Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 266: Nhà họ Vương nghe theo cháu chỉ huy
“Cháu đang có ý này".
Nhạc Huy không hề vòng vo đối với câu hỏi của Vương Hạc Niên, anh nói thẳng:
“Thứ lỗi cho cháu nói thẳng, có thể lời nói hơi khó nghe. Tuy nhà họ Vương là gia tộc lớn kế thừa truyền thống trăm năm, bất kể là nền văn hóa hay thứ gì khác cũng nhận được sự tôn kính của mọi người".
“Nhưng thời đại thay đổi, đất nước xuất hiện nhiều người tài, các gia tộc cũ trước đây, bây giờ đều đang tìm con đường khác, thay đổi phương hướng tương lai của doanh nghiệp gia tộc lớn theo trào lưu. Nhưng có vẻ như nhà họ Vương không có ý thay đổi".
“Bây giờ nhà họ Vương vẫn là ông ngoại đang khổ cực chống đỡ, hầu như hai năm nay… bị tụt dốc thảm hại".
Nhạc Huy nói thẳng là nói thẳng, mấy câu nói này đã vạch trần sự khốn cùng của nhà họ Vương trước mặt tất cả mọi người.
Mặc dù anh không ác ý, nhưng mấy người Vương Hạc Niên vẫn nhíu mày, gia tộc lớn đều rất sĩ diện, bị người ta vạch khuyết điểm trước mặt mọi người, đừng nói là bọn họ mà ngay cả gương mặt Vương Côn cũng không kìm nén được cơn giận.
Người ngoài chỉ biết nhà họ Vương của ông ta khí phách, là gia tộc trăm năm, nhưng người trong nhà họ Vương mới biết được điểm yếu của nhà mình.
Nếu ông cụ nghỉ hưu sớm mấy năm, bây giờ có thể nhà họ Vương đã không tồn tại nữa.
“Nhà họ Vương chúng tôi… Quả thật không bằng mấy đời trước nữa rồi, nhưng…cũng không thảm hại đến thế chứ, ha ha".
Vương Hạc Niên không chịu thừa nhận chuyện nhà họ Vương đã nguy cấp, ông ta vẫn cố gượng cười nói.
“Haiz! Đừng giả vờ nữa, ở trước mặt Nhạc Huy còn giả vờ cái gì?", lúc này lại nghe một tiếng than thở của Vương Côn, mí mắt ông ta rũ xuống, ngay sau đó lại nhìn sang Nhạc Huy: “Nhạc Huy à, ông cũng không giấu gì cháu, nhà họ Vương quả thật đã xuống dốc. Bây giờ rất nhiều công ty đều khổ cực chống đỡ, cũng là làm cho người ngoài xem".
“Nhưng những chuyện này cũng chỉ có người nhà họ Vương biết, cháu… làm sao biết được?"
Những điều này cũng coi như là bí mật thương nghiệp của nhà họ Vương, sở dĩ họ khổ cực chống đỡ là vì sợ người ngoài nhìn ra nhà họ Vương không còn như trước. Nếu bị người ngoài biết thì lại lộ ra khuyết điểm trước mặt thế giới, từ đó sẽ dẫn đến sự đả kích mang tính hủy diệt.
Kẻ thù của nhà họ Vương không ít, hơn nữa ai mà không muốn lật đổ gia tộc lớn như nhà họ Vương chứ? Ai có thể lật đổ được nhà họ Vương thì kẻ đó có thể là nhà họ Vương tiếp theo.
Nhạc Huy bình thản nói:
“Cháu tự có cách của cháu, không chỉ nhà họ Vương, tình hình nội bộ của nhà họ Lâm cháu cũng nắm rõ hết. Ông à, đừng trách cháu nói chuyện khó nghe, tuy nhà họ Lâm và nhà họ Vương ngang tài ngang sức, hơn nữa mọi người đều biết nhà họ Lâm tăng thêm một bậc. Nhưng trên thực tế, nhà họ Lâm không chỉ tích lũy về mặt tài nguyên, mà mối quan hệ và tài sản đều đã vượt qua nhà họ Vương rất nhiều".
“Bây giờ nhà họ Lâm đã nhúng tay vào lĩnh vực kỹ thuật điện tử, dưới trướng bọn họ có năm công xưởng không mở với người ngoài, đang nghiên cứu nhãn hiệu điện thoại của mình, điều này e là mọi người cũng không biết nhỉ?"
