Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 174: Thích khách đỉnh cao

Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 174: Thích khách đỉnh cao

Trong phòng khách của biệt thự, người nhà họ Tiêu chưa hết hoảng hốt.

Hai tiếng nổ lớn vừa nãy, nếu Tiêu Vân Long đi nhanh hai, ba giây nữa thì có thể sẽ nổ nát mặt ông ta rồi.

“Giám đốc Tiêu, bên ngoài đã chết hai người, một là người của chúng ta, còn một người... là tên côn đồ, tôi biết hắn, người đó tên là Tào Lão Tam".

Đội trưởng đội vệ sĩ dẫn theo các vệ sĩ đi vào, trình báo tình hình bên ngoài.

Nghe thấy cái tên Tào Lão Tam này, Tiêu Chính Hào và Thôi Chí Minh sợ chết khiếp, sững sờ tại chỗ, cơ thể run lẩy bẩy.

“Khốn kiếp! Thật khốn kiếp!"

“Đây không phải là muốn nổ chết Tiêu Vân Long tôi sao, rốt cuộc là ai ngông cuồng như vậy. Tôi nhất định phải tra ra, để cái tên cả gan làm loạn này phải trả giá thật đắt!"

Tiêu Vân Long đập mạnh lên bàn, đứng bật dậy, tức giận nói.

Người trước đó đi vào trình báo với Tiêu Vân Long đứng bên cạnh run bần bật, toát mồ hôi lạnh. Nếu trước đó là hắn ở bên ngoài trông chừng Tào Lão Tam và để người khác vào trong trình báo thì người bị nổ chết có thể là hắn.

“Chính Hào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con gọi người nào đến vậy, cái tên đưa người đến kia nói rằng con bảo hắn đưa người đến, rốt cuộc con và Tào Lão Tam có mối quan hệ gì?"

Tiêu Vân Long không vui nhìn Tiêu Chính Hào và hỏi với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Lúc này Tiêu Chính Hào đã bị dọa đến mức không nói nên lời, chỉ ngồi đó toàn thân run rẩy, kinh hoàng sợ hãi.

“Thằng nhóc con nói gì đi chứ, bố đây suýt nữa bị con hại chết rồi, con còn không lên tiếng hả?", Tiêu Vân Long bước đến, tức giận tát Tiêu Chính Hào một bạt tai.

Thôi Chí Minh thấy không giấu được nữa nên đành nói ra sự thật. Hắn vội vàng nói với Tiêu Vân Long:

“Bác, cháu xin lỗi, chuyện này không trách Chính Hào mà trách cháu!"

Tiêu Vân Long kinh ngạc nhìn Thôi Chí Minh và lắng nghe hắn nói:

“Trước đó cháu gọi Chính Hào giúp cháu nghe ngóng tên Diệp Huy kia sống ở đâu, bọn cháu đã tìm ra được địa chỉ của hắn và bảo Tào Lão Tam đến bắt hắn đi. Bọn cháu đưa hắn đến một nơi hoang vắng, thằng ranh đó đánh gãy chân của cháu nên cháu nhất định phải báo thù".

“Không ngờ thằng ranh đó rất nham hiểm, không biết mật báo tin tức từ lúc nào, gọi tay súng bắn tỉa đến. Cháu và Chính Hào may mắn thoát chết, mới không bị tên tay súng bắn tỉa kia tiêu diệt nhưng đàn em của Tào Lão Tam gần như bị giết hết toàn bộ".

“Bọn cháu cũng không biết rốt cuộc Tào Lão Tam xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn anh ta đã bị tay súng bắn tỉa kia tìm thấy".

Nói xong, bản thân Thôi Chí Minh cũng hơi khó xử cúi đầu xuống, dù sao chuyện xảy ra tối nay đều là vì hắn muốn tìm Nhạc Huy báo thù mà ra.

Khi nghe thấy vậy Tiêu Vân Long và đám vệ sĩ lập tức trợn mắt há mồm kinh ngạc.

“Tay súng bắn tỉa?"

Chuyện lớn như vậy mà đến giờ Tiêu Vân Long mới biết.

“Mấy đứa à, mấy đứa có biết nguy hiểm cỡ nào không, tại sao không thông báo trước với bác chứ!", Tiêu Vân Long thở dài nói.

