh nhân lớn nữa, ông ta ở thành phố Thiên Hải, tên là Tiêu Vân Long".
Nói xong, Nhạc Huy nhìn tất cả mọi người, cười nói:
“Mọi người có lẽ đều đã nghe nói đến tập đoàn Tiêu Thị ở thành phố Thiên Hải rồi phải không, đó là một trong số mười doanh nghiệp hàng đầu của thành phố Thiên Hải. Ông chủ Tiêu đó cũng là người trong hiệp hội kinh doanh của tôi. Ông chủ Hoàng, ông chủ Tiêu đó cũng làm trong ngành tài chính, kể ra thì hai người còn là cùng ngành đấy".
“Đợi đến khi hiệp hội kinh doanh của chúng ta tổ chức tiệc mừng, tôi sẽ dẫn ông chủ Tiêu đến giới thiệu cho mọi người làm quen được không?"
Anh vừa dứt lời, cả căn phòng lại trở nên náo nhiệt.
“Tiêu Vân Long của thành phố Thiên Hải, là nhân vật quan trọng của thành phố Thiên Hải đó!"
“Thành phố Thiên Hải là một thành phố hạng một mới nổi, doanh nhân bên đó đều vô cùng giàu có chứ chưa nói đến là một trong mười doanh nghiệp hàng đầu. Khối tài sản mà ông chủ Tiêu đó sở hữu cũng đã trên mười tỷ rồi…"
“Trời đất, cậu chủ lợi hại thật, lôi kéo được cả ông chủ Tiêu gia nhập hiệp hội kinh doanh!"
Ánh mắt mọi người như phát ra tia sáng, có vẻ như họ đều rất có hứng thú với Tiêu Vân Long.
Hoàng Ưng Long sững sờ tại chỗ, hận không thể tự tát mình một cái. Ông ta lại bị Nhạc Huy coi như con cờ, sớm biết như vậy thì ông ta đã không nói gì rồi.
“Vậy thì… vậy thì quá tốt rồi. Cảm ơn cậu chủ giới thiệu, tôi cũng rất muốn được làm quen với ông chủ Tiêu", Hoàng Ưng Long cố gắng mỉm cười, gượng gạo nói.
Nhạc Huy đứng trên bục cũng mỉm cười nhìn ông ta.
Thực tế lúc mời Tiêu Vân Long gia nhập hiệp hội kinh doanh, Nhạc Huy cũng đã coi Tiêu Vân Long như là con át chủ bài rồi. Một trong mười doanh nghiệp hàng đầu của thành phố Thiên Hải, khỏi phải nói là giàu có bao nhiêu. Một khi tiết lộ ra thì đương nhiên có thể khiến mọi người yên tâm hơn. Giống như bây giờ, những người này biết được một doanh nhân như Tiêu Vân Long cũng đã gia nhập hiệp hội kinh doanh thì không còn lo lắng gì nữa mà lại đang thảo luận làm thế nào để kết giao với Tiêu Vân Long.
“Ôi, mình thật là quá lanh trí. Đáng tiếc chỉ có mỗi mình mình thấy được sự lanh trí này của bản thân, buồn ghê…", Nhạc Huy không khỏi ngầm tán dương tầm nhìn xa trông rộng của bản thân.
Trong lúc suy nghĩ, hội trường đột nhiên đón thêm một đoàn khách mới.
Đoàn khách này ai cũng ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa đều là những người đàn ông trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Khí phách của bọn họ quá mạnh mẽ, vừa bước vào hội trường đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả những gia tộc ngồi ở hàng đầu.
Mọi người nhìn thấy đội hình những người vừa bước vào thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, tất cả mọi người, bao gồm cả Vương Côn và ông cụ nhà họ Lâm đều đồng loạt đứng bật dậy.
Tác giả :
Thiên Thiên