Anh vừa dứt lời, Vương Hạc Niên cùng các anh em ngang vai vế bỗng đứng bật dậy, tất cả mọi người bao gồm cả Vương Côn đều kinh ngạc nhìn Nhạc Huy.
“Còn có chuyện này à?"
“Làm làm… làm sao cháu biết những chuyện này?"
Tất cả mọi người đều không dám tin, điều Nhạc Huy vừa nói là bí mật gia tộc của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm bảo mật công việc tốt như vậy, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, Nhạc Huy đã thông qua con đường nào để biết được những chuyện này chứ?
Cũng chẳng trách bọn họ không tin, nếu bọn họ biết thân phận của Nhạc Huy thì có thể cũng không còn thấy kỳ lạ. Tình báo của Nhạc Huy chính xác đến mức hù dọa người khác, dường như không có bí mật nào của các doanh nghiệp toàn quốc mà Nhạc Huy không biết được.
Đương nhiên điều này hơi khoa trương, nhưng đủ để nói rõ tình báo thương nghiệp của nhà họ Nhạc là không ai so sánh được. Nếu không phải dựa vào những thông tin tình báo này thì nhà họ Nhạc cũng không thể đi trước các doanh nghiệp này về mọi mặt, gần như là ôm hết thành công của mọi lĩnh vực vào mình.
“Cháu nói rồi, cháu tự có con đường của cháu, sau này cháu sẽ nói rõ những điều này với mọi người sau", Nhạc Huy khẽ thở dài, nói: “Nhưng điều cháu vừa nói, chắc chắn không phải bịa đặt. Nếu nhà họ Vương không cố gắng hơn nữa thì có thể hai năm tiếp theo không chỉ là xuống dốc đâu, bởi vì đã chìm xuống đáy vực, không còn đường đi nữa rồi".
Dứt lời, ngay cả mấy ông chú ngang hàng với Vương Côn, cũng nhíu chặt mày.
Bọn họ cảm thấy, Nhạc Huy nói hơi quá lời.
Vương Lệ cũng rất kinh ngạc, bà ta rất ít khi tham dự vào chuyện trong gia tộc, không ngờ bây giờ nhà họ Vương đã sa sút đến bước đường này. Bà ta còn cho rằng, nhà họ Vương vẫn còn lớn mạnh như trước.
“Ông nghĩ rằng cháu nói quá rồi, quả thật nhà họ Vương không bằng trước đây. Nhưng rốt cuộc nhà họ Vương các ông như thế nào thì bản thân các ông rất rõ. Dù không hơn được nhà họ Lâm, cũng không phải các gia tộc khác có thể tùy tiện lấy các ông ra so sánh".
Bỗng nhiên một ông chú lên tiếng, hơi khó chịu phản bác lại Nhạc Huy.
Không đợi Nhạc Huy trả lời ông ta, Vương Côn đã đưa tay phải lên, thở dài nói:
“Mọi người đừng cố chấp nữa, nếu Nhạc Huy chỉ đến để châm chọc nhà họ Vương chúng ta, thì sẽ không nói cho chúng ta về bí mật thương nghiệp của nhà họ Lâm. Nhà họ Vương không bằng đời trước là sự thật, không ai rõ hơn tình cảnh bây giờ của nhà họ Vương hơn tôi".
“Nhà họ Vương… quả thật không ổn rồi…"
Giọng điệu của Vương Côn tràn đầy bất lực và buồn phiền khi nói câu cuối cùng. Cơ nghiệp tổ tông cực khổ dựng nên, cuối cùng đến thế hệ của ông ta thì bị kết thúc hoàn toàn.
Ông ta cảm thấy rất hổ thẹn, hổ thẹn với cơ nghiệp mà tổ tông đã để lại cho những thế hệ con cháu bọn họ.
“Ông…"
Nghe Vương Côn nói vậy, mọi người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt khó tin.
Ông cụ là trụ cột của nhà họ Vương, còn là thể diện của nhà họ Vương, trước kia nếu ai dám nói xấu nhà họ Vương nửa lời thì chắc chắn ông cụ sẽ giận dữ không bỏ qua cho kẻ đó. Nhưng bây giờ, chính ông cụ đã nói như vậy rồi.
Lẽ nào nhà họ Vương… thật sự sắp xong đời rồi sao?
“Nếu nhà họ Vương thật sự hưng thịnh như trước thì cụ già như tôi đã nghỉ hưu sớm mấy năm rồi, còn cần phải vất vả chuyện gia tộc ở cái tuổi này sao?"