Thôi Chí Minh đứng dậy, khom người nói với Tiêu Vân Long.

“Bác Tiêu, cháu xin lỗi, là cháu đã liên lụy mọi người".

“Bây giờ cháu rời khỏi nhà họ Tiêu ngay, cháu đi rồi, chắc bọn Diệp Huy sẽ không đến gây phiền phức cho nhà họ Tiêu nữa đâu".

Mặt Tiêu Vân Long biến sắc, vội vàng kéo Thôi Chí Minh lại và nói:

“Đi cái gì, bố cháu và bác là anh em, người một nhà không nói nhiều lời, cái gì mà liên lụy với không liên lụy chứ".

“Tiêu Vân Long bác là người sợ phiền phức sao? Cái bác giận là hai thằng nhóc bọn cháu tại sao phải tự mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, lỡ như bọn cháu bị tay súng bắn tỉa đó hại chết thì hậu quả nghiêm trọng cỡ nào bọn cháu biết không?"

Sắc mặt Thôi Chí Minh xấu hổ, cũng tự biết mình quá lỗ mãng, gật đầu nặng nề nói:

“Cháu biết rồi ạ!"

Tiêu Vân Long chắp tay sau lưng, thở dài nói:

“Điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết vấn đề, nếu đã gây ra rồi thì chỉ có trừ khử hết bọn chúng mới có thể giải quyết hoàn toàn mối nguy hiểm. Nhất là tay súng bắn tỉa kia, hắn là người nguy hiểm nhất".

Nói xong, ông ta hỏi đội trưởng đội vệ sĩ:

“Các cậu kiểm tra chưa, tay súng bắn tỉa kia đã đi chưa?"

Đội trưởng đội vệ sĩ nói:

“Có lẽ người lúc nãy đưa Tào Lão Tam đến đây là tay súng bắn tỉa kia. Nếu hắn đã giấu lựu đạn trên người Tào Lão Tam thì chắc hẳn sẽ không mai phục gần đây. Lúc Tào Lão Tam được đưa đến đã bị thương nặng, tôi nghĩ rằng ý đồ tối nay của tay súng bắn tỉa... chỉ là một đòn khiêu khích và cảnh cáo".

Tiêu Vân Long nhíu chặt mày, lạnh lùng hừ một tiếng và nói:

“Cảnh cáo ư? Cảnh cáo Tiêu Vân Long tôi sao?"

“Có chuyện lớn nào mà Tiêu Vân Long tôi chưa từng gặp chứ".

Ông ta nhìn Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào nói:

“Khoảng thời gian gần đây, tụi con nhất định phải chú ý an toàn, tốt nhất đừng ra ngoài. Bố sẽ điều động người bảo vệ tụi con hai mươi bốn giờ, cho đến khi bố tiêu diệt tập đoàn Cửu Đỉnh triệt để, còn cả tay súng bắn tỉa và Diệp Huy kia mới thôi".

Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào gật đầu, chuyện lớn này bọn họ đã không thể tham gia nổi nữa, cũng không có can đảm và bản lĩnh để tham gia vào.

“Sớm muộn gì bố cũng phải hủy diệt tập đoàn Cửu Đỉnh, đúng lúc nhân cơ hội lần này một mẻ hốt gọn bọn chúng", Tiêu Vân Long chắp tay sau lưng nói: “Có điều bố cũng phải mời một vệ sĩ chuyên nghiệp để bảo vệ an nguy của bố".

Vừa nói, ông ta nhìn sang đội trưởng đội vệ sĩ:

“Đội trưởng Châu, chắc cậu quen biết không ít sát thủ chuyên nghiệp nhỉ, giúp tôi truyền một tin ra ngoài. Tôi muốn bỏ ra một triệu, thuê một vệ sĩ chuyên nghiệp, bảo vệ an toàn của tôi. Tốt nhất là từng làm lính đánh thuê, biết dùng súng ống, tôi muốn để cậu ta giúp tôi tiêu diệt Diệp Huy và tay súng bắn tỉa kia".

Đội trưởng đội vệ sĩ gật đầu, nói:

“Giám đốc Tiêu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi".



Hai ngày sau, trong văn phòng của Tiêu Vân Long ở trụ sở chính của tập đoàn Tiêu Thị.