Vương Côn lại thở dài thật sâu, nói ra lời từ tận đáy lòng:
“Những người nhà họ Vương ngang hàng với tôi, hoặc đã xuống mồ, hoặc là nhàn rỗi ở nhà. Chỉ còn lại mấy lão già chúng ta, cũng có lòng nhưng không đủ sức. Thế hệ của Hạc Niên lại càng không gánh nỗi đại cục của nhà họ Vương. Hạc Niên thân là anh cả đã nhận được sự truyền dạy tận tâm của tôi".
“Nhưng Hạc Niên…"
Vương Côn vừa nói vừa liếc nhìn Vương Hạc Niên và hỏi:
“Con tự hỏi bản thân con có hơn Lâm Văn Đào của nhà họ Lâm không? Hơn được Hà Lão Hổ của nhà họ Hà không? Còn có nhà họ Nhâm, gia chủ nhà họ Cố. Con vừa không có đầu óc kinh doanh như bọn họ, cũng không có quả quyết sát phạt như thế, lại càng không có khí phách và tài hoa của họ".
“Con nói xem, tương lai sau khi bố già nua trăm tuổi, mấy nhà bọn họ có tiếp nối vượt qua con không? Những gia tộc khác, có nhân cơ hội này, đánh bại triệt để nhà họ Vương để trở thành gia tộc lớn mới nhất không?"
Vương Hạc Niên không ngờ ông cụ lại không nể mặt ông ta như vậy, nói đến mức ông ta căn bản không ngóc đầu lên được.
“Bố, con…"
Mặc dù ông ta rất không phục, nhưng vẫn không thể phản bác lời nói của ông cụ.
“Vì thế, nhà họ Vương chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết, nếu Nhạc Huy thật sự có thể dẫn dắt nhà họ Vương chúng ta trở lại thời kỳ huy hoàng lần nữa thì nhà họ Vương tuyệt đối không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy, nên khiêm tốn chấp nhận mới được".
Vương Côn thành khẩn nhìn tất cả mọi người có mặt, sau đó nhìn sang Nhạc Huy và nói:
“Nhạc Huy à, nhờ cháu chỉ bảo, bây giờ nhà họ Vương nghe theo cháu chỉ huy".
Nhạc Huy không hề vòng vo đối với câu hỏi của Vương Hạc Niên, anh nói thẳng:
“Thứ lỗi cho cháu nói thẳng, có thể lời nói hơi khó nghe. Tuy nhà họ Vương là gia tộc lớn kế thừa truyền thống trăm năm, bất kể là nền văn hóa hay thứ gì khác cũng nhận được sự tôn kính của mọi người".
“Nhưng thời đại thay đổi, đất nước xuất hiện nhiều người tài, các gia tộc cũ trước đây, bây giờ đều đang tìm con đường khác, thay đổi phương hướng tương lai của doanh nghiệp gia tộc lớn theo trào lưu. Nhưng có vẻ như nhà họ Vương không có ý thay đổi".
“Bây giờ nhà họ Vương vẫn là ông ngoại đang khổ cực chống đỡ, hầu như hai năm nay… bị tụt dốc thảm hại".
Nhạc Huy nói thẳng là nói thẳng, mấy câu nói này đã vạch trần sự khốn cùng của nhà họ Vương trước mặt tất cả mọi người.
Mặc dù anh không ác ý, nhưng mấy người Vương Hạc Niên vẫn nhíu mày, gia tộc lớn đều rất sĩ diện, bị người ta vạch khuyết điểm trước mặt mọi người, đừng nói là bọn họ mà ngay cả gương mặt Vương Côn cũng không kìm nén được cơn giận.
Người ngoài chỉ biết nhà họ Vương của ông ta khí phách, là gia tộc trăm năm, nhưng người trong nhà họ Vương mới biết được điểm yếu của nhà mình.
Nếu ông cụ nghỉ hưu sớm mấy năm, bây giờ có thể nhà họ Vương đã không tồn tại nữa.
“Nhà họ Vương chúng tôi… Quả thật không bằng mấy đời trước nữa rồi, nhưng…cũng không thảm hại đến thế chứ, ha ha".
Vương Hạc Niên không chịu thừa nhận chuyện nhà họ Vương đã nguy cấp, ông ta vẫn cố gượng cười nói.
“Haiz! Đừng giả vờ nữa, ở trước mặt Nhạc Huy còn giả vờ cái gì?", lúc này lại nghe một tiếng than thở của Vương Côn, mí mắt ông ta rũ xuống, ngay sau đó lại nhìn sang Nhạc Huy: “Nhạc Huy à, ông cũng không giấu gì cháu, nhà họ Vương quả thật đã xuống dốc. Bây giờ rất nhiều công ty đều khổ cực chống đỡ, cũng là làm cho người ngoài xem".
“Nhưng những chuyện này cũng chỉ có người nhà họ Vương biết, cháu… làm sao biết được?"
Những điều này cũng coi như là bí mật thương nghiệp của nhà họ Vương, sở dĩ họ khổ cực chống đỡ là vì sợ người ngoài nhìn ra nhà họ Vương không còn như trước. Nếu bị người ngoài biết thì lại lộ ra khuyết điểm trước mặt thế giới, từ đó sẽ dẫn đến sự đả kích mang tính hủy diệt.
Kẻ thù của nhà họ Vương không ít, hơn nữa ai mà không muốn lật đổ gia tộc lớn như nhà họ Vương chứ? Ai có thể lật đổ được nhà họ Vương thì kẻ đó có thể là nhà họ Vương tiếp theo.
Nhạc Huy bình thản nói:
“Cháu tự có cách của cháu, không chỉ nhà họ Vương, tình hình nội bộ của nhà họ Lâm cháu cũng nắm rõ hết. Ông à, đừng trách cháu nói chuyện khó nghe, tuy nhà họ Lâm và nhà họ Vương ngang tài ngang sức, hơn nữa mọi người đều biết nhà họ Lâm tăng thêm một bậc. Nhưng trên thực tế, nhà họ Lâm không chỉ tích lũy về mặt tài nguyên, mà mối quan hệ và tài sản đều đã vượt qua nhà họ Vương rất nhiều".
“Bây giờ nhà họ Lâm đã nhúng tay vào lĩnh vực kỹ thuật điện tử, dưới trướng bọn họ có năm công xưởng không mở với người ngoài, đang nghiên cứu nhãn hiệu điện thoại của mình, điều này e là mọi người cũng không biết nhỉ?"
Anh vừa dứt lời, Vương Hạc Niên cùng các anh em ngang vai vế bỗng đứng bật dậy, tất cả mọi người bao gồm cả Vương Côn đều kinh ngạc nhìn Nhạc Huy.
“Còn có chuyện này à?"
“Làm làm… làm sao cháu biết những chuyện này?"
Tất cả mọi người đều không dám tin, điều Nhạc Huy vừa nói là bí mật gia tộc của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm bảo mật công việc tốt như vậy, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, Nhạc Huy đã thông qua con đường nào để biết được những chuyện này chứ?
Cũng chẳng trách bọn họ không tin, nếu bọn họ biết thân phận của Nhạc Huy thì có thể cũng không còn thấy kỳ lạ. Tình báo của Nhạc Huy chính xác đến mức hù dọa người khác, dường như không có bí mật nào của các doanh nghiệp toàn quốc mà Nhạc Huy không biết được.
Đương nhiên điều này hơi khoa trương, nhưng đủ để nói rõ tình báo thương nghiệp của nhà họ Nhạc là không ai so sánh được. Nếu không phải dựa vào những thông tin tình báo này thì nhà họ Nhạc cũng không thể đi trước các doanh nghiệp này về mọi mặt, gần như là ôm hết thành công của mọi lĩnh vực vào mình.
“Cháu nói rồi, cháu tự có con đường của cháu, sau này cháu sẽ nói rõ những điều này với mọi người sau", Nhạc Huy khẽ thở dài, nói: “Nhưng điều cháu vừa nói, chắc chắn không phải bịa đặt. Nếu nhà họ Vương không cố gắng hơn nữa thì có thể hai năm tiếp theo không chỉ là xuống dốc đâu, bởi vì đã chìm xuống đáy vực, không còn đường đi nữa rồi".
Dứt lời, ngay cả mấy ông chú ngang hàng với Vương Côn, cũng nhíu chặt mày.
Bọn họ cảm thấy, Nhạc Huy nói hơi quá lời.
Vương Lệ cũng rất kinh ngạc, bà ta rất ít khi tham dự vào chuyện trong gia tộc, không ngờ bây giờ nhà họ Vương đã sa sút đến bước đường này. Bà ta còn cho rằng, nhà họ Vương vẫn còn lớn mạnh như trước.