“Giám đốc Tiêu, năm người này là vệ sĩ chuyên nghiệp hàng đầu, đều là lính đánh thuê giải ngũ về nước, bọn họ từng tham gia chiến đấu trên chiến trường".

Đội trưởng Châu đưa tới năm người mặt không biểu cảm, mỗi hành động đều đằng đằng sát khí.

Năm người này, tuổi tác không đồng đều, nhỏ nhất là thanh niên hai mươi mấy tuổi, lớn nhất là gã đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Tiêu Vân Long đứng dậy, đánh giá năm người này, ông ta loại bỏ luôn thanh niên trẻ tuổi nhất. Theo ông ta thấy, sát thủ chắc chắn là càng lớn càng có kinh nghiệm chiến đấu, tố chất chuyên nghiệp mới có thể vượt qua khó khăn thử thách.

Thanh niên hai mươi mấy tuổi thì có được bao nhiêu kinh nghiệm chứ.

“Thưa năm vị vệ sĩ chuyên nghiệp, tôi là Tiêu Vân Long, muốn chọn ra người lợi hại nhất trong số năm người làm vệ sĩ cho tôi một tháng. Tiền thù lao là một triệu tệ, còn bốn người khác không được chọn tôi sẽ cho mỗi người năm mươi nghìn tệ, coi như phí vất vả của mọi người. Hy vọng đến lúc đó mọi người đừng gây sự với Tiêu Vân Long tôi".

Tiêu Vân Long khách sáo nói với những người này.

Năm người này đều là kẻ liều mạng chân chính. Cho dù Tiêu Vân Long là ông chủ lớn, cũng không dám ra vẻ trước mặt những người này.

“Ông chủ Tiêu yên tâm, chúng tôi đều giữ đúng đạo đức nghề nghiệp, không được chọn là bản lĩnh của mình không đủ, sao có thể gây sự chứ".

“Hơn nữa, có thể bộc lộ ra được tài năng trong năm người chúng tôi, chắc chắn là cao thủ trong số cao thủ. Cho dù có người muốn gây sự, vậy người xuất sắc bộc lộ được tài năng kia nhất định cũng sẽ giúp ông chủ Tiêu giải quyết phiền phức thôi".

Người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất trong năm người nói với giọng bình tĩnh.

Tiêu Vân Long gật đầu, bật cười ha ha:

“Mọi người đều là người có quy củ, tôi tin tưởng năm người các vị".

Vừa nói, ông ta nhìn sang đội trưởng Châu và hỏi:

“Đội trưởng Châu, cậu cảm thấy nên chọn thế nào, mới có thể chọn ra được người cuối cùng?"

Đội trưởng Châu nói:

“Năm người này đều là vệ sĩ hàng đầu trải qua tuyển chọn kỹ càng, trước đó bọn họ đã so tài súng ống, tốc độ, năng lực phản ứng".

“Tôi nghĩ rằng vẫn nên dùng cách đơn giản nhất để tìm ra người cuối cùng được chọn, năm người so võ thuật ở đây luôn. Không đánh nát bất cứ thứ gì, không dùng đao cũng không đụng súng, ai trụ vững đến cuối cùng thì người đó chính là người mà giám đốc Tiêu của chúng tôi muốn tìm".

Năm người họ gật đầu, tỏ ý không có vấn đề.

“Được, vậy thì bắt đầu đi, mọi người chú ý đừng làm hư hỏng bất kỳ thứ gì, nếu không coi như bị loại".

Đội trưởng Châu nói xong, vội vàng đứng sang bên cạnh Tiêu Vân Long, sợ lát nữa những người này bắt đầu đánh, khó tránh việc làm Tiêu Vân Long bị thương.

Tiếp sau đó, cuộc so tài giữa năm người sát thủ hàng đầu diễn ra quyết liệt.

Ngay lập tức, bọn họ bắt đầu đánh, những người này không hổ là cao thủ từng trải qua tuyển chọn kỹ càng, tài nghệ võ thuật cao cường, khiến đội trưởng Châu – một người trong ngành vệ sĩ cũng không khỏi tán thưởng khen ngợi.