“Ông nghĩ rằng cháu nói quá rồi, quả thật nhà họ Vương không bằng trước đây. Nhưng rốt cuộc nhà họ Vương các ông như thế nào thì bản thân các ông rất rõ. Dù không hơn được nhà họ Lâm, cũng không phải các gia tộc khác có thể tùy tiện lấy các ông ra so sánh".
Bỗng nhiên một ông chú lên tiếng, hơi khó chịu phản bác lại Nhạc Huy.
Không đợi Nhạc Huy trả lời ông ta, Vương Côn đã đưa tay phải lên, thở dài nói:
“Mọi người đừng cố chấp nữa, nếu Nhạc Huy chỉ đến để châm chọc nhà họ Vương chúng ta, thì sẽ không nói cho chúng ta về bí mật thương nghiệp của nhà họ Lâm. Nhà họ Vương không bằng đời trước là sự thật, không ai rõ hơn tình cảnh bây giờ của nhà họ Vương hơn tôi".
“Nhà họ Vương… quả thật không ổn rồi…"
Giọng điệu của Vương Côn tràn đầy bất lực và buồn phiền khi nói câu cuối cùng. Cơ nghiệp tổ tông cực khổ dựng nên, cuối cùng đến thế hệ của ông ta thì bị kết thúc hoàn toàn.
Ông ta cảm thấy rất hổ thẹn, hổ thẹn với cơ nghiệp mà tổ tông đã để lại cho những thế hệ con cháu bọn họ.
“Ông…"
Nghe Vương Côn nói vậy, mọi người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt khó tin.
Ông cụ là trụ cột của nhà họ Vương, còn là thể diện của nhà họ Vương, trước kia nếu ai dám nói xấu nhà họ Vương nửa lời thì chắc chắn ông cụ sẽ giận dữ không bỏ qua cho kẻ đó. Nhưng bây giờ, chính ông cụ đã nói như vậy rồi.
Lẽ nào nhà họ Vương… thật sự sắp xong đời rồi sao?
“Nếu nhà họ Vương thật sự hưng thịnh như trước thì cụ già như tôi đã nghỉ hưu sớm mấy năm rồi, còn cần phải vất vả chuyện gia tộc ở cái tuổi này sao?"
Vương Côn lại thở dài thật sâu, nói ra lời từ tận đáy lòng:
“Những người nhà họ Vương ngang hàng với tôi, hoặc đã xuống mồ, hoặc là nhàn rỗi ở nhà. Chỉ còn lại mấy lão già chúng ta, cũng có lòng nhưng không đủ sức. Thế hệ của Hạc Niên lại càng không gánh nỗi đại cục của nhà họ Vương. Hạc Niên thân là anh cả đã nhận được sự truyền dạy tận tâm của tôi".
“Nhưng Hạc Niên…"
Vương Côn vừa nói vừa liếc nhìn Vương Hạc Niên và hỏi:
“Con tự hỏi bản thân con có hơn Lâm Văn Đào của nhà họ Lâm không? Hơn được Hà Lão Hổ của nhà họ Hà không? Còn có nhà họ Nhâm, gia chủ nhà họ Cố. Con vừa không có đầu óc kinh doanh như bọn họ, cũng không có quả quyết sát phạt như thế, lại càng không có khí phách và tài hoa của họ".
“Con nói xem, tương lai sau khi bố già nua trăm tuổi, mấy nhà bọn họ có tiếp nối vượt qua con không? Những gia tộc khác, có nhân cơ hội này, đánh bại triệt để nhà họ Vương để trở thành gia tộc lớn mới nhất không?"
Vương Hạc Niên không ngờ ông cụ lại không nể mặt ông ta như vậy, nói đến mức ông ta căn bản không ngóc đầu lên được.
“Bố, con…"
Mặc dù ông ta rất không phục, nhưng vẫn không thể phản bác lời nói của ông cụ.
“Vì thế, nhà họ Vương chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết, nếu Nhạc Huy thật sự có thể dẫn dắt nhà họ Vương chúng ta trở lại thời kỳ huy hoàng lần nữa thì nhà họ Vương tuyệt đối không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy, nên khiêm tốn chấp nhận mới được".
Vương Côn thành khẩn nhìn tất cả mọi người có mặt, sau đó nhìn sang Nhạc Huy và nói:
“Nhạc Huy à, nhờ cháu chỉ bảo, bây giờ nhà họ Vương nghe theo cháu chỉ huy".
Tác giả :
Thiên Thiên