Sát thủ vẫn có khác biệt với vệ sĩ chuyên nghiệp, sát thủ chính là “thích khách", từng chiêu thức đều là đòn trí mạng.

Đội trưởng Châu và Tiêu Vân Long hăng say quan sát, đột nhiên phát hiện tên sát thủ thanh niên nhỏ tuổi nhất kia, tự nhiên ngồi trên ghế sofa, cầm trái cây trên bàn trà lên ăn.

Tiêu Vân Long lập tức nhíu mày, hơi lắc đầu. Thầm nghĩ tên sát thủ thanh niên này vẫn là quá trẻ, đoán chừng bị bản lĩnh của các bậc tiền bối dọa sợ rồi ư, xem ra chỉ đến để đủ số lượng.

Thoáng chốc, thắng thua đã được phân ra, ba người trong đó đã bị đánh ngã, người cuối cùng còn đứng là người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất.

“Ha ha! Được! Tuyệt vời!"

Tiêu Vân Long và đội trưởng Châu vỗ tay, reo hò cổ vũ ông ta.

Quả nhiên là sát thủ lão luyện kinh nghiệm phong phú, một người đánh ngã ba người đứng đầu trong nghề.

“Ông chủ Tiêu đừng vội, vẫn còn một người nữa".

Sát thủ trung niên bình tĩnh nói, chỉ tay về phía thanh niên ngồi trên ghế sofa và hỏi hắn:

“Chàng trai trẻ, cậu có ý gì, tôi thấy hình như cậu xem thường việc tranh đấu với chúng tôi".

“Nếu đã đến rồi, hà cớ gì lại ở đó giả vờ trầm lặng".

Tiêu Vân Long hơi sững sờ, rồi đứng ra dàn xếp:

“Cậu này chắc đến để học tập với mọi người hả, không sao, ông đã thắng rồi, bây giờ tôi tuyển ông".

Ông ta vừa nói xong, thanh niên kia liền đặt một nửa quả chuối xuống rồi đứng dậy, cười nhạt nhìn sát thủ trung niên:

“Tôi thích sòng phẳng một chút, đợi mọi người đánh xong tôi mới lên, thắng thua không phải sắp được phân định rồi sao?"

Nói xong, đột nhiên hắn chuyển động, bước một bước dài đến trước mặt sát thủ trung niên.

Mặt sát thủ trung niên biến sắc, ông ta cảm nhận được sự tự tin vô cùng lớn trên người thanh niên kia, hình như thắng thua đã được phân rõ trong nụ cười của hắn.

Tiêu Vân Long và đội trưởng Châu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời hít sâu một hơi.

Hai người họ đều cho rằng thanh niên kia đến để tham gia náo nhiệt, nào ngờ bản lĩnh của thanh niên đó vô cùng lợi hại, ra tay nhanh, ngay cả người luyện võ như đội trưởng Châu cũng không nắm bắt được từng chiêu thức của hắn.

Cả trận đánh kéo dài chưa tới hai mươi giây, sát thủ trung niên bị thanh niên đó bóp chặt cổ. Chỉ cần thanh niên đó dùng sức, cổ của sát thủ trung niên có thể bị vặn gãy bất cứ lúc nào.

Sát thủ trung niên cứng đờ tại chỗ, mồ hôi chảy xuống xuôi theo cổ.

“Tôi bốn tuổi đã bắt đầu đứng tấn, năm tuổi bắt đầu luyện võ, có thể tôi không phải là lính đánh thuê hàng đầu, nhưng bản lĩnh giết người này đã luyện rất thành thục".

“Tiền bối, ông phục không?"

Người thanh niên cười hì hì, ngẩng đầu lên, cao ngạo hỏi.

Sát thủ trung niên híp mắt, thở dài nói: “Phục rồi".

Tiêu Vân Long nuốt nước bọt, vội vàng vỗ tay với đội trưởng Châu, kích động hỏi:

“Hay! Thật sự quá tuyệt vời!"

“Người anh em, cậu họ gì, bây giờ tôi gửi một triệu vào tài khoản của cậu ngay!"

Người thanh niên lại cười ha ha, lộ ra nụ cười vô lại của một tên súc sinh, tự giới thiệu bản thân:

“Tôi họ Kỳ, Kỳ Phi!"
Tác giả : Thiên Thiên